Bài viết của Văn Tĩnh – một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc.

[MINH HUỆ 23 – 05 – 2012]  Vào một hôm, khi Tết Nguyên đán đến gần, có người gõ cửa nhà tôi khi tôi đang làm việc nhà. Đó là người hàng xóm của tôi. Cô ấy nói: “Tôi muốn nhờ chị giúp đỡ. Vợ chồng tôi sẽ đến thăm con gái tại Quảng Châu vào dịp năm mới và tôi không biết liệu có thể gửi nhờ chìa khóa nhà chúng tôi ở chỗ chị được không.”

Do tôi tỏ ý ngạc nhiên, cô ấy ngay lập tức giải thích: “Tôi đã định đến nhờ một người sống ở tầng năm trước tiên bởi vì tôi biết cô ấy lâu hơn là biết chị, nhưng tôi nghĩ cô ấy hơi ích kỷ. Một người nữa ở tầng 3 theo quan điểm của tôi thì lại hẹp hòi. Chồng tôi và tôi, sau khi nghĩ đi nghĩ lại điều này, tin rằng chị là người tốt và là người duy nhất mà chúng tôi có thể tin tưởng và gửi gắm. Do đó chúng tôi mong muốn chị chấp thuận giúp đỡ chúng tôi.”

Tôi nói: “Sự tin tưởng là điều quý giá nhất giữa con người với nhau. Tôi rất vui khi chị tin tưởng tôi nhiều như thế. Nếu muốn tôi làm cho chị bất cứ điều gì, xin chị cứ nói ra.” Người hàng xóm của tôi nói: “Có hơn hai mươi cây cảnh trong căn hộ của tôi. Phiền chị mỗi ngày hãy tưới nước và để không khí trong lành lùa vào một lúc mỗi ngày.” Tôi nói: “Không thành vấn đề. Chị không phải lo lắng về bất cứ việc gì trong nhà. Chị có thể tin tưởng ở tôi. Chúc mừng năm mới chị”.

Vào ngày họ đi Quảng Châu, chồng tôi và tôi đã đưa họ ra bắt xe taxi. Trong khi họ vắng nhà, tôi đến căn hộ của họ mỗi ngày để tưới nước cho cây, lưu thông không khí, lau dọn sạch sẽ và thỉnh thoảng tôi cũng kiểm tra nước máy và điện.

Sau một vài ngày, người hàng xóm gọi điện cho tôi từ Quảng Châu và nói với tôi ngày họ trở về. Tôi nghĩ rằng chuyến đi sẽ khiến họ mệt mỏi, vì vậy tôi đổ đầy nước nóng vào hai chiếc phích của họ, và sau khi họ về đến nhà, tôi đã chuẩn bị món mì trứng và bánh bao cho họ. Điều đó cũng chẳng đáng kể gì, nhưng họ rất xúc động và cảm ơn tôi đã trông nom ngôi nhà sạch sẽ và đã quan tâm chu đáo tới họ. Vào lúc đó, chuông điện thoại reo. Đó là cô con gái của họ người mà lo lắng rằng họ sẽ phải chịu đựng bởi thời tiết giá lạnh ở khu vực Đông Bắc nếu họ không có gì để ăn ngay sau khi về đến nhà. Người hàng xóm của tôi nói với cô ấy: “Con đừng lo, cô hàng xóm của chúng ta đã trông nom ngôi nhà rất tốt và quan tâm tới mọi nhu cầu của bố mẹ.”

Những người hàng xóm này đến Quảng Châu vào dịp Tết Nguyên đán mỗi năm và mỗi khi đi họ đều gửi chìa khóa cho tôi. Một lần, họ đã mua một chiếc ví ở Quảng Châu làm món quà tặng cảm ơn tôi. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận nó nhưng tôi lặng lẽ để tiền lại nhà của cô ấy. Sau đó cô ấy đưa tiền lại cho chồng tôi khi tôi không có ở nhà. Tôi nói với cô: “Chị không cần phải mua cho tôi bất cứ ‘thứ gì. Tôi thực tình muốn giúp đỡ chị”. Cô ấy chân thành đáp lại: “Sự tin tưởng giữa chúng ta là vô giá. Mối quan hệ của chúng ta còn gần gũi hơn nhiều so với họ hàng xa. Đó là phúc phận của tôi khi có một người hàng xóm tốt như chị”. Sau đó, cô con gái của chị ấy cùng những đứa trẻ từ Quảng Châu đến thăm họ vào kỳ nghỉ. Tôi đã mua cho bọn trẻ một số quần áo và đồ ăn yêu thích của chúng.

Người hàng xóm của tôi rất thích đọc các tài liệu giảng thanh chân tướng, tôi đưa cho cô ấy và thường nói rằng cô luôn cảm thấy thoải mái và dễ chịu khi cô ở cùng với các học viên Pháp Luân Công. Cô cũng nói: “Hãy đưa cho tôi thêm một số tài liệu giảng thanh chân tướng, tôi muốn giúp chị phân phát những tài liệu đó. Hiện nay không có ai ngoài các học viên Pháp Luân Công nói lên sự thật, hành động và suy nghĩ đi đôi với nhau. Nếu tất cả mọi người ‘tu luyện’Pháp Luân Công, mối quan hệ giữa người với người sẽ được cải thiện và xã hội sẽ ổn định.”

Một ngày, tôi đã trò chuyện với con gái cô ấy. Cô gái nói: “Mẹ cháu đã từng muốn bán căn hộ này và mua một căn hộ lớn hơn ở nơi khác. Giờ bà đã không có ý nghĩ chuyển đi nơi khác bởi vì bà không muốn rời xa một người hàng xóm tốt như cô. Bà nói với cháu rằng tìm một căn hộ dễ hơn là tìm một người hàng xóm tập Pháp Luân Công!”

Hãy để tôi giới thiệu về bản thân mình. Tôi làm một cán bộ hành chính trong một công ty. Do làm việc chăm chỉ, tôi đã được vinh danh là một “cá nhân xuất sắc” không chỉ ở bộ phận của mình mà còn ở tỉnh và thành phố. Giám đốc và đồng nghiệp của tôi khen ngợi tôi là một người làm việc chăm chỉ, tận tâm và hòa nhã.

Năm 1997, một cán bộ phường nói với tôi về Pháp Luân Công, về việc nó tốt như thế nào và nói với tôi về nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn.”

Ngày 03 tháng 05 năm 1997, tôi đã đến một công viên và tìm thấy một điểm tập luyện Pháp Luân Công. Tôi tham gia nhóm tập, và vào ngày tập luyện thứ tư, tôi đã trải nghiệm rõ ràng một Pháp Luân xoay xung quanh thân thể của tôi trong khi tôi đang luyện bài công Pháp thứ hai. Toàn bộ cơ thể của tôi trở nên thoải mái, nhẹ nhàng và và thư thái. Vào lúc 11:55 giờ đêm ngày 30 tháng 6 năm 1997, tôi cảm thấy có một cái gì đó quay trong đầu tôi. Sau đó tất cả các bệnh của tôi, mà tôi đã phải chịu đựng cực khổ trong nhiều năm, bao gồm cả chứng đau nửa đầu, suy nhược thần kinh và mất ngủ đã biến mất, và đầu óc tôi đặc biệt tỉnh táo. Lúc đó tôi nhận ra rằng Pháp Luân Công là rất kỳ diệu. Tôi ghi lại tất cả các kinh nghiệm mình đã trải qua sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công. Do đó, tôi vẫn còn nhớ ngày tháng và thời gian của tất cả các trải nghiệm của tôi, mặc dù tôi sẽ không liệt kê chi tiết ở đây.

Tôi thực hành các bài tập công và đọc sách Pháp Luân Đại Pháp mỗi ngày. Đồng thời tôi đối chiếu hành động và suy nghĩ của mình để tìm ra các thiếu sót. Tôi nhận ra rằng động lực làm việc chăm chỉ của tôi trước kia là để nhận được sự khen ngợi, vinh danh, uy tín, v.v…. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi vẫn làm việc chăm chỉ nhưng tâm trí của tôi thay đổi. Theo như Sư Phụ giảng, tôi hiểu rằng tôi nên làm tốt công việc của mình trong khi không cạnh tranh với những người khác. Do đó, tôi luôn bất động tâm và luôn điềm tĩnh, và tôi không đòi hỏi sự trả ơn cho dù tôi đã làm việc gì và làm bao nhiều điều tốt cho người khác. Sau khi tu luyện, tâm trí và môi trường của tôi đã trở nên thênh thang, và sự kỳ diệu không dùng vài từ mà có thể diễn tả được.

Tôi không tin vào khí công trước đây và không được nhồi nhét thứ gì khác ngoài thuyết vô thần. Quan niệm truyền thống của tôi đã thay đổi về căn bản nhờ những trải nghiệm đặc biệt sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Tôi nhận ra rằng quốc có quốc pháp, gia có gia phong, trái đất quay quanh chính nó và có quy luật riêng của mình, và mỗi thiên thể vũ trụ phải quay theo quỹ đạo riêng của mình. Những chân lý  và quy luật bất biến trong vũ trụ mênh mông là có tồn tại. Thông qua sự tu luyện thực tế của mình, dần dần tôi đã thực tâm tin rằng các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp, Chân-Thiện-Nhẫn là chân lý tuyệt đối của vũ trụ. Nó có thể tịnh hóa thân thể, nâng cao tiêu chuẩn đạo đức của một người, và giúp người ta trở thành những người tốt, cao thượng, khỏe mạnh và vị tha. Điều này minh chứng sức mạnh của Phật Pháp.

Tôi muốn nói với mọi người rằng các bạn vô cùng may mắn mới có thể gặp được Pháp Luân Đại Pháp. Bạn không nên tin những tin đồn của Đảng Cộng sản Trung Quốc tà ác, mà thay vào đó nên lắng nghe và hiểu sự thật càng sớm càng tốt. Tôi không muốn lấy tiền của các bạn và cũng không có động cơ ẩn giấu. Điều tôi muốn là giúp các bạn ngộ ra  ý nghĩa thực sự của cuộc sống con người, và có một chặng đường khỏe mạnh, vui vẻ, và bình yên trong đường đời của các bạn như tôi đã từng có.

(Theo Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm kỷ 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/23/【征稿选登】“房子好找,法轮功邻居不好找-”-257056.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/1/133730.html

Đăng ngày: 15– 6– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share