Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-11-2019] Trẻ em sinh ra trong gia đình của các học viên Pháp Luân Đại Pháp có mối quan hệ tiền duyên với chúng ta, và trách nhiệm của chúng ta là nuôi dạy chúng cho tốt. Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm liên quan của mình.

Bé Jade biết nói chuyện

Ngày 3 tháng 9 năm 2018, cha bé Jade đưa cháu đến lớp trông trẻ của tôi. Cô bé to lớn, mũm mĩm, nước da ngăm đen, nhưng trông không thân thiện lắm. Vừa bước vào, cô bé liền chạy, nhảy lên bàn, ghế và bệ cửa sổ. Cô bé nhanh chóng khám phá mọi ngóc ngách trong nhà. Tôi cầm tay cô bé và hỏi tên, tuổi. Cô bé lầm bầm gì đó mà tôi không hiểu được.

Cha cô bé giải thích Jade đã 9 tuổi rồi mà cứ như thế này. Cha mẹ cháu đã đưa cháu đến tất cả các bệnh viện lớn. Cháu được chẩn đoán mắc chứng rối loạn chức năng phát triển hệ thần kinh bẩm sinh, khiến cháu không có khả năng ngôn ngữ và tư duy chậm chạp. Cháu đã được điều trị nhiều năm, cũng thuê người dạy nói riêng, nhưng cũng không có tác dụng gì. Cô bé không đi học được mặc dù đã 9 tuổi. Gia đình cháu đã rất lo lắng.

Tôi tin rằng chỉ có Sư phụ mới có thể giúp cháu. Tôi nói với cha bé Jade, “Cô bé học ở trường giỏi hay không không quan trọng. Căn bản là làm sao cho cháu có thể nói và giao tiếp được thôi. Nếu không, cháu có đến lớp trông trẻ bao lâu thì cũng lãng phí thời gian, phải không?” Anh ấy gật đầu. Tôi nói với anh rằng tôi sẽ sử dụng một phương pháp đặc biệt để dạy cho cô bé. “Tôi sẽ trông cháu một tháng. Nếu cháu có tiến bộ, anh có thể tiếp tục gửi cháu cho tôi. Nếu không, anh có thể tìm giáo viên khác.” Người cha đồng ý và để cô bé lại với tôi.

Tôi nhận thấy Jade chỉ biết mỗi việc tự ăn, ngoài ra những việc khác như rửa mặt mũi, chân tay, cháu đều không biết làm. Cháu thậm chí còn không biết tự rửa ráy sau khi đi vệ sinh, hay mặc quần áo. Nếu để cháu tự làm gì đó thì đó sẽ là đống hỗn độn, rồi bạn sẽ phải tha hồ mà dọn.

Dạy cháu viết rất khó khăn. Sau một tuần dạy cháu viết chữ nhất “一”, cháu vẫn không viết được. Dù tôi có dạy cháu thế nào, cháu vẫn cứ vẽ bừa một vạch vậy thôi. Cháu cứ thế vạch khắp mọi nơi, trên tường, tủ lạnh, thành giường và khắp phòng tắm. Cháu xé sách của các cháu nhỏ khác, đánh bạn, chạy nhảy khắp nơi. Khi cháu bị trẹo chân và trật mắt cá chân, cháu không nói với tôi, mà gây rắc rối thêm, khiến những ngày bận rộn của tôi càng thêm bận rộn.

Tôi biết chỉ có Đại Pháp mới có thể giúp được! Vì thế tôi bắt đầu học Pháp với cháu. Tôi bắt đầu bằng cách dạy cháu đọc Hồng Ngâm. Ban đầu, cô bé không nhắc lại được những gì tôi nói, còn không chịu nghe. Nó cứ chạy đi. Sau đó, tôi dùng thức ăn để thu hút cháu. Thấy thức ăn là cô bé quay lại, nhưng vừa nhét hết thức ăn vào miệng, cháu lại chạy đi.

Ngoài dạy học cho các cháu nhỏ khác, tôi phải dành toàn bộ thời gian rảnh để đọc sách Đại Pháp cho Jade. Dần dần, cô bé bắt đầu nói với tôi, mặc dù tôi không thể hiểu cháu nói gì. Buổi tối, khi tôi đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân cho các tiểu đệ tử, Jade cứ bò khắp xung quanh. Tôi bảo cô bé nghe Pháp và dạy cháu ngồi tư thế thiền. Sau khi tôi đọc xong một bài giảng, tôi lại bật băng thu âm bài giảng. Ở cùng tôi, bé Jade đắm mình trong Đại Pháp. Cháu bắt đầu lắng nghe và không đi lại khắp nơi nữa.

Một tuần sau, dì của cháu đến thăm cháu. Jade đã có thể nói vài từ đơn giản. Dì của cháu rất vui. Hai tuần sau, ông bà và bố cháu đến thăm. Vì lúc đó, Jade không vui nên cháu không chịu nói gì. Bà cháu lấy sách bài tập về nhà và yêu cầu được biết Jade đã học được gì. Tôi nói với bà rằng tôi không dạy cháu viết vì tình trạng của cháu như thế. Bà tỏ ra thất vọng và mắng tôi. Tôi cảm thấy bị hiểu lầm, nhưng tôi nhẫn nhịn, không nói gì. Tôi nghĩ, “Thật khó khăn nhường nào khi chăm sóc một đứa trẻ như vậy! Tôi thà dạy 20 đứa trẻ bình thường còn hơn một đứa trẻ như thế này! Gia đình bà lại đùn đẩy cho nhau. Hết tháng này, tôi sẽ không nhận trông cháu nữa.”

Tuy nhiên, tôi nghĩ bé Jade đã có thể nói rất nhiều từ, điều đó có nghĩa là Sư phụ đang bảo hộ cháu. Sư phụ không từ bỏ cháu, vậy sao tôi có thể buông bỏ cháu? Cháu và gia đình của cháu chẳng phải đang giúp tôi đề cao tâm tính sao? Tại sao tôi không thể chịu đựng lời chỉ trích của họ? Phải chăng tôi chỉ muốn nghe lời khen? Có phải tôi đang chấp vào danh, và sợ bị hiểu lầm? Sau khi nhận ra chấp trước của mình, tôi thầm nói với Sư Phụ, “Thưa Sư phụ, con lại sai nữa rồi, khi nào con mới loại bỏ được tâm người thường đây! Con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé này!”

Tôi tiếp tục dạy Jade đọc Hồng Ngâm. Tôi đọc Pháp cho các cháu nhỏ và bật băng thu âm các bài giảng của Sư phụ cho chúng. Cha cháu bé đã đón cháu về nhà vào ngày thứ 22.

Một ngày sau khi cháu về nhà, cha của Jade đã gọi điện và thốt lên, “Con gái của tôi biết nói chuyện rồi, cháu nói được nhiều lắm và rất rõ ràng! Ứớc gì tôi đã đưa cháu đến trường của chị sớm hơn. Chúng tôi đã lãng phí quá nhiều tiền bạc khi đưa cháu đi khắp nơi để điều trị, mà chẳng ích gì. Vậy mà, ở trường chị mới 22 ngày, cháu đã có thể nói chuyện rồi. Mẹ tôi đã rất buồn khi đến thăm, vậy mà cô giáo không nói gì. Bây giờ, sau khi thấy những thay đổi lớn của con tôi, mẹ tôi rất hối hận vì đã chỉ trích cô giáo!”

Nghe xong, tôi tự nhủ mình đừng quá hoan hỷ, vì mọi việc đều do Sư phụ làm. Tôi chỉ đơn giản cần tu luyện bản thân cho tốt để có thể cứu chúng sinh thôi!

Tuy nhiên, khi cha cô bé đưa cháu trở lại thì lại có chuyện mới. Mặt của cháu sạm lại, có quầng thâm quanh mắt. Khi tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra, tôi được biết cháu đã xem TV hai ngày. Tôi được biết cha mẹ cháu đã ly dị từ bốn tháng trước, và không ai chăm sóc cháu tử tế cả. Tôi tin rằng vì không học Pháp và xem TV quá nhiều nên cháu mới bị như thế. Tôi nói với cha cháu, “Lần này, anh không cần phải đón cháu nữa. Tôi sẽ chăm sóc cháu. Đừng lo!” Anh ấy rất vui, nói “Vâng, vâng, nhất định rồi!”

Hai tháng sau, khi cha bé Jade đến đón, cháu đã khác hẳn. Cháu không chỉ biết nói, mà còn có thể giao tiếp với người khác. Cháu có thể làm một số việc nhà, thậm chí còn chăm sóc cho những đứa trẻ khác. Gia đình cháu vui mừng quá đỗi! Tôi đã nói chuyện với cha mẹ cháu về việc tái hôn. Ban đầu, họ đưa ra những ý kiến khác nhau. Tôi nói, “Tình cảnh của Jade rất đặc biệt. Cháu đã có nhiều tiến bộ. Anh chị không thể nhượng bộ để chăm sóc cháu sao? Nếu anh chị không tái hôn, xin hãy để tôi nhận nuôi cháu bé. Chồng tôi và tôi sẽ chăm sóc cho cháu thật tốt.”

Cha của Jade bật khóc, mẹ cô bé cũng rưng rưng nước mắt. Người cha nói, “Tôi sẽ không gọi chị là cô giáo. Tôi sẽ gọi chị là chị gái! Chúng tôi sẽ tái hôn!” Người mẹ nói, “Chị thật là một người tốt. Chị đã chăm sóc Jade tốt như vậy. Chúng tôi rất biết ơn chị! Chúng tôi thật may mắn vì đã gửi Jade đến trường của chị. Chúng tôi sẽ tái hôn! Xin cảm ơn chị, chị gái!”

Tôi nhân cơ hội này để giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho họ, và nói với họ đừng cảm ơn tôi, mà hãy cảm ơn Sư phụ. Tôi nói, “Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi trở thành một người tốt. Sư phụ đã làm tất cả! Hãy suy nghĩ về điều đó. Tôi chỉ đọc Chuyển Pháp Luân với Jade và cháu đã nhanh chóng thay đổi rất nhiều. Sư phụ đã khai mở trí huệ cho cháu.” Cả hai đều gật đầu.

Tôi hỏi họ, “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Các em có sợ không?” Người cha nói to, “Em sợ cái gì chứ? Con gái em đã thay đổi nhiều như thế. Pháp Luân Đại Pháp thật là vĩ đại! Cả hai đều thoái khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó bằng tên thật của họ. Tôi nói với họ rằng Đại Pháp đã cứu độ con gái họ, và rằng họ cần phải học Pháp với cháu ở nhà, bởi bì họ không thể dựa vào tôi mãi. Họ đã đồng ý.

Gia đình tan vỡ đã được đoàn tụ với sự từ bi của Sư phụ.

Thành tích đứng đầu

Khi bé May đến lớp trông trẻ của tôi, cháu đã đọc Pháp cùng tôi và học thuộc lòng các bài thơ trong Hồng Ngâm. Hết lớp một, cháu chuyển sang trường khác, và dần dần không học Pháp nữa. Ở môi trường mới, cháu sinh ra một số thói quen xấu. Cháu chấp trước vào việc tiêu tiền, thậm chí còn lấy trộm tiền của mẹ. Đến cuối năm lớp hai, điểm số của cháu giảm xuống còn 80.

Mẹ cháu lo lắng và muốn gửi cháu cho tôi sau giờ học ở trường. Tôi đã đồng ý. Chúng tôi học thuộc lòng các bài giảng vào mỗi tối. Chúng tôi cũng đọc Chuyển Pháp Luân sau khi cháu hoàn thành bài tập về nhà. Trong thời gian nghỉ đông và hè, ngoài việc học, cháu chỉ học Pháp, học thuộc Pháp và luyện công. Bây giờ, May đang học lớp bốn. Không như những đứa trẻ khác cứ chần chừ đến 9 giờ, 10 giờ tối mới làm bài tập về nhà, cháu biết quý thời gian. Cháu làm một ít bài tập về nhà ở trường và làm hết bài tập vào lúc 6 giờ tối. Cháu ngồi thiền với chúng tôi lúc 6:30 tối. Trong thời gian rảnh rỗi, cháu đọc và học thuộc Pháp. Cháu đã học thuộc bốn bài thơ trong Hồng Ngâm, và bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân.

Nhờ học Pháp, cháu đã biết cách hướng nội. Cháu đã học cách đặt người khác lên trước, biết làm một đứa trẻ ngoan. Điểm số của cháu ở trường cũng nhanh chóng được cải thiện. Giáo viên và bạn học ở trường đều rất yêu mến cháu.

Bây giờ, cháu đã là học sinh đứng đầu khối.

Giúp đỡ một tiểu đệ tử vượt qua bệnh tật

Bé Annie chín tuổi, đang học lớp ba. Mẹ cháu đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được bốn năm. Bảy tháng trước, Annie bắt đầu bị sốt cao. Cháu được chẩn đoán bị bệnh bạch cầu và phải nghỉ học. Một đồng tu đã giới thiệu cháu đến tôi vào tháng 11 năm 2018. Khi đến, mặt và môi cháu nhợt nhạt, móng tay thâm đen lại. Cháu không ăn được mấy, mỗi một lần chỉ được một miếng nhỏ. Cháu rất gầy, cháu bị đau đến mức ngày nào cũng khóc, khóc cả ngày. Đến đêm, cháu khóc thét lên, và không còn hơi sức để nói nữa. Mẹ cháu đã phải mặc quần áo cho cháu. Cháu bị rụng tóc, hai tay nóng bừng, u cục nổi khắp người. Tôi không sao cầm được nước mắt khi thấy cháu.

Annie và mẹ đều là học viên rất tinh tấn. Họ không biết vì sao điều này lại xảy ra. Tôi nói với mẹ cháu, “Chúng ta không thừa nhận đây là bệnh. Chúng ta là đệ tử của Sư phụ. Chúng ta không muốn, không thừa nhận bất kỳ an bài nào khác. Chúng ta chỉ đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài.” Chúng tôi đã học Pháp rất nhiều, và thiền định rất nhiều. Chúng tôi học các bài Giảng Pháp tại các nơi vào buổi sáng, và học Chuyển Pháp Luân vào buổi tối.

Ban đầu, cứ đến giờ ngồi thiền là cháu khóc và trở nên tức giận. Cháu còn can nhiễu khi chúng tôi thiền nữa. Tôi biết cháu không có ý đó. Vì vậy, chúng tôi đã phát chính niệm để giúp cháu vượt qua can nhiễu và có thể ngồi thiền. Một tuần sau đó, cháu đã có thể thiền với chúng tôi.

Sau mười ngày, làn da của Annie đã sáng lên, môi hồng lên. Cháu đã khoẻ hơn, bớt đau, mỗi bữa đã ăn được một bát to. Trong vòng hai tháng, khuôn mặt cháu đã trở nên mũm mĩm, và cháu có thể tự mặc quần áo và tự chải tóc. Không lâu sau, cháu đã có thể quét nhà.

Một tháng sau, cháu có thể đeo được chiếc ba lô to và tự đi xe buýt về nhà. Mẹ cháu học Pháp và ngồi thiền với cháu ở nhà. Annie hiện đã đọc hết 40 bài giảng của Sư phụ trong kỳ nghỉ đông. Gần đây, cháu đã trở lại trường. Nhiều người biết cháu đã bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với uy lực phi thường của Pháp Luân Đại Pháp.

(Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của các học viên Trung Quốc Đại Lục lần thứ 16)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/8/395309.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/17/180761.html

Đăng ngày 06-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share