Sự kỳ diệu của Đại Pháp
Sự kỳ diệu của Đại Pháp
Hồi tôi 14 tuổi, tôi được một người bạn ở Anh là người đầu tiên kể cho tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Cậu ấy nói có thể học miễn phí nên tôi đã truy cập trang web falundafa.org và rất thích những gì đọc được. Tôi liền học ngay các bài công pháp và cảm thấy thật tuyệt mỗi khi luyện công.
Mấy hôm sau, tôi đọc cuốn Pháp Luân Công, rồi đến Chuyển Pháp Luân từ đầu đến cuối chỉ trong vài ngày. Từ sâu trong tâm, tôi biết Đại Pháp đúng là môn tu luyện mà tôi đã chờ đợi từ lâu. Tôi có cảm giác bình yên khôn tả và cũng được trải nghiệm rất nhiều điều kỳ diệu đến khó tin trong quá trình tu luyện.
Tuổi niên thiếu
Từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không còn đánh nhau nữa. Thỉnh thoảng, mẹ tôi còn nói bà không sao hiểu được vì sao tôi không tranh cãi với anh trai, mặc dù rõ ràng anh ấy đối xử bất công với tôi. Vì tôi luôn giữ thái độ khoan dung như thế nên mẹ gọi tôi là “Gandhi”.
Ở độ tuổi thiếu niên ấy, không giống như nhiều bạn bè của tôi, tôi quyết tâm không uống rượu, bởi tôi coi nó là một thói xấu không nên có và tôi thấy mình vẫn có thể vui với bạn bè dù không uống rượu. Trong các buổi tiệc, tôi đã thấy khi quá chén, rượu bia có thể khiến người ta gây ra chuyện gì. Các bạn tôi còn đấu xem ai uống được nhiều hơn, rồi họ say xỉn và làm bao nhiêu việc điên rồ nguy hiểm đến tính mạng.
Thật không dễ chọn con đường khác với các bạn cùng trang lứa, nhưng dù gì đó cũng là con đường mà tôi đã chọn. Tôi biết ơn vì những bài học mà con đường này đã dạy cho tôi.
Kết hôn
Rồi tôi gặp một cô gái, sau này trở thành vợ tôi. Cô ấy đến từ một nền văn hóa khắt khe mà coi trọng truyền thống hơn tôi. Cô ấy bảo tôi rằng, dù tôi không sinh ra trong nền văn hóa hay đất nước của cô ấy, nhưng cô ấy thật sự ngưỡng mộ tôi, bởi cô ấy không thể hiểu tại sao một người sinh ra trong một nền văn hóa tự do như tôi lại có thể tự gìn giữ được những giá trị đạo đức như vậy. Tôi nói với cô ấy, đó là nhờ pháp lý của môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà tôi mới có thể giữ được đạo đức.
Tại nơi làm việc
Hồi tôi bắt đầu đi làm, không phải lúc nào mọi việc cũng suôn sẻ đối với tôi. Các đồng nghiệp cùng nhóm tôi đều thấy khó gần tôi bởi tôi không chịu sử dụng các chất kích thích để tăng hiệu suất công việc như họ. Cuối cùng, tôi không được đề bạt dù kết quả công việc của tôi là xuất sắc.
Tôi có phần lo lắng và còn nảy sinh tâm oán giận. Mấy năm ấy thật khó khăn, nhưng tôi nhớ những gì Đại Pháp đã giảng, rằng hễ khi gặp mâu thuẫn hay khó khăn, chúng ta trước hết cần phải tìm nguyên do ở bản thân.
Thông qua quá trình tu luyện này—thông qua việc tìm vấn đề của bản thân chứ không phải tìm lỗi sai của người khác—tôi phát hiện ra mọi mâu thuẫn mà tôi gặp phải ở nơi làm việc và ở trường đều do tôi chưa buông bỏ được truy cầu danh lợi.
Ngay lúc đó, tôi đã có thể tu bỏ truy cầu này và có thể sống một cuộc sống bình thường và cân bằng.
Chọn cách buông bỏ
Từ đó, tôi đã có cảm giác nhẹ nhõm đến không ngờ. Mọi lo âu đều tan biến và không còn trở lại.
Giờ đây, tôi sống một cuộc sống an bình, không vướng bận danh lợi, và hiểu rằng chỉ cần tôi cứ nỗ lực hết mình mỗi ngày là đủ để cân bằng mọi trách nhiệm của bản thân, đồng thời luôn nghĩ cho người khác trước.
Nhờ đó mà tôi có được mọi thứ tôi cần trong cuộc sống và sống thật thoải mái.
Không lâu sau, tôi có cơ hội chuyển sang một nhóm mới trong công ty. Ngay sau đó, các đồng nghiệp liền nhận thấy kết quả công việc của tôi tốt thế nào. Họ ấn tượng trước sự tận tâm của tôi và không hiểu tại sao một người làm việc tận tụy cũng như có kiến thức chuyên môn như tôi lại không được đề bạt.
Tu bỏ được tâm cầu danh lợi đã giúp tôi cân bằng mọi phương diện trong cuộc sống và tu luyện tốt hơn nhiều, mâu thuẫn cũng ít xảy ra hơn, và công việc hàng ngày ít gặp trở ngại hơn.
Cuộc sống gia đình
Một lần, tôi phải đưa vợ đến bác sỹ khám ở một thành phố cách nhà ba giờ lái xe. Không may, chúng tôi bị đi muộn. Phòng khám của bác sỹ nói qua điện thoại rằng nếu chúng tôi đến muộn quá 15 phút, họ sẽ hủy cuộc hẹn và vợ tôi sẽ không được khám nữa.
Chúng tôi rất căng thẳng, rồi bị lạc đường và không tìm được bệnh viện. Vợ tôi không nhịn được nên đã nổi nóng. Cô ấy la lối, đay nghiến tôi, còn đánh thật lực vào tay tôi.
Tôi vẫn bình tĩnh, từ tốn bảo cô ấy đừng lo, bởi tôi sẽ làm mọi cách để đến đúng giờ. Tôi cố gắng điềm tĩnh và tập trung tìm đường đến bệnh viện nhanh nhất có thể.
Cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi, bác sỹ tốt bụng cũng đồng ý gặp chúng tôi.
Đêm đó, vợ tôi đã khóc, cô ấy bảo chưa từng thấy ai có thể bình tĩnh đến thế, không thể tin rằng với những gì cô ấy đã nói và làm, mà tôi vẫn không hề cao giọng. Cô ấy đã xin lỗi tôi.
Tôi bảo cô ấy không cần lo lắng, và nói chính nhờ Pháp Luân Đại Pháp mà tôi có thể xử lý tình huống này một cách bình tĩnh như vậy.
Sự cảm ân
Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi hoàn toàn con người tôi và mang đến cho tôi nhiều phúc lành, biến tôi từ một kẻ cố chấp với nhiều thái độ sai trái, chỉ biết truy cầu danh lợi thành một người điềm đạm, thiện lương, đầy sức sống, an hòa, chu đáo và trung thực. Tôi vô cùng biết ơn Pháp Luân Đại Pháp.