Căn bệnh lạ biến mất sau khi miễn cưỡng thử tập Pháp Luân Đại Pháp
Căn bệnh lạ biến mất sau khi miễn cưỡng thử tập Pháp Luân Đại Pháp
Tôi sinh năm 1957 trong một gia đình nông dân nghèo ở một ngôi làng miền núi. Khi lên 8, 9 tuổi, giống như nhiều đứa trẻ khác trong làng, tôi mắc bệnh viêm màng não. Rất nhiều trẻ em tử vong, còn tôi may mắn sống sót. Song, tôi lại bị tàn tật, đi đâu mẹ cũng phải cõng. Cuối cùng, tôi lại phải tập đi một lần nữa nhưng lúc nào cũng bị đau - cái đau không ai thấu.
Bất hạnh khiến tôi muốn tự vẫn
Sau đó, hễ ăn uống gì vào, ngay cả uống nửa ly sữa thôi, là tôi bị chướng bụng đến nỗi không sao nằm được. Vừa nằm xuống là tôi lại khó thở, nên cứ phải ngồi cả đêm.
Các bác sỹ ở bệnh viện tỉnh cũng không thể tìm ra bệnh gì. Có người còn khuyên tôi tìm pháp sư trừ tà. Rồi tôi thử uống thuốc Trung y, nhưng cũng không có tác dụng. Tôi trở nên tiều tụy và yếu đến nỗi đi một chốc lại phải ngồi bệt xuống đất mới có sức đi tiếp.
Tôi muốn kết liễu đời mình để thoát khỏi bệnh tật, nên đi ra bờ biển gần nhà. Linh cảm có điều chẳng lành, chồng tôi vội chạy về nhà. Không thấy tôi ở nhà, anh đã lao thẳng ra bờ biển và kịp kéo tôi lại.
Một liệu pháp tốt đến không ngờ
Một đồng nghiệp của chồng tôi biết chuyện tôi định tự tử, đã khuyên tôi: “Có khi chị luyện Pháp Luân Công đi. Công pháp này chữa bệnh khỏe người rất thần kỳ, nhiều người mắc bệnh nan y, nhờ luyện công mà khỏi bệnh đấy.”
Từ nhỏ đã là người vô thần, nên chồng tôi không tin điều đó, nhưng anh lại không muốn phụ lòng đồng nghiệp nên chúng tôi đã miễn cưỡng đến chỗ anh ấy để tập thử.
Lúc gần đến nhà anh, chúng tôi nghe thấy tiếng nhạc êm ái, quả thực rất hay, khác hẳn với những thứ tôi từng nghe trước đây. Vừa bước vào nhà, tôi cảm thấy như có người kéo một mảng da màu đen ra khỏi cơ thể tôi, rồi đột nhiên, tôi thấy tâm mình như được khai thoát, cái đau triền miên trong dạ dày thoắt cái đã biến sạch đâu mất!
Người đồng nghiệp và các bạn của anh đang tập bài công pháp thứ hai, vì thế tôi tập theo họ trong 20 phút. Toàn thân đầm đìa mồ hôi, nhưng không hề thấy mệt, ngược lại, tôi cảm thấy vô cùng thư thái.
Sau đó, chồng tôi đạp xe chở tôi về nhà, tôi cảm thấy đói, đã lâu lắm rồi tôi mới lại thấy đói. Chồng tôi liền nấu cho tôi ít cháo kê. Tôi chỉ ăn cầm chừng nửa bát nhưng thấy vẫn ổn.
Ngày hôm sau, tôi đã có thể tự đạp xe đến nhà của người đồng nghiệp đó để luyện công cùng mọi người. Không lâu sau, mọi bệnh tật trên thân thể tôi đều đã biến mất, toàn thân nhẹ nhàng, khỏe mạnh.