Hành trình tu luyện - Minh Huệ Nethttps://vn.minghui.org/newsPháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công)Sun, 10 Nov 2024 10:49:32 +0000en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.5.3Pháp Luân Đại Pháp không ngừng tẩy tịnh tâm trí tôihttps://vn.minghui.org/news/272954-phap-luan-dai-phap-khong-ngung-tay-tinh-tam-tri-toi.htmlSun, 10 Nov 2024 10:49:32 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272954[MINH HUỆ 26-08-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào 10 năm trước. Vì không có học viên nào ở gần nên những gì tôi làm là xem băng hướng dẫn dạy luyện công của Sư phụ để học […]

The post Pháp Luân Đại Pháp không ngừng tẩy tịnh tâm trí tôi first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-08-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào 10 năm trước. Vì không có học viên nào ở gần nên những gì tôi làm là xem băng hướng dẫn dạy luyện công của Sư phụ để học các bài công pháp, đọc sách Chuyển Pháp Luân và các bài kinh văn mới của Sư phụ mỗi ngày. Tôi cũng lên Minh Huệ Net để xem các bài chia sẻ của học viên. Tôi từ không biết “tu luyện tinh tấn“ và “hướng nội” là gì cho đến liên tục hướng nội trong quá trình tu luyện, và cố gắng loại bỏ nhiều chấp trước.

Càng tu luyện tôi càng cảm thấy không thể dừng lại, càng tu luyện tôi càng cảm thấy tuyệt vời hơn. Đại Pháp không ngừng tẩy tịnh tâm trí tôi, giúp một người vốn ích kỷ, đầy oán hận và mang nặng văn hóa Đảng như tôi có thể đề cao các giá trị đạo đức.

Hướng nội khi gặp mâu thuẫn với chồng

Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mâu thuẫn gia đình thường xuyên xảy ra và kéo dài một thời gian dài. Có một thời gian, chồng tôi không hề quan tâm đến chuyện gia đình, đặc biệt khi con gái chúng tôi muốn tìm việc làm. Tôi muốn bàn bạc với chồng nhưng anh ấy không quan tâm và nói những lời khó nghe khiến tôi bị tổn thương. Anh ấy dường như cố tình gây rắc rối cho tôi, khiến tôi buồn đến phát khóc và kiệt sức. Hơn nữa, anh ấy dường như tự hào vì làm như vậy.

Tôi cũng tranh đấu và hung hăng, nói chuyện không quan tâm đến cảm xúc của người khác. Tôi luôn cho rằng mình đúng và đôi lúc tôi rất bất mãn với chồng. Tôi nghĩ mình đã làm rất nhiều việc, chồng không những không khen tôi mà còn gây rắc rối cho tôi. Tư duy văn hóa đảng chi phối hành vi của tôi. Trải qua nhiều xung đột với chồng, huyết áp của tôi tiếp tục tăng cao, và giấc ngủ của tôi ngày càng tệ. Sức khỏe của tôi giảm sút; Tôi bị cường giáp và nhịp tim không đều.

Đây là tình huống của tôi khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Lúc bắt đầu, tôi không biết cách tu luyện. Sư phụ yêu cầu chúng ta trở thành người tốt và tu nhẫn. Điều này khá khó đối với tôi. Tôi thường tranh cãi với chồng trong những chuyện nhỏ nhặt, sau đó rất hối hận. Tôi nghĩ mình đang tu luyện nhưng tại sao lại không thể nhẫn? Chẳng phải đó chính là tâm oán hận và tâm tranh đấu sao? Nhưng làm cách nào để tôi loại bỏ chúng ?

Cùng với việc học Pháp không ngừng và tu luyện bản thân, tôi bắt đầu tìm ra đủ loại nhân tâm, nhưng khó loại bỏ chún. Thỉnh thoảng tôi tức giận và chỉ có thể chịu đựng. Đôi lúc, khi tôi cảm thấy vô cùng oan ức, tôi chỉ ngồi song bàn và lặng lẽ phát chính niệm để loại bỏ cảm xúc đó.

Để tránh mâu thuẫn, sau khi nghỉ hưu, tôi đi xa đến sống với con gái. Chỉ có hai mẹ con tôi và cuộc sống yên bình. Con gái đi làm suốt ngày. Ngoại trừ việc nấu ăn vào buổi sáng và buổi tối, còn lại chỉ một mình tôi và mọi thứ yên tĩnh. Tôi học Pháp, luyện công, và phát chính niệm. Hằng ngày đều trôi qua như vậy. Nhưng né tránh mâu thuẫn như vậy thì có ổn không? Tôi có thể đề cao bản thân được không?

Tôi nghĩ có lẽ trong tiền kiếp mình có quan hệ nhân duyên sâu sắc với chồng. Trước đây có lẽ tôi đã đối xử không tốt với anh ấy, nên bây giờ phải hoàn trả nợ nghiệp. Mâu thuẫn liên quan đến vấn đề chuyển hóa nghiệp lực, và còn có Pháp lý “nhất cử tứ đắc” (Chuyển Pháp Luân).

Nhiều lần tôi từ nơi ở của con gái gọi điện cho chồng nhưng anh ấy không trả lời. Cuối cùng, anh ấy đã khóa số điện thoại của tôi. Tôi phải làm sao? Tôi quyết định quay về và đối diện với anh ấy, và tu luyện bản thân qua mâu thuẫn.

Tôi thường tự hỏi mình: “Tại sao tôi không thể tu xuất tâm từ bi? Tôi hóa giải mâu thuẫn với chồng bằng cách nào? Tôi nghĩ rằng có Sư phụ và Đại Pháp ở đây thì không có ma nạn nào mà tôi không thể vượt qua”.

Mỗi lần gặp mâu thuẫn với chồng, tôi thường nhẩm bài thơ của Sư phụ:

“Tu luyện nhân
Tự trảo quá
Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc
Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma” (Thùy thị thùy phi, Hồng Ngâm III)

Tạm dịch:

Ai thị ai phi (Ai đúng ai sai)

Người tu luyện
Tự tìm lỗi
Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều
Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại
Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa”

Dần dần, tôi đã học được cách nhìn nhận mọi thứ từ quan điểm của chồng và không ngừng loại bỏ tâm oán hận, tâm tranh đấu, căm phẫn và bất bình. Khi mâu thuẫn xảy ra, tôi cố gắng kiên nhẫn. Nhiều lần, tôi nhẫn nhịn trong nước mắt. Tôi đã chuyển từ việc chỉ nghĩ đến bản thân, đến quan tâm đến anh ấy nhiều hơn, chăm sóc cho anh ấy và nghĩ nhiều đến những ưu điểm của anh ấy, luôn khắc chế bản thân và loại bỏ tư duy văn hóa đảng.

Cuối cùng, vào một ngày, sau khi đối mặt với mọi thứ anh ấy làm và mâu thuẫn của chúng tôi, tôi bất ngờ nhận ra tôi có thể xử lý chúng một cách bình tĩnh. Tôi không cảm thấy tức giận hay ủy khuất. Tôi biết rằng khi tôi đạt đến tầng thứ, Sư phụ sẽ gỡ bỏ vật chất xấu cho tôi và vì vậy tôi trở nên thư thái, nhẹ nhàng.

Khi tôi thay đổi, chồng tôi cũng thay đổi theo. Tính cách của anh ấy cải thiện và không còn đổ lỗi cho tôi nữa. Anh ấy nói năng nhẹ nhàng, vui vẻ cười nói, bắt đầu quan tâm đến con gái và tôi, và anh ấy chủ động giúp tôi, vốn là điều trước đây không thể nghĩ bàn. Nếu anh ấy có việc cần làm và đang trong giờ phát chính niệm, anh ấy sẽ đợi tôi. Tôi đột nhiên nhận ra chồng tôi thật là tốt, và anh ấy nói rằng tôi cũng thay đổi. Tôi biết đó chính là Đại Pháp đã cải biến tôi, và tâm từ bi của tôi tu xuất từ Đại Pháp đã cải biến anh ấy.

Hòa hợp với mẹ chồng

Lúc con gái tôi còn nhỏ, mẹ chồng lúc ấy cãi nhau với cha chồng, nên tôi đề nghị bà dọn đến ở nhà tôi. Tính cách tôi vui vẻ và vô tư, tôi đã không chú ý đến những gì mình nói. Sau khi bà ở nhà chúng tôi vài ngày, bà đến gặp chồng tôi và nói xấu tôi. Chồng tôi tin bà, đó là một trong những nguyên nhân tại sao anh ấy và tôi xảy ra mâu thuẫn trong thời gian dài. Kết quả là tôi oán hận mẹ chồng.

Hơn 10 năm trước, mẹ chồng sống ở tầng bốn và chúng tôi sống ở tầng một. Bà lúc nào cũng nói mình già cả và khó leo cầu thang. Lo lắng cho tình trạng của bà, chúng tôi đã chi 80.000 tệ để sửa lại căn nhà và để bà sống ở đó. Rồi chúng tôi dọn ra riêng.

Nhiều năm trôi qua, mẹ chồng luôn cảm thấy ngôi nhà rất tốt và tiện lợi. Nhưng gần đây, bà nói với tôi: “Nhà này là của con trai mẹ tặng cho mẹ”. Giọng điệu của bà ám chỉ rằng tôi không muốn bà sống ở đó. Bà cũng nói nơi ở của chị gái bà được trang trí đẹp lộng lẫy ra làm sao, còn nơi ở của bà sao mà đơn điệu, và bà đã tự chi 80.000 tệ để trang trí lại.

Chúng tôi đối xử tốt với mẹ chồng, để bà có thể sống ở đó, chúng tôi đã sửa lại căn nhà, và bà đã sống rất thoải mái. Nhưng bà chưa bao giờ nói tiếng cảm ơn tôi và thậm chí còn nói rằng con trai của bà đã cho tôi, trái ngược với sự thật. Tôi cảm thấy rất khó chịu sau khi nghe những lời này của bà. Tôi tự nghĩ: “Đã hơn 10 năm rồi, tại sao mẹ chồng lại nói như vậy trước mặt tôi? Chấp trước nào tôi vẫn cần loại bỏ? Tôi biết mình có tâm chấp trước vào hồi báo và thích nghe những lời ngon ngọt. Ngoài ra, tôi còn oán hận mẹ chồng sâu sắc”. Khi tôi nghĩ đến điều này, tôi muốn loại bỏ tất cả những tư tưởng xấu này.

Gần đây, chồng tôi còn nói vòng vo với tôi rằng mẹ chồng có hai căn nhà, và bà đã chuyển cho em trai và em gái của anh, nghĩa là bà không để lại thứ gì cho chúng tôi. Tôi nói: “Mẹ muốn cho các em thứ gì thì tùy ý mẹ vậy. Bây giờ em tu luyện Đại Pháp rồi, em không phản đối. Nếu em không tu luyện, em đã không đối xử như vậy. Em có lẽ đã làm ầm lên rồi”.

Sau khi tôi buông bỏ tâm tật đố, oán hận, và ích kỷ, khi tôi gặp lại mẹ chồng, tôi thấy buồn vì bà đã sống một cuộc đời đau khổ. Miễn là bà có thể sống một cuộc đời vui vẻ thì có điều gì tôi không thể buông bỏ chứ?

Loại bỏ văn hóa đảng độc hại

Tôi chịu ảnh hưởng nặng từ mẹ. Suy nghĩ của bà khá thiên vị và cực đoan. Bà luôn nói với một thái độ hung hăng và lời lẽ làm tổn thương người khác. Bà xem TV trong một thời gian dài và thị lực trở nên hơi mờ. Tôi nói với bà: “Mẹ à, mẹ bớt xem TV lại nhé, không thôi sẽ ảnh hưởng đến đôi mắt”.

Bà nói: “Chẳng phải con mua TV cho mẹ dùng sao?! Chẳng phải con mua nó cho mẹ xem sao?!” Tôi nổi cáu và dùng những từ cực đoan để đáp trả bà. Tôi thường đóng sập cửa và tức giận bỏ đi sau khi bà khiến tôi bất mãn. Trong một thời gian dài, tôi tự hỏi vì sao mình lại như thế khi nói chuyện với mẹ. Tại sao tôi không thể giữ bình tĩnh? Sau khi đọc “Giải thể văn hóa đảng”, tôi đã tìm ra căn nguyên của vấn đề là đến từ văn hóa đảng. Sau khi nhận ra điều này, tôi cố gắng hết sức để loại bỏ chủng tâm tranh đấu này.

Những ai ngập trong văn hóa đảng từ lúc nhỏ thì dường như đã hình thành một thứ chất dày “giả ngã” của văn hóa đảng trong thân thể họ, từng lớp từng lớp bao bọc chân ngã của họ. Tư duy, cách dùng từ, và hành vi đều do ĐCSTQ dạy. Họ gặp khó khăn khi suy nghĩ vượt ngoài khuôn khổ văn hóa đảng, vốn đã thâm nhập vào người Trung Quốc bằng mọi cách.

Tôi hỏi chồng rằng tôi có nói chuyện giống kiểu mẹ tôi không. Anh ấy nói: “Không giống ngoại hình, nhưng giống tính cách“.

Tôi cẩn thận phân tích bản thân. Tôi cho cha mẹ nhiều hơn và luôn muốn được gia đình công nhận. Khi tôi không nhận được câu trả lời, tôi trở nên tranh đấu và oán hận, và phải áp đảo họ bằng giọng điệu. Hơn nữa, giọng điệu của tôi đầy chất vấn và tranh biện, lời nói thì hung hăng. Có lần, tôi đã cao giọng lấn át lời của mẹ. Khi tôi đi vào nhà tắm, tôi nhìn thấy khuôn mặt của mình trong gương rất xấu xí. Nó như hình ảnh của bà phù thủy trong vở kịch “Bạch Tuyết”, khiến tôi khiếp sợ.

Tôi tự hỏi bản thân: “Tại sao tôi thiếu tâm từ bi?” Tôi nhận ra rằng khi tâm tôi chứa đầy văn hóa đảng thì làm sao có thể tu xuất tâm từ bi.

Mẹ là tấm gương phản chiếu của tôi, bề ngoài của bà phản ánh những chấp trước mà tôi cần loại bỏ, và tôi nên cảm ơn bà. Thuận theo thời gian, tôi tìm thấy tâm tật đố, tâm tranh đấu, oán hận, phù phiếm, và tâm hiển thị, cùng các tâm khác. Khi chúng liên tục xuất hiện, tôi phải loại bỏ chúng hết lần này đến lần khác.

Hiệu quả kỳ diệu của việc loại bỏ văn hóa đảng

Bằng cách liên tục tu luyện bản thân vững chắc, các yếu tố văn hóa đảng đã được loại bỏ liên tục, và môi trường của tôi đã cải biến.

Mẹ chồng nói rằng tôi nói chuyện với chồng bằng giọng điệu bất hảo, khiến tôi rất buồn. Khi tôi hướng nội, tôi nhận ra giọng của mình đầy yếu tố văn hóa đảng. Tôi nói với chồng: “Em không muốn nói chuyện kiểu như vậy, nhưng em đã không nhận ra. Nếu em còn nói chuyện kiểu như vậy nữa, anh hãy nói cho em biết và em sẽ sửa. Em có thể không làm được ngay lập tức, nhưng em sẽ thay đổi từ từ”.

Thái độ và giọng nói của tôi bắt đầu thay đổi. Có lần, mẹ chồng nói với tôi: “Mẹ để ý thấy con không còn nói chuyện kiểu như thế”.

Ngoài ra, tất cả bệnh tật của tôi đều khỏi, khuôn mặt tôi trở nên thanh tú, sáng mịn, hồng hào, và môi tôi giống như tô son. Chồng tôi và mẹ chồng đều cảm thấy tôi đã thay đổi rất nhiều. Chồng tôi không còn phản đối việc tôi tu luyện nữa.

Sau khi mẹ chồng nhìn thấy sự cải biến của tôi, bà cũng tôn kính Đại Pháp và bắt đầu tu luyện. Tôi không ngờ rằng sau khi loại bỏ văn hóa đảng thì có tác dụng lớn như vậy.

Mười năm tu luyện, dưới sự chỉ đạo của Chân-Thiện-Nhẫn, tôi đã trải qua sự thay đổi lớn cả tâm lẫn thân. Tôi từ một người đầy nghiệp lực và mắc đủ loại bệnh tật, đến trở thành người biết quan tâm đến người khác trong mọi việc tôi làm và dần dần đề cao tiêu chuẩn đạo đức. Như vậy, hoàn cảnh gia đình tôi đã trải qua sự chuyển biến to lớn. Cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng và tôi vô bệnh. Tôi hiện nay ở độ tuổi ngoài 60, nhưng lạc quan và vui tươi như một người trẻ tuổi. Các nếp nhăn nơi khóe mắt của tôi ngày càng ít và tôi trông trẻ hơn 10 tuổi. Sư phụ đã liên tục tịnh hóa cơ thể và cải tạo tâm trí tôi.

Minh Huệ Net giống như một người hướng dẫn tôi trong quá trình tu luyện. Khi tôi không biết cách tu luyện, tu luyện là gì, hoặc chân tu là gì thì các bài chia sẻ của học viên đã hướng dẫn tôi cách hướng nội, cách loại bỏ các chấp trước từng bước từng bước một. Khi tôi không biết cách giảng chân tướng, các ví dụ của học viên trình bày sẵn cho tôi. Khi tôi trải qua nghiệp bệnh, thông qua việc lắng nghe loạt bài “Đột phá giả tướng nghiệp bệnh”, tôi có thể đột phá vượt qua khổ nạn. Ngoài ra, tôi có sự hiểu biết sâu sắc về điều đó. Khi tôi giãi đãi và hoang mang, tôi có thể bắt kịp bằng cách đọc các bài kinh văn mới của Sư phụ.

Minh Huệ Net giống như ngôi nhà của tôi. Tôi tập hợp các trải nghiệm của mình, chia sẻ trong bài viết, và gửi đến Minh Huệ. Bất kể nó có được đăng hay không, như thể tôi đang nói với gia đình rằng tôi đã trưởng thành trong tu luyện như thế nào. Tôi chỉ có thể đi đến bước này với sự giúp đỡ của Minh Huệ.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/26/471017.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/23/221334.html

Đăng ngày 10-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Pháp Luân Đại Pháp không ngừng tẩy tịnh tâm trí tôi first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Nhận định của cá nhân tôi về việc tặng hoa sen nhỏhttps://vn.minghui.org/news/272928-nhan-dinh-cua-ca-nhan-toi-ve-viec-tang-hoa-sen-nho.htmlSat, 09 Nov 2024 11:01:18 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272928[MINH HUỆ 10-09-2024] Sau khi đọc ‘Thông cáo (Đài Loan)’ trên Minh Huệ Net, tôi nghĩ chúng ta nên suy xét sâu hơn nữa. Vấn đề được đề cập trong thông cáo hẳn là có liên quan đến nhân tâm của rất nhiều học viên. Về hoa sen […]

The post Nhận định của cá nhân tôi về việc tặng hoa sen nhỏ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Khải Đệ (Mỹ quốc)

[MINH HUỆ 10-09-2024] Sau khi đọc ‘Thông cáo (Đài Loan)’ trên Minh Huệ Net, tôi nghĩ chúng ta nên suy xét sâu hơn nữa. Vấn đề được đề cập trong thông cáo hẳn là có liên quan đến nhân tâm của rất nhiều học viên.

Về hoa sen nhỏ, đây không phải là phương thức hồng Pháp mà Sư phụ truyền cấp cho chúng ta. Năm đó, khi Sư phụ truyền Pháp là người truyền người, tâm truyền tâm, giúp con người chân chính nhận thức được Đại Pháp là gì, giúp con người từ trong tư tưởng biết được sự mỹ hảo của Đại Pháp. Người có thể được cứu hay không, hoàn toàn tùy thuộc vào tâm họ có ý nguyện hướng thiện hay không, vào niềm tin vào Thần, cũng như thái độ và mức độ mong muốn đắc Đại Pháp, v.v.

Hiện tại ở một số địa phương, việc hồng Pháp đã biến thành phát tặng hoa sen nhỏ, nghe nói có nơi mỗi lần phát ra hơn một vạn bông thì coi đó là thành tích. ‘Trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh’ là việc thần thánh biết bao, chúng Thần toàn vũ trụ đều đang theo dõi, sao có thể dễ dàng tính bằng số lượng hoa sen nhỏ được phát chứ? Hoa sen nhỏ là sản phẩm thủ công rất đẹp, nhưng bản thân hoa sen nhỏ không thể khiến sinh mệnh được đắc cứu. Đệ tử chân tu là nên tu bản thân một cách có trách nhiệm, chứ không phải theo suy nghĩ khác người của bản thân.

Cá nhân tôi cho rằng, học viên chấp trước vào hoa sen nhỏ, đằng sau có lẽ có nhận thức không chính đối với Đại Pháp. Họ không cho rằng sự mỹ hảo của bản thân Đại Pháp mới là căn bản động chạm tới nơi sâu thẳm của nhân tâm, sự tu luyện của bản thân họ cũng rất có thể không thực sự tương thông với Đại Pháp, vậy nên trong tâm, trong hành vi, trong động cơ đều thiếu hụt chính niệm và uy lực, vì vậy bèn nghĩ đến lợi dụng thủ pháp bề mặt là ‘hoa sen nhỏ’ để khiến con người hứng thú. Điều này không những không khởi được hiệu quả cứu người, mà còn khiến nơi hồng Pháp cứu người thần thánh biến thành điểm truyền bá phát vật phẩm miễn phí (mô thức tư duy của chủ nghĩa cộng sản), đồng thời còn lãng phí tài nguyên của Đại Pháp. Tôi thấy có người cá biệt cầm hoa sen nhỏ miễn phí, cũng cầm một tờ truyền đơn về Đại Pháp, nhưng quay lại liền vứt bỏ truyền đơn Đại Pháp đi, chỉ mang theo hoa sen nhỏ. Vậy nghĩa là, họ chỉ lấy đồ miễn phí, chứ căn bản không liễu giải chân tướng chút nào, mà đã vội vã rời đi.

Khi ở điểm hồng Pháp, tôi chú ý thấy, cơ hội thế nhân đi qua là rất hữu hạn, sự chú ý cũng là rất hữu hạn. Vào khoảnh khắc có thể thu hút được sự chú ý của thế nhân, chúng ta nên giới thiệu Đại Pháp cho họ, khiến cơ duyên mà họ đã chờ đợi ngàn vạn năm trở thành hiện thực. Có lần, tôi đứng trước một điểm chân tướng bày đầy hoa sen nhỏ, có một người thường hỏi: Quầy hàng này để làm gì? Bởi vì chủ đề hồng Pháp của quầy bị hoa sen nhỏ can nhiễu (cái phụ át cái chính). Mặc dù đây là học viên hồ đồ làm ra, nhưng cũng đã là lúc chúng ta cần thanh tỉnh ra, không nên lại tiếp tục quảng bá như vậy. Tu luyện là tu chủ ý thức, chủ nguyên thần của chúng ta nhất định phải làm chủ.

Thiển kiến của cá nhân, ngôn từ ý tứ nếu có thiên lệch, cũng là do cảnh giới của tôi tại thời điểm này còn hạn chế, mong được lượng thứ.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/10/481973.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/15/219972.htm

Đăng ngày 09-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Nhận định của cá nhân tôi về việc tặng hoa sen nhỏ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Thu hoạch từ Pháp hội Đài Loan: Chúng ta phải dùng Đại Pháp để quy chính bản thânhttps://vn.minghui.org/news/272907-thu-hoach-tu-phap-hoi-dai-loan-chung-ta-phai-dung-dai-phap-de-quy-chinh-ban-than.htmlSat, 09 Nov 2024 10:56:04 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272907[MINH HUỆ 25-10-2024] Hội nghị Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (Pháp hội) Đài Loan đã được tổ chức tại Nhà thi đấu Bóng rổ Heping vào ngày 20 tháng 10 năm 2024, với sự tham dự của hơn 6.000 học […]

The post Thu hoạch từ Pháp hội Đài Loan: Chúng ta phải dùng Đại Pháp để quy chính bản thân first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại Đài Loan

[MINH HUỆ 25-10-2024] Hội nghị Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (Pháp hội) Đài Loan đã được tổ chức tại Nhà thi đấu Bóng rổ Heping vào ngày 20 tháng 10 năm 2024, với sự tham dự của hơn 6.000 học viên Pháp Luân Đại Pháp. 19 học viên đã chia sẻ về những thể hội tu luyện của họ trên bục phát biểu. Các học viên tham dự cho biết, Pháp hội đã cho họ cơ hội tỉ học tỉ tu, vốn rất hữu ích cho sự đề cao trong tu luyện và họ đã thụ ích được rất nhiều.

Ba học viên Pháp Luân Đại Pháp làm việc trong lĩnh vực giáo dục chia sẻ về những khổ nạn mà họ đối mặt. Tuy mỗi người ở mỗi hoàn cảnh khác nhau, khó khăn trở ngại mà họ gặp phải cũng khác nhau, nhưng khi người tu luyện gặp vấn đề, chỉ cần nhớ đến và đối chiếu với các Pháp lý, luôn luôn tu luyện tâm tính, và hướng nội tìm thì không có khổ nạn nào không thể vượt qua.

Đồng cảm với bài chia sẻ đột phá một trở ngại nghiên cứu dài hạn

Giáo sư Kha Chính Hạo, công tác tại Viện Nghiên cứu Điều khiển Tự động của Đại học Khoa học và Công nghệ Quốc gia Đài Loan, cho biết người tu luyện mỗi ngày cần phải học Pháp, và dùng Pháp để quy chính bản thân. Theo cách này, chúng ta sẽ không bước chệch hướng trên con đường tu luyện. Những người học vật lý đều biết rằng thiết bị phòng thí nghiệm cần được hiệu chuẩn và bảo trì thì mới có thể hoạt động bình thường. Còn người tu luyện chúng ta hiểu rằng tu luyện là một vấn đề nghiêm túc, con đường rất hẹp và chúng ta không thể bước chệch dù chỉ một chút. Do đó, chúng ta càng phải tuân thủ các Pháp lý để quy chính ngôn hành của mình.

Trong Pháp hội, một học viên đã chia sẻ quá trình đề cao khi anh thiết kế phông nền dù việc đó rất khó khăn. Hơn 10 năm trước, chưa có hướng dẫn trực tuyến, vì vậy, việc thiết kế hoạt hình 3D thật sự rất khó đối với một người chỉ biết thiết kế 2D như anh. Anh không chỉ cần học cách thiết kế một con ngựa bay, mà còn cần hiểu về cấu trúc xương của một con ngựa, điều đó có nghĩa là anh cũng cần phải có kiến ​​thức từ các lĩnh vực khác như sinh lý học, giải phẫu học, v.v. Ban đầu, công việc đó được giao cho một nhóm, nhưng anh đã phải tự mình hoàn thành tất cả. Ngoài ra, anh còn phải đối mặt với áp lực về tài chính, đơn độc tịch mịch, v.v trong suốt một thời gian dài.

Khi anh kiên trì, Sư phụ đã khích lệ anh qua một giấc mơ. Trong mơ anh thấy mình ở một thế giới thiên quốc. Cuối cùng, anh đã được đài truyền hình tiếp tục cộng tác làm hạng mục phông nền.

Chia sẻ của học viên này đã khiến giáo sư Kha cảm động vì ông cũng đã trải qua giai đoạn khó khăn tương tự. Ông đã kiên trì và không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu của mình. Ông cho hay yếu tố quan trọng nhất giúp ông thành công là tu luyện Đại Pháp. Với sự gia trì của Sư phụ và được Ngài khai mở trí huệ, ông đã có thể vượt qua được sự cô đơn. Dự án nghiên cứu đơn lẻ đó đã kéo dài trong 20 năm. Đối với những người không tu luyện, có thể thành công trong một nhiệm vụ khó khăn như vậy gần như là điều không thể.

31b2a8c42f5018786e3ffbb9d328ee5a.jpg

Giáo sư Kha Chính Hạo

Giáo sư Kha đã phát minh ra Máy quang phổ Chip ánh sáng GLS ‘Thần Quang’, được giới thiệu chính thức tại Triển lãm Bán dẫn Quốc tế vào tháng 9 năm 2024. Phát minh độc đáo này đã thu hút được nhiều sự chú ý. 20 năm trước, nhiều nhà khoa học đã sử dụng máy quang phổ. Tuy nhiên, thiết bị được sử dụng vào thời điểm đó, chẳng hạn như máy in 1.500 cm vuông, gây bất tiện khi sử dụng. Năm 2002, giáo sư Kha bắt tay vào nghiên cứu và cho ra đời phát minh này vào năm 2018. Bốn năm sau, ông đã biến máy quang phổ chip thành một thiết bị cầm tay di động có thể dùng để kiểm tra.

Đây là một phát minh quan trọng vì nó cho phép tập trung hóa dữ liệu xét nghiệm y tế về triglyceride, cholesterol và các chất khác, và có thể được sử dụng trong các cuộc kiểm tra môi trường như ô nhiễm nước và thuốc trừ sâu.

Khi Giáo sư Kha bước sang năm nghiên cứu thứ năm, ông theo học Tiến sỹ tại Hoa Kỳ. Giáo sư hướng dẫn của ông, Janos Kirz, được Hội đồng Khoa học Quốc gia mời đến hướng dẫn nghiên cứu tại Đài Loan, và Giáo sư Kha đã hỏi ông ấy rằng liệu nghiên cứu của ông có khả thi không. Giáo sư Kirz trả lời rằng các nghiên cứu tương tự ở Đức và Nhật Bản đã thất bại, vì vậy sẽ rất khó để đạt được thành công. Giáo sư Kha không bỏ cuộc và cuối cùng đã thành công.

Giáo sư Kha cho biết ông có được thành công là nhờ tu luyện Đại Pháp. Sau 20 năm tu luyện, mỗi lần gặp phải những trở ngại lớn trong nghiên cứu, ông đều có linh cảm về giải pháp trong khi ngồi thiền, như thể các vị Thần đang giúp đỡ ông. Giáo sư Kha rất biết ơn Sư phụ, và nói rằng không ngôn từ nào có thể diễn tả được lòng cảm ân của ông đối với sự chăm sóc và bảo hộ từ bi của Sư tôn.

Khảo nghiệm về tình thật khó vượt qua

71f3aa84d821337ff47f131319d6cc74.jpg

Cô Hồng Ngọc Lương

Cô Hồng Ngọc Lương, một giáo viên tiểu học, cho biết những khổ nạn của người tu luyện không hề dễ dàng bởi con đường phản bổn quy chân là quá trình trừ bỏ các chấp trước. Nỗi khổ khi phải buông bỏ danh, lợi tình, đối với những người không trải qua quả thực khó mà hiểu được.

Cô Hồng rất ấn tượng với bài chia sẻ của đồng tu Ngô tại Pháp hội. Trải qua những đau khổ trong mối quan hệ là điều khó khăn, nhưng mấu chốt là người tu luyện đối đãi với những khổ nạn đó ra sao, và liệu họ có thể suy nghĩ và hành xử dựa trên Pháp hay không. Một hôm, cô Ngô phát hiện ra chồng mình ngoại tình. Cô không thể chấp nhận được, cô cảm thấy đau lòng và phẫn nộ đến mức muốn đưa sự việc ra tòa. Sau đó, cô tự nhắc nhở mình là một người tu luyện, cô không còn so đo nữa và thể hiện tâm thái từ bi và khoan dung của người tu luyện.

Cuối cùng, cô Ngô phát hiện chồng cô đã mang theo một cuốn Chuyển Pháp Luân khi rời nhà. Cô cảm thấy chồng cô đến là để đắc Pháp. Cô biết ơn Sư phụ đã cho cô ngộ được điều này.

“Chúng ta cần đảm bảo rằng mọi cảm xúc và suy nghĩ của mình đều dựa trên Pháp, và tâm trí của chúng ta phải ở trạng thái tĩnh lặng.” Cô Hồng Ngọc Lương cho biết đây là điều khiến cô cảm động và là thu hoạch lớn nhất. Cô cảm ân Sư phụ vì những lời giảng của Ngài và cho cơ hội được lắng nghe những chia sẻ của các đồng tu.

Quay trở lại con đường tu luyện

82764a5f9a9ef48c4bf7a36bce82ed1e.jpg

Cô Cố Gia Từ

Học viên Pháp Luân Công Cố Gia Từ cho biết cô đã thu hoạch được rất nhiều điều khi tham gia Pháp hội, và một số học viên trẻ đã chia sẻ những trải nghiệm rất giống với cô. Cô bắt đầu tu luyện với mẹ khi cô sáu tuổi. Trong kỳ nghỉ hè, mẹ cô thường đưa cô và anh trai cô đi luyện công trước tòa nhà ủy ban huyện Tân Trúc, và họ cũng cùng nhau học Pháp. Lúc đó, cô chỉ đi theo mà không hề nghĩ xem việc học Pháp, luyện công quan trọng với bản thân cô ra sao.

Khi lên trung học, bài vở ở trường khiến cô quá tải và mẹ cô đã khuyên cô học Pháp. Đối với cô, học Pháp là một cách để thư giãn, tìm ra mục tiêu của cuộc sống và có thêm có động lực. Sau đó, khi cô học đại học ở Cao Hùng, mẹ cô không ở đó để nhắc nhở cô nữa, và cô dần dần rời xa tu luyện. Chỉ sau khi cô tốt nghiệp đại học và trở về quê nhà giảng dạy, cô mới bắt đầu tu luyện trở lại.

Cô Cố nói rằng có rất nhiều học viên trẻ tuổi theo người lớn tu luyện, do đó họ đắc Pháp rất sớm. Nhưng sau đó họ không trân quý cơ duyên này và một số đã ngừng tu luyện.

Khi còn học phổ thông và đại học, cô đã hai lần chứng kiến ​​uy lực phi thường của Đại Pháp. Một năm, cô bị mất kinh trong thời gian rất lâu, đi khám bác sỹ Đông y và Tây y đều không có tác dụng. Sau khi học Pháp và luyện công, kinh nguyệt của cô đã đều trở lại.

Giờ đây nhìn lại, cô Cố cảm thấy mình thật trẻ người non dại, đã lãng phí rất nhiều thời gian. Cô phải trân quý cơ duyên này và tu luyện tinh tấn.

Một bài chia sẻ khác khiến cô Cố cảm động là của một nam học viên. Anh ấy đã theo học ba trường trung học phổ thông và từng phải bỏ học vì có một thời gian anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Anh trốn trong phòng và không giao tiếp với mọi người, khiến gia đình anh rất lo lắng. Một ngày nọ, đồng nghiệp của mẹ anh đã khuyên anh tập Pháp Luân Đại Pháp. Thông qua việc học Pháp, luyện công, bệnh tình của anh đã được giải quyết mà không cần dùng bất kỳ loại thuốc nào, và anh còn được nhận vào Khoa Âm nhạc của Trường Trung học Nghệ thuật Điểu Tùng.

Cô Cố cho hay cô dạy ở một trường trung học phổ thông dành cho trẻ em có nhu cầu đặc biệt. Khi cô đối mặt với những học sinh gặp khó khăn về tinh thần và thể chất, ngoài việc trò chuyện và hiểu hoàn cảnh của các em, đôi khi cô bất lực trước việc tìm cách cải thiện tình trạng cho các em. Sau khi nghe học viên này chia sẻ, cô nhận ra rằng tu luyện Đại Pháp có thể giúp những học sinh có nhu cầu đặc biệt tìm lại trạng thái khỏe mạnh. Điều này thực sự tuyệt vời và cô tự hỏi tại sao trước đây mình không nghĩ đến điều đó.

Nhiều học viên cho biết được lắng nghe thể hội tu luyện của các đồng tu giúp họ có thu hoạch to lớn. Từ tận đáy lòng, họ cảm ân sự chỉ dạy của Sư tôn và các bài chia sẻ của các đồng tu. Mọi người đều hy vọng sẽ cùng nhau dũng mãnh tinh tấn hơn trên con đường tu luyện, cho tới viên mãn.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/25/484219.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/4/221499.html

Đăng ngày 09-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Thu hoạch từ Pháp hội Đài Loan: Chúng ta phải dùng Đại Pháp để quy chính bản thân first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Phải tu khẩu trong khi phối hợp với đồng tuhttps://vn.minghui.org/news/272876-phai-tu-khau-trong-khi-phoi-hop-voi-dong-tu.htmlThu, 07 Nov 2024 15:51:19 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272876[MINH HUỆ 05-10-2024] Trong quá trình chứng thực Pháp, tôi bước vào hàng ngũ được gọi là “đồng tu kỹ thuật” lúc nào không hay, hướng dẫn đồng tu cài đặt hệ thống máy tính và các kỹ năng liên quan khác, v.v.. […]

The post Phải tu khẩu trong khi phối hợp với đồng tu first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Liêu Ninh, Đại lục

[MINH HUỆ 05-10-2024] Trong quá trình chứng thực Pháp, tôi bước vào hàng ngũ được gọi là “đồng tu kỹ thuật” lúc nào không hay, hướng dẫn đồng tu cài đặt hệ thống máy tính và các kỹ năng liên quan khác, v.v.. Trong quá trình hướng dẫn kỹ thuật, có rất nhiều điều là để tu tâm, ở đây chủ yếu chia sẻ ba điều về tu khẩu:

1. Khi tôi đang hướng dẫn cho A thì đồng thời A cũng đang hướng dẫn cho B (Ghi chú: Chúng tôi liên lạc đơn tuyến với nhau, một người hướng dẫn một người, như vậy trong công việc của B, khi B không biết vấn đề nào đó và không thể giải quyết, B sẽ tìm A, nếu A cũng không thể giải quyết, A sẽ tìm tôi. Tôi không tiếp xúc nhiều với các đồng tu kỹ thuật, như vậy sẽ không khiến mọi việc rối tung lên, mà tôi còn có thể ra ngoài làm hạng mục chứng thực Pháp khác, chẳng hạn như giảng chân tướng trực tiếp, v.v.).

A đã kể cho tôi nghe rất nhiều điều cụ thể về B và những khía cạnh mà anh ấy đã học tốt như thế nào đó v.v.. Tôi nói với A: Anh không cần nói với tôi rằng B là ai, chỉ cần nói có việc gì cần giải quyết là được rồi, chúng ta vừa giải quyết vấn đề, vừa tu tâm, không cần biết ai đang làm việc gì. Trên thực tế, khi nói đến những người cụ thể, sẽ bị nghi ngờ là nghị luận sau lưng người khác, điều này không phù hợp với tu khẩu được giảng trong Pháp. A cũng thắc mắc tại sao tôi không bao giờ nói ai đã hướng dẫn tôi? Điều tôi muốn nói là, không thể để người khác biết đồng tu nào đã hướng dẫn kỹ thuật cho tôi, vì đồng tu ấy cũng cần được bảo hộ, tôi cảm thấy như vậy mới phù hợp với Pháp mà Sư phụ giảng về khía cạnh an toàn và tu khẩu.

2. Đồng tu C không lên mạng được, hỏi tôi liệu có lên mạng được không. Kỳ thực hai hôm nay tôi lên mạng cũng khó khăn, nhưng tôi đang hướng dẫn cho D (đồng tu kỹ thuật mới), được biết D vẫn lên mạng bình thường và ổn định, không bị rớt mạng. Tôi nghĩ bởi vì D không có khái niệm không thể lên mạng được.

C nói với tôi rằng, anh ấy đã hỏi ba đồng tu xung quanh anh ấy mà có máy tính, họ đều nói không thể lên mạng. Tôi nghĩ không thể nói với anh ấy những tín tức tiêu cực, nên khích lệ anh ấy, để anh ấy chiểu theo chính Pháp lý mà tu. Tôi mỉm cười nói với anh ấy: Học Pháp nhiều, hướng nội tìm, sẽ lên mạng được.

Vì tôi nhẫn, và biết nghĩ cho đồng tu, không nói lời tiêu cực, kết quả là tôi cũng lên mạng được thuận lợi.

Khi gặp lại C, C vui vẻ nói với tôi rằng: Mấy ngày nay lên mạng được rồi! Tôi nói: Đó là tâm tính đã đề cao nhỉ? Anh ấy nói: Đúng rồi, mấy hôm nay học thuộc Pháp và kiên trì luyện công sáng sớm rất tốt.

3. Một bài viết của E đã được đăng trên “Tuần báo Minh Huệ”. F cao hứng nói rằng đó là bài của E! Tôi ngăn anh ấy: Đừng truyền như vậy, E cần được bảo hộ (an toàn). F không hiểu những gì tôi nói.

Chúng ta không nói ở đây liệu có hiển thị, hoan hỷ hay những chấp trước khác không, mà đơn giản là nói về tu khẩu, nếu bạn nói cho đồng tu biết, lúc đó điện thoại của người nhà họ – là người thường – đang để bên cạnh, mà điện thoại có thể nghe lén, vậy chẳng phải bạn đang báo tin cho tà ác sao? Nếu vì chuyện này mà E gặp rắc rối, chẳng phải có liên quan đến bạn sao? Bạn không muốn bán đứng E, nhưng có thể E sẽ bị bạn bán đứng. Không phải là tôi mong có chuyện như vậy xảy ra, mà tôi chỉ muốn nói rằng hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói.

Còn nói từ một khía cạnh khác, nếu chúng ta không nói thì sẽ bảo hộ được E, đồng thời cảnh sát cũng không vì điều này mà tìm đến nhà, lại bảo hộ được cả cảnh sát, để chúng sinh không phạm tội với Đại Pháp, phủ định cựu thế lực đối với vấn đề này, để chúng sinh được cứu. Có thể thấy việc chúng ta tu khẩu quan trọng đến mức nào.

Trước đây khi gặp chuyện, tôi cũng không biết tu khẩu, nhưng trong quá trình không ngừng học Pháp, tôi ngộ rằng, tu khẩu là thể hiện của cảnh giới, thể hiện liệu bạn có biết nghĩ cho người khác hay không, thực chất cũng là thể hiện của từ bi.

Cảm ân Sư phụ đã dạy bảo đệ tử, cảm tạ Sư tôn!

(Phụ trách biên tập: Lý Minh)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/10/5/與同修的配合中要修口-483104.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/26/221373.html

Đăng ngày 07-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Phải tu khẩu trong khi phối hợp với đồng tu first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Một đoàn xe tải tránh được thảm họa lũ lụthttps://vn.minghui.org/news/272874-mot-doan-xe-tai-tranh-duoc-tham-hoa-lu-lut.htmlThu, 07 Nov 2024 15:51:00 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272874[MINH HUỆ 07-09-2024] Tôi và đồng tu đều đi ra ngoài giảng chân tướng cứu người mỗi ngày. Ở trạm xe buýt hôm nọ, tôi gặp lại một đồng nghiệp mà tôi đã không gặp suốt 50 năm, khi chúng tôi gặp nhau, cô ấy […]

The post Một đoàn xe tải tránh được thảm họa lũ lụt first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại lục

[MINH HUỆ 07-09-2024] Tôi và đồng tu đều đi ra ngoài giảng chân tướng cứu người mỗi ngày. Ở trạm xe buýt hôm nọ, tôi gặp lại một đồng nghiệp mà tôi đã không gặp suốt 50 năm, khi chúng tôi gặp nhau, cô ấy nắm chặt tay tôi. Tôi nghĩ đây là Sư phụ đưa người cần cứu đến trước mặt tôi. Tôi giảng thanh chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho cô ấy, và nói cô làm tam thoái bảo bình an, cô ấy sảng khoái đồng ý và dùng tên thật để thoái đội mà cô từng tham gia. Sau đó cô ấy kể cho tôi một câu chuyện chân thật mà cháu nội gái và chồng cháu đã trải qua:

Hai vợ chồng cháu nội gái lái một chiếc xe tải lớn và thường xuyên di chuyển đường dài. Cách đây mấy hôm hai cháu gặp lũ lớn ở miền Nam, xe tải của hai cháu bị kẹt trên đại lộ, phía trước là sông, và lũ chắn đường, phía sau là những chiếc xe tải lớn nối tiếp nhau một hàng dài, lúc này xe tải không thể tiến, không thể lùi, cũng không còn đường để đi. Mọi người trong xe đều lo lắng vô cùng.

Khi hết cách, một người nông dân sống gần đại lộ bước ra và nói với các tài xế: “Lái xe vào sân nhà tôi, lùi lại rồi đi dọc theo lề đường.” Nói xong anh ấy mở cổng lớn cho xe vào sân. Cháu rể lái xe tải vào trong sân rồi quay đầu lại, các xe tải khác theo sau, nghiền nát toàn bộ hoa màu trong và ngoài sân. Tất cả các tài xế đều muốn bồi thường cho người nông dân. Người nông dân nói rằng: “Tôi là người luyện Pháp Luân Công, Sư phụ chúng tôi bảo chúng tôi khi gặp chuyện phải biết nghĩ cho người khác, phải làm người tốt, người tốt hơn nữa. Vì vậy tôi không muốn nhận số tiền này. Bây giờ thiên tai nhân họa nhiều như thế, mong các anh chị hãy ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’. Tam thoái bảo bình an.”

Tôi rất xúc động khi nghe câu chuyện này, mọi người nghĩ xem, hoa màu là nguồn sống hàng ngày và là lương thực mà người nông dân dựa vào để sinh tồn! Các tài xế chủ động bồi thường nhưng người nông dân đã từ chối, đây là cảnh giới nào đây! Hành động của người nông dân này đã cảm động tất cả những người có mặt, và họ đều chủ động tam thoái. Sau khi vợ chồng cháu nội gái trở về, hai cháu luôn cảm động sâu sắc, và nói với tất cả bạn bè, người thân trong nhà: “Người tu Pháp Luân Đại Pháp thực sự là người tốt, mọi người đều nên tin tưởng Pháp Luân Đại Pháp!”

Đồng tu dùng hành động thực tế để chứng thực Đại Pháp và hồng truyền Đại Pháp, mỗi tài xế trong đoàn xe dài đó khi trở về các nơi khác nhau, sẽ truyền phúc âm Đại Pháp đến các nơi khác nhau, khiến người hữu duyên được cứu độ.

(Phụ trách biên tập: Nhậm Gia)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/9/7/當洪水攔堵了車道-481589.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/25/221363.html

Đăng ngày 07-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Một đoàn xe tải tránh được thảm họa lũ lụt first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Tín Sư tín Pháp, tái tạo Thần thểhttps://vn.minghui.org/news/272872-tin-su-tin-phap-tai-tao-than-the.htmlThu, 07 Nov 2024 15:50:39 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272872[MINH HUỆ 07-09-2024] Nhìn lại hơn 20 năm thoát thai hoán cốt trong tu luyện Chính Pháp, [tôi] đã chứng kiến sự vĩ đại và sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp, tìm thấy nơi trở về của sinh mệnh. Biết bao […]

The post Tín Sư tín Pháp, tái tạo Thần thể first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 07-09-2024] Nhìn lại hơn 20 năm thoát thai hoán cốt trong tu luyện Chính Pháp, [tôi] đã chứng kiến sự vĩ đại và sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp, tìm thấy nơi trở về của sinh mệnh. Biết bao tâm huyết mà Sư phụ đã phó xuất cho đệ tử trong quá trình tu luyện, đệ tử không thể biết được, không cách nào dùng ngôn ngữ để bày tỏ lòng biết ơn của mình, bây giờ [đệ tử] chỉnh lý một chút [thể ngộ] tu luyện để báo cáo với Sư phụ và chia sẻ với các đồng tu.

1. Đối diện với sinh tử [và] tín Sư tín Pháp

Không lâu sau khi tôi kết thúc án oan năm năm bị bức hại trong nhà tù, đối diện với ma nạn từ gia đình, áp lực từ mọi phương diện và các loại can nhiễu, cả thân lẫn tâm của tôi đều mệt mỏi, tinh thần gần như đã đến bờ vực sụp đổ, thân thể xuất hiện trạng thái nghiệp bệnh nghiêm trọng, mỗi lần đến tháng thì kinh nguyệt không dứt, ban đầu tôi không để ý, không biết hướng nội tìm, đó là vì [tôi] có tâm oán hận mạnh mẽ đối với người thân và các việc xung quanh, cựu thế lực đã lấy [cớ] tu luyện hữu lậu để bức hại thân thể của tôi, tôi còn cho rằng mình học Pháp nhiều và luyện công nhiều thì sẽ tốt lên. [Hiện tượng này] kéo dài năm năm, cuối cùng máu chảy ra có màu hồng nhạt, mạch máu bị hẹp, mí mắt không mở lên nổi, [tôi] không còn sức lực, chỉ có thể rên rỉ một cách yếu ớt. Ban đầu, mỗi ngày chồng tôi (cũng là đồng tu) đều đọc cho tôi nghe hai bài giảng trong sách “Chuyển Pháp Luân”, và giúp tôi phát chính niệm. Cuối cùng, tôi không thể ăn cơm, chỉ có thể uống một chút nước và uống một ly nước trái cây, thân thể khó chịu đến mức tôi không thể diễn tả bằng ngôn ngữ.

Nhưng lúc này, đầu não của tôi chợt thanh tỉnh, Pháp Luân Đại Pháp là công pháp tính mệnh song tu, tôi đã tu luyện Đại Pháp được 20 năm, Sư phụ sớm đã chuyển hóa mỗi tế bào trong thân thể của tôi thành vật chất cao năng lượng, đó là thân thể kim cương bất hoại mà Đại Pháp tạo nên, tôi còn sợ gì chứ, giao hết sinh tử cho Sư phụ, và để Ngài định đoạt. Tôi buông tâm đến cùng, mở băng thu âm giảng Pháp ở Quảng Châu của Sư phụ rồi đặt bên gối, tôi nghe giảng Pháp, và bất tri bất giác ngủ mất. Đến 12 giờ khuya, chuông phát chính niệm reng, tôi lập tức ngồi dậy, toàn thân thông thấu, thoải mái mỹ diệu [đến mức] không thể hình dung, nước mắt của tôi tuôn trào như suối, Sư phụ đã cứu tôi một mạng, tôi không cách nào dùng ngôn ngữ để bày tỏ ơn tái tạo của Sư phụ. [Đệ tử] cảm tạ Sư phụ! Cảm ân Đại Pháp!

2. Học thuộc Pháp trong quãng thời gian bị bức hại ở nhà tù nữ

Năm 2008, tôi bị giam giữ bất hợp pháp ở nhà tù nữ và bị bức hại, khi ấy, mỗi khu trong nhà tù đều có đệ tử Đại Pháp bị giam giữ bất hợp pháp và bị bức hại, mỗi phòng giam chỉ giam giữ một đệ tử Đại Pháp, và bị kèm cặp rất nghiêm khắc, [họ] không cho đệ tử Đại Pháp tiếp xúc với nhau. Trong nhà tù, hàng ngày [chúng tôi] đều bị bắt lao động, bị quản giáo, bị nhục mạ và miệt thị, sự chịu đựng về thân thể và sự phá hủy về tinh thần khiến mỗi ngày dài như một năm, điều thống khổ nhất là không thể đọc sách “Chuyển Pháp Luân”. [Tôi] chỉ có thể thuộc gì đọc nấy, khi đó [tôi] giận bản thân không biết trân quý Đại Pháp khi còn ở nhà, tôi thầm nói với Sư phụ, nếu con có thể đọc sách Đại Pháp ở đây, thì con nhất định sẽ học thuộc [Pháp].

Một ngày nọ, các phạm nhân kết thúc công việc, và tôi đã nằm trong túi ngủ, một phạm nhân đã nhét mạnh một bao giấy vào túi ngủ của tôi. Khi đó, tôi giật mình, tôi trở lưng và khẽ khàng mở ra xem, [đó là] bài giảng thứ tư trong sách “Chuyển Pháp Luân” được chép tay, lớn cỡ lòng bàn tay, tôi đã khóc như mưa, trong bóng tối vũ trụ tỏa sáng rực rỡ, Sư phụ thấy tâm tôi muốn học Pháp, nên Ngài đã gửi cuốn sách quý cho tôi, [đệ tử] cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Sư phụ! Trong tâm tôi rất vui. Người quản giáo tôi là một phạm nhân giết người rất xấu và rất ác, nếu cô thấy tôi học Pháp thì cô sẽ tịch thu sách và nộp cho công an để lập công, vì vậy tôi chỉ có thể học khi cô ta không chú ý. Tôi chớp cơ hội để đọc vài câu, ghi nhớ vài câu, sau đó tôi đọc tới đọc lui cho thuộc. Ban ngày không tiện học thuộc, nên tôi học thuộc vào ban đêm. Phòng giam có người quản giáo đệ tử Đại Pháp suốt 24 giờ, không cho [chúng tôi] học Pháp và luyện công, vì để không bị phát hiện, khi ngủ tôi sẽ nằm nghiêng quay mặt vào tường, [tôi] để cuốn sách quý có kích thước bỏ túi bên cạnh gối đầu, đọc từng dòng từng dòng, học thuộc từng câu từng câu, vì [tôi] giữ nguyên một tư thế, quay đầu, và quay cổ không dám động đậy, nên hễ cử động thì sẽ bị đau, nếu buồn ngủ thì tôi nhéo đùi và tay của mình, tôi thầm nghĩ, cổ nhân đọc sách thì họ có thể treo đầu lên xà nhà và lấy dùi đâm vào đùi của mình, vì để đắc được Đại Pháp vũ trụ, mình chịu một chút khổ này có sao đâu, như vậy tôi đã học thuộc toàn bộ bài giảng thứ tư trong “Chuyển Pháp Luân” không sai chữ nào trong 40 ngày.

Sau đó, tôi đã tiếp xúc với bốn đồng tu, chúng tôi thương lượng với nhau để khai sáng hoàn cảnh học Pháp và luyện công. Trong nhà tù, đệ tử Đại Pháp tắm rửa và đi vệ sinh đều bị giám sát, thông thường sau khi đệ tử Đại Pháp ở một phòng giam tắm rửa xong, người đó sẽ được đưa về phòng giam, sau đó [họ] mới cho đệ tử Đại Pháp ở phòng giam khác đi ra, xen kẽ lẫn nhau, không cho mọi người tiếp xúc với nhau. Một buổi chiều nọ, khi [họ] kêu đệ tử Đại Pháp ở phòng giam thứ nhất đi tắm, năm người chúng tôi đã cùng nhau xông ra khỏi phòng giam và đi về hướng phòng tắm, hành động đột ngột này đã khiến các phạm nhân sợ hãi, [họ] vội vàng chạy ra, hoảng loạn kéo đệ tử Đại Pháp ở phòng giam của mình lại, chúng tôi không sợ và hô lớn: “”Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” Trong khi lôi kéo, có người bị rách da tay, chảy máu ở cổ, chúng tôi đã tìm đến trưởng khu để tố cáo những phạm nhân này đánh người và phạm pháp, chúng tôi không phải phạm nhân, mà là những người tu luyện Pháp Luân Công, [chúng tôi] giảng chân tướng cho trưởng khu, viết thư chân tướng, yêu cầu [họ] cho chúng tôi môi trường học Pháp và luyện công. Với sự gia trì của Sư phụ, và sự nỗ lực không mệt mỏi của các đệ tử Đại Pháp, cuối cùng chúng tôi đã khai sáng môi trường học Pháp và luyện công.

3. Giảng chân tướng cho công an ở đội an ninh quốc gia, [cục] công an và đồn công an

Mùa đông năm 2012, một đồng tu ở địa phương của tôi đã bị bắt giữ khi phát tài liệu chân tướng cứu người ở vùng khác, họ hàng [của đồng tu này] và các đồng tu không biết [bà] bị giam giữ ở đâu, nên mọi người rất lo lắng. Tôi nghĩ, cục trưởng cục công an ở địa phương mình nhất định biết việc này, tôi đã chỉnh đốn bản thân, phát chính niệm, trong tâm cầu xin Sư phụ gia trì, rồi đi thẳng đến cục công an. Sau khi đến đó, tôi trực tiếp gõ cửa phòng làm việc của cục trưởng cục công an. Chỉ có mình ông ở trong phòng, ông hỏi tôi tìm ai, tôi nói, tôi tìm ông, tôi tên là A. (Năm 2002, tôi bị bức hại vì đến Bắc Kinh thỉnh nguyện, trong trại tạm giam, ông từng thẩm vấn tôi bất hợp pháp, biểu hiện của ông khi đó rất tà ác, [ông] nhục mạ Sư phụ, và công kích Đại Pháp), ngay khi vừa nghe, [ông liền nói], ồ Pháp Luân Công, chị trở lại rồi, hãy ngồi xuống, hãy ngồi xuống. Tôi đã ngồi xuống, và nói rõ ý mình đến đó, ông không hề do dự, và nói cho tôi biết nơi đồng tu bị giam giữ, không phải ở địa phương.

Ông nhìn tôi chằm chằm và nói: Tôi còn nhớ chị ở tù năm năm, thật không dễ dàng. Ông còn lắc nhẹ đầu, ra vẻ coi thường. Tôi không hề động tâm, và nói: Đảng cộng sản [và] Giang Trạch Dân bức hại người tốt, Pháp Luân Công không bị bức hại gục ngã, trái lại, Đại Pháp hiện đã hồng truyền đến hơn 100 quốc gia và vùng lãnh thổ, có hàng trăm triệu người tu luyện, cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” được phiên dịch ra hơn 40 ngôn ngữ, nằm trong mười cuốn sách bán chạy nhất trên thế giới. Ông ta kể, ông từng đến Hồng Kông và Ma Cao, vừa xuống phi cơ thì [có] đội ngũ chào đón của Pháp Luân Công, đâu đâu cũng treo biểu ngữ, cầm loa để giảng chân tướng, khuyên tam thoái (thoái Đảng, thoái Đoàn và thoái Đội), [các học viên] còn lấy điện thoại ra cho ông xem ảnh của tàng tự thạch, ông còn nói: Tôi không giống như người khác không đọc những tài liệu của Pháp Luân Công, tôi đã đọc, tôi đọc hết, ngay khi cấp trên thông tri chỉnh [đốn] Pháp Luân Công, tôi sẽ bảo thuộc hạ của mình, không cần quá quan tâm đến những việc của Pháp Luân Công, nhóm người này là phát tài liệu và tặng tờ rơi, không làm hại tính mệnh và tài sản của người dân, ông còn bí mật nói nhỏ với tôi, rằng tôi về chớ nói với mọi người về thái độ hiện nay của ông đối với Pháp Luân Công. Đối diện với những người bị ĐCSTQ chỉnh đốn đến sợ hãi ở chốn quan trường, [tôi] cảm thấy họ thật đáng thương. Tôi nói: Vâng, từ đây về sau [ông] đừng lại tham gia bức hại Pháp Luân Công nhé.

Sau khi đại dịch Vũ Hán bùng phát, địa khu của chúng tôi cũng bị phong tỏa toàn diện, mọi giao lộ đều có người canh gác suốt 24 giờ, [người dân] không thể ra khỏi nhà, toàn bộ nhu yếu phẩm đều phải mua trên WeChat, nhân viên chuyên môn sẽ giao đến, người dân khổ sở không nói nên lời.

Một ngày sau khi dỡ bỏ phong tỏa, tôi ra ngoài giảng chân tướng cứu người rồi về, có một công an ở đội an ninh quốc gia đứng hút thuốc ở bên đường, kể từ khi Giang Trạch Dân phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công vào năm 1999, ông ấy luôn là một trong những người tham gia bức hại người tu luyện Pháp Luân Công ở địa phương của tôi. Tôi đi đến và chào hỏi ông: Đại dịch này thật ghê gớm, không biết khi nào mới qua, đây là đạo đức nhân loại bại hoại và thiên thượng cảnh cáo nhân loại, Giang Trạch Dân phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công hơn 20 năm, ông đã tham gia bắt bớ và bức hại các đệ tử Đại Pháp, mặc dù đó là “công việc” của ông, nhưng đảng cộng sản lấy công an làm bia đỡ đạn, hôm nay [nó] lợi dụng các ông làm việc xấu, ngày mai [nó] không dùng ông nữa thì ăn cháo đá bát, ví dụ trong các lần vận động đâu đâu cũng có, sau khi đại cách mạng văn hóa kết thúc, những công an tham gia bức hại lão cán bộ đều bị lôi đến Vân Nam để bí mật hành quyết, tất cả họ đều chấp hành mệnh lệnh của đảng. Đảng cộng sản cướp chính quyền mấy chục năm, bức hại đến chết 80 triệu người Trung Quốc, đàn áp sinh viên ngày 4/06/1989, bức hại các đệ tử Đại Pháp, đảng cộng sản có thể hoàn trả những món nợ máu này hay không? Ông trời muốn diệt Trung Cộng, [ông] đừng lại tham gia bức hại Pháp Luân Công nữa, vì ông và gia đình của mình, ông hãy thoát ly các tổ chức Đảng, Đoàn và Đội để được bình an, hãy thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Ông ấy đã đồng ý và cảm ơn tôi.

4. Minh bạch chân tướng, đắc phúc báo

Một đôi vợ chồng ở địa phương của tôi làm kinh doanh, nhận thầu mấy chục mẫu đất hoang, và thường bị thua lỗ, tôi thường giảng chân tướng cho họ, và bảo họ sử dụng tiền chân tướng, ban đầu họ không muốn cho lắm, [tôi] đã giảng chân tướng rất nhiều trong mấy năm nay, cuối cùng họ đã minh bạch chân tướng, cả hai đều đã tam thoái (thoái Đảng, thoái Đoàn và thoái Đội), và đắc phúc báo, trồng trọt năm nào cũng được mùa. Hai năm đầu tiên, trời mưa lớn, đất đai của hai nhà hàng xóm kế bên nhà họ bị mất mùa, chỉ có đất đai của nhà họ không mất mùa. Trong đại dịch, phong tỏa nghiêm trọng, các thương gia không thể kinh doanh, nhưng gia đình của họ lại kinh doanh phát đạt, người đến người đi tấp nập, hơn nữa cả gia đình không có ai bị nhiễm bệnh. Bây giờ tôi đổi tiền chân tướng cho họ, họ rất vui, và không ngừng cảm ơn tôi. Tôi bảo họ nên cảm ơn Sư phụ Đại Pháp, đó là phúc báo mà Sư phụ Đại Pháp ban cho anh chị.

Trải qua hơn 20 năm tu luyện trong Đại Pháp, [tôi] có niềm vui sau khi minh bạch [Pháp] lý, cũng có hối hận khi chưa làm tốt, bất kể con đường tu luyện từ đây về sau còn dài đến đâu, [tôi] nhất định ghi nhớ lời dạy của Sư phụ, nghiêm túc học Pháp thật tốt và cứu nhiều người, hoàn thành thệ ước tiền sử của mình. Cảm tạ Sư phụ, cảm ơn các đồng tu.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hoa: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/9/7/信師信法-再塑神體-481462.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/25/221360.html

Đăng ngày 07-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Tín Sư tín Pháp, tái tạo Thần thể first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Sau khi máy in kẹt giấyhttps://vn.minghui.org/news/272870-sau-khi-may-in-ket-giay.htmlThu, 07 Nov 2024 15:50:21 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272870[MINH HUỆ 01-08-2024] Một lần nọ, ở nhà của đồng tu, đồng tu in tài liệu chân tướng, máy in nạp giấy hơi nhăn, in được vài trang thì kẹt giấy. Đồng tu hướng nội tìm, và đã tìm thấy rất nhiều chấp […]

The post Sau khi máy in kẹt giấy first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Tâm Hoa, đệ tử Đại Pháp ở Sơn Đông

[MINH HUỆ 01-08-2024] Một lần nọ, ở nhà của đồng tu, đồng tu in tài liệu chân tướng, máy in nạp giấy hơi nhăn, in được vài trang thì kẹt giấy. Đồng tu hướng nội tìm, và đã tìm thấy rất nhiều chấp trước. Mọi việc [mà chúng ta] gặp đều không ngẫu nhiên, tôi cũng tìm bản thân, và đã tìm thấy rất nhiều nhân tâm. Chúng tôi lại câu thông với máy in, nhưng máy vẫn không hoạt động. Các bài chia sẻ của đồng tu từng nói, gặp vấn đề thì trước tiên tu bản thân, rồi lại sửa máy móc, sau khi tìm được chấp trước thì máy in hoạt động. Tôi vừa giao lưu với đồng tu vừa hướng nội tìm, nhưng vẫn không hữu hiệu, và còn lãng phí khá nhiều giấy in. Đồng tu nói: “Chúng ta phát chính niệm nhé.” Tôi nói: “Được thôi.”

Khi ngồi đó, tôi nghĩ: Chính niệm này sẽ phát như thế nào? Là thanh trừ những tư tưởng bất hảo của bản thân, hay là thanh trừ những nhân tố và sinh mệnh tà ác can nhiễu máy in hoạt động bình thường? Rồi tôi lại nghĩ, vũ trụ đang Chính Pháp, chính lại hết thảy những gì bất chính. Mình là đệ tử Đại Pháp, điều mình tu là Đại Pháp vũ trụ, mình có chấp trước thì sẽ quy chính trong Đại Pháp, làm sao có thể dung nhẫn tà ác lợi dụng việc máy in kẹt giấy để khảo nghiệm mình chứ. Máy in được đệ tử Đại Pháp lựa chọn để in tài liệu chân tướng cứu người, giấy in là tài nguyên của Đại Pháp, đối với máy in, [hiện tượng] kẹt giấy này là một loại tổn thất, đó cũng là lãng phí tài nguyên của Đại Pháp. Đồng tu đã tìm thấy một đống chấp trước, nhưng máy in vẫn kẹt giấy, [đồng tu] càng tìm càng sốt ruột, càng tìm càng không tĩnh lại được, càng sốt ruột thì giấy càng kẹt, nó hình thành một vòng tuần hoàn ác tính, tiếp tục như vậy thì ai sẽ vui mừng? Tà ác vui mừng. Tiếp tục như vậy thì chẳng phải [chúng tôi] đã thừa nhận sự an bài của cựu thế lực sao?

Sư phụ giảng:

“lên đến tầng trên thì đơn giản; không có khái niệm ‘tu luyện’, chỉ có khái niệm ‘tiêu bỏ nghiệp lực’; lên đến tầng cao hơn mà giảng [thì] hết thảy khó nạn ấy chỉ là để trải con đường lên trên thiên thượng mà thôi; còn lên tầng cao hơn nữa thì hỏi tiêu nghiệp là gì, chịu khổ là gì, tu luyện là gì; đều không có những khái niệm ấy; chỉ là ‘tuyển trạch’! Trên tầng cao của vũ trụ chính là một [Pháp] lý ấy; xét xem ai [thích hợp] thì chọn lấy [vị ấy]; đó là [Pháp] lý.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Máy in được đệ tử Đại Pháp lựa chọn để in [tài liệu] chân tướng cứu người, ai cũng không xứng đáng can nhiễu, ai can nhiễu thì thanh trừ kẻ đó.

Sau khi phát chính niệm, [chúng tôi] bật máy in lên, tôi vỗ về máy in và nói: “Tất cả chúng sinh trong vũ trụ đều đang lựa chọn tương lai của mình, hy vọng rằng bạn có thể phối hợp với đệ tử Đại Pháp để in [tài liệu] chân tướng cứu người, bước trên con đường mà Sư phụ an bài, lựa chọn tương lai mỹ hảo.” Máy in dường như nghe hiểu những gì tôi nói, ngay khi bật máy, máy đã hoạt động bình thường, không hề kẹt giấy, thật là siêu thường nhường ấy.

Cảm tạ sự gia trì và sự bảo hộ của Sư phụ.

(Phụ trách biên tập: Thẩm Minh)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hoa: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/8/1/打印機卡紙之後-479773.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/24/221352.html

Đăng ngày 07-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Sau khi máy in kẹt giấy first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Tu xuất thiện tâm, cuối cùng oán hận sâu đậm mấy chục năm đã được thiện giảihttps://vn.minghui.org/news/272843-tu-xuat-thien-tam-cuoi-cung-oan-han-sau-dam-may-chuc-nam-da-duoc-thien-giai.htmlWed, 06 Nov 2024 15:06:26 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272843[MINH HUỆ 19-09-2024] Mấy chục năm trước, những tin xấu đột nhiên ập đến, [tôi bị] hãm hại một cách kỳ lạ, áp lực đến mức tôi không thể thở nổi. [Nguyên nhân] tại sao? Năm 1981, tôi nhận bức thư của […]

The post Tu xuất thiện tâm, cuối cùng oán hận sâu đậm mấy chục năm đã được thiện giải first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở vùng Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-09-2024] Mấy chục năm trước, những tin xấu đột nhiên ập đến, [tôi bị] hãm hại một cách kỳ lạ, áp lực đến mức tôi không thể thở nổi. [Nguyên nhân] tại sao? Năm 1981, tôi nhận bức thư của em trai từ Hà Bắc, em viết: “Cha đã qua đời, ông chết vì tức giận người thân bên ngoại, bởi vì số tiền mà cậu hai gửi cho bà ngoại đã biến mất, [họ] nói là chị làm. Bà ngoại nghi ngờ chị gửi về nhà, nên bà đến nhà chúng ta, và đòi cha trả tiền. Cha nói không có việc đó. Bà ngoại la hét om sòm trong sân lớn. Cha vốn không khỏe, là người thật thà, không thể nói lại, cha cũng muốn giữ thể diện, và sợ người ta cười. Cha ấm ức mấy ngày, bị trầm cảm rồi qua đời. Cậu út cũng đến nháo loạn, cậu cả và dì cả đến làm khó, mẹ cũng tức giận và ngã bệnh rồi.”

Sau khi đọc thư xong, tôi cũng tức giận đến chóng mặt, tôi thực sự muốn liều mạng với họ. Cậu hai ở tận Urumqi, Tân Cương, còn tôi ở Kashgar, Tân Cương, cách nhau vài ngàn cây số, sao có thể bảo tôi làm gì với số tiền mà cậu hai gửi cho bà ngoại chứ? Tôi không thể nào hiểu được chuyện này. Tôi thức suốt đêm để viết thư cho cậu hai, mong cậu làm rõ việc này với gia đình (thời đó không có điện thoại di động và điện thoại). Đồng thời, tôi còn viết thư cho cậu út (vì bà ngoại ở nhà cậu út) để thanh minh không có chuyện này. Tôi hy vọng họ đừng nháo loạn nữa. Vài tháng trôi qua, và việc này chưa được giải quyết. Em trai tôi nói, bà ngoại không đến nữa, còn cậu út vẫn không ngừng đến đòi mẹ trả tiền. Cậu cả và dì cả cho rằng chúng tôi chiếm đoạt lợi ích, [nên họ] phẫn nộ bất bình. Em trai hỏi tôi: Chị à, làm sao đây?

Vậy làm thế nào? Tôi cũng không có cách nào, nói cũng nói không rõ, giải thích cũng giải thích không thông, cậu hai không nói, thì ai cũng không có cách nào. [Chúng tôi] chỉ còn cách phớt lờ họ. Dù cho thế nào thì chúng tôi cũng không làm trái lương tâm, nên không sợ quỷ đến gọi cửa. Như vậy, [chúng tôi] chiến tranh lạnh trong nhiều năm, mẹ tôi cũng không qua lại với họ.

Năm 2017, em trai gọi điện thoại cho tôi và nói, mẹ mắc bệnh nguy kịch, muốn tôi về nhà ngay lập tức. Các con đã đặt gấp vé xe cho tôi, và tôi cũng nhanh chóng chuẩn bị hành lý. Tôi thầm nghĩ, mình đã là đệ tử Đại Pháp, giảng chân tướng cứu người là sứ mệnh của mình, tất cả chúng sinh đều đến vì Pháp, mấy chục năm đã qua, mình không thể lại vì ân oán cá nhân mà khiến họ mất cơ hội nghe chân tướng Đại Pháp.

Hôm sau, tôi về đến nhà. Trước tiên, [tôi] thương lượng với em trai về việc đến nhà ngoại và đón cậu út ([vì] bà ngoại, cậu cả, cậu hai và dì cả đã qua đời rồi). Sau khi cậu út đến [nhà tôi], mẹ tôi và cậu đã gặp mặt lần cuối. Sau khi dùng bữa và uống trà, tôi giảng chân tướng Đại Pháp cho cậu út, và giúp cậu thoát ly các tổ chức của tà đảng.

Mặc dù tôi đã gặp cậu út và giảng chân tướng, nhưng oán khí mấy chục năm trước vẫn sôi sục, không thể kìm lại. Cha tôi qua đời, mẹ tôi đau khổ, còn tôi chịu oan ức và bị họ nhục mạ. Lúc này, tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng “nợ thì phải hoàn [trả]” (Chuyển Pháp Luân) và quy luật nhân quả, nợ gì trả nấy, không hề do con người tính toán. Tôi nghĩ, vậy thì cậu hai khiến mình oan ức, phải chăng đời trước mình nợ cậu? Bà ngoại và cậu út liều mạng đòi nợ cha mẹ mình, phải chăng đó cũng là [cha mẹ] nợ họ? Chắc chắn là vậy.

Tuy 20 Nhân dân tệ không nhiều, nhưng vào thời đó, nông dân là [những người] khổ nhất và nghèo nhất. Họ không được nuôi gà vịt, cả năm đều tranh sản lượng, không thấy một xu nào, đối với họ, 20 Nhân dân tệ là con số thiên văn, chẳng trách họ không nhìn mặt người thân, và liều mạng đòi nợ. Tôi đã minh bạch, và cũng hiểu rõ, nên tôi không oán hận nữa.

Đến ngày thứ ba, mẹ tôi qua đời. Với sự tác động của cậu út, mọi người bên ngoại đều đến [nhà tôi], tôi giảng chân tướng Đại Pháp hết người này đến người khác, và [họ] đã làm tam thoái. Mọi người ngồi lại với nhau đều cười rất vui. Cuối cùng, oán duyên mấy chục năm đã được thiện giải.

Sư phụ yêu cầu chúng ta từ bi với mọi người, đối với ai cũng cần yêu thương, tôi vẫn làm chưa đủ, tôi sẽ dụng tâm và nỗ lực, làm một đệ tử hợp cách của Sư phụ, bảo trì truyền thống, đi hết con đường tu luyện mà Sư phụ an bài, cho đến viên mãn tùy Sư hoàn.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hoa: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/9/19/修出善心-幾十年的淵怨終得善解-481643.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/24/221348.html

Đăng ngày 06-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Tu xuất thiện tâm, cuối cùng oán hận sâu đậm mấy chục năm đã được thiện giải first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Hướng nội tu bỏ tư tâm, vượt quan nghiệp bệnh trong tám ngàyhttps://vn.minghui.org/news/272841-huong-noi-tu-bo-tu-tam-vuot-quan-nghiep-benh-trong-tam-ngay.htmlWed, 06 Nov 2024 15:06:12 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272841[MINH HUỆ 11-08-2024] Sáng ngày 20 tháng 6 năm 2024, sau khi giảng chân tướng rồi về đến nhà, đột nhiên tôi thấy đau dữ dội ở eo trái, vùng eo trái nóng lên và đổ mồ hôi, tôi […]

The post Hướng nội tu bỏ tư tâm, vượt quan nghiệp bệnh trong tám ngày first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Lý Thanh, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 11-08-2024] Sáng ngày 20 tháng 6 năm 2024, sau khi giảng chân tướng rồi về đến nhà, đột nhiên tôi thấy đau dữ dội ở eo trái, vùng eo trái nóng lên và đổ mồ hôi, tôi phát hiện có chừng sáu nốt mụn cỡ bằng hạt đậu, đau nhức giống như bị bỏng nước sôi. Đến tối, lưng tôi cũng bắt đầu đau.

Lúc này, tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi liền tập trung tinh lực học Pháp và phát chính niệm. Cơn đau có chút thuyên giảm, nhưng tôi vẫn không thể nào ngủ được.

Tôi nằm chật vật đến 2 giờ 50 phút sáng, là giờ tôi cần thức dậy. Tôi học thuộc Pháp, đến 3 giờ 20 phút bắt đầu luyện công. Khi luyện công tôi không thấy đau nhưng luyện xong thì lại đau. Tôi nghĩ: “Đó đều là giả tướng. Ta không thừa nhận ngươi. Dù đau đến cỡ nào, ngươi cũng không thể ngăn cản việc ta ra ngoài giảng chân tướng được.”

Tôi nhanh chóng đi nấu cơm, cơm nước xong xuôi tôi sẽ đi giảng chân tướng. Khi tôi còn chưa nấu cơm xong thì trời bắt đầu mưa. Tôi nghĩ vậy là sẽ không thể ra ngoài giảng chân tướng được, nên tôi ở nhà tăng cường học Pháp và phát chính niệm để giải thể các sinh mệnh tà ác đã gây ra giả tướng nghiệp bệnh và can nhiễu việc tôi cứu người. Trời mưa cả ngày nên tôi đã học Pháp cả ngày và phát chính niệm mỗi giờ. Cơn đau đã dịu đi một chút, nhưng không đáng kể. Vùng eo và lưng của tôi vẫn đau như lửa đốt.

Tôi lại trải qua một đêm mất ngủ nữa, đến hôm sau, sau khi ăn sáng xong tôi lại cùng đồng tu ra ngoài giảng chân tướng cứu người. Hễ tôi giảng chân tướng thì không thấy đau, chỉ khi về nhà mới lại bắt đầu đau.

Đến ngày thứ ba là ngày đau dữ dội nhất, đau đến nỗi tôi đứng ngồi không yên. Tôi bắt đầu nghe bài giảng của Sư phụ và phát chính niệm mỗi giờ. Tôi cũng câu thông với những sinh mệnh tà ác kia và nhẩm Pháp của Sư phụ về việc thiện giải. Nhưng cũng không có tác dụng, cơn đau vẫn tiếp tục. Đến lúc này tôi mới nhớ đến việc hướng nội, nhất định là tôi đã làm sai chuyện gì đó nên bị cựu thế lực dùi vào sơ hở.

Nhận ra tư tâm

Đột nhiên, tôi nhớ ra trước đây mình đã nhờ một đồng tu lấy giúp hai cuốn Chuyển Pháp Luân, trong đó một cuốn sẽ giữ lại cho tôi. Tôi lấy một cuốn ra và khi mở ra thì thấy giấy đã ngả vàng, chữ nhìn cũng không rõ. Tôi lại lấy cuốn còn lại ra xem, cuốn này giấy trắng, chữ cũng rõ nét, tôi không hề nghĩ ngợi gì mà giữ lại ngay cuốn Chuyển Pháp Luân chất lượng tốt cho mình. Khi đó, tôi đã quên rằng mình là người tu luyện, quên cả Pháp mà Sư phụ giảng. Tôi tu luyện đã hơn 20 năm, sao còn có tư tâm lớn như vậy! Nghĩ tới điều này, tôi thực sự cảm thấy vô cùng xấu hổ, hổ thẹn với sự từ bi cứu độ của Sư phụ!

Tôi còn nghe nói, cuốn sách này là đồng tu mua cho người thường ở vùng nông thôn, cuốn sách Đại Pháp có chất lượng in kém như vậy mà lại đưa cho người còn chưa bước vào tu luyện thì dễ khiến người đó nảy sinh suy nghĩ tiêu cực về Đại Pháp. Tôi như vậy chẳng phải là bôi nhọ Đại Pháp, gây tổn hại đến danh dự của Đại Pháp sao? Như vậy tôi đã phạm tội lớn nhường nào, tạo nghiệp lớn nhường nào chứ? Nghĩ đến đó, tôi nhanh chóng cầu xin Sư phụ: “Thư Sư phụ, xin Sư phụ tha lỗi cho con! Con có lỗi với Sư phụ! Có lỗi với Đại Pháp! Từ nay về sau, nhất định con phải học Pháp thật tốt, tu tốt bản thân, làm tốt ba việc, cứu nhiều người hơn, đoái hiện thệ ước của mình.”

Nửa đêm hôm đó, khi phát chính niệm, tôi nghiêm túc nói với sinh mệnh đã gây ra giả tướng nghiệp bệnh cho tôi: “Với những nhân tâm và chấp trước mà ta chưa tu bỏ hết, ta có Sư phụ quản, có Đại Pháp quy chính, tuyệt không cho phép bất kể sinh mệnh nào quản, ai quản thì chính là phạm vào thiên Pháp, cần phải triệt để bị giải thể và thanh trừ!”

Phát chính niệm xong, tôi lại nghe bài giảng của Sư phụ. Cơn đau giảm đi rất nhiều, tôi chợp mắt một chút rồi đến giờ dậy luyện công. Sau khi luyện năm bài công pháp, phát chính niệm và ăn nhẹ, tôi cùng đồng tu ra ngoài giảng chân tướng. Khi gặp đồng tu điều phối, tôi chia sẻ với anh ấy tình trạng của mình và nhờ đồng tu phát chính niệm hỗ trợ tôi.

Đáng lẽ tôi cần kiên trì gia tăng lực độ học Pháp, phát chính niệm nhưng vì đã bớt đau nên tôi lại buông lỏng việc học Pháp và phát chính niệm một chút, khiến cơn đau lại kéo dài thêm vài ngày. Ngày 25 tháng 6, điều phối viên cùng hai đồng tu khác đã đến nhà tôi hỗ trợ tôi phát chính niệm và chia sẻ với tôi, giúp tôi lý giải được sâu sắc hơn về các Pháp lý, kiên định tín tâm để chính niệm diệt trừ tà ác. Tôi cũng phơi bày với các đồng tu chấp trước tự tư tự ngã dơ bẩn của bản thân và hạ quyết tâm triệt để tu bỏ nó!

Nhờ sự gia trì từ bi của Sư phụ cùng sức mạnh chính niệm cường đại của các đồng tu, các sinh mệnh tà ác gây ra giả tướng nghiệp bệnh cho tôi đã bị giải thể và thanh trừ, giả tướng nghiệp bệnh đã hoàn toàn biến mất! Cuối cùng sau tám ngày, tôi đã vượt qua được khổ nạn này.

Tôi quyết định viết ra chia sẻ này nhằm phơi bày chấp trước tự tư tự ngã dơ bẩn và hành vi không phù hợp với Pháp của bản thân, để triệt để tu bỏ nó! Đồng thời cũng là sự nhắc nhở cho các đồng tu, bất kể gặp phải ma nạn nào, trước tiên chúng ta cần hướng nội, tìm ra nhân tâm và chấp trước, rồi phát xuất chính niệm cường đại để giải thể chúng, thanh trừ chúng, cần kiên trì gia tăng lực độ học Pháp, gia tăng lực độ phát chính niệm, như vậy ma nạn sẽ qua rất nhanh. Đó là điều đích thân tôi đã được trải nghiệm và có được bài học giáo huấn.

Trên đây là thể hội cá nhân, tầng thứ hữu hạn, có điều gì không phù hợp với Pháp mong các đồng tu từ bi chỉ chính.

Con xin cảm tạ ân cứu độ từ bi của Sư tôn!

Cảm ơn các đồng tu đã giúp đỡ!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/11/480572.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/22/221327.html

Đăng ngày 06-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Hướng nội tu bỏ tư tâm, vượt quan nghiệp bệnh trong tám ngày first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Hãy để Chân-Thiện-Nhẫn bén rễ trong tâm hồn trẻ emhttps://vn.minghui.org/news/272839-hay-de-chan-thien-nhan-ben-re-trong-tam-hon-tre-em.htmlWed, 06 Nov 2024 15:05:58 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272839[MINH HUỆ 27-08-2024] Tôi tốt nghiệp trường Sư phạm năm 1988, đến nay đã là giáo viên tiểu học được 30 năm, và đã đưa tiễn được gần 10 lớp tốt nghiệp. Tôi may mắn được là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, sau khi […]

The post Hãy để Chân-Thiện-Nhẫn bén rễ trong tâm hồn trẻ em first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại lục

[MINH HUỆ 27-08-2024] Tôi tốt nghiệp trường Sư phạm năm 1988, đến nay đã là giáo viên tiểu học được 30 năm, và đã đưa tiễn được gần 10 lớp tốt nghiệp. Tôi may mắn được là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, sau khi được Đại Pháp tịnh hóa, tôi cảm thấy mình hạnh phúc và vui sướng không gì sánh bằng, có một cảm giác siêu phàm thoát tục. Trong tu luyện, tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân chiểu theo tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn”, cũng xâu chuỗi lý niệm “Chân-Thiện-Nhẫn” vào quá trình giáo dục và giảng dạy của mình. “Chân-Thiện-Nhẫn” cũng đã bén rễ trong tâm hồn những đứa trẻ mà tôi dạy dỗ.

Đồng thời tu luyện cũng mang lại cho tôi trí huệ, phương pháp giảng dạy độc đáo, giúp học sinh nắm vững phương pháp học tập đúng đắn ngay từ khi còn nhỏ và được hưởng lợi từ đó suốt đời. Phụ huynh học sinh đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và họ đều tán thành, tôi yêu quý các em một cách vô tư, đồng nghiệp và phụ huynh cũng thấy rõ điểm này.

‘Cô ơi, đã lâu rồi cô không ôm em vào lòng’

Bản tính tôi thích trẻ em, nhưng khi chưa tu luyện thì không đạt đến mức độ như vậy. Trước khi tu luyện, đôi khi học sinh không nghe lời, thuyết phục hay dạy bảo cũng không nghe, thì tôi sẽ tỏ ra cứng rắn. Kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, trẻ em trong mắt tôi trở nên thật dễ thương và giống như con của tôi vậy. Tôi nói năng cũng rất thận trọng vì sợ lời nói của mình sẽ làm tổn thương các em. Trong lớp, tôi chịu khó giải thích những vấn đề mà các em không hiểu tới ba hoặc năm lần.

Tôi nghĩ, thực ra Đại Pháp đã thức tỉnh bản tính đó của tôi, đâu đâu cũng nghĩ cho người khác, không làm tổn thương người khác, đặc biệt là trẻ em, càng không thể tổn thương trẻ dẫu chỉ một chút, đó là tâm từ bi đã xuất lai.

Có một em học sinh ở trường khác học không tốt nên chuyển trường và chuyển đến lớp tôi. Nền tảng học tập của cậu bé kém, trước đây cậu bé có tâm lý nổi loạn mạnh mẽ, và rất phản kháng với giáo viên. Dần dần chán học và thường trốn học. Sau khi cậu bé đến lớp của tôi, tôi không bao giờ phân biệt đối xử với cậu bé, kiên nhẫn dạy dỗ, động viên và khen thưởng cậu ấy. Lúc đó tôi nghĩ, đứa trẻ này ngày nào cũng đeo chiếc cặp to tướng đến trường, cho dù thế nào, cũng phải để cậu bé có chút thu hoạch mỗi ngày. Hàng ngày vào giờ giải lao trên lớp, tôi dạy kèm cho cậu bé một mình, như vậy cậu bé tiến bộ rất nhanh. Phụ huynh rất vui mừng khi nhìn thấy sự thay đổi của con mình. Tôi mang trái cây ở nhà (vào lớp) cho cậu bé ăn, trong một môi trường thoải mái, không có áp lực, cậu bé đã thay đổi, trên gương mặt cũng nở nụ cười, thành tích học tập cũng được cải thiện. Cậu bé đã thuận lợi bước vào cấp 2.

Một học sinh nọ không có bố mẹ bên cạnh, bố cậu bé đang làm việc ở vùng khác không về, mẹ cậu đã ly hôn bố cậu khi cậu còn nhỏ. Trước khi tôi dạy cậu bé, cậu nghiện internet, sau khi hiểu được tình hình, tôi tập trung vào cậu ấy, buổi trưa tôi không nghỉ ngơi mà ở lại lớp để dạy kèm cho cậu và các em khác. Cậu bé không có cơ hội lên mạng. Tôi chăm sóc cậu bé nhiều hơn trong cuộc sống, trẻ em thích ăn hamburger, tôi thường dẫn cậu và các em khác đi ăn hamburger. Trong thời gian tôi dạy cậu, căn bản là cậu không lên mạng. Phụ huynh rất cảm kích tôi sau khi biết chuyện.

Có một cậu bé học lớp hai, bố mẹ cậu ở xa, cậu sống với bà ngoại, bố mẹ cậu muốn tôi chăm sóc cậu nhiều hơn, nên đã tặng tôi một chiếc túi da trị giá gần 2.000 Nhân dân tệ. Tôi đã từ chối món quà ấy hai lần. Tôi nói: “Tôi không nhận quà, gia đình yên tâm, tôi vẫn chăm sóc tốt cho các em.”

Trong xã hội ham muốn vật chất tràn lan ngày nay, việc tặng quà cho thầy cô là chuyện bình thường. Những vật phẩm được tặng ngày càng có giá trị: Tiền bạc, xe hơi, nhà cửa, trang sức vàng bạc, áo khoác lông chồn, túi xách, v.v.. Là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ dùng tiêu chuẩn của Pháp để yêu cầu bản thân.

Đây là những cảnh tượng thường diễn ra giữa tôi và các học sinh mà tôi từng dạy:

Học sinh đã tốt nghiệp tiểu học và bước vào cấp 2. Trường chúng tôi là kết hợp giữa tiểu học và cấp 2, trong cùng một khuôn viên trường. Buổi sáng đến trường, chỉ cần thấy tôi đến sân chơi, các em từ bốn phía reo lên: “Cô ơi! Cô ơi!”, rồi tất cả chạy lại, vây quanh tôi, reo hò, nắm tay, ôm tôi… Có em học sinh nữ nói: “Cô ơi cô giống như Thiên Nữ vậy.”

Tan học, tôi đưa các em học sinh ra ngoài lớp, các em khác thấy tôi liền lao tới ôm lấy tay tôi, vòng qua cổ tôi, vòng qua eo tôi…

Sau giờ học, các em vây quanh tôi, tôi quay lại nhìn từng em một, trong mắt tôi, các em giống như những thiên thần nhỏ, em nào cũng thật dễ thương. Một số em dựa sát vào tôi; một số em ngồi trên đùi tôi…

Học kỳ mới bắt đầu, có em học sinh lớp 2 ngồi trong vòng tay tôi và nói: “Cô ơi, đã lâu rồi cô không ôm em vào lòng!” Vẫn là em học sinh này, giờ đã lên lớp 3 và được xếp vào một lớp khác. Hôm đó tan học, em ấy đứng ở cửa đợi tôi, như thể em ấy bị ủy khuất gì đó, vừa nhìn thấy tôi, em ấy bất giác chạy đến ôm chầm lấy tôi và khóc ủy khuất…

Có một em học sinh đã lớn và lên lớp khác, không còn học với tôi nữa, khi nhìn thấy tôi, em ấy tự hào nói với bạn khác rằng: Đó là mẹ của tớ, tớ đến gặp mẹ chút nhé…

Trong những tình cảnh như vậy, đôi khi tôi cũng xúc động khi thấy các em làm nũng với tôi, các em đối đãi với tôi như bố mẹ của mình, trong mắt các em, tôi còn thân thiết hơn cả người nhà các em. Một giáo viên thường xuyên ở bên cạnh tôi nói: “Chị đối đãi với các em học sinh còn hơn con cái của chị.”

‘Cô là xứng đáng nhất với vai trò giáo viên’

Trên lớp, trong những lúc chia sẻ thông thường, tôi luôn truyền cho các em học sinh lý niệm “Chân-Thiện-Nhẫn”. Tôi thường nói với các em một câu: “Học tri thức rất quan trọng, nhưng học làm người càng quan trọng hơn!” Học làm người như thế nào? Đó chính là thuận theo đặc tính “Chân-Thiện-Nhẫn” của vũ trụ, khi đó các em sẽ là một người tốt!

Tôi nói với các em: Các em xem những tham quan hiện nay, họ không có tri thức sao? Không có năng lực sao? Tri thức và năng lực đều có đủ, nhưng điều thiếu chính là đức. Vì vậy mới làm ra những chuyện tham ô hủ bại. Nếu có thể kiên định giữ vững đạo đức, và biết rằng có một số việc không nên làm, nếu không sẽ bị ác báo. Thì họ sẽ không làm, vậy họ có thể phạm sai lầm không?

Tôi cũng thường nói với phụ huynh và các em rằng: Quyết định vận mệnh của một người không phải là những gì thấy mới tin, mà là đức. Bây giờ có bao nhiêu người coi trọng đức?

Tôi giáo dục các em từ những việc nhỏ nhặt. Ví dụ: Có em nào hôm nay nói dối, tôi sẽ nói với em ấy rằng: Chúng ta không thể nói dối, làm người phải nói lời chân. Trong lớp, tôi viết chữ “Chân” này lên bảng đen, dạy các em không nói dối, mà nói lời chân, làm người phải chân thành. Ví dụ có em nào đó không hữu hảo với ai, tôi sẽ viết chữ “Thiện” lên bảng đen, và nói với các em rằng: “Giữa các bạn nhỏ với nhau, chẳng phải nói về thân thiện sao?” Khi các em đánh nhau hoặc xung đột, tôi nói với các em rằng: “Gặp chuyện phải Nhẫn, nhẫn nhẫn một chút sẽ qua thôi, đừng giống như người khác.”

Một hôm, khi dạy trên lớp, tôi nói: Hôm nay cô có một câu hỏi cho các em. Trong cuộc thi đấu thể thao quốc tế, một vận động viên đã đọc sai vạch đích và dừng lại trước khi về đích, mọi người xung quanh anh ấy đang la hét và anh ấy nghĩ họ đang chúc mừng mình. Lúc này vị trí thứ hai đã chạy lên. Tôi hỏi các em: Nếu em là vị trí thứ hai, em sẽ làm gì? Có em nói: Em sẽ nhanh chóng vượt qua, vượt qua anh ấy mới có thể giành quán quân. Tôi hỏi: Còn có ý tưởng nào khác không? Có một nam học sinh nọ đứng dậy nói: Cô ơi, em sẽ nói với anh ấy rằng anh đã chạy không đúng, vẫn chưa đến đích, vẫn phải chạy tiếp. Tôi nói: “Em thật tuyệt vời! Em đã làm được chân.” Các bạn học đều vỗ tay chúc mừng cậu bé. Trong lớp học, tôi thấm nhuần hình thức giáo dục này cho các em mọi lúc, mọi nơi.

“Chân-Thiện-Nhẫn” là chân lý của vũ trụ, người giáo dục nên dạy các em dựa trên ba chữ này, gieo hạt giống “Chân-Thiện-Nhẫn” vào sâu trong tâm các em, để “Chân-Thiện-Nhẫn” bén rễ nơi ấy. Dưới sự dạy bảo của tôi, có em thực sự đã làm rất tốt. Ví như có em nói với tôi: “Cô ơi, ai ức hiếp em, đánh em, em cũng không oán họ.” Một số em nói: “Cô ơi, có bạn đánh em, em không giống như bạn ấy, em bỏ đi.” Có em nói: “Cô ơi, bạn kia đối với em không thân thiện, nhưng em không giống bạn ấy, em nhẫn.” Nếu em nào có hành vi và lời nói không đúng, các em khác có thể phân biệt tốt xấu, còn giám sát lẫn nhau, ai nói dối liền bị bạn nói ngay: “Cô ơi, cô ơi, bạn ấy không chân.” Một số em cũng nói với tôi rằng lần nào đó em ấy không làm tốt, không nhẫn. Tôi thường hỏi các em: Làm người nên chiểu theo những chữ nào? Các em hô lên: “Chân-Thiện-Nhẫn.”

Một cậu học sinh 8, 9 tuổi, ăn nói ngây ngô, trong mắt các giáo viên khác, cậu không thông minh và không phải là đứa trẻ được giáo viên yêu mến. Một hôm tôi nói với các em: Nếu các em đều là những đứa trẻ ngoan, thấy các em đều biết vâng lời, hiểu chuyện, thì liệu giáo viên có nhẫn tâm trách mắng hay đánh các em không? Các em đều gật đầu đồng ý. Bình thường tôi cũng là người như vậy, không hề trách mắng hay đánh các em. Có hôm sau giờ học, cậu bé ấy bước đến trước mặt tôi và bất ngờ nói với tôi rằng: “Cô ơi, cô là xứng đáng nhất với vai trò giáo viên!”.

Ngày nọ, sau khi tôi giảng chân tướng cho các em xong, có một em học sinh lớp 5 nói với tôi: “Cô ơi, em cũng muốn học Pháp Luân Công, em chỉ muốn học Pháp Luân Công.”

‘Học toán! Học toán! Học toán!’

Các phụ huynh đều biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cũng biết phương pháp giảng dạy của tôi rất độc đáo và có thể đạt được những kết quả ngoài mong đợi. Nhưng họ không biết rằng phương pháp giảng dạy của tôi là kết quả mà tôi được Sư phụ khai trí khai huệ.

Mỗi khi tôi bước vào lớp giảng dạy, thỉnh thoảng linh cảm đến. Ví dụ, khi dạy phép cộng trong phạm vi 20, tôi tóm tắt nó thành bài vè như một, hai, ba, bốn, năm, chín. Ngoài ra còn dùng ngón tay thao tác, hoặc không cần dùng ngón tay thao tác cũng có thể tính toán được. Giúp các em có thể tính toán miệng rất nhanh. Lớp tôi dạy đã đứng nhất trong cuộc thi tính toán miệng hai lần trong học kỳ. Ở lớp toán cấp 2 và cấp 3, tôi chú trọng rèn luyện kỹ năng tư duy và diễn đạt cho học sinh, từ đó rèn luyện cho các em cách đưa ra vấn đề, huấn luyện các em theo hai cách: tư duy thuận và tư duy nghịch, để các em diễn đạt bằng miệng ý tưởng về toán đố, cho phép các em đóng vai giáo viên nhỏ giải thích cho lớp, trao đổi theo cùng bàn hoặc nhóm nhỏ, như vậy, khả năng tư duy và diễn đạt của các em đều được nâng cao.

Sau khi được huấn luyện một thời gian, các em có thể giảng bài khi tôi không có mặt ở lớp. Một lần tôi không đến lớp, lớp trưởng đã dẫn dắt lớp, cậu ấy giảng bài cho các bạn, khi học sinh giảng bài cho nhau thì tư duy của các em gần gũi hơn và tiếp thu tốt hơn. Tôi đào tạo học sinh từ góc độ khả năng và tư duy chứ không đơn thuần vì thành tích. Tôi chú trọng nuôi dưỡng sự hứng thú học tập của học sinh nên các em rất có động lực học tập, ví như không cần tôi bảo, các em (tự) mua sách bài tập và có thể hoàn thành trong khoảng một tháng. Học sinh lớp 3 có thể giải nhanh hơn 60 bài toán đố trong một tiết.

Tôi dạy học sinh và nói với giọng rất nhẹ nhàng. Giáo viên khác nghe tôi giảng bài và nói: “Chưa bao giờ nghe thấy chị la hét trong lớp.” “Nhìn ngữ khí ngữ điệu của cô ấy khi đứng lớp kìa, hãy học theo cô ấy nhé.” Tôi biết, đó là năng lượng của từ bi, là một trường năng lượng đặc biệt có khả năng truyền cảm, và giọng nói cũng tường hòa.

Thiên tính của trẻ em là thích vui chơi, thích tiết thể dục và âm nhạc. Nhưng học sinh lớp tôi dạy, mặt thiên tính này đã thay đổi, đó là các em thích tiết toán tôi dạy. Ví dụ khi sắp đến kỳ thi và tôi cần thêm một số tiết để dạy kèm, một hôm, tôi chuẩn bị chiếm dụng tiết thể dục để dạy toán, tôi bước vào lớp và hỏi các em: Hôm nay cô dạy toán nhé, được không? Các em giơ nắm tay lên đồng thanh nói: “Học toán! Học toán! Học toán!” Tôi nghĩ: Các em học sinh này thật tuyệt vời, bỏ giờ chơi để học tập. Mỗi lần tôi đến, các em đều hô lên: “Học toán! Học toán! Học toán!” Đôi khi giáo viên chủ nhiệm sắp đứng lớp, các em thậm chí còn muốn giáo viên chủ nhiệm đi ra ngoài.

Có một giáo viên dạy lớp 5, sau khi nghe qua một tiết toán lớp 3 tôi dạy, đã nói với tôi rằng: “Năng lực toán của học sinh lớp chị tương đương với năng lực toán lớp 5 của chúng tôi.” “Tư duy logic và năng lực biểu đạt của các em có thể bắt kịp chị.” Sau khi học sinh tôi dạy vào cấp 2, giáo viên cảm thấy dễ dàng kết nối với các em. Có một giáo viên dạy toán đã nói với người khác rằng sẵn sàng tiếp quản những học sinh mà tôi đã dạy. Học sinh lớp này cũng được xếp vào nhóm học sinh giỏi nhất trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3.

Trong xã hội ngày nay, khi đạo đức trượt dốc nhanh chóng, tình cảm thực sự giữa người với người không còn nữa, mối quan hệ giữa học sinh và giáo viên hầu hết chỉ là mối quan hệ dạy – học, thậm chí một số mối quan hệ còn rất căng thẳng. Có lẽ chỉ những giáo viên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mới có thể đạt được khoảng cách cảm xúc bằng không (không còn ranh giới nào) với học sinh của mình, và chỉ sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi mới đạt được đến cảnh giới này, tôi biết đây không phải là cái tình của con người, mà đó là điều vượt xa con người, đó là Thiện, là từ bi.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/8/27/讓真善忍在孩子心裏扎根-448960.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/14/221215.html

Đăng ngày 06-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Hãy để Chân-Thiện-Nhẫn bén rễ trong tâm hồn trẻ em first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Câu chuyện của tôi và con gái đang là thực tập sinh diễn tấu tại Shen Yunhttps://vn.minghui.org/news/272800-cau-chuyen-cua-toi-va-con-gai-dang-la-thuc-tap-sinh-dien-tau-tai-shen-yun.htmlTue, 05 Nov 2024 12:32:31 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272800[MINH HUỆ 19-08-2024] Tôi và chồng sinh được hai cô con gái, con gái nhỏ đang học tại trường Đại học Phi Thiên, cũng là một diễn viên thực tập diễn tấu âm nhạc Shen Yun. Nói về chuyện con gái tôi vì sao khi […]

The post Câu chuyện của tôi và con gái đang là thực tập sinh diễn tấu tại Shen Yun first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của học viên Pháp Luân Công tại Canada

[MINH HUỆ 19-08-2024] Tôi và chồng sinh được hai cô con gái, con gái nhỏ đang học tại trường Đại học Phi Thiên, cũng là một diễn viên thực tập diễn tấu âm nhạc Shen Yun. Nói về chuyện con gái tôi vì sao khi ấy lại lựa chọn trường Phi Thiên cũng như vì sao vợ chồng tôi lại đưa con đến Phi Thiên, thì còn phải nhắc đến một câu chuyện nữa cách đây hơn 20 năm.

Duyên khởi

Con gái tôi nhỏ từ nhỏ đã rất thông minh, ngoài trừ việc học hành rất dễ dàng đạt được điểm A, còn biết lắm trò để đối phó với sự quản giáo của bố mẹ và người lớn trong nhà; con bé thiện lương, nhưng rất nghịch ngợm, nhiều lúc cũng khiến cả nhà phát khùng. Có lần, con bé chọc con lớn đến phát tức, con lớn liền chạy đến mách tôi, nhưng lại không có chứng cứ, chỉ có thể nói với tôi: “Nói ví dụ thế này, con là cảnh sát, con biết rõ nó ở đó làm việc xấu, nhưng cũng không bắt được.”

Nhất là sau khi mẹ tôi sang Canada đoàn tụ cùng chúng tôi, xung đột của hai đứa trẻ liên tục gia tăng.

Mẹ tôi khi ở trong nước là giáo viên ưu tú trong một môi trường có tỷ lệ học sinh trúng tuyển cấp học tiếp theo cao nhất trên cả nước. Mẹ tôi đi đến đâu cũng là người được người khác tôn trọng; bản thân bà cũng là người vô cùng chú trọng truyền thống, trong nhà, để dạy dỗ chị em chúng tôi, thậm chí mẹ còn cho ăn đòn, nên chúng tôi từ trước đến nay chưa dám làm trái, lại càng không dám cãi lại.

Thế nhưng con gái nhỏ lại lớn lên ở Canada, trường học nhồi nhét rằng con người là bình đẳng, hơn nữa từ nhỏ mồm miệng lanh lợi, nói theo kiểu của mẹ tôi là: “Con nói nó một câu, nó có mười câu ở đó đợi con.” Không được cãi lời? Đến cả cái khái niệm cãi lời ấy tôi cũng không biết làm sao để giải thích rõ cho con nữa.

Còn nhớ có lần, mẹ tôi đang ăn anh đào, hai đứa cháu gái không biết vì chuyện gì lại bắt đầu tranh chấp, mẹ tôi nổi giận, cắn trúng hạt anh đào, bị gãy luôn nửa cái răng.

Sự việc kiểu thế này nhiều không kể xiết, khiến tôi thật không biết làm sao. Tôi không nổi giận vì con gái như mẹ tôi, nhưng tôi không có cách nào để giúp con hiểu được nội hàm của chữ Hiếu này trong văn hóa truyền thống Trung Quốc.

Những lo ngại khi chọn trường cho con

Những ngày tháng như thế cũng mất đến vài năm, cuối cùng đến khi con gái nhỏ vào đại học, tôi vui mừng vì cuối cùng mâu thuẫn của hai đứa coi như tạm thời được hòa hoãn rồi.

Khi ấy, con tôi không có nhiều lựa chọn, trường đại học âm nhạc ở Mỹ lại nhiều hơn, nhưng học phí đều khoảng 500.000 đô la, rồi cả tiền sinh hoạt mỗi năm cũng hơn mấy chục ngàn đô, gia đình chúng tôi thật sự không thể gánh nổi; rất nhiều trường đại học âm nhạc ở Châu Âu tuy được miễn học phí, nhưng nếu không phải là tiền sinh hoạt cao, thì cũng là phải học từ đầu một môn ngoại ngữ.

Hơn nữa, có một việc khiến tôi lo lắng hơn nữa, ấy chính là, sau khi con gái rời khỏi nhà, không có người thân bên cạnh nhắc nhở, đối diện với xã hội phức tạp nhường ấy liệu có thể chống lại những dụ hoặc, có thể phân rõ thị phi, có thể giữ vững tâm thuần tịnh hay không. Bạn bè quanh tôi có con cái học đại học, tôi liền đến tìm hiểu tình huống của họ. Nhưng phản hồi nhận được đều là: Sự lo ngại của cô không phải không có đạo lý. Có người thậm chí còn lấy mình ra làm gương, những điều này khiến tôi lo lại thêm lo.

Tính tới tính lui, cuối cùng chúng tôi chọn hai trường đại học ở Canada, một lựa chọn nữa là Đại học Nghệ thuật Phi Thiên. Đại học Nghệ thuật Phi Thiên tuy là ở Mỹ, nhưng học phí và tiền ký túc xá đều được miễn phí, còn được thực tập ở Đoàn Nghệ thuật Shen Yun, mỗi năm còn được đi lưu diễn vài tháng tại các nhà hát hàng đầu thế giới. Cơ hội như thế đối với một đứa trẻ học nghệ thuật mà nói, thật sự hiếm có, chưa kể khi thực tập, còn được trợ cấp chút thù lao. Ngoài ra, con gái của một người bạn của tôi cũng đang học tại đây, con của cô ấy và con tôi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, dù là bạn tôi hay con gái của cô ấy đều hết lời khen ngợi ngôi trường này. Nghe cô ấy kể, tôi đã cực kỳ yên tâm, bản thân con tôi cũng sinh lòng mong đợi.

Nhưng vì trường Phi Thiên còn khá mới, không rõ trình độ các giáo viên chuyên ngành và trình độ chuyên môn của trường ra sao, nên tôi lại thấy một trường đại học khác ở Canada mà con chọn tốt hơn, con gái tôi liền bắt đầu do dự.

Buông xuống tảng đá trong tâm

Tháng Ba năm ấy, Shen Yun đến địa phương tôi biểu diễn, đúng vào kỳ nghỉ xuân, vì thiếu người, đơn vị tổ chức đã tìm đến đề nghị con tôi làm tình nguyện viên, con gái tôi vui vẻ nhận lời. Trước việc con gái sảng khoái đồng ý như thế, tôi có chút ngạc nhiên, phải biết rằng loại công việc ấy khá đơn điệu và buồn tẻ, mà tính con bé lại thích những thứ mới mẻ, thách thức. Thế nên tôi phải xác nhận lại với con bé, “Con có làm được thật không?” Con bé nói, “Những chuyện khác con làm không nổi, việc này thì con làm được, con muốn làm.”

Mấy ngày đó, trừ lúc ở nhà ngủ, phần lớn thời gian con đều chạy tới đó. Đến ngày khai màn, con bé cũng vào xem biểu diễn, năm ấy Shen Yun đã diễn mười buổi tại Vancouver, con tôi đã xem hết tám buổi.

Sau này, con gái nói với tôi, âm nhạc của Shen Yun khác với những loại âm nhạc thông thường khác, lúc mới mở màn vẫn chưa có cảm giác gì lắm, nhưng càng nghe càng thích nghe, thậm chí khi làm những việc khác, vẫn còn như văng vẳng bên tai. Nghe nhiều rồi, đến những tư tưởng bất hảo vốn có cũng đã biến mất, con người trở nên vui vẻ khoáng đạt, cảm thấy như tương lai thật rạng ngời.

Tôi từng nghe nói Thuấn làm “Đại Thiều”, bình định sự nổi loạn của Tam Miêu, không dựa vào thiên binh vạn mã, mà chỉ dựa vào âm nhạc. Khổng Tử nói, nghe nhạc “Thiều” mà ba tháng không biết đến mùi vị của thịt. Trước đây, đọc những câu chuyện này, tôi luôn cảm thấy không dám mơ tưởng đến, nghe con gái nói thế, mới biết lực lượng của âm nhạc là không thể lường được.

Những ngày tháng sau đó, con gái bận rộn làm các video diễn tấu, chuẩn bị các tài liệu mà nhà trường yêu cầu để ghi danh. Sau đó, ba trường đại học mà con tôi nộp đơn, đều thông báo đậu, cũng đều có học bổng. Nhưng sau khi phỏng vấn với trường Phi Thiên, cuối cùng con gái nhỏ đã chọn Phi Thiên. “Con thích trường Phi Thiên”, con gái nói với các giáo viên chuyên ngành của mình, “nơi ấy hệt như tiên cảnh vậy.”

Sau khi nhập học, con gái thường hay gọi điện thoại cho tôi, kể cho tôi nghe về người bạn mới mà con bé vừa mới kết giao. Đương nhiên, rời khỏi gia đình, đối diện với một hoàn cảnh lạ, cùng với tính thử thách của sự chuyên nghiệp, tôi cảm nhận được áp lực của con là rất lớn, nhưng đồng thời tôi cũng cảm nhận được tình yêu sâu đậm của con bé dành cho Phi Thiên cùng những giáo viên, bạn bè nơi đây.

Trong giao thiệp, những vấn đề thể hiện ra ở gia đình, tôi nghĩ sẽ vẫn có, thế nên thỉnh thoảng tôi vẫn nghe con gái kể với tôi đã có mâu thuẫn với bạn học nào đó, chỉ là, cuối cùng vẫn có thể giải quyết khá tốt đẹp. Tôi cảm nhận thấy con gái đã bắt đầu biết tìm vấn đề của bản thân rồi, chứ không phải chỉ nhìn thấy cái sai của người khác.

Ba tháng sau, tôi cùng mẹ sang Mỹ thăm người thân, thuận tiện thăm con gái nhỏ. Ba tháng không gặp, con bé từ một người tùy hứng, hay nhõng nhẽo đã biến thành một đại cô nương biết lễ nghĩa, hiểu tiến thoái, gặp chuyện biết nghĩ cho người khác, sự thay đổi của con khiến tôi và mẹ nhìn bằng ánh mắt khác, mẹ tôi cảm động đến suýt rơi lệ. Nói đến những thay đổi của con bé, chính bản thân con tôi cũng không ngăn được nước mắt, con gái nói với tôi, cảm ơn mẹ vì khi ở nhà đã luôn yêu cầu con phải học đạo lý Chân-Thiện-Nhẫn, mẹ bảo con niệm, khi ấy con không hiểu nổi, nhưng hiện giờ con đã hiểu rồi, nếu không phải mẹ khi ấy đã nghiêm khắc yêu cầu con, con của hiện tại cũng không biết đã trở thành bộ dạng thế nào nữa rồi.

Phân tích về việc vì sao lại có những thay đổi lớn đến thế, con gái nói: Trước đây, dù cũng đang học các đạo lý Chân-Thiện-Nhẫn, thế những khi gặp việc cụ thể, trong tâm vẫn thấy mất cân bằng, các bạn xung quanh cũng bảo con rằng như thế không công bằng, nên con rất ít khi nghĩ đến cảm nhận của người khác. Thế nhưng tại Phi Thiên, ai ai cũng đều học các kinh sách của Pháp Luân Công, đạo lý trong sách mọi người đều biết, nếu hôm nào con cảm thấy ủy khuất, các bạn đều sẽ khuyên nhủ, đứng ở góc độ của người khác mà nghĩ nhiều hơn, cần Chân-Thiện-Nhẫn mà, nghĩ như thế thì không còn tức giận nữa. Dần dần con gái biết rằng việc đề cao phẩm chất bản thân qua tu luyện đối với một người mà nói là rất quan trọng, mà loại cảm giác đề cao này cũng khiến con bé cảm thấy tốt đẹp vô tỷ.

Đến giờ, nỗi lo nơm nớp ấy của tôi cuối cùng cũng buông xuống được rồi.

Trưởng thành

Mấy năm sau đó, lịch trình một ngày của con gái kín mít, ngoài việc hoàn thành chương trình học đại học chính khóa, con còn phải làm bài tập, mấy tháng đi lưu diễn, thời gian gấp rút, người mệt mỏi. Nhưng đồng thời với đó, thế giới quan của con bé lại được mở mang, mở rộng tấm lòng, đã không còn là tiểu nha đầu khi xưa nữa rồi.

Kỳ nghỉ hằng năm của con gái rất ngắn, nhưng lần nào con cũng về thăm hỏi lại các giáo viên chuyên môn ngày xưa. Thật ra, những giáo viên này vốn cũng đều là những nhà âm nhạc có tiếng. Nhớ có lần, một người giáo viên sau khi nghe nói con gái tôi gần đây có một buổi diễn tấu, đã nói với con tôi, ông ấy không ngờ rằng con bé lại tiến bộ lớn đến vậy.

Khi lại nói về chuyện năm đó vì sao con tôi chọn trường Phi Thiên, con gái nói con thật sự muốn trở thành một nghệ thuật gia của Shen Yun. Tôi còn nghe con gái nói những lời như nói với người thầy từng dạy violin cho con bé, rằng tại Trung Quốc có hàng trăm học viên Pháp Luân Công bị bức hại đến tan nhà nát cửa, thậm chí bị thu hoạch nội tạng, gia đình con cũng từng bị bức hại ở Trung Quốc. Con thích đàn violin, nhưng không dám tưởng tượng sẽ là người chơi trong đoàn Shen Yun, vì chỉ có đoàn Shen Yun mới đưa chân tướng Pháp Luân Công ra thế nhân, chỉ khi người thế gian đều biết đến chân tướng, thì mới có thể giảm nhẹ mức độ chịu nhận bức hại của các học viên Pháp Luân Công cho đến khi kết thúc, đây mới là việc mà một nhà nghệ thuật nên làm.

Đến nay, tôi cũng thật sự hiểu vì sao con tôi yêu quý đại học Phi Thiên đến vậy, vì sao năm ấy lại nhiệt tình làm tình nguyện viên cho Shen Yun. Vốn dĩ chân tướng Pháp Luân Công bị bức hại, gồm cả những đau khổ mà gia đình tôi gánh chịu, đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong trái tim thơ ấu bé nhỏ. Đằng sau tình yêu của con bé với Phi Thiên có nội hàm sâu hơn, chỉ vì năm đó con tôi còn nhỏ, không biết biểu đạt cảm nhận thật sự trong lòng, chỉ có thể đơn giản biểu đạt rằng “con muốn làm (tình nguyện viên cho Shen Yun).”

Thấy con gái trong bận rộn cuộc sống mà nâng cao trình độ nghệ thuật, lại có thể dùng những gì học được để giúp Shen Yun lan tỏa lý niệm Chân-Thiện-Nhẫn đưa ra toàn cầu, đem câu chuyện học viên Pháp Luân Công bị bức hại nói với thế nhân, khiến tôi vui mừng vô cùng. Tôi mong sự tận tâm của họ sẽ có thể giúp nhanh chóng kết thúc cuộc bức hại bi thảm này tại Trung Quốc.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến ngày con tôi tốt nghiệp, cả nhà chúng tôi cùng đến Phi Thiên dự lễ tốt nghiệp. Tuy đường sá xa xôi, thời gian gấp rút, hơn nữa cũng không kịp chuẩn bị hoa tươi cho con, nhưng con bé lại không quá để tâm, ngược lại còn an ủi chúng tôi.

Chúng tôi đến thăm khiến con bé vô cùng vui mừng, chạy tới chạy lui thu xếp lo liệu, mua đồ ăn ngon cho chúng tôi, thỉnh thoảng lại giới thiệu bạn của con bé cho chúng tôi. Có lần, con bé kéo một cô bạn gái đến, tự hào giới thiệu với chúng tôi rằng: “Đây là em gái của con.” Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô bé, tôi không dám thờ ơ, lập tức trả lời: “Được, con hãy đến nhà chúng ta làm con thứ ba”. Đùa giỡn khiến mọi người cùng vui cười ha ha. Trong tiếng cười lớn ấy, tôi hiểu rằng, con gái muốn chúng tôi hiểu được cuộc sống, niềm vui của con.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/19/481003.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/20/219604.html

Đăng ngày 05-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Câu chuyện của tôi và con gái đang là thực tập sinh diễn tấu tại Shen Yun first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Cuối cùng tôi cũng minh bạch rằng tiêu nghiệp chịu khổ là hảo sựhttps://vn.minghui.org/news/272808-cuoi-cung-toi-cung-minh-bach-rang-tieu-nghiep-chiu-kho-la-hao-su.htmlTue, 05 Nov 2024 12:20:46 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272808[MINH HUỆ 16-10-2024] Trong kinh văn mới “Vì sao xã hội nhân loại là mê?”, Sư phụ đã chỉ ra rằng: “Mục đích căn bản Sáng Thế Chủ tạo ra Tam giới là để giúp chúng sinh tiêu trừ tội nghiệp trong khổ […]

The post Cuối cùng tôi cũng minh bạch rằng tiêu nghiệp chịu khổ là hảo sự first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Liêu Ninh, Đại lục

[MINH HUỆ 16-10-2024] Trong kinh văn mới “Vì sao xã hội nhân loại là mê?”, Sư phụ đã chỉ ra rằng:

“Mục đích căn bản Sáng Thế Chủ tạo ra Tam giới là để giúp chúng sinh tiêu trừ tội nghiệp trong khổ nạn, nâng cao đạo đức tự thân, không tội nghiệp mới có thể được cứu về thiên quốc. Pháp lý của thiên thể vũ trụ quyết định rằng tạo nghiệp rồi phải hoàn nghiệp.”

Trong tầng thứ sở tại của bản thân, tôi ngộ rằng: Mỗi đệ tử Đại Pháp chúng ta đến thế gian khổ nhất và thấp tầng nhất trong tam giới, là để tu luyện trong hoàn cảnh xã hội mê này, thông qua tiêu nghiệp, trong chịu khổ mà hoàn trả nợ, đề cao cảnh giới, đạt đến tiêu chuẩn yêu cầu của Đại Pháp, mới có thể theo Sư phụ hồi thiên.

Nói đến chịu khổ, bản thân tôi từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, luôn sống trong sự chăm sóc ấm áp của mọi người, đã dưỡng thành thói quen yếu mềm suốt mấy mươi năm. Nhìn lại quá trình đã trải qua trong tu luyện Đại Pháp, bản thân cũng không coi việc tiêu nghiệp chịu khổ là hảo sự. Tôi đã tu luyện Đại Pháp 27 năm, mặc dù đã đoạn tuyệt với thuốc, không hề uống một viên nào, nhưng khi tiêu nghiệp thống khổ không chịu nổi, tôi lại luôn bài xích việc chịu khổ này. Do đó, mỗi lần vượt quan nghiệp bệnh đều rất khó khăn, khó khăn như từ cõi chết trở về vậy.

Trước đây, khi tôi tiêu nghiệp bệnh thường là trong mùa nông nhàn rỗi nên không chậm trễ việc đồng áng. Từ năm ngoái, tôi lại tiêu nghiệp trong vụ thu hoạch mùa thu bận rộn, tôi không thể ra đồng làm việc trong suốt mùa thu ấy, thậm chí còn không thể nấu cơm cho người nhà. Tôi vô cùng thống khổ, thân thể khó chịu, trong tâm càng khó chịu hơn, hối hận bản thân không cố gắng, không tu tốt, mới không có sức khỏe và phải chịu đựng nghiệp bệnh khổ sở. Tôi còn không khỏe mạnh bằng người nhà là người thường, nếu không muốn nói là kém xa, điều này đã bôi nhọ Đại Pháp. Sự tự ti, bi quan và chán nản liên tục tấn công tôi như những cơn gió lạnh ập đến, tôi hoang mang đến mức cảm thấy không sao sống nổi. Với sự đề xuất của một đồng tu, tôi bắt đầu học thuộc quyển “Chuyển Pháp Luân”, thông qua học thuộc Pháp, thân thể tôi đã hồi phục bình thường sau nửa tháng.

Đến vụ mùa năm nay, tôi vừa làm việc ngoài đồng vừa nghe thu âm “Giảng Pháp ở Quảng Châu” của Sư phụ, nghe Sư phụ giảng Pháp về tu luyện và chịu khổ, trong tâm tôi cảm thấy chấn động. Sau khi về nhà, tôi tiếp tục kiên trì nghe thu âm giảng Pháp của Sư phụ, và đọc “Chuyển Pháp Luân”, đồng thời nghe phát thanh chuyên đề “Hồi ức về Sư phụ”.

Đặc biệt khi nghe xong “Hồi ức về Sư phụ”, có một sức mạnh thần kỳ chế ngự tôi học Pháp, dẫu chỉ học hơn 10 phút, tôi cũng không lãng phí, tôi dùng thời gian rảnh rỗi để học Pháp. Sức mạnh thần kỳ đó là gì? Đó là sự từ bi vô lượng mà Sư phụ đã để lại trong hàng chục lớp giảng Pháp ở Trung Quốc Đại lục vào những năm ấy! Sau khi nghe chuyên đề thứ 130 “Hồi ức về Sư phụ”, tôi cảm thấy rất tốt. Mặc dù tôi không tham gia lớp học do đích thân Sư phụ dạy, nhưng những đồng tu tham gia lớp học năm ấy đã truyền lại cho tôi phúc âm về lớp truyền Pháp của Sư phụ, tôi cảm thấy hạnh phúc như thể tôi đang thực sự ở đó và tham gia lớp học của Sư phụ, hình tượng, cảnh giới, và phong cách vĩ đại của Sư phụ đã âm thầm cải biến tôi lúc nào không hay, khiến tôi có thể từ góc độ lý tính mà nhận thức được sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp.

Nội hàm tinh thâm của Đại Pháp đã khích lệ tôi chuyển biến quan niệm, khiến tôi bước ra khỏi (vỏ bọc) con người. Cuối cùng minh bạch được tu luyện Đại Pháp là gì. Vì sao thân thể không thoải mái, tôi coi đó là hảo sự, một là rèn luyện ý chí tu luyện của tôi, mặt khác là khảo nghiệm tôi, quan trọng hơn là nghiệm chứng mức độ tín Sư tín Pháp của tôi.

Nhà tôi có 20 mẫu ruộng, chồng thấy tình trạng sức khỏe của tôi không tốt, nên một mình ông ấy ra đồng làm việc, ông ấy làm việc chăm chỉ không phàn nàn, chồng cũng gần 70 tuổi rồi, nhiệt tình và cần cù, sau khi ra đồng về mồ hôi đầm đìa, mệt lả, tôi nhìn thấy chồng mệt đến mức ấy thì trong tâm buồn không tả xiết và lặng lẽ rơi nước mắt. Tôi là người tu luyện Đại Pháp, không thể coi trạng thái khó chịu này là bệnh, tôi nên đồng cam cộng khổ với chồng, ra đồng làm việc, có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.

Từ bi thúc đẩy tôi có chính niệm, mấy lần đi ra đồng làm việc, sau khi trở về còn có thể nấu cơm, chỉ là hen suyễn và ho vào ban đêm nên ngủ không ngon, khiến mọi việc trở nên khó khăn hơn. Theo lý của người thường thì đó là do làm việc mệt, tôi chiểu theo Pháp lý và ngộ rằng thực chất không phải, ấy là Sư phụ thấy tôi chiểu theo Pháp mà làm, nên để tôi hoàn trả nhanh nhất có thể – tất cả những nợ nghiệp mà bản thân đã nợ trong dòng sông dài lịch sử, Sư phụ cũng đang giúp tôi tiêu nghiệp và rửa sạch tội.

Mặc dù tôi không ngủ được trong nhiều đêm, bị hành hạ bởi những cơn ho và hen suyễn, nhưng trong tâm tôi cảm thấy nhẹ nhàng và hạnh phúc. Vì tôi đang chịu khổ và tiêu tội nghiệp. Tôi đã thiện giải với chủ nợ nhiều lần, và đã đọc đoạn Pháp thiện giải của Sư phụ với chủ nợ không biết bao nhiêu lần, sau khi đọc thuộc liên tiếp mấy lần, tôi lại nấc cụt liên tục, cảm giác khó chịu cũng giảm đi rất nhiều, trong tình huống có thể chịu đựng được, tôi luyện công, học Pháp và phát chính niệm. Trong một lần thống khổ cực độ, Pháp của Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp ở Quảng Châu” lập tức ‘đả nhập’ vào tai tôi, khiến tâm tôi xúc động sâu sắc: “Nợ thì phải hoàn [trả]” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân). Người thường còn giảng: Giết người hoàn mệnh, mắc nợ phải trả. Huống chi là người tu luyện chúng ta? Chúng ta là người siêu thường, chúng ta càng nên hoàn trả cho người ta.

Trong quá trình tu hành của Phật Milarepa, ông đã chịu biết bao nhiêu khổ. Vì sao Sư phụ của ông bảo ông vác đá lên núi, dùng đá ấy để xây nhà, xây xong rồi dỡ, dỡ rồi lại xây, dỡ bỏ nhiều lần, xây lại nhiều lần. Lưng của ông vì vác đá mà bị cọ xát đến chảy cả máu mủ, nhưng Sư phụ của ông vẫn yêu cầu ông tiếp tục vác đá. Vì sao Sư phụ của ông lại nghiêm khắc với ông như vậy? Nhìn bề ngoài dường như tổn hại ông, nhưng thực chất là độ ông thành Thần, để ông hoàn trả tội nghiệp trong khổ, bước trên con đường trở về. Chịu khổ chính là hoàn trả nghiệp, chỉ có chịu khổ mới có thể tiêu tội. Mục đích của Sư phụ ông là muốn ông tu đắc đạo và viên mãn. Cuối cùng thì Milarepa cũng tu thành Phật.

Chúng ta tu luyện trong Đại Pháp, phải tiêu bỏ nghiệp lực lưu lại từ đời đời kiếp kiếp, trong quá trình tiêu nghiệp, căn bản là Sư phụ đã tiêu bỏ cho chúng ta rất nhiều nghiệp lực rồi, chỉ để lại một phần nghiệp tại các tầng tu luyện khác nhau để chúng ta tự tiêu và đề cao lên, nếu chúng ta chẳng chịu đựng chút nào thì cũng không phù hợp với lý của vũ trụ. Vì vậy khi chúng ta chịu đựng thống khổ mà bài xích thì sai rồi.

Tôi đã phạm sai lầm này trong suốt 27 năm tu luyện, mỗi lần quan nghiệp bệnh đến, tôi lại bài xích thống khổ, tôi thỉnh cầu Sư phụ giúp tôi vượt qua. Sư phụ từ bi không bao giờ bỏ rơi tôi, luôn mở ra (cho tôi một cơ hội) giúp tôi vượt qua rất nhiều quan nạn. Vô hình trung tôi đã tăng thêm biết bao nghiệp lực cho Sư phụ? Sư phụ độ một đệ tử như tôi thật không dễ dàng gì! Tôi cảm thấy xấu hổ với Sư phụ, tôi đã nợ Sư phụ quá nhiều. Tôi cũng sâu sắc nhận ra rằng, muốn theo Sư phụ viên mãn trở về, chắc chắn phải hoàn trả sạch tội nghiệp. Trong quá trình tiêu nghiệp, cho dù khó chịu đến đâu, thống khổ đến đâu, đó đều là cái khổ mà bản thân nên chịu, nhất định phải chịu, nghiệp nên tiêu thì nhất định phải tiêu. Vậy mới nói, tiêu nghiệp chịu khổ là hảo sự.

Sư phụ đã chỉ ra chỗ mê cho tôi, cuối cùng tôi đã hiểu rõ mục đích của tu luyện Đại Pháp. Tôi như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài. Tôi đã có thể thản nhiên đối diện với thống khổ, và biết rằng tiêu nghiệp chịu khổ là hảo sự. Đệ tử từ tận đáy lòng cảm tạ Sư phụ đã từ bi khổ độ đệ tử!

Viết ra bài này, với một chút nhận thức nông cạn, có lẽ cũng giúp được phần nào đối với các đồng tu đang trong nghiệp bệnh. Nếu có chỗ nào không đúng, mong đồng tu từ bi chỉ chính.

(Phụ trách biên tập: Lý Minh)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/10/16/我終於明白了消業吃苦是好事-483843.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/26/221374.html

Đăng ngày 05-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Cuối cùng tôi cũng minh bạch rằng tiêu nghiệp chịu khổ là hảo sự first appeared on Minh Huệ Net.

]]>