Hành trình tu luyện - Minh Huệ Nethttps://vn.minghui.org/newsPháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công)Sat, 22 Jun 2024 22:05:43 +0000en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.5.3Một chút thể ngộ về câu Pháp “Tốt xấu xuất tự một niệm”https://vn.minghui.org/news/267121-mot-chut-the-ngo-ve-cau-phap-tot-xau-xuat-tu-mot-niem.htmlFri, 21 Jun 2024 22:03:23 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=267121[MINH HUỆ 17-03-2024] Gần đây khi học Pháp, tôi đột nhiên có một chút thể ngộ về câu Pháp của Sư phụ: “Tốt xấu xuất tự một niệm” (Chuyển Pháp Luân) Trước đây, khi học Pháp đến đoạn có nữ học viên cao tuổi y phục […]

The post Một chút thể ngộ về câu Pháp “Tốt xấu xuất tự một niệm” first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại hải ngoại

[MINH HUỆ 17-03-2024] Gần đây khi học Pháp, tôi đột nhiên có một chút thể ngộ về câu Pháp của Sư phụ: “Tốt xấu xuất tự một niệm” (Chuyển Pháp Luân)

Trước đây, khi học Pháp đến đoạn có nữ học viên cao tuổi y phục bị mắc vào kính chiếu hậu ô tô, bị ô tô lôi đi xa hơn mười mét, té trên mặt đất, nhưng bà vẫn nói không sao, tôi vẫn luôn cho rằng đã là đệ tử Đại Pháp, khi gặp phải chuyện như thế, thì không thể gây phiền phức cho người khác. Chỉ cần chúng ta nghĩ cho người khác, thì sẽ không xảy ra vấn đề, Sư phụ sẽ bảo hộ chúng ta. Thế nhưng gần đây, tôi thường đối chiếu kết quả của một số sự việc mà tôi từng gặp phải so với Pháp lý “tốt xấu xuất tự một niệm”, tôi cảm thấy chính là Sư phụ đang triển hiện cho tôi thấy các tầng Pháp lý khác nhau của câu Pháp này.

1. Sư phụ bảo hộ đệ tử chân tu

Nhớ lại năm 2000, lúc đó tôi đang ở Trung Quốc Đại lục, trường học nơi tôi làm việc đổi một lãnh đạo mới, bí thư trường bảo tôi: “Chị không được luyện Pháp Luân Công nữa!” Tôi nói “Điều này là không thể!” Anh ta nói, nếu tôi vẫn luyện, thì sẽ có nơi bắt tôi, anh ta ép tôi từ bỏ tu luyện. Tôi nói với anh ấy rằng tín ngưỡng là tự do, đây chính là tín ngưỡng của tôi. Anh ấy nói: “Chị tín ngưỡng Đảng Cộng sản không tốt sao?” Tôi nói “Đảng Cộng sản không thể trở thành tín ngưỡng được, bởi vì tín ngưỡng của con người trước hết phải cao hơn lý nơi con người; thứ hai, tín ngưỡng là phải không có bất cứ quan hệ gì với lợi ích vật chất hiện thực.” Anh ta nói anh tin vào Đảng Cộng sản. Tôi nói, nếu như hiện tại tình thế của Pháp Luân Công và Đảng Cộng sản đảo ngược lại, anh có còn nói anh là Đảng viên Đảng Cộng sản nữa không? Anh sẽ không. Thế nhưng tôi dù đến đâu cũng đều sẽ nói mình là đệ tử Đại Pháp! Ngay cả khi dao kề cổ, tôi vẫn sẽ nói mình là đệ tử Đại Pháp!” Anh ta nhìn tôi hồi lâu rồi nói: “Chị đi đi!”

Vài ngày sau đó, nhiều đồng nghiệp kể với tôi: “Bí thư của trường nói, chị là người anh ta phục nhất trong trường”.

Chính vì một niệm kiên định của mình, Sư phụ đã bảo hộ tôi, để tôi có được một hoàn cảnh tu luyện thoải mái hơn tại đơn vị công tác.

2. Nhận thức Pháp dựa trên Pháp là yêu cầu của Sư phụ đối với đệ tử

Năm 2021, ở Trung Quốc đại lục, tôi bị tà đảng bức hại, bị bắt giữ phi pháp vào trại tạm giam. Khi đó, tôi có một ý niệm vô cùng mạnh mẽ — Tôi phải vĩnh biệt thế giới này rồi! (Ý là tôi quyết tâm khứ bỏ tất cả chấp trước đối với thế giới này), tôi rất hối hận vì mình làm kém quá, còn bao nhiêu chúng sinh chờ cứu đến vậy vẫn chưa được cứu, lúc ở trong tù, tôi nhất định phải nỗ lực làm tốt. Thế nên trong hai ngày sau khi bị bắt giam, điều tôi nghĩ đến nhiều nhất là: Tôi nên đối mặt như thế nào với tất cả những sự việc đang xảy ra trước mắt đây?

Dần dần tôi có được đáp án: Sư phụ không thừa nhận cuộc bức hại này, vậy nên chúng phải phủ định triệt để an bài của cựu thế lực, Sư phụ chỉ là tương kế tựu kế, để tạo cơ hội cho các đệ tử kiến lập uy đức. Vì vậy, tôi đến đây không phải để bị bức hại, mà là để cứu người.

Nơi giam giữ tôi được có hai phòng, mỗi phòng có nhiều camera giám sát, không có góc chết, còn có cảnh sát cai trại bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào giáo huấn. Tôi phát hiện trên một mặt tường có một cái hốc đen, có thể nhìn thấy dây điện bên trong, tôi luôn cảm thấy trong hố đen ấy có thiết bị nghe lén. Trong hoàn cảnh như thế, tâm sợ hãi của tôi thường xuyên xuất hiện. Nhưng tôi lại biết là đệ tử Đại Pháp thì có sứ mệnh, trước đây tôi đã làm không tốt, để lại rất nhiều điều hối tiếc, lần này nhất định phải làm tốt.

Vì vậy, tôi liên tục nhẩm niệm bài “Sư Đồ Ân” (Hồng Ngâm II), và tự nhủ: Giảng chân tướng cứu chúng sinh là việc cần phải làm. Tôi dùng toàn bộ thời gian mà họ gọi là phản tỉnh trong trại tạm giam để phát chính niệm, liên tục nhẩm Pháp, tăng cường chính niệm của bản thân, giảng chân tướng cho từng người một trong trại tạm giam. Chỉ trong khoảng thời gian sáu, bảy ngày, tôi đã cùng hai đệ tử Đại Pháp khác giúp cho mười mấy người trong phòng giam làm “tam thoái”, trừ trưởng phòng giam (vì cô ấy đã minh bạch chân tướng và đã làm tam thoái). Tôi cũng bảo cho họ, mục đích họ đến đây là để được biết “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, là để được đắc cứu.

Người trong hai phòng ở trại giam bình thường không được phép tùy ý qua lại. Mỗi tối sẽ có thời gian khoảng một tiếng, người trong hai phòng sẽ cùng nghe trưởng trại giam tổng kết về ngày hôm đó. Phòng giam bên kia cũng có đệ tử Đại Pháp, trong đó có đồng tu S kể với tôi rằng, phòng cô ấy có mấy người không chịu nghe chân tướng, cũng không chịu tam thoái, muốn tôi cùng hỗ trợ giảng chân tướng cho họ. Vì bình thường không dễ tiếp xúc với họ, nên tôi đã nói với trưởng trại giam, vào lúc tổng kết buổi tối, tôi muốn kể một vài câu chuyện cho mọi người cùng nghe. Cô ấy biết tôi muốn nói gì, nên cô ấy đã vui vẻ đồng ý.

Cứ thế, mỗi ngày tôi đều nghĩ cách giảng thế nào để mọi người có thể tiếp nhận, có thể phá trừ quan niệm của họ. Dưới sự điểm hóa và gia trì của Sư phụ, tôi có được mạch tư duy rõ ràng. Tôi kể cho họ về không gian vũ trụ mà nhân loại hiện nay có thể khám phá được lớn đến đâu, vị trí của trái đất chúng ta trong vũ trụ, con người nhỏ bé đến mức nào, con người dựa vào năng lực của bản thân mà muốn nhận thức được hoàn toàn vũ trụ là điều không thể. Con người chứng minh được sự tồn tại của Thần, Phật, chứ không có khả năng chứng minh rằng Thần, Phật không tồn tại. Con người nếu muốn cùng tồn tại với vũ trụ, thì phải phù hợp với quy luật và đặc tính của vũ trụ. Khi tôi giảng đến đặc tính của vũ trụ là gì? Lúc này, các đồng tu khác sẽ phối hợp nói rằng đó là “Chân-Thiện-Nhẫn”. Tôi còn giảng con người có luân hồi chuyển sinh, kể về câu chuyện luân hồi chuyển sinh của Tô Đông Pha, Hoàng Đình Kiên, Tôn Trung Sơn, từ đó phá trừ những xiềng xích của vô thần luận đang trói buộc tư tưởng của họ. Mọi người đều lắng nghe tôi nói hết sức chăm chú.

Những đồng tu trong phòng giam bên kia nói với tôi, sau khi về phòng mọi người đều nhận xét là tôi giảng rất hay, họ rất thích nghe. Vì những kiến thức liên quan đến trái đất, vũ trụ đều là nội dung trong chương trình giảng dạy của tôi. Lúc ấy, tôi lại lần nữa cảm nhận sâu sắc rằng hết thảy những gì của đệ tử Đại Pháp đều sớm được Sư phụ an bài rồi. Chúng ta chỉ cần có chính niệm mạnh, thì có thể đi thật chính con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta.

Cảm tạ Sư tôn đã từ bi khổ độ!

Một buổi tối, một đệ tử Đại Pháp đã hát bài “Đắc Độ” và các bài hát khác do đệ tử Đại Pháp sáng tác cho mọi người trong phòng giam nghe, mọi người đều nói rất hay, nhiều người đã khóc, trong đó có tôi. Chúng tôi cũng đọc cho những người trong trại giam nghe một số bài thơ “Hồng Ngâm” mà họ có thể hiểu được như bài: “Tố nhân”, “Nhân giác chi phân”, v.v… họ nói với chúng tôi: “Lời thơ Sư phụ của các chị viết hay quá, thật hâm mộ các chị vì có Sư phụ!” Bây giờ nghĩ lại, chính nhờ Pháp lực vô biên của Đại Pháp và những lần giảng chân tướng trước đó của các đệ tử Đại Pháp, chúng sinh mới có thể thốt lên những lời cảm khái từ tận đáy lòng ấy sau khi đắc cứu!

Đương nhiên, trong ngục tối, mỗi ngày trước khi ngủ tôi đều sẽ đối chiếu với Pháp để tìm ra những vấn đề còn tồn tại ở bản thân và quy chính theo Pháp.

Vào ngày thứ 13 sau khi vào trại tạm giam, cai trại bỗng gọi tên tôi, nói: “Bảo lãnh chờ xét xử.” Khi tôi bước đến cánh cửa cuối cùng, đặt tay lên cánh cửa của trại giam, cửa đột nhiên không mở được, tôi liền phát chính niệm, chỉ một hai phút sau cửa liền mở, cảnh sát trại tạm giam nói, tôi từ “Bảo lãnh chờ xét xử” thành “Hủy án, trả tự do”.

Trên đường về nhà, tôi mượn điện thoại của cảnh sát gọi cho chồng để báo tôi đang trên đường về nhà. Ông ấy rất kích động, vì điều này khiến ông ấy rất bất ngờ. Sau khi gặp nhau, tôi mới biết, cảnh sát bảo rằng tôi có thể bị kết án từ bốn đến bảy năm tù.

Còn nói đến đồng tu S bị giam giữ phi pháp. Bà ấy vô cùng kiên định, cự tuyệt mặc áo tù (trong khi tôi có mặc), kiên quyết không hợp tác với bất cứ yêu cầu phi pháp nào của tà ác. Bà ấy kể với tôi, bà ấy từng bị nhốt vào Trại Lao động Mã Tam Gia, lúc đó làm không tốt, đã ký “tam thư”. Hơn nữa, lần này, dù có phải ngày ngày ngồi trong phòng giam nhỏ, bà ấy cũng không phối hợp. Bà ấy nói: “Tôi nhất định phải đường đường chính chính bước qua ma nạn này. Tuyệt đối sẽ không lưu lại vết nhơ trong quá trình tu luyện của mình.” Lúc đó, tôi vô cùng khâm phục bà ấy. Nhưng giờ nghĩ lại, chính một niệm “ngày ngày phải ngồi trong phòng giam nhỏ” của bà ấy đã là thừa nhận bức hại của tà ác rồi! Sau này theo thông tin trên trang Minh Huệ, được biết bà ấy đã bị kết án tù bốn năm rưỡi.

3. Sư phụ sớm đã an bài tốt hết thảy rồi, chỉ cần chúng ta có chính niệm

Ngày thứ ba sau khi trở về, cảnh sát ở đồn công an nói với tôi rằng, khi ấy máy móc của trại tạm giam bị hỏng, nên tôi mới được chuyển từ “Bảo lãnh chờ xét xử” thành được trả tự do do “hủy án”, vậy nên cần phải khởi động lại chế độ bảo lãnh chờ xét xử.

Khi nghe sắp khởi động lại thủ tục bảo lãnh chờ xét xử, tôi bị mất chính niệm, tâm sợ hãi nổi lên, cứ thế tôi đã đốt toàn bộ tài liệu giảng chân tướng mà cảnh sát chưa tịch thu. Các đồng tu sau khi biết trạng thái của tôi đã đến nhà mấy lần, giúp tôi nhận thức vấn đề dựa trên Pháp, đồng thời gửi cho tôi một bộ sách Đại Pháp. Tôi liền bắt đầu học Pháp lượng lớn. Dưới sự cảm hóa của Đại Pháp và sự giúp đỡ vô tư của đồng tu, tôi dần dần khôi phục lại trạng thái tu luyện của mình. Mặc dù tôi biết hết thảy mọi việc đều do Sư phụ quyết định! Sư phụ an bài cho tôi hủy án và được trả tự do, dù họ có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi được kết quả này. Nhưng tâm sợ hãi vẫn luôn can nhiễu tôi.

Trước mỗi lần cảnh sát lấy lời khai, trong tâm tôi đều như trời đất đảo lộn, tinh thần bất an, tưởng tượng ra đủ loại tình huống có khả năng xảy ra. Tôi biết đây không phải là trạng thái nên có của đệ tử Đại Pháp, tôi liền nghe liên tục các bài chia sẻ của đệ tử Đại Pháp trên “Tuần báo Minh Huệ”, mỗi bài viết dường như đều nhắm thẳng vào trạng thái và điều tôi đang cần. Về Pháp lý, tôi biết quá trình lấy lời khai đang giúp tôi đề cao, là muốn tôi cứu độ chúng sinh. Vì vậy, tôi liên tục tự nhủ không cần nghĩ nhiều, hết thảy đều nghe theo an bài của Sư phụ. Điều tôi cần làm là giảng chân tướng, cứu người và triển hiện vẻ đẹp của Đại Pháp.

Kể từ khi quá trình bảo lãnh ra tù chờ xét xử bắt đầu, con trai và con dâu liên tục muốn tôi xuất ngoại, tôi đều không đồng ý. Một lần khác, các con tôi lại bảo: “Không ai hiểu được tại sao trong tình cảnh này rồi mà mẹ vẫn không xuất ngoại.” Tôi nói: một là do án của mẹ vẫn chưa kết thúc, bố đã đứng ra làm người bảo lãnh cho mẹ, mẹ không muốn bố vì mẹ lại phải chịu nỗi sợ nữa. Một nguyên nhân nữa là mẹ muốn dạy nốt cho các học sinh hiện tại. Mẹ không muốn vài năm sau, những học sinh này biết mẹ vì sợ bị bức hại do tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mà đúng lúc chúng chuẩn bị thi đại học, khi chúng cần mẹ nhất, thì mẹ lại bỏ rơi chúng mà đi. Bởi Sư phụ muốn các đệ tử “tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã” (“Phật tính vô lậu”, Tinh tấn yếu chỉ). Hơn nữa Sư phụ giảng rằng hết thảy những gì người tu luyện gặp phải đều là để đề cao. Dù không thể bình tĩnh đối mặt, nhưng mẹ cũng không muốn từ bỏ cơ hội đề cao. Vì vậy, mẹ không thể rời đi vào lúc này.

Rằm tháng Giêng năm 2022, sau khi xem xong biểu diễn Shen Yun, lúc đang phát chính niệm nửa đêm, tôi nhìn thấy một tờ đáp án hiện ra trước mắt, sau đó đáp án từ từ tập trung vào dòng chữ “6C 7A 8D”, tôi hiểu rằng 6, 7, 8 là hai ngày 7, 8 tháng 6 – cũng chính là hai ngày thi tuyển sinh đại học tại Trung Quốc, còn C, A, D là Canada, Sư phụ điểm hóa cho tôi, sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, sau khi tôi đưa lứa học sinh cuối cùng của mình đi, thì tôi có thể sang Canada. Tôi biết quan này tôi đã qua rồi. Quả nhiên, vào tháng 3 năm 2022, tôi nhận được quyết định của Viện Kiểm sát Quận hủy bỏ chế độ bảo lãnh ra tù chờ xét xử của tôi.

Kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi mua vé máy bay đi Canada. Chuyến đi này không biết có thể còn quay lại được không, tôi vô cùng muốn làm “tam thoái” cho viên cảnh sát phụ trách vụ án của mình. Vì vậy, vợ chồng tôi đã hẹn gặp anh ấy với danh nghĩa “nhận quyết định hủy bỏ vụ án” của tôi. Sau khi gặp mặt, tôi gần như không có cơ hội nói chuyện, anh ấy nói: “Dì à, tôi thật sự không hiểu, tại sao dì lại cứ nhất quyết phải đi chuyến này!” Chồng tôi liền tiếp lời: Bà ấy muốn ra nước ngoài thăm con trai! Thế là vị cảnh sát kia lập tức gọi cho Cục Quản lý Xuất nhập cảnh để yêu cầu họ hủy bỏ các hạn chế xuất nhập cảnh của tôi. Thế là, hai ngày trước khi lên máy bay, tôi đã nhận được tin nhắn thu hồi các hạn chế quản lý xuất nhập cảnh của tôi từ Cục Quản lý Xuất nhập cảnh. Tôi đã đến được Canada.

Trên cả chặng đường, tôi thực sự cảm nhận được Sư phụ sớm đã an bài xong tất cả những gì tốt nhất cho chúng ta, nếu chúng ta muốn có được điều tốt nhất này, thế thì mỗi niệm chúng ta xuất ra đều phải là chính niệm.

4. Đi cho chính, cho tốt con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài

Ra nước ngoài, dù tôi có thể nhanh chóng hòa nhập với các đệ tử Đại Pháp tại địa phương, tham gia vào hạng mục cứu độ chúng sinh. Nhưng vì hạn chế ngôn ngữ, tình trạng kinh tế thay đổi, sống cùng con trai, v.v, khiến những nhân tâm còn chưa trừ bỏ sạch bộc lộ ra, khiến các loại quan, nạn lần lượt nối tiếp nhau xuất hiện. Tuy là tôi cũng đang cố gắng dùng Pháp để quy chính bản thân, nhưng vẫn rất khó vượt quan, cũng cảm thấy không theo kịp các hạng mục chứng thực Pháp, cứu người. Đặc biệt khi gọi trên nền tảng RTC bị can nhiễu, tỷ lệ bắt máy thấp, tỷ lệ khuyên thoái thấp, vẫn luôn chưa có đột phá.

Tôi xem xét kỹ lại trạng thái tu luyện của mình, xem lại niệm đầu khi gặp vấn đề là gì. Kết quả phát hiện ra rất nhiều vấn đề:

1. Hướng nội tìm là có điều kiện, dùng Pháp để phán xét người khác, cho rằng họ sai, từ đó sinh tâm oán hận.

2. Không trông chừng từng tư từng niệm của bản thân, coi mọi thứ gặp phải thành ngẫu nhiên, không liên hệ với việc tu luyện của bản thân.

3. Chưa đứng trên góc độ Chính Pháp để suy xét xem mình nên làm gì, mà lại nghĩ nhiều hơn về việc mình có thể làm gì, muốn làm gì, khiến tôi không thể trợ Sư chính Pháp tốt hơn. Tôi luôn cảm thấy mình không theo kịp các yêu cầu trong hạng mục. Ví như việc gọi điện thoại trên nền tảng RTC, tôi luôn giảng những điều tôi muốn giảng cho đối phương, chứ không phải là giảng theo phương thức có thể giúp chúng sinh tiếp nhận chân tướng. Đứng trên cơ điểm của bản thân, chưa tu xuất được tâm từ bi, thì không giải thể được nhân tố tà ác đằng sau chúng sinh, dẫn đến hiệu quả cứu người chưa tốt. Thần kỳ làm sao, viết xong bài giao lưu chia sẻ này, tôi liền có được đột phá rất lớn trong việc gọi điện thoại trên bình đài RTC.

Vấn đề lớn nhất của tôi là, rất nhiều lần suy xét vấn đề đều xuất phát từ tự ngã, lấy cách nghĩ của bản thân làm cơ điểm.

Khi đã tìm ra mấu chốt, tôi sẽ quy chính lại bản thân trong Pháp, cố gắng khiến cho mỗi một niệm đều phù hợp với Pháp, bước đi thật tốt con đường mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta!

Một chút thể hội tu luyện, kính mong đồng tu chỉ chính.

Cảm tạ Sư tôn đã từ bi khổ độ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ tại hội giao lưu hàng năm của nền tảng RTC 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/17/474179.html

Đăng ngày 22-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Một chút thể ngộ về câu Pháp “Tốt xấu xuất tự một niệm” first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Trừ bỏ khinh thị, tu xuất từ bihttps://vn.minghui.org/news/267107-tru-bo-khinh-thi-tu-xuat-tu-bi.htmlFri, 21 Jun 2024 15:11:44 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=267107[MINH HUỆ 17-06-2024] Tôi xin chia sẻ đôi chút thể hội sau khi đọc Kinh văn mới “Kinh tỉnh” của Sư phụ. Tôi thấy điều cản trở tâm từ bi là tâm “khinh thị”, đây có lẽ là tâm thái phổ biến dưỡng thành từ văn […]

The post Trừ bỏ khinh thị, tu xuất từ bi first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp hải ngoại

[MINH HUỆ 17-06-2024] Tôi xin chia sẻ đôi chút thể hội sau khi đọc Kinh văn mới “Kinh tỉnh” của Sư phụ. Tôi thấy điều cản trở tâm từ bi là tâm “khinh thị”, đây có lẽ là tâm thái phổ biến dưỡng thành từ văn hóa đảng, gồm cả thái độ khinh thị nhược điểm của người khác và nhược điểm của chính mình. Khinh khi thì không cách nào thiện lương và bao dung, càng không thể nói đến từ bi.

Sau khi sang xã hội phương Tây, tôi có một cảm nhận rõ ràng là giữa con người với nhau có sự bao dung, tôn trọng hơn, họ quan tâm, yêu thương nhau nhiều hơn, ít khinh thị, tật đố, ít ác ý hơn.

Tôi cố gắng hết sức để học cách không coi thường người khác trong cuộc sống hàng ngày, thấy nhược điểm của ai, tôi sẽ không vì nhìn không thuận mắt bị tâm khinh thị dẫn động, mà cố gắng đặt mình vào vị trí của người khác. Có vậy, tôi mới có thể cảm nhận được cái khổ của người khác; hiểu được cái khổ, mới có thể đi về phía từ bi.

Thực ra, đằng sau mọi nhược điểm đều là cái khổ của chúng sinh. Đứng trước một sinh mệnh lý tưởng và hoàn hảo về tâm tính thì không cần nói đến từ bi nữa, mà là tận hưởng từ bi của đối phương rồi. Chính vì trong mắt vẫn có nhược điểm, nên mới có cơ hội lưu lại cho bản thân tu xuất từ bi, phải trân quý những cơ hội ít ỏi mà vũ trụ lưu lại này.

Trên đây là thể ngộ cá nhân, có gì chưa phù hợp, mong được chỉ ra và chỉnh sửa.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/17/478756.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/19/218679.html

Đăng ngày 21-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Trừ bỏ khinh thị, tu xuất từ bi first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Tu khứ tình đồng tuhttps://vn.minghui.org/news/267027-tu-khu-tinh-dong-tu.htmlTue, 18 Jun 2024 11:46:51 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=267027[MINH HUỆ 24-02-2024] Đã một năm kể từ khi đồng tu A ở địa phương tôi qua đời vì nghiệp bệnh. Trong một năm qua, mỗi khi có chuyện gì xảy ra, tôi lại không khỏi nghĩ đến cô ấy, […]

The post Tu khứ tình đồng tu first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-02-2024]

Đã một năm kể từ khi đồng tu A ở địa phương tôi qua đời vì nghiệp bệnh. Trong một năm qua, mỗi khi có chuyện gì xảy ra, tôi lại không khỏi nghĩ đến cô ấy, và đôi khi, nước mắt tôi tuôn rơi. Tôi cảm thấy tiếc nuối cho cô và tôi nhận ra mình từng quá dựa dẫm vào cô ấy. Mỗi khi không vượt được quan về tâm tính, tôi tìm gặp cô ấy, mỗi khi cần viết bài tâm đắc thể hội, tôi tìm đến cô ấy, mỗi khi cần sửa bài chia sẻ, tôi cũng tìm đến cô, bất cứ có việc lớn nhỏ gì, tôi cũng tìm gặp cô ấy. Cựu thế lực đã lợi dụng cái tình này của tôi mà kéo tôi xuống, khiến tôi luôn uể oải và không khởi lên được. Lẽ ra tôi phải nhìn rõ ra vấn đề để loại bỏ chấp trước này, nhưng tôi đã không làm được.

Chúng tôi ở vùng nông thôn, và đồng tu A luôn giúp đỡ các học viên khác trong làng, kể cả sau khi cô ấy chuyển đến Thành phố vài năm trước. Chúng tôi tiếp tục dựa dẫm vào cô, mỗi khi Sư phụ Lý công bố kinh văn mới, hoặc có việc nghiêm trọng gì xảy ra, cô ấy luôn thông báo kịp thời cho chúng tôi. Cô ấy cũng giúp chúng tôi trong các hạng mục giảng chân tướng và hỗ trợ chúng tôi trong vụ kiện cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân.

Đặc biệt là khi Pháp hội Trung Quốc trên Minghui.org kêu gọi gửi bài chia sẻ tâm đắc thể hội tu luyện, ban đầu, không ai trong số các học viên ở thôn chúng tôi muốn viết và cũng ngại viết. Đồng tu A đã tận tình giải thích cho chúng tôi về tầm quan trọng của việc viết bài và giúp chúng tôi gửi bài đi. Mỗi lần đều được hơn 10 bài chia sẻ. Cô ấy đã hiệu chỉnh đi hiệu chỉnh lại các bài viết của chúng tôi cho đến khi đọc lên thấy ổn hơn. Tấm lòng vị tha của cô ấy khiến tôi rất cảm động.

Sau khi đồng tu A qua đời, các học viên trong nhóm học Pháp quyết định vẫn gửi các bài chia sẻ trải nghiệm tu luyện cho Pháp hội lần thứ 20 trên Minghui.org. Chúng tôi cần loại bỏ sự phụ thuộc của chúng tôi vào cô ấy, trở nên thành thục hơn, và bước trên con đường tu luyện của chính mình. Cựu thế lực không muốn chúng tôi tạo nên một chỉnh thể và muốn kéo chúng tôi xuống. Nhưng chúng tôi tin rằng quá trình viết bài chia sẻ sẽ thanh trừ các nhân tố tà ác.

Trước kia đồng tu A đã giúp chúng tôi rất nhiều khi chỉnh sửa các bài viết của chúng tôi. Tôi chỉ thay đổi một vài câu rồi chuyển các phần khó mà tôi không hiểu rõ cho cô ấy. Cô ấy thậm chí còn ghép các câu không hoàn chỉnh với nhau để cho dễ đọc hơn.

Giờ thì tôi trở thành nhân vật chính hiệu chỉnh bài chia sẻ của các học viên. Có lần tôi cùng lúc nhận được bài của hai đồng tu gửi đến. Một trong số họ viết bằng chữ viết tay rất đẹp, lời văn lưu loát, nhưng quên mất tiêu đề. Sau khi thêm tiêu đề, tôi cảm thấy bài viết vẫn thiếu một điều gì đó và phát hiện ra có quá ít về quá trình tu tâm của cô ấy.

Đầu tôi rất đau và cứ trướng lên khi tôi cố gắng biên tập bài viết này. Tôi liền hướng nội để xem xét trạng thái hiện tại của mình. Tôi đang chịu rất nhiều áp lực và thấy lúng túng khi chỉnh sửa bài viết, băn khoăn rằng đồng tu này nhiều tuổi hơn tôi và tu tốt hơn tôi. Rất khó để tôi đưa ra những gợi ý bởi vì ý tưởng của tôi có thể không đúng. Sau khi chỉnh sửa được một nửa, tôi rất căng thẳng và không thể tĩnh xuống được.

Tôi nghĩ giá mà có đồng tu mới mất ấy ở đây, tôi đã quá dựa dẫm vào cô ấy. Không có sự hỗ trợ của cô, tôi khó mà đưa ra các quyết định.

Tôi gạt nước mắt để xem bài chia sẻ còn lại. Các từ thì tôi hiểu, nhưng cả câu lại không thông. Bài viết thiếu nội dung về việc tu tâm cứu người, và có nhiều đoạn diễn đạt mơ hồ không rõ. Tôi muốn nhờ đồng tu viết bài sửa lại, nhưng tôi lại băn khoăn. Hướng nội tìm, tôi nhận ra tâm không kiên nhẫn, tâm sợ phiền, đó là do tư tâm tạo thành.

Sau đó, tôi vẫn đến gặp đồng tu tác giả của bài chia sẻ thứ hai để thảo luận về hai bài viết và nhờ cô ấy trao đổi với đồng tu viết bài chia sẻ còn lại. Tôi cho cô ấy biết rằng tôi có thể sai nhưng có đề xuất rằng họ hãy viết ra các trải nghiệm của bản thân trong việc giảng chân tướng cứu người, cũng như một số Thần tích mà họ từng thể nghiệm. Cô ấy vui vẻ đồng ý. Tôi nói tiếp rằng tôi không giỏi việc biên tập bài, nhưng chúng ta là một chỉnh thể, nên tôi phải làm việc chăm chỉ để đạt được các yêu cầu của Sư phụ.

Tôi cũng phát chính niệm để thanh trừ những lo lắng bắt nguồn từ các chấp trước con người trong trường không gian của mình. Đồng tu kia đã quay lại chỗ tôi, nói rằng trước đó cô nghĩ không đủ khả năng viết bài và đó là nguyên nhân tại sao cô ấy miêu tả mọi thứ chỉ trong một vài câu. Sau đó, cô đã viết lại bài chia sẻ của mình một cách cẩn thận, và mọi việc diễn ra suôn sẻ. Tâm tôi cảm thấy bừng sáng và tràn ngập niềm vui mà trước đây chưa từng có.

Trong mấy ngày đầu khi mới đăng lời kêu gọi gửi bài chia sẻ, tôi ngồi trước máy tính, nhớ đến đồng tu đã qua đời mà nước mắt tuôn rơi. Rồi tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng:

“Con người sống là vì tình, cũng chính là nói con người bị ngâm trong tình rất khó thoát khỏi, không thể rời bỏ tình thì tu luyện không nổi, đề cao không nổi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998]).

Những gì Sư phụ không muốn hay không thừa nhận, tôi cũng không cần. Tôi phải hiệu chỉnh tất cả các bài viết một cách tận tâm và giúp các đồng tu trình lên Sư tôn những bài thi thỏa đáng. Qúa trình hiệu đính bài viết cũng là quá trình tu luyện bản thân. Tôi nhận ra trách nhiệm phải làm hết sức của mình, như thế tôi có thể giảm bớt gánh nặng cho học viên biên tập tiếp theo.

Trong quá trình sửa bài chia sẻ trong mấy ngày qua, tôi đã vứt bỏ được nhiều chấp trước, như tình đồng tu, tâm ỷ lại, tâm sợ mất thể diện, tâm ngại ngùng. Tôi cũng cảm nhận rõ rằng tâm ỷ lại của tôi vào đồng tu đã qua đời dần dần phai nhạt, và cuối cùng tôi đã thoát khỏi tình huống khó khăn mà cựu thế lực đã lợi dụng cái tình để lôi tôi xuống. Ngoài ra, tôi đã tu xuất chính niệm để phối hợp với các đồng tu cũng nhau viên dung chỉnh thể.

Một trải nghiệm khác mới đây đã khẳng định với tôi rằng Sư phụ lúc nào cũng ở bên để hỗ trợ các đệ tử có chính niệm. Vào tối ngày 26 tháng 8, khi nhóm học Pháp của chúng tôi đang phát chính niệm, khi tôi đang đơn thủ lập trưởng thì đầu gối bên phải của tôi bắt đầu đau. Tôi cố gắng bỏ qua cơn đau, nhưng nó trở nên quá tệ đến mức tôi không thể chịu đựng được sau 8 phút. Tôi muốn bỏ chân xuống để làm giảm cơn đau, nhưng lúc đó nghĩ: “Không! Mình mà động đậy thì sẽ làm ảnh hưởng đến mọi người. Khoảnh khắc hiện giờ là rất quan trọng trong cuộc chiến chính tà này. Xin Sư phụ gia trì cho con phát chính niệm, diệt trừ tà ác can nhiễu”.

Cơn đau ở đầu gối tôi nhẹ đi ngay lập tức, chỉ còn lại một chút. Tôi lặng lẽ phát chính niệm xong trong 15 phút. Chỉ cần đệ tử có chính niệm đầy đủ, hết thảy đều do Sư phụ làm, và Sư phụ luôn ở bên đệ tử.

Có điều gì thiếu sót, xin các đồng tu vui lòng chỉ giúp.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/2/24/473391.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/5/216892.html

Đăng ngày 18-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Tu khứ tình đồng tu first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Tu Đại Pháp – trăm bệnh tiêu, khai trí khai huệhttps://vn.minghui.org/news/267024-tu-dai-phap-tram-benh-tieu-khai-tri-khai-hue.htmlTue, 18 Jun 2024 11:46:36 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=267024[MINH HUỆ 31-03-2024] Tôi là học viên Đại Pháp trung niên ở Đại lục, năm 1996, khi tôi đang học năm thứ ba đại học thì đắc Pháp tu luyện, tính đến nay đã 27 năm, trong nháy mắt từ một học sinh […]

The post Tu Đại Pháp – trăm bệnh tiêu, khai trí khai huệ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Chí Chân, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại lục

[MINH HUỆ 31-03-2024] Tôi là học viên Đại Pháp trung niên ở Đại lục, năm 1996, khi tôi đang học năm thứ ba đại học thì đắc Pháp tu luyện, tính đến nay đã 27 năm, trong nháy mắt từ một học sinh non nớt trở thành một người đàn ông trung niên chính chắn, từ một người độc thân tự do vui vẻ trở thành ông bố của ba đứa con, hai đứa con lớn cũng sắp tốt nghiệp đại học và đi làm.

Trong hoàn cảnh bức hại và áp lực cao ở Đại lục, mặc dù không thể nói đến hạnh phúc, nhưng trong tâm tôi có Đại Pháp, nơi thế gian hỗn loạn này, có thể càng tu càng siêu thoát, càng sống càng minh bạch, thân tâm cũng ngày càng vui vẻ nhẹ nhàng. Mặc dù trải qua nhiều thăng trầm trong tu luyện, nhưng tôi vẫn luôn cảm nhận được sự từ bi bảo hộ của Sư phụ Đại Pháp, sự siêu thường của Đại Pháp và sự huyền diệu của tu luyện. Sau đây tôi sẽ tập trung vào một số phương diện, chia sẻ một chút trải nghiệm và tâm đắc của tôi, chứng thực sự tốt đẹp của Đại Pháp.

Đại Pháp tịnh hóa thân tâm, phúc ích cho xã hội

Từ nhỏ tôi học hành chăm chỉ, thành tích luôn đứng đầu, nhưng điều này không thể chữa lành được sự tự ti và nỗi đau trong tâm tôi. Con đường đời tưởng chừng như tươi sáng lại bị bao quanh bởi chông gai và vực sâu từ đầu đến cuối. Tôi sinh ra đã bị viêm mũi nặng và nói lắp, điều này khiến thân tâm tôi dày vò đau khổ. Nhưng mọi phiền não và thống khổ đột ngột chấm dứt vào năm 1996, khi tôi đang học năm thứ ba đại học, vì năm đó tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Thực chất, tôi đã bắt đầu luyện công với bạn cùng lớp vào nửa cuối năm 1994. Lúc đó tôi đã đọc qua một lượt sách “Chuyển Pháp Luân”, cảm thấy rất tốt, và bắt đầu luyện công bên ngoài với bạn học, cũng cảm nhận được rất nhiều điều. Thời điểm đó chúng tôi nhận thức khá nông cạn về Đại Pháp, không chú trọng tu tâm và học Pháp, chỉ kiên trì luyện công giống như khí công chữa bệnh khỏe người thông thường. Về sau học hành bận rộn nên dừng luyện, nhưng trong tâm tôi vẫn luôn tin tưởng Đại Pháp hảo.

Vì đau bệnh nên tôi quay lại với Đại Pháp. Lúc đó sách “Chuyển Pháp Luân” đã được xuất bản, có nhiều người luyện công ở các lớp và trường học hơn, cũng có những điểm luyện công chính thức. Tôi mượn bạn học quyển sách “Chuyển Pháp Luân”, tối hôm đó tôi tự đọc và không nỡ buông sách xuống. Khi đọc sách, cảm thấy Sư phụ dùng năng lượng quán đỉnh cho tôi, từng dòng năng lượng ấm áp từ đỉnh đầu truyền xuống thông thấu toàn thân. Buổi tối khi ngủ, nằm trên giường cảm thấy toàn thân phát nhiệt, giữa lúc nửa ngủ nửa tỉnh cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, ngay cả chăn đắp cũng bay lên. Hôm sau ngồi học trong lớp cảm thấy trên đầu có tiểu Pháp Luân đang xoay chuyển không ngừng, giúp tôi thanh lý thân thể. Trong sách “Chuyển Pháp Luân”, Sư phụ giảng biểu hiện của tịnh hóa thân thể, tôi đều thiết thực cảm nhận được. Kể từ đó, tôi kiên quyết bắt đầu bước vào tu luyện thực sự. Sư phụ giúp tôi thanh lý thân thể, nội trong vài ngày, đau đớn bệnh tật đã biến mất lúc nào không hay, thân thể hồi phục bình thường, ngay cả căn bệnh viêm mũi khiến tôi rắc rối hơn 20 năm cũng hoàn toàn biến mất. Từ đó trở đi tôi không còn đến bệnh viện nữa.

Điều đáng mừng hơn là sau một năm tu luyện Đại Pháp, tôi đã bỏ được tật nói lắp. Tôi mắc chứng nói lắp từ nhỏ, điều này gây trở ngại lớn trong việc giao tiếp. Thuận theo năm tháng lớn lên và tâm thể diện mạnh mẽ hơn, gánh nặng tâm lý ngày càng nặng nề, cũng ngày càng dữ dội hơn, thực sự là vòng tuần hoàn ác tính. Khi đến cửa hàng mua đồ và gọi điện thoại cho người nhà, tôi đều căng thẳng lo lắng và sợ nói chuyện. Vì lý do này, tôi đã tốn tiền đến Trường sửa tật nói lắp Trịnh Châu trong kỳ nghỉ hè năm thứ nhất đại học để điều chỉnh thói quen phát âm và tâm lý, nhưng không hiệu quả. Nếu không tu Đại Pháp, thật khó để tưởng tượng làm thế nào tôi có thể đương đầu với các tương tác xã hội và công việc sau khi tốt nghiệp. Tôi đắc Pháp vào năm thứ ba đại học, sau khi tu luyện một năm thì bắt đầu đi làm.

Tu luyện trong năm này khiến tôi thay đổi hoàn toàn, như thoát thai hoán cốt vậy, Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ hầu hết nghiệp bệnh và các nhân tố vật chất gây ra tật nói lắp, giảm bớt đáng kể rào cản sinh lý khi nói chuyện. Đồng thời trong khi tu luyện cũng xem nhẹ danh lợi, tâm thể diện cũng yếu đi, không còn quan tâm đến ý kiến và quan điểm của người khác về bản thân mình như trước nữa, gánh nặng tâm lý cũng giảm đi rất nhiều. Cuối cùng tôi cũng có thể giao tiếp và trao đổi bình thường như mọi người.

Sau khi tốt nghiệp, tôi làm việc tại một đơn vị nhà nước địa phương, chịu trách nhiệm thanh toán tiền điện tập trung cho doanh nghiệp toàn quận và 20 đến 30 thị trấn, liên lạc thường xuyên với nhiều chi nhánh thu phí khác nhau. Đồng thời, tôi phải đối mặt với khách hàng, chịu trách nhiệm điều tra và trả lời các câu hỏi của họ về phí, tôi là người nhận nhiều cuộc điện thoại nhất ở văn phòng. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, nếu (nói lắp) giống như trước đây, thì tôi không thể đảm nhiệm công việc này.

Trong 27 năm kể từ khi đắc Pháp, tôi không còn liên quan đến những chuyện như tiêm thuốc, uống thuốc hay đến bệnh viện nữa. Bây giờ tôi đã gần 50 tuổi nhưng vẫn tràn đầy năng lượng như một thanh niên trẻ. Nói về việc con trai tôi đã tốt nghiệp đại học và đi làm kiếm tiền, hầu như mọi người đều cảm thấy khó tin.

Điều tôi muốn đặc biệt đề cập đến là, trong Đại Pháp, luôn kiên trì học Pháp và tu luyện chiểu theo “Chân-Thiện-Nhẫn” để bản thân trở nên chính nghĩa và có trách nhiệm với xã hội hơn. Làm việc tại một đơn vị nhà nước, chịu trách nhiệm về việc thanh toán doanh nghiệp của toàn quận, tôi đã hủy các cài đặt trong phần mềm thanh toán ban đầu vì nó bí mật tính phí quá cao và khách hàng cũng khó phát giác, tôi mong muốn tất cả khách hàng đều được thụ ích. Đồng thời, tôi lấy mình làm gương, và hủy bỏ toàn bộ tài khoản miễn phí do đồng nghiệp cũ bí mật lập, để công ty bớt thiệt hại hơn. Trong phạm vi chức năng công việc của mình, tôi sẽ đưa mọi thứ quay về chính đạo và mang lại lợi ích cho xã hội.

Đại Pháp khai trí khai huệ, xuất sắc trong công việc

Điều may mắn nhất là, nhờ tu luyện mà tôi biết được nguồn gốc và ý nghĩa thực sự của sinh mệnh, cũng như tìm được ý nghĩa đích thực của nhân sinh mà tôi đã khổ công theo đuổi nhưng chưa bao giờ tìm thấy. Sau khi tu luyện, mỗi ngày đều có thể cảm nhận được sự thăng hoa của cảnh giới sinh mệnh, nhận thức về nhân sinh và thế giới quan cũng ngày càng viên dung và rõ ràng hơn, từ đó có trí huệ lớn hơn để giải quyết tất cả mọi vấn đề gặp phải, đồng thời thể hiện xuất sắc trong công việc.

Vừa tham gia công việc không lâu, lúc đó máy tính mới trở nên phổ biến với hệ điều hành Windows và việc ứng dụng máy tính ở đơn vị được coi là đi trước thời đại, lãnh đạo sắp xếp mua hàng chục máy tính, lắp đặt internet, hình thành cơ sở đào tạo máy tính trong và ngoài đơn vị. Lãnh đạo sắp xếp cho tôi chịu trách nhiệm quản lý và đào tạo hàng ngày, cùng lúc đó, một số đồng nghiệp trẻ khác đã tốt nghiệp sớm hơn tôi một năm và đến đơn vị dạy bán thời gian, về trình độ chuyên môn, họ có kinh nghiệm thực tế phong phú hơn tôi, trong đó có hai người chuyên ngành máy tính; tuy nhiên, có lẽ lãnh đạo cho rằng tôi là sinh viên đầu tiên tốt nghiệp đại học của toàn đơn vị nên ngay khi mới mở bộ phận này, đã yêu cầu tôi đào tạo máy tính cho tất cả đồng nghiệp trong đơn vị.

Do lớp đào tạo kết thúc muộn vào tối hôm trước nên tôi không kịp dọn dẹp. Sáng hôm sau trước khi lớp đào tạo bắt đầu, khi các đồng nghiệp lần lượt đến, tôi mới dọn dẹp xong, không có thời gian để chuẩn bị giáo án cụ thể, nhưng tôi không quá lo lắng. Đối diện với tất cả các đồng nghiệp trong đơn vị, trong đó có vị giám đốc trẻ ngồi phía trước và gần tôi nhất, cũng là người rất am hiểu máy tính, tôi vừa ghi dàn ý và minh họa trên bảng đen, vừa giải thích mọi thứ một cách đơn giản và dễ hiểu. Ý tưởng và phương pháp giảng giải rõ ràng, độc đáo hơn so với đào tạo bên ngoài thông thường, để ai cũng có thể nghe hiểu và ấn tượng sâu sắc. Ngay cả mấy đồng nghiệp trẻ am hiểu máy tính cũng không khinh thường và vắng mặt. Kể từ đó, các đồng nghiệp coi tôi như một chuyên gia máy tính và tìm đến tôi để giải quyết mọi vấn đề.

Lãnh đạo tham gia khóa đào tạo lần này cảm thấy hiệu quả rất tốt, sau đó mở rộng để đào tạo cho người phụ trách các chi nhánh trên toàn quận. Thực chất, tôi không phải xuất thân là chuyên gia máy tính, tôi chỉ có nền tảng về phần cứng, còn phần mềm và hệ điều hành là tự học sau khi đi làm, tôi cũng cảm thấy bất ngờ về khả năng phát huy tại lớp của mình. Tôi biết đó là do tâm tính tôi phù hợp với yêu cầu “Chân-Thiện-Nhẫn” của Đại Pháp, không có chấp trước vào kết quả và sự ảnh hưởng đến danh lợi của bản thân, thản đãng điềm tĩnh, đồng thời suy xét đến nhận thức và năng lực tiếp thu của mọi người, biết nghĩ cho người khác, phù hợp với yêu cầu của Đại Pháp, vì vậy Sư phụ mới ban cho tôi linh cảm và trí huệ tuôn chảy không ngừng, mới có được hiệu quả như vậy. Nếu không tu luyện, với tật nói lắp khiến tôi thường lo lắng và bối rối khi nói, thì sẽ không thể đạt được điều này.

Bây giờ tôi làm việc trong một công ty tư nhân, chịu trách nhiệm quản lý kỹ thuật và quy định, trong khi không ngừng buông bỏ tư tâm và tự ngã, xem xét một cách công bằng lợi ích hai chiều giữa nhân viên và công ty, cũng như tác động của việc tuân thủ sản phẩm đối với xã hội, nghiêm khắc và có trách nhiệm, thẳng thắn và cởi mở, trong mâu thuẫn và những mối quan hệ phức tạp giữa các cá nhân, có thể dần dần siêu thoát xuất lai, đồng thời không ngừng tu luyện chiểu theo tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn” của Đại Pháp; sau khi đạt được một chút đề cao và phù hợp với yêu cầu của Đại Pháp, Sư phụ ban cho tôi linh cảm, giúp tôi dễ dàng giải quyết được nhiều vấn đề nan giải trong quản lý và kỹ thuật, cũng như nhiều khó khăn và rắc rối khác. Mọi lỗi lầm, thiếu sót, sơ suất của tôi luôn nằm trong sự an bài khéo léo của Sư phụ, thông qua đồng nghiệp – Sư phụ dùng mọi phương thức giúp tôi nhận ra và hóa giải, kịp thời tránh phát sinh những rắc rối và phiền phức lớn hơn. Biểu hiện và thành tích trong công việc khiến lãnh đạo yên tâm và hài lòng.

Sư phụ từ bi bảo hộ, phản bổn quy chân

Sau khi tu luyện, tôi không chỉ minh bạch Pháp lý mà còn đề cao tâm tính, nếu không có Pháp lực của Sư phụ và Pháp thân của Sư phụ bảo hộ, nợ nghiệp đời đời kiếp kiếp của bản thân có thể sẽ chiêu mời rắc rối và nguy hiểm, thậm chí rất khó tu luyện. Tôi có thể cảm nhận được uy lực vô biên của Đại Pháp “Chân-Thiện-Nhẫn” và sự từ bi bảo hộ của Sư phụ ở khắp mọi nơi.

Một ngày năm 2015, khi tôi đang đối diện với sự thay đổi công việc và nghỉ ngơi ở nhà, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó ấn vào thắt lưng bên phải của mình từ sâu đến bề mặt, cơn đau càng lúc càng không thể chịu nổi, tôi nằm trên giường không thể cử động, miễn cưỡng gửi tin nhắn cho một đồng tu, ra hiệu cho anh ấy giúp tôi phát chính niệm. Đồng thời bản thân cũng vừa phát chính niệm thanh lý tà ác bức hại thân thể mình, vừa hướng nội tìm, xem xem có vấn đề tâm tính nào bị tà ác dùi vào sơ hở, và nắm đằng cán để bức hại.

Tôi bắt đầu tìm thấy tâm sắc dục, và hạ quyết tâm thanh trừ nó, sau đó cảm thấy linh thể đang áp xuống các cơ quan nội tạng trong thân thể tôi dần dần rút đi, cơn đau cũng dần giảm bớt cho đến khi tiêu mất. Nhưng khoảng nửa giờ sau, linh thể lại áp xuống, đau đớn không chịu nổi. Sau đó tôi tiếp tục tìm ở tâm tính, nhận thấy trong khoảng thời gian đó, tôi có rất nhiều ý tưởng về quản lý kinh doanh, tâm danh lợi khởi lên, và tôi dự định sẽ tìm một công việc trợ lý cho ông chủ để phát huy “sức mạnh” này. Sau khi tìm thấy tâm chấp trước này, tôi nhận ra rằng, mặc dù suy nghĩ và kiến giả của bản thân có đạo lý nhất định, nhưng không hẳn tương ứng với thực tế, hơn nữa bản thân không có kinh nghiệm thực tế ở phương diện này, cũng thiếu thử nghiệm thực tế, có lẽ đó chỉ là ý tưởng trên giấy, liệu có thực dụng hay không vẫn còn là một vấn đề. Và quản lý không chỉ có ý tưởng là được, việc thực hiện và triển khai thực tế còn quan trọng hơn. Ngay cả khi có chuyên môn này, cũng không chắc gặp được người trọng dụng nhân tài và được đánh giá cao. Tìm kiếm một công việc nên dựa trên kinh nghiệm thực tế và chuyên môn, tùy duyên và tùy kỳ tự nhiên mới đúng, không nên nhiệt huyết nhất thời hay suy nghĩ viển vông. Đằng sau ý tưởng phi thực tế này là tâm danh lợi mãnh liệt mà người tu luyện cần phải bỏ, vì từ đó sẽ dẫn đến tâm hoan hỷ và tâm hiển thị.

Sau khi nhận ra sai lầm của bản thân, và buông xuống chấp trước mãnh liệt này, cơn đau lập tức biến mất, toàn thân nhẹ nhàng, mọi thứ trở lại bình thường. Cũng không bao giờ tái phát. Nếu là đau bệnh của người thường, nếu không chữa trị có thể sẽ nặng hơn, làm sao có thể tự dưng biến mất và một đi không trở lại kia chứ?

Trong tu luyện, tôi đã gặp rất nhiều chuyện tu tâm và vượt quan như thế này, thiết thân chứng kiến sự siêu thường của Đại Pháp, con đường nhân sinh của người tu luyện đều được Sư phụ an bài lại từ đầu, mọi ma nạn đều được lợi dụng để đề cao tâm tính, được tạo ra để mở ra con đường hồi thiên.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/3/31/修大法百病消-開智開慧-473260.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/25/216721.html

Đăng ngày 18-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Tu Đại Pháp – trăm bệnh tiêu, khai trí khai huệ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Tu luyện tốt bản thân bằng chính niệm, không dùng nhân tâmhttps://vn.minghui.org/news/267013-tu-luyen-tot-ban-than-bang-chinh-niem-khong-dung-nhan-tam.htmlMon, 17 Jun 2024 11:12:45 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=267013[MINH HUỆ 13-06-2024] Một số sự việc gần đây khiến tôi nhận ra rằng trạng thái tu luyện của tôi đã góp phần vào tình trạng này. Sau khi học hai kinh văn mới của Sư phụ, tôi nhận ra rằng tôi ôm giữ […]

The post Tu luyện tốt bản thân bằng chính niệm, không dùng nhân tâm first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp phương Tây tại Canada

[MINH HUỆ 13-06-2024] Một số sự việc gần đây khiến tôi nhận ra rằng trạng thái tu luyện của tôi đã góp phần vào tình trạng này.

Sau khi học hai kinh văn mới của Sư phụ, tôi nhận ra rằng tôi ôm giữ quá nhiều tức giận và cảm xúc tiêu cực đối với những người bị ảnh hưởng bởi tuyên truyền và dối trá của ĐCSTQ mà thù ghét Pháp Luân Công hoặc im lặng trước cuộc bức hại. Tôi cảm thấy sự phẫn nộ, tức giận của mình là chính đáng, nên có nói mạnh cũng là để đánh thức họ.

Khi Sư phụ công bố kinh văn “Kinh tỉnh”, tôi nhận ra vì sơ hở và cách hiểu thiếu chính xác của mình mà tôi có cái nhìn tiêu cực và trạng thái tu luyện không tốt, từ đó đưa thêm năng lượng tiêu cực vào chỉnh thể học viên.

Đứng trước người nói xấu mình, tôi có thể bất động tâm được không? Hay tôi lại phản ứng bằng tâm chống trả mạnh mẽ, hay là sợ hãi, hay truy cầu kết quả nào đó? Khi bao nhiêu ác nghiệp và ý niệm ẩn giấu dội vào tôi, liệu tôi có nói hay làm gì đó không nên làm? Chính trong những thời khắc này, tôi phải tăng cường chủ ý thức, không được phản ứng bằng những cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ trong tôi, mà thay vào đó chọn cách hành xử như Sư phụ muốn tôi hành xử.

Tôi có thể khiêm cung trong giây phút đó và nhìn nhận rằng người này là người của Sư phụ không? Khi thấy không đủ sức vượt qua chấp trước, tôi có nhớ cầu Sư phụ giúp không, hay là sẽ tiếp tục gia cường năng lượng tiêu cực đó?

Tôi cũng nhận ra trạng thái tu luyện cá nhân của tôi đã khiến tôi bực bội với người khác. Khi bực bội, thất vọng, hay tức giận người khác, là do tôi trạng thái tu luyện của tôi không tốt, học Pháp và luyện công không đủ, giảng chân tướng không đủ, không coi trọng việc phát chính niệm. Tôi cũng cảm thấy bất ổn khi không nguyện ý trừ bỏ những chấp trước mà tôi biết là tồn tại nhưng không muốn từ bỏ sau bao nhiêu năm, như sắc dục, am dật, và truy cầu cuộc sống thoải mái.

Sư phụ dạy rằng chúng ta phải có thiện và từ bi với tất cả mọi người. “Hiện giờ học viên lâu năm cần làm được như vậy.” (“Kinh tỉnh”) Từ bi là một tiêu chuẩn rất cao. Thể ngộ của cá nhân tôi là, để có chính niệm chân chính thì chỉ có học Pháp nhiều hơn, luyện công mỗi ngày, hướng nội tìm và tu tốt bản thân, có vậy, chúng ta mới nguyện ý nghe theo Pháp của Sư phụ, chứ không phải tà ác khi bị ma nạn và cám dỗ cuốn đi.

Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi khi Sư phụ phải khổ công nhắc nhở tôi hết lần này đến lần khác phải hành xử thế nào để đạt tiêu chuẩn của một đệ tử Đại Pháp, vì Chính Pháp, mà rốt cuộc là vì tương lai của chính tôi. Nhưng từ nhận ra đến thay đổi bản thân một cách căn bản là cả một khoảng cách. Ngộ thường thoáng qua, rồi chúng ta nhanh chóng rơi vào những thói quen cũ. Vì vậy, tôi nguyện sẽ tu luyện bản thân trong mọi cơ hội còn lại, dùng chính niệm thay vì nhân tâm, nhân tình.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/13/478637.html

Đăng ngày 17-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Tu luyện tốt bản thân bằng chính niệm, không dùng nhân tâm first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Cảm ngộ sau khi đọc Kinh văn “Kinh tỉnh” và “Pháp nạn”https://vn.minghui.org/news/267011-cam-ngo-sau-khi-doc-kinh-van-kinh-tinh-va-phap-nan.htmlMon, 17 Jun 2024 11:11:44 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=267011[MINH HUỆ 12-06-2024] Hai kinh văn này của Sư phụ đã chỉ ra những vấn đề xuất hiện do đệ tử Đại Pháp không đủ từ bi, đọc xong, tôi rất cảm khái trong tâm. Tháng Ba năm nay, tôi đã gặp một đại quan vì không đủ tâm từ […]

The post Cảm ngộ sau khi đọc Kinh văn “Kinh tỉnh” và “Pháp nạn” first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Đồng Tâm

[MINH HUỆ 12-06-2024] Hai kinh văn này của Sư phụ đã chỉ ra những vấn đề xuất hiện do đệ tử Đại Pháp không đủ từ bi, đọc xong, tôi rất cảm khái trong tâm. Tháng Ba năm nay, tôi đã gặp một đại quan vì không đủ tâm từ bi.

Tôi làm việc trong một công ty lớn, từ lâu đã có quan tâm tính với một đồng nghiệp cấp trên là C, vì thế khi giảng chân tướng, tôi thường tránh C. Sau khi xảy ra một số xung đột, dần dần, tôi sinh ra một ý nghĩ: Người này không được thì không cứu nữa. Kết quả là, C bắt đầu tìm mọi cách để tôi phải từ chức, tôi chợt nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề: nếu hoàn cảnh không thuận thì nhất định là tâm tính của tôi có vấn đề rồi.

Tôi hướng nội tìm thì phát hiện ra rằng, vì tôi có tâm phân biệt nên mới không đủ tâm từ bi, tâm tính không thể đề cao, rồi sinh ra mâu thuẫn với người khác, ảnh hưởng đến việc cứu người. Vì thế, tôi đã câu thông với chân ngã của C và chân tâm xin lỗi, tôi sẽ không từ bỏ việc cứu cô ấy. Sau đó tôi có một giấc mơ:

Phía trên đại điện của một bộ lạc, trông ai cũng hết sức sốt sắng. Có ba vị vương ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài, vị vương già ngồi giữa đôn hậu, bình hòa, có vầng hào quang rất tường hòa, bao bọc hai vị huynh đệ nhỏ tuổi ngồi hai bên. Tôi đứng ở bên cạnh họ. Bên dưới có bảy người, trong đó bốn người cũng là huynh đệ với vị vương già, ba người còn lại là người thân của các vị huynh đệ, C là một trong ba người đó.

Vị huynh đệ ngồi bên trái vị vương già xem ra còn ít tuổi, trong tay cầm một viên kẹo. Vị vương già dường như vừa ra một quyết định hết sức quan trọng, ông mỉm cười nhìn hai vị huynh đệ, rồi cũng lấy một viên kẹo cho vị huynh đệ ngồi bên phải. Sau đó, ông đưa cho tôi bảy viên kẹo, bảo tôi chia cho bảy người phía dưới. Lúc ấy, tôi có chút thắc mắc: vị vương già trông có vẻ nhiều tuổi lắm rồi, sao mấy vị huynh đệ đều ít tuổi như vậy được?

Sau đó, có một niệm đánh nhập vào đầu não tôi: vị vương già kia là Sư phụ, đây là một kiếp mà C kết duyên với Sư phụ. Sư phụ trông già hơn tuổi là vì Ngài gánh chịu nghiệp lực sinh ra do tôi không đủ từ bi.

Sau khi nhận ra chỗ sai của mình, tôi không còn tâm phân biệt với C nữa. Biểu hiện ở tầng thứ con người nơi đây là ông chủ yêu cầu sếp trực tiếp của tôi không được làm khó tôi nữa. Ông chủ chính là vị huynh đệ trông như cậu bé ngồi bên trái vị vương già. Thì ra hoạt động kinh doanh của công ty gặp khó khăn rất lớn, ngày thứ hai sau giấc mộng này, cổ phiếu công ty bất ngờ tăng kịch trần, sau đó tình hình kinh doanh của công ty dần dần chuyển biến tốt lên.

Tôi ngộ ra rằng, Sư phụ đang điểm hóa cho tôi: Sư phụ là người kết duyên, cũng là người gánh chịu nghiệp lực cho tôi, tôi chỉ là người truyền đi chân tướng cho thế nhân, vậy mà tôi còn kén chọn, trong khi đó, những người này đều từng là thân nhân của Sư phụ, tôi không thể bỏ rơi họ được.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/12/478610.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/14/218617.html

Đăng ngày 17-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Cảm ngộ sau khi đọc Kinh văn “Kinh tỉnh” và “Pháp nạn” first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Buông bỏ chấp trước sợ hãi và tiến bước nhanh trên con đường tu luyệnhttps://vn.minghui.org/news/266953-buong-bo-chap-truoc-so-hai-va-tien-buoc-nhanh-tren-con-duong-tu-luyen.htmlSun, 16 Jun 2024 11:21:54 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=266953[MINH HUỆ 09-03-2024] Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi, bắt đầu tu luyện vào năm 2021. Tôi sinh ra trong một gia đình của đệ tử Đại Pháp, nên từ khi còn nhỏ tôi đã […]

The post Buông bỏ chấp trước sợ hãi và tiến bước nhanh trên con đường tu luyện first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-03-2024] Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi, bắt đầu tu luyện vào năm 2021. Tôi sinh ra trong một gia đình của đệ tử Đại Pháp, nên từ khi còn nhỏ tôi đã biết Đại Pháp rất tốt. Khi mới bốn tuổi, tôi đã học thuộc lòng “Luận Ngữ” và các bài thơ trong Hồng Ngâm. Mặc dù tôi có tính cách hướng nội nhưng tôi luôn háo hức và vui vẻ khi tham gia học Pháp ở nhà bà tôi. Đó là một khoảng thời gian đầy ý nghĩa đối với tôi.

Khi lớn lên, tôi lạc trong thế giới vật chất của người thường, mặc dù trong thâm tâm, tôi vẫn giữ một suy nghĩ rõ ràng: “Đại Pháp rất tốt, dù sớm hay muộn tôi cũng sẽ quay trở lại với Đại Pháp.”

Năm 2021, tôi trải qua nghiệp bệnh với các triệu chứng của bệnh tim. Tôi bắt đầu sợ hãi và đã quay trở lại tu luyện Đại Pháp; trong những tháng tiếp theo, tôi cố gắng khống chế những chấp trước đã hình thành trong tôi khi sống trong xã hội người thường. Tôi đã quyết tâm học Pháp. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng mình có tâm hữu cầu rất mạnh mẽ, nó đã âm thầm theo tôi trong một thời gian dài.

Ngoài ra, tôi còn chấp trước sợ hãi mạnh mẽ, nó được phản ánh trong mọi tình huống và đôi khi rất khó nhận ra. Ví dụ, khi quay trở lại tu luyện, tôi sợ mình bị bỏ lại phía sau; khi giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Công, tôi lo lắng rằng họ có thể có những suy nghĩ tiêu cực về môn tu luyện này; khi phân phát tài liệu giảng rõ sự thật, tôi sợ bị cảnh sát theo dõi. Đôi khi có những việc tôi không dám làm, nhưng vẫn cảm thấy mình cần phải làm, tôi thấy mình bị rơi vào trạng thái lo lắng, không dám dừng các việc mình đang làm.

Với động cơ bất thuần và nhiều suy nghĩ ích kỷ như vậy, tôi đã bị tà ác lợi dụng sơ hở. Tôi đã bị bắt cóc và giam giữ trong một năm rưỡi chỉ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi được trả tự do, tôi nhận ra tầm quan trọng của việc học Pháp. Tôi có rất nhiều sơ hở vì đã không chú ý đến việc học Pháp đầy đủ, kết quả là tôi không minh bạch các Pháp lý, không biết tại sao lại có cựu thế lực và tại sao chúng lại bức hại các học viên Đại Pháp. Tôi đã không nhận ra rằng những chấp trước người thường của tôi thực sự đã gây ra những can nhiễu mà tôi đã phải trải qua.

Tôi đã dành nhiều thời gian nhất có thể để tĩnh tâm học Pháp và nhẩm thuộc Pháp. Trước đây tôi từng rất có hứng thú với những sự việc trong xã hội người thường và nghĩ rằng mình có một tính cách thú vị. Thực ra, tôi đã nhầm lẫn khi coi những gì đạt được trong xã hội người thường là chân ngã của mình.

Tôi cũng nhận ra rằng việc buộc bản thân tránh xa chuyện của người thường không phải là sự buông bỏ thực sự trong tâm. Thông qua việc học Pháp nhiều hơn, giờ đây tôi cảm thấy mình không còn bị thu hút bởi những điều hấp dẫn trong xã hội người thường nữa.

Hãy thử nghĩ: Những sinh mệnh đã đắc được Đại Pháp của vũ trụ sao có thể bị phân tâm bởi những việc trong xã hội người thường? Các đệ tử Đại Pháp không bị ràng buộc bởi các nguyên lý ở tầng thứ người thường sao có thể tiếp nhận những thứ tầng thấp đó?

Tôi nhận ra rằng mình phải có sự thay đổi căn bản trong tư tưởng, vì những gì tôi thực hiện ở bề ngoài không thể cải thiện được tâm tính của mình chút nào. Từ việc buộc bản thân phải thay đổi hành vi trong quá khứ đến sự đề cao thực sự trong nhận thức và tu luyện, tôi đã tràn ngập trong cảm giác bình yên.

Tôi cảm thấy Sư phụ đang thúc đẩy tôi tiến về phía trước với lòng từ bi vĩ đại và tôi đã đề cao rất nhanh, đúng như Sư phụ đã giảng:

“Mọi người biết rằng, mỗi một tầng thứ đều có các hình thức biểu hiện khác nhau, từ đầu đến chân, và gồm cả trường chung quanh thân thể chư vị đều đang biến hóa, nên có những người khi đột phá rất nhanh, khi tầng thứ đề cao rất nhanh, thì đó là mỗi ngày một biến hóa.” (Giảng Pháp tại Pháp hội ở Canada)

Tôi cảm thấy thật may mắn khi Sư phụ vẫn chăm sóc tôi mặc dù trước đây tôi đã khiến Ngài thất vọng rất nhiều.

Tôi buông bỏ chấp trước sợ hãi như thế nào

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi chuyển tới tỉnh khác và sống một mình. Sự tự do bất ngờ khiến tôi mất cảnh giác và khá phấn khích. Tôi bắt đầu thức khuya để chơi trò chơi, xem phim hoạt hình và đọc những cuốn tiểu thuyết đầy bạo lực và dục vọng.

Tôi ăn đồ ăn nhanh mỗi ngày và lịch trình hàng ngày của tôi rất lộn xộn. Kết quả là tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian quý báu. Thời gian trôi qua, tôi cảm nhận được một cảm giác trống rỗng không thể giải thích được đằng sau những thứ mà tôi gọi là “tận hưởng”. Sách Đại Pháp của tôi được đặt trong một hộp kim loại nhỏ cạnh giường. Đã lâu rồi tôi chưa mở chiếc hộp đó ra.

Khi tôi mới xuất hiện các triệu chứng của bệnh tim, tâm trí tôi tràn ngập những suy nghĩ tiêu cực và sợ mình sẽ chết, cũng như nhiều quan niệm người thường và nghiệp tư tưởng. Tôi đã phải chịu áp lực rất lớn.

Tôi cố gắng phủ nhận chúng bằng cách tự nhủ: “Đây không phải là suy nghĩ thực sự của tôi, không phải là chân ngã của tôi”. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi để chân ngã của tôi có thể kiểm soát và trấn áp tất cả những nhân tố xấu đó.

Nhưng mỗi lần tôi vượt qua được một khảo nghiệm bằng chính niệm, tôi lại bắt đầu lo lắng về khảo nghiệm tiếp theo. Sự lo lắng đó biến thành nỗi sợ hãi, và rồi tôi bắt đầu có tâm sợ hãi. Sau đó tôi lo lắng rằng nếu bị nỗi sợ hãi lấn át, tôi có thể lạc lối và bước về phía tiêu cực.

Lúc đầu, tôi không thể phân biệt được suy nghĩ nào là của tôi. Dần dần tôi nhận ra rằng những cảm giác sợ hãi đó không phải từ chân ngã của tôi và chúng đều là những quan niệm sai lầm được cựu thế lực sử dụng để lừa tôi.

Sư phụ đã giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân:

“Còn có một số người bản thân ý thức của họ cứ hay nhận can nhiễu từ tín tức ngoại lai; tín tức ngoại lai bảo họ thứ gì, họ liền tin thứ nấy; cũng sẽ xuất hiện vấn đề này.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ đây chính xác là những gì đang xảy ra với tôi và tôi phải tỉnh táo. Tôi nói với cựu thế lực: “Ta chỉ tin những gì Sư phụ Lý đã nói với ta. Những tâm sợ hãi và tư tưởng mà ngươi đã sắp đặt cho ta đều thuộc về người, ta không chấp nhận chúng.”

Những suy nghĩ này đã có thể trấn áp những nhân tố tiêu cực đó, nhưng chúng vẫn cố gắng kéo tôi xuống về mặt tâm lý. Tôi nghĩ: “‘Cái bóng tâm lý’ này không ảnh hưởng đến mình. Những sinh mệnh do Đại Pháp tạo ra đang tỏa sáng rực rỡ khắp mọi nơi và không có ‘bóng tối’ nào cả.”

Khi chân ngã của tôi lộ diện, tôi cảm thấy mình có thể nhìn thấu những điều đang xảy ra và có thể hoàn toàn bỏ qua những cảm giác khó chịu trong cơ thể. Tôi cảm thấy rằng chân ngã của tôi ở một không gian khác rất bình tĩnh và thanh tỉnh, còn những cảm giác khó chịu về thể chất và những nhân tố sợ hãi không liên quan gì đến tôi, chúng không thể làm tổn thương tôi theo bất kỳ cách nào. Tôi thực sự không cần phải chú ý đến những điều này.

Sau khi tôi loại bỏ nỗi sợ hãi và suy nghĩ tiêu cực từng tầng một, các triệu chứng nghiệp bệnh của tôi cũng bắt đầu giảm bớt cho đến khi chúng gần như không tồn tại. Những quan niệm người thường của tôi giống như một ngọn núi khổng lồ, tôi cần phải mài mòn chúng từng chút một trên con đường tu luyện của mình.

Vì quay trở lại tu luyện Đại Pháp muộn nên tôi cảm thấy khoảng thời gian còn lại vô cùng quý giá. Là một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi, tôi biết rằng chắc chắn còn có rất nhiều đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi khác cũng có thể bị mắc kẹt trong xã hội người thường vốn tràn ngập ham muốn vật chất và họ không thể tự thoát ra được. Những cám dỗ trong xã hội người thường rất lớn, do đó trong quá khứ rất ít người có thể đạt được viên mãn trong tu luyện.

Đúng vậy, đôi khi chúng ta có thể gặp phải một số khó khăn trong tu luyện, và đôi khi chúng ta thậm chí còn cảm thấy mình muốn tận hưởng những thú vui trong xã hội người thường. Tuy nhiên, Sư Phụ đã nhắc nhở chúng ta:

“nhưng mà chư vị chờ đợi hàng trăm nghìn năm chẳng phải vì hôm nay sao?!“ (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Lời giảng của Sư phụ đã thức tỉnh tôi và tôi cũng muốn đánh thức những đồng tu đang bị mắc kẹt giữa những người thường như tôi trước đây. Sư phụ đã ban cho chúng ta những điều tốt nhất – làm sao chúng ta có thể bị can nhiễu bởi bất cứ điều gì khác?

Khi bạn cảm thấy bối rối, hãy tỉnh táo và nói “không” với những giả tướng đang tìm cách can nhiễu và kéo bạn xuống. Khi chúng ta có suy nghĩ như vậy, Sư phụ chắc chắn sẽ chăm sóc cho chúng ta.

Trên đây chỉ là sự hiểu biết cá nhân của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không đúng.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/9/473844.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/8/216503.html

Đăng ngày 16-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Buông bỏ chấp trước sợ hãi và tiến bước nhanh trên con đường tu luyện first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Hiểu ra mục đích chân chính, tôi không còn theo đuổi tiền bạc và địa vị nữahttps://vn.minghui.org/news/266951-hieu-ra-muc-dich-chan-chinh-toi-khong-con-theo-duoi-tien-bac-va-dia-vi-nua.htmlSun, 16 Jun 2024 11:21:37 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=266951[MINH HUỆ 5-12-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước ngày 20 tháng 7 năm 1999. Nhìn lại con đường tu luyện của mình trong 20 năm qua, đôi khi tôi làm tốt, và đôi […]

The post Hiểu ra mục đích chân chính, tôi không còn theo đuổi tiền bạc và địa vị nữa first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Thủ Đức, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Giang Tô, Trung Quốc

[MINH HUỆ 5-12-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước ngày 20 tháng 7 năm 1999. Nhìn lại con đường tu luyện của mình trong 20 năm qua, đôi khi tôi làm tốt, và đôi khi tôi làm không tốt. Khi tôi làm tốt, đó là nhờ tôi chú tâm học Pháp và coi trọng làm ba việc. Còn khi lơ là việc học Pháp, tôi không tự biết mà thuận theo quan niệm người thường, đi theo an bài của cựu thế lực. Cuối cùng tôi phải chịu rất nhiều khổ nạn.

Khai sáng hoàn cảnh tu luyện khi bị cầm tù

Tôi đã bị giam giữ và cầm tù phi pháp trong nhiều năm. Tôi có thể vượt qua được điều này chủ yếu là nhờ học Pháp. Nhiều học viên đã chia sẻ trên trang Minh Huệ rằng họ có chính niệm mạnh mẽ khi bị cầm tù và khai sáng một hoàn cảnh tốt cho phép họ đường đường chính chính đọc Pháp và luyện công. Mới đầu tôi đã không có được chính niệm mạnh mẽ đến vậy.

May là tôi có thể đọc thuộc một phần cuốn Chuyển Pháp Luân và Tinh Tấn Yếu Chỉ, nên khi bị giam giữ trong trại tạm giam, bất cứ khi nào có thời gian, tôi đều thầm nhẩm Pháp. Sau đó, tôi bị chuyển vào nhà tù. Lính canh giao việc cho tôi làm và bắt tôi đứng hàng giờ đồng hồ. Sau ngày đầu tiên, tôi mệt đến mức tứ chi bủn rủn và bị chóng mặt. Tôi chỉ muốn ngủ và không thể nhẩm Pháp. Sau vài ngày trạng thái tu luyện của tôi không còn tốt nữa. Tôi nghĩ về việc đệ tử Đại Pháp chúng ta là những người tốt như thế nào, vậy chúng ta không nên bị cầm tù, và chúng ta không nên làm công việc này. Tôi quyết định chống lại an bài đó.

Tôi viết một bức thư tới ban quản lý nhà tù, nói rằng tôi không đủ sức khỏe để làm loại công việc nặng nhọc này. Nhưng họ đã lờ bức thư đó của tôi đi. Tôi nghĩ đến việc đình công nhưng ý nghĩ về việc bị tra tấn như bị sốc dùi cui điện, bị nhốt vào phòng biệt giam, v.v.. Xuất hiện ngay lập tức. Và tôi cảm thấy sợ hãi.

Đêm đó, tôi có một giấc mơ rằng tôi đang đi xe máy rất nhanh trên một đường cao tốc. Có một công an đứng ở giữa đường. Tôi đi chậm lại, lách qua anh ta rồi phóng lên một cây cầu lớn, có phần giống như cây cầu bắc qua sông Trường Giang ở Vũ Hán, nhưng giữa cầu bị tách làm đôi cách nhau khoảng 5-6 mét. Tôi bèn nhấn ga mạnh hơn, xe máy của tôi bay vọt đi và đáp xuống phía trước mặt một cách vững vàng.

Khi tỉnh dậy, tôi biết Sư phụ từ bi đang điểm hóa cho tôi, bảo tôi đừng sợ. Tôi có thể vượt qua được những cản trở nguy hiểm một cách an toàn nếu tôi có đủ dũng khí. Cảm nhận được sự điểm ngộ và gia trì của Sư tôn, sự tự tin của tôi tăng gấp bội.

Ngày hôm sau, khi đến phân xưởng, tôi tuyên bố rằng tôi sẽ không làm việc. Tôi ngồi một góc nhẩm Pháp. Ngay lập tức lính canh đã đe dọa tôi và nói rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Anh ta còn dọa sẽ sốc điện tôi bằng dùi cui. Đúng lúc đó, sếp của anh ta đến, người này ngăn anh ta lại và muốn nói chuyện với tôi. Tôi kể cho ông ấy tình trạng của tôi. Thời gian còn lại của ngày hôm đó không có ai sách nhiễu tôi nữa.

Đến ngày thứ ba, trưởng Phòng 610 của nhà tù đã đến. Sau khi nghe tình trạng của tôi, ông ấy nói rằng tôi có thể ngồi xuống và không cần phải làm việc. Vậy là tôi có hoàn cảnh để học Pháp. Trong khi những người khác làm việc thì tôi ngồi đó và nhẩm đi nhẩm lại Pháp.

Có lúc, nhà tù bật video lăng mạ Đại Pháp, mỗi tối một tập. Nhìn thấy những dối trá tà ác đó không ngừng phỉ báng Đại Pháp, đầu độc những người xung quanh tôi và đặt những người đó vào tình huống nguy hiểm, tôi bắt đầu tuyệt thực để phản đối. Quản lý của nhà tù đưa tôi đến bệnh viện, ở đó tôi được biết có vài học viên cũng tuyệt thực như tôi. Tôi càng cảm thấy tự tin hơn. Mấy ngày sau, ban quản lý nhà tù không bật video phỉ báng Đại Pháp nữa.

Nguyên nhân bề mặt khiến tôi bị cầm tù là do tôi phát tài liệu chân tướng. Sau khi hướng nội, tôi ngộ ra rằng lý do thực sự là do tâm hiển thị, tâm hoan hỷ và tâm sắc dục. Cựu thế lực đã dùng những chấp trước này của tôi làm cái cớ để bức hại tôi.

Hướng nội và phản bức hại

Một hôm khi chạm trán với lính canh, tôi trở nên tức giận và muốn phá sự quản thúc của họ. Tà ác ngay lập tức đã lợi dụng suy nghĩ đó của tôi và tìm được cớ để tăng cường bức hại tôi. Bảy lính canh cầm dùi cui điện vây quanh tôi. Tôi biết những gì đang diễn ra, nhưng tôi không hề sợ hãi. Tôi điềm tĩnh niệm khẩu quyết phát chính niệm. Dùi cui điện vây quanh tôi và liên tục sốc điện tôi, nhưng Sư phụ đã bảo hộ tôi. Tôi không hề sợ hay cảm thấy đau, trong đầu tôi không có gì khác ngoại trừ khẩu quyết phát chính niệm. Cứ như thể mọi thứ đều ngừng lại hết, và tôi cảm nhận được Pháp Luân đang xoay với năng lượng mạnh mẽ thấm vào cơ thể mình. Điều đó thật tuyệt vời.

Tôi không biết quá trình đó đã diễn ra trong bao lâu, nhưng lính canh thì mệt rã và đổ mồ hôi ròng ròng.

Sư phụ đã chắn cho tôi khỏi bị đau và điểm ngộ cho tôi hướng nội để nhận ra tâm oán hận. Sau khi thanh trừ niệm đầu bất hảo, tôi trở nên từ bi và cảm thấy các lính canh thật đáng thương. Tôi nói chuyện với họ một cách an hòa. Lính canh muốn sốc điện tôi cho hả cơn giận rồi chuyển tôi sang Đội quản lý nghiêm ngặt để tra tấn tôi thêm. Nhưng giờ đây họ đã đổi ý.

Không lâu sau đó tôi được thả, tôi tiếp tục giảng chân tướng và tôi lại bị bắt. Ai đó ở Đồn Công an nói rằng lần này tôi sẽ bị án tù dài hơn bởi đây là lần thứ hai tôi bị bắt, và tôi có nhiều tài liệu trong người hơn lần trước.

Tôi hướng nội và tìm ra lý do bị bắt là do tâm người thường muốn chứng thực bản thân của tôi. Tôi chỉ muốn toàn thành kế hoạch của mình và hiểu sai điểm hóa của Sư phụ.

Sau khi tu bỏ được quan niệm người thường, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn. Tôi phát chính niệm suốt đêm. Sáng hôm sau, người giám sát tôi ngạc nhiên nói: “Tên này cả đêm không ngủ, nhưng hắn rất dồi dào năng lượng và vẫn ngồi thẳng lưng”. Sau một lúc, một công an đến và mở còng tay cho tôi. Tôi sớm được thả về nhà. Khi bố tôi đưa tôi về nhà thì công an trả lại máy in và ba lô cho tôi. Tôi biết rằng Sư phụ muốn tôi tiếp tục giảng chân tướng và cứu người. Gia đình tôi rất ngạc nhiên. Kể từ đó họ không còn sợ như trước kia nữa.

Sau khi về nhà, tôi tiếp tục phát tài liệu giảng chân tướng. Mới đầu tôi còn chú ý đến an toàn. Hàng ngày tôi chỉ phát một lượng vừa phải và đi nhiều vị trí khác nhau để không gây chú ý. Trong một khoảng thời gian việc phát tài liệu diễn ra suôn sẻ. Tuy nhiên, vì tôi tiếp tục làm việc này nên quan niệm người thường của tôi trở nên mạnh hơn và tôi muốn làm nhiều hơn, tôi đã đeo một ba lô tài liệu to đến một khu chợ gần đó để phát, và ngày hôm sau tôi đến khu chợ khác.

Ở các vùng nông thôn, cứ năm ngày lại có một phiên chợ và phiên chợ đó luân phiên ở năm ngôi làng. Vào ngày thứ sáu tôi cần đến khu chợ đầu tiên mà tôi đã từng đến. Sáng hôm đó, bố tôi đột nhiên bảo tôi làm gì đó. Tôi cảm thấy rất buồn vì không thể đến khu chợ đó được. Nhưng rồi tôi nghĩ tại sao lại có thứ cản trở một việc thần thánh như vậy? Liệu tôi có làm sai ở đâu không? Hướng nội tìm tôi thấy mình vẫn còn tâm người thường muốn chứng thực bản thân. Sau khi nhận ra nó, Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ chấp trước này. Tôi bình tĩnh trở lại và không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Chiều hôm đó, hai cảnh sát từ Đồn Công an địa phương đến gặp bố tôi và nói rằng lần trước có người đã báo cáo tôi khi tôi đến khu chợ phát tài liệu. Họ xem lại các đoạn video theo dõi và một người dân làng đã nhận ra tôi. Họ nghĩ rằng tôi có thể lại đến đó hôm nay nên họ đã đợi ở một chỗ để bắt tôi. Khi nhận ra rằng tôi không rơi vào bẫy của họ thì họ đã tìm đến nhà tôi.

Họ bảo bố tôi rằng họ không muốn hại tôi nhưng việc tôi phát tài liệu giảng chân tướng khiến họ khó xử và yêu cầu bố tôi hãy trông chừng tôi. Tôi hiểu rằng lần này vì tôi đã hướng nội tìm, trừ bỏ nhân tâm, nên Sư phụ lại bảo hộ tôi. Con xin tạ ơn Sư phụ vì Ngài luôn bảo hộ con!

Tu khứ tâm danh lợi

Sau đó, bố tôi vẫn hạn chế tôi đi ra ngoài. Tôi nói rằng tôi còn trẻ và muốn tìm việc nên một người họ hàng đã cho tôi một công việc trong công ty của ông ấy, và còn lên một kế hoạch sự nghiệp rất hấp dẫn cho tôi: đầu tiên làm quen với việc kinh doanh, sáu tháng sau sẽ được thăng chức làm quản lý. Một năm sau tôi có thể mua nhà và xe hơi.

Ở thời điểm đó tôi cảm thấy điều đó đặc biệt phù hợp với những gì tôi muốn, nên tôi đã làm thêm giờ và cống hiến cho công việc – tôi đã bị rơi vào bẫy truy cầu danh lợi. Tôi học Pháp, luyện công và phát chính niệm không đủ và tôi không có thời gian giảng chân tướng.

Sáu tháng sau, khi lẽ ra tôi được thăng chức thì người họ hàng đột nhiên sa thải tôi mà không có lý do! Tôi rất buồn và không thể hiểu được. Tâm tôi tràn đầy sự bất mãn, buồn chán và oán hận. Phải mất mấy hôm tôi mới tĩnh xuống được. Sau đó, khi học Pháp, tôi đột nhiên ngộ ra rằng người thường chú trọng vào danh lợi nhưng tôi là một đệ tử Đại Pháp và chứng thực Pháp là điều tôi nên làm.

Sau khi chính lại mục tiêu của mình, tôi không còn đặt tiền thù lao lên hàng đầu khi đi kiếm việc nữa. Tôi quyết định tìm một vị trí đúng chuyên ngành mình học và sử dụng những kỹ năng đó để chứng thực Pháp. Vì gia đình hạn chế tôi ra ngoài nên tôi phải ôn tập ở nhà. Vài tháng sau, tôi tham gia cuộc thi và lấy được chứng chỉ. Ngay khi một bạn cùng lớp bảo tôi có một công việc lương tháng là 10.000 Nhân dân tệ (khoảng 35 triệu VND). Tôi rời nhà lên Thành phố làm việc nên gia đình không còn có thể trông chừng tôi nữa. An bài của cựu thế lực không còn là gì cả.

Tôi sớm thành thạo công việc và dần sử dụng thời gian rảnh của mình để tham gia hạng mục giảng chân tướng trên mạng. Hạng mục này hầu như tập trung vào việc giảng chân tướng trực tuyến và rất hiệu quả trong việc cứu người. Chỉ trong vài tháng, hạng mục này đã giúp hàng trăm người biết được chân tướng. Tôi thực sự nhẹ lòng khi thấy nhiều người như vậy hiểu chân tướng và được cứu. Tôi làm việc, học Pháp, giảng chân tướng và phát chính niệm hàng ngày. Tôi rất bận, nhưng cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc!

Khi mạng mục giảng chân tướng này đang dần phát triển thì một hôm, một người bạn cùng lớp mời tôi đến một buổi gặp mặt nhỏ và nói rằng anh ấy muốn cùng tôi mở công ty. Anh ấy sẽ cho tôi 40% cổ phần, để tôi làm quản lý và phụ trách về công nghệ, còn anh ấy phụ trách mảng phát triển kinh doanh. Người bạn cùng lớp này rất có bản sự, và tôi rất hào hứng. Trong lĩnh vực của chúng tôi, cách tốt nhất là trở thành đối tác của một công ty mà đôi khi có thể có thu nhập khoảng 1 triệu Nhân dân tệ (khoảng 300 triệu VND) một năm. Khi còn đi học đại học, tôi mơ ước mở một công ty, gia nhập vào xã hội chủ lưu, và theo đuổi hoài bão của mình. Giờ đây điều ấy đã sắp trở thành sự thật. Tôi nghĩ có thể đó là tôi được phúc báo nhờ tu luyện Đại Pháp. Tôi rất cao hứng và đồng ý ngay lập tức.

Nhưng hôm ấy sau khi về nhà, tôi cảm thấy một sự trống rỗng khó tả. Sau khi tĩnh tâm xuống, tôi đã phân tích tình huống: Quản lý một công ty và trở thành một ông chủ có vẻ rất hào nhoáng trên bề mặt và dường như để chứng thực Đại Pháp. Nhưng thực ra, không phải vậy. Ngày nay, để vận hành một doanh nghiệp thì hầu như đều phải đi cửa sau, gây dựng các mối quan hệ, dùng cửa sau và gian lận đấu thầu, tất cả những việc đó đều vô đạo đức và thậm chí còn là hành vi phi pháp. Vì là đối tác, chúng tôi dĩ nhiên phải hiệp đồng với họ làm những việc này, như thế là đồng lõa và đi ngược lại với Chân–Thiện–Nhẫn.

Ngoài ra, khi mở một công ty thì phải bắt đầu mọi thứ từ đầu. Cần phải đầu tư rất nhiều thời gian và tôi có thể không có thời gian làm hạng mục Đại Pháp cứu người.

Tôi tự hỏi: đây có phải là điều mình muốn không? Người thường muốn điều này nhưng tôi là một người tu luyện. Tôi nên làm ba việc, và làm tốt hạng mục để cứu người! Tôi đột nhiên ngộ ra đây là một mồi nhử khác mà cựu thế lực an bài để hủy người tu luyện, để tôi mất thời gian theo đuổi danh lợi, giải đãi trong tu luyện, và bị mê mờ trong danh lợi.

Sau khi ngộ ra điều này, tôi lịch sự từ chối lời mời và tiếp tục công việc làm nhân viên của mình. Sau đó, ông chủ của tôi giao cho tôi làm đại diện của doanh nghiệp ở một Thành phố khác. Vì công việc liên quan đến kiểm tra tài chính chi tiêu nên tôi thường phải đối diện với các mối quan hệ xã hội và các cám dỗ danh lợi tình. Do tuân thủ nguyên tắc, tôi thường có bất đồng với khách hàng, nên có rất nhiều cơ hội để tôi ma luyện tâm tính.

Tôi sống xa nhà quanh năm. Tôi chỉ cần hoàn thành công việc trước mắt để có thêm thời gian rảnh rỗi đi giảng chân tướng. Vì số năm làm việc của tôi tăng lên nên ông chủ của tôi cũng tăng lương cho tôi để giữ tôi, nên thu nhập của tôi cũng tăng.

Lời kết

Cựu thế lực an bài những thứ để cản trở tiến trình chính Pháp, và an bài mọi thứ, thậm chí đến từng lời nói và hành động của đệ tử Đại Pháp trong lịch sử. Nhìn lại, tôi nhận ra rằng tôi đã không bài trừ quan niệm người thường và niệm đầu của mình kịp thời, điều này đã tích tụ thành ma nạn lớn. Vì cựu thế lực đang cố gắng dùng quan niệm người thường để hủy hoại đệ tử Đại Pháp, tôi cần nghiêm khắc giữ các niệm đầu của mình đồng hóa với Đại Pháp, tu khứ các quan niệm, nhân tâm, và các chấp trước căn bản.

Tiến trình chính Pháp đang ở hồi kết thúc nhưng tôi vẫn còn nhiều thiếu sót. Tôi không thể cô phụ sự khổ độ từ bi của Sư tôn. Tôi cần phải tu luyện tinh tấn hơn, làm tốt ba việc và bước tốt trên chặng đường cuối cùng với các đồng tu.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/5/468637.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/23/214418.html

Đăng ngày 16-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Hiểu ra mục đích chân chính, tôi không còn theo đuổi tiền bạc và địa vị nữa first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Kiên trì giải cứu các học viên bị giam giữ phi pháphttps://vn.minghui.org/news/266917-kien-tri-giai-cuu-cac-hoc-vien-bi-giam-giu-phi-phap.htmlSat, 15 Jun 2024 11:25:54 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=266917[MINH HUỆ 25-02-2024] Cách đây không lâu, hơn 20 học viên Pháp Luân Đại Pháp ở địa phương của tôi đã bị bắt cùng với một số thành viên trong gia đình của họ. Hầu hết các thành viên trong gia đình […]

The post Kiên trì giải cứu các học viên bị giam giữ phi pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-02-2024] Cách đây không lâu, hơn 20 học viên Pháp Luân Đại Pháp ở địa phương của tôi đã bị bắt cùng với một số thành viên trong gia đình của họ. Hầu hết các thành viên trong gia đình của họ không phải là học viên và các học viên lớn tuổi đã được trả tự do trong cùng ngày, tuy nhiên hơn 10 học viên vẫn bị giam giữ. Chúng tôi đã làm việc với gia đình các học viên để tìm cách giải cứu họ và tận dụng cơ hội này để giảng rõ chân tướng cho cảnh sát và các quan chức tư pháp. Với sự bảo hộ của Sư phụ và chính niệm của các học viên, tất cả các học viên đã được trả tự do không lâu sau đó.

Tôi muốn chia sẻ một số ví dụ về cách chúng tôi kiên nhẫn và bền bỉ làm việc với người nhà của một số học viên bị giam giữ.

Mạnh và Nam, một cặp vợ chồng trẻ

Trong số các học viên bị bắt có một cặp vợ chồng trẻ, Mạnh và Nam. Chúng tôi đến thăm bố mẹ của Mạnh trước. Cha của anh ấy bị liệt vì đột quỵ, vì vậy chúng tôi đã cố gắng thuyết phục mẹ của anh ấy đến đồn cảnh sát để yêu cầu trả tự do cho Mạnh. Bà ấy không ủng hộ Mạnh tu luyện Đại Pháp và không muốn tham gia, vì vậy chúng tôi cảm ơn bà ấy và rời đi.

Các học viên khác đã đến nơi làm việc của Mạnh để nhờ người quản lý của anh giúp đỡ. Người quản lý của anh đánh giá cao hiệu suất làm việc của Mạnh và hiểu Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến anh thành một người tốt hơn. Ông ấy hứa sẽ giúp đỡ Mạnh bất cứ khi nào có thể.

Hai tuần sau, chúng tôi quay lại gặp mẹ của đồng tu Mạnh và cố gắng thuyết phục bà giúp đỡ. Lần này, bà ấy đã cảm động và đồng ý thuê luật sư để giúp đỡ. Ngay sau đó, chúng tôi nghe tin Mạnh đã được trả tự do. Tất cả chúng tôi đều được khích lệ bởi kết quả tích cực này.

Chúng tôi cũng đã đến thăm cha mẹ của Nam, nhưng cha cô ấy dường như đã bất lực trước cuộc bức hại. Ông không hy vọng nhiều vào việc chúng tôi có thể tìm lại công lý. Nhưng chúng tôi vẫn không bỏ cuộc và nói với ông rằng con gái ông ấy không làm gì sai khi thực hành đức tin của mình, chính các quan chức chính phủ đã vi phạm pháp luật khi bức hại cô ấy. Ông được khích lệ bởi điều này và đồng ý hợp tác với chúng tôi để giải cứu Nam.

Cha của Nam đã già yếu, nên chúng tôi đã có nhiều cảm xúc lẫn lộn khi ông cùng chúng tôi lên xe buýt đến đồn công an. Nếu cuộc đàn áp không xảy ra, ông có thể đã được tận hưởng cuộc sống yên bình ở tuổi hiện tại. Nhưng ông nói với chúng tôi rằng ông cảm thấy rất xúc động khi thấy chúng tôi rất quan tâm đến con gái của ông và ông cũng quyết định mình phải làm một điều gì đó.

Ông cũng phải đối mặt với áp lực từ những thành viên khác trong gia đình, họ đã thúc giục ông báo cáo chúng tôi với cảnh sát. Ông đã vượt qua được áp lực đó và vẫn đồng ý thuê luật sư đến gặp học viên Nam tại trại tạm giam. Khi cảnh sát biết chuyện, họ đã sợ hãi và bắt đầu quấy rối ông, hỏi xem ai đã giúp ông thuê luật sư. Ông đã không nhượng bộ. Cuối cùng, học viên Nam đã được thả.

Học viên Văn

Học viên Văn đã tuyệt thực trong trại tạm giam để phản đối bức hại. Các lính canh cố bức thực cô, nhưng cô phản đối mạnh mẽ đến mức họ phải bỏ cuộc. Chúng tôi đã nói chuyện với chồng của học viên Văn và kể cho anh ấy biết cảnh sát đã vi phạm pháp luật như thế nào khi bắt giữ cô ấy. Anh ấy hiểu nhưng không biết làm cách nào để giúp cô. Chúng tôi gợi ý anh thuê luật sư cho cô ấy và anh đã đồng ý. Chúng tôi đã tìm được luật sư, nhưng đến phút chót, chồng của Văn lại từ chối ký hợp đồng. Chúng tôi đã cố gắng thuyết phục anh nhưng anh ấy nhất quyết không muốn có luật sư. Tuy nhiên, ba ngày sau, anh đã gọi điện cho chúng tôi để nhờ chúng tôi giúp tìm luật sư. Chúng tôi không hề tỏ ra khó chịu về sự thiếu quyết đoán của anh ấy, hơn nữa còn giúp đỡ anh bằng một thái độ tích cực.

Vài ngày sau, chúng tôi gợi ý anh đến đồn cảnh sát để yêu cầu thả người. Anh ấy nói với chúng tôi rằng anh không cảm thấy thoải mái khi làm điều đó vì anh không muốn một mình đối mặt với cảnh sát. Chúng tôi động viên anh ấy và nói rằng chúng tôi có thể đi cùng anh ấy, cuối cùng anh ấy đã đồng ý.

Sau khi rời đi, chúng tôi bàn bạc xem ai sẽ đi cùng anh ấy đến đồn cảnh sát, vì tốt nhất đó không phải là người có tên trong danh sách đen của cảnh sát. Một số học viên đã trở nên sợ hãi sau khi bị bắt giữ và họ không tích cực tham gia vào nỗ lực giải cứu nên thật khó để tìm được người phù hợp. Sau đó có người nghĩ đến một học viên trẻ tên là Kiên, là người mà cảnh sát không hề biết. Chúng tôi đã hỏi Kiên và anh ấy đã sẵn lòng giúp đỡ. Chúng tôi đã cảm tạ Sư phụ vì sự an bài này.

Ngày hôm sau, Kiên cùng chồng của học viên Văn đã đến đồn cảnh sát. Cảnh sát hỏi nhiều câu hỏi hóc búa nhưng Kiên đã xử lý rất tốt. Tối hôm đó, chồng của Văn nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, yêu cầu anh quay lại văn phòng của họ để ký giấy tại ngoại cho Văn. Ngay sau đó, Văn đã được trở về nhà.

Học viên Cường và cha mẹ của anh ấy

Ngoài ra còn có một gia đình ba người bị bắt giữ lần này. Trong đó hai cha mẹ đã bị giam giữ hình sự, còn con trai của họ, anh Cường, bị giam giữ hành chính. Chúng tôi đã làm việc với vợ và chị gái của Cường để cố gắng tìm luật sư đại diện cho gia đình họ. Nhưng không giống như những trường hợp khác, lần này các luật sư địa phương tỏ ra ngần ngại tiếp nhận vụ việc, với lý do văn phòng tư pháp địa phương đã cấm họ đại diện cho các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Vợ của Cường không ủng hộ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của gia đình và to ra khá bất bình. Chúng tôi không nản lòng trước thái độ của cô ấy và tiếp tục nghĩ cách giải cứu họ. Mười ngày sau, Cường đã được trả tự do.

Sau khi cho Cường nghỉ ngơi một thời gian ngắn để hồi phục sau thời gian bị giam giữ, chúng tôi gợi ý anh ấy đến gặp cảnh sát và yêu cầu họ thả cha mẹ anh ấy. Lần đầu tiên anh đến đó, cảnh sát có thái độ tốt nhưng khẳng định không thể thả cha mẹ của Cường. Lần thứ hai anh tới đó, cảnh sát tức giận và anh đã không thể nói chuyện với họ.

Chúng tôi đã thảo luận tình hình với Cường và đề nghị rằng tốt nhất anh ấy nên nộp đơn khiếu nại cảnh sát. Anh ấy nói với chúng tôi rằng anh ấy đang phải chịu áp lực rất lớn vì anh ấy vừa mới được thả ra. Anh cũng lo lắng rằng hành động của mình sẽ khiến cảnh sát bức hại cha mẹ anh nhiều hơn. Chúng tôi đã động viên anh ấy và cuối cùng anh ấy đã đồng ý nộp đơn khiếu nại.

Đầu tiên, Cường gửi đơn khiếu nại lên viện kiểm sát địa phương. Họ không dám nhận nên anh đã gửi đơn lên mạng và gửi tài liệu qua đường bưu điện. Ngay khi anh chuẩn bị nộp tài liệu cho tòa án, cảnh sát đã gọi điện và nói rằng họ sẽ sớm cho cha mẹ anh tại ngoại.

Tất cả những học viên được đề cập ở trên đều đã được thả, hầu hết các học viên khác cũng được trả tự do không lâu sau đó.

Trong suốt quá trình giải cứu này, chúng tôi liên tục cảm nhận được sự hiện diện của Sư phụ. Mỗi bước tiến mà chúng tôi đạt được đều nhờ vào sự chăm sóc và bảo hộ của Sư phụ. Sư phụ đã làm mọi việc, chúng tôi vô cùng biết ơn sự gia trì của Sư phụ!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/2/25/473539.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/10/216530.html

Đăng ngày 15-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Kiên trì giải cứu các học viên bị giam giữ phi pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Đừng để tâm oán hận ngăn trở chúng ta hồi quyhttps://vn.minghui.org/news/266871-dung-de-tam-oan-han-ngan-tro-chung-ta-hoi-quy.htmlThu, 13 Jun 2024 11:58:22 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=266871[MINH HUỆ 02-03-2024] Vợ chồng tôi đắc Pháp cùng thời điểm vào năm 2005. Sau khi tu luyện, mọi bệnh tật của chúng tôi đều biến mất, thân thể trở nên nhẹ nhàng. Trước đó, chúng tôi từng mắc lắm […]

The post Đừng để tâm oán hận ngăn trở chúng ta hồi quy first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Khu tự trị Nội Mông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-03-2024] Vợ chồng tôi đắc Pháp cùng thời điểm vào năm 2005. Sau khi tu luyện, mọi bệnh tật của chúng tôi đều biến mất, thân thể trở nên nhẹ nhàng. Trước đó, chúng tôi từng mắc lắm bệnh đến mức bạn bè và người thân thường gọi là những “bệnh nhân già”, kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi không phải uống một viên thuốc nào. Do vậy, mọi người xung quanh đều thấy được sự kỳ diệu của ​​Pháp Luân Đại Pháp.

Đầu tháng 8 năm 2023, vợ tôi đột nhiên bị triệu chứng đau túi mật nghiêm trọng. Cơn đau khiến bà ấy nôn mửa, đêm không ngủ được, ban ngày thì không thể tập trung học Pháp, phát chính niệm cũng không tĩnh lại được. Bà ấy đã kiên trì luyện công sáng sớm và không ngừng hướng nội, cầu xin Sư phụ trợ giúp. Nhưng mấy ngày trôi qua mà cơn đau vẫn không thuyên giảm.

Đến lúc đau quá, bà ấy nói: “Em thực sự không chịu được nữa. Cho em mấy viên thuốc giảm đau đi.” Ở địa phương chúng tôi ngoài vợ chồng tôi ra thì chỉ có mấy học viên mới đắc Pháp, do vậy chúng tôi không biết tìm ai để hỗ trợ. Khi nhìn thấy đồng tu vợ đau đớn, có lúc tôi cũng cảm thấy bị dao động. Nhưng trong thâm tâm tôi biết rõ làm sao mà thuốc của người thường có thể giảm bớt “cái đau” của đệ tử Đại Pháp được. Trong “Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004”, Sư phụ có giảng về “thiện giải”.

Ngài giảng:

“Chư vị có thể phát xuất một niệm này: ‘Vũ trụ đang trong Chính Pháp, [những vị nào] không can nhiễu tôi chứng thực Pháp, tôi có thể sẽ an bài hợp lý cho các vị, trở thành sinh mệnh tương lai; [vị nào] muốn Thiện giải thì hãy ly khai tôi, đến đợi ở hoàn cảnh cạnh tôi; nếu các vị thật sự không cách nào ly khai tôi, thì cũng đừng gây bất kể tác dụng can nhiễu nào cho tôi, thì tương lai tôi có thể viên mãn, tôi sẽ Thiện giải các vị; [vị nào] hoàn toàn bất hảo rồi, vẫn cứ can nhiễu tôi, chiểu theo tiêu chuẩn là không thể lưu lại được thì chỉ có thể bị thanh trừ, tôi không thanh trừ các vị thì Pháp vũ trụ cũng không lưu các vị đâu.’ Nếu chư vị phát xuất ra một niệm như thế, đối với các sinh mệnh cực thấp mà giảng là quá từ bi rồi. Đối với [những gì] vẫn can nhiễu nữa thì thanh trừ sẽ rất dễ dàng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004)

Tôi chỉ cho vợ đoạn Pháp này và chia sẻ với bà ấy rằng hãy dùng cách thiện giải với những sinh mệnh đó. Sau đó, vợ tôi nhẩm đi nhẩm lại đoạn Pháp và trong tâm xuất niệm chân thành thiện giải với chúng. Đêm đó, khi bà ấy đi tiểu đã bài xuất ra nhiều thứ dơ bẩn và cơn đau cũng thuyên giảm nhiều. Giả tướng nghiệp bệnh này kéo dài gần ba tuần.

Sau này, trong quá trình phát chính niệm, chúng tôi mới ngộ ra nguyên nhân của giả tướng nghiệp bệnh này.

Em gái tôi là một người điển hình trong xã hội Trung Quốc ngày nay, thích lợi dụng người khác mà không báo đáp. Vợ tôi thường xuyên phàn nàn về cô ấy và tỏ ra khó chịu. Gần đây, con trai của cô ấy sắp lấy vợ và cô ấy cũng lợi dụng cả em trai tôi. Em trai tôi đã gọi điện cho chúng tôi và phàn nàn về cô ấy. Vợ tôi được đà trút hết mọi nỗi bất bình về cô em chồng với em trai tôi. Không lâu sau khi sự việc này xảy ra, vợ tôi xuất hiện nghiệp bệnh.

Qua việc học Pháp và chia sẻ cùng nhau, chúng tôi phát hiện ra nguyên nhân gốc rễ của nghiệp bệnh là tâm oán hận. Vợ tôi cảm thấy bất bình khi cho rằng mình đã làm rất nhiều điều cho em gái tôi nhưng chưa bao giờ được cảm ơn hay đền đáp. Là một người tu luyện, bà đã không đề cao tâm tính trong một thời gian dài, cũng không hướng nội khi gặp mâu thuẫn, do đó bà đã nảy sinh tâm oán hận mạnh mẽ. Vật chất oán hận ngày càng được nuôi dưỡng, tích tụ trong tâm, cuối cùng dẫn đến nghiệp bệnh nghiêm trọng.

Trước khổ nạn của đồng tu vợ, tôi hướng nội thấy ngay bản thân mình cũng hay oán hận. Tôi phàn nàn vợ vì đã thêm bớt chữ trong khi đọc Pháp. Tôi trách cô ấy nghiện xem video trên điện thoại di động nói mãi không nghe. Tôi cũng bực bội với cô em gái ích kỷ của mình và gia đình cô ấy. Tôi thường phàn nàn về người thân trong gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, đặc biệt là sếp của tôi.

Điều này thực sự làm tôi ngạc nhiên và cảm thấy xấu hổ bởi tôi cứ tưởng rằng mình khá tinh tấn. Tôi chưa bao giờ trì hoãn việc học Pháp và luyện công, và bản thân rất chú trọng việc hướng nội. Tuy nhiên, tôi đã không nhận ra mình còn rất nhiều tâm oán hận. Giả tướng nghiệp bệnh của vợ tôi ngay lập tức khiến tôi nhớ đến một số đồng tu mà mình quen biết cũng gặp tình trạng như vậy, chứng tỏ tâm oán hận này có hại như thế nào đối với đệ tử Đại Pháp chúng ta! Vào lúc cuối cùng của Chính Pháp, việc tu luyện Đại Pháp rất nghiêm túc. Bất kỳ tâm chấp trước nào không buông bỏ sẽ khiến đệ tử Đại Pháp mất đi mọi nỗ lực trước đây của mình. Tôi nhất định phải tu bỏ triệt để cái tâm oán hận này.

Tôi muốn chia sẻ đoạn Pháp sau đây về tâm tật đố vì tôi tin rằng tâm oán hận là biểu hiện của tật đố. Dưới sự từ bi vĩ đại của Đại Pháp, chúng ta phải hoàn toàn giải thể chúng. Sư phụ giảng:

“Có một quy định, rằng trong tu luyện nếu người ta không vứt bỏ được tâm tật đố thì không đắc chính quả, tuyệt đối không đắc chính quả.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân).

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/2/473395.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/28/218338.html

Đăng ngày 13-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Đừng để tâm oán hận ngăn trở chúng ta hồi quy first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Trải nghiệm hướng nội khi làm tài liệuhttps://vn.minghui.org/news/266869-trai-nghiem-huong-noi-khi-lam-tai-lieu.htmlThu, 13 Jun 2024 11:58:01 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=266869[MINH HUỆ 29-12-2023] Tôi năm nay đã gần 70 tuổi và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 28 năm. Dưới đây, tôi sẽ chia sẻ với các đồng tu một số thể hội tu luyện của tôi trong ba năm qua, nếu có chỗ […]

The post Trải nghiệm hướng nội khi làm tài liệu first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Hồ Bắc

[MINH HUỆ 29-12-2023] Tôi năm nay đã gần 70 tuổi và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 28 năm. Dưới đây, tôi sẽ chia sẻ với các đồng tu một số thể hội tu luyện của tôi trong ba năm qua, nếu có chỗ nào không phù hợp xin vui lòng chỉ rõ.

1. Học cách hướng nội tìm trong khi thiết lập điểm tư liệu tại nhà

Vào ngày mùng Một Tết năm 2020, khu vực chúng tôi bị phong tỏa do đại dịch COVID19 (viêm phổi Vũ Hán), nhóm học Pháp phải dừng lại, mà chúng tôi cũng không thể ra ngoài giảng chân tướng trực diện cứu người được nữa. Đồng tu A là người cung cấp tư liệu, lúc bấy giờ đang chăm sóc cháu ngoại ở miền Nam, ngay cả khi chồng bà qua đời, bà cũng không về được. Người nhà bà đã giúp in tài liệu chân tướng, nhưng hay bị lỗi. Trước khi đồng tu A xuống miền Nam, tôi đã mấy lần đề xuất sẽ tới làm tài liệu nhưng họ không đồng ý, tình hình này thì phải làm sao?

Mãi đến tháng Ba, lệnh phong tỏa mới được dỡ bỏ. Tôi đưa 10.000 Nhân dân tệ còn lại cho đồng tu điều phối để nhờ bà ấy giúp mua máy tính để truy cập Internet. Đồng tu mua một chiếc laptop đã qua sử dụng và hai máy in mới, lắp sẵn ống mực in rồi đưa đến nhà tôi. Thế là bông hoa nhỏ (điểm tài liệu) ở nhà tôi đã nở.

Vài ngày sau, một đồng tu kỹ thuật đến nhà tôi lắp đặt hệ thống an toàn, tôi rất hào hứng và thuận miệng nói một câu: “Cậu cũng cài cả StarP2P đi, tôi muốn xem xem sao.” (StarP2P là phần mềm giúp người Trung Quốc đột phá phong tỏa Internet của ĐCSTQ để xem thông tin ở nước ngoài.) Chẳng ngờ đồng tu quát lên: “Tôi còn chẳng muốn cài cho bà ấy, lại còn coi StarP2P!” Tôi như gáo nước lạnh dội vào đầu, nụ cười cứng đờ, không biết nói gì cho phải. Tôi cảm thấy thật khó chịu, đúng là mất hết mặt mũi mà!

Sau khi đồng tu rời đi, trong lòng tôi rất lâu không thể bình tĩnh lại: “Tại sao đối xử với tôi như vậy? Tôi chưa bao giờ bị đối xử như thế này. Cậu cho rằng cái gì tôi cũng không biết sao? Tôi có phần mềm StarP2P, tôi tự cài cũng được, tôi đã thấy, đã cài ở chỗ khác từ lâu rồi. In tài liệu tôi cũng biết, tôi đã in dập trên giấy nến từ năm 2000 rồi. Cậu nghĩ tôi là ai? Tôi chỉ khiêm tốn mà thôi…“ Tư duy phụ diện dồn dập kéo đến.

Tôi đột nhiên giật mình: “Tôi nghĩ như vậy, thì có còn là người tu luyện không? Tôi đã coi mình như người thường rồi. Tại sao không hướng nội tìm? Tìm xem mình đã làm gì sai? Đúng vậy, tôi chưa bao giờ hướng nội. Đặc biệt là trong các hạng mục cứu người hay hoạt động tập thể, tôi cho rằng mình tốt và vẫn ổn ở một số phương diện. Đây chẳng phải là độc tố của văn hóa đảng đã bộc lộ ra ở tôi hay sao? Không để người khác nói, không thích nghe lời khó nghe.”

Tôi hướng nội tìm, một câu nói của đồng tu mà làm bộc lộ ra rất nhiều tâm chấp trước của tôi: tâm coi thường người khác, tâm tranh đấu, tâm giữ thể diện, tâm hiển thị, tâm nóng vội… tìm ra cả đống nhân tâm. Sau khi phát chính niệm thanh trừ, tôi thấy trong tâm cực kỳ nhẹ nhõm, thoải mái, trước nay tôi chưa từng có cảm giác đó.

Đồng tu cài máy đã làm mẫu một lần để chỉ cho tôi cách bật máy và in. Cậu ấy vừa rời đi, tôi đã nóng lòng muốn in cuốn chân tướng, tôi in ra một chồng lớn, từ trang 1 đến trang 32, trang lẻ, trang chẵn nhiều thế mà in ra đều là một mặt. Làm sao bây giờ? Tôi vội chạy đi tìm đồng tu A đến xem sao. Sau khi đến, đồng tu lộ vẻ khó coi, cầm chuột bấm vào vài chỗ, rồi quăng con chuột đi và nói: “Bà không biết làm sao? Tôi không biết sửa đâu!”, rồi rời đi.

Nhìn theo bóng hình đồng tu A, tôi đầy bụng oán trách: “Hồi đó, tôi đã dành dụm tiền mua chiếc máy tính này để cho cô học và làm. Cô đã sử dụng nó bao nhiêu năm như vậy, sao lại không biết làm chứ? Chẳng phải tôi đã mua cho cô chiếc máy tính xách tay lớn và máy in mới sao? Tôi cũng không phải cầu cô giúp vì chuyện cá nhân? Đây là việc cứu người! Tại sao tôi phải chịu đựng cơn giận của cô? Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Tại sao cô ấy lại đối xử với mình như vậy? Hay là mình có vấn đề gì đó, hướng nội tìm xem.”

Ôi chao, tìm thấy rồi! Mua máy xong, mấy ngày nay, trước mặt cô ấy, tôi cao hứng lắm, cứ tưởng rằng không cần tìm cô ấy nữa, tôi cũng có máy in rồi, đây là tâm tranh đấu, còn có tâm tật đố, tâm tranh cường háo thắng… Tôi lại đào ra một đống lớn tâm người thường.

Sư phụ giảng:

“Bất kể chư vị là xuất phát từ cứu độ chúng sinh, xuất phát từ chứng thực Pháp, hoặc xuất phát từ tu luyện đề cao cá nhân, thì ma nạn cũng như [nhau]; sẽ không vì chư vị cảm thấy ‘tôi làm gì đó là vì Đại Pháp, tôi làm gì đó là vì cứu độ chúng sinh, thì ma nạn ấy là nên phải nhường đường.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2008, Giảng Pháp tại các nơi VIII)

Đoạn giảng Pháp này của Sư phụ, tôi tình cờ trích ra từ bài chia sẻ của các đồng tu trên Tuần báo Minh Huệ ngày hôm trước. Sư phụ luôn ở bên trông nom tôi, những chuyện tôi gặp phải đều là để giúp tôi đề cao, đây chẳng phải là đại hảo sự sao?

Tôi nhấc chuột bấm vào máy in thì lập tức thấy con trỏ di chuyển vào ô bên phải “More options” – “Scope” – “All pages”, odd page and even page hiện ra. Chính là Sư phụ đang dạy tôi cách in! Tôi cẩn thận tách ra bản in trước đó thành từng trang lẻ và chẵn, sau đó đảo mặt giấy lại thiết lập odd page và even page để in, thế là thành công rồi! Sau này, khi in Tuần báo Minh Huệ và các tài liệu giảng chân tướng khác, tôi đều vận hành cẩn thận.

Trong vài năm tiếp theo, chiếc laptop đã qua sử dụng chạy chậm đến mức tôi đành phải cho nó nghỉ hưu. Một đồng tu kỹ thuật cho biết, đây là lần đầu tiên anh ấy gặp một chiếc máy tốt như vậy, dùng được mười mấy năm, đã hoàn thành sứ mệnh của mình và nghỉ ngơi được rồi. Một đồng tu đã thay chiếc laptop cũ bằng một ổ cứng SSD mới, cài đặt hệ thống bảo mật, rồi đưa cho tôi sử dụng. Chiếc máy tính xách tay này rất nghe lời, tốc độ rất nhanh, tôi đã sử dụng nó thuận lợi cho đến hôm nay.

2.Âm thầm bổ sung, tiếp nhận điểm sản xuất tư liệu bằng chính niệm, và cùng nhau đề cao

Năm 2021, trong khu vực chúng tôi bắt buộc tiêm vắc-xin virus Trung Cộng, mọi con phố và khu cộng đồng đều bị kiểm tra từng nơi một. Một hôm, học viên B, hơn 70 tuổi, đến tìm tôi và nói rằng trưởng thôn dẫn theo cảnh sát và bọn côn đồ đã đến nhà tìm bà ấy sáu lần để ép bà đi tiêm phòng. Đồng tu B nói với họ rằng nhà nước quy định tiêm chủng là tự nguyện, nhưng họ không nghe. Bà ấy giảng chân tướng về Đại Pháp, họ cũng không nghe. Một viên cảnh sát hung hãn nói: “Bà không tiêm, tôi sẽ lục soát tầng hai nhà bà ngay bây giờ!”

Đồng tu B đã phụ trách cung cấp tài liệu cho một số điểm học Pháp hơn mười năm, lần này vì ngày đầu tiên bà ấy đã sản xuất rất nhiều nên tài liệu giảng chân tướng đều để ở trên tầng hai và vẫn chưa được chuyển đi. Trong tâm bà cảm thấy bất ổn, nhóm người này đã lôi bà lên ô tô và đưa bà đến ủy ban thôn để tiêm phòng. Sau khi trở về, đồng tu B có chút sợ hãi, bà ấy lo lắng những kẻ ác sẽ nhìn thấy hoặc nghe thấy việc bà đang sản xuất tài liệu chân tướng, bà sợ xảy ra chuyện và nói: “Lần này, tôi mà nói không sợ là giả, tôi không làm nữa đâu, tôi không chịu nổi nữa rồi.“ Nhìn bộ dạng của lão đồng tu, tôi nghĩ bà ấy giỏi thật. Bà đã chịu áp lực hơn chục năm qua để âm thầm cung cấp tư liệu cho các đồng tu. Tôi vội an ủi bà ấy: “Đừng sợ, chúng ta có Sư phụ! Không ai dám động đến bà đâu. Tà ác tìm không thấy, không tiến vào được đâu!”

Tâm tôi xuất một niệm và nói với bà ấy: “Chị hãy đóng gói mọi thứ ổn thoả và chuyển đến nơi an toàn nhất. Đó là nhà của người họ hàng của tôi”. Đồng tu B biết người thân của tôi và đã từng cất giữ máy móc ở đó. Đồng tu B lúc này mới lấy lại tinh thần và chúng tôi đã thảo luận về thời gian và cách thức liên lạc. Sau khi tiễn đồng tu B, tôi đạp xe đến nhà người họ hàng, dọc đường tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho đệ tử. Tình cờ là người họ hàng đã đắc Pháp này đang ở nhà một mình, và tôi đã hẹn với cô ấy.

Tôi đã giúp đồng tu B chuyển tài liệu đến đó vào thời gian đã hẹn, chúng tôi đi tới đi lui hai chuyến, có rất nhiều túi lớn và túi nhỏ. Con cháu của người họ hàng hỏi: “Những người này làm sao lại gửi nhiều đồ đến vậy?” Người họ hàng ung dung nói: “Căn nhà mà dì ấy (ám chỉ tôi) thuê quá nhỏ, đồ đạc để không hết”. Họ cũng biết căn nhà tôi thuê ở quê rất nhỏ, hơn nữa trước kia đã gửi đồ ở nhà cô ấy rồi, cho nên cũng không ai nghi ngờ gì nữa.

Bố trí máy móc xong, khi con cháu của người họ hàng không có ở nhà, tôi nhận trách nhiệm làm tài liệu và cung cấp Tuần báo Minh Huệ cho một số điểm học Pháp và tài liệu chân tướng cho hơn 20 người. Tôi nhận ra: Sư phụ đã an bài xong hết thảy, tôi chỉ động tay và làm chân chạy việc mà thôi.

Hai năm qua, đóa hoa nhỏ này của tôi là tự cấp tự túc, muốn đâu làm đó, an toàn tự do. Kể từ khi tiếp quản điểm tài liệu này, tôi đã thể hội sâu sắc những khó khăn của đồng tu B. Khi cuộc bức hại tà ác trở nên điên cuồng nhất, bà ấy đã sản xuất Tuần báo Minh Huệ, cuốn giảng chân tướng cứu người và ghi đĩa CD chân tướng. Đặc biệt là mỗi tuần còn dành ra thời gian một ngày để đến các thôn miền núi giảng chân tướng và phân phát tài liệu, thậm chí hai chiếc xe máy của bà còn bị hỏng. Trong những ngày nghỉ lễ, khi con cháu của bà từ thành phố lớn trở về, bà lại chuẩn bị bữa ăn và dọn dẹp phòng ốc… Bao nhiêu năm như vậy, đồng tu B chưa từng nhận tiền từ các đồng tu, bà đều dùng tiền của mình để mua sắm vật tư và thiết bị. Thật là một đồng tu tuyệt vời, tôi thực sự cảm thấy xấu hổ khi so sánh.

Một đồng tu ở cùng khu cộng đồng nơi tôi sống đã bị giam giữ phi pháp cho đến giờ, tôi muốn thay đổi chỗ sản xuất tài liệu thì vừa may có một đồng tu cao tuổi sống ở một nơi khá thích hợp. Tôi phụ trách lên mạng, tải xuống và in ấn, còn bà ấy chịu trách nhiệm đóng bìa, vận chuyển và mua vật tư. Chúng tôi phối hợp rất ăn ý. Tôi đã tải xuống các tệp âm thanh của “Tuần báo Minh Huệ”, “Tập san Minh Huệ”, các bài giao lưu về Tu luyện Chính Pháp, và bài chia sẻ trong Pháp hội từ Mục Phát thanh Minh Huệ, và lưu chúng vào thẻ MP3 hoặc TF để các đồng tu cao tuổi nghe, kịp thời tải xuống kinh văn mới của Sư phụ, và cùng các đồng tu cao tuổi học Pháp nhiều hơn.

Tôi dần dần tìm được hơn 20 đồng tu cao tuổi tham gia học Pháp nhóm, các lão đồng tu cũng hỗ trợ tôi rất nhiều. Nhiều lão đồng tu ở độ tuổi 70 dậy sớm luyện công buổi sáng và kiên trì luyện công hàng ngày trong hơn 20 năm. Tôi cũng dậy sớm luyện công buổi sáng, để tu bỏ tâm an dật và tâm lười biếng.

(Phụ trách biên tập: Lâm Hiểu)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/29/469656.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/19/216265.html

Đăng ngày 13-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Trải nghiệm hướng nội khi làm tài liệu first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Học Pháp tốt là căn bản cho người tu luyệnhttps://vn.minghui.org/news/266757-hoc-phap-tot-la-can-ban-cho-nguoi-tu-luyen.htmlMon, 10 Jun 2024 10:37:09 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=266757[MINH HUỆ 09-04-2024] Năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi nhìn lại con đường tu luyện của mình, tôi thấy xấu hổ sâu sắc về những lần mà tôi đã vấp ngã. Dưới […]

The post Học Pháp tốt là căn bản cho người tu luyện first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Mai, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-04-2024] Năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi nhìn lại con đường tu luyện của mình, tôi thấy xấu hổ sâu sắc về những lần mà tôi đã vấp ngã. Dưới sự từ bi vô hạn của Sư phụ và sự khích lệ từ các đồng tu, tôi quyết định sẽ viết ra những thể ngộ trong tu luyện của mình.

Học Pháp tốt là căn bản cho người tu luyện

Bản án trong trại cưỡng bức lao động của tôi kết thúc vào năm 2013. Sau khi được thả ra khỏi Trại cưỡng bức lao động Mã Tam Gia, tôi đã hướng nội và nhận ra vấn đề lớn nhất của mình là không học Pháp nhập tâm. Việc học Pháp của tôi chỉ là hình thức và tôi làm như thể đang hoàn thành nhiệm vụ. Trong tâm tôi đã không chứa Pháp.

Sư phụ giảng:

“Các đệ tử Đại Pháp cần phải đi cho tốt con đường của bản thân mình, hoàn thành tốt ba việc; nhất định phải học Pháp tốt, đối đãi nghiêm chỉnh việc học Pháp.” (“Gửi Pháp hội Úc năm 2006”, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

“Vì Pháp là cơ sở, là căn bản của đệ tử Đại Pháp, là bảo đảm cho hết thảy, là thông lộ từ con người trở thành Thần;…” (“Gửi Pháp hội Úc năm 2006”, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Tôi nhận ra rằng là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, tôi có sứ mệnh của mình. Để hoàn thành sứ mệnh này, tôi phải hòa tan bản thân trong (các bài giảng) Pháp để cho tư tưởng, lời nói và hành động của tôi đều có sự chỉ đạo của Đại Pháp.

Hàng ngày, tôi học hai bài giảng trong Chuyển Pháp Luân chung với nhóm học Pháp. Tôi không để thời tiết hay bất cứ điều gì can nhiễu đến mình.

Tôi bắt đầu chép Pháp và học thuộc Pháp. Bất kể là tôi bận rộn, mệt mỏi hay buồn ngủ đến đâu, tôi luôn dành thời gian chép và học thuộc Pháp.

Tôi đã chép lại Chuyển Pháp Luân 14 lần và học thuộc được hai lần. Thông qua học Pháp, chép Pháp, học thuộc Pháp cường độ cao, tôi đã có thêm những thể ngộ sâu sắc hơn về các Pháp lý, gia cường chính niệm của mình và giảm bớt can nhiễu. Tôi nhận ra rằng tôi càng học Pháp tinh tấn, thì tôi càng có thể làm ba việc một cách đầy đủ và hiệu quả hơn.

Vượt qua tâm sợ hãi

Nhờ sự dẫn dắt của các bài giảng Pháp, tôi đã vượt qua tâm sợ hãi và sử dụng rất nhiều cách để giảng chân tướng cho người dân.

Một buổi sáng nọ nhân dịp Năm mới, tôi cùng các đồng tu đến vùng quê để phát tài liệu chân tướng. Hai người trong chúng tôi phát chính niệm trong xe hơi, trong khi ba người khác thì phát tài liệu chân tướng. Khi họ quay trở lại, một đồng tu nói rằng một cậu thanh niên đã dùng điện thoại chụp hình lại cuốn tài liệu và bám theo bà ấy. Tôi nhận ra chúng tôi không thể để người dân phạm tội với Đại Pháp.

Một đồng tu khác và tôi rời khỏi xe để đến nói chuyện với cậu thanh niên. Chúng tôi nói một cách bình tĩnh: “Chúng tôi ở đây để tặng cậu món quà Năm mới. Xin đừng vội vàng đưa ra quyết định nào có thể làm tổn hại đến bản thân cậu và gia đình của cậu.”

Cậu ấy có vẻ bất ngờ. Tôi nói tiếp: “Hãy dành một chút thời gian để đọc tài liệu này nhé.” Thái độ của cậu ấy thay đổi ngay lập tức. Cậu ấy nói: “Được thôi, cháu sẽ đọc cẩn thận.” Chúng tôi tiếp tục giảng chân tướng và cậu ấy đã hiểu ra vì sao chúng tôi đến đó. Nhờ chính niệm và sự dẫn dắt của Sư phụ, tình huống căng thẳng này đã chuyển biến.

Cung cấp tài liệu cho các đồng tu

Có một giai đoạn thời gian mà nguồn cung cấp tài liệu chân tướng quá hữu hạn, vì thế tôi đã in thêm một ít tài liệu vào mỗi đêm. Sáng hôm sau, tôi sẽ đi xe buýt để chuyển chúng đến chỗ các đồng tu.

Khi đang đi bộ trong khu vực mà tôi sinh sống, tôi nhận thấy một chiếc xe hơi đang đậu ở gần đó, bên trong là một cậu thanh niên trẻ. Có lúc, cậu ấy chăm chú xem điện thoại rồi sau đó bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh. Linh cảm có nguy hiểm, tôi bèn thay đổi lộ trình của mình. Sau đó, tôi quan sát thấy chiếc xe đó lại đậu trên cùng một con đường và cậu thanh niên dường như đang chờ đợi điều gì đó. Tôi tự nhủ rằng là một người tu luyện, tôi chỉ thuộc về Sư phụ và Đại Pháp quản và hành động của tôi không liên quan gì đến những kẻ thích gây rối loạn.

Một đêm nọ, tôi mơ thấy tất cả những ngôi nhà cũ trong khu vực của tôi sụp đổ một tiếng “ầm” rất lớn. Giấc mơ này đã điểm hóa cho tôi rằng chính niệm của tôi đóng vai trò then chốt. Nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi đã phủ định được an bài của cựu thế lực. Sau đó, chiếc xe hơi theo dõi tôi đã biến mất. Tôi biết rằng việc này đã minh chứng cho sức mạnh của chính niệm.

Dùng mọi cơ hội để giảng chân tướng

Từng nhập ngũ trong hơn 20 năm, tôi đã phát triển nhiều mối quan hệ với các đồng nghiệp và chúng tôi thường xuyên có những buổi gặp gỡ. Tôi hiểu rằng những sự kiện này là cơ hội được Sư phụ an bài để tôi cứu độ chúng sinh, vì thế tôi luôn cố gắng tham gia.

Trước những buổi gặp gỡ như thế, tôi đều phát chính niệm và chuẩn bị sẵn các tài liệu giảng chân tướng và đĩa DVD. Tôi cũng nhờ các đồng tu phát chính niệm giúp.

Qua nhiều năm, tôi đã giúp hơn 30 người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Vượt qua khảo nghiệm cá nhân để giảng chân tướng trực diện

Mặc dù tính tôi sống nội tâm và ngại nói chuyện với người lạ, tôi đã đột phá khỏi những giới hạn của mình và giảng chân tướng trực diện để cứu độ chúng sinh.

Có những ngày mà tôi dành toàn bộ buổi sáng cùng các đồng tu đi trên đường nhưng tôi lại không tiếp cận bất kỳ ai. Tôi không muốn mình nản chí và lại kiên trì ra ngoài để giảng chân tướng mỗi ngày. Sau nhiều năm bền bỉ, tôi đã có thể giảng chân tướng một cách điềm tĩnh và tự tin cho người dân. Bất kể thời tiết ra sao, tôi vẫn tiếp tục ra ngoài để giảng chân tướng. Mặc dù số lượng những người thoái Đảng không nhiều, nhưng tôi đã tự bước đi con đường của mình. Tôi thành tâm tin rằng mỗi bước cải thiện của tôi đều hàm chứa sự từ bi bao la của Sư phụ.

Hai năm trước, tôi ra ngoài giảng chân tướng vào một ngày mưa và bên ngoài có rất ít người. Một người đàn ông trông khoảng 60 tuổi đã tiếp cận tôi và hỏi đường đến trạm xe buýt đường dài. Tôi đề nghị đi cùng với ông ấy đến đó và đã giảng chân tướng cho ông ấy trên đường đi. Tôi đã giúp ông ấy thoái Đảng, rồi tặng ông một tấm thẻ để đột phá tường lửa và một chiếc bùa hộ mệnh. Ông ấy chân thành cảm ơn tôi và nhất mực muốn tôi nhận lấy một túi táo vàng được hái từ nhà của ông ấy ở Thừa Đức, tỉnh Hà Bắc. Tôi hiểu rằng đây là Sư phụ đang khích lệ tôi. Tất cả đều là an bài của Sư phụ.

Một cuộc gặp gỡ đáng nhớ khác xảy ra khi tôi đang giảng chân tướng trên đường. Một người đàn ông khoảng 60 tuổi đang đi bộ phía trước tôi khoảng 10 mét. Tôi cảm thấy chúng tôi có quan hệ nhân duyên nên tôi quyết định bước đến tiếp cận ông ấy.

Ông ấy bước đi rất nhanh. Đột nhiên, một tờ 20 nhân dân tệ rơi ra từ túi của ông ấy và rớt xuống mặt đất. Ông ấy không nhận ra và vẫn bước tiếp. Tôi nhặt tiền lên, gọi ông ấy và trả lại cho ông ấy. Tôi nhân cơ hội này giảng chân tướng và giúp ông ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Ông ấy rất biết ơn. Sự việc này nhắc tôi nhớ rằng miễn là chúng ta có tâm cứu người, thì Sư phụ sẽ an bài mọi thứ.

Hành trình tu luyện của tôi

Hành trình tu luyện của tôi đầy rẫy những thăng trầm và vấp ngã. Mỗi bước đề cao lên đều trở nên khả thi nhờ vào tâm huyết cẩn mật và sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.

Khi tôi lạc lối và chấp mê bất ngộ, Sư phụ đã thức tỉnh tôi bằng sự từ bi vô hạn. Khi tôi tuyệt vọng, Sư phụ đã điểm ngộ cho tôi, gia trì chính niệm của tôi, dẫn dắt tôi đến con đường đúng đắn, chỉ đạo tôi bước đi kiên định trên con đường tu luyện Chính Pháp vĩ đại. Lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ là bao la không kể xiết! Chỉ có tu luyện tinh tấn và hoàn thành thệ ước của bản thân, thì tôi mới có thể bày tỏ được lòng biết ơn của mình đến với Sư phụ!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/4/9/474881.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/9/216962.html

Đăng ngày 10-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Học Pháp tốt là căn bản cho người tu luyện first appeared on Minh Huệ Net.

]]>