Bài viết của một học viên tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-11-2010] Kính chào Sư phụ, xin chào các bạn đồng tu!

Nhìn lại con đường tu luyện của bản thân trong 10 năm qua, tôi không hề cảm thấy buồn, bởi vì tất cả những gì mà tôi phải chịu đựng không đáng kể. Là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, tôi cảm thấy may mắn và hạnh phúc. Tôi biết rõ mình là ai và sống vì điều gì. Tôi đã trưởng thành và lý trí hơn. Hiện giờ, tôi cần tiếp tục buông bỏ tự ngã và tu luyện kiên định trong Đại Pháp với ý chí kim cương chú.

1. Giảng chân tướng

Tôi làm việc cho một Công ty quảng cáo và hàng ngày gặp gỡ nhiều khách hàng. Nơi làm việc là địa điểm giảng chân tướng chủ yếu của tôi. Trong nhiều năm, nhiều người đã tới chỗ tôi để nghe chân tướng và thoái Đảng Cộng sản Trung quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Khi tôi hòa ái, việc giảng chân tướng thật dễ dàng. Tuy nhiên, khi tôi lo lắng, tôi sẽ không làm tốt và ngần ngại đối diện với chúng sinh. Do đó, điều quan trọng là tôi phải giữ được tâm thái an hòa.

Thỉnh thoảng, có nhiều can nhiễu và một khách hàng mới đến quá sớm khi tôi chưa kịp giúp khách hàng khác thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Lúc đầu, tôi cảm thấy tức giận và thất vọng khi xảy ra như vậy. Sau đó, khi tôi học Pháp nhiều hơn, tôi không còn bị ảnh hưởng nhiều nữa. Tôi cố gắng tập trung, tăng cường chủ ý thức và phát chính niệm để làm sạch trường không gian của người mà tôi dự định giảng chân tướng, do đó người ấy sẽ nghe tôi chăm chú và nhanh chóng thoái ĐCSTQ. Tôi cũng hướng nội để tìm chấp trước và nhắc nhở bản thân rằng tôi phải giảng chân tướng một cách đường đường chính chính. Tôi không thể lãng phí thời gian chạy loanh quoanh. Nếu tôi không thể giảng chân tướng cho một ai đó trước khi một khách hàng mới xuất hiện, tôi sẽ nói với người đó rằng: “Xin đừng đi vội. Tôi vẫn cần cho anh biết một vài điều. Xin hãy chờ tôi vài phút.” Sau đó, khi khách hàng mới ra về, tôi tiếp tục giảng chân tướng. Tôi không cho phép cựu thế lực ở những không gian khác can nhiễu đến cơ hội được cứu của chúng sinh. Khi tôi bình tĩnh và tâm trí không bị ảnh hưởng bởi chấp trước con người, công việc tôi làm rất hiệu quả. Năng lượng tích cực mang lại hạnh phúc cho tôi và chúng sinh. Do đó, tôi luôn nhớ rằng tôi cần phải tu luyện bản thân tốt và bảo trì tâm thái bình ổn để cứu nhiều chúng sinh hơn nữa.

Trước đây, tôi thấy khó khăn khi giảng chân tướng trực diện với người lạ trên đường. Tôi nhận ra rằng việc cứu chúng sinh rất khẩn cấp, nhưng cũng rất lo lắng và căng thẳng. Một lần, tôi gặp một chàng trai trẻ bán cá trong khi đợi xe buýt. Tôi muốn nói với cậu ấy chân tướng về Pháp Luân Công, nhưng tôi lưỡng lự trong nửa giờ và vẫn không thể nói với cậu ấy một lời nào. Sau khi tôi lên xe buýt, tôi không cầm được nước mắt. Tôi tự nhủ: “Tại sao mình không nói với cậu ấy? Tại sao mình không cứu cậu ấy?” Sau đó, tôi gặp một công nhân ở bên đường. Tôi cảm thấy thông cảm với cậu ấy và muốn cứu cậu, nhưng lúc đầu tôi đã đi qua chỗ cậu ấy. Sau đó, tôi dừng lại cách đó 10 mét và nhắc nhở bản thân rằng tôi sẽ rất hối hận nếu tôi không cứu cậu ấy. Do đó tôi quay trở lại để giảng chân tướng. Bởi vì tôi hoàn toàn nghĩ cho người khác, tôi chỉ nói mấy câu là cậu ấy đồng ý thoái ĐCSTQ. Sau này, tôi đã đột phá và không còn thấy khó khăn khi giảng chân tướng cho người lạ. Đề cao tâm tính thật là khó. Là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ chính Pháp, tôi có sứ mệnh cứu chúng sinh. Chỉ khi hoàn thành sứ mệnh này, tôi mới thấy hạnh phúc thực sự.

2. Tu luyện trong công việc

Nhờ có năng lực chuyên môn cá nhân và tính chất công việc của mình, tôi tham gia vào nhiều hạng mục cứu chúng sinh. Điểm sản xuất tài liệu địa phương chúng tôi đã sản xuất ra mọi loại tài liệu giảng chân tướng và sau đó chúng tôi chuyển những tài liệu này cho các đồng tu để phân phát. Dần dần, tôi có liên hệ với nhiều đồng tu hơn. Sư phụ đã an bài để chúng tôi gặp gỡ và hình thành một chỉnh thể mạnh hơn.

Một lần, một khách hàng đã từng tu luyện Pháp Luân Công trước đây nhìn thấy sách Đại Pháp của tôi. Sau khi chúng tôi liên lạc với nhau, anh ấy đã quay trở lại tu luyện. Một người khác nhìn thấy tôi đọc sách Đại Pháp và nói: “Môn khí công này thật tốt. Bạn hãy học cho tốt.” Sau khi nói chuyện thêm, tôi nhận ra rằng cô ấy cũng là một đồng tu. Một số đồng tu là do những chúng sinh đã nghe tôi giảng chân tướng giới thiệu với tôi, và một số khác là do các đồng tu đưa tới nhà tôi. Sau đó, ngày càng nhiều đồng tu bắt đầu tham gia vào các hạng mục giảng chân tướng của chúng tôi, và một số cũng tham gia nhiều hơn vào các hạng mục ở các tỉnh và thành phố khác.

Bởi vì yêu cầu của Chính Pháp, những hạng mục mà cần có các kỹ năng chuyên môn đã được thực hiện ở nơi làm việc của tôi trong thời gian dài. Chính là Sư phụ đã giúp chúng tôi hoàn thành thệ của mình. Với năng lực Sư phụ cấp cho tôi, tôi phải làm tốt những gì cần hoàn thành. Thỉnh thoảng, tôi cảm thấy quá mệt mỏi hay chịu mọi loại áp lực và tôi không muốn chịu đựng nhiều hơn những gì tôi đã phải chịu.

Tuy nhiên, sau đó tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ:

“Nan Nhẫn, năng Nhẫn. Nan hành, năng hành.” (Chuyển Pháp Luân)

Trong quá trình tu luyện của mình, tôi đã học được cách bình tĩnh và tập trung mà không có truy cầu. Khi đó cựu thế lực không thể lợi dụng được bất kỳ sơ hở nào. Nếu tôi không động tâm, thì cựu thế lực sẽ không thể can nhiễu đến tôi.

Tôi luôn luôn nhấn mạnh rằng chúng tôi cần phải hoàn thành các hạng mục của mình thật tốt nếu không thì chúng tôi không nên làm chúng. Chúng tôi không được để chúng sinh thấy bất kỳ thứ gì do đệ tử Đại Pháp làm có chất lượng kém. Chúng tôi cần làm một cách chuyên nghiệp để chúng sinh không thấy bấ kỳ thiếu sót nào. Đệ tử Đại Pháp cũng cần làm những việc này với tâm thuần tịnh. Thỉnh thoảng sau khi kiểm tra chất lượng, tôi đã yêu cầu các đồng tu trong hạng mục của chúng tôi phải làm lại để đảm bảo chất lượng tốt hơn. Họ đã chịu đựng nhiều trước thái độ và ngữ khí đầy mệnh lệnh của tôi trong những năm qua, và tôi thấy hối tiếc vì điều đó. Do đó, tôi muốn xin lỗi và nói với họ: “Xin hãy thứ lỗi cho tôi. Tôi sẽ cố gắng đề cao.”

Với phần lớn các học viên tới nhà tôi, chúng tôi không biết tên nhau và hoàn cảnh cá nhân của nhau. Tuy nhiên, chúng tôi cùng nhau trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Đức tin chung đã đưa chúng tôi đến với nhau và giúp chúng tôi làm ba việc một cách bình ổn và liên tục trong những năm qua. Tất cả chúng tôi đều có những khổ nạn và khảo nghiệm của mình, nhưng chúng tôi hiếm khi nói về chúng. Thậm chí cả khi đề cập đến chúng, chúng tôi thường mỉm cười. Đại Pháp dung luyện chúng tôi để chúng tôi tích cực và lạc quan. Chúng tôi cảm thấy hạnh phúc có được cơ hội cứu chúng sinh và trợ Sư chính Pháp.

3. Trân quý môi trường gia đình và chăm sóc cho một tiểu đệ tử

Tôi cảm thấy xấu hổ vì phải ra khỏi nhà sớm và về muộn nên đã không chăm sóc nhiều cho gia đình mỗi ngày. Tuy nhiên, với sự từ bi của Sư phụ, mọi thứ đều được an bài tốt đẹp cho tôi. Chồng tôi vẫn chưa tu luyện Pháp Luân Công, nhưng anh ấy giúp tôi rất nhiều, điều đó giúp tôi tập trung vào làm tốt ba việc. Khi anh ấy gặp bất kỳ khó khăn nào, anh ấy sẽ nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và nhẩm đọc một câu thơ chính Pháp. Anh ấy tôn trọng các đồng tu và có một trái tim nhân từ.

Nhiều lần, anh ấy nói với tôi rằng anh cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy các đệ tử Đại Pháp khác. Tôi hiểu đó là bởi vì nhân tố tà ác đang điều khiển anh ấy. Sau đó tôi hướng nội để chính lại bản thân và tiếp tục chăm sóc cho anh ấy tốt hơn và phát chính niệm cho anh ấy. Ngay lập tức, anh trở lại bình thường. Anh không có nhiều tâm sợ hãi và phối hợp với tôi trong một số hạng mục. Tôi thật may mắn có một người chồng tốt như vậy trong quá trình trợ Sư chính Pháp. Mọi thứ tồn tại vì chính Pháp và tôi phải trân quý môi trường của mình hơn.

Con trai tôi sinh ra là một đệ tử Đại Pháp. Khi cháu khoảng bốn tuổi, cháu bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Khi cháu lên tám, cháu đề nghị tôi đưa cháu tới nhóm học Pháp. Cháu có thể đọc cùng người lớn và đọc trôi chảy. Thậm chí khi cháu đọc sai, cháu có thể tự mình điều chỉnh. Tuy nhiên, tôi đã trải qua nhiều khảo nghiệm tâm tính với vị đồng tu nhỏ tuổi này và thỉnh thoảng tôi tức giận với cháu. Thầy giáo cháu nói rằng cháu không tập trung trên lớp và không phải là một học sinh tốt.

Sau khi trải qua nhiều khổ nạn, tôi trở nên trưởng thành hơn và nhận ra rằng những khảo nghiệm này xảy ra để tôi đề cao và nhắm thẳng vào các chấp trước của tôi về danh, tâm hiếu thắng, tâm oán hận và tâm làm các việc. Tôi cũng nhận một quan niệm sai lầm rằng một khi một đứa trẻ đắc Pháp, nó sẽ có được cuộc sống giàu có, cao quý và không gặp nhiều vấn đề.

Sau khi hướng nội và chia sẻ cùng các đồng tu khác, tôi nhận ra điều sau: Một đứa trẻ sinh ra là một đệ tử Đại Pháp nhưng không phải là một thiên thần, do đó việc con trai tôi có thiếu sót là bình thường. Sư phụ chăm nom cháu, và nhiệm vụ của tôi là phải chăm sóc con trai tôi, không phải là thay đổi cháu. Chỉ có Sư phụ mới có thể thay đổi được số phận của chúng, và tôi chỉ đơn giản là khích lệ cháu và giúp cháu trên con đường tu luyện. Tôi cũng cần hiều cháu hơn. Cháu không phải là không muốn học hay cố tình không nghe lời thầy giáo giảng. Cháu cũng hiều được tầm quan trọng của việc tăng cường chủ ý thức của cháu. Tuy nhiên, cháu phải tự mình vượt qua khảo nghiệm và thanh trừ can nhiễu của cựu thế lực. Chỉ có như vậy cháu mới trưởng thành trong tu luyện. Trước đây cháu không phát chính niệm, do đó chúng tôi bắt đầu cùng nhau phát chính niệm. Cháu có thể thấy nhiều hiện tượng trong các không gian khác, bao gồm cả can nhiễu của tà ác. Sau đó, chúng tôi thanh trừ tà ác từng lượt dựa trên Pháp với một tâm thanh tỉnh và không truy cầu kết quả.

Trong quá trình này, tôi cũng nhận ra rằng tu luyện thực sự rất đơn giản. Bạn chỉ cần tu luyện mà không nghĩ về những thứ khác. Trở ngại là những chấp trước mà bạn không muốn buông bỏ hoặc là những thứ mà bạn không nhận ra. Người tu luyện phải liên tục học Pháp và vượt qua khổ nạn.

Tôi hiểu rằng Chính Pháp của Sư phụ không cần đến sự bức hại. Khi đó, cuộc bức hại đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc của ĐCSTQ sẽ không xảy ra, bởi vì nó không cần cho Chính Pháp. Quan trọng là chứng thực Pháp và cứu chúng sinh.

Sư phụ giảng rằng:

“không nằm trong phạm vi của trường thời gian thì không chịu ước chế của thời gian.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Hai)

Đây có lẽ là lý do mà tôi hiếm khi có tâm sợ hãi và có thể bước qua cuộc bức hại bằng chính niệm.

Tôi vẫn còn nhiều thiếu sót. Tôi vẫn chưa đạt được yêu cầu cơ bản của “Đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Chuyển Pháp Luân).

Trước đây, tôi không luôn nghĩ cho các đồng tu, mà chỉ ích kỷ cho mình. Bây giờ tôi cố gắng cảm thông hơn với họ, do đó chúng tôi có thể hình thành một chỉnh thể mạnh hơn và cứu nhiều chúng sinh hơn.

Một lần, khi tôi đứng trước ảnh của Sư phụ, tôi nghe thấy giọng nói điềm tĩnh và từ bi của Ngài: “Hãy quan tâm tới các đồng tu. Con phải tu luyện bản thân cho tốt, và chăm sóc cho các đồng tu. Đây cũng là sứ mệnh của con.” Tôi không thể cầm được nước mắt và luôn nhớ những lời này.

Sự khó nhọc trong tu luyện không thể so sánh với hạnh phúc vô bờ mà chúng ta có được khi cứu độ chúng sinh. Đừng tập trung vào bản thân mà hãy phục vụ người khác. Chúng ta hãy cùng là những học viên Pháp Luân Đại Pháp hanh phúc với tâm an hòa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/10/232228.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/28/121654.html

Đăng ngày 12-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share