vn.minghui.org

Sư phụ của chúng tôi




Vào những năm đầu của thập kỷ 90 thế kỷ trước, ông Lý Hồng Chí (người được các học viên của mình gọi một cách kính trọng là Sư Phụ) bắt đầu đi truyền dạy Pháp Luân Đại Pháp ngoài xã hội. Pháp Luân Đại Pháp hay còn gọi là Pháp Luân Công là một môn tập luyện mà người Trung Quốc gọi là “tu luyện”. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp tập các động tác chậm dãi và uyển chuyển và quan trọng hơn là thực hành theo các nguyên tắc Chân Thiện Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày của mình.

Bắt đầu từ năm 1992, Sư Phụ Lý Hồng Chí đi khắp Trung Quốc trong hơn 2 năm liền, truyền dạy hơn 50 khóa học về pháp môn ở các thành phố trên toàn quốc. Học phí của các khóa học thuộc vào loại ít tiền nhất trong cả nước nhưng những điều mà các học viên nhận được là vô giá – họ học được một môn tu luyện chân chính vượt xa các mục đích thông thường là chữa bệnh và đề cao sức khỏe. Lý Sư Phụ tham gia Hội sức khỏe Đông phương tổ chức vào các năm 1992 và 1993 ở Bắc Kinh và nhận đuợc rất nhiều giải thưởng. Các học viên nhanh chóng nhận ra rằng trong quá trình tham dự các khóa học thân thể họ được tịnh hóa và đạt đến trạng thái sức khỏe rất tốt. Lợi ích ban đầu này đã làm cho nhiều người phải nghiêm túc tìm hiểu về pháp môn và dẫn đến sự phát triển cực kỳ nhanh chóng của môn tập. Vào khoảng năm 1998, chỉ riêng ở Trung Quốc đã có hơn 100 triệu người theo học. Hiện nay Pháp Luân Đại Pháp đã có mặt ở trên 60 nước trên thế giới.

Trong quá trình Lý Sư Phụ đi truyền dạy pháp môn này, nhiều người đã nhận ra rằng ông không phải là một khí công sư bình thường – ông đã thực sự thể hiện được sự xuất sắc của pháp môn. Lý Sư Phụ đã thực sự dẫn dắt mọi người lên cảnh giới nhận thức cao hơn. Vì vậy mà hàng triệu người đã có lại được sức khỏe và có được hiểu biết sâu sắc hơn về mục đích nhân sinh và cách đề cao bản thân để sống một cuộc sống coi trọng đạo đức, đối xử tốt với tất cả mọi người. Các học viên đã dũng cảm và cao thượng đối mặt với sự tàn bạo chưa từng có của cuộc đàn áp ở Trung Quốc hơn 5 năm qua và thể hiện được chuẩn mực đạo đức tâm tính cao thượng của mình. Sự xuất sắc của Pháp Luân Đại Pháp và các học viên đã được ghi nhận trên khắp thế giới: Sư Phụ Lý Hồng Chí và Pháp Luân Đại Pháp đã nhận được hơn 1400 giải thưởng và công nhận và Lý Sư Phụ đã được đề cử 3 lần cho Giải Nobel về Hòa bình.

Quyển sách này là một tuyển tập các câu chuyện về những năm đầu Pháp Luân Đại Pháp được truyền dạy ở Trung Quốc. Trong những bài viết này, các học viên của pháp môn nhớ và ghi lại về các khóa học cũng như kỷ niệm của họ về những lần được tiếp xúc với Lý Sư Phụ trong các hoàn cảnh khác nhau và một số trải nghiệm cá nhân của mình về Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả các tình tiết trong cuốn sách này là các câu chuyện có thực của các tác giả và đóng vai trò là những tư liệu về thời kỳ lịch sử đáng trân quý đó – một lịch sử đang ngày càng được nhìn nhận là có ảnh hưởng lớn trên thế giới.

*****

Bài viết của một người tập Pháp Luân Đại Pháp ở Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên

Tôi rất may mắn được tham dự khóa giảng Pháp của Sư Phụ ở Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên vào tháng 5/1994. Giờ đây khi tôi hồi tưởng lại, đó là quãng thời gian quý báu và hạnh phúc nhất của cuộc đời mình. Tôi muốn viết về những trải nghiệm của mình và chia sẻ với tất cả mọi người.

Luyện công tập thể tại Thành Đô, Trung Quốc, trước 1999

Sư Phụ ăn mặc gọn gàng và giản dị, và trông rất từ bi. Trước kia tôi đã tham dự rất nhiều khóa thuyết giảng của các khí công sư nhưng chưa bao giờ nghe thấy họ giảng gì về Pháp cả. Họ chỉ xuất “công”, để cho mọi người nhận một chút tín tức, và một số thì dạy một vài động tác luyện công. Một số khác thì vẽ một hình gì đó trên một mảnh giấy và bảo mọi người cất giữ nó. Sư Phụ giảng theo cách hoàn toàn khác với tất cả các khí công sư khác. Ông giảng bài mà không cần đến sách vở gì cả. Trong các bài giảng, tôi trông thấy ông chỉ lấy một mảnh giấy nhỏ từ trong túi áo ra và sau đó bắt đầu giảng. Có khoảng 800 người tham dự khóa học nhưng không có ai là nói chuyện riêng cả. Giảng đường rất là yên tĩnh. Sư Phụ cũng rất hóm hỉnh trong khi giảng Pháp lý. Đôi khi những lời giảng của ông đã làm cho chúng tôi phải cười to lên. Không hiểu tại sao nhưng tôi cảm thấy một cảm giác rất thoải mái trong khi nghe Sư Phụ giảng bài. Đó là một trải nghiệm đẹp đẽ và vui vẻ. Ngay cả bây giờ khi hồi tưởng lại, tôi vẫn còn cảm thấy cảm giác đó.

Hồi đó tôi tham dự khóa học với một mục đích là để chữa bệnh. Tuy nhiên, sau một vài bài giảng, nhân sinh quan và cái nhìn của tôi về đạo đức đã thay đổi. Tôi đã hiểu ra rất nhiều chân lý và biết phải hành xử như thế nào trong các tình huống, làm sao để trở thành một người tốt, và thậm chí làm sao để trở thành một người tôt hơn nữa. Sau đó, một cách rất tự nhiên tôi cố gắng trở thành một người tu luyện chân chính, và sau đó tất cả các bệnh tật của tôi đều đã khỏi.

Trước kia tôi bị đủ các loại bệnh tật từ năm 1970. Tôi đã đi đến tất cả các bệnh viện lớn ở Thành Đô và tiêu tốn rất nhiều tiền, mà không thấy có kết quả gì. Nhiều khi tôi cảm thấy bi quan đến mức không thể chịu đựng thêm được nữa. Vào năm 1994, khi Sư Phụ đến Thành Đô giảng Pháp, một người bạn bảo tôi đến tham dự khóa học. Đầu tiên tôi từ chối vì tôi đã quyết định là sẽ không tập khí công nữa. Bạn tôi giục tôi cứ thử xem sao. Cuối cùng thì tôi cũng đến nghe giảng vì không có cớ gì để từ chối. Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy ảnh Sư Phụ trên trang bìa của cuốn sách Pháp Luân Công Trung Quốc, tôi đã phải thốt lên “Thật là tuyệt, tôi muốn học môn này. Ông là một vị chân sư.”

Tôi cảm thấy rằng Sư Phụ thật tuyệt vời bởi vì ông biết chúng tôi nghĩ những gì. Một hôm sau khi giảng bài, có một người đến xin Sư Phụ chữa bệnh cho mình. Sự Phụ nói, “Tôi không chữa bệnh. Anh có thể đến bệnh viện để chữa.” Người đó nói “Gia đình tôi gọi điện cho tôi từ Bắc Kinh và bảo tôi đến đây tìm thầy. Họ nói rằng thầy có thể chữa bách bệnh và các bệnh nhân được chữa khỏi ngay lập tức.” Tôi ngắt lời và nói với anh ấy rằng “Anh đừng có nhắc đến chuyện chữa bệnh.” Sau đó Sư Phụ nói “Một số người không nói ra [về ý muốn được chữa bệnh], nhưng trong tâm họ vẫn nghĩ về nó”. Tôi giật mình. Tại sao Sư Phụ lại biết được là tôi đang nghĩ gì?

Một hôm khác sau buổi giảng, tôi nói với một số người “Đây là khí công của Phật gia. Hôm nào tôi sẽ đưa mọi người lên chùa quy y.” Họ đồng ý lên chùa. Hôm sau, Sư Phụ nói trong khi giảng:

“Một số cư sỹ, nghe thấy đây là công pháp Phật gia, liền lôi kéo học viên của chúng tôi lên chùa quy y.” (Chuyển Pháp Luân)

Sau đó Sư Phụ giảng cho chúng tối nghe về nguyên tắc “bất nhị pháp môn”. Sau đó tôi nhận ra rằng điều tôi đã nói là sai. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy rằng Sư Phụ thật là thần kỳ. Ông biết tất cả các suy nghĩ của chúng tôi!

Một người phụ nữ tham dự khóa học cùng với tôi chuẩn bị viết một số ghi chú lên quyển sách Pháp Luân Công. Trước khi bà chuẩn bị viết, Sư Phụ đã nói:

“có người lấy cuốn sách này của tôi mà tuỳ tiện vẽ vẽ vạch vạch vào đó.” (Chuyển Pháp Luân)

Người phụ này giật mình đến mức bà không thể cầm bút lên được nữa. Bà nói “Vị Sư Phụ này thật là thần kỳ.”

Sư Phụ còn biết cả những điều mà chúng tôi nói ở nhà. Bạn tôi đến thuyết phục tôi đến tham dự khóa học, và cuối cùng thì tôi cũng đến tham dự. Trong khi giảng bài Sư Phụ nói rằng một số người đã bị lôi kéo đến học. Tôi cảm thấy rằng có thể là ông đang nói về mình. Mặc dù vậy, Sư Phụ vẫn quản tôi.

Trong lớp học, Sư Phụ bảo chúng tôi đưa tay ra, nam tay trái, nữ tay phải. Ông bảo chúng tôi mở lòng bàn tay ra và chú ý ở lòng bàn tay. Ngay lập tức tôi cảm thấy một cái gì đó đang quay trong lòng bàn tay. Khi Sư Phụ nói về việc cài Pháp Luân, tôi cảm thấy cái gì đó đang quay ở dưới bụng dưới của mình. Lúc đó, tôi quyết định vứt bỏ tất cả các quan niệm trước kia của mình. Chúng ta không thể đánh giá Sư Phụ bằng những quan niệm của mình. Sư Phụ không phải là một người thường. Ông rất cao thâm, chân chính, và từ bi.

Chúng ta nên tuyệt đối kính trọng Đại Sư của chúng ta bằng cách bước đi cho tốt trên con đường mà Sư Phụ đã an bài, bù đắp những tổn thất mà có thể là chúng ta đã gây ra cho Đại Pháp, và tranh thủ tối đa thời gian để hoàn thành sứ mệnh của chúng ta. Sư Phụ, hãy tin tưởng chúng con, chúng con sẽ cố gắng hết khả năng của mình!

*****

Bài của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

Ghi chú của biên tập viên: Tác giả của bài viết này bắt đầu học các bài tập và các bài giảng Pháp Luân Công trực tiếp từ Sư Phụ Lý Hồng Chí trong những ngày đầu Sư Phụ đi giảng Pháp. Tuy nhiên, vì anh ấy đã không học Pháp cho tốt trong một thời gian dài, nên tác giả của bài viết này đã đi trệch một cách đáng kể khỏi con đường tu luyện của mình sau khi cuộc đàn áp bắt đầu. Gần đây, anh ấy đã nhận ra lỗi lầm của mình và viết bài này. Chúng tôi xuất bản bài viết này để có nhiều đệ tử hơn nữa thu được lợi ích từ các câu chuyện về Sư Phụ, kính trọng Sư Phụ hơn, và trân quý khoảng thời gian quý báu này khi Đại Pháp đang được hồng truyền trên thế giới. Chúng ta hãy cố gắng để xứng đáng với sự từ bi khổ độ của Sư Phụ và xác định cho mình một vị trí tốt trong tương lai.

Tôi sinh ra ở Bắc Kinh, và quan tâm đến khí công từ khi còn trẻ. Một hôm vào năm 1990 tôi gặp một số người đang tập một môn khí công nào đó ở công viên. Tôi bị lôi cuốn bởi một sức hút rất đặc biệt không thể cưỡng lại được. Vì vậy tôi đi lại gần để xem, nhưng tôi ngần ngại không dám hỏi là họ đang làm gì bởi vì lúc đó tôi còn trẻ quá.

Buổi tối hôm đó, Sư Phụ giải thích về môn Pháp Luân Công cho các học viên của mình, và tôi cũng tham dự buổi nói chuyện. Mặc dù Sư Phụ giải thích bằng một ngôn ngữ rất giản dị, nhưng ông đã trình bày một cách sống động căn bản của tu luyện. Tôi chưa bao giờ được nghe một Pháp lớn như vậy, và ngay lúc đó tôi đã quyết định tập Pháp Luân Công. Khi tôi ngại ngùng đề nghị Sư Phụ dạy cho tôi, ông nhìn tôi và nói rằng ông không thể bởi vì ông sẽ không lưu lại lâu ở Bắc Kinh. Nhưng tôi không từ bỏ hy vọng, và đi theo các đệ tử để xem họ tập ở công viên cạnh Nhà bảo tàng Quân đội. Bốn năm ngày sau đó, tôi thấy rằng Sư Phụ vẫn ở đó, nên một lần nữa tôi lại đề nghị là được học từ ông. Lần này, Sư Phụ hỏi tôi là tại sao tôi lại muốn học. Tôi hơi lúng túng và nói rằng tôi muốn tu luyện. Sư Phụ nói rằng có 3 điều kiện mà tôi cần biết trước khi ông dạy cho tôi. Ông nói, “Thứ nhất, tôi dạy cho cậu một môn đưa cậu lên cao tầng, tôi không dạy cậu bất cứ thứ gì như bói toán, phong thủy, hay trị bệnh, và tôi không cho phép cậu học bất cứ cái gì trong những thứ này. Nếu cậu quan tâm đến những thứ này, thì cậu có thể đi tìm những người khác để học những điều đó [thay vì tập Pháp Luân Đại Pháp]. Thứ hai, chúng ta hãy cùng thử trong một thời gian, tôi sẽ thử dạy cậu, và cậu cũng có thể quyết định xem là tôi có phải là người Sư Phụ mà cậu muốn tìm hay không (Sư Phụ rất lịch sự khi nói điều này). Thứ ba, cậu không được nói với bất kỳ ai về những điều tôi dạy cho cậu, ngay cả với thân nhân của cậu.” [Ghi chú của Biên tập viên: Đây là trước khi Sư Phụ Lý Hồng Chí truyền Pháp Luân Công ra công chúng.]

Tôi đồng ý với ba điều kiện này và bắt đầu học Pháp Luân Công từ Sư Phụ.

1. Vạch trần những lời dối trá bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp

Vào năm 1991, Sư Phụ và mẹ của ông đến Thái Lan để thăm họ hàng, và ông dừng chân ở Bắc Kinh trên đường trở lại Trường Xuân, thành phố quê hương ông. Trong thời gian Sư Phụ ở Bắc Kinh, người anh trai của Lý Tinh Siêu là Lý Tinh Phong đã giới thiệu anh ta với Sư Phụ và anh ta bắt đầu học từ Sư Phụ. Vào thời gian đó, vài đệ tử khác và tôi đã theo Sư Phụ được hơn 1 năm. Bắt đầu từ ngày 23/7/1999, Đài truyền hình Trung ương Trung quốc CCTV bắt đầu phát một chương trình phỉ báng và bôi nhọ Sư Phụ. Trong chương trình, Lý Tinh Siêu tự nhận rằng anh ta đã tạo ra các bài tập cùng với Sư Phụ. Lý Tinh Siêu đã bóp méo các thực tế lịch sử và phản bội lại chính lương tâm của mình.

Thực tế là, vào đầu năm 1992, trước khi Sư Phụ truyền Pháp Luân Công ra ngoài công chúng, Sư Phụ đã phê bình Lý Tinh Siêu bởi vì anh ta đã cố gắng chữa bệnh bằng thiên mục của mình, và anh ta đã thu tiền khi làm việc đó. Hồi đó, Lý Tinh Siêu có các tâm chấp trước vào thiên mục của mình và vào việc kiếm tiền bằng cách đi chữa bệnh cho những người khác. Anh ta đã phớt lờ sự khiển trách của Sư Phụ và ngày càng rời xa khỏi Đại Pháp, và cuối cùng là chống lại Đại Pháp. Đây là một bài học nghiêm túc cho chúng ta.

Gần đây có một người ở Bắc Kinh có họ là Lưu tự nhận là anh ta đã theo Sư Phụ từ khi anh ta mới lên 9 tuổi, và rằng anh ta có thể nhìn bằng thiên mục của mình. Lưu đã truyền bá các quan điểm của mình trong các đệ tử và đã làm một số đệ tử lú lẫn. Lưu thậm chí còn đòi tiền từ các đệ tử. Sự thật của vấn đề là, trước năm 1990, Sư Phụ chưa bao giờ dạy pháp môn này cho bất kỳ ai, và ngay cả người nhà ông cũng không biết về pháp môn này. Tôi đã theo Sư Phụ từ năm 1990 cho đến khi ông đi ra nước ngoài để truyền Đại Pháp, và tôi chưa bao giờ nghe nói đến người nào có tên là Lưu như vậy cả.

2. Sư Phụ đi từng bước rất chính, giảng Pháp độ nhân lặng lẽ không phô trương

Năm 1992 khi Sư Phụ bắt đầu giới thiệu Pháp Luân Công ra công chúng, đó là thời kỳ mà khí công rất phổ biến ở Trung Quốc. Có rất nhiều môn khí công khác nhau, và trong số đó cũng có những môn liên quan đến phụ thể. Vào thời gian đó, mọi người đánh giá các môn khí công chỉ qua hai tiêu chuẩn. Một là môn đó có thể luyện ra được các công năng đặc dị hay không, và hai là môn đó có thể chữa được bệnh hay không. Vào thời gian đó, Viên nghiên cứu khí công cũng dùng hai tiêu chuẩn này để đánh giá các môn khí công.

Sư Phụ luôn giữ một lập trường rất kiên định từ khi ông xuất sơn và bắt đầu giới thiệu Pháp Luân Công ra công chúng. Ông truyền Pháp Luân Công chỉ là để độ nhân, lặng lẽ không phô trương gì cả. Đại Pháp là trang nghiêm, và không bao giờ lẫn lộn với các loại khí công khác mà chỉ để chữa bệnh hoặc có mang theo phụ thể. Việc trình diễn các công năng đặc dị không bao giờ được sử dụng để lôi cuốn mọi người theo học Pháp Luân Công. Cũng như Sư Phụ đã từng nói, “Trong quá trình được cứu độ, chỉ khi nào chư vị tìm kiếm những điều chân chính thì các tâm chấp trước của chư vị mới có thể được trừ bỏ.” (“Trừ bỏ chấp trước hơn nữa”, Pháp Luân Đại Pháp Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Do đó, Sư Phụ đã chọn cách điều chỉnh thân thể cho mọi người và khám chữa bệnh bằng khí công để giúp mọi người hiểu về Pháp Luân Công. Lần xuất hiện trước công chúng đầu tiên của Pháp Luân Công là vào tháng 6 năm 1992, dưới hình thức khám chữa bệnh bằng khí công trên diện rộng. Việc khám chữa bệnh diễn ra ở phòng họp lớn trên tầng năm tòa nhà nơi đặt trụ sở của Cục Vật liệu Xây dựng, tại Trung tâm thương mại Cam Gia Khẩu ở Bắc Kinh. Việc khám chữa bệnh diễn ra trong 10 ngày, và mỗi ngày bắt đầu vào buổi sáng và kéo dài cho đến buổi chiều. Việc khám chữa bệnh này đã đạt được hiệu quả rất tốt. Dù đó có là khối u hay gì đi nữa, tất cả đều biến mất sau khi được điều trị. Như được kiểm chứng bởi việc kiểm tra y tế sau khi điều trị, các rối loạn nội tiết đều biến mất. Một số vấn đề sức khỏe khác, bao gồm cả lồi đĩa đệm thắt lưng, đều được chữa khỏi ngay lập tức sau khi được điều trị, với kết quả kiểm tra bằng tia X-quang cho thấy bệnh đã được chữa khỏi hoàn toàn. Những người bị bệnh tim cảm thấy rất không thoải mái khi họ đến để trị bệnh, nhưng sau khi điều trị, sự đau đớn của họ đã biến mất ngay lập tức.

Một đệ tử tên là Đường hồi đó tình nguyện phụ trách trung tâm phụ đạo Bắc Kinh. Sau khi Sư Phụ chữa bệnh tim cho anh ấy, anh ấy đã đến Bệnh viện số 3 của Đại học y Bắc Kinh để chụp X-quang, và kết quả cho thấy rằng căn bệnh của anh đã được chữa khỏi. Tất cả mọi người đều được chứng kiến Pháp Luân Công thần kỳ như thế nào, và tất cả đều muốn học. Sau đó Sư Phụ tổ chức khóa giảng Pháp đầu tiên ở Bắc Kinh. Theo hồi tưởng của một số đệ tử lâu năm đã tham dự khóa học đó, có khoảng 200 người tham dự khóa học đầu tiên. Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu ngày 20/7/1999, anh Đường đã bị bắt buộc phải xuất hiện trên truyền hình để bôi nhọ Đại Pháp, nhưng chúng tôi cũng như anh Đường đều hiểu rằng chính Pháp Luân Đại Pháp đã cho anh ấy một cuộc đời thứ hai.

3. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người thầy trả tiền ăn cho các đệ tử của mình

Trước kia, khi tôi còn tập các môn khí công khác, tôi luôn luôn thấy rằng các đệ tử phải chu cấp cho người thầy của họ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người thầy nào trả tiền ăn cho các đệ tử của mình.

Vào năm 1991, sau khi Sư Phụ trở về từ chuyến đi thăm Thái Lan của mình, chúng tôi đi đến chùa Giới Đài ở Bắc Kinh với Sư Phụ. Vào giờ ăn trưa, chúng tôi ăn ở một cửa hàng nhỏ ở bên đường. Tất cả chúng tôi đều cố gắng trả tiền cho bữa ăn sau khi chúng tôi ăn xong, nhưng Sư Phụ bảo chúng tôi cứ để đấy và ông đi trả tiền ăn cho tất cả chúng tôi. Điều này đã làm cho chúng tôi cảm động sâu sắc bởi vì chúng tôi đều biết rằng tục lệ luôn luôn là các đệ tử phải chu cấp trong các môn khí công khác. Đây là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy một sư phụ trả tiền ăn cho các đệ tử của mình. Hơn mười năm đã trôi qua nhưng hình ảnh đó vẫn còn sống động trước mắt tôi.

4. Trong những năm đi theo Sư Phụ khi Ông đi truyền Pháp, chúng tôi ăn uống rất đạm bạc

Trong thời kỳ đầu này, tôi đã đi theo Sư Phụ khi Ông đi các nơi giảng Pháp. Trong những năm đó, Sư Phụ chỉ ăn mì ăn liền trong các chuyến đi. Khi chúng tôi đến nơi tổ chức khóa giảng, Sư Phụ thường không ăn bữa chiều trước khi giảng lớp buổi tối. Sau buổi giảng, khi chúng tôi trở về nhà trọ đã là tám chín giờ tối, và vào lúc đó nhà trọ đã không còn cung cấp đồ ăn nữa. Sư Phụ không đi ra ngoài để ăn ở nhà hàng. Ông luôn luôn ăn mì ăn liền và chúng tôi cũng ăn mì ăn liền cùng với Sư Phụ. Trong những năm đó, tôi ăn mì ăn liền nhiều đến nỗi tôi thực sự sợ phải ăn mì ăn liền. Thậm chí tôi còn cảm thấy khó chịu khi tôi ngửi thấy mùi mì ăn liền. Nhiều khi, chúng tôi ăn mì ăn liền mà chúng tôi đã mua buôn với số lượng lớn, và chúng tôi nhiều ngày mới hết.

Sư Phụ không ăn nhiều và Ông ăn rất nhanh. Nếu có đồ ăn còn thừa, Sư Phụ sẽ gói lại và mang theo. Sư Phụ rất tiết kiệm. Sau này, tôi phát hiện ra một chi tiết nữa về Sư Phụ. Khi đi ăn với các đệ tử đi theo mình, Ông luôn luôn ăn xong trước những người khác và đi trả tiền ăn cho tất cả mọi người.

5. Giữa mùa hè nóng nực, Sư Phụ đi lại bằng phương tiện giao thông công cộng đông đúc

Vào tháng 7/1992, Sư Phụ vừa mới tới Bắc Kinh, và tôi đi với Ông để giải quyết một số việc lặt vặt. Đó là một ngày nóng nực và tôi đang định gọi một chiếc taxi cho tiện, nhưng Sư Phụ quyết định đi bằng xe buýt công cộng đông đúc. Tôi đành phải bỏ ý định gọi taxi. Mồ hôi tôi tuôn xối xả khi ở trên xe buýt, nhưng sự tiết kiệm của Sư Phụ đã làm cho tôi cảm động sâu sắc.

Một số người đã bịa đặt và tuyên truyền những tin đồn đại trên truyền hình, nói rằng Sư Phụ sống một cuộc sống xa sỉ. Tôi không biết là những lời đồn đại đó là từ đâu mà ra và tôi không biết họ là những hạng người nào mà lại bôi nhọ và phỉ báng Sư Phụ từ bi của tôi. Tôi đã đi theo Sư Phụ nhiều năm, bắt đầu đi cùng Ông 2 năm trước khi Ông truyền Đại Pháp ra công chúng. Giờ thì tôi đã biết rằng việc tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp là vô biên. Khi tôi nghĩ về những vất vả mà Sư Phụ đã gánh chịu trong những năm truyền Đại Pháp cho mọi người để cứu độ họ, tôi không thể cầm được nước mắt.

6. “Kiên nhẫn nghe mọi người nói cho đến khi họ nói xong để thể hiện sự tôn trọng đối với họ”

Khi tôi mới bắt đầu đi theo và trợ giúp Sư Phụ khi ông truyền Pháp Luân Công ra công chúng, tôi thường ngắt lời người khác trong khi nói chuyện bởi vì tâm tính của tôi không tốt và tôi còn quá trẻ và bốc đồng. Đôi khi tôi hay áp đặt những hiểu biết và tình cảm của mình lên những người khác. Có những lúc, bởi vì tôi có tính ngạo mạn, tôi thường giả vờ là cái gì mình cũng biết. Sư Phụ dạy tôi rằng kiên nhẫn nghe mọi người nói cho đến khi họ nói xong để thể hiện sự tôn trọng đối với họ. Tôi cũng cần phải chú ý đến điều mà mọi người đang nói. Hãy dùng Pháp để đo lường và xem xem điều đó có đúng với Pháp hay không. Sau khi phân tích cẩn thận những điều mà họ nói, thì sau đó tôi có thể kiên trì nói lên ý kiến của mình. Tôi nên cố gắng nghe nhiều hơn và nói ít hơn. Chăm chú lắng nghe tất cả những gì mà người đó muốn nói và không bốc đồng là thể hiện của phép lịch sự và tự tu luyện.

Những lời dạy của Sư Phụ đã ảnh hưởng sâu sắc đến tôi. Hơn 10 năm qua, tôi thường dùng những lời dạy này để đo lường chính mình. Khi tôi thấy các đệ tử đồng môn đặc biệt là những nam đệ tử còn ít tuổi không kiên nhẫn và tùy tiện, không chú ý đến phong thái khi liên hệ hoặc nói chuyện với nhau, tôi thường nhẹ nhàng nói lại với họ những lời mà Sư Phụ đã dạy cho tôi. Họ đều cảm thấy rằng những lời dạy này thật là bổ ích đối với họ.

Trong lớp học, ngoại trừ việc giảng Pháp, Sư Phụ rất hiếm khi nói sau khi đã giảng xong.

7. Lần nào Sư Phụ tiễn chân đệ tử hay khách, ông cũng chờ cho đến khi họ đi khuất rồi ông mới quay trở lại phòng của mình

Sư Phụ là người rất đáng kính trong cuộc sống hàng ngày bao gồm trong cả các việc như đi đứng ngồi và nằm. Ông là người rất dễ gần và có một tính cách thân thiện và ấm cúng. Ngay cả sau rất nhiều năm, tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy Sư Phụ bắt chéo chân hay ngả người ra đằng sau khi ông ngồi trên ghế. Sư Phụ tỏ rõ sự tôn trọng khi nói chuyện với các đệ tử nhiều tuổi, và giọng nói của ông rất là tôn trọng. Lần nào ông tiễn chân khách hay các đệ tử ông cũng đứng ở cửa và đợi cho đến khi khách đi khuất rồi ông mới quay trở vào phòng. Một chi tiết nhỏ đó cũng đã ăn sâu vào tâm trí tôi rất nhiều năm.

8. Sư Phụ giảng Pháp không biết mệt mỏi

Sư Phụ thường có các buổi trả lời câu hỏi trong khi giảng Pháp. Sư Phụ dùng toàn bộ ngày thứ 10 của khóa học chỉ để trả lời các câu hỏi của học viên. Mỗi lần các học viên đưa lên rất nhiều câu hỏi. Ngay cả những câu hỏi đã được trả lời nhiều lần trước kia, nhưng vẫn có những học viên hỏi lại. Luôn có nhiều học viên mới ở các nơi đến dự khóa học. Sư Phụ đã nói rằng ông không muốn lặp lại các câu trả lời cho một số câu hỏi để tiết kiệm thời gian, nhưng các học viên vẫn đưa ra các câu hỏi tương tự. Những lúc đó, Sư Phụ lại kiên nhẫn trả lời các câu hỏi đó. Đặc biệt là những người mới đến từ các nơi luôn luôn hỏi các câu hỏi tương tự và rất căn bản. Đôi khi các học viên lâu năm trở nên mất kiên nhẫn, nhưng trong nhiều năm ở các nơi Sư Phụ gặp rất nhiều học viên và ông luôn luôn kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của họ một cách rõ ràng và chi tiết cụ thể.

Đôi khi trong một số trường hợp, tôi gần như phát cáu lên. Ví dụ, những người mới đến luôn luôn muốn tôi sửa các động tác cho họ. Khi cùng một việc xảy ra lặp lại nhiều lần, sau một lúc là tôi trở nên mất kiên nhẫn. Nhưng khi tôi nhớ đến lòng kiên nhẫn của Sư Phụ là sự khó chịu của tôi biến mất ngay lập tức. Có người nói rằng sẽ không học được điều gì mới khi nói chuyện với các học viên mới, nên họ luôn luôn muốn nói chuyện với các học viên lâu năm đã tu lên tầng thứ cao hơn. Nhưng trên thực tế thì điều này không đúng. Một đệ tử chân tu có thể đề cao trong mọi hoàn cảnh. Tất cả đều được phản ánh trong sự tiến bộ trong tu luyện, khi ta tiếp xúc với các học viên mới, và phải kiên nhẫn, tốt bụng, và giảm bớt chấp trước vào tự ngã. Ví dụ, hiện giờ khi chúng ta đi giải thích sự thật, chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, chúng ta phải đối mặt với can nhiễu của tà ác khi giải thích sự thật với những người đã bị tẩy não và đầu độc thâm sâu. Khi chúng ta phải đối mặt với những hiểu nhầm của mọi người, thì khả năng kiềm chế cảm xúc của chúng ta và để có thể thiện và nhẫn đều thể hiện ra khi một đệ tử chân tu đột phá qua chấp trước vào tự ngã và đề cao nhanh chóng.

Sư Phụ nói,

“Từ bi là tu xuất ra ấy, [chứ] không phải biểu hiện ra ngoài; là từ nội tâm, chứ không phải làm để người khác coi; nó vĩnh viễn [tồn tại] ở đó, nhưng không thuận theo thời gian hay hoàn cảnh mà biến đổi theo.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2003”)

Mỗi lần tôi đọc lại đoạn Pháp này tôi lại nhớ lại sự cảm động của mình trước lòng từ bi và kiên nhẫn của Sư Phụ khi Ông đi giảng Pháp và dẫn dắt các đệ tử của mình trong những năm đầu đó.

9. Chứng kiến đức tính trầm lặng của Sư Phụ

Vào năm 1993, một người từ Viện nghiên cứu khí công mời Sư Phụ đến thành phố quê hương của ông ấy là Liêu Thành ở tỉnh Sơn Đông để giảng Pháp. Ông ấy nói rằng ông ấy muốn giới thiệu một môn khí công tốt cho nhân dân của thành phố quê hương mình nhưng trên thực tế mục đích thật sự của ông ấy là để kiếm tiền cùng với Hội khí công địa phương. Khi khóa học kết thúc, theo như hợp đồng dùng cho tất cả các khóa giảng của Sư Phụ ở các nơi khác, Sư Phụ chỉ lấy 30-40%, còn bên tổ chức tại địa phương lấy 60-70% của tổng số phí thu được. Sư Phụ giảng với một mức giá rất thấp. Trên thực tế, hồi đó Pháp Luân Công thu mức phí ít nhất so với tất cả các khóa học của các môn khí công khác. Phí thu đối với một người là 40 nhân dân tệ và các học viên lâu năm chỉ phải đóng có một nửa là 20 nhân dân tệ, vì vậy có rất nhiều học viên lâu năm đến tham dự mỗi khi Sư Phụ mở một khóa giảng Pháp mới. Mỗi lần có một khóa giảng Pháp, hiếm khi còn thừa lại một đồng nào sau khi chi trả các khoản thuê giảng đường, đồ ăn và khách sạn.

Sau khi khóa học kết thúc, người tổ chức của Hội khí công địa phương tỉnh Sơn Đông phàn nàn rằng Sư Phụ đã đặt mức phí quá thấp. Khi một người trong số họ đưa Sư Phụ đến Ga xe lửa Tế Nam trên một chiếc ô-tô, bà ấy liên lục phàn nàn với Sư Phụ trong suốt hơn một giờ đồng hồ liền.

Tôi ngồi ở ghế đằng sau và nghe. Đầu tiên tôi cố gắng giữ yên lặng. Cuối cùng, tôi không thể nhịn được nữa. Vì tôi không thể chịu được việc bà ấy cứ lăng mạ Sư Phụ như thế nữa, tôi quát lên, “Bà im đi. Nếu bà cứ tiếp tục như thế này nữa, chúng tôi sẽ không cần bà đưa chúng tôi ra ga nữa. Chúng tôi sẽ xuống xe và tự đi đến đó.” Sư Phụ quay lại nhìn tôi. Ông không nói gì cả. Nhưng tôi hiểu rằng ông đã khiển trách tôi và ra hiệu rằng tôi không được nói nữa mà chỉ nên ngồi yên. Sức mạnh của biểu hiện từ bi và nghiêm khắc của Sư Phụ đã ngay lập tức làm nguội lại cơn nóng giận của tôi. Bà ấy dường như cũng bị ước chế bởi sức mạnh đó và không nói gì nữa sau khi nói nốt vài lời. Sau sự tình này, Sư Phụ không giải thích điều gì cả. Trong toàn bộ quá trình này, Sư Phụ chẳng nói một lời nào cả. Tuy nhiên, tất cả chúng tôi có mặt lúc đó bao gồm cả người tổ chức đã nhận ra những lỗi lầm của mình.

Hiểu biết cá nhân của tôi là “Nhẫn vô khả Nhẫn” là được dạy cho bên đã đạt ngộ của các đệ tử Đại Pháp để bên đó tiêu diệt tà ác và làm Chính Pháp. Nó không có nghĩa là để cho chúng ta nuôi dưỡng những tâm chấp trước mà chúng ta chưa vứt bỏ được ở bên phần con người của chúng ta. Trên thực tế, chúng ta cần phải kiềm chế cho tốt bên phía con người của chúng ta và luôn luôn tu luyện tâm tính của chúng ta. Khi đó bên đã đạt ngộ của chúng ta sẽ có thể hoàn toàn thi triển các công năng và không bị ảnh hưởng bởi bên phía con người. Khi đó, thần thông sẽ được thi triển và tham gia vào quá trình Chính Pháp và tiêu diệt các lực lượng tà ác.

10. Một cái nhìn của Sư Phụ như một cái gương, để lộ ra tất cả các tư tưởng xấu của tôi

Vào năm 1994, Sư Phụ tổ chức một khóa giảng Pháp Luân Đại Pháp ở Trịnh Châu. Số người tham dự nhiều hơn nhiều so với dự tính, và giảng đường do đơn vị tổ chức địa phương thuê rất tồi tàn. Gạch ở ghế ngồi bị lộ ra, và có những cửa sổ không có kính. Tôi lo lắng, và đến hỏi người tổ chức ở địa phương để đề nghị thay đổi địa điểm và thiết bị âm thanh. Trong khi nói chuyện, tôi đã không giữ được tâm tính của mình và phát cáu lên.

Sư Phụ bảo tôi đến gặp Ông. Tôi đã ở bên cạnh Sư Phụ kể từ khi tôi đắc Pháp, và đây là lần đầu tiên Sư Phụ nói với tôi mà không cười. Ngay từ trước khi Sư Phụ nói, hai chân tôi đã run lên và tôi cảm nhận được sự hiện diện của quyền năng của Sư Phụ. Một cái nhìn của Sư Phụ như là một cái gương sáng, và tất cả các suy nghĩ của tôi bị lộ ra. Tôi bắt đầu xem xét lại các vấn đề mà trước kia tôi chưa hiểu. Không có lời nào có thể tả được quyền năng và sự nghiêm trang của Sư Phụ.

Hai mươi phút sau khi tôi nổi cáu với người tổ chức, tôi bị mất tiếng. Tôi cảm thấy ổn khi tôi đi lên bục giảng để hướng dẫn các bài tập, nhưng cảm thấy rất khó chịu sau khi đi xuống. Tình trạng đó kéo dài khoảng 4-5 ngày.

11. Sư Phụ quay sang phía tôi và nhìn vào mắt tôi hơn 10 giây không nói một lời nào

Vào mùa Hè năm 1993, tôi đi theo Sư Phụ đến Vũ Hán nơi Ông giảng Pháp. Một hôm Sư Phụ và tôi đến thăm chùa Qui Nguyên ở Hán Khẩu. Với một tay đặt thẳng trước ngực, Sư Phụ đứng nghiêm trước tượng Thích Ca Mâu Ni. Tôi đứng ở phía sau bên phải Sư Phụ, cũng với một tay trước ngực (lẽ ra tôi phải đặt hai tay trước ngực trong tư thế hợp thập). Đứng trước tượng Phật, trí tưởng tượng của tôi bay tự do và tôi nghĩ, “Thích Ca Mâu Ni chỉ là một Phật Như Lai. Phật ở tầng cao hơn nhìn một Phật Như Lai như là nhìn một người thường, và tầng của tôi cao hơn.” Không biết từ lúc nào, bàn tay tôi để trước ngực hạ thấp xuống. Trong khi tôi đang để cho trí tưởng tượng bay tự do với hai mắt nhắm hờ, Sư Phụ đột nhiên quay sang phía tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi trong hơn 10 giây mà không nói một lời nào. Tôi sợ đến nỗi toát mồ hôi trong khi người cảm thấy lạnh và giật mình tỉnh ngộ.

Tôi tưởng tôi đã là một sinh viên đại học sau khi mới chỉ xem qua một quyển sách giáo khoa đại học. Tự ngã kiêu căng của tôi đã dẫn đến tôi tự tâm sinh ma, nhưng tôi đã không thể nhận được ra vào lúc đó. Một số đệ tử lâu năm đã mắc vào chính cái bẫy này và cuối cùng thậm chí từ chối thừa nhận cả Sư Phụ. Bài học đó quả là đắt giá.

12. Sự thật về lời cáo buộc, “nhìn thấy chết mà không cứu”

Trước mỗi buổi giảng Pháp, Sư Phụ thường nói với những người tổ chức của Hội khí công địa phương rằng “những người bị bệnh nặng” sẽ không được cho vào lớp. Trong các buổi giảng Pháp, Sư Phụ cũng nói rằng chúng tôi không đến đây để trị bệnh. Nếu có ai đến để được trị bệnh, chúng tôi sẽ hoàn lại phí vào cửa cho người đó ngay cả khi người đó đã đăng ký rồi. Những người tổ chức của các Hội khí công địa phương thường không làm theo yêu cầu này bởi vì họ muốn kiếm tiền.

Vào năm 1994, trong một buổi giảng có 4000 người tham dự ở Cáp Nhĩ Tân, một vài người từ Cẩm Châu khiêng một người đàn ông rất béo vào sân vận động. Người này đã không còn biết gì và đã hoàn toàn mất khả năng cử động. Người nhà ông ấy khiêng ông ấy vào và ra trước và sau mỗi buổi giảng. Ông ấy được khiêng vào nơi giảng ngay cả khi ông ấy đã không thể nâng được đầu của mình lên và phải nằm xuống để “nghe” giảng. Trong các buổi giảng, Sư Phụ nhiều lần yêu cầu rằng những người bị bệnh nặng phải rời sân vận động và nói rõ rằng “buổi giảng không phải là để trị bệnh”. Nhưng họ đã không nghe lời.

Một buổi chiều, người đàn ông này đã chết ở trong phòng khách sạn của mình. Người nhà ông ấy khiêng thi thể ông ấy đến bên ngoài nơi giảng và yêu cầu rằng Sư Phụ phải cứu ông ấy. Lúc đó Sư Phụ đang giảng Pháp. Một nhân viên nói vài lời với Sư Phụ và Sư Phụ nhanh chóng đi ra ngoài một lúc. Khi ông quay trở lại, Sư Phụ nói với chúng tôi rằng người đàn ông này đã chết vài ngày trước đó. Nếu ông ấy vẫn còn sống thì có khả năng cứu ông ấy nhưng giờ đây ông ấy đã chết rồi.

Người nhà của người đàn ông này bắt đầu cáo buộc là Sư Phụ thấy người đang chết mà không cứu. Một vài “đệ tử” cũng đổ lỗi cho Sư Phụ, và một trong số họ nói, “Tôi sẽ không tập nữa,” và ném chiếc phù hiệu Pháp Luân xuống đất. Sư Phụ bảo anh ta, “Anh không đạt tiêu chuẩn.” Sau đó Sư Phụ nói, “Người này bị cái gì đó khống chế. Tôi sẽ cảm thấy tiếc nếu như anh ta là một đệ tử thực sự.”

*****

Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Quý Châu

Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công năm 1993. Tôi rất may mắn được trực tiếp nghe Sư Phụ giảng Pháp vào bốn dịp khác nhau, và tôi cũng đã từng được nghe Sư Phụ giảng Pháp cho các phụ đạo viên tình nguyện. Tôi đã được gặp Sư Phụ năm lần, tôi nghe Sư Phụ giảng Pháp một cách tôn kính, và tôi đã được chứng kiến lòng từ bi vĩ đại của Sư Phụ. Tôi muốn chia sẻ với các đệ tử đồng môn những ký ức sâu sắc nhất của mình, những điều kỳ diệu, thần thánh và tuyệt vời của Pháp Luân Đại Pháp mà tôi đã được chứng kiến.

1. Tôi đã được trực tiếp gặp Sư Phụ và được tắm trong Phật ân 5 lần

Vào tháng 5 năm 1993, một trong những giáo viên tiểu học của tôi đưa tôi đến tham dự khóa giảng Pháp thứ nhất của Sư Phụ ở Quý Châu. Đó là vào ngày thứ ba của khóa học mà tôi may mắn đắc được Pháp.

Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy Sư Phụ, tôi đã cảm thấy rằng tôi đã biết Ông từ lâu, nhưng tôi không thể nhớ được là mình đã gặp Ông khi nào. Tôi lặng lẽ ngồi xuống phía cuối giảng đường. Câu đầu tiên mà tôi nghe thấy là:

“Một số người đã tập khí công khác trước kia cũng đến lớp học của tôi. Miễn là chư vị thực sự tập Pháp Luân Công, tôi sẽ giải quyết tất cả những vấn đề này, tôi sẽ thanh lý thân thể chư vị, điều chỉnh thân thể chư vị, cái tốt lưu lại và cái xấu bỏ đi, đảm bảo là từ nay chu vị có thể tu luyện.” (Lược dịch băng ghi âm)

Thật là thần kỳ! Làm sao mà Sư Phụ lại có thể biết được rằng, do các vấn đề về sức khỏe, tôi đã tập khí công khác trước đây? Có vẻ như là tôi đã tìm thấy một Sư Phụ chân chính. Pháp lý của Sư Phụ đã ảnh hưởng sâu sắc đến tôi. Từng câu nói của Sư Phụ đều làm cho tôi cảm động. Càng nghe tôi càng muốn nghe và thích nghe.

Sư Phụ đã giảng ba khóa ở Quý Châu. Tôi đã tham dự tất cả các khóa học và cũng đưa một số đồng nghiệp và thân quyến đến.

Khi Sư Phụ giảng khóa cuối cùng ở thành phố Quảng Châu vào tháng 12 năm 1994, tôi cũng ở đó. Vào ngày 23/09/1997, Sư Phụ giảng Pháp cho các phụ đạo viên khu vực Quý Châu ở Quý Dương. Tôi lại may mắn được gặp Sư Phụ một lần nữa và nghe Ông giảng Pháp. Tổng cộng, tôi đã được gặp Sư Phụ năm lần.

Sư Phụ nói trong quyển Chuyển Pháp Luân,

“Tôi thấy rằng những người trực tiếp nghe tôi truyền công giảng Pháp, tôi nói thật rằng…… sau này chư vị sẽ hiểu ra; chư vị sẽ thấy rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường.”

Thật là đúng! Mỗi khi tôi nhớ lại khoảng thời gian đó tôi lại cảm thấy vui không thể tả được.

2. Sư Phụ tiêu trừ tà ác can nhiễu

Tôi nhớ rằng có đủ các dạng các loại can nhiễu trong khóa giảng thứ ba. Hoặc là bị mất điện đột ngột trong khi Sư Phụ đang giảng Pháp, hoặc là phải chuyển địa điểm vào phút chót. Đặc biệt là trong các khóa giảng thứ nhất và thứ hai, trong khi Sư Phụ đang giảng, điện bị mất đột ngột. Người ta không tìm thấy vấn đề gì với nguồn cung cấp điện hay lưới điện. Tôi nhìn thấy Sư Phụ dùng tay làm cái gì đó ở trên không và điện lại có trở lại. Sau đó Sư Phụ lại tiếp tục giảng Pháp. Sau đó điện lại bị mất, và Sư Phụ lại phải giải quyết vấn đề đó. Việc này lặp lại nhiều lần. Đôi khi có vẻ như là Sư Phụ chỉ ngồi yên suy nghĩ trong vài giây và vấn đề được giải quyết.

Chúng tôi biết qua bài giảng của Sư Phụ rằng có nhiều Đạo sĩ ở Quý Châu. Họ tu luyện ở trên núi xa và dùng công năng để bít hang động lại, và họ phải chịu khổ rất nhiều trên con đường tu luyện của mình. Họ chưa đắc được phương pháp tu luyện đúng đắn, và thậm chí sau một thời gian dài tu luyện, họ vẫn không tiến bộ được bao nhiêu. Có nhiều người tốt trong số họ đã đến nghe Pháp trong dịp này, nhưng cũng có một số người xấu. Sư Phụ không muốn đấu với người khác, nên Ông lặng lẽ giải quyết can nhiễu và tiếp tục giảng. Không ai có thể can nhiễu được.

Sư Phụ giảng hai khóa nữa vào tháng 5 và 6. Khóa thứ nhất được tổ chức ở Cục Địa chất tỉnh, và khóa thứ hai được tổ chức ở phòng họp lớn của Viện Y học Quý Dương. Khóa giảng thứ ba được tổ chức vào tháng 8, và đã có nhiều đệ tử đến tham dự. Khóa học được tổ chức ở Hội trường chính quyền tỉnh. Nhưng sau buổi giảng thứ nhất, lớp học không được phép tiếp tục vào ngày thứ hai. Chúng tôi nhanh chóng tìm thấy một Trung tâm hoạt động tuổi trẻ để dùng, và vì vậy việc giảng của Sư Phụ không bị ảnh hưởng. Sau đó chúng tôi được biết rằng đó là con rắn ở hang Huaxi trong hình người gây ra rắc rối đó. Tại Hội sức khỏe đông phương năm 1993 ở Bắc Kinh, con rắn đó lại đến gây rối, mặc dù trước đó nó đã nói với trưởng trạm phụ đạo Quý Châu là nó sẽ không gây rối nữa. Sư Phụ đã từ bi cho nó nhiều cơ hội để sửa lỗi, nhưng nó đã không thể thay đổi được bản tính tà ác của mình và cuối cùng đã phải bị tiêu trừ.

3. Một điều thần kỳ trong tấm ảnh

Sau khóa giảng lần thứ nhất kết thúc, chúng tôi may mắn được chụp ảnh chung với Sư Phụ ở trước đài phun nước con voi ở công viên Kiềm Linh, Quý Dương, mà đã từng là một trong những điểm luyện công của chúng tôi. Khi kết thúc khóa giảng thứ hai, Sư Phụ vỗ hai bên vai tôi và nhẹ nhàng nói với tôi, “Hãy giữ gìn tâm tính của mình. Hãy tu luyện cho tốt.” Một nam đệ tử đồng môn trẻ nhìn thấy và nói với tôi, “Chị thật là may mắn! Lý Sư Phụ vừa cho chị những thứ rất quý báu!”

Tôi đi về nhà, nhưng tôi không thể trầm tĩnh trở lại. Tôi nghĩ, “Sư Phụ chuẩn bị rời Quý Dương. Mình phải đi tiễn chân Ông.”

Trời đang mưa. Trong khi tôi vội vàng đi đến nhà ga xe lửa, tôi đột nhiên cảm thấy cái gì đó rất giống như điều mà Sư Phụ đã nói trong “Quán đỉnh”:

“…một luồng nhiệt tuôn từ trên đỉnh đầu xuống thông thấu toàn thân.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm thấy cực kỳ thoải mái, và cảm giác này kéo dài rất lâu. Kể từ đó trở đi, cảm giác lạnh cóng mà tôi liên tục cảm thấy ở chân tay mình, cùng với tất cả các bệnh tật khác của tôi đã biến mất.

Sư Phụ lên tàu, và sau đó tàu từ từ chuyển bánh. Rất nhiều đệ tử đứng nhìn theo Sư Phụ từ trên sân ga. Sư Phụ đứng cạnh cửa và vẫy chúng tôi. Một bức ảnh được chụp. Trong tấm ảnh, từ bàn tay đang vẫy của Sư Phụ đến đầu của chúng tôi toàn là màu trắng tinh. Chúng tôi được bao bọc trong màu trắng đó. Thân và mặt chúng tôi nhìn không rõ ràng bởi vì tất cả đều là màu trắng. Mỗi lần nhìn lại tấm ảnh này, chúng tôi đều cảm thấy lòng từ bi bao la của Sư Phụ, và cảm thấy vui hơn và lòng tràn đầy chính niệm.

4. Điểm ngộ cho những người có duyên phận

Trước khi tôi tập Pháp Luân Công, tôi đã tập nhiều loại khí công khác với mục đích là để chữa bệnh. Tôi cũng đã từng được một khí công sư ở địa phương cũng như một số người anh và chị tôi cũng đã chữa bệnh cho tôi bằng khí công. Sau khi tôi học Pháp Luân Công tôi tụ nhủ, “Chỉ có Sư Phụ Đại Pháp là Sư Phụ chân chính của tôi. Chỉ có Ông mới có thể cứu độ tôi.” Vì vậy tôi nói với các anh chị tôi, “Pháp Luân Đại Pháp là công pháp tính mệnh song tu chân chính. Lý Sư Phụ đã đến để độ nhân.” Kể từ đó trở đi, tôi không tập các môn khí công khác nữa và chỉ tập trung vào tập Pháp Luân Công. Tôi hy vọng rằng họ cũng sẽ tập Pháp Luân Công, bao gồm cả người mà trước kia tôi gọi là “sư phụ”. Tôi mua một cái đệm {dùng để ngồi thiền – dịch giả} và một bộ hoàn chỉnh các quyển sách của Pháp Luân Công cho ông ấy. Ông ấy nhận cái đệm nhưng trả lại tôi các tư liệu Đại Pháp. Một trong những người chị của tôi nói với tôi rằng chị ấy biết Pháp Luân Công là tốt và chị ấy cũng muốn tập nhưng sau một thời gian dài chị ấy vẫn chưa thể quyết định dứt khoát được.

Một hôm vào buổi trưa, khi khóa giảng thứ hai gần kết thúc, tôi đi đến nhà chị. Chị ấy vui vẻ nói với tôi rằng khi chị ngồi thiền ở nhà buổi sáng (môn khí công mà chị ấy tập cũng có ngồi thiền), và nhìn thấy thông qua thiên mục của chị ấy rằng một cột năng lượng rất mạnh mẽ và đẹp đang quay từ phía viện y học, địa điểm của lớp học của chúng tôi, về phía nhà chị ấy. Nhà của chị ấy nằm ở phần tây nam của thành phố và viện y học nằm ở phía bắc nên cột năng lượng đã đi xuyên qua gần như toàn bộ thành phố. Sau đó nó dừng lại trước mặt chị. Nó rất sáng và làm cho chị cảm thấy rất dễ chịu. Còn đáng ngạc nhiên hơn nữa là sau khi chị ấy ngồi thiền xong, chị ấy phát hiện ra một bức tranh phong cảnh rất đẹp xuất hiện ở trên bàn tay phải của chị. Trông có vẻ như nó đã được vẽ bằng bút chì màu tím, nhưng chị ấy không thể xóa hay rửa nó đi. Tôi rất là cao hứng khi nhìn thấy nó và nói với chị, “Đây là điểm ngộ của Sư Phụ Đại Pháp, bảo chị là đừng để lỡ cơ hội quý báu này.” Sau đó tôi đưa chị đến lớp học ở viện y học, và cuối cùng thì chị cũng được nghe Sư Phụ giảng. Đó là buổi giảng cuối cùng của khóa học thứ hai.

Sau khi buổi giảng, tôi đưa chị đên gặp Sư Phụ và kể lại với Ông những gì đã xảy ra với chị ấy. Sư Phụ nhìn bức tranh trên tay chị ấy và vui vẻ bảo chị ấy tham dự khóa học thứ ba vào tháng 8. Thật đáng buồn là, vì chị ấy không thể từ bỏ môn khí công mà chị ấy tập trước đó và những “công năng đặc dị” của mình cũng như không thể vứt bỏ các tâm chấp trước của người thường của mình nên chị ấy đã không tham dự khóa học. Thật là một điều đáng buồn!

5. Thân thể tôi được thanh lý và tịnh hóa

Sư Phụ nói,

“Đối với mỗi đệ tử chân tu Đại Pháp, tôi sẽ thanh lý thân thể chư vị và tịnh hóa thân thể cho chư vị. Các bệnh mà chư vị biết, các bệnh mà chư vị không biết, và các bệnh sẽ xảy ra trong tương lai tất cả sẽ được thanh lý cho chư vị.” (Lược dịch băng ghi âm)

Trước khi tôi tập Pháp Luân Công, tôi bị nhiều vấn đề về sức khỏe, bao gồm cả hậu quả của một lần bị chấn thương, các vấn đề về lưng, sốt vào mùa hè, bệnh lao, viêm sụn xương sườn, viêm khớp, các vấn đề về thận, vân vân…Thân thể tôi thường bị phù, chân tay lạnh cóng, và tôi thường xuyên bị cảm. Trong một thời gian dài tôi không thể sống thiếu thuốc và tiêm. Tôi gày da bọc xương, nước da tôi tối màu, và trông tôi già hơn nhiều so với tuổi thực tế của mình.

Chưa đầy một tháng sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, tất cả các bệnh của tôi biến mất mà không cần điều trị y tế. Nước da mặt tôi trở nên khỏe mạnh, và tôi cảm thấy tràn đầy sức sống. Kể từ đó, tôi không còn cần phải uống hoặc tiêm thuốc nữa, và trông tôi trẻ ra nhiều. Đồng nghiệp và gia đình đều mừng cho tôi.

Một buổi chiều sau khóa học lần thứ hai kết thúc, tôi đang quét nhà. Đột nhiên tôi cảm thấy đau bụng như cắt ruột. Nó đau đến nỗi tôi phải lăn lộn ở trên ghế sofa. Sau một lúc, quần áo tôi ướt sũng. Chồng và con tôi đều lo lắng và chuẩn bị đưa tôi đến bệnh viện. Tôi bảo với chồng con là đấy không phải là bệnh tật mà đó là Sư Phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi và trừ bỏ các nguyên nhân gốc rễ của mọi bệnh tật của tôi. Tôi không muốn đi bệnh viện. Cơn đau quả là không thể chịu nổi. Tôi kêu lên, “Sư Phụ, hãy cho con thêm sức mạnh!” Ngay khi tôi nói như vậy, cơn đau đột nhiên biến mất. Tôi lại trở lại bình thường như không có gì xảy ra cả. Tôi lại nhặt cái chổi lên và bắt đầu quét.

Chồng con tôi không thể không nói, “Thật là thần kỳ. Cơn đau vừa mới rất kinh khủng. Ngay khi mẹ gọi Sư Phụ cầu cứu, cơn đau đã dừng lại. Ai mà tin được chứ? Mình cũng sẽ không tin nếu như mình không được tận mắt chứng kiến.”

Một lần ở cơ quan, đột nhiên tôi bị đi ngoài và phải vào nhà vệ sinh liên tục. Đồng nghiệp của tôi cố bảo tôi uống thuốc. Tôi nói tôi sẽ ổn thôi sau khi những thứ xấu bị tống ra hết. Buổi trưa hôm đó tôi không ăn gì cả. Tôi phải vào nhà vệ sinh mấy chục lần ngày hôm đó, nhưng tôi vẫn khỏe mạnh và làm việc bình thường sau khi đi vệ sinh. Đồng nghiệp của tôi nói, “Thật là kỳ lạ. Chị liên tục đi ngoài và chẳng ăn gì cả. Theo lẽ thường thì chị phải bị mất nước, nhưng chị vẫn rất khỏe mạnh. Pháp Luân Công thật là thần bí.” Vì sự kiện này mà sau đó họ đều tham gia tập cùng tôi nhưng đã bỏ tập sau ngày 20/07/1999 vì sợ bị đàn áp.

Sau khi tôi trở thành đệ tử, tôi đã trải nghiệm được nhiều điều thần kỳ. Tôi bị hai tai nạn ô-tô mà ô-tô thì bị lật và cả hai lần tôi đều bị ngã xuống bậc nhưng tôi không bị thương gì cả. Tất cả đều là nhờ lòng từ bi và uy đức vĩ đại của Sư Phụ, gánh chịu cho tôi nhiều khổ nạn. Sư Phụ đã nhiều lần cho tôi một cuộc đời mới. Cảm ơn Sư Phụ.

Tất cả các đệ tử chân tu đều cảm thấy là có Sư Phụ ở bên mình, bảo vệ mình ở mọi lúc mọi nơi.

6. Duyên phận

23/09/1997 là một ngày mà tôi không bao giờ có thể quên được. Sau khi chúng tôi luyện công xong ở điểm luyện công vào buổi sáng, một phụ đạo viên nói với tôi rằng buổi gặp mặt các phụ đạo viên sẽ được tổ chức vào 2 giờ chiều ở khách sạn Bajiaoyan, và nhắc tôi đi đúng giờ. Sau đó chị ấy gọi điện cho tôi và bảo tôi đi sớm hơn một chút để dọn dẹp và chuẩn bị chỗ họp. Chị ấy cũng nói chọ ấy phấn khởi đến nỗi không ngủ được suốt cả đêm trước đó, và chọ ấy không thiết ăn gì cả. Tôi nghĩ, “Điều gì có thể làm cho chị ấy phấn khởi đến mức chọ ấy quên cả ăn ngủ? Phải chăng là Sư Phụ đến?”

Tôi đến chỗ họp tương đối sớm. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, tôi đi ra ngoài khách sạn để đón các đệ tử đang đến tham dự. Ở một cánh cửa bên ngoài phòng họp, tôi nhìn thấy Sư Phụ đang đến cùng với trưởng trạm phụ đạo. Cả hai đang đi bộ theo lối đi nhỏ trong vườn chỉ cách tôi có một vài mét. Sư Phụ cũng đã nhìn thấy tôi, và ông cười và đi lại phía tôi. Tôi đứng yên chờ ở đó và không thể nhớ được điều gì. Hai mắt tôi đầy nước mắt và tôi muốn quỳ xuống trước mặt Sư Phụ nhưng ở xung quanh có nhiều người quá. Vào lúc đó, trưởng trạm phụ đạo nói to với tôi rằng, “Sao chị không nhanh dắt Sư Phụ đến chỗ họp đi?” Chỉ khi đó tôi mới hết ngạc nhiên và bừng tỉnh lại và tôi dẫn Sư Phụ đến phòng họp.

Đó là duyên phận của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng vào chuyến thăm cuối cùng của Sư Phụ tới Quý Dương tôi lại được đón Ông ở trước cổng hội trường. Tôi hoàn toàn bất ngờ. Tôi tràn ngập niềm vui, và đầu óc tôi không còn nghĩ được điều gì. Đối diện với Sư Phụ tôi không thể nghĩ ra điều gì để nói. Cuối cùng, trước khi Sư Phụ rời đi tôi nói, “Cảm ơn Sư Phụ!”

Sư Phụ nắm hai tay tôi, cười và ân cần nói với tôi, “Hãy đọc sách nhiều hơn, hãy học Pháp nhiều hơn. Bằng cách đọc quyển Chuyển Pháp Luân, bất kể là con muốn tu luyện cao đến đâu, nó cũng có thể chỉ đạo cho con đến đó.” Các đệ tử chúng tôi bước một bước quay lại. Chúng tôi không muốn rời đi. Sư Phụ nhìn chúng tôi và sau đó bước lại. Ông nói, “Quý Dương, tôi sẽ quay trở lại.”

Sư Phụ, thay mặt tất cả các đệ tử Đại Pháp ở Quý Châu, con xin chân thành cùng nhau gửi lời chúc này đến Sư Phụ từ bi vĩ đại của mình. Sư Phụ đã vất vả quá! Các đệ tử Đại Pháp ở Quý Châu nhớ Sư Phụ!

Chúng con hy vọng một ngày nào đó Sư Phụ sẽ quay trở lại. Chúng con tin ngày đó không còn quá xa nữa!

7. Vầng hào quang

Khi Sư Phụ giảng Pháp cho các phụ đạo viên ở Quý Châu lần cuối cùng, có hai nhân viên khách sạn chạy đến chỗ tôi và nói với tôi rằng họ nhìn thấy Sư Phụ ngồi ở trong một vòng tròn rất đẹp với một vầng hào quang ở trên đầu Sư Phụ. Họ cũng nói, “Sư Phụ của chị là một vị Phật.” Tôi nói với họ, “Sư Phụ của chúng tôi đến để cứu độ chúng sinh. Mọi người nhìn thấy điều này là nhờ có duyên phận. Hai em quả là rất may mắn! Hai em nên nhanh chóng đến tập đi.” Cả hai cùng nói rằng họ không thể vứt bỏ các tâm chấp trước của người thường. Cả hai đều đã đọc quyển Chuyển Pháp Luân và luyện công một vài lần nhưng nói rằng các yêu cầu là quá cao. Mặc dù tôi đã nói chuyện với họ nhiều lần và họ còn nhận được sự khuyến khích của Sư Phụ, nhưng họ đã bị quá mê lạc trong thế giới con người. Cuối cùng thì họ đã không đi trên con đường tu luyện. Thật là đáng tiếc.

8. Uy lực vô biên

Sư Phụ đã nói trong một buổi giảng,

“Mọi người từ lớp học này sẽ không chỉ được chữa khỏi bệnh, mà còn sẽ xuất công – công chân chính.”

Một người đồng nghiệp của tôi tham dự khóa giảng thứ ba của Sư Phụ. Không lâu sau khi cô ấy bắt đầu tập Pháp Luân Công, một lần kiểm tra sức khỏe năm 1994 cho thấy rằng bệnh viêm gan B mà cô ấy có nhiều năm qua đã biến mất. Hơn nữa cô ấy còn xuất công.

Vào một buổi sáng mùa đông năm 1994, cô ấy đi xe buýt đi mua sắm, và một bọn trộm bao vây xung quanh cô ấy. Một tên trộm cố gắng ăn trộm cái ví của cô ấy, nhưng ngay khi tay hắn đưa đến gần cái ví thì tay hắn bị rụt lại. Điều này xảy ra nhiều lần. Cuối cùng thì bọn trộm phải bỏ cuộc, và chúng đều đứng nhìn cô ấy chằm chằm. Thực ra, cô ấy đã biết ngay từ đầu là chúng định làm gì nhưng cô ấy không nói gì cả, mà chờ xem chúng sẽ giở trò gì, nên cô ấy cũng đứng nhìn chúng. Bọn trộm không thể chịu được nên chúng cảm thấy tội lỗi và xuống xe sớm. Khi chúng xuống chúng còn nói, “Người này có năng lượng! Chúng ta không thể động đến được.”

Pháp của Sư Phụ hiển hiện uy lực vô biên, nên vào những lúc quyết định, các công năng đặc dị của người đệ tử này đã khởi tác dụng và cô ấy đã tránh được việc bị bọn trộm lấy cắp chiếc ví.

Cá nhân tôi đã trải nghiệm qua và được chứng kiến tận mắt các sự việc trên. Nhiều đệ tử Đại Pháp cũng đã trải nghiệm được nhiều việc siêu thường. Tôi đã viết về những gì tôi đã nhìn thấy và trải qua, không chỉ là để chia sẻ với các đệ tử đồng môn mà còn để cho tất cả mọi người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và về lòng vị tha của Sư Phụ, về tính cách cao thượng và cởi mở của Ông, lòng từ bi vĩ đại của Ông, và sự thần thánh, nghiêm trang và tuyệt vời của Đại Pháp. Điều kỳ diệu này đơn giản là không thể tả được bằng ngôn ngữ của con người!

*****

Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trường Xuân

26/07/1998 là ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Sư Phụ đã giành thời gian trong thời gian biểu bận rộn của Ông để trở lại Trường Xuân từ nước ngoài và gặp mặt các đệ tử ở thành phố quê hương Ông. Ngay cả ở trong mơ chúng tôi cũng chưa bao giờ dám nghĩ rằng điều ấy là có thể xảy ra.

Vào khoảng 3 rưỡi chiều hôm đó, chúng tôi đi đến khách sạn Shangri-La. Buổi họp mặt được tổ chức ở một phòng họp lớn ở góc phía tây nam trên tầng hai. Phòng họp tĩnh lặng và trang nghiêm. Một tấm vải vàng bọc lấy bục diễn thuyết, trên đó có một lẵng hoa rất đẹp. Nhín thấy thế, chúng tôi đều có linh cảm rằng Sư Phụ sẽ đến. Chúng tôi chờ đợi giây phút tuyệt vời đó lòng tràn đầy phấn khởi. Vào khoảng 4:50, Sư Phụ xuất hiện ở cửa. Tất cả mọi người đều đứng dậy chào đón Ông với những tràng vỗ tay như sấm. Sư Phụ đi về phía bục giảng theo lối đi phía bên trái và đưa tay ra bắt tay các đệ tử đứng gần lối đi.

Khi đã lên đến bục giảng, Sư Phụ đề nghị một nhân viên ở đó nâng ghế của Ông cao lên, Ông nói, “ Tôi sẽ ngồi cao hơn một chút để tất cả mọi người nhìn được rõ hơn.” Vào đúng 5:05 Sư Phụ bắt đầu giảng. Sư Phụ rất vui vẻ, và nói với tất cả các đệ tử trong phòng họp rằng,

“Tôi đã không gặp mặt chư vị trong một thời gian dài…Nhưng chư vị đã tu tốt bản thân mình, và tôi có thể nói rằng không có đệ tử chân tu nào đã bị bỏ lại phía sau. Dù chư vị đã gặp mặt tôi hay chưa cũng vậy. Chư vị sẽ không bị đối xử khác biệt miễn là chư vị vẫn còn tu trên con đường tu luyện này. (Vỗ tay) (Giảng Pháp tại Pháp hội của các phụ đạo viên ở Trường Xuân - lược dịch)

Sư Phụ tin tưởng vào các đệ tử của ông. Sư Phụ thường xuyên bảo chúng tôi phải tranh thủ thời gian để học Pháp, luyện công và đề cao tâm tính của mình. Ông cũng bảo chúng tôi phải lấy Pháp làm thấy vào mọi lúc. Trong lúc nghỉ 10 phút giải lao, Sư Phụ cũng chẳng uống một chút nước nào. Thay vào đó, Ông đứng bên bục giảng và trả lời các câu hỏi của các đệ tử liên quan đến việc tu luyện.

Một đệ tử lâu năm sợ rằng không còn đủ thời gian nên anh ấy hỏi Sư Phụ là còn bao nhiều thời gian cho việc tu luyện. Sư Phụ bảo anh ấy rằng miễn là anh ấy tranh thủ thời gian tu luyện thì thời gian sẽ không phải là một vấn đề. Sư Phụ nói rằng thời gian là có hạn, nhưng sau đó tôi đã ngộ ra hàm ý. Sư Phụ biết về an bài của cựu thế lực. Chính quyền của Giang Trạch Dân đang chuẩn bị phát động cuộc đàn áp đối với Pháp Luân Đại Pháp và các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp sẽ chẳng bao lâu nữa bước trên con đường tu luyện Chính Pháp. Các đệ tử ở thành phố quê hương của Sư Phụ là các mục tiêu chủ yếu của cuộc đàn áp. Đó là lý do tại sao Sư Phụ thường xuyên nhắc nhở chúng tôi phải tranh thủ thời gian học Pháp luyện công. Ông muốn chúng tôi đặt định được một cơ sở tốt để chúng tôi có thể hoàn thành các trách nhiệm lịch sử của mình trong tương lai.

Sau giờ nghỉ giải lao, Sư Phụ bắt đầu trả lời các câu hỏi cho tất cả mọi người. Sư Phụ đã nhiều lần chỉ ra những trách nhiệm nặng nề của các đệ tử cả trong khi giảng và khi trả lời câu hỏi. Vào lúc đó chúng tôi đã không ngộ ra được điều ấy. Một đệ tử hỏi,

“Phật Thích Ca Mâu Ni đến từ vũ trụ tầng thứ sáu, nhưng tại sao Ông lại không thể nhìn thấy biên giới của tiểu vũ trụ này?”

Sư Phụ: “Một số chư vị ở đây cũng đã đến từ các tầng rất cao, nhưng chư vị không thể nhìn thấy gì, chưa nói gì đến những thứ vượt trên con người.” [lược dịch, không sát nghĩa lắm – dịch giả] (Giảng Pháp tại Pháp hội của các phụ đạo viên ở Trường Xuân)

Vào lúc đó, tất cả chúng tôi đều cảm thấy sốc. Chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng tôi đến từ các tầng cao như vậy. Chúng tôi đã không nhận ra rằng các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp sẽ phải gánh vác sứ mệnh chứng thực Pháp, cứu độ chứng sinh và thành tựu sự hoành tráng vĩnh hằng cho Đại Pháp trong thời kỳ lịch sử này.

Vào lúc 10:10 tối, buổi giảng kết thúc bằng tràng pháo tay ấm áp và nhiệt tình.

Sư Phụ bước xuống bục giảng. Ông đi ra khỏi phòng họp theo lối đi phía bên phải. Đi vào từ bên trái và ra từ bên phải, Sư Phụ đã đi một vòng xung quanh phòng họp. Sư Phụ của chúng ta rất là có ý. Ông cố gắng bắt tay với từng đệ tử Pháp Luân Đại Pháp để thỏa lòng ước mong của họ. Mặc dù tôi đã tu luyện được bốn năm rồi và là một đệ tử trong thành phố quê hương của Sư Phụ nhưng tôi chưa bao giờ được gặp mặt Sư Phụ cả.

Khi Sư Phụ từ bi của chúng ta xuất hiện trước mặt tôi, tôi đột nhiên dùng cả hai tay để bắt tay ông. Tôi không thể tả được là tôi đã vui mừng như thế nào. Tôi sẽ không đổi những giây phút đó với bất cứ thứ gì. Tôi chưa bao giờ có một trải nghiệm như vậy trong suốt cả cuộc đời mình. Tâm thân tôi tràn ngập hạnh phúc. Tôi chỉ có thể diễn tả bằng một cách và đó là bằng cách kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bất kể là có bao nhiêu khó khăn nguy hiểm, tôi vẫn sẽ đi theo Sư Phụ và hoàn thành việc tu luyện cho đến cuối cùng.

Giang Trạch Dân đã dùng quyền lực của mình để đàn áp Pháp Luân Đại Pháp một cách dã man kể từ ngày 20/07/1999. Là một đệ tử ở thành phố quê hương của Sư Phụ, tôi đã cố gắng hành xử xứng đáng với mong đợi của Sư Phụ. Tôi đã vứt bỏ tất cả các tâm chấp trước của mình đến mức tối đa và đi đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp và nói rõ sự thực cho mọi người. Bất cứ khi nào tôi gặp khó khăn, tôi lại hồi tưởng lại khung cảnh mà tôi vừa kể về Sư Phụ đang giảng Pháp và nhớ lại những lời của Ông,

“Nan nhẫn năng nhẫn. Nan hành năng hành.” (Chuyển Pháp Luân)

Trong những năm đầy khó nạn và thử thách này, tôi đã cố gắng rất nhiều để làm những việc mà một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp nên làm. Tôi bị mất việc, bị giam giữ bất hợp pháp ba lần, và một lần bị bắt đi lao động cưỡng bức. Bất kể là tôi bị đàn áp như thế nào, họ không bao giờ có thể làm lay động sự kiên định vững vàng của tôi trong việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Chúng ta, các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp nên trân quý cơ hội này hôm nay, ví nó sẽ không bao giờ có lại nữa. Khi Chính Pháp tiến đến giai đoạn cuối cùng, Sư Phụ đã bảo chúng ta vứt bỏ các tâm chấp trước của con người và cứu độ thế nhân. Không nắm lấy cơ hội này và kiếm cớ để không làm gì cả chính là biểu hiện của các tâm chấp trước của chúng ta. Chúng ta phải vượt qua các chướng ngại trên đường ngăn cản chúng ta cứu độ chúng sinh. Chúng sinh đã chờ đợi hàng triệu năm để được cứu. Nếu họ không thể được cứu độ thì đó sẽ là tổn thất lớn nhất của chúng ta. Hãy trân quý thời gian của chúng ta, hãy cố gắng hết sức làm tốt ba việc mà Sư Phụ đã nhiều lần bảo chúng ta là phải làm, và đi từng bước cho thật chính trên con đường tu luyện Chính Pháp.

*****

Nhớ lại những bài giảng của Sư Phụ ở Quảng Châu

Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang

Sư phụ đã chữa khỏi bệnh tim của tôi

Vào năm 1989, cửa hàng của tôi làm ăn rất phát đạt. Nhưng đột nhiên, tôi lại bị chẩn đoán là mắc chứng bệnh đau thắt ngực và đã bị ngất hai lần. Để có thể sống được, tôi đã phải đóng cửa cửa hàng. Vào ngày 21 tháng 12 năm 1994, tôi đã rất may mắn là được tham dự khóa giảng Pháp lần thứ 5 ở Quảng Châu. Vào đêm thứ nhất của khóa giảng, sư phụ đã chữa khỏi bệnh tim của tôi. Một đệ tử ngồi bên cạnh tôi nói, “ Tôi đã theo Sư Phụ và tham dự 8 khóa giảng Pháp. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Sư Phụ chữa bệnh tim. Anh có duyên phận đấy. Hãy tu luyện cho tốt.” Lúc đó Sư Phụ làm 2 thủ ấn về phía các đệ tử đang đứng và bảo họ giậm chân. Ông cũng bảo nửa số học viên còn lại đứng lên và giậm chân. Sư Phụ làm hai thủ ấn nữa. Tôi đã không thể tin được: Liệu căn bệnh mà tôi đã phải chịu đựng rất nhiều năm đã được chữa chưa? Thời gian như bay và đã 10 năm trôi qua kể từ khóa giảng đó.

Trong cuộc đàn áp, cảnh sát cố gắng “chuyển hóa” chúng tôi. Chúng buộc những hòn đá nặng vào thân thể của các đệ tử và bắt họ chạy. Tôi bị bắt phải chạy trong khi mang một túi đất nặng ở trên lưng. Chúng đánh đập chúng tôi nếu chúng tôi không chạy nhanh theo ý chúng. Ngay cả sau tất cả những đòn tra tấn này, bệnh tim của tôi cũng không tái phát lại.

Sư Phụ làm nhẹ bớt cảm xúc của chúng tôi

Vào buổi tối ngày 28 tháng 12 năm 1994, khóa giảng Pháp ở Quảng Châu đã kết thúc. Sư Phụ nói với chúng tôi rằng, “Tôi đã nhận được visa rồi”. Tất cả chúng tôi đều biết rằng Sư Phụ sẽ đi khắp thế giới để giới thiệu Pháp Luân Công. Chúng tôi không biết là khi nào mới có thể được gặp lại Ông. Trong 8 ngày giảng Pháp, Sư Phụ đã dạy chúng tôi Pháp của vũ trụ và tịnh hóa thân thể cho chúng tôi. Khi đến lúc phải tạm biệt, tất cả mọi người đều cảm thấy buồn. Khi tất cả các học viên đứng dậy để tiễn Sư Phụ, tiếng vỗ tay âm vang. Trường năng lượng và cảm xúc của tôi là không thể tả được khi nhìn thấy Sư Phụ đi về phía cửa. Tim chúng tôi đập rất mạnh và nước mắt lưng tròng.

Sư Phụ có vẻ như không muốn để chúng tôi ở lại trong sự buồn chán. Ông quay lại và làm hai thủ ấn về phía mọi người. Tiếng vỗ tay chậm lại khi chúng tôi không thể giữ Ông ở lại thêm nữa. Sau đó Sư Phụ bước ra khỏi giảng đường. Tôi bắt đầu hiểu ý nghĩa của các thủ ấn của Ông: Sư Phụ muốn làm giảm nhẹ cảm xúc của chúng tôi để giúp đỡ chúng tôi tu luyện tốt.

*****

Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Công tên Zheng Lai

Vào ngày 5 tháng 7 năm 1994, Sư Phụ Lý Hồng Chí của chúng ta đang giảng Pháp Luân Công lần thứ hai ở thành phố Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh, thì hai người Pháp trông rất lo lắng đề nghị được gặp Ông.

Họ tự giới thiệu là 2 bố con đến từ Pháp và nói rằng Chúa của họ bảo họ đến Trung Quốc xin Sư Phụ chữa bệnh cho đứa con của người đàn ông trẻ tuổi.

Đứa trẻ mới khoảng 7, 8 tuổi và đã được chữa trị ở nhiều bệnh viện nhưng không khỏi. Đứa trẻ không thể nói và vận động được và phải nằm suốt ngày.

Sư Phụ hỏi về tình trạng của đứa trẻ. Vì đứa trẻ không có mặt ở đó, Sư Phụ bảo hai người Pháp hình dung hình ảnh của đứa trẻ ở trong đầu họ. Sau đó Sư Phụ dùng tay của mình để mô tả hình dạng của đứa trẻ và bắt đầu chữa bệnh cho nó, gỡ bỏ bệnh như là đang kéo tơ ra khỏi kén tằm. Sau một lúc, Sư Phụ nói rằng đứa trẻ đã được chữa khỏi và bảo hai người Pháp gọi điện về nhà để hỏi về tình trạng của bé.

Khách sạn nơi Sư Phụ ở không phải là một khách sạn sang trọng và không có dịch vụ điện thoại đường dài quốc tế, nên hai người Pháp phải trở về khách sạn của mình và gọi điện về nhà ngay lập tức. Người vợ của người đàn ông trẻ tuổi nói với anh ấy rằng cô ước gì anh ấy đã gọi điện sớm hơn bởi vì đã có một điều thần kỳ xảy ra ở trong nhà của họ. Cô ấy nói với anh ấy rằng có một đám mây kim quang xuất hiện ở trong nhà của họ và đứa trẻ đột nhiên lại có thể nói và vận động được. Đứa trẻ hỏi, “Điều gì đã xảy ra thế hả mẹ?”

Đứa trẻ đã được chữa khỏi bệnh - thật là một điều thần kỳ!

*****

Tháng 7 năm 1994, tôi rất may mắn được tham dự khóa học Pháp Luân Công lần thứ 4 mà Sư Phụ giảng ở Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông. Ngay cả đến tận bây giờ, khi tôi nhớ lại những ngày ấy tôi vẫn còn cảm thấy thực sự vui và có một cảm giác ngạc nhiên.

Trước khi tôi tập Pháp Luân Công, thì bình thường tôi là một người tốt bụng, nhưng đôi khi tính tôi cũng nóng. Tôi cảm thấy bực mình khi phải đối mặt với những lúc khó khăn.

Tình cờ tôi được một người đồng nghiệp khuyên là nên tập Pháp Luân Công. Tôi đã không chú ý lắm đến lời khuyên của anh ấy cho đến giữa tháng 7 năm 1994, khi tôi may mắn được bước vào khóa học Pháp Luân Công do Sư Phụ giảng ở Quảng Châu. Bởi vì có rất nhiều người ở trong hội trường nên tôi phải ngồi ở hành lang và không được nhìn rõ Sư Phụ. Khi Sư Phụ bắt đầu giảng, tôi lặng lẽ lắng nghe và chú ý đến mức khi Ông nói tôi không còn cảm thấy buồn ngủ như trước kia nữa.

Sư Phụ thường giảng Pháp từ 7 đến 9 giờ tối. Chỉ khi khóa giảng đã đến hồi kết thúc vào cuối tuần, Ông mới thay đổi thời gian để phù hợp với phần giảng cuối cùng của Ông. Sư Phụ không bao giờ đi muộn. Ông không dùng bất kể giấy tờ nào khi giảng Pháp. Để bắt đầu, Ông lấy một mảnh giấy nhỏ từ trong túi ra. Ông không uống một chút nước nào kể từ đầu cho đến cuối buổi giảng. Khi có người mang nước đến cho Ông, Ông vẫn tiếp tục bài nói chuyện của mình mà không dừng lại để uống. Tôi đã có một hiểu biết hoàn chỉnh hơn về Phật giáo khi Sư Phụ giảng đến sự khác nhau giữa khí công của Phật gia và Phật giáo.

Trước đó tôi đã đi đến các chùa để cúng Phật. Những hòa thượng ở trong chùa nói với tôi rằng Phật sẽ sẵn lòng ban phúc cho tôi hơn nếu như tôi cúng nhiều tiền hơn. Bây giờ thì tôi hiểu rằng những hòa thượng này trên thực tế đã hành xử theo cách mà đã dẫn đến sự đi xuống của Phật giáo của Phật Thích Ca Mâu Ni, và họ không phải là những người tu luyện chân chính.

Ngay trước khi kết thúc khóa giảng, một số người trong chúng tôi đã tình cờ được gặp Sư Phụ. Tôi hỏi liệu Sư Phụ có thể chụp ảnh với tôi được không. Sư Phụ nói rằng Ông không có đủ thời gian để chụp ảnh với nhiều học viên như vậy. Trong mắt của Sư Phụ thì tất cả các học viên đều như nhau nên điều đó sẽ tốn rất nhiều thời gian. Cuối cùng thì tôi không chụp một cái ảnh nào nhưng tôi rất vui là đã có cơ hội được nói chuyện trực tiếp với Sư Phụ.

Sau khi tôi trở về từ khóa học, tôi bắt đầu tuân theo Pháp của Sư Phụ. Tôi đã không còn giữ những tư liệu mà tôi nhận được từ các chùa Phật giáo nữa. Khi một cư sĩ Phật giáo, là người đã từng đưa tôi tới chùa biết được rằng tôi không còn đến đó nữa bởi vì tôi đã tập Pháp Luân Công, ông ấy đã rất tức giận và dọa rằng ông ấy sẽ trừng phạt tôi vì điều này. Tôi nói với ông ấy rằng tôi không sợ bởi vì tôi được Sư Phụ của một môn tu luyện chính Pháp bảo hộ. Kể từ đó trở đi người đó không còn đến làm phiền tôi nữa. Và từ đó trở đi, tôi đã thực sự đi theo con đường trở về ngôi nhà thật của mình.

*****

Khi Sư Phụ giảng Pháp ở Tề Tề Cáp Nhĩ, tỉnh Hắc Long Giang

Từ ngày 16 tháng 7 đến 23 tháng 7 năm 1993, Lý Sư Phụ đã tổ chức các buổi giảng Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ tỉnh Hắc Long Giang. Tôi rất may mắn là đã được tham gia các lớp học này, nơi mà có rất nhiều chuyện xúc động đã xảy ra. Ở đây tôi muốn chia sẻ một số sự việc đó với các bạn.

Tôi đã rất xúc động khi nhìn thấy Sư Phụ ở trong lớp học. Mặc dù tôi chưa bao giờ tập khí công trước kia, nhưng tôi cũng đã quyết định rằng tôi phải học Pháp môn này. Tâm thái của tôi lúc đó rất khó tả bằng lời.

Trong thời gian diễn ra khóa học, người ta nói với tôi rằng Sư Phụ vừa mới giảng một khóa ở một thành phố khác và ban đầu dự định là sẽ quay trở về thành phố quê hương của Ông là Trường Xuân tỉnh Cát Lâm. Tuy nhiên, Hội nghiên cứu khoa học khí công Trung Quốc đã quyết định tổ chức một buổi hội thảo về khí công ở thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ và họ đã mời Sư Phụ đến giảng bời vì họ đều biết rằn Pháp Luân Công là rất tốt. Lý Sư Phụ đã từ bỏ những ngày nghỉ của mình và đến Tề Tề Cáp Nhĩ.

Bởi vì khóa học này đã không được lên kế hoạch từ đầu và thời gian của khóa học ở Bắc Kinh cũng đã được chốt lại nên khóa học ở Tề Tề Cáp Nhĩ chỉ có thể kéo dài 7 ngày. Sư Phụ nói, “Trước khi tôi đến Tề Tề Cáp Nhĩ, tôi đã xuất ra rất nhiều Pháp Luân để đi tìm những người có duyên phận với Đại Pháp. Tất cả mọi người có mặt ở đây đều là vì duyên phận. Vì vậy, tất cả mọi người nên đặc biệt trân quí cơ hội này.”

Vào cuối ngày đầu tiên của khóa học, trời đột nhiên bắt đầu mưa. Vì không có ai mang ô hay áo mưa nên chúng tôi đều trú mưa ở cổng vào của tòa nhà. Quang cảnh thật là hỗn độn. Lúc đó Sư Phụ đi ra. Khi nhìn thấy Sư Phụ chúng tôi đều im lặng. Sư Phụ nhìn lên trời cười và nói với tất cả mọi người: “Mưa sẽ ngừng rơi trong chốc lát. Đừng lo. Chư vị bây giờ có thể về nhà được rồi.” Chẳng bao lâu sau mưa ngớt dần và sau đó ngừng hẳn. Một đệ tử gọi một xe Taxi để Sư Phụ trở về nơi ở của mình. Tuy nhiên, Sư Phụ đã kiên quyết không đi Taxi và nói với đệ tử đó là, “Đừng lo. Anh rất tốt bụng, tôi biết. Nhưng không cần phải phí tiền như thế.” Sau đó Sư Phụ đi bộ trở về nơi ở của mình.

Khóa học 7 ngày kết thúc rất nhanh. Sư Phụ cần phải đi gấp trở về Bắc Kinh ngay tối hôm đó để đi giảng khóa tiếp theo. Các đệ tử vội vàng đến nhà ga xe lửa để tiễn Sư Phụ.

Khi một đệ tử khác và tôi nhìn thấy Sư Phụ, anh ấy nhẹ nhà nói:”Bây giờ đã muộn rồi, tại sao Sư Phụ vẫn đi trong mưa như vậy?” Sau đó Ông đưa tay ra và bắt tay với chúng tôi. Chúng tôi rất cảm động. Ngay lập tức Sư Phụ bảo một đệ tử đứng bên cạnh là đi mua vé tiễn khách cho chúng tôi. Thực ra chúng tôi có thể vào ra nhà ga mà không cần một tấm vé nào bằng cách xuất trình chứng minh thư của chúng tôi bởi vì cả hai chúng tôi đều mặc đồng phục cảnh sát vào lúc đó. Chúng tôi biết rằng Sư Phụ đã thu một mức phí thấp nhất cho các khóa giảng của mình và hẳn là đã phải tiêu tốn rất nhiều khi Ông phải đi khắp đất nước để giảng Pháp. Thế nhưng Sư Phụ đã dùng tiền của mình để mua vé cho chúng tôi. Chúng tôi cảm thấy rất khó xử về điều này. Tuy nhiên chúng tôi đã nhận ra một cách sâu sắc rằng Sư Phụ đang dạy chúng tôi là làm đệ tử thì phải như thế nào, làm sao để đạt được tiêu chuẩn của người tu luyện. Sư Phụ đang làm gương cho chúng tôi bằng chính hành động của mình. Tôi nhớ rằng Sư Phụ nói với chúng tôi lúc đó, “Cậu vẫn còn trẻ. Cậu phải tu luyện Đại Pháp cho thật tốt đến cùng. Bây giờ có thể cậu chưa biết là Đại Pháp là quí như thế nào. Nhưng cậu sẽ hiểu ra điều đó trong 2, 3 năm tới.”

Tàu đã vào ga. Chỉ khi đó chúng tôi mới nhận ra rằng Sư Phụ và các đệ tử đi cùng Ông phải mang rất nhiều sách và tư liệu Đại Pháp. Bất cứ nơi nào Sư Phụ đến giảng Pháp, Sư Phụ cũng mang rất nhiều sách và tư liệu đi theo. Các túi đựng sách rất nặng ngay cả đối với những đệ tử trẻ như chúng tôi. Nhưng Sư Phụ và các đệ tử đi theo Ông đã mang sách và tư liệu đi khắp đất nước để truyền Pháp quanh năm. Chúng tôi chỉ có thể hình dung là điều đó vất vả như thế nào.

Tàu chầm chậm rời bánh. Sư Phụ liên tục vẫy chúng tôi. Nhìn tàu rời đi, tôi cảm thấy rất xúc động trong một thời gian dài.

*****

Bài viết cuả một đệ tử ở thành phố Trịnh Châu tỉnh Liêu Ninh

Sau khi Pháp Luân Công được truyền ra công chúng năm 1992, nó đã được truyền rộng rất nhanh chóng và số lượng đệ tử nhân lên hàng ngày. Đến khoảng năm 1999, có khoảng hơn 100 triệu người đang tập Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Tại sao nó lại truyền nhanh như vậy? Dưới đây là lời kể về những gì đã thực sự diễn ra khi Lý Sư Phụ truyền Pháp.

Hồi đó, đứa con gái 10 tuổi của đồng nghiệp Yao Jie của tôi đang bị bệnh tim. Cháu được chuẩn đoán là bị viêm cơ tim do vi-rút và có những triệu chứng nghiêm trọng như tức ngực, thở gấp, loạn nhịp tim, sốt nhẹ, ăn không ngon, nôn mửa và mệt mỏi. Sau hơn 2 tuần điều trị trong bệnh viện, thăm khám chuyên khoa, uống thuốc và tiêu rất nhiều tiền, tình trạng của cháu lại còn nghiêm trọng hơn, và cháu không thể đi học được nữa.

Vào tháng 7 năm 1994, Sư Phụ tổ chức một khóa học ở thành phố Cáp Nhĩ Tân, tỉnh Hắc Long Giang. Vào ngày thứ 3 mà con gái của Yao Jie tham dự khóa học, Sư Phụ đã tịnh hóa thân thể của các học viên và tất cả các triệu chứng của cháu đã biến mất hoàn toàn. Cháu đã trở nên hoàn toàn khỏe mạnh.

Sau khóa giảng, con gái của đồng nghiệp tôi trở về thành phố Trịnh Châu và đi học trở lại. Thầy giáo của cháu rất là kinh ngạc và khi biết rằng Sư Phụ đã chữa bệnh cho cháu, thì thấy giáo của cháu cũng muốn học Pháp Luân Công.

Mẹ tôi bị bệnh hoại tử đầu đùi do thiếu mạch và chụp X-quang đã cho thấy rằng bà đã ở trong giai đoạn cuối của bệnh. Hông của bà bị đau và bà đi lại cực kỳ khó khăn. Sau khi tham dự khóa giảng của Sư Phụ ở Cáp Nhĩ Tân, chỗ hông đau của bà đã khỏi hoàn toàn và sau đó bà đã có thể đi lại dễ dàng.

Một người đồng nghiệp nữa của tôi cũng tham dự khóa học ở Cáp Nhĩ Tân. Khi Sư Phụ tịnh hóa thân thể của các học viên, Ông nói với tất cả mọi người rằng họ có thể nghĩ về một căn bệnh mà bản thân họ có hoặc là căn bệnh mà thân quyến của họ có.

Một người đồng nghiệp của tôi nghĩ về bệnh đau dạ dày mà đứa con trai của cô ấy đang ở rất xa thành phố Trịnh Châu bị, và nghĩ về việc chữa khỏi bệnh cho con trai mình. Hi cô ấy trở về nhà sau khóa giảng và hỏi thì căn bệnh đau dạ dày của con cô đã được chữa lành!

Những điều thần kỳ đó có rất nhiều không thể kể hết được.

Cứ như vậy, Pháp môn đã được phổ biến theo cấp số nhân và ngày càng có nhiều người tập Pháp Luân Công.

*****

Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

Các triệu chứng của bệnh đột quị đã biến mất một cách thần kỳ sau 7 ngày tu luyện

Em trai tôi là Chí Minh bị đột quị sau 2 năm bị huyết áp cao. Chú ấy không thể tự chăm sóc mình và cứ như là sống cuộc sống thực vật. Tình trạng của chú ấy không được cải thiện một chút nào mặc dù chú ấy uống thuốc và tiêm hàng ngày. Thật là một điều thần kỳ rằng khi chú ấy nhìn thấy tôi trở về nhà, chú ấy trở nên tỉnh táo và đã nở một nụ cười. Chúng tôi trở về quê cùng với nhau ở nông thôn.

Vào buổi tối, em trai tôi nghe băng các bài giảng của Sư Phụ và cảm thấy rất tốt. Ngày hôm sau, chú ấy bắt đầu đọc quyển Chuyển Pháp Luân. Khi chú ấy đọc xong một đoạn, chú ấy lại dừng lại để chia sẻ những hiểu biết của mình với tôi về đoạn đó. Tôi cũng diễn lại các bài tập cho chú ấy. Bằng cách luyện công và học Pháp, Sư Phụ từ bi đã tịnh hóa thân thể cho chú ấy. Sau khi tập Pháp Luân Công chỉ có một tuần, chú ấy đã hoàn toàn khỏi căn bệnh mà chú ấy đã phải chịu đựng trong nhiều năm. Chú ấy đã có thể đạp xe đạp đi các nơi và còn giúp đỡ những người khác. Ai nhìn thấy chú ấy cũng nói rằng Pháp Luân Công thật là tuyệt vời!

Ngày nào trước khi bình minh, chú ấy cũng dậy để luyện công. Vào ban ngày chú ấy làm việc và chú ấy học Pháp bất cứ lúc nào chú ấy có thời gian rảnh rỗi. Vào buổi tối, chú ấy nghe băng ghi âm các bài giảng của Sư Phụ. Chú ấy rất chăm chỉ. Cả gia đình đều cảm ơn Sư Phụ từ đáy lòng vì đã cứu sống em tôi.

Sư Phụ đẩy mưa đi

Một hôm, gia đình tôi đi ra cánh đồng để thu hoạch lúa, chỉ có mỗi em tôi và tôi ở nhà. Chúng tôi phơi nắng lúa đã gặt được dưới ánh nắng mặt trời và khi không còn gì để làm, chúng tôi đã vào nhà để học Pháp. Chúng tôi thấy rằng trời chuyển sang xầm xì và chuẩn bị mưa. Một đám mây đen lớn đang bay trên đầu của chúng tôi. Em tôi rất lo lắng và nó chạy đi chạy lại. Lúc đó tôi bình tĩnh lại và chắp hai tay vào nhau. Tôi cầu Sư Phụ giúp đỡ và nói thầm, “Sư Phụ! Sẽ rất là tiếc nếu mưa làm trôi thóc đi. Sư Phụ, hãy giúp con đẩy mưa đi và chỉ để cho nó mưa sau khi chúng con đã thu hoạch xong ruộng lúa.” Ngay sau khi tôi nói xong, tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn và các đám mây mưa đã tản đi theo mọi hướng. Trên đầu chúng tôi bây giờ là ánh nắng vàng. Cả hai chúng tôi chuyển lúa đã thu hoạch được vào quang gánh cho vào nhà. Chúng tôi vừa mới thu dọn xong đống lúa vừa mới cắt thì cơn mưa nặng hạt chút xuống. Chúng tôi lạy và cảm ơn Sư Phụ.

*****

Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên

Tháng 6 năm 1994, chúng tôi rất may mắn là có thể tham dự khóa học Pháp Luân Công mà Lý Sư Phụ tổ chức ở thành phố Trịnh Châu. Đối với tôi đó là khoảng thời gian không thể nào quên nhất trong cuộc đời.

Bây giờ, khi tôi nhìn lại, tôi nhận ra can nhiễu lớn từ mọi phương diện mà Sư Phụ đã gặp phải khi Ông truyền Pháp. Trước khi Sư Phụ bắt đầu giảng Pháp, một khí công sư giả rất nổi tiếng thời đó cũng vừa mới dạy xong một lớp rất đắt tiền. Giảng đường đã được giành trước cho lớp học của Lý Sư Phụ không thể chứa tất cả những học viên muốn đến nên chỗ học đã phải thay đổi hai lần. Cuối cùng thì khóa học được tổ chức ở một nhà thi đấu đơn giản có mái tôn và tường tôn. Điều mà làm tôi ấn tượng nhất là những thần thông mà Sư Phụ đã dùng để trừ tà ma.

Tôi nhớ rằng đó là một ngày nóng vào hôm thứ ba của khóa học, vào khoảng 6 giờ chiều khi Sư Phụ đang giảng, trời đang trong bỗng đột nhiên chuyển sang màu đen và đầy mây. Một cơn gió mạnh bắt đầu thổi và mưa đã trút lên mái tôn gây ra tiếng động rất lớn. Bụi mù mịt ở trong không khí, điện thì bị mất và đèn bị tắt. Mưa rất mạnh. Lý Sư Phụ ngừng nói. Ông ngồi trên bàn trong tư thế kiết già và bắt đầu làm thủ ấn. Không đầy 10 phút sau, trời ngừng mưa và lại trong trở lại. Một số tia nắng chiếu vào giảng đường qua cửa sổ và các khe hở. Đèn lại sáng trở lại. Tôi nhớ Lý Sư Phụ nói một câu, “Rất nhiều đã đến.” Sư Phụ cũng nói là Sư Phụ sẽ đối xử với tất cả học viên trong lớp như là đệ tử. Chúng tôi cảm thấy rất phấn khởi vì điều này. Khi nhìn thấy tất cả những điều này, chúng tôi đều thực sự hiểu là Sư Phụ không phải là một người thường.

Bây giờ khi nhìn lại, tôi nhận ra rằng Sư Phụ đã thanh lý rất hiều ma vào lúc đó và Ông đã phải chịu rất nhiều khổ nạn cho chúng tôi. Sau bài giảng, Sư Phụ nói, “Chư vị nên nhanh chóng trở về nhà. Trời sẽ không mưa trong một nửa giờ nữa.” Khi chúng tôi bước ra, chúng tôi nhìn thấy một số nơi ở rên đường có hố sâu hơn 1 phút và nhiều cây bị gió mạnh quật ngã. Khi chúng tôi trở về khách sạn trời lại bắt đầu mưa nhưng rất nhẹ.

Trời rất nóng vào tháng 6 ở thành phố Trịnh Châu. Khi Sư Phụ giảng bài, Ông hiếm khi uống nước. Sau khi giảng bài, Sư Phụ cũng hướng dẫn luyện công và chỉnh lại động tác cho các học viên. Tôi không thể hình dung được Sư Phụ đã chịu nhiều khổ nạn thế nào cho các đệ tử khi đi giảng Pháp trên khắp Trung Quốc. Mỗi lần tôi nghĩ về điều này tôi lại khóc. Cách duy nhất mà tôi có thể đền đáp công ơn từ bi cứu độ của Sư Phụ là bước đi cho chính trên con đường chứng thực Pháp và làm tốt 3 việc mà các đệ tử cần làm: Học Pháp, Phát chính niệm và làm rõ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc đàn áp cho thế nhân được rõ.

*****

Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Mỹ quốc

Tôi bị mắc bệnh khi tôi còn trẻ. Tôi đã đi khám nhiều bác sỹ và đã uống rất nhiều loại thuốc trong nhiều năm. Không có gì chữa được bệnh của tôi và tôi cuối cùng đã mất lòng tin nơi bác sỹ và y học. Vào cuối năm 1992, sức khỏe của tôi đột nhiên giảm sút. Gia đình tôi đưa tôi đến Bắc Kinh chữa bệnh bằng khí công. Sau nhiều lần trị bệnh, sức khỏe của tôi cũng không cải thiện nhiều. Vào tháng 7 năm 1993, tôi nhìn thấy một quyển sách có nhan đề là Pháp Luân Công trên giá sách của một người bạn. Tôi lấy ra và xem qua. Trong quyển sách nói rằng Pháp Luân sẽ được gắn vào bụng dưới của mỗi đệ tử. Tôi rất sốc bởi vì chưa có một ai có thể thực sự biết nguồn gốc của sự sống nhưng người sáng lập Pháp Luân Công đã có thể tạo ra một thực thể sống. Một điều như vậy là không thể tưởng tượng được! Tôi cảm thấy hẳn là phải có điều gì đó và cảm thấy kinh ngạc rằng một Pháp Luân ở bụng dưới của tôi sẽ có thể chữa lành bệnh cho tôi. Nên tôi vội vàng bảo bạn tôi giúp tôi tìm xem tôi có thể học Pháp Luân Công ở đâu.

Vào ngày 25 tháng 7 năm 1993, tôi đã tham dự khóa học Pháp Luân Công thứ 11 mà Sư Phụ tổ chức ở Bắc Kinh. Từ đó tôi bắt đầu bước trên con đường tu luyện.

Khóa học được tổ chức ở một hội trường của trường Đại học công an Bắc Kinh. Tôi cảm thấy bài giảng thứ nhất rất hấp dẫn khi Sư Phụ nói về văn hóa tiền sử. Tôi đã nghe với tất cả trái tim mình và cảm thấy rất kinh ngạc. Tôi sinh năm 1948. Khi mới lên mười mấy tuổi, thế hệ của tôi phải trải qua cách mạng văn hóa. Từ kinh nghiệm cay đắng đó, tôi đã học được một điều là phải tự mình suy nghĩ thay vì mù quáng đi theo người khác. Bất chấp hiểu biết này, tôi vẫn luôn luôn cảm thấy buồn chán ở trên thế giới mê này. Tôi không biết là nên dùng chuẩn mực nào để đánh giá người khác và chính mình. Tôi thích đọc tạp chí như Điều bí ẩn trong thời gian rảnh rỗi và tôi cũng nghĩ rất nhiều về những điều vượt trên cuộc sống đời thường.

Vào ngày đầu tiên của khóa học, tôi đã học được và hiểu ra rất nhiều điều và cảm thấy rất phấn khởi. Tham dự khóa học mỗi ngày, tôi lại cảm thấy ngày một tốt hơn. Do những trải nghiêm tích cực của mình, tôi lại quyết định tham dự khóa học một lần nữa. Khóa học lần thứ 12 ở Bắc Kinh được tổ chức ở một địa điểm của một công ty ở trog khu vực Wukesong. Sau khi tham dự được mới một vài bài giảng, tôi bị sốt và ngực của tôi bị đau mỗi khi tôi ho. Tôi thậm chí không thể nói được. Một vài đệ tử lâu năm bảo tôi, “Anh hãy cố gằng đến nghe giảng cho dù anh có cảm thấy ốm như thế nào.” Sau 3 hay 4 ngày, cơn sốt đột nhiên biến mất và tôi cảm thấy rằng một số vật chất đã được gỡ bỏ khỏi thân thể tôi. Sau đó, tôi tham dự khóa giảng lần thứ 13 cũng ở Bắc Kinh và lần này là ở nhà máy ô tô 77. Sau khi tham dự khóa học, tôi không còn cần người giúp việc nữa và cuối cùng thì tôi đã có thể tự chăm sóc được mình.

Sau các khóa học, tôi lại nghe băng ghi âm các bài giảng của Sư Phụ. Tất cả những điều mà Sư Phụ nói đều là mới mẻ đối với tôi. Vấn đề là tôi có nên tin điều mà Ông nói hay không?

Tôi nghĩ rằng bởi vì đời người là ngắn ngủi và kinh nghiệm của một người là có hạn nên không thể cố gắng chứng minh hoặc trải nghiệm tất cả mọi thứ được. Nên tôi quyết định rằng tôi cần phải quan sát Sư Phụ thật kĩ để xem xem nếu Ông là người có thể tin được thì những điều mà Ông nói hẳn sẽ là đúng. Tôi bắt đầu quan sát kĩ mọi biểu hiện, nụ cười và hành động của Sư Phụ. Một hôm sau bài giảng của khóa học thứ 12 ở Bắc Kinh, tôi đi tàu điện ngầm trở về nhà. Khi tôi chờ tàu ở ga Wukesong, tôi đã nhìn thấy Sư Phụ đi đến cùng với gia đình của Ông và một đệ tử khác. Họ đang mang các túi thức ăn cho bữa trưa. Khi tàu đến mọi người chạy xô đến cửa xô đẩy nhau. Tuy nhiên, Sư Phụ không vội vàng chút nào, Ông để những người khác bước vào trước và gần như là người cuối cùng bước lên tàu. Tôi nhận ra rằng vào lúc mà Ông bước lên tàu thì chỉ còn một hai chỗ trống, nên Sư Phụ đã có thể có một chỗ ngồi nếu như Ông nhanh hơn một chút. Nhưng Ông chỉ đứng ở đó và dường như Ông thậm chí còn không nhận ra tình huống đó. Trong khoảng có vài giây, tất cả mọi người đều chiếm chỗ của mình. Cuối cùng thì Sư Phụ là người duy nhất trên tàu phải đứng.

Tôi rất là cảm động. Tôi cảm thấy rằng Ông rất khác với chúng ta và tôi băn khoăn là Ông hành xử như thế nào ở trên thế giới này. Cuối cùng thì tôi đi đến một kết luận là Ông đơn giản là một người “chân chính”. Sư Phụ thật là chân chính! Ông chẳng che dấu điều gì cả. Tất cả mọi thứ của Ông đều rất chân thực. Trong lớp học, Ông luôn luôn bắt đầu đúng giờ. Ông cũng không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.

Ông tịnh hóa thân thể của chúng tôi trong mỗi bài giảng, và sức khỏe của nhiều học viên đã được cải thiện một cách đáng kinh ngạc. Thật là kì lạ. Trong lớp học, một số người đã khỏi những căn bệnh mà đã hành hạ họ trong suốt cả cuộc đời. Tôi rất vui là sức khỏe của mình đã được cải thiện và tôi còn cảm thấy vui hơn với những điều mà tôi cảm nhận được. Tôi chưa bao giờ cảm thấy vui như thế trong cả cuộc đời mình. Mọi thứ rất là rõ ràng. Bất kể là đến từ xa hay gần, giàu hay nghèo, tất cả các đệ tử đều suy nghĩ như nhau mặc dù chúng tôi không biết nhau. Tất cả chúng tôi đều nghe lời Sư Phụ và muốn tu luyện bản thân mình. Sau mỗi bài giảng, chúng tôi không muốn ra về. Khi tôi chỉ có một mình, tôi không thể không tự hỏi là tại sao tôi lại xúc động đến như vậy. Sau đó tôi nhận ra rằng Sư Phụ và tất cả những điều mà Ông nói đều động chạm đến cái gì đó ở trong thâm tâm mình mà rất là “Chân thực”. Sư Phụ rất là cao thượng, thanh bạch và kiên định. Tôi cảm thấy xúc động rất sâu sắc.

Sau khóa giảng thứ 13 ở Bắc Kinh, khóa học tiếp theo được tổ chức ở Vũ Hán. Tôi muốn đi nhưng tôi khó có thể đi lại một mình được. Mặc dù sức khỏe của tôi đã cải thiện đáng kể nhưng bởi vì tôi đã bị bệnh quá lâu nên tôi vẫn còn rất yếu để thậm chí là nhấc cái phích nước. Nhưng tôi thực sự muốn đi. Tôi động viên mình và cuối cùng tôi cũng đi tàu đến Vũ Hán. Giường của tôi là ở trên tầng trên cùng ở toa nằm và rất khó cho tôi để leo lên trên đó. Khi tôi đang suy nghĩ về điều đó, thì một người thanh niên có giường ở tầng dưới nói với tôi, “Anh có muốn ngủ ở tầng dưới không?”. Tôi đã thực sự cảm kích vì sự giúp đỡ của anh ấy. Cũng như vậy khi tôi đến nơi, ở ga Hàn Khẩu, đã có người giúp tôi khiêng hành lý. Tôi cảm thấy rất may mắn. Chỉ nhiều năm sau tôi mới nhận ra rằng chính là Sư Phụ đã dàn xếp mọi sự giúp đỡ cần thiết cho tôi. Sư Phụ tổ chức 3 khóa giảng liên tiếp ở Vũ Hán. Đó là các khóa giảng thứ 3, 4 và 5 được tổ chức ở đó. Khóa thứ 3 được tổ chức tại trường Đại học kinh tế tài chính và khóa thứ 4 ở Hội trường của Ủy ban thành phố. Khóa thứ 5 là ở nhà máy thép Vũ Hán.

Sư Phụ đang giảng khóa thứ 2 ở Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, tháng 3/1993

Vào lúc ba khóa giảng kết thúc, đó là khoảng giữa tháng 10. Khóa tiếp theo được tổ chức ở Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông, và tôi theo Sư Phụ đến đó, nơi Ông giảng lần thứ 2.

Những điều mà Sư Phụ nói về đều gần như giống nhau trong các khóa giảng. Tuy nhiên, Ông đôi khi giải thích cùng một vấn đề từ các phương diện khác nhau. Một vài câu của Sư Phụ làm cho tôi đột nhiên ngộ ra một điều gì đó, và theo cách này tôi đã hiểu sâu sắc hơn. Càng nghe tôi càng cảm thấy rằng những điều mà Sư Phụ nói với chúng tôi đều cực kỳ quan trọng và rộng lớn. Dần dần tôi đã hiểu rõ ràng rằng những điều mà Ông nói về đều vượt qua các lý của Phật giáo và Đạo giáo. Những điều đó đều là các lý của toàn vũ trụ. Sư Phụ có thể tạo ra Pháp Luân, Ông biết về nguồn gốc của sự sống, và Ông có thể tiêu nghiệp cho chúng tôi. Vậy thì Ông là ai? Tôi không dám nghĩ về điều đó. Tôi hiểu rằng việc truyền Pháp Luân Công hẳn phải là một sự kiên trọng đại chưa có tiền lệ, nên tôi nói với chồng tôi về điều ấy, và bảo anh ấy đến học với tôi. Tôi cũng gọi điện cho con gái tôi đang sống ở nước ngoài và bảo nó trở về càng sớm càng tốt để tham dự các bài giảng của Sư Phụ.

Tôi nhớ rằng trong khóa giảng lần thứ 2 ở Thiên Tân khi lần đầu tiên Sư Phụ nói ông sẽ để lại Pháp cho thế gian. Từ “để lại” đã nổ trong đầu tôi. Tôi hiểu ra rằng Sư Phụ sẽ không đi giảng mãi như thế này. Lúc đó tôi đã quyết định rằng khi Sư Phụ đi giảng ở đâu, tôi sẽ đến tham dự nếu tôi có thể, bất kể đó là ở đâu. Với thân thể yếu ớt của mình, rất là khó khăn cho tôi để có thể đi theo Sư Phụ. Tuy nhiên, vào lúc tôi nghe nói về khóa học, tôi đã quên đi tất cả các khó nhọc. Tôi vứt bỏ mọi thứ để tham gia khóa học. Mỗi lần tôi nhìn thấy Sư Phụ đi lên bục giảng, tôi lại cảm thấy vui từ tận đáy lòng. Tôi cảm thấy rất gần Sư Phụ, và những ngày đó thật là tươi sáng và tuyệt vời. Vào cuối mỗi khóa học, Sư Phụ lại bảo chúng tôi viết ra để chia sẻ kinh nghiệm với nhau. Tôi cảm thấy có lỗi bởi vì tôi không có gì để nói và đã không viết được gì. Tôi đã không muốn nói về việc Pháp Luân Công đã đề cao sức khỏe của tôi như thế nào hay về việc tôi cảm thấy biết ơn như thế nào. Điều duy nhất luôn luôn ở trong tim tôi là “Tôi hy vọng Sư Phụ sẽ ở mãi với chúng ta. Tôi hy vọng ánh hào quang của Sư Phụ sẽ chiếu sáng cuộc đời chúng ta mãi mãi.”

Vào tháng 4/1994, tôi quay trở lại Bắc Kinh sau khóa giang lần thứ 2 tổ chức ở thành phố Hợp Phì. Tôi ngồi ở trong giường cả ngày lẫn đêm bởi vì tôi đã thực sự kiệt sức. Khóa học tiếp theo được tổ chức ở Trường Xuân, quê hương của Sư Phụ. Được đến thăm quê của Sư Phụ là một mơ ước lâu nay của tôi. Khi tàu đến Trường Xuân, các học viên ở đó cầm các biển hiệu và thay nhau chào đón các học viên từ nơi khác đến. Chúng tôi vào ở một khách sạn tương đối xa trung tâm thành phố bởi vì ở đó đỡ đắt đỏ hơn. Chúng tôi đều rất phấn khởi và chú ý nhìn khi ngồi trên xe buýt. Một học viên ở địa phương đến đón chúng tôi chỉ về phía một tòa nhà và nói “Hãy nhìn kìa, đấy là nhà của Sư Phụ!” Chúng tôi nhìn theo tay của cô ấy và nhìn thấy một tòa nhà xay bằng gạch mộc không có trang trí hào nhoáng gì cả. Tòa nhà có khoảng 4-5 tầng. Tôi nghĩ, “Sư Phụ sống ở nơi như vậy, mặc dù Ông có những khả năng siêu phàm, thật là một điều hiếm thấy.” Chúng tôi cảm thấy một sự ngưỡng mộ và tôn trọng tràn đầy đối với Sư Phụ và im lặng nhìn chăm chăm vào tòa nhà.

Căn hộ của Sư Phụ ở Trường Xuân

Khóa học được tổ chức ở giảng đường Minh Phóng Cung của trường Đại học Cát Lâm. Vì có nhiều học viên đến từ các thành phố khác, Sư Phụ tổ chức hai buổi: buổi thứ nhất từ 9 cho đến 11 giờ sáng, và buổi còn lại từ 7 cho đến 9 giờ tối. Tôi mua một chiếc vé cho lớp học buổi sáng nhưng không thể mua vé cho lớp học buổi tối. Sau lớp học, tôi cảm thấy buồn khi quay trở lại khách sạn. Ngày hôm sau, tôi đứng ở bãi cỏ ngoài giảng đường và chờ đợi cho đến khi lớp hoc buổi tối bắt đầu với một hy vọng là có thể mua được một tấm vé. Đột nhiên, một học viên ở bên cạnh tôi nói, “Có ai cần vé không?” Tôi ngay lập tức cầm lấy chiếc vé và đưa tiền cho cô ấy, và tôi vui mừng bước vào giảng đường. Vừa đúng lúc tôi chuẩn bị ngồi xuống, một học viên lâu năm mà tôi biết chạy đến chỗ tôi và nói “Tôi đang đi tìm chị”. Tôi nghĩ, “vậy là tôi không thể giữ tấm vé được nữa rồi.” Đúng như tôi dự đoán, chị ấy nói với tôi rằng một học viên từ Thanh Hải mới đến học lần đầu và không hiểu tiếng phổ thông lắm. Cô ấy muốn nghe lại bài giảng và bởi vì tôi là một học viên lâu năm hơn, tôi có thể nhường vé cho cô ấy. Tôi buồn bã đưa cho cô ấy tấm vé và bước ra khỏi giảng đường. Chỗ ngồi đã có người ngồi và lớp học đã bắt đầu nhưng những học viên không có vé như tôi vẫn còn phải đứng ở ngoài. Tối hôm đó có một buổi dạ hội khiêu vũ ở tầng hầm của giảng đường Minh Phóng Cung. Ai cũng có thể vào giảng đường bằng của bên cạnh bằng cách mua vé để vào tham dự dạ hội khiêu vũ nhưng không ai làm như vậy. Một thanh niên từ thành phố Thiên Tân nói “Nếu chúng ta dùng thủ đoạn đó thì chúng ta sẽ không thể đắc được gì cả ngay cả khi chúng ta có vào được giảng đường.” Sau đó tôi nghe thấy người soát vé ở cửa đã cảm động quá khi thấy sự kiên nhẫn của các học viên nên đã cho tất cả vào.

Trong khoảng thời gian của khóa học đó, Sư Phụ đi bộ đến giảng đường hàng ngày. Một số học viên mời Sư Phụ đi xe ô-tô của họ nhưng Sư Phụ đã từ chối một cách lịch sự.

Một vòng tròn Pháp Luân xuất hiện trong một buổi tập buổi sáng

Khách sạn chúng tôi ở cách xa trường Đại học Cát Lâm. Hồi đó, giá vé xe buýt vẫn còn rất thấp – ít hơn một nhân dân tệ. Một số học viên rời khách sạn để đến lớp học rất sớm vào buổi sáng. Một lần tôi hỏi một học viên là tại sao anh ấy không đi xe buýt trong khi khoảng cách lại tương đối xa. Anh ấy nói anh ấy muốn tiết kiệm tiền để có thể tham dự một khóa nữa. Tôi rất cảm động. Đây là khóa cuối cùng Sư Phụ giảng ở Trường Xuân. Vào cuối khóa học Sư Phụ nói gì đó với mọi người ở thành phố quê hương mình một cách rất chân thành và từ bi và tất cả mọi người cảm động và khóc. Chỉ còn chưa đầy nửa tiếng đồng hồ nữa là xe buýt chuyển bánh nhưng tất cả mọi người vẫn nghe Sư Phụ nói và không muốn rời.

Tôi nghe thấy rằng Sư Phụ sẽ tổ chức một khóa giảng ở Thành Đô ngày 29 tháng 5 ngay sau khi khóa giảng ở Trùng Khánh. Tôi biết rằng không có điểm luyện công ở Thành Đô bởi vì chưa có khóa giảng nào được tổ chức ở đó cho đến nay. Tôi thấy Sư Phụ làm việc rất vất vả trong chuyến đi đó. Trong khi đi giảng ở Thiên Tân, Sư Phụ ở tại một khách sạn giá chỉ có hơn 20 nhân dân tệ mỗi ngày. Khách sạn thậm chí còn không có vòi hoa sen. Chúng tôi trở về nhà và ngủ sau lớp học nhưng Sư Phụ thì điều chỉnh thân thể cho chúng tôi 24 giờ mỗi ngày. Ngay cả như vậy một số người vẫn đến nơi Sư Phụ ở bái lạy và xin Ông chữa bệnh cho người nhà của họ và họ không nghe những lời Sư Phụ nói với họ. Các học viên lâu năm cản thấy không vừa lòng và họ không dám làm phiền Sư Phụ hy vọng rằng Sư Phụ có thể nghỉ ngơi thêm một chút. Hồi đó, chồng tôi đang làm việc ở Thành Đô. Tôi nghĩ tôi có thể tận dụng dịp này để xem xem tôi có thể giúp đỡ được gì không nên tôi đã đến Thành Đô.

Ngày hôm đó, Sư Phụ đi xuống tàu hỏa cùng với nhiều học viên đã đi cùng Sư Phụ từ Trùng Khánh. Lúc đó là cuối tháng 5 và thời tiết rất nóng nực. Những nguời đang giúp đỡ Sư Phụ trong việc đi giảng mang những chồng lớn bản được biên tập của các quyển sách Pháp Luân Công và mồ hôi chảy ròng ròng. Hội Khí công điều một chiếc xe taxi đến và Sư Phụ bảo những người đi theo đang khiêng sách hãy đi bằng taxi. Chồng tôi cố lái xe ô-tô của mình đến cổng ga xe lửa để Sư Phụ không phải đi bộ xa. Ngay sau khi chồng tôi lái xe ra khỏi chỗ đỗ, thì nhiều xe khác tự nhiên từ đâu xuất hiện làm tắc đoạn đường giao nhau ở trước cửa ga xe lửa. May mà chồng tôi lái một chiếc xe nhập khẩu nên nó có thể khởi động nhanh hơn một chút. Anh ấy tìm mọi cách có thể và cuối cùng cũng đã thoát ra khỏi được chỗ tắc đường. Anh ấy cảm thấy lo lắng đến mức anh ấy bị mấy vết trầy ở trong miệng. Do tắc đường Sư Phụ phải đứng chờ ở trước của ga xe lửa hơn 40 phút. Tôi cảm thấy rất buồn vì chuyện này trong nhiều ngày. Sau đó Sư Phụ nói rằng đó là can nhiễu và rằng Ông đã gặp phải rất nhiều những sựu việc can nhiễu như vậy trước kia.

Khóa học ở Thành Đô được tổ chức ở một phòng họp của khách sạn. Sư Phụ không bao giờ quảng cáo cho khóa giảng của mình. Hơn nữa, còn có nhiều khóa học khí công khác trong vùng và mọi người đầu tiên đã không chú ý nhiều lắm. Vào ngày đầu tiên của khóa học, phòng họp đã không kín hết chỗ. Tuy nhiên, số người đã tăng lên bất ngờ sau khi khóa học bắt đầu. Vào buổi cuối cùng, có hơn 800 người đã tham dự lớp học. Hàng ngày chồng tôi lái xe đưa Sư Phụ trở về khách sạn sau buổi giảng. Tôi rất vui là chúng tôi có thể giúp đỡ Sư Phụ một chút.

Khi Sư Phụ đi các nơi để giảng Pháp, Ông phải xắp xếp hành trình cho chính mình cũng như đồ ăn và chỗ ở. Sư Phụ phải làm rất nhiều việc.

Ở Thành Đô, tôi đã đi đến nhiều nơi với Sư Phụ. Vào ngày đầu tiên chúng tôi đi đến Chùa Văn Thù Viện, một tu viện. Xe của chúng tôi đi trước một số xe khác đi về phía Văn Thù Viện. Có một thương gia người Hồng Công ở trên xe. Ông ấy đã chờ đợi ở Thành Đô khi ông nghe thấy rằng khóa học sẽ được tổ chức ở đó. Bởi vì ông ấy khó hiểu tiếng phổ thông khi nghe giảng nên Sư Phụ đã giải thích cho ông ấy trong chuyến đi. Sau khi chúng tôi ra khỏi xe, chúng tôi nhìn thấy bốn vị thần hộ vệ của Phật. Sư Phụ quay lại nói với tôi “Họ đều ở đó trong khi tôi đang giảng”. Tôi nói “Tại sao họ lại trông xấu xí như vậy?” Sư Phụ nói “Họ có nhiều quyền uy lắm”. Hồi đó, các ngôi chùa rất là loạn và đầy cáo và các sinh mệnh tà ác khác. Sư Phụ đã quét sạch bọn chúng khỏi các nơi mà Ông đến và Ông chỉ cần phẩy tay một cái là đủ.

Đại Pháp vĩ đại ở núi Nhạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên (1998)

Một vài ngày sau đó, Sư Phụ đi đến núi Thanh Thành. Các trưởng trạm phụ đạo của các thành phố Đại Liên, Quý Châu, và Vũ Hán và các hoc viên khác đã đi cùng với Ông. Trong chuyến đi đó, tôi đột nhiên hiểu ra một câu nói cổ “Đồi không cao cũng không thành vấn đề, bởi vì nếu có thần ở đó thì đã là kỳ diệu rồi.” Với tình trạng sức khỏe như của tôi tôi cũng ngạc nhiên là mình có thể leo lên núi và leo xuống. Khi tôi trở về nhà, một người đồng nghiệp của chồng tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy việc mà tôi đã làm được. Sau khóa học ở Thành Đô, chúng tôi đến núi Nhạc Sơn và Nga My với Sư Phụ. Trong sảnh La Hán trên núi Nhạc Sơn một học viên chạy đến chỗ Sư Phụ và nói có một vị Bồ Tát (tôi không còn nhớ được tên) đã rất lúng túng khi nhìn thấy Sư Phụ, và vị Bồ Tát đó gửi lời chào Sư Phụ. Sư Phụ nói “Khi chúng ta rời đi, họ sẽ đi bộ với chúng ta một đoạn đường khá dài.” Tôi rất sốc khi nghe thấy tất cả những điều này bởi vì tất cả những gì tôi có thể thấy là những bức tượng bằng đất nung. Sau khi chúng tôi rời khỏi sảnh, một hòa thượng ở đằng sau chúng tôi nói “Những người này thật là phi thường”. Rõ ràng là ông ấy đã nhìn thấy điều gì đó ở các không gian khác. Núi Nga My quả thật là khác với những nơi khác. Ở Kim Đỉnh, đỉnh cao nhất của núi Nga My, tôi đã lần đầu tiên nhìn được bằng thiên mục của mình. Tôi đi với Sư Phụ một vòng và đã nhìn thấy rất nhiều điều siêu thường. Tôi thấy rằng tâm của tôi rộn lên một chút. Tôi hỏi Sư Phụ “Vậy là những truyền thuyết đều là thật cả?” Sư Phụ trả lời “Các truyền thuyết không phải là tự nhiên mà có.”

Khóa giảng tiếp theo sẽ được tổ chức ở Trịnh Châu. Tôi đã cố gắng mua được một vé tàu và đó là trên cùng một chuyến với Sư Phụ. Chuyến đi ngày hôm đó rất nóng. Khi chúng tôi đến ga thì ở đó rất đông người. Cũng như chúng tôi Sư Phụ mang theo hành lý của mình và người ướt đẫm mồ hôi. Tôi cảm thấy rất ái ngại về điều đó nhưng không thể giúp được gì. Sau khi chúng tôi lên tàu thì mới phát hiện ra rằng toa của chúng tôi là toa cuối cùng và không thuộc về cùng một công ty như các toa trước. Phần chính của đoàn tàu thuộc về Sở đường sắt Thành Đô còn toa của chúng tôi thuộc về Sở đường sắt Trịnh Châu. Điều này có nghĩa là các toa trước sẽ không cung cấp bất cứ dịch vụ nào kể cả nước cho toa của chúng tôi và chúng tôi không thể đi lên các toa trước bởi vì cửa nối giữa các toa đã bị khóa. Một học viên từ Vũ Hán đi cùng với chúng tôi kiếm được một bình nước. Khi tàu dừng lại ở một ga thì chúng tôi đi xuống tàu và đi lên các toa trước để lấy thêm nước. Nhưng chúng tôi không có đủ thời gian để chạy trở về toa của mình nên chúng tôi phải đứng trên toa đó cho đến ga tiếp theo. Nước chỉ có vừa đủ để uống. Chúng tôi chỉ có thể ngâm một bát mì ăn liền làm bữa ăn cho Sư Phụ. Chúng tôi mua 6 vé cùng với Sư Phụ và chúng tôi cùng ở trong toa cuối cùng của đoàn tàu.

Khi tàu đi qua núi Hoa Sơn Sư Phụ đứng ở cuối tàu. Trên cửa toa không có cửa sổ. Sư Phụ đứng ở đó rất lâu nhìn những ngọn núi ở đằng xa. Lúc đó tôi cảm thấy thắc mắc không biết là Sư Phụ đang nhìn những gì, nên tôi cũng đến gần và nhìn ra đằng xa. Sư Phụ nói với tôi rằng nhiều người tu Đạo ở trên núi Hoa Sơn đã đi xuống núi để thăm Ông. Họ đang đi theo tàu. Sư Phụ hỏi họ “Các vị nghĩ gì về các đệ tử của tôi?” Một số trong số họ đã tu luyện trong một thời gian dài. Họ nói rằng chỉ một vài trong số họ là có thể so sánh được với các đệ tử của Sư Phụ. Những người này đi theo chúng tôi suốt chặng đường đến Trịnh Châu để nghe Pháp. Sau đó, trong khóa giảng của mình, Sư Phụ đã nói về những điều đã xảy ra ngày hôm đó.

Điều kiện của nơi giảng ở Trịnh Châu là gần như tồi tệ nhất mà tôi đã từng thấy. Hội khí công đã cung cấp một nhà thi đấu cũ kỹ cho khóa học. Sàn gỗ ở trung tâm tòa nhà rất cũ kỹ và bị hỏng ở nhiều chỗ và xung quanh được xây bằng gạch vỡ. Các cửa sổ không còn một tấm kính nào. Khóa học bắt đầu vào ngày 11/6.

Một vàu ngày sau đó là cuối tuần và đang ở giữa khóa học, có một cơn gió mạnh đột nhiên kéo đến, và mây đen phủ kín bầu trời che lấp tất cả. Mưa nặng hạt và mưa đá rơi xuống như trút nước và sấm chớp đầy trời. Mưa trút xuống qua các cửa sổ. Mọi người đứng ở ngoài tiến vào giữa nhà thi đấu. Không lâu sau đó mưa đá to như quả óc chó rơi mạnh xuống mái tôn của nhà thi đấu. Tôi chưa bao giờ trải qua lần nào như vậy. Gió mạnh, mưa đá và sấm chớp dường như có thể làm bật tung mái tôn. Chỗ mái tôn ở trên chỗ Sư Phụ ngồi bắt đầu bị dột. Mưa nhỏ xuống nhanh và ầm ĩ và sau đó thì cầu dao điện chính bị đoản mạch. Đèn vụt tắt và trời tối như ban đêm. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng có vài phút.

Mọi người nhìn Sư Phụ và nghe thấy Ông hỏi “Ai ở trên đó?” Chúng tôi nhìn thấy Sư Phụ khẽ nhắm mắt và đặt hai tay trước ngực hướng lòng bàn tay lên trên. Các học viên ngồi gần Sư Phụ nhìn Ông chăm chú. Một số học viên nói “Hãy nhìn tay của Sư Phụ!” Ngay sau đó, Sư Phụ nắm hai tay lại như đang nắm cái gì đó. Sau đó ông mở chai nước ở trên bàn, uống nước và để thứ ở trong tay mình vào trong chai. Ngay lập tức, cơn giông ngừng lại và mặt trời ló ra chiếu sang nhà thi đấu. Chúng tôi đều vỗ tay hoan hô. Sau đó, Sư Phụ ngồi trên bàn và làm một bộ các đại thủ ấn. Sau đó Sư Phụ nói “Tôi vừa làm một việc lớn cho chư vị. Tôi đã gỡ bỏ đi nhiều thứ.” Lúc này, các bóng đèn lại lần lượt bật sáng và Sư Phụ lại tiếp tục bài giảng của mình.

Sau đó, một thanh niên ở Trịnh Châu thường đi theo Sư Phụ để nghe giảng nói rằng anh ấy đang ở phòng điều khiển chính lúc đó. Sau khi cầu dao điện chính bị đoản mạch thì mặc dù không có điện nữa nhưng các ngọn đèn vẫn lần lượt bất sáng trở lại. Ngày hôm sau các tờ báo ở Trịnh Châu đã đưa tin rằng các mái nhà đã bị thổi bay khỏi nhiều tòa nhà trong cơn giông đó. Cơ quan khí tượng hoảng hốt và nói rằng không có dấu hiệu nào cho thấy rằng sẽ có giông bão. Hội khí công nói “Chúng tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng phi thường hôm nay.” Ngày hôm sau thị trưởng Trịnh Châu đã đến bắt tay với Sư Phụ. Nghe nói rằng con dâu ông đã tham dự khóa học và nhìn thấy những gì đã xảy ra.

Khóa giảng tiếp theo là lần thứ hai được tổ chức ở Nhà thi đấu Tế Nam. Ở đó có chỗ cho khoảng 4000 người. Tất cả các chỗ ngồi đều chật kín. Trong khóa giảng ở Tế Nam, Sư Phụ giảng rất chi tiết và cũng nói cho chúng tôi biết về một số sự việc sẽ xảy ra không lâu sau đó.

Pháp hội tâm đắc thể hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Tế Nam năm 1998

Khóa giảng tiếp theo được tổ chức ở Đại Liên. Sư Phụ không muốn tất cả chúng tôi đến Đại Liên. Ông bảo chúng tôi không bay đến Đại Liên vào ngày 30. Sư Phụ gặp rất nhiều can nhiễu trên đường đến Đại Liên. Can nhiễu từ tà ác rất lớn. Cuối cùng thì Sư Phụ đi thuyền đến Đại Liên.

Tôi nhớ rằng ở Thành Đô, có một học viên phụ trách trạm phụ đạo Đại Liên đã từng nói với tôi rằng có các con rồng trong tấm ảnh mà họ chụp với Sư Phụ. Tôi rất ngạc nhiên và hỏi cô ấy là liệu tôi có thể xem bức ảnh đó được không khi toi đến Đại Liên. Cô ấy trả lời là được. Khi tôi đến Đại Liên tôi luôn nghĩ về bức ảnh và tìm cô ấy để hỏi xem tôi có thể xem nó được không. Một hôm cô ấy mang bức ảnh đến cho tôi xem. Khi tôi xem, tôi thấy đúng là như vậy. Trên trời ở đằng sau Sư Phụ và các học viên có hai con rồng ở rất gần nhau; một con ở đằng trước và một con ở đằng sau. Đầu của hai con rồng rất là to. Đường viền ở mũi rồng và mắt rất là rõ. Có vẻ như là có người đang cưỡi trên các con rồng. Sau đó cô ấy chỉ vào bức ảnh và nói với tôi, “Chị xem, có hai thanh kiếm hai lưỡi.” Tôi nhìn thử. Các thanh kiếm rất là nhỏ nhưng có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Tôi nhìn kỹ tấm ảnh một lúc. Cô ấy nói rằng đây là bức ảnh duy nhất có những thứ này. Khi cô ấy mang phim âm bản đi để rửa thêm ảnh thì những bức ảnh sau đó không có những thứ đó. Con trai cô ấy không tin vào những gì ở trong ảnh nên nó đã thử xem kỹ 20 lần những cuối cùng thì cũng phải bỏ cuộc. Sau đó, trong bài giảng thứ 10 khi Sư Phụ trả lời câu hỏi của các học viên, một học viên nói rằng anh ấy đã nhìn thấy hai thanh kiếm hai lưỡi khi anh ấy đọc quyển Chuyển Pháp Luân. Sư Phụ nói, “Đúng, tôi đã mang những thứ này từ vũ trụ đến đây và chúng có uy lực vô biên.”

Vào ngày 5 tháng 8, khóa học ở Cáp Nhĩ Tân bắt đầu. Khóa học được tổ chức ở sân vận động chơi hockey trên băng. Hồi đó, sân vận động vẫn còn đang được xây dựng chưa xong. Chỉ có 3 bên là có chỗ ngồi, và bức tường thứ tư vẫn còn là gỗ dán. Nhân viên của sân vận động chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người như vậy đi hàng chục nghìn dặm để đến học một lớp khí công nên họ cũng nghe các bài giảng của Sư Phụ. Một hôm trước khi lớp học bắt đầu, Sư Phụ đi đến sân vận động để gặp các học viên. Khi Ông đi đến trước các học viên thì mọi người ngồi ở chỗ gần Sư Phụ cùng đứng dậy để tỏ lòng kính trọng của mình. Sư Phụ đi về phía trước và các học viên ngồi ở đằng trước cùng cùng nhau đứng dậy. Cứ như vậy, khi Sư Phụ đi vòng quanh sân vận động thì một nhóm học viên đứng dậy và nhóm khác ngồi xuống lần lượt và trình tự. Cảnh tượng rất là đẹp mắt. Toàn bộ sân vận động tràn ngập không khí trang nghiêm và thần thánh. Ngay cả các học viên cũng ngạc nhiên. Cảnh tượng diễn ra một cách tự phát chứ không phải là được dàn xếp trước gì cả. Một người đến học lần đầu tiên ngồi cạnh tôi nói, “Ồ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Ngay cả các nguyên thủ quốc gia cũng không nhận được sự đón tiếp như thế này.”

Một khóa học nữa được tổ chức ở Nhà thi đấu Duyên Cát. Một học viên địa phương gốc Triều Tiên là người đầu tiên tham dự các khóa giảng của Sư Phụ ở các thành phố khác, đã nhiệt tình chuẩn bị cho khóa học này. Anh ấy nói anh ấy muốn làm một việc tốt cho những người ở thành phố quê hương mình. Nghe nói rằng 70% số người ở cơ quan anh ấy đã đến tham dự khóa học. Vào ngày cuối cùng của khóa học, các học viên Triều Tiên mặc trang phục truyền thống có sắc màu rực rỡ trang trọng nhất để tỏ lòng biết ơn và tiễn Sư Phụ. Có một buổi lễ bế mạc ngắn sau khóa học. Sư Phụ tặng 7000 nhân dân tệ là toàn bộ số tiền mà Ông nhận được từ khóa giảng này cho Hội chữ thập đỏ Duyên Cát.

Sau khi rời khóa học hôm ấy, tôi đến thẳng nhà ga xe lửa và đi chuyến tàu Tumen Số 1 đến Trường Xuân rồi chuyển tàu đến Cáp Nhĩ Tân.

Sau khi đi tàu suốt cả đêm, tôi đến Trường Xuân vào buổi sáng. Tôi kéo chiếc vali của mình và cảm thấy rất mệt. Khi tôi đi đến cửa ngầm dưới đất, tôi thấy Sư Phụ đang đứng ở đằng sau, đang nhìn tôi một cách hiền từ. Tôi rất vui và cảm động nhưng sợ rằng Sư Phụ sẽ mang hộ vali cho tôi, nên tôi vội nói, “Sư Phụ hãy đi trước đi đừng lo cho con. Con tự lo được. Con thường đi lại một mình và sẽ không có vấn đề gì đâu.” Sau khi Sư Phụ đi lên trước, tôi đi xuống từng bước một đến phía đường ngầm. Tôi sách vali và đi đến lối ra, theo hàng và đi ra khỏi nhà ga. Khi tôi nhìn lên tôi thấy Sư Phụ đứng đằng trước, đợi tôi đi ra. Ông vẫn nhìn tôi một cách hiền từ. Lúc đó, tôi cảm thấy một dòng nhiệt ấm chảy qua đầu. Tôi chắp hai tay lại hợp thập và nói, “Sư Phụ đừng lo cho con. Con có thể tự làm được.” Ngày hôm đó, tôi đến Cáp Nhĩ Tân mà không gặp rắc rối gì, và một cách thần kỳ quay trở lại Bắc Kinh vào hôm sau.

Vào ngày 21/12/1994, khóa giảng Pháp lần thứ 5 ở Quảng Châu tỉnh Quảng Đông bắt đầu. Đó là khóa giảng Pháp cuối cùng được tổ chức ở Trung Quốc. Vào thời gian đó, Pháp Luân Công đã rất phổ biến và mọi người đến từ khắp nơi trên đất nước để tham dự khóa học, thậm chí là từ các tỉnh vùng đông bắc xa xôi và Khu tự trị Tân Cương Uighur. Họ đến để đắc Pháp, là điều mà họ coi là quan trọng nhất trong cuộc đời. Có rất nhiều câu chuyện cảm động. Một số người đến rất sớm và chỉ mang theo một số tiền nhỏ để tiêu. Nên họ phải giảm tiền ăn hàng ngày xuống còn có 2 nhân dân tệ mà ở một thành phố như Quảng Châu thì không đủ để ăn. Vì thế mà một số học viên từ Bắc Kinh đã cho họ mỗi người 100 nhân dân tệ. Một cô gái đến từ vùng đông bắc không có thu nhập bởi vì công ty nhà nước nơi cô làm việc cùng với một số công ty công nghiệp lớn lớn và vừa đã tuyên bố phá sản. Cô ấy phái đi bán rau để kiếm chút tiền để có thể đến tham dự khóa giảng Pháp, và với số tiền nhỏ đó cô ấy còn giúp đỡ những người khác tham dự khóa học. Hai anh em đến mang theo cả chăn. Họ sống như những người vô gia cư dựa vào đồ ăn mà mọi người cho, và ngủ ở ngoài đường dưới đủ loại thời tiết.

Sư Phụ đang giảng Pháp tại khóa học lần thứ hai ở Quảng Châu năm 1993

Nghe nói rằng hơn 5000 người đã đến và những người đến cuối cùng đã không mua được vé. Lâu trước khi bài giảng thứ nhất bắt đầu vào sáng đầu tiên, trước cổng nhà thi đấu là một biển người. Trong số họ, khoảng 500 người là không có vé. Một số học viên từ Bắc Kinh đã cho họ vé của mình. Khi các tấm vé được trao tay nhau, cả người cho và người nhận và những người đứng nhìn đều rơm rớm nước mắt. Sau khi khóa học bắt đầu những người không có vé vẫn đứng ở trước cổng nhà thi đấu. Sự kiên nhẫn của họ đã làm cảm động sâu sắc đến những nhân viên của nhà thi đấu. Sau đó họ đặc cách và mở cửa một khu nhà ở gần đó và lắp máy thu hình nối với máy ghi hình tại chỗ để mọi người có thể xem khóa giảng.

Khóa giảng thứ 5 ở Quảng Châu đặc biệt lớn. Có thể thấy rằng mọi người nóng lòng để được đắc Pháp. Ý thức của chúng sinh đã được thức tỉnh và sự kính trọng của họ đối với Sư Phụ là không có ngôn từ nào có thể diễn tả được. Một hôm, các học viên đến rất sớm đứng yên lặng ở hai bên hành lang giữa cổng nhà thi đấu và hội trường ở bên trong. Đám đông không còn chừa lại chỗ trống nào ở trong nhà thi đấu ngoại trừ hành lang để Sư Phụ đi vào. Khi Sư Phụ đến, Ông được chào đón rất trọng thể. Sự kính trọng đối với Sư Phụ từ trong tâm của mọi người đã làm cho những nhân viên nhà thi đấu phải sửng sốt. Họ hỏi các học viên “Sư Phụ của các vị là người như thế nào? Chúng tôi chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy kính trọng như vậy đối với một người.”

Khóa giảng Pháp lần thứ 5 ở Quảng Châu đã làm phấn chấn và khích lệ các học viên. Chúng tôi nhận ra điều to lớn mà Sư Phụ đã dạy chúng tôi và con đường mà chúng tôi sẽ đi trong việc tu luyện của mình. Tất cả mọi người đều quyết tâm tu luyện đến cùng.

Đó là khóa giảng cuối cùng của Sư Phụ được tổ chức ở Trung Quốc. Trong vòng chỉ có vào năm, Pháp Luân Công đã rất phổ biến ở Trung Quốc. Để tham dự khóa giảng thứ 5, mọi người đã đến từ Mỹ, Hồng Kông, và một số nước Châu Âu. Những người này sau khi trở về nhà đã trở thành những học viên đầu tiên ở địa phương họ và sau đó làm rất nhiều việc để quảng truyền Pháp ra khắp thế giới, đóng góp rất nhiều cho Pháp.

Nhớ lại hành trình tu luyện của mình trong 8 năm qua, tôi rất vui mừng vì cơ hội được sống trong giai đoạn mà Đại Pháp được truyền rộng, được nghe Sư Phụ trực tiếp giảng Pháp, và được Sư Phụ dạy công trực tiếp. Một cơ duyên thật là quý giá! Nhiều người sẽ ghen tỵ với tôi vì đã có một duyên phận như vậy. Mặc dù trong những năm này tôi đã gặp nhiều khó nạn và đã chịu khổ nhiều những cảm giác và tâm thái của tôi hoàn toàn khác so với khi tôi không có lựa chọn nào khác là phải chọ đựng bệnh tật hồi trước khi tôi tu luyện Đại Pháp. Trong việc tu luyện của tôi, sau khi chịu khổ, tôi cảm thấy rất rõ ràng là những vật chất dơ bẩn đã được loại bỏ từng cục một khỏi thân thể tôi. Giờ đây thân thể tôi tràn đầy sức sống, cuộc sống của tôi tràn đầy hy vọng, và tôi có thể nhìn thấy mọt tương lai tươi đẹp và tràn đầy hy vọng.

Thực tế là, sinh mệnh của tất cả mọi người nguyên sơ là rất tươi đẹp. Chỉ vì không biết các lý của vũ trụ mà một sinh mệnh đã vô ý tạo nhiều nghiệp và sinh mệnh của mình phải rơi vào một địa ngục thống khổ. Sư Phụ đã dạy chúng ta chân lý của vũ trụ, tịnh hóa thân thể chúng ta, và cấp cho chúng ta Pháp Luân và tất cả các cơ chế cần thiết trong việc tu luyện của chúng ta, cho phép chúng ta tu luyện trong Đại Pháp, và liên tục đề cao tầng cho chúng ta, cả về thể chất lẫn tinh thần. Những người không tu luyện có thể thấy những thứ khổ trong cuộc đời của những người tu luyện, trong khi đó chúng ta là đệ tử lại cảm thấy vui vì chúng ta là những sinh mệnh đang thăng hoa và là những người có thể tồn tại mãi mãi với vũ trụ. Trong quá khứ, điều này chỉ có thể được coi là thể hiện của ước mơ của thế nhân, nhưng hôm nay chúng ta đang thực sự và kiên trì đi theo con đường này và chúng ta thực sự có thể nhảy ra khỏi bể khổ và trở về với nguyên lai của chính mình.

Sư Phụ đã phải chịu đựng nhiều khó và khổ để truyền Pháp. Ông đã làm việc không ngơi nghỉ trong suốt những năm này. Có nhiều thứ mà chúng ta có thể không bao giờ biết được và hiểu được. Sự cao thượng và vĩ đại của tâm tính của Ông và sự bao la và vĩ đại của trí huệ của Ông, thì ngôn ngữ của loài người không thể mô tả được dù chỉ một phần vạn. Vào tháng 7 năm 1999, tôi thấy các đài phát thanh truyền hình điên cuồng bịa đặt ra những tin đồn. Với những động cơ tàn bạo, họ đang kích động những tư tưởng xấu của mọi người. Không chỉ những người thường mà thậm chí cả một số học viên cũng đã bắt đầu nao núng. Tổi chỉ cảm thấy điều ấy thật đáng tiếc đến mức ngớ ngẩn. Làm sao mà người ta lại có thể đo lường tâm tính của Phật từ quan niệm của người thường và dùng cái lý của người thường để đánh giá Phật lý được.

Vào thời khắc cuối cùng của Chính Pháp vũ trụ này, chúng ta phải theo Sư Phụ trên con đường tiến về phía trước như chúng ta đã làm trước kia, vì bản thân chúng ta và đặc biệt là vì tương lai vĩnh hằng của các chúng sinh trong vũ trụ.

*****

Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

Tôi có một may mắn lớn là được tham dự các bài giảng và truyền công Pháp Luân Đại Pháp của Sư Phụ bắt đầu từ ngày 16/7/1993 được tổ chức ở Viện bảo tàng văn hóa của Công đoàn điện lực ở thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ tỉnh Hắc Long Giang. Tôi cũng được bài giảng của Sư Phụ trước khi khóa học bắt đầu và hiểu ra được rằng lý do mà tôi đã tập một môn khí công khác trong nhiều năm là để chuẩn bị tinh thần cho tôi có thể hiểu và tiếp thụ Pháp Luân Đại Pháp và sau đó bắt đầu con đường tu luyện của mình theo Pháp Luân Đại Pháp.

Đầu tiên không có nhiều người đến tham dự khóa giảng, nhưng số học viên đã tăng lên từng ngày. Tất cả các hoc viên đến sau đều là do được biết tin về lớp học qua truyền khẩu mà đến. Thậm chí vào ngày thứ 5 của khóa học vẫn có nhiều học viên mới đến. Hồi đó Sư Phụ trông như một thanh niên ở độ tuổi 20, nhưng trông rất điềm đạm, tốt bụng và đáng kính. Trong suốt khóa học tôi được ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Tôi đã rất khó khăn mới học được bài luyện công số 3 (Quán thông lưỡng cực Pháp) vì hai tay của tôi phối hợp với nhau không tốt. Khi Sư Phụ nhận ra vấn đề của tôi Ông bước xuống từ trên bục giảng và cầm tay tôi hướng dẫn tôi tập. Sư Phụ là một người rất hiền từ.

Khi lớp học đến hồi kết thúc, tất cả các học viên đều viết một bài tâm đắc thể hội. Tôi hiểu rằng tôi đã thu được rất nhiều lợi ích từ Sư Phụ. Ví dụ, 2 ngày trước khi lớp học bắt đầu, tôi đã nhìn thấy một Pháp Luân đang xoay chuyển ngay trước mặt tôi khi ở nhà. Tôi đã không hiểu ý nghĩa của điều đó cho đến buổi vấn đáp sau khóa học. Sư Phụ nói rằng Ông đã gửi đi rất nhiều Pháp Luân trên đường Ông đến Tề Tề Cáp Nhĩ để giúp đỡ những người có duyên phận đến tham dự các bài giảng Pháp Luân Đại Pháp. Trước kia, tôi đã tham dự nhiều khóa học khí công khác, tiêu rất nhiều tiền nhưng không học được gì cả. Trái lại các khóa học Pháp Luân Đại Pháp không mất nhiều tiền mà lại có nhiều ngày giảng. Tôi cảm nhận được từ trong thâm tâm là Sư Phụ đến Tề Tề Cáp Nhĩ là để dạy Pháp Luân Đại Pháp cho chúng tôi chứ không phải là để kiếm tiền. Sau khóa học, tôi chạy đến chỗ Sư Phụ ở hành lang bên ngoài giảng đường và tôi đưa cho Sư Phụ bài tâm đắc thể hội của mình bằng cả hai tay một cách kính trọng.

Thời tiêt ở vùng đông bắc Trung Quốc vào cuối tháng 7 rất khô và nóng. Sư Phụ đã không đòi hỏi một chút gì để uống trong khi giảng bài. Hàng ngày Sư Phụ mang chai nước riêng của mình đến lớp học, và Ông chỉ mang có một cốc nước.

Khi ngày giảng cuối cùng kết thúc vào khoảng 8 rưỡi tối, các học viên không muốn ra về. Họ theo sát Sư Phụ ra đến cửa để xin chữ ký. Bên ngoài trời đang mưa. Sư Phụ phải đứng ở cửa và cho chữ ký dưới ánh đèn đường lờ mờ. Vì có quá nhiều học viên xin chữ ký, các học viên đi theo Sư Phụ đã phải nói to lên là “Sư Phụ còn đang phải vội đi đến nơi khác. Xin mọi người hãy để Sư Phụ đi.” Chúng tôi không biết rằng có một chiếc xe đang chờ Sư Phụ để đưa Ông đến Bắc Kinh để giảng khóa tiếp theo từ ngày 25/7 tại Hội trường Công an cho hơn 2000 học viên. Mỗi lần nhớ lại những giây phút ấy tôi lại khóc. Tôi rất xúc động và biết ơn Sư Phụ vì những khó nhọc mà Ông đã phải chịu và vượt qua để dạy Pháp Luân Đại Pháp cho chúng tôi.

*****

Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Công ở Trung Quốc

Khi tôi mới mười mấy tuổi, tôi thắc mắc là tại sao tôi lại không được sinh ra ở Ấn Độ cổ 2500 năm trước để tôi có thể trực tiếp nghe Phật Pháp. Tôi đã nghĩ rằng chúng sinh se không thể siêu tam giới được nữa và chúng tôi sẽ phải nhập lục đạo luân hồi mãi mãi.

Vào giữa tháng 11/1994 tôi đọc quyển sách Pháp Luân Công của Ông Lý Hồng Chí và cuối tháng đó tôi được biết rằng Sư Phụ chuẩn bị giảng Pháp ở Quảng Châu. Tôi được hỏi là có muốn tham dự hay không. Không ngần ngại tôi nói rằng tôi sẽ tham gia. Hồi đó, tôi chỉ có một cảm giác lờ mờ là điều này sẽ trở nên rất quan trọng đối với tương lai của tôi.

Vào tháng 12/1994, một vài ngày trước khóa học, chúng tôi cùng đến Quảng Châu. Tất cả các khách sạn đều được thuê kín, nhưng bốn người chúng tôi đã tìm được một phòng rất nhỏ chỉ có hai chiếc giường nhưng chúng tôi rất hài lòng.

Ngay sau khi xuống tàu, chúng tôi đi thẳng đến nơi tổ chức khóa học. Những hôm đó, Quảng Châu tràn ngập trong bầu không khí hòa ái. Trong những ngày đầu tiên của khóa học, toàn nhà thi đấu rất là bụi bặm. Sau đó, không khí trở nên trong sạch. Sư Phụ nói rằng vì một số lý do, khóa học đã bị trễ một vài ngày, và nhiều học viên đặc biệt là những người đến từ Urumqi, Bắc Kinh và vùng đông bắc đã đến nơi lâu rồi và chỉ còn lại có một chút tiền. Vì vậy khóa học sẽ chỉ diễn ra trong một vài ngày. Hồi đó, tôi ngồi ở phía sau Sư Phụ và chỉ nhìn thấy lưng của Ông. Sư Phụ thường quay lại và nói “Những người ngồi đằng sau tôi cũng sẽ không bị loại ra – họ thậm chí còn gần tôi hơn.”

Một số học viên không mua được vé và phải đứng chờ ở ngoài. Những người phụ trách đã xắp xếp để một số trong số họ có thể ngồi trên sàn nhà thi đấu và số khác có thể xem truyền hình trực tiếp ở ngoài hành lang. Sau đó, Sư Phụ đi ra ngoài để trực tiếp gặp họ.

Mỗi lần Sư Phụ bước vào hội trường, tất cả các học viên đều vỗ tay nhiệt liệt. Sau khi giảng xong bài cuối cùng, Sư Phụ trả lời câu hỏi của các học viên, và sau đó một số học viên tăng hoa cho Ông cùng với các dải lụa. Đó là một dịp rất là hòa ái và tuyệt vời.

Khi Sư Phụ đi ra phía của để rời đi, Ông đột nhiên quay lại hội trường, xoay chuyển một Pháp Luân lớn trên không trung và sau đó đẩy Pháp Luân ra về phía chúng tôi. Tôi đã không biết vào lúc đó rằng đó là khóa giảng Pháp cuối cùng của Sư Phụ ở Trung Quốc.

Mỗi khi nhớ lại sự kiện này, tôi luôn cảm thấy rất vui và được Pháp quang chiếu sáng. “Mỹ diệu vô cùng khôn tả xiết” (“Thế giới Pháp Luân”, trong tập thơ Hồng Ngâm)

*****

Bài viết của một học viên ở thành phố Tế Nam, Trung Quốc

Vào ngày 21/6/1994, tôi có cơ hội được tham dự khóa giảng của Sư Phụ ở sân vận động Huangting ở Tế Nam. Tôi muốn chia sẻ một số kỷ niệm không thể nào quên được của mình cũng như những câu chuyện mà các học viên khác kể lại.

Vượt qua khó khăn, đối xử từ bi với các học viên

Vào buổi chiều ngày giảng thứ hai, Sư Phụ chụp ảnh chung với các học viên ở cầu thang sân vận động. Hồi đó chúng tôi phải đối diện với hai tình huống khó khăn. Đó là giữa mùa Hè trời rất nóng. Tế Nam luôn được biết như là một “lò nung”. Nhiệt độ hôm đó là 37 độ C. Chúng tôi chụp ảnh vào giữa buổi chiều, là thời gian nóng nhất trong ngày, trên các bậc lên xuống bằng xi-măng nóng bỏng của sân vận động. Thêm nữa, có hàng ngàn người ở đó. Vị trí đó không lớn lắm nên chúng tôi phải chia thành từng nhóm để tất cả đều có thể chụp ảnh. Năm nhóm sẽ phải mất 5 tiếng đồng hồ. Sư Phụ phải giảng Pháp tối hôm đó, và chúng tôi có ít hơn 4 giờ để chụp ảnh. Làm sao mà các học viên phụ trách có thể xắp xếp được việc này.

Ngay lúc đó, Sư Phụ bắt đầu chỉ đạo. Ở giữa đám đông lớn và ồn ã, Sư Phụ không cần micro và không cần phải nói to. Ông chỉ chỉ tay bảo mọi người đi sang trái hoặc phải. Lúc đó, tôi đang suy nghĩ là Sư Phụ đã đến đây để giảng. Ông đã được kiểm chứng, xác nhận và phê duyệt nhiều lần bởi các cơ quan chính quyền, và Ông là một Đại Sư nên Ông nhẽ ra phải được ở trong phòng có máy điều hòa nhiệt độ cùng với nước uông và phục vụ. Tôi đã nghĩ rằng Ông cũng sẽ giống như những người khác và chỉ đến khi tất cả mọi người khác đã sẵn sàng. Nhưng ở giữa “lò nung” và sự ngột ngạt của đám đông, Sư Phụ trong khi đổ mồ hôi vẫn đang phải chỉ đạo mọi người đứng vào vị trí và sau đó Ông cùng đứng vào để chụp ảnh. Sau đó Ông nói, “Nhóm tiếp theo, hãy khẩn trương lên.”

Sư Phụ bận rộn cả buổi chiều cho đến khi tất cả mọi người đã chụp ảnh xong. Không chỉ lớp học vẫn được bắt đầu đúng giờ mà Ông còn cho chúng tôi đủ thời gian để ăn tối. Các học viên lâu năm từ Bắc Kinh, Sơn Đông và vùng đông bắc nhanh chóng ăn tối rồi sau đó ngồi ở những chỗ bất tiện nhất như các lối đi lại và các goc và nhường các chỗ tốt cho các học viên mới. Một cậu bé khoảng 7 tuổi đang đứng ở lối đi lại suốt cả buổi ở phía sau. Tôi hỏi cậu “Chẳng phải cháu có ghế ngồi ở đây là gì? Sao cháu không ngồi?” Cậu nói, “Cháu là một học viên lâu năm.” Tôi vỗ lưng cậu để tránh cho mình khỏi bật khóc.

Sư Phụ bắt đầu giảng. Nhưng trời rất nóng nên nhiều người bắt đầu tự quạt. Khi Sư Phụ nói “Sao chư vị không bỏ quạt xuống?” thì một làn gió thổi qua sân vận động. Tất cả các học viên đều hoan hô vì lòng từ bi của Sư Phụ.

Mức thu phí tượng trưng

Lệ phí cho khóa học cực kỳ thấp. Tôi đã tham dự nhiều khóa học khí công trước kia. Từ kinh nghiệm của tôi, một khóa học một tuần thường tốn khoảng 120 đến 200 nhân dân tệ, và một số khóa còn thu phí thậm chí là cao hơn thế. Khóa học của Sư Phụ là 50 nhân dân tệ cho 10 ngày, và một số học viên được miễn phí. Tại sao lệ phí lại thấp như vậy? Không phải là vì nội dung, không phải là tôi có thể nhìn thấu được tất cả nội dung. Đó là bởi vì Sư Phụ công khai và “chân chính đưa con người lên cao tầng” và “Đó chẳng phải độ nhân sao? Độ nhân ấy, chư vị đúng là tu luyện chân chính, chứ không chỉ là chữa bệnh khoẻ người.” (Chuyển Pháp Luân) Với chỉ một vài lời Sư Phụ đã diễn giải rất nhiều thiên cơ, từ huyền quan và châu thiên cho đến thiên mục. Ông đã làm kinh ngạc những người đã từng đi tầm Đạo khắp thế giới. Các học viên đã nói rất phấn khởi, “Trước kia chúng tôi đã đi khắp nơi để tìm một pháp môn như thế này. Bây giờ Sư Phụ đã mang Pháp Luân Đại Pháp đến tận cửa cho chúng tôi, và chúng tôi không phải nhọc công tìm kiếm nữa.” Những người đã liên tục học các lý của Pháp Luân Đại Pháp và tu luyện tâm tính của mình hiểu rằng quyển sách Chuyển Pháp Luân là vô giá. Làm sao mà có thứ gì ở thế giới người thường có thể so sánh với nó được? Bởi vì Sư Phụ là từ bi và muốn giảm nhẹ gánh nặng về tài chính của học viên, nên Ông đã đẩy mức lệ phí đến mức thấp nhất. Mọi người đều nói rằng đó là một mức lệ phí tượng trưng.

Tịnh hóa thân thể của mẹ tôi

Đầu tiên tôi không định đưa mẹ tôi đi cùng, bà đã hơn 80 tuổi. Nhưng tôi lại tình cờ có được một chiếc vé nữa. Tôi nghĩ rằng nếu mẹ tôi đi được cùng tôi thì tốt, nhưng bà ốm yếu quá. Bà có vấn đề lớn về tim và cực kỳ yếu. Thận của bà cũng đang bị hỏng, và bệnh viện đã cảnh báo trước cho chúng tôi rằng bà sẽ phải nằm liệt giường.

Nhưng mẹ tôi bảo tôi rằng tối hôm trước bà có một giấc mơ “Có một Sư Phụ mặc áo cà-sa đến và dạy mẹ”. Tôi đột nhiên nhớ ra rằng mẹ luôn tín ngưỡng Phật. Bà tốt bụng và có thể chịu khổ. Có thể đây là một sự điểm ngộ. Chúng tôi quyết định rằng bà sẽ đi cùng với tôi. Khi chúng tôi bước vào sân vận động mẹ tôi nhìn thấy Sư Phụ, bà cầm tay tay tôi và nói “Đó chính là Sư Phụ ở trong mơ đấy.” Tôi thấy rằng bà đã đang khóc. Trong lớp học, tôi rất lo lắng vì tôi sợ rằng bà không qua khỏi và có thể điều gì đó sẽ xảy ra. Nhưng bà rất tập trung chú ý lắng nghe và trong không có vẻ gì là như một người ốm yếu cả. Tôi nghĩ có thể bà là người có duyên phận.

Nhưng ngộ tính của tôi rất thấp và tôi sợ gánh nặng trách nhiệm. Bởi vì tôi không đưa bà đến chụp ảnh vào ngày thứ hai nên bà đã nhỡ mất một dịp quý báu. Sau khi chúng tôi đến sân vận động vào ngày thứ 3, tôi thấy bà đang bị đau nên một người bạn và tôi thay phiên nhau cõng bà trên lưng một chút. Nhưng như thế rất khó khăn cho chúng tôi nên chúng tôi nâng đỡ bà khi đi. Ngoài các vấn đề về tim, mẹ tôi còn bị sưng thấp khớp nặng và bà không thể đi được do bị đau khớp. Chưa kể đến việc chân bà bị buộc kể từ khi lên 6 tuổi. Nên bà đi lại cực kỳ khó khăn. Chúng tôi nâng đỡ bà và tiến bước và tất cả chúng tôi đều kiệt sức. Tuy nhiên, tôi rất lo lắng về sức khỏe của bà. Để có thể đứng đối với bà đã là khó khăn rồi. Tôi lo lắng về bệnh tim của bà.

Trong khi tôi đang hối hận rằng tôi đã đưa bà đi cùng thì tôi nhìn lên và thấy Sư Phụ đang đi về phía chúng tôi. Chúng tôi reo lên “Sư Phụ!” Nhưng Ông không trả lời. Ông đang nhìn chăm chú vào mẹ tôi và trông có vẻ như Ông đang làm một việc gì đó. Khi Ông đi qua chúng tôi thì chúng tôi quay lại nhìn. Ông vẫn đang nhìn vào lưng mẹ tôi trong khi chúng tôi bước vào sân vận động. Lúc đó tất cả các học viên đã bước vào hội trường, những Sư Phụ vẫn ở ngoài. Hẳn là Ông đang bận làm một việc gì đó. Chúng tôi không nghĩ nhiều về điều ấy và bước nhanh vào hội trường.

Ngày hôm sau, thân thể mẹ tôi đã trải qua một sự thay đổi lớn. Bà đi tiểu rất nhiều, và có máu ở trong nước tiểu. Sau đó bà cảm thấy khỏe hơn nhiều và tất cả các triệu chứng bệnh của bà đều biến mất. Thậm chí khớp cũng không còn sưng nữa. Sau đó chúng tôi nhận ra rằng Sư Phụ đã tịnh hóa thân thể cho bà ngày hôm trước. Sư Phụ tịnh hóa thân thể cho tất cả mọi người trong khi giảng. Tại sao Ông lại đi ra tịnh hóa thân thể cho mẹ tôi như vậy? Có thể là vì Ông nhìn thấy tình trạng của bà là rất nguy kịch.

Sư Phụ luôn luôn đến sớm. Nếu như hôm đó chúng tôi đi sớm hơn thì Ông đã có thể tịnh hóa thân thể cho mẹ tôi lúc đó nhưng chúng tôi phải đợi một học viên nghỉ việc để giúp đỡ mẹ tôi nên chúng tôi không thể đến sớm hơn được. Nhưng Sư Phụ đã đợi chúng tôi ở sảnh một vài phút trước giờ giảng. Ngay khi chúng tôi bước vào thì Sư Phụ đã bước đến. Ông rất lặng lẽ và chúng tôi không thể nhìn thấy bất cứ điều gì đang xảy ra. Chỉ đến khi mẹ tôi trải qua những biến đổi lớn thì tôi mới hiểu điều gì đã xảy ra. Sư Phụ đã dùng một vài phút trước khi giảng để tịnh hóa thân thể cho bà có thể là vì sẽ quá muộn nếu đợi đến giờ giảng.

Với sự giúp đỡ của Sư Phụ sinh mệnh của mẹ tôi đã được cứu và Sư Phụ đã tịnh hóa thân thể cho bà. Bất cứ lúc nào nghĩ về điều đó tôi lại cảm thấy cực kỳ biết ơn Sư Phụ. Sư Phụ từ bi đã thấy tất cả những điều này và đã loại bỏ một nạn lớn trước khi nó xảy ra. Sư Phụ nói, “trên thực tế tôi trân quý chư vị còn hơn cả chư vị [trân quý] bản thân mình!” (“Tống khứ chấp trước cuối cùng”) Đúng là như vậy. Sư Phụ cũng đã nói với chúng tôi trong các bài giảng khác nhau là Ông sẽ có trách nhiệm đối với chúng tôi nêu chúng tôi muốn tu luyện.

Đối diện với sự xúc phạm

Có một lần Sư Phụ đi ăn mì với một học viên. Khi chủ cửa hàng mang mì đến, Sư Phụ nói nhẹ nhàng, “Có quá nhiều muối trong bát này.” Người chủ tức giận nói “Anh muốn gặp rắc rối rồi! Làm sao anh có thể biết được trước khi anh nếm thử?”

Sư Phụ không nói gì và bắt đầu ăn mì. Người chủ dừng lại sau khi ông ấy cảm thấy rằng ông ây đã hả giận. Sư Phụ ăn hết bát mì mà không nói câu gì. Khi người học viên đi cùng lau sạch bàn và mang bát lại cho người chủ, anh ấy nhúng tay vào bát của Sư Phụ và nếm. Anh ấy nói với người chủ “Mặn quá! Anh cho quá nhiều muối.”

Sư Phụ dạy chúng tôi “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu”, và Ông đã xử lý tình huống đó một cách trầm tĩnh.

Người gác cổng Chùa Phật thạch

Có một hôm Sư Phụ định đến thăm Chùa Phật thạch. Người liên lạc địa phương và một số học viên đến gặp Sư Phụ, nhưng họ phải đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy Ông đến. Buổi chiều, họ nghĩ rằng Sư Phụ sẽ không đến nữa, nên họ ra về. Ngay sau đó Sư Phụ đến.

Những người đầu tiên nhìn thấy Sư Phụ là người gác cổng và cháu của ông. Họ bắt đầu nói chuyện và Sư Phụ nói với họ về Pháp Luân Công, giới thiệu pháp môn cho người gác cổng. Người gác cổng nói “Tôi già quá rồi, và tôi không được học hành gì mấy. Tôi không nghĩ là mình có thể luyện được.”

Người gác cổng kể với Sư Phụ về một vấn đề của gia đình ông. Bộ não của đứa cháu ông hoạt động không bình thường, nên cậu bé không muốn đi học và bị tụt hậu lại phía sau.

Sư Phụ nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé và cho cậu một cái kẹo. Cậu bé ăn rất ngon lành.

Không lâu sau đó, có tin tốt lành từ nhà người gác cổng. Đứa cháu của ông đã thay đổi hoàn toàn. Nó đã trở nên thông minh và có thể hiểu được các thứ và muốn đi đến trường. Cậu bé nghe lời những người khác và đạt điểm cao.

Người gác cổng nghĩ “Người Sư Phụ Pháp Luân Công này thật là từ bi và vĩ đại. Một cái kẹo đã thay đổi cháu tôi. Pháp Luân Công của Ông hăn là phải rất tốt.” Sau đó người gác cổng hướng dẫn một số dân làng tập Pháp Luân Công.

*****

Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

Khi nghe tin rằng Sư Phụ sẽ rời Đại Liên ngày 31-12-1994, một số đệ tử Pháp Luân Đại Pháp đi đến sân bay Đại Liên với các bó hoa trên tay để chào tạm biệt Sư Phụ. Một trong những học viên đến đợi Sư Phụ cùng đứa con trai mới lên 7-8 tuổi và bị tâm thần.

Người mẹ bôi một chấm son đỏ trên trán đứa bé để thể hiện lòng vui mừng. Khi Sư Phụ nhìn thấy đứa bé, Ông nhẹ nhàng chạm vào đầu cậu. Nụ cười ngây dại của cậu bé thay đổi ngay lập tức, và ánh mắt của cậu trở lại bình thường. Kể từ đó trở đi cậu bé đã trở thành một đứa trẻ bình thường. Chấm đỏ trên trán cậu bé cũng chuyển mầu thành trắng một cách thần kỳ. Nhiều đệ tử Pháp Luân Đại Pháp đã chứng kiến Sư Phụ từ bi điều chỉnh lại tình trạng của đứa bé.

*****

Bài viết của một học viên hiện đang sống ở Wellington New Zealand

Vào tháng 3/1994 Sư Phụ tổ chức khóa giảng Pháp lần thứ 2 ở Thiên Tân. Một buổi sáng một đài phát thanh ở Thiên Tân mời ông tham gia một cuộc phỏng vấn trực tiếp. Tôi vẫn còn nhớ các chi tiết.

Sư Phụ trả lời một cú điện thoại từ thính giả. Người gọi nghe như một người đàn ông trung niên. Ông ấy nói rằng ông ấy bị một căn bệnh mà nhiều bệnh viện chữa không khỏi. Căn bệnh làm cho ông ấy rất đau đớn. Ông ấy hỏi liệu Sư Phụ có thể chữa khỏi bệnh cho ông ấy được hay không. Sư Phụ nói cho ông ấy biết về bản chất và nguồn gốc của bệnh tật.

Sau khi nghe Sư Phụ nói ông ấy hỏi “Lý Sư Phụ, Ông có thể tịnh hóa thân thể cho tôi được không? Sư Phụ hỏi “Hiện giờ ông đau lắm có phải không?” Ông ấy trả lời “Vâng, tôi đang rất đau”

Sư Phụ nói “Được rồi, tất cả mọi người đang theo dõi chương trình, nếu chư vị có bệnh ở đâu đó trên thân thể thì hãy làm như tôi bảo. Hãy đứng lên và thả lỏng người. Tập trung tư tưởng vào chỗ thân thể có có bệnh. Hãy thả lỏng và thả lỏng hơn nữa…”

Khoảng 5-6 giây sau Sư Phụ nói “Được rồi, chư vị hãy di chuyển một chút.” Sau đó Ông hỏi “Các vị đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”

Người đàn ông đó nói “Vâng, tôi không còn cảm thấy đau nữa. Cảm ơn Ông rất nhiều! Tôi đang bái lạy về phía hướng của đài phát thanh.”

Sư Phụ cười và nói “Xin đừng làm như vậy.” Người đàn ông ấy khóc và nói “Tôi không thể diễn tả được sự biết ơn của mình bằng lời. Tôi đã rất đau đớn trong nhiều năm. Tôi xin cảm ơn” Sư Phụ nói “Không có vấn đề gì cả.”

Mỗi lần nhớ lại sự kiện này tôi luôn thắc mắc là thính giả này có duyên phận như thế nào mà ông ấy lại nhận được việc trị bệnh như vậy. Tôi không biết người này bây giờ ở đâu. Trải nghiệm của ông ấy là một bằng chứng rõ ràng về sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp.

Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở thành phố Vũ Hán tỉnh Hồ Bắc

Vào ngày 25/3/1993 tôi đến tham dự một bài giảng của Sư Phụ. Khi tôi đang ở trên xe buýt thì bị mất cắp cái ví và tấm vé vào nghe giảng để trong ví cũng bị mất. Nên khi tôi đến hội trường tôi không được vào vì không có vé. Tôi thực sự lo lắng và đợi ở ngoài cho đến khi hầu hết mọi người đã vào hết. Ngay trước khi bắt đầu tự nhiên tôi có một hình ảnh ở trong đầu về số nghế của mình trên vé là “hàng 10, số 9”. Nên tôi nói với người gác cửa và cô ấy xác nhận rằng “hàng 10, số 9” đúng là không có ai ngồi nên tôi được vào.

Tôi tin đây là một ví dụ mà Sư Phụ giảng về duyên phận rằng nếu tôi đáng được tham dự thì tôi sẽ được vào.

Trước khi tôi đến lớp học, tôi đã uống một số thuốc Trung y để trị bệnh và sau khi nghe Sư Phụ giảng tôi thực sự cảm thấy mình đủ khỏe để có thể không cần phải uống thuốc nữa. Tôi đã trở nên rất khỏe mạnh và không phải uống bất cứ thuốc gì kể từ đó trở đi. Tôi đã từng bị một số bệnh kéo dài 20 năm trời bao gồm cả lồi đĩa đệm thắt lưng, viêm đại tràng mãn tính, bệnh tim, giảm hồng cầu, u tử cung, táo bón, và các bệnh khác. Cơ quan của tôi đã phải chi trả hàng trăm nhân dân tệ mỗi tháng tiền chi phí y tế cho tôi. Tôi hy vọng rằng ai nghe câu chuyện của tôi cũng sẽ nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp thật là tuyệt vời.

Vào tháng 4/1994, tôi nghe nói rằng một người đồng nghiệp của tôi bị bệnh máu trắng và phải nhập viện. Tôi đi đến thăm cô ấy, và da của cô đầy những đốm vàng. Bác sĩ nói rằng máu của cô cũng đã trở thành màu vào nhạt và họ muốn hút máu ra, làm sạch máu bằng hóa chất rồi sau đó lại truyền vào người cô. Mỗi lần điều trị như vậy tốn 10 nghìn tệ. Nhưng khi cô ấy trở về nhà sau ca phẫu thuật, căn bệnh sẽ tái phát, nên cô ấy phải nằm lại ở bệnh viện. Tôi kể cho cô ấy câu chuyện của tôi, và cô ấy bày tỏ sự quan tâm và muốn học Pháp Luân Đại Pháp. Vài ngày sau, cô ấy được xuất viện và cô ấy đề nghị tôi dạy cô ấy luyện công. Sau khi luyện công và học Pháp, cô ấy đã dần dần khỏi bệnh và nước da của cô ấy đã trở lại bình thường. Khi chúng tôi đến Quảng Châu để tham dự khóa giảng của Sư Phụ cô ấy đã nhìn thấy một Pháp Luân bao phủ bầu trời.

Trước khi chúng tôi đến Quảng Châu, chồng cô ấy biết được kế hoạch của chúng tôi và cũng muốn đi cùng với chúng tôi. Anh ấy nói “Nếu Đại Pháp có thể chữa khỏi bệnh cho vợ tôi thì hẳn là Sư Phụ phải vĩ đại lắm. Sao tôi có thể lỡ dịp được khi Sư Phụ đến giảng Pháp ở Quảng Châu?” Lúc đó tôi chỉ có một vé cho vợ anh ấy. Tôi không có chiếc vé thừa nào cho anh ấy cả. Anh ấy nói “Ngay cả khi tôi không thể vào để tham dự khóa học, tôi chỉ cần được nhìn thấy Sư Phụ là cũng đã vinh hạnh lắm rồi” Vậy nên anh ấy kiên quyết đi cùng với chúng tôi. Sau khi chúng tôi đến Quảng Châu vợ anh ấy và tôi cùng đi nghe giảng. Anh ấy cùng với hơn 500 người khác không có vé ngồi ở ngoài sân vận động để nghe Sư Phụ giảng Pháp được phát qua loa phóng thanh. Vào ngày thứ hai một học viên phải rời đi sớm vì có một việc khẩn cấp nên anh ấy nhận được tấm vé của học viên ấy và được vào trong để nghe.

Trong khi giảng Sư Phụ bảo chúng tôi nghĩ về những chỗ trên thân thể nơi chúng tôi cảm thấy không thoải mái. Nếu chúng tôi không có vấn đề gì thì chúng tôi có thể nghĩ về những thân nhân của mình mà có vấn đề ở bất cứ chỗ nào trên thân thể. Người chồng của đồng nghiệp tôi trước kia đã từng kể về con gái anh ấy là một giáo viên. Thanh quản của cô ấy đã bị hỏng 2 năm trước đó và cô ấy không thể nói được nữa. Không có biện pháp y tế nào có thể chữa khỏi được cho cô. Hôm đó trong khi nghe giảng anh ấy đã nghĩ về vấn đề này của cô con gái.

Sau khi anh ấy trở về nhà con gái anh ấy nói “Vào ngày thứ 3 sau khi bố và mẹ đi Quảng Châu (ngày mà Sư Phụ tịnh hóa thân thể cho các học viên hoặc thân nhân họ), con đã nói lại được”.

Vào ngày hôm đó, tôi nghĩ về tim của tôi. Tôi cảm thấy như Sư Phụ nắm lấy tim tôi và khi Ông làm như vậy tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Ở cùng khách sạn với chúng tôi là một sinh viên đại học trẻ tuổi phải đeo kính cận, và chúng tôi nói chuyện với cậu ấy về khóa học. Cậu ấy nói rằng khi cậu ấy nghe Sư Phụ nói “chư vị thấy có ông Phật, ông Đạo ngồi ngậm điếu thuốc lá không?” (Chuyển Pháp Luân), cậu ấy nghĩ rằng sẽ chẳng có ông Phật ông Đạo nào đeo kính cả. Trên đường cậu ấy trở về khách sạn cậu ấy phát hiện rằng cái kính của cậu đã bị gãy. Lúc đó cậu ấy hiểu ra rằng cậu không cần phải đeo kính nữa, nên cậu bỏ nó ra. Dần dần cậu đã có thể nhìn được ngày một rõ ràng hơn mà không cần phải đeo kính nữa.

*****

Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

Ngày 4/1/1995 là một ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Hội Pháp Luân Đại Pháp đã tổ chức một cuộc họp tổng kết hàng năm ở hội trường Bộ công an ở Bắc Kinh. Quan trọng hơn là sau cuộc họp là một buổi lễ công bố việc xuất bản quyển sách Chuyên Pháp Luân của Sư Phụ Lý Hồng Chí. Trong buổi lễ Sư Phụ cũng đích thân đến để giới thiệu quyển sách của mình với thế giới.

Vé vào cửa cho sự kiện đã được phân phối cho các trạm phụ đạo ở Bắc Kinh hai ngày trước. Sư Phụ đặc biệt đề xuất rằng một số vé là để dành cho các học viên mới và không chỉ là cho các phụ đạo viên. Sư Phụ nói “Tôi muốn gặp các học viên mới của mình.” Vào ngày 4/1 sau khi làm xong việc và ăn uống xong, đệ tử đồng môn Lao Mei và tôi đi xe đạp đến tham dự cuộc họp ở hội trường Bộ công an. Tôi thực sự cảm nhận được rằng các không gian khác tràn đầy năng lượng.

Đó là một buổi tối bình thường như bao buổi tối khác nhưng cũng không bình thường.

Đó là lần đầu tiên tôi được tham dự một buổi gặp mặt của các học viên. Khi tôi bước vào hội trường tôi nhìn thấy rất nhiều người. Dòng chữ ở trên sân khấu cho thấy rõ chủ đề của cuộc họp. Chiếc bàn được bọc khăn trắng và có hơn 10 cái ghế được đặt ở đằng sau. Vì chúng tôi đều biết là Sư Phụ sẽ đến nên tất cả đều nghiêm trang. Không khí trong hội trường rất nghiêm trang và thần thánh.

Khi buổi họp bắt đầu, Vương Trị Văn, trưởng chi nhánh Bắc Kinh của Hội Pháp Luân Đại Pháp có một bài tổng kết năm. Sau đó anh công bố rằng cuốn Chuyển Pháp Luân sẽ được xuất bản. Hơn nữa 500 quyển sẽ được sẽ được tặng cho các đại diện học viên ở trong và ngoài nước. Lúc đó tôi nghĩ “Khi nào thì mình có thể thấy quyển sách này? Nội dung của cuốn sách là gì?” Tôi cũng vui mừng cho những ai có được quyển sách trước.

Khi biết rằng Sư Phụ sẽ giảng cho cac học viên mới, cả hôi trường tràn ngập niềm phấn khởi. Tiếng vỗ tay nhiệt liệt bắt đầu và kéo dài rất lâu.

Tôi thấy Sư Phụ đang đến! Ông trông cao lớn và đang tươi cười. Sư Phụ vẫy chúng tôi. Ông nhìn một lượt quanh hội trường nhìn tất cả các học viên một cách từ bi. Ông cũng vẫy các học viên ngồi ở phía sau và những người ngồi ở trên tầng 2, chào các đệ tử chưa được gặp Sư Phụ bao giờ.

“Chúc mừng năm mới, tất cả!” Lời chào này làm ấm lòng chúng tôi như một làn gió nhẹ nhàng. Nó rất là từ bi và chúng tôi đều cảm động rất sâu sắc.

Sau đó Sư Phụ bắt đầu giảng. Ông dạy chúng tôi các Pháp lý tu luyện ở cao tầng. Sư Phụ cũng bảo chúng tôi đưa tay ra để cảm nhận được Pháp Luân đang xoay chuyển. Sư Phụ giải thích các Pháp ly tu luyện bằng nhưng từ ngữ đơn giản. Nhiều người trong số chúng tôi đã từng quanh quẩn với những môn khí công ở tầng thấp trong một thời gian dài, và bài giảng của Sư Phụ đã giải những câu hỏi mà chúng tôi đã thắc mắc bao nhiêu năm trời. Cứ như là ánh sáng mặt trời xuyên qua đám mây chỉ đường cho chúng tôi. Bài giảng của Sư Phụ đã đưa chúng tôi đến một vũ trụ bao la và chúng tôi bắt đầu hiểu được các Pháp lý sâu sắc của vũ trụ. Nó rất là siêu thường và lý thú. Nghiêm túc nghe một bài giảng như vậy trong hội trường lúc đó dường như tốt hơn cả việc đọc sách hàng trăm năm trời. Sư Phụ nói rằng cuốn Chuyển Pháp Luân đang được xuất bản hôm đó và chúng tôi sẽ sớm được đọc. Ông giảng rằng bằng cách đắc Pháp người ta sẽ học được những Pháp lý của việc tu luyện. Tu luyện theo Đại Pháp, thì người ta sẽ đắc viên mãn. Kể từ đó trở đi, tôi hy vọng rằng tôi sẽ có thể đắc Pháp sớm!

Theo cách này, tôi nghe Sư Phụ giảng Pháp. Với lòng tôn kính Sư Phụ và chờ đợi Pháp, tất cả các học viên trong hội trường đều chăm chú lắng nghe. Không có ai đi lại trong hai giờ giảng.

Hồi đó, tôi chưa nhận ra được tầm quan trọng của cuộc họp đó. Từ đó đến nay tôi không có dịp nào được gặp lại Sư Phụ tôn kính của chúng ta một lần nữa. Tất nhiên, tôi vẫn có thể nhìn thấy Sư Phụ. Khi học Pháp tôi có thể nhìn thấy Sư Phụ ở trên băng hình. Thường xuyên hơn là, tôi có thể nhìn thấy Sư Phụ thông qua công năng.

Thời gian trôi mau, và nhiều năm đã qua đi. Nhưng những giây phút tuyệt vời đó sẽ mãi mãi ở trong tim tôi. Trên con đường dài và khổ, nó đã giúp tôi đi theo Sư Phụ vững bước tinh tấn trong Chính Pháp.

Trong những năm tu luyện sau này, tôi mới hiểu rằng Pháp thân của Sư Phụ luôn luôn ở bên cạnh chúng ta. Miễn là chúng ta tôn kính Sư Phụ và Pháp và lấy Pháp làm thầy, và có chính niệm chính hành, thì chúng ta sẽ trở thành các đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp theo sự dẫn dắt của Sư Phụ. Cuốn sách Chuyển Pháp Luân của Sư Phụ là Pháp mà tôi đã đi tìm. Nó cực kỳ quý báu, và các Pháp lý triển hiện ở mọi việc. Với tâm của chúng ta, chúng ta sẽ được giác ngộ.

*****

Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Vũ Hán

Tôi bị nhiều bệnh tật và đã phải phẫu thuật nhiều lần. Tôi đã phải chọ đựng những đau đớn không thể tả được. Tôi đã tập nhiều loại khí công sau khi bệnh viện không thể chữa khỏi bệnh cho tôi. Tuy nhiên, các vấn đề của tôi vẫn còn tồn tại.

Vào tháng 3/1993, Pháp Luân Công được truyền đến thành phố Vũ Hán. Tôi mua được một tấm vé tham dự khóa học Pháp Luân Công từ Hội khí công thành phố. Tấm vé tôi mua là dành cho khóa học 10 ngày. Giá vé là 50 tệ cho những người tham dự lần đầu và 25 tệ cho những ai đã tham dự các khóa học trước. Thông thường thì giá vé cho một khóa học nửa ngày cho bất cứ môn khí công nào khác là 100 tệ. Tôi cũng rất quan tâm đến Đại Pháp thâm sâu của Sư Phụ sau khi nghe khóa giảng đầu tiên ở hội trường thành phố đến nỗi tôi đã hoàn toàn quên các “bệnh tật” của mình. Tôi cảm thấy như mình đã tìm kiếm Đại Pháp này trong hàng trăm nghìn năm rồi. Điều thần kỳ là tôi không nhìn thấy Sư Phụ chữa bệnh cho tôi nhưng tất cả các bệnh tật mà đã làm cho tôi sống khổ sống sở bỗng đột nhiên biến mất. Nó như là một cái xích chói chặt tôi đã đột nhiên được gỡ bỏ. Khi tôi đi xe đạp trở về nhà sau buổi học ngày hôm đó cứ như là có ai đó đang đẩy tôi về phía trước. Khi tôi nhìn lại thi không có ai ở đằng sau cả. Tôi nhớ ra rằng Sư Phụ nói Pháp thân của Ông sẽ bảo vệ chúng ta và đúng là như vậy thật.

Niềm vui và tôi cảm thấy trên thân thể vô bệnh vô tật nhẹ nhàng của tôi đã nhắc nhở tôi phải chủ động truyền rộng điều kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp cho nhiều người hơn nữa có duyên đắc Pháp.

Có một sự việc đáng nhớ khác đã xảy ra trong lớp học. Bởi vì chúng tôi đều cảm thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp rất là tốt, một học viên khác và tôi đã đi mua một máy ghi âm để ghi lại bài giảng. Chúng tôi muốn ghi lại bài giảng Pháp của Sư Phụ. Khi buổi học ngày thứ hai bắt đầu chúng tôi bấm nút ghi âm. Sau đó một người nói với chúng tôi rằng Sư Phụ không cho phép ghi âm. Lúc đó, ngộ tính của chúng tôi quá thấp nên chúng tôi vẫn tiếp tục ghi âm. Khi chúng tôi về nhà lấy băng ra thì thấy rằng băng ghi âm đã vỡ thành nhiều mảnh. Tất cả chúng tôi đều sốc.

Sau đó khi Sư Phụ đang tham gia một chương trình phát thanh trả lời câu hỏi của thính giả trên Đài phát thanh kinh tế Trường Giang, chúng tôi hỏi Sư Phụ là chúng tôi có được ghi âm không. Sư Phụ cười và trả lời “Có” nên chúng tôi đã ghi âm lại.

Một người quen của tôi bị một bệnh rất nặng và phải nằm liệt giường. Một hôm khi thân nhân của cô ấy đi làm, họ bật máy thu thanh và cho cô ấy nghe. Vừa đúng lúc đó Sư Phụ đang nghe câu hỏi của một bệnh nhân khác trên sóng phát thanh. Sư Phụ bảo bệnh nhân này dùng hai tay chống đỡ thân thể của mình trên bàn và thả lỏng toàn thân. Theo chỉ dẫn của Sư Phụ, người quen của tôi đặt hai tay lên bên giường và cũng thả lỏng thân thể của mình. Ngay lập tức cô ấy đã có thể ngồi dậy khỏi giường và tự chăm sóc được mình. Khi thân nhân của cô về nhà họ đều rất vui. Nhiều thân nhân của cô sau đó đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

*****

Tôi được gặp Sư Phụ ở Vũ Hán năm 1993

Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Vũ Hán, Trung Quốc

Vào mùa xuân năm 1993 Sư Phụ đến thành phố Vũ Hán để giảng Pháp ở hội trường Sở nghiên cứu khoa học trung tâm. Vì đó là lần đầu tiên Ông dạy Pháp Luân Công ở Vũ Hán nên Sư Phụ mang theo 3 đệ tử từ Bắc Kinh và dùng 3 ngày để trị bệnh cho các bệnh nhân để nhiều người hơn nữa biết về Pháp Luân Công. Trong 3 ngày đó, số bệnh nhân đến ngày một đông. Đặc biệt là vào ngày thứ 3, mọi người đến không ngớt. Nhiều người không muốn ra về ngay cả khi đã tối trời. Những người có nhiều bệnh tật đặc biệt là những người bị bệnh nặng và nan y đến từ nhiều nơi. Sau khi Sư Phụ chữa trị, họ đều khỏi bệnh một cách thần kỳ. Nhiều người đã nhận ra sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp và tâm đại từ bi của Sư Phụ sau sự kiện này.

Có một việc đã làm cho tôi rất ấn tượng. Có một cụ bà được chồng và con dâu đưa đến hội trường. Bà đã bị liệt nhiều năm và không thể tự chăm sóc chính mình. Họ đưa bà đến chỗ Sư Phụ. Bà phải tỳ vào một cái ghế vì bà không thể đứng vững được. Sư Phụ chỉ nhìn bà mà không cần động tay. Một lúc sau Sư Phụ bảo bà đứng thẳng lên. Đầu tiên bà sợ nhưng sau đó Sư Phụ động viên bà là không sợ nên bà nhanh chóng đứng thẳng người lên. Sau đó Sư Phụ bảo bà bước lên phía trước. Bà có phần ngại ngùng nhưng cuối cùng thì cũng dám bước với sự động viên của mọi người. Sau đó bà tự tin bước về phía trước. Sau đó Sư Phụ bảo bà đi lên cầu thang nhưng bà không dám bước lên. Sư Phu bảo bà là “Cụ hãy bước lên, không có vấn đề gì đâu” và sau đó bà bước lên cầu thang. Sau khóa học bà thậm chí còn tự đi được về nhà. Khi tôi đi ra khỏi hội trường tôi trông thấy bà tự đi đi lại lại được một mình nên tôi hỏi sao bà không ở nhà mà nghỉ. Bà trả lời “Tôi không biết là tại sao. Tôi chỉ muốn đi. Sau khi tôi về nhà, tôi vẫn cảm thấy thích đi bộ. Nên tôi đi đi lại lại trong nhà và cuối cùng thì đi đến đây. Tôi đã không được đi bộ như thế này trong nhiều năm rồi. Tôi vui lắm!”

Có một sự việc khác mà tôi sẽ không bao giờ quên. Khóa học kéo dài 10 ngày. Sư Phụ dùng hơn 1 tiếng rưỡi đồng hồ mỗi ngày để giảng Pháp và sau đó dạy chúng tôi luyện công. Một hôm sau khi lớp học bắt đầu thì có một người đàn ông ở độ tuổi 40 muốn bước vào hội trường mà không có vé. Nhân viên ở đó giữ ông ấy lại và giải thích rằng ông phải có vé thì mới được vào. Ông ấy không nghe lời mà lại còn bắt đầu làm ầm lên rằng “Tôi đến đây để thách đấu ông ấy (Sư Phụ). Sư Phụ của tôi đã hơn 100 tuổi rồi còn ông ấy thì trẻ quá.” Ông ấy cũng nói nhiều câu khó nghe. Sau đó Sư Phụ phát hiện ra việc này và cho phép người đàn ông đó vào. Sau khi nghe Sư Phụ giảng Pháp, ông ấy đã lặng lẽ bước đi. Ông ấy bảo với các nhân viên ở đó rằng “Tôi sẽ không gây rắc rối nữa. Ông ấy là một vị Chân Sư.”

Mỗi lần tôi nhớ lại những ngày hạnh phúc khi tôi may mắn được nghe Sư Phụ trực tiếp giảng Pháp, tôi cảm thấy tôn kính sâu sắc đối với Sư Phụ. Từ những điều thần kỳ mà tôi đã trải nghiệm được, tôi đã nhận ra sự cứu độ từ bi quảng đại của Sư Phụ và qua đó tín tâm của tôi đối với Sư Phụ và Đại Pháp càng trở nên kiên định hơn.

*****

Bài viết của một đệ tử ở Đại Liên

Vào ngày 27/3/1994 Sư Phụ đến Đại Liên để giảng Pháp lần đầu tiên. Chúng tôi thấy một một người phụ nữ ở độ tuổi 50 ở trước cửa hội trường. Bà không tự đi được nên người chồng phải cõng bà vào hội trường. Bà ngồi trong một chiếc ghế xích đu được mang vào để ở hàng ghế đầu nên nhiều học viên chú ý đến bà.

Sau khi nói chuyện với bà chúng tôi biết rằng bà là một kỹ thuật viên khoa học. Bà đã phải trải qua một cuộc đại phẫu đốt sống cổ năm 1991 và đã không thể quay trở lại làm việc cho đến 2 năm sau đó. Không lâu sau khi bà quay trở lại làm việc bà bị cảm trong một chuyến đi công tác và trở nên ốm nặng. Bà đã thử nhiều cách chữa trị nhưng đều không có kết quả. Một học viên đã từng tham dự khóa giảng của Sư Phụ sau đó đã giới thiệu Pháp Luân Công với bà và bảo bà đọc quyển Pháp Luân Công. Người đệ tử đó cũng bảo bà rằng Sư Phụ sẽ sớm đến Đại Liên để giảng Pháp. Bà đọc quyển sách và hiểu Pháp Luân Công là gì nên bà đã mua vé để đến tham dự khóa học.

Trước khi khóa học bắt đầu, Sư Phụ đã nhìn thất bà. Sư Phụ bảo các đệ tử đang giúp việc tổ chức khóa học và các nhân viên của Hội khí công Đại Liên thuyết phục bà trả lại vé và ra về. Chồng bà đến nói chuyện với Sư Phụ. Sư Phụ bảo chồng bà là Ông sẽ không chữa bệnh cho ai cả. Chồng bà nói “Chúng tôi không đến đây để được chữa bênh. Chúng tôi đã đọc sách của Ông và nghe băng ghi âm các bài giảng của Ông hai tuần trước đây. Chúng tôi đến đây để tu luyện”. Sư Phụ nói “Học viên này có ngộ tính tốt.” Sau đó Sư Phụ đi đến gặp người phụ nữ.

Bà đứng dậy khi thấy Sư Phụ bước đến. Sư Phụ bảo bà ngồi xuống và vỗ hai cái vào cổ và hai cái vào đầu mình. Sau đó Sư Phụ tịnh hóa vai của bà. Sau đó Sư Phụ bảo bà bước đi. Khi bà đi bộ đến giữa hội trường Sư Phụ bảo bà dừng lại. Sau đó Sư Phụ tịnh hóa hai chân cho bà. Sau đó Sư Phụ bảo “Được rồi. Bà hãy thử đi tiếp đi.”

Bà đi đi lại lại. Nhiều học viên đứng dạy và hoan hô bà.

Sau bài giảng, bà cảm thấy hai chân rất nhẹ nhàng. Bà tự đi ra khỏi hội trường được và đi xe buýt về nhà. Sau đó, bà không chỉ tự đi được mà còn đi lên xuống cầu thang được. Bà không còn cần người khác cõng nữa. Đó thật là một điều thần kỳ. Sư Phụ đã tịnh hóa thân thể của người tu luyện chân chính này.

Từ việc tham dự khóa học và thông qua những trải nghiệm của cá nhân mình bà đã nhận ra rằng Đại Pháp thật là kỳ diệu và siêu thường. Bà đã quyết định vững bước tu luyện tịnh tấn theo Pháp Luân Đại Pháp. Để cảm ơn Sư Phụ đã cứu độ mình, bà và chồng bà đã làm một biểu ngữ rất đẹp với dòng chữ “Pháp Luân Công là hòn ngọc của khoa học” Họ đã tặng biểu ngữ đó cho Sư Phụ khi khóa học kết thúc.

*****

Bài viết của Duyên Lộ, một học viên Pháp Luân Công ở vùng đông bắc Trung Quốc

Vào mùa Xuân năm 1992 ở vùng phía Bắc Trung Quốc xuất hiện một pháp môn tu luyện kỳ diệu và siêu thường có tên là Pháp Luân Công. Pháp Luân Công giống như một viên ngọc đẹp lộng lẫy và ánh sáng rực rỡ của Nó đã xóa tan lớp bụi che phủ nhân tâm của mọi người và soi sáng con đường tu luyện. Để quảng truyền Pháp Luân Công và cứu độ chúng sinh, người sáng lập Pháp Luân Công là Ông Lý Hồng Chí đã phải rời xa nhà để đi đến Bắc Kinh, Sơn Đông, Taiyuan và các nơi khác để tổ chức các lớp học để truyền công giảng Pháp.

Vì ngày càng có nhiều người học Pháp Luân Công và hồi đó chưa có sách dạy Pháp Luân Công xuất bản chính thức, Sư Phụ đã viết tay quyển Pháp Luân Công Trung Quốc. Vì Sư Phụ không có tiền để mua bản quyền nên Ông đã phải vay 8000 tệ để xuất bản quyển sách. Những quyển sách đầu tiên được phân phối và bán ở tất cả các hiệu sách ở địa phương. Khi những người có duyên phận nhưng không có tiền mua sách Sư Phụ đã cho không họ sách mà không lấy tiền. Sau khi tất cả các cuốn sách đã được bán hết, số tiền thu lại được không đủ để trả số tiền đã vay cho công việc bản quyền. Lúc đầu, điều kiện rất khó khăn cho Sư Phụ để truyền Pháp. Sư Phụ yêu cầu rằng chỉ được thu học phí ở mức thấp nhất có thể cho các khóa học. Việc tổ chức các khóa học miễn phí là không thể bởi vì còn phải trả tiền thuê hội trường để làm lớp học và phí tổ chức cho các cơ quan tổ chức khóa học. Sau khi chi trả các chi phí thì chỉ còn lại rất ít tiền. Mặc dù đó chỉ là một số tiền nhỏ nhưng Sư Phụ cũng không lấy một chút nào cho riêng mình. Ông muốn nó được giữ bởi một học viên ở mỗi trạm phụ đạo ở các khu vực. Sư Phụ đã chỉ rõ ra rằng số tiền này thể hiện sự tận tâm của các học viên Pháp Luân Công và sự ủng hộ của họ đối với Pháp Luân Công. Vì vậy nó chỉ có thể được dùng cho sự phát triển của Pháp Luân Công. Ví dụ, có một lần con gái của Sư Phụ cần tiền để trả tiền học, và bởi vì lúc đó là đúng cuối tháng, gia đình không còn chút tiền nào. Vợ của Sư Phụ đã vay Sư Phụ 5 tệ. Khi vợ Sư Phụ lĩnh lương Sư Phụ đã lấy lại 5 tệ, nói rằng, “Đó là tiền của Đại Pháp; các quỹ đặc biệt này chỉ có thể được sử dụng cho mục đích cụ thể này.”

Sư Phụ sống một cuộc sống rất tằn tiện trong một khu chung cư giản dị không có cả hệ thống sưởi ấm trong mùa đông. Đồ điện duy nhất là chiếc máy thu hình và tất cả các đồ đạc đều thuộc vào loại cũ kỹ từ những năm 80. Sư Phụ rất là nghiêm khắc với con gái của mình và chỉ cho cô 100 tệ chi phí hàng tháng bao gồm cả tiền học. Có một mùa Hè, vợ của Sư Phụ đưa cô con gái đến Bắc Kinh để gặp Sư Phụ và Sư Phụ chỉ mua cho cô con gái một đôi dép giá chỉ có 2 tệ. Mức sống của gia đình Sư Phụ thuộc vào mức thấp nhất, ngay cả ở thành phố Trường Xuân.

Đến bất cứ nơi nào Sư Phụ cũng luôn luôn làm gương cho các đệ tử của mình. Vào cuối năm 1994, Sư Phụ kết thúc việc giảng Pháp ở Trung Quốc và vào đầu năm 1995 Ông đã đi đến các nước khác để truyền Pháp. Đại Pháp bây giờ đã được truyền rộng ở trên 60 nước và đem lại lợi ích cho mọi người ở khắp mọi nơi.

Vào đầu mùa hè năm 1995, Sư Phụ đã dùng tất cả số tiền còn lại sau khi đi giảng Pháp ở Trung Quốc để ghi hình các bài giảng và phân phối cho tất cả các trạm phụ đạo trên toàn quốc. Toàn bộ có 5 băng hình và kéo dài tổng cộng 900 phút. Hồi đó ở Trung Quốc, có khoảng một nghìn trạm phụ đạo, đã sử dụng bộ băng này để truyền công. Chỉ trong có một vài năm, hơn 100 triệu người đã bắt đầu tập Pháp Luân Công và thu được lợi ích, đạt được thân thể khỏe mạnh, tâm trí lành mạnh và đề cao đạo đức của mình. Điều này đã giúp đề cao nền văn minh tinh thần của con người. Sự đóng góp công đức của Sư Phụ cho Trung Quốc, cho tất cả mọi người, và tất cả nhân loại là không thể diễn tả được. Điều đó là to lớn vô biên.

Vào mùa xuân năm 1992, Sư Phụ bắt đầu đi truyền công giảng Pháp ở khắp nơi trên toàn quốc. Mỗi lần Sư Phụ giảng Pháp, Ông luôn luôn dạy các học viên một cách chân thành và không biết mệt mỏi các nguyên tắc sau: “Tu luyện Pháp Luân Công là trực chỉ nhân tâm;” chúng ta tu luyện đồng thời cả “Chân Thiện Nhẫn”; và các học viên nên ít quan tâm hơn đến “danh lợi và tình” để diễn hóa đức trở thành công và tiếp tục tu luyện chân chính và giữ gìn tâm tính. Pháp Luân Công có khả năng lớn, và công của người tu luyện tăng trưởng rất nhanh. Sư Phụ đã tạo điều kiện cho các đệ tử tu luyện, một kho tàng vô giá không thể mua được, dù có trả bao nhiêu tiền đi chăng nữa. Vì vậy, Pháp Luân Công đã thu hút vô số người có duyên đến tu luyện. Tôi là một trong số những người có duyên phận đã được nhìn thấy và nghe kể về nhiều điều thần kỳ có thật. Tôi đã chứng kiến nhiều cảnh sống động và tôi đã nhìn thấy tận mắt việc chữa bệnh một cách thần kỳ của Sư Phụ đã đem lại cho nhiều học viên bị bệnh nặng một cuộc đời thứ hai. Tôi sẽ không bao giờ quên những sự kiện này.

Mọi thứ không dễ dàng chút nào khi Sư Phụ bắt đầu đi truyền công giảng Pháp, bởi vì hầu hết những người tham dự khóa học đều bị bệnh và đến là để được trị bệnh. Trong lớp học họ không hiểu nhiều về các Pháp lý mà Sư Phụ giảng, nhưng họ cảm thấy được rằng những điều giảng là tốt và hợp lý. Ở mỗi bài giảng, thân thể các học viên được thay đổi rất nhiều. Họ cảm thấy khỏi bệnh và đã thu được lợi ích rất to lớn. Bời vì điều này mà bất kể là Sư Phụ đi giảng ở đâu, nhiều người đã đi theo Sư Phụ và nghe các bài giảng nhiều lần. Chỉ khi mà cuối cùng họ hiểu ra được những Pháp lý mà Sư Phụ giảng thì họ mới thực sự bắt đầu trên con đường tu luyện của mình và vượt lên trên được mối quan tâm cơ bản của họ là chữa bệnh khỏe người.

Một người họ hàng của tôi sống ở thành phố Trường Xuân ở cùng một khu với Sư Phụ. Vào mùa hè năm 1992, anh ấy bị dính ruột và phải nhập viện. Bác sĩ nói rằng sẽ rất khó có thể chữa khỏi được cho anh ấy bằng phẫu thuật bởi vì anh ấy đã mỗ 2 lần trước đó rồi. Uống thuốc cũng không có tác dụng gì và tất cả mà anh ấy có thể làm là chờ chết. Thân nhân của anh ấy rất lo lắng và đi mọi nơi để tìm cách chữa trị. Một học viên Pháp Luân Công làm cùng chỗ với người họ hàng của tôi nói với anh ấy rằng “Có một khí công sư ở Trường Xuân. Lý Sư Phụ đang đi truyền công giảng Pháp. Trong khóa học nhiều học viên bị các chứng bệnh nan y và cả bệnh nặng đã hoàn toàn khỏi bệnh sau khi được Lý Sư Phụ điều chỉnh và tịnh hóa thân thể. Hiện giờ khóa học thứ 4 đã hết và Sư Phụ chuẩn bị đi Bắc Kinh sau hai ngày nữa.” Người họ hàng của tôi đề nghị người học viên này xin Sư Phụ trị bệnh cho anh ấy. Sau khi người học viên này giải thích tình hình với Sư Phụ, Ông đồng ý để bệnh nhân đó đến nhà Ông.

Gia đình người họ hàng của tôi đưa bệnh nhân đến nhà Sư Phụ bằng taxi. Sư Phụ rất là nhiệt tình. Khi Ông nói chuyện với bệnh nhân Sư Phụ mở cửa sổ và đưa tay Ông đến nơi có bệnh của bệnh nhân. Sau đó Ông nắm lấy linh thể gây bệnh và ném nó ra ngoài cửa sổ. Sau đó Sư Phụ mang một đĩa hoa quả đến và đưa cho bệnh nhân một quả chuối để ăn. Bệnh nhân nói “Tôi không dám. Tôi đã không ăn gì 7 ngày nay rồi.” Người học viên nói ngay “Sư Phụ muốn anh ăn thì anh cứ ăn đi. Đừng lo.” Sau khi bệnh nhân ăn một chút chuối anh ấy không cảm thấy đau nữa. Anh ấy ăn thêm một chút nữa và vẫn không cảm thấy đau. Lúc đó người vợ của người họ hàng của tôi hiểu ra và quỳ xuống cảm ơn Sư Phụ vì đã cứu mạng chồng cô. Sư Phụ đỡ người phụ nữ đứng dạy. Người họ hàng của tôi cố trả tiền cho Sư Phụ để tỏ lòng cảm ơn của mình. Sư Phụ nói “Tôi không muốn một xu nào cả. Anh hãy trở về nhà và tu luyện đi!” Sau khi trở về nhà, người họ hàng của tôi đã có thể ăn uống bình thường và còn có thể đi bộ và đạp xe được. Với lòng biết ơn Sư Phụ cả gia đình người họ hàng của tôi đã tham dự khóa giảng thứ 5 mà Sư Phụ tổ chức ở Trường Xuân. Sau khóa học, người họ hàng của tôi đã trải qua những thay đổi lớn trên thân thể và trong tâm trí và thế giới quan của anh ấy cũng đã thay đổi. Người học viên này sau đó đã tận tụy giúp đỡ Sư Phụ quảng truyền Đại Pháp và cứu độ nhiều người có duyên hơn nữa. Anh ấy chủ động gửi sách Đại Pháp về quê và giúp nhiều người hơn nữa học Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tin tưởng vững chắc vào Sư Phụ, đi theo Ông trên con đường tu luyện.

Vào tháng 6/1993, Sư Phụ giảng khóa thứ 6 ở Trường Xuân. Người họ gàng của tôi dẫn người em gái của anh ấy từ một thành phố khác đến để tham dự khóa học. Cô ấy bị bệnh tim, và cô ấy đi lại rất khó khăn. Một lần nữa người học viên cùng làm với người họ hàng của tôi đã giải thích tình trạng của cô em gái cho Sư Phụ. Ngày hôm trước khi lớp học bắt đầu Sư Phụ đến nhà người họ hàng của tôi bằng taxi và điều chỉnh và tịnh hóa thân thể cho cô ấy và sau đó cô ấy đã có thể đi lại được dễ dàng. Việc điều trị ở bệnh viện cho bệnh tình của cô ấy sẽ phải tốn hơn 100 nghìn tệ nhưng Sư Phụ đã chữa trị cho cô ấy mà không lấy một xu nào cả. Gia đình của người họ hàng tôi hoài nghi. Sư Phụ cười nói, “Hãy đến bệnh viện để kiểm tra nếu chư vị không tin!” Với lòng kính sợ và biết ơn đối với Sư Phụ, gia đình anh ấy đã đưa cô ấy đến bệnh viện để kiểm tra. Bệnh viện chẩn đoán là bệnh tình của cô đã được chữa khỏi và mọi thứ là bình thường. Người họ hàng của tôi sau đó đã đưa cô em của anh ấy đến tham dự khóa giảng của Sư Phụ. Sau 10 ngày học, tất cả các bệnh tật của cô ấy đã biến mất. Khi cô ấy trở về nhà cô ấy đã có thể tự chăm sóc cho mình và làm một số việc nhà đơn giản. Cô ấy đã tiết kiệm được 100 nghìn tệ và đã khỏi bệnh một cách thần kỳ mà không đau đớn gì cả. Nhìn thấy vậy, các bạn bè của cô đều ca ngợi Pháp Luân Công, nói rằng, “Pháp Luân Công thật là thần kỳ!” Họ đều bảy tỏ là muốn được nghe Sư Phụ giảng Pháp và muốn tập Pháp Luân Đại Pháp. Đúng như lời Sư Phụ nói, “Những ai thực sự có duyên phận và có thể ngộ được sẽ lần lượt đến, nhập Đạo đắc Pháp.” (“Ngộ”, Tinh tấn yếu chỉ)

Vào cuối năm 1992 và năm 1993 Sư Phụ đã tham gia Hội sức khỏe Đông phương ở Bắc Kinh. Trong sự kiện đó, Sư Phụ đã điều chỉnh và tịnh hóa thân thể miễn phí cho những người có duyên. Qua đó Ông đã quảng truyền Pháp Luân Công trong xã hội. Sau khi người họ hàng của tôi nghe thấy rằng Sư Phụ đang ở Hội sức khỏe, anh ấy đã đưa một người hàng xóm bị bệnh ung thư cùng với những người bạn khác đi đến Bắc Kinh. Tại Hội sức khỏe Đông phương năm 1993 Sư Phụ Lý Hồng Chí đã nhận được danh hiệu cao quý nhất “Giải thưởng Tiến bộ Khoa học” và “Giải thưởng Vàng đặc biệt” của Hội sức khỏe. Hơn nữa, Sư Phụ Lý Hồng Chí đã được tặng danh hiệu “Khí công Sư được chào đón nhiều nhất”. Lý Sư Phụ đã nhận được nhiều giải thưởng hơn bất cứ người nào khác tại Hội sức khỏe.

Tại Hội sức khỏe, Sư Phụ đã thi triển rất nhiều thần thông. Ví dụ, một người bị ung thư không thể đi lại được và gia đình anh ấy phải đưa anh ấy đến. Sau khi được Sư Phụ điều chỉnh và tịnh hóa thân thể, anh ấy đã đi được ngay lập tức. Một ví dụ nữa là, Tôn Bảo Vinh, một phụ nữ ở Bắc Kinh bị tàn phế trong một tai nạn xe buýt. Cô ấy đã phải nằm trong bệnh viện một năm. Gia đình cô ấy đã cõng cô ấy đến Hội sức khỏe. Sau khi được Sư Phụ điều chỉnh thân thể cô ấy đã đứng dậy được một cách thần kỳ và đã có thể đi được. Kể từ đó trở đi bất kể là Sư Phụ đi giảng Pháp ở đâu, cô ấy cũng đi theo để nghe Sư Phụ giảng. Khi Sư Phụ giảng khóa thứ 7 ở Trường Xuân, tôi thấy cô ấy khỏe mạnh và trông rất trẻ. Cũng có một học viên nam ở độ tuổi 30 bị còng lưng góc 90 độ. Sau khi Sư Phụ điều chỉnh anh ấy ở Hội sức khỏe, sau những tiếng kêu răng rắc ở xương sống, anh ấy đã dần dần thẳng lưng lại được và lại trông như những người bình thường khác. Pháp lực và công lực của Sư Phụ thật là thần kỳ. Trong Hội sức khỏe, Sư Phụ đã chữa khỏi cho nhiều bệnh nhân bị những bệnh nặng và những bệnh nan y. Ông đã được chào đón rất nồng nhiệt. Kết quả là Sư Phụ đã nhân được danh hiệu cao quý nhất là “Giải thưởng Tiến bộ Khoa học” và “Khí công Sư được chào đón nhiều nhất”. Sư Phụ đã tặng tất cả thu nhập của mình từ khóa giảng thứ 2 cho quỹ Kiến Nghĩa Dũng Vi Trung Quốc, một tổ chức thuộc Bộ công an chuyên tặng thưởng cho những người có lương tâm và đạo đức cao cả đã tình nguyện chiến đấu chống tội phạm.

Vào ngày 27/12/1993, quỹ Kiến Nghĩa Dũng Vi Trung Quốc đã trao tặng Sư Phụ Lý Hồng Chí một bằng chứng nhận danh dự.

Mười năm đã trôi qua trong nháy mắt. Những gì mà tôi đã chứng kiến tất cả vẫn còn như vừa mới xảy ra trong tâm trí tôi. Sư Phụ đã cứu độ chúng sinh với tâm từ bi và bảo hộ tất cả những người có duyên phận. Sư Phụ đã làm quá nhiều cho chúng ta nhưng Ông không muốn nhận một sự trả ơn nào cả, ngoài việc các đệ tử có tâm tu luyện. Mặc dù chúng ta đã gặp phải những đại nạn trên con đường tu luyện nhưng lòng quyết tâm đi theo Sư Phụ của chúng ta không thể bị lay động. Tín tâm của chúng ta đã ngày càng trở nên kiên định và vững chắc.

Vào năm 1994, tôi đã may mắn gặp được Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã tham dự khóa giảng Pháp thứ 7 của Sư Phụ ở thành phố Trường Xuân tỉnh Cát Lâm. Hơn 3 nghìn người đã tham dự khóa học. Do số lượng người lớn, nên khóa học được chia thành hai buổi sáng và tối tổng cộng là 10 ngày.

Ngày đầu tiên chúng tôi đi bằng xe buýt. Xe dừng ở giữa đường nên tất cả phải xuống xe đi bộ. Khóa học được tổ chức ở hội trường của Đại học Cát Lâm, xa khoảng 3km. Thời gian rất là hẹp hòi. Vì chúng tôi đều nghĩ rằng chúng tôi sẽ bị muộn nên chúng tôi bước nhanh hơn. Một trong số chúng tôi là một bệnh nhân bị bó dây thần kinh ở cột sống. Anh ấy đã ở Trường Xuân hơn một tháng và đã tiêu hết hơn 1000 tệ. Anh ấy đã tiêu hết tiền và bệnh viện vận chưa chữa khỏi được bệnh cho anh ấy. Anh ấy đã nghe nói về khóa giảng của Sư Phụ và đi cùng chúng tôi. Hãy nói về những điều thần kỳ! Mặc dù anh vẫn bị cái đau hành hạ nhưng bệnh nhân này vẫn có thể đi bộ nhanh như chúng tôi. Chẳng lâu sau đó chứng đau đầu và các triệu chứng khác đã biến mất. Vào lúc anh ấy đến lớp học, tất cả các triệu chứng của anh ấy đã hoàn toàn biến mất. Trong khi anh ấy đi bộ Sư Phụ đã tịnh hóa thân thể cho anh ấy. Sau 10 bài giảng trên lớp anh ấy đã trở thành một người hoàn toàn khỏe mạnh.

Trong những ngày đó, sau mỗi buổi học các đệ tử lại vây quanh Sư Phụ một cách ngưỡng mộ. Sư Phụ có năng lượng rất siêu thường. Ông mặc một bộ áo vét màu ghi và áo sơ mi trắng và trông rất trẻ. Sư Phụ luôn luôn cười một cách hiền từ khi nói chuyện với các học viên. Sau mỗi buổi học, chúng tôi đều không muốn ra về. Chúng tôi luôn luôn muốn ở bên Sư Phụ lâu hơn một chút để được nhìn thấy Ông lâu hơn. Lần nào chúng tôi cũng đợi cho đến khi Sư Phụ bước lên xe rồi chúng tôi mới rời khu hội trường.

Trước buổi trưa ngày 1/5 những người tổ chức đã gửi lên lời đề nghị của các học viên hỏi là liệu họ có thể chụp ảnh lưu niệm với Sư Phụ được hay không. Sư Phụ đã đồng ý. Vì thế các học viên đứng thành hàng với các học viên khác ở cùng một khu vực. Sau đó Sư Phụ đã chụp ảnh với từng nhóm. Khi đến lượt nhóm đến từ quận sông Bin chụp ảnh, có một học viên khoảng 60 tuổi ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở hàng đầu. Tóc của ông bạc trắng. Sư Phụ đến gần và hỏi tại sao ông lại ngồi. Học viên đó trả lời rằng ông không đứng được vững. Sư Phụ bảo ông đứng vào hàng cuối cùng. Sau khi chụp ảnh xong, Sư Phụ lại đến chỗ học viên đó bắt tay và bảo ông vứt chiếc gậy đi. Mặc dù ông không nhận ra nhưng vợ ông đã vứt cái gậy đi. Sau đó Sư Phụ bảo ông bước lên phía trước. Như một đứa trẻ, ông bước từng bước một. Ông bước vòng quanh hội trường với nụ cười nở trên mặt. Kể từ hôm đó trở đi, ông không còn phải chống gậy nữa. Ông đi bộ đến hội trường và đã có thể tự chăm sóc được chính mình.

Những sự việc như vậy đã xảy ra thường xuyên.

Sư Phụ nói,

“Tôi thấy rằng những người trực tiếp nghe tôi truyền công giảng Pháp, tôi nói thật rằng……sau này chư vị sẽ hiểu ra; chư vị sẽ thấy rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường.” (Chuyển Pháp Luân)

Đúng là qua những trải nghiệm siêu thường này, chúng tôi đã thấy được tâm đại từ bi, tính cách sâu sắc, và tâm đại nhẫn như thần của Sư Phụ. Và bởi vì những trải nghiệm không thể quên được này tôi đã có được một sự khích lệ lớn để tu luyện tinh tấn hơn, bước từng bước cho tốt trên con đường của mình, và thực hiện những thệ nguyện của mình từ tiền sử.

Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2006/5/13/73224.html

*****