Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở vùng Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-3-2018] Tôi bị giam ở một trại lao động cưỡng bức nữ cấp tỉnh vào năm 2001 và ở đó có bốn tù nhân được giao nhiệm vụ giám sát tôi. Lúc đó, tôi không được phép nói chuyện với bất cứ ai hoặc rời khỏi phòng giam.

Một số cựu học viên – những người đã bị chuyển hoá – còn cố gắng tẩy não tôi thông qua những tuyên truyền lừa dối, khiến tâm tôi trở nên rối bời. Dù vậy, tâm tính tôi vẫn hoà ái và luôn ghi nhớ Pháp ở trong tâm.

Sư phụ giảng:

“Các đệ tử Đại Pháp tại sao bị tà ác [gây] bao khó khăn tàn khốc? Là vì họ kiên trì với chính tín vào Đại Pháp; là vì họ là những lạp tử trong Đại Pháp. Vì sao cần Chính Pháp? Là vì các chúng sinh của vũ trụ đều không phù hợp với tiêu chuẩn nữa. Là đệ tử Đại Pháp, chính niệm kiên định là tuyệt đối không thể dao động; bởi vì những sinh mệnh mới [canh tân] của chư vị thật sự hình thành trong Chính Pháp. “(“Đại Pháp kiên cố không thể phá”, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi cảm thấy tiếc cho các cựu học viên đang âm mưu “tẩy não” tôi. Tôi nhẩm lại các bài giảng Pháp của Sư phụ như: “Cưỡng chế không thể thay đổi lòng người”, “Đại Pháp kiên cố không thể phá”, “Kiến nghị” với hy vọng thức tỉnh nhân tâm của họ. Kết quả là họ không thể quay lại nữa.

Lính canh là người bức hại học viên

Một lính canh đã đưa tôi đến văn phòng của cô ta để tìm cách “chuyển hoá” tôi. Tôi nói với cô ta rằng công an ở đồn công an địa phương đã đánh đập và tra tấn tôi. Không chỉ vậy, họ còn xông vào nhà tôi và sách nhiễu gia đình tôi. Tôi yêu cầu cô ấy không được bức hại học viên vì những hành động của cô ấy sẽ bị phơi bày trên các website ở hải ngoại.

Cô ấy yêu cầu tôi tuân thủ các luật lệ ở trại lao động. Tuy nhiên, tôi nói với cô ấy rằng tôi không vi phạm pháp luật và tôi đang bị giam cầm phi pháp. Tôi nhắc cô ấy rằng bức hại các học viên Pháp Luân Công là vi phạm pháp luật.

Lính canh sẽ nhận được một khoản tiền thưởng nếu họ “chuyển hoá” thành công một học viên. Dù họ biết rằng, từ trong sâu thẳm tâm hồn các học viên, họ sẽ không bao giờ từ bỏ Đại Pháp, nhưng họ vẫn cố gắng bắt các học viên phải ký vào biên bản từ bỏ niềm tin của mình.

Sư phụ giảng:

“Hết thảy những bức hại những người chính tín trong lịch sử đều không thành công“. (“Cưỡng chế không thể thay đổi lòng người”, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Từ chối làm theo yêu cầu của lính canh

Sư phụ giảng:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này“. (“Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực”, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Lính canh bắt các tù nhân lao động khổ sai nhưng tôi đã từ chối. Tôi cũng từ chối học thuộc các nội quy của trại, không viết “báo cáo cảm nghĩ” hàng tháng, đeo bảng tên, viết bài hàng tuần, đọc những loại sách bị ép buộc, tập thể dục, hoặc uống thuốc.

Khi lính canh đe doạ dùng dùi cui điện để tra tấn tôi, tôi nói với họ rằng họ đang vi phạm quyền tự do tín ngưỡng được Hiến pháp công nhận của tôi.

Với tâm kiên định vào Sư phụ và Đại Pháp, tâm tôi không hề lay động trước mọi áp lực và tôi đã vượt qua nhiều khảo nghiệm.

Cựu học viên quay trở về với Pháp Luân Đại Pháp

Sư phụ đã điểm hoá cho tôi qua nhiều giấc mơ rằng tôi nên giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người ở trại lao động. Tôi cũng hiểu rằng tôi nên giúp các cựu học viên quay trở lại tu luyện Đại Pháp và phát chính niệm thanh lý môi trường ở bên trong và bên ngoài trại lao động.

Trong đêm đó, tôi đã gặp các học viên bị “chuyển hoá” và nói với họ về việc họ đi sai đường và Sư phụ vẫn đang mở rộng cửa chào đón họ, miễn là còn thời gian thì họ nên quay trở lại tu luyện.

Để giúp họ, tôi nhớ lại những bài kinh văn mới nhất của Sư phụ. Nhiều người nhận ra chấp trước của họ, cũng là nguyên nhân khiến họ từ bỏ niềm tin của mình, và nói rằng họ sẽ tu luyện trở lại khi được thả. Một số học viên đã viết hoặc nói với lính canh rằng những tuyên bố từ bỏ Đại Pháp của họ là vô hiệu và không có giá trị.

Không để tình lay động

Trại lao động đã tổ chức một buổi biểu diễn trước ngày Quốc khánh Trung Quốc. Ở đây, có nhiều tiết mục ca ngợi Đảng và sử dụng nhiều câu chuyện cảm động để lay động các học viên. Hầu hết tất cả mọi người đều khóc. Tuy nhiên, tôi biết buổi diễn này có mục đích làm xói mòn chính niệm của các học viên.

Một trong những quy định của trại lao động là không cho phép thân nhân của những học viên không bị “chuyển hoá” được vào thăm hoặc gọi điện thoại. Khi lính canh cho phép tôi gọi điện cho chồng tôi, tôi đã từ chối. Tôi nghĩ rằng nếu tôi loại bỏ tình, nó sẽ không thể can nhiễu tôi.

Ngăn tù nhân tra tấn các học viên

Được lính canh ra lệnh, một tù nhân là con nghiện ma tuý đã ép một học viên cúi đầu 90 độ trong cả ngày. Cô ta còn dùng một cuốn sách dày đánh vào đầu và lưng của người học viên này.

Tôi đã chất vất lính canh và hỏi cô ta dựa vào đâu mà tù nhân kia có quyền tra tấn học viên. Kết quả là tù nhân này muốn trả thù tôi và yêu cầu tôi phải hợp tác với cô ta.

Tôi nói: “Đừng tra tấn các học viên. Họ là những người tốt. Đừng để lính canh lợi dụng, điều đó không tốt cho cô. Tôi nói ra điều này là vì lợi ích cho cô.”

Yêu cầu khoản tống tiền phải được trả lại

Trại lao động cưỡng bức đã tống tiền gia đình tôi hơn 1.000 Nhân dân tệ khi tôi bị giam cầm. Tôi nhận ra cuộc bức hại này là do cựu thế lực bức hại học viên và nó không được Sư phụ thừa nhận – bởi đây là tội ác chống lại Đại Pháp. Chính vì thế, tôi phải phủ nhận bất cứ điều gì cưỡng ép lên tôi và yêu cầu họ trả lại tiền cho tôi.

Tôi muốn gặp đội trưởng lính canh để hỏi về số tiền đó. Vị đội trưởng đã gọi tôi vào phòng của cô ấy và nói tôi ngồi đối diện với cô. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau và cô ấy đã đồng ý trả lại tiền cho tôi sau khi tôi được thả. Quả thực, sau đó cô ấy đã trả tiền cho tôi khi tôi trở về nhà.

Chính niệm vững vàng

Thức ăn ở trại lao động rất tệ. Các học viên phải làm việc trong nhiều giờ đồng hồ và chỉ có ít thời gian dành để ăn và họ không có đủ thức ăn. Họ bị bức hại cả về thể xác lẫn tinh thần, tôi hiểu rằng các học viên không nên cam chịu sự phân biệt đối xử này hoặc chấp nhận một cách thụ động.

Khi có khoảng 550 người đang ăn ở nhà ăn, tôi đã hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp! Hãy trả lại thanh danh cho Sư phụ tôi và thanh danh của Đại Pháp!”

Lính canh lúc đó rất sợ hãi. Một tù nhân đã kéo tôi ra khỏi phòng ăn và đưa tôi về phòng giam. Tuy nhiên, điều đó không gây ảnh hưởng gì cho tôi. Các tù nhân được phép nghỉ việc lúc 4 giờ chiều. Vị phó trại lao động đã đến gặp tù nhân ngày hôm đó. Và trong nhiều ngày, các tù nhân được giảm việc và được nghỉ sớm hơn. Ngoài ra, vị phó trại cũng tự mình kiểm tra đồ ăn.

Thật đúng như Sư phụ giảng:

“Chính niệm kiên cố không thể phá đối với chân lý vũ trụ là cấu thành nên thể kim cương vững như đá tảng của đệ tử Đại Pháp lương thiện, làm run sợ hết thảy tà ác, ánh sáng chân lý phóng ra làm hết thảy những nhân tố tư tưởng bất chính của các sinh mệnh phải giải thể.“ (“Cũng một đôi lời”, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/12/362515.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2018/4/4/169260.html

Đăng ngày 17-5-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share