Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-3-2018] Ngày 5 tháng 12 năm 2017, tôi dành cả buổi sáng đi cùng với năm học viên Pháp Luân Đại Pháp vào thành phố để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới.

Tôi ăn nhẹ sau khi về đến nhà lúc giữa trưa và khi vừa bắt đầu lên kế hoạch cho nhóm học Pháp thì nhịp tim tôi bắt đầu tăng nhanh.

Quan nghiệp bệnh

Tôi ngay lập tức nhận ra đây là can nhiễu của cựu thế lực và đã phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu này. Tôi cũng đồng thời hướng nội.

Mọi việc dường như rất thuận lợi khi tôi giảng chân tướng cho mọi người. Theo đó, tôi đã vô thức phát triển tâm hiển thị và đã không học Pháp đủ và cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở đó để can nhiễu tôi.

Vợ tôi đã rất lo lắng cho tôi khi đã vài ngày trôi qua mà tình trạng của tôi không có gì tiến triển. Cô ấy nhớ rằng, khoảng 20 năm trước đây, trước khi trở thành một học viên, tôi đã bị những triệu chứng tương tự. Do đó, cô ấy muốn đưa tôi vào bệnh viện.

Trên đường đến bệnh viện, tôi đã tự hỏi mình: Liệu tôi có đang không coi những biểu hiện của mình là bệnh? Liệu tôi có đang phủ nhận những an bài của cựu thế lực? Tôi có nên đừng để họ điều trị cho mình hàng ngày. Tôi đã phát chính niệm khi yêu cầu bác sỹ không tiến hành thực hiện bất kỳ điều trị nào cho tôi.

Khi bác sỹ nghe nhịp tim và yêu cầu đo điện tâm đồ, các chỉ số cho thấy nhịp tim của tôi là 222 nhịp/1 phút. Bác sỹ khuyên tôi nên ở lại bệnh viện. Tôi đã trả lời: “Không, tôi sẽ không ở đây.” Tôi nói với bác sỹ rằng tôi đã tu luyện Pháp Luân Công trên 20 năm và đã không cần dùng đến bất kỳ viên thuốc hoặc bất kỳ điều trị y tế nào trong suốt thời gian đó.

Bác sỹ trả lời: “Tôi không phản đối việc tu luyện của ông, nhưng ông đang bị bệnh và bệnh này cần phải được điều trị. Sẽ rất nguy hiểm nếu ông về nhà và bệnh sẽ không tự nhiên biến mất được.”

Tôi đã trở về và ở nhà tám ngày trong tình trạng nhịp tim rất cao. Tôi đã không thể ăn, uống hoặc ngủ nhiều và tôi chỉ có thể thở gấp để lấy hơi. Dạ dày của tôi bắt đầu đau, và tôi đã bị sa ruột. Tôi cũng đã rất khó khăn khi đi tiểu. Cả cơ thể tôi bắt đầu bị sưng phù lên và chân của tôi lạnh như đá.

Tôi nhận ra rằng suy nghĩ của mình không chính. Đệ tử chân tu là không có bệnh. Không quan trọng là điều gì đã xảy ra với tôi, tất cả đều là hảo sự, là Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi.

Tôi tiếp tục hướng nội. Liệu tôi đã thật sự tin theo lời Sư phụ giảng? Nếu vậy, tại sao tôi lại đến bệnh viện để truy cầu việc chữa bệnh?

Sư phụ đã giảng rằng tất cả những biểu hiện nghiệp bệnh của chúng ta đều là giả tướng và cái gọi là “khảo nghiệm“ do cựu thế lực an bài ra là nhằm can nhiễu việc tu luyện và hủy hoại chúng ta.

Khuất phục trước sự an bài của cựu thế lực

Vài năm trước đây, tôi đã chứng kiến năm hoặc sáu đồng tu qua đời vì nghiệp bệnh. Trước khi chết, họ đều có những triệu chứng mà tôi đang có.

Một vài học viên đã không có khả năng chịu đựng – đã bị khuất phục bởi những quan niệm người thường và đã từ bỏ tu luyện hoặc đi đến bệnh viện chữa bệnh.

Một người trong số họ đã từng là một học viên rất tinh tấn, nhưng bà ấy đã đến bệnh viện ba lần trong vòng 10 ngày. Điều đó nói rằng bà ấy rất sợ chết ở nhà. Cuối cùng, bà ấy đã qua đời.

Một học viên khác đã không đi đến bệnh viện. Một ngày trong bữa sáng, anh ấy đã hỏi vợ mình, người cũng là một học viên rằng liệu cô có nghĩ là anh ấy có thể chiến thắng được bệnh tật không. Cô ấy đã lắc đầu và nói rằng cô ấy không nghĩ thế. Ngay khi nghe vợ mình nói vậy, người học viên đó đã nghẹo đầu qua một bên và qua đời.

Một học viên khác, khoảng hơn 40 tuổi bị gia đình đưa đến bệnh viện. Gia đình đã kéo cô ra khỏi nhà, nhưng cô ấy đã bám vào cánh cửa và hét lên: “Nếu tôi đến bệnh viện, tôi sẽ không bao giờ có thể trở về nhà được nữa.” Và theo đó, cô ấy đã qua đời ngay trong ngày đầu tiên nhập viện.

Những lời nói và suy nghĩ của học viên có thể quyết định kết quả. Đó là lý do tại sao chúng ra cần giữ tư tưởng ngay chính trong từng ý từng niệm.

Sư phụ sử dụng an bài của cựu thế lực để giúp học viên đề cao

Thể ngộ của tôi là Sư phụ đã sử dụng quan sinh tử do cựu thế lực an bài để giúp chúng ta đề cao trong tu luyện.

Thời gian trước đây tôi đã từng bị một tai nạn. Một người giao hàng khi đang lái xe máy đã đâm vào tôi. Khi ngã ra đất, ngay lập tức tôi nghĩ rằng mình là một học viên Đại Pháp và tôi sẽ không sao vì Sư phụ đang bảo hộ tôi. Tôi đã đứng dậy ngay lập tức, nhưng người đàn ông trẻ vẫn nằm trên mặt đất và từ chối ngồi dậy.

Anh ấy lo rằng tôi sẽ yêu cầu đòi bồi thường. Anh vẫn tiếp tục nằm trên đất ngay cả khi tôi trấn an rằng tôi không cần bất kỳ khoản tiền bồi thường nào của anh ấy. Khi người đi đường bắt đầu mắng mỏ anh đang “giả chết”, anh ấy nhanh chóng lên xe và rời đi.

Sau đó khi tôi về nhà, tôi phát hiện rằng cả hai chân của tôi đều bị bầm tím và đau. Nhưng tôi có chính niệm mạnh mẽ rằng mình sẽ hồi phục nhanh chóng.

Sư phụ đã giảng:

“Khi mà bản thân chư vị thực thi được chính, thì Sư phụ có thể làm gì cho chư vị cũng được. Nếu như chính niệm thật sự của chư vị là rất mạnh mẽ, có thể vứt bỏ sinh tử, kim cương bất động, thì những tà ác kia không dám động đến chư vị. Bởi vì họ biết được rằng [nếu] không giết chết người này thì có bức hại thế nào cũng vô dụng; tà ác chỉ có thể là không quan tâm gì nữa đến người ấy thôi.” (Giảng Pháp trong chuyến đi quanh Bắc Mỹ)

Những học viên qua đời bởi nghiệp bệnh đã không tuyệt đối tín Sư tín Pháp. Ngay tại thời điểm then chốt quyết định họ có thể sống hoặc chết, những quan niệm con người nổi lên, và họ đã không thể vứt bỏ suy nghĩ về sinh tử. Theo đó, cựu thế lực đã khiến họ phải rời đi và Sư phụ không thể làm gì để ngăn cản được.

Trong mọi khổ nạn đã qua, tôi đã phải chịu nhiều can nhiễu từ gia đình. Cựu thế lực đã lợi dụng những người thân của tôi khóc lóc và than vãn thuyết phục, thúc giục tôi điều trị y tế. Khi tất cả những cách đó không mang lại hiệu quả, con trai tôi nói: “Con sẽ cho bố thêm vài ngày. Nếu tình trạng của bố không khá hơn, con sẽ đưa bố đến bệnh viện dù bố muốn hay không.”

Hai ngày sau, con trai tôi và đồng nghiệp của cháu đã chuyển tôi lên xe để đưa tôi đến bệnh viện. Tôi đã kiên quyết nói: “Từ giờ trở đi, không ai được phép nhắc lại từ “bệnh viện”. Sư phụ đang chăm sóc cho bố, nên con không cần phải lo lắng gì hết. Bố đã chịu được 12 ngày vừa qua mà không cần bất kỳ điều trị nào. Bố sẽ ổn thôi.”

Một lần nữa tôi đã hướng nội và tăng cường quyết tâm rằng có Sư phụ và Đại Pháp, tôi sẽ vượt qua khổ nạn này.

Vào ngày thứ 13 sau khi các triệu chứng xuất hiện, nhịp đập tim tôi đã giảm xuống còn 150 lần/ một phút. Vào ngày thứ 16, nhịp tim đã giảm xuống 110 lần/ một phút và vào ngày kế tiếp giảm xuống còn 90, và sau đó là 80. Tôi đã có thể ngủ và ăn trở lại, nhưng cơ thể của tôi vẫn tiếp tục bị sưng phù. Tôi biết đây là một phần kế hoạch của cựu thế lực nhằm bức hại tôi. Tôi đã hoàn toàn phủ nhận cựu thế lực và những an bài của họ.

Sư phụ giảng:

“Là người tu luyện, “tìm bên trong” là một Pháp bảo” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009Giảng Pháp tại các nơi IX)

Tôi đã tiếp tục hướng nội và tìm thấy tâm chấp trước vào sự thoải mái và an dật và các tâm khác.

Tôi cho rằng mình đã thoát khỏi những chấp trước về an dật nhiều năm trước đây, nhưng sau khi đọc những bài chia sẻ kinh nghiệm của những học viên khác, tôi đã nhận ra tính nghiêm trọng của chấp trước này.

Vào ngày thứ 18, tôi đã ngồi dậy phát chính niệm vào buổi chiều. Khoảng nửa giờ sau, tôi bắt đầu bài tiết rất nhiều nước tiểu. Trong bốn ngày tiếp theo cả ngày lẫn đêm tôi đi tiểu thường xuyên. Sự sưng phù của cơ thể đã biến mất hoàn toàn sau ba tuần, và tôi đã trở lại bình thường.

Bạn bè và người thân, những người chứng kiến sự hồi phục thần kỳ của tôi đã nghĩ rằng điều này thật không thể tin được. Cháu gái đã mượn tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân và bắt đầu học các bài công pháp. Cháu trai và cháu gái bên vợ tôi giờ đây cũng muốn tập Pháp Luân Công, và các cháu cũng viết một bản nghiêm chính thanh minh gửi lên trang web Minh Huệ để tuyên bố những gì mà các cháu nói hoặc những hành vi trước đây để chống lại Đại Pháp và Nhà sáng lập, Đại sư Lý Hồng Chí, là không có hiệu lực.

Tôi phải cảm tạ Sư Tôn đã giúp tôi vượt qua khổ nạn này! Tôi cũng cảm ơn các học viên, những người đã động viên tôi và tăng cường chính niệm cho tôi tại những thời điểm then chốt!

Từ giờ trở đi, tôi phải tinh tấn hơn nữa và thực hiện ba việc thật tốt để có thể trở về nhà cùng Sư phụ.

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/12/362798.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/4/15/169379.html

Đăng ngày: 10-5-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share