Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 12-11-2017] Gia đình tôi từng là một gia đình hạnh phúc, hai vợ chồng tôi sống đơn giản và mở một cửa hàng buôn bán tạp hóa nhỏ tại nhà. Con gái tôi sau khi kết hôn đã ra ở riêng, kinh tế khá giả, cuộc sống về cơ bản không có gì phải bận tâm.

Sau đó tôi được chẩn đoán bị một căn bệnh phụ khoa được gọi là sa trễ tử cung và thỉnh thoảng nó làm tôi đau đến nỗi không thể di chuyển cơ thể. Qua một năm, các triệu chứng bệnh của tôi lúc tăng lúc giảm và tôi đã phải chịu đựng rất nhiều thống khổ. Tôi được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu luyện tập. Không lâu sau đó bệnh của tôi biến mất. Hơn mười năm qua các chiệu chứng bệnh tật chưa bao giờ quay trở lại, làm tín tâm của tôi với Đại Pháp mạnh hơn.

Trải qua hơn một thập niên, cùng với những học viên Pháp Luân Đại Pháp kiên định khác, tôi có thể đứng vững bằng tín tâm với Đại Pháp cho dù tôi có thể bị bức hại bất kỳ lúc nào.

Chồng tôi đã hai lần tố cáo tôi với cảnh sát vì sợ bị bức hại

Khi tôi trở nên khỏe mạnh vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chồng tôi không phản đối tôi tu luyện cho đến khi cuộc đàn áp bắt đầu. Tuy nhiên, ông ấy bắt đầu cảm thấy sợ hãi cuộc đàn áp kinh hoàng của thế lực Giang Trạch Dân và chương trình tuyên truyền phỉ báng mà ông ấy nghe được trên các phương tiện truyền thông của nhà nước.

Ông ấy đã bắt đầu phản đối tôi tu luyện. Tôi biết rất rõ rằng Đại Pháp là một một tu luyện chân chính và tôi đã nói với ông ấy rằng không thể có chuyện tôi từ bỏ tu luyện. Nhưng ông ấy đã đến đồn cảnh sát địa phương và tố cáo tôi hai lần và cưỡng chế tôi đến đồn cảnh sát, điều đó làm tôi cảm thấy rằng ông ấy sẽ rất sung sướng nếu tôi bị xử tội chết.

Tôi đã nói rằng: “Chẳng có việc gì để phải sợ hãi. Tôi sẽ đi với ông. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là công khai và không có gì phải giấu diếm cả, đây là một cơ hội giảng chân tướng cho những người làm việc ở đồn cảnh sát.” Nên tôi đã đi đến đồn cành sát với chồng.

Trưởng đồn cảnh sát hỏi tôi, “Tại sao bà vẫn luyện tập Pháp Luân Đại Pháp?” Tôi đã điềm tĩnh nói với ông ấy, “Pháp Luân Đại Pháp dạy chúng tôi trở thành người tốt, biết nghĩ cho người khác trước, đặt lợi ích của người khác trên lợi ích của bản thân. Ngoài ra, Đại Pháp có tác dụng kỳ diệu chữa bệnh và duy trì sức khỏe. Vì thế, tu luyện Đại Pháp không có gì là sai trái cả. Căn bệnh phụ khoa của tôi đã khỏi hẳn vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mà không tốn của tôi một đồng. Hiện tại, nơi nào mà ông có thể tìm thấy một phòng khám tốt mà có thể chữa khỏi bệnh mà không yêu cầu bệnh nhân trả tiền? Phương tiện truyền thông đã mô tả Pháp Luân Đại Pháp là xấu, nhưng điều đó là không đúng và nó được ngụy tạo ra nhằm mục đích để đàn áp Pháp Luân Đại Pháp.”

Sau khi nghe tôi nói, trưởng đồn cảnh sát đã không nói một lời nào. Một lúc sau, ông ấy nói rằng. “Nếu nó là tốt, vậy thì bà hãy luyện tập ở nhà.”

Chồng tôi đã rất giận giữ khi thấy trưởng đồn cảnh sát không làm gì tôi. Do đó, sau khi về nhà, ông ấy vẫn kiên quyết đến đồn cảnh sát tố cáo tôi khi thấy tôi vẫn học Pháp luyện công như bình thường và đã cưỡng chế đưa tôi quay lại đồn cảnh sát. Tôi đã vui vẻ cùng ông ấy quay trở lại đồn cảnh sát.

Ngày hôm đó, một nhân viên cảnh sát trẻ trực ban đã tiếp chúng tôi. Chồng tôi hỏi, “Sao cậu không bắt bà ấy ngừng tập Pháp Luân Đại Pháp!” Cậu cảnh sát trẻ nhìn tôi và nói cậu ta sẽ không làm thế.

Bị chồng đuổi ra khỏi nhà

Khi thấy đồn cảnh sát vẫn từ chối bức hại tôi, chồng tôi đã rất giận dữ và đòi ly dị nhưng tôi không đồng ý

Không một chút nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng, ông ấy đuổi tôi ra khỏi nhà và không cho tôi mang theo bất kỳ thứ gì. Tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà chỉ với một vài bộ quần áo trong ba lô. Mặc dù chồng tôi đã đối xử với tôi rất tệ, nhưng tôi không oán giận ông ấy. Đó là bởi vì ông ấy bị những lời dối trá của truyền thông lừa gạt và sợ bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại nên mới làm thế.

Trong sáu năm sau đó, tôi đã sống đạm bạc trong một căn nhà đi thuê cũ kỹ. Tôi đã phải tằn tiện, tiết kiệm và thậm chí không có nổi một chiếc áo ấm cho mùa đông. Người quen, bạn và các đồng tu đã giúp đỡ rất nhiều. Tôi đã ăn bánh hấp và dưa muối hàng ngày. Tôi đã không được đi học nhiều và đã không có nổi một công việc cũng như thu nhập ổn định. Tôi sống bằng số tiền tiết kiệm ít ỏi. Mặc dù cuộc sống khó khăn, nhưng tôi không hề phàn nàn chút nào, thay vào đó tôi cảm thấy bình yên và tín tâm của tôi vào Pháp Luân Đại Pháp chưa bao giờ dao động.

Sau khi đuổi tôi ra khỏi nhà, chồng tôi bị bệnh bệnh tim, công việc buôn bán cũng không thuận lợi và ông ấy thường xuyên giận giữ vô cớ. Mặc dù không ở nhà, nhưng tôi không từ bỏ gia đình và nghĩ rằng tôi sẽ có thể tác động đến ông ấy bằng sự từ bi của mình.

Tôi thường xuyên về nhà nấu ăn cho ông ấy và làm việc nhà. Nhưng ông ấy không bao giờ thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Mỗi lần khi tôi về nhà, ông ấy thường xuyên nói tôi biến đi, chửi tôi và Pháp Luân Đại Pháp và đả kích Sư phụ. Ông ấy không nghe khi tôi cố gắng khuyên ông ấy không nên hành xử như thế. Tôi nhớ một lần, ông ấy ném chậu cây trong nhà kính vào trong sân và hét lên, “Biến đi!” Tôi đã buồn bã đi bộ về. Tôi không thể nhớ được bao nhiêu lần tôi trở về nhà và bao nhiêu lần ông ấy đuổi tôi. Ông ấy nhắc lại việc ly dị, nhưng tôi không đồng ý, và tôi vẫn tiếp tục về và âm thầm làm việc nhà. Tôi không hề cảm thấy giận giữ bất kể ông ấy đã nguyền rủa tôi như thế nào và nói với tôi hãy biến đi. Một vài năm trôi qua và việc kinh doanh ở cửa hàng của chúng tôi ngày càng tệ và cuối cùng phải đóng cửa. Và sức khỏe của chồng tôi cũng trở nên tệ hơn.

Chồng tôi bị đột quỵ

Vào ngày 12 tháng 5 năm 2014, chồng tôi bị một cơn đột quỵ và nó khiến cho ông ấy bị nói nghịu. Ông ấy đang ở trong tình trạng nghiêm trọng. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi vẫn đến bệnh viện để chăm sóc ông ấy mà không nghĩ đến việc ông ấy đã đối xử với tôi như thế nào trước đây.

Sư phụ đã giảng:

“Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, thì hiếu kính cha mẹ , dạy dỗ con cái đều cần phải làm; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi.” (Chuyển Pháp Luân)

Sự từ bi đã làm chồng tôi thức tỉnh

Sự từ bi của tôi cuối cùng đã khiến chồng tôi thức tỉnh. Một ngày ông ấy đột nhiên nói, “ Tôi muốn xuất viện về nhà và muốn tu luyện Đại Pháp.”

Sau khi trở về nhà, ông ấy đã nghe tôi giảng chân tướng. Tôi nói ông ấy nghe Pháp và khuyên ông ấy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Sức khỏe của ông ấy đã tiến triển nhanh chóng.

Một lần ông ấy đã khóc, nói rằng trước đây ông ấy đã làm những điều sai trái và nhận lỗi trước Sư phụ và xin lỗi tôi. Tôi đã rất vui mừng khi thấy sự thay đổi của chồng. Tôi đã chịu đựng sự thử thách trong một vài năm, biểu hiện vẻ đẹp của Đại Pháp, chứng minh rằng lòng tốt của học viên có thể khiến người khác cải tà quy chính. Khi em trai và em gái đến thăm ông ấy, chồng tôi đã nói: “Hãy nhớ rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp là tốt’. Hãy xem bà ấy đối xử với tôi tốt như thế nào!”

Em trai và em gái chồng tôi ủng hộ Đại Pháp

Tôi vẫn nhớ rằng khi chồng đuổi tôi ra khỏi nhà, em trai và em gai ống ấy đã làm ra vẻ không biết đến tôi và không chấp nhận sự thật về Đại Pháp. Giờ đây họ thấy rằng, tôi không hề oán giận, căm ghét và không bỏ rơi chồng và vẫn đối xử tốt với ông ấy. Họ đã xúc động trước lòng tốt của tôi.

Tôi nói với họ rằng: “Cửa hàng tạo ra nguồn thu nhập cho gia đình đã bị đóng cửa. Anh trai của các em thì bị ốm và cuộc sống rất khó khăn đối với chị trong vài năm vừa qua. Chẳng phải những tai họa này gây ra bởi sự đàn áp Pháp Luân Đại Pháp của Giang Trạch Dân hay sao?” Em trai và em gái chồng tôi giờ đây đã nhận thức được sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và không có ý kiến gì về việc tu luyện của tôi. Cả hai đều đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi và chồng đã quay trở lại với nhau sau việc ly thân vì tôi tu luyện Đại Pháp. Tôi biết rằng tôi nên là một người tốt, hoặc thậm chí một người tốt hơn nữa và tu luyện bản thân trong việc đối mặt với mâu thuẫn nên tôi có thể đề cao bản thân và cuộc sống. Bằng cách đó, tôi có thể ảnh hưởng đến người khác bằng lòng tốt và sự từ bi của mình.

Đây là câu chuyện của tôi, câu chuyện cuả một học viên bình thường. Tôi hy vọng rằng ngầy càng có nhiều người hơn nữa có thể thoát khỏi sự tẩy não của ĐCSTQ và toàn tâm toàn ý hiểu sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp là tuyệt đối mang điều lợi, mà không mang đến sự tổn hại nào, bất chấp những lời tuyên truyền dối trá của chính quyền.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/12/356582.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/14/167591.html

Đăng ngày: 8-5-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share