Bài viết của Tân Liên

[MINH HUỆ 18-3-2018] Tôi đã ngoài 40 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 20 năm. Trong suốt thời gian này, tôi không chỉ có được một cơ thể khỏe mạnh mà còn hiểu được cách để có thể trở thành một người tốt hơn, biết nghĩ cho người khác.

Tu luyện Đại Pháp

Tôi sống ở một làng quê. Trước khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi mắc rất nhiều chứng bệnh trong đó có bệnh viêm dạ dày, đau đầu, viêm ruột thừa, viêm túi mật, vô sinh, viêm màng não và viêm tuyến tụy. Tôi cũng có các vấn đề về thắt lưng, ngực và cổ tử cung.

Năm 1997, một số người dân trong làng chúng tôi đã học Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã nói với tôi rằng Đại Pháp là một môn tu luyện rất tốt. Tuy nhiên, vì bị ảnh hưởng bởi thuyết vô thần luận của Đảng Cộng sản mà tôi không để tâm đến những lời họ nói.

Theo thời gian, bệnh tật của tôi càng trở nên tồi tệ hơn. Với sự động viên, khích lệ không ngừng của mẹ chồng, tôi đã đến điểm luyện công chung. Đến nơi, các học viên đang bật đoạn băng video hướng dẫn luyện công của Sư phụ. Điều này thu hút sự quan tâm của tôi, tôi chăm chú theo dõi và bắt đầu bắt chước theo các động tác.

Tôi đã nghe Sư phụ có đề cập đến 3 chữ “Chân – Thiện – Nhẫn”. Tôi cảm thấy những nguyên lý này thật hoàn hảo và trong tâm trở nên vui mừng khôn tả.

Trên đường đi bộ về nhà, tôi đã để mọi người rớt lại phía sau. Tôi nghĩ rằng những người khác đi quá chậm nhưng họ lại nói rằng tôi mới là người đi quá nhanh. Khi đó, tôi mới nhận ra rằng tôi đã có thể đi bộ được rất nhanh và không còn cảm thấy đau chút nào, thân thể rất nhẹ nhõm.

Khi tôi tiếp tục luyện công và học Pháp, tất cả các loại bệnh tật của tôi đều bay biến. Tôi đã không cần phải dùng đến một viên thuốc nào kể từ đó. Tôi cũng đã mang thai một bé gái mặc dù trước đó tôi bị vô sinh. Đến hôm nay, con gái tôi đã 17 tuổi và rất khỏe mạnh.

Đối xử tốt với người thân trong gia đình

Sư phụ đã dạy chúng tôi phải biết nghĩ cho người khác. Đó là một đạo lý mà tôi luôn ghi nhớ để cố gắng thực hiện trong cuộc sống hàng ngày.

Bố mẹ chồng tôi đã xây một ngôi nhà mới với ý định chia cho 2 người con trai khi họ lập gia đình. Tuy nhiên, chồng tôi là người cưới trước trong khi em chồng tôi vẫn độc thân. Do vậy, trong một thời gian, chỉ mỗi gia đình tôi sống ở ngôi nhà mới.

Vài năm sau, em chồng tôi kết hôn. Tôi đã chủ động nhường lại ngôi nhà mới cho vợ chồng em chồng và nói rằng tôi và chồng sẽ chuyển về ngôi nhà cũ. Em dâu đã thảo luận với gia đình cô ấy về việc này.

Cuối cùng, họ quyết định để chúng tôi tiếp tục ở ngôi nhà mới và họ sẽ sống trong ngôi nhà cũ. Một sự tranh giành về quyền lợi như thế hẳn sẽ xảy ra ở các gia đình bình thường khác, nhưng đã được chúng tôi giải quyết một cách êm thấm.

Bố chồng tôi vẫn luôn nhắc đến và cảm động về lần tôi đến đón ông về cách đây mười mấy năm. Một hôm, ông gọi xe trở về nhà cùng với một người khác. Nhưng lái xe lại để ông xuống địa điểm cách nhà chúng tôi khoảng 8 km và ông không biết làm thế nào mới có thể quay về nhà. Lúc đó còn chưa có điện thoại nên ông không thể gọi ai tới giúp được. Vậy nên, ông đã phải đi bộ nhưng ông lại đi theo hướng ngược lại với nhà chúng tôi trong một thời gian khá lâu khiến quãng đường đi càng dài thêm.

Lúc 7 giờ tối, mẹ chồng đã đến nói với tôi rằng tới giờ này mà vẫn chưa thấy ông về nhà. Lúc đó, chồng tôi và em chồng không có nhà. Bởi vậy, tôi đã lái xe máy điện đi tìm ông bất chấp nỗi sợ hãi phải đi ra ngoài lúc trời tối. Đèn pha của xe bị hỏng nên không nhìn rõ đường, bởi vậy tôi đã phải cầm đèn pin ở tay trong khi lái xe.

Trời bên ngoài tối đen như mực. Thành thật mà nói, lúc đó tôi cảm thấy rất sợ. Nhưng may mắn thay, rất nhanh sau đó tôi đã tìm được bố chồng. Ông gần như đã kiệt sức và không thể đi bộ thêm được nữa.

Sau đó, tôi đã nghĩ về sự việc này: Làm sao mà tôi lại có thể đi ra ngoài không chút do dự như thế? Đó là bởi vì Sư phụ đã dạy chúng ta cần “tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã” (“Phật tính vô lậu” – Tinh tấn yếu chỉ)

Rõ ràng là Đại Pháp đã cải biến tôi.

Duy trì cuộc hôn nhân

Khi tôi được giới thiệu chồng tôi, anh ấy nói rằng anh không hút thuốc hay uống rượu và có thể tự chăm sóc nông trại một mình. Tuy nhiên, sau khi cưới, tôi mới phát hiện ra anh nghiện thuốc, uống rượu, chơi bời lêu lổng và có một thời gian anh phải chật vật mới giữ được việc làm.

Tôi đã cố gắng thuyết phục anh thay đổi nhưng anh không nghe. Anh thậm chí còn đánh tôi nếu tôi nói quá nhiều. Nhiều lần, tôi đã khóc và trở nên ốm yếu. Cuộc sống của chúng tôi rất ngột ngạt và cuối cùng, chúng tôi quyết định sẽ ly hôn. Nhưng vì lý do nào đó mà chúng tôi không thể hoàn thành các giấy tờ ly hôn mặc dù đã nhiều lần tới văn phòng làm thủ tục.

Sau khi học Đại Pháp, tôi đã từ bỏ ý định ly hôn.

Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người” (Bài giảng thứ nhất, “Chân chính đưa con người lên cao tầng”)

“Do vậy sau này khi luyện công, chư vị sẽ gặp các dạng các loại ma nạn. Không có những ma nạn ấy hỏi chư vị tu ra sao? Mọi người ai với ai cũng tốt, không có xung đột về lợi ích, không có can nhiễu nhân tâm, chư vị ngồi nơi kia [hỏi] tâm tính đề lên cao là sao? Như thế không thể được. Con người phải qua thực tế mà thật sự ‘ma luyện’ bản thân mới có thể đề cao lên.” (Bài giảng thứ tư, “Chuyển hóa nghiệp lực”)

“Tại sao lại gặp những vấn đề này? [Đó] đều là nghiệp lực mà bản thân chư vị mắc nợ tạo thành; chúng tôi đã giúp chư vị tiêu trừ vô số phần rồi. Chỉ còn lại một chút được phân chia tại giữa mỗi tầng, để đề cao tâm tính của chư vị, thiết lập một số ma nạn để ‘ma luyện’ tâm của chư vị và vứt bỏ các chủng chấp trước. Đây đều là [khó] nạn của bản thân chư vị; nhưng chúng tôi lợi dụng chúng để đề cao tâm tính của chư vị; đều có thể để chư vị vượt qua được.” (Bài giảng thứ 4, “Chuyển hóa nghiệp lực”)

Tôi hướng nội tìm và nhận ra mình đã có những suy nghĩ tiêu cực về chồng như: tâm oán hận, thiếu tôn trọng và ôm giữ tâm lý chống đối với chồng. Tôi đã cố gắng bài trừ chúng. Tôi tự nhủ: “Có lẽ mình đã mắc nợ anh ấy trong những đời trước và bây giờ là lúc mình cần phải trả món nợ này. Ngoài ra, nếu nó không phải là khổ nạn của mình thì dù thế nào mình cũng sẽ không gặp phải.”

Chồng tôi thích một cô gái xinh đẹp và nói năng ngọt ngào. Anh đã dành rất nhiều thời gian ở nhà cô ấy nhưng khi về nhà thì lại chỉ trích tôi một cách rất vô cớ.

Anh đã vay tiền và bắt đầu kinh doanh. Để hối lộ các quan chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc, nên anh đã đưa họ đến nhà hàng và các điểm hát karaoke để nhận được sự ủng hộ từ họ. Mặc dù đã phải chi tiêu hết tất cả số tiền đã vay nhưng anh không bao giờ nhận được bất cứ điều gì từ các quan chức đó. Cuối cùng một mình tôi là người phải gánh trách nhiệm trả tiền lãi hàng tháng, nuôi gia đình và chi trả tiền học cho con gái. Tiền nong rất eo hẹp, khiến cuộc sống của tôi rất chật vật.

Đôi khi tôi cảm thấy có lỗi vì đã tranh cãi với chồng. Sau đó, tôi nhớ lại điều Sư phụ đã dạy chúng tôi rằng khi gặp mâu thuẫn với một người không tu luyện thì chắc chắn người sai là đệ tử Đại Pháp. Sau đó, tôi hướng nội tìm chấp trước của bản thân để tu bỏ chúng đi.

Chị gái tôi bắt đầu tìm một nơi để tôi chuyển ra ngoài. Mẹ chồng tôi đã khóc lóc khi nghe tin này.

Tôi đã tự nói với bản thân: “Nếu tôi ly hôn, bố mẹ chồng tôi sẽ rất buồn. Con gái tôi sẽ phải sống cảnh thiếu cha. Mọi người sẽ không ngừng đàm tiếu về chồng tôi và anh ấy sẽ phải sống một cuộc sống khó khăn để tự nuôi sống bản thân. Có lẽ tôi là người duy nhất được giải thoát nhưng tất cả những người khác đều phải chịu khổ. Tôi không nên ly hôn.”

Tôi bắt đầu mở một cửa hàng nhỏ. Mặc dù không kiếm được nhiều tiền nhưng nó cũng đủ để trang trải cho gia đình. Nó cũng giúp tôi có nhiều thời gian hơn để đọc cuốn sách yêu thích của mình, cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi cũng có thể giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại với những người đến mua hàng. Sau khi hiểu được chân tướng, một số người đã tránh được tai nạn xe hơi nghiêm trọng, một số người có bệnh đã được hồi phục và một số người đã ngừng gây tổn thương những người khác.

Một hôm, một người hàng xóm đã nói với tôi: “Làng chúng ta có một người rất tốt.”

Tôi hỏi ông ấy: “Ai vậy bác?“

Ông ấy trả lời: “Chính là cô đấy. Tôi thường nói chuyện với vợ mình về cô. Cô là người thực sự tốt trong làng chúng ta. Tất cả mọi người đều nói như vậy!”

Trong lòng tôi thầm nghĩ: “Chính Pháp Luân Đại Pháp đã dạy mình trở thành một người tốt!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/18/363025.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/4/2/169243.html

Đăng ngày 3-5-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share