Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-03-2018] Tôi năm nay 72 tuổi và tôi sống ở một ngôi làng hẻo lánh. Trong cuộc đời mình, tôi đã phải trải qua nhiều khổ nạn. Gia đình tôi vốn là địa chủ trước khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lên nắm chính quyền, và chúng tôi được giáo dục tốt. ĐCSTQ đã chiếm đất của chúng tôi và các tài sản khác nữa khiến chúng tôi rơi vào tình trạng một xu dính túi cũng không có và sống một cuộc sống nghèo khổ.

Ở trường, tôi bị các bạn bắt nạt vì lai lịch của gia đình mình. Tình trạng sức khỏe của tôi rất kém, nên tôi đã bỏ học. Tôi bị rất nhiều bệnh, bao gồm bệnh thấp khớp và đau chân. Bàn chân tôi bị trẹo. Tôi đã dùng nhiều loại thuốc và phải chịu đựng rất nhiều đau đớn.

Vào ngày 27 tháng 4 năm 1998, chị gái tôi đã khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một người chị họ vốn nổi tiếng trong vùng của tôi cũng tu luyện pháp môn này, vì vậy tôi biết đó là một pháp môn tốt. Chỉ 20 ngày sau khi tôi tu luyện thì toàn bộ bệnh tật của tôi biến mất. Lần đầu tiên trong đời, tôi có được một thân thể khỏe mạnh.

Bàn chân bị trẹo lại thẳng trở lại

Vào ngày thứ hai sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi cảm thấy một luồng điện chạy từ đầu tới ngón chân mà tôi nhận ra đó là dấu hiệu của cơ thể tôi đang được tịnh hóa. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng tôi vẫn nghĩ đến bàn chân bị trẹo của mình.

Cho đến hai ngày sau, tôi vẫn nghĩ tới đôi bàn chân bị trẹo đó. Tôi nghĩ rằng đả tọa có thể giúp chúng thẳng ra. Tôi đã ngồi đả tọa trong nửa giờ và chân tôi trở nên rất đau. Tôi đặt hai chân xuống và chúng vẫn còn bị trẹo. Tôi nghĩ rằng sẽ thật tuyệt vời nếu như hai bàn chân tôi trở nên bình thường. Khi tôi đang nghĩ, tôi thầm nói với bàn chân mình: “Hãy thẳng trở lại.”

Chân phải của tôi thẳng trở lại và trở nên bình thường. Tôi vô cùng choáng váng, và nếu như không phải chính mắt tôi trông thấy điều ấy, tôi sẽ không tin. Bàn chân còn lại của tôi sau đó cũng lành lặn trở lại.

Đó là cuốn sách đến từ thiên thượng

Tôi mù chữ và không biết đọc. Khi cuốn Chuyển Pháp Luân được xuất bản, tôi đã mua một cuốn cho tôi và gia đình.

Vì muốn đọc cuốn sách, tôi đã nhờ mọi người giúp tôi học cách đọc chữ Hán. Thậm chí tôi hỏi cả những người lạ mặt trên đường cách đọc những từ đó. Dần dần, tôi có thể đọc được những từ trong cuốn sách, và ngày nào tôi cũng đọc Chuyển Pháp Luân. Một ngày, tôi nhìn thấy trong cuốn sách từng chữ từng chữ phát ra ánh sáng bạc, và tôi đã khóc.

Các thành viên gia đình biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt

Chứng kiến huyền năng của Pháp Luân Đại Pháp, các thành viên trong gia đình và người thân của tôi đã tới để tìm hiểu về pháp môn này. Tôi thiết lập một điểm luyện công ngay tại nhà của mình. Hàng chục công nhân trong nhà máy của gia đình tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và rất nhiều người trong số họ được thọ ích từ Pháp Luân Công. Người chị họ của tôi cùng chồng chị ấy vốn là những người có tiếng trong vùng chúng tôi. Ngay khi họ biết về Pháp Luân Đại Pháp, họ bắt đầu bước vào tu luyện. Một vài người thân của tôi cũng tới nhà tôi để học Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả các thành viên trong gia đình tôi đều được hưởng thọ ích từ pháp môn này.

Một trong những người anh họ của tôi đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Một vụ tai nạn đã xảy ra, và xe của anh đâm thẳng vào những chiếc xe trong vụ va chạm đó. Anh không thể đánh lái để chiếc xe chuyển hướng ra chỗ khác, và anh chỉ còn biết nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra thì anh thấy chiếc xe của mình vẫn ổn. Anh nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp đã bảo hộ anh. Anh đã nói cho mọi người pháp môn này tốt như thế nào.

Tinh tấn thường hằng trong tu luyện

Vào một ngày năm 2003, tôi bị báo cho cảnh sát và bị đưa tới một trung tâm tẩy não. Viên sỹ quan cảnh sát tuyên bố rằng họ sẽ thả tôi nếu như tôi cung cấp thông tin về các học viên khác. Tất nhiên, tôi đã không nói bất cứ điều gì cho họ. Họ liên tục hỏi tôi rằng tôi đã lấy các tài liệu Đại Pháp ở đâu. Tôi nói với họ tôi đã nhặt chúng trên đường phố.

Họ cố gắng ép tôi từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Vì không hợp tác nên tôi đã bị đánh đập tàn nhẫn. Một cảnh sát đã đá vào lưng tôi và nó đã để lại một dấu chân hằn sâu trong một thời gian rất lâu. Tôi nghĩ đến Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Công) và cầu Sư phụ giúp đỡ. Sau đó, mỗi khi tôi bị đánh tôi không còn cảm thấy đau nữa. Tôi tạ ơn Sư phụ đã giúp đỡ tôi. Sau 13 ngày, tôi được trả tự do.

Con trai tôi muốn trả thù người đã báo tôi cho cảnh sát. Cháu đã nhờ bạn bè đánh vị kia. Tôi đã ngăn cháu và nói: “Con đừng trả thù, nếu không, con cũng chỉ giống như họ thôi.”

“Mẹ là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, nên con cũng cần theo các nguyên lý của Đại Pháp”, tôi nói: “Có thể mẹ từng làm những việc sai trái với ông ấy trong tiền kiếp, và mẹ đã gặp ông ấy trong kiếp sống này để giúp mẹ hóa giải mối ác duyên đó. Con nên đối xử tốt với mọi người, và không được trả thù ai cả”. Cháu và các bạn của cháu đã nghe tôi và không đánh vị đó nữa.

Buông bỏ tâm sợ hãi

Hàng ngày tôi đều ra ngoài để nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã trò chuyện với rất nhiều người và có nhiều trải nghiệm tuyệt vời.

Tôi từng gặp một người đàn ông chạc 50 tuổi, tôi đưa cho anh ta một cuốn tài liệu nhỏ và chúc anh có một tương lai an toàn. Anh ta nói: “Bà có biết tôi là ai không? Tôi là cảnh sát phụ trách việc bắt giữ các học viên Pháp Luân Công.”

Tôi dừng lại và mỉm cười với anh ta. Anh ta càng đe dọa tôi hơn nhưng tôi không động tâm. Tôi nói với anh: “Anh xứng đáng được hạnh phúc và an toàn. Chúng ta gặp nhau là có tiền duyên vì vậy anh có thể nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và có cơ hội thức tỉnh. Đây là cơ hội hiếm hoi mà anh không nên bỏ lỡ. Cuộc gặp của tôi và anh là vì lợi ích của chính anh đấy.”

Thái độ của anh ta thay đổi, và nhận cuốn tài liệu nhỏ rồi để tôi đi.

Tôi lo lắng rằng anh ta có thể theo dõi tôi, nhưng ngay lập tức tôi nhận ra rằng niệm đầu này không chính. Tôi biết rằng tôi được bảo hộ.

Tu bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân

Vào dịp Tết Nguyên đán, anh trai và em gái của chồng tôi tới thăm chúng tôi. Vợ chồng tôi tiếp đãi họ chu đáo và chúng tôi ăn tối cùng nhau. Ngày hôm sau tôi phát hiện rằng chiếc “phong bao lì xì” có 200 Nhân dân tệ đã biến mất. Tôi nghi ngờ rằng em gái chồng tôi đã lấy nó.

Tôi đã nổi giận. Cô ấy tuy không chăm sóc người mẹ già 86 tuổi của mình, nhưng đã cầm toàn bộ tiền trợ cấp của bà. Hẳn là cô đã lấy số tiền ấy rồi.

Chồng tôi rất buồn và nói nhiều điều không hay về người em gái này. Anh ấy muốn dạy cho cô em một bài học. Nhưng sau đó cả hai chúng tôi đều nhận ra rằng không phải ngẫu nhiên mà chúng tôi trải qua sự cố này.

Sư phụ Lý giảng:

“… người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị dù có tranh giành cũng không được.” (Bài giảng thứ bảy – Chuyển Pháp Luân)

Chúng tôi hướng nội và nhận ra chúng tôi có các loại tâm: tật đố, tranh đấu, oán hận và chấp trước vào lợi ích cá nhân. Chúng tôi đã suy nghĩ về việc cô em đã ích kỷ như thế nào bởi vì cô đã lấy tiền hưu của mẹ và để cho chúng tôi lo hết việc nhà cho bà. Chúng tôi cảm thấy bất bình trong tâm.

Tôi và chồng tôi nhận ra đó là một cơ hội cho chúng tôi buông bỏ chấp trước của mình. Thực ra cô ấy đã giúp chúng tôi đề cao nhân cách. Chúng tôi nên cảm ơn cô ấy từ tận đáy lòng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/25/363316.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/4/13/169353.html

Đăng ngày: 30-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share