[MINH HUỆ 26-12-2017]

Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-12-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1998. Khi thể ngộ của tôi được đề cao trong Pháp, tôi bắt đầu nhận ra rằng mình đã được định trước sẽ trở thành một học viên vào thời kỳ này.

Tôi sinh ra đã bị bệnh hen suyễn và bị lao tuyến hạch bạch huyết. Vì sức khỏe kém và mặc cảm, nên tôi không thường xuyên đến trường. Khi kết hôn, chồng tôi cũng không quan tâm đến tôi. Ngày chúng tôi đăng ký kết hôn, anh ấy bỏ lại tôi một mình và bảo tôi đến nhà chị dâu ăn cơm. Khi ấy tôi vẫn còn là một cô gái trẻ. Vì vậy khi đến nhà chị dâu của anh ấy, tôi thấy rất xấu hổ khi nói với mọi người rằng tôi chưa ăn gì. Vì vậy tôi nói dối mọi người rằng tôi đã ăn. Kết quả là tôi đã ngồi đó để xem họ ăn.

Sau khi kết hôn, mẹ chồng tôi không thích tôi. Bà bị ảnh hưởng bởi chị dâu tôi và chỉ trích tôi mỗi ngày. Tôi ấm ức đến mức mà gần như lúc nào tôi cũng khóc. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nói với bất cứ ai về lý do tại sao tôi lại phải chịu đau khổ. Và tôi chưa bao giờ nói xấu chị dâu tôi bất kể tôi ghét chị ấy như thế nào. Tôi giả bộ rằng mọi việc đều ổn và chỉ mỉm cười. Tôi không để họ biết về sự đau khổ của tôi. Vì vậy tôi có tiếng trong làng bởi hai tính tốt: rất gọn gàng sạch sẽ và rất khoan dung.

Thay đổi môi trường bằng những cử chỉ nhân từ và có trách nhiệm

Vào năm 2005, mẹ chồng tôi ngày càng già yếu hơn và năm người con trai và con gái của bà đã phải luân phiên nhau chăm sóc bà. Tôi đã buông bỏ tâm oán hận trong quá khứ và chăm sóc chu đáo cho bà. Sau đó mẹ chồng tôi bắt đầu trở nên tốt hơn đối với tôi. Bà thích ăn thức ăn mà tôi nấu. Nếu bà ăn quá nhiều, dạ dày của bà sẽ bị khó chịu và bà thường không thể nhịn được đến lúc vào nhà vệ sinh. Nhưng tôi không bao giờ nổi giận và dọn dẹp sạch sẽ đống xú uế cho bà.

Khi mẹ chồng tôi còn trẻ, bà hay ức hiếp người khác vậy nên bà đã tích rất nhiều nghiệp. Khi bà già đi, bà đã phải chịu khổ rất nhiều. Bà không thể nằm hoặc ngồi do tất cả các khớp của bà đều bị đau. Nhìn thấy bà phải chịu đựng quá nhiều, tôi thấy rất thông cảm cho bà. Tôi thường rớt nước mắt khi cho bà ăn.

Mẹ chồng tôi bị bỏng rất nghiêm trọng. Khi một trong những vết bỏng này bị vỡ ra, thịt của bà trơ ra và có thể nhìn thấy được cả xương. Tôi không thể chịu được khi nhìn thấy điều đó. Tôi nghe nói rằng tro của một loài cỏ dại trộn với dầu mè có thể giúp làm lành vết thương.

Tôi bảo chị dâu đi cùng tôi để tìm loại cỏ đó. Tuy nhiên chị ấy đã từ chối. Do vậy tôi đã tự mình đạp xe lên núi. Lúc đó là tiết trời mùa đông. Bông cỏ đặc biệt này rất khó tìm bởi vì nó rất dễ bị gió cuốn đi. Tuy nhiên, tôi đã tìm thấy được một ít dưới lá khoai lang. Tôi về nhà pha hỗn hợp đó theo công thức và đắp nó lên vết thương của bà. Công thức này thực sự có hiệu quả! Sau đó, em dâu tôi đã mua thuốc cho mẹ chồng tôi ở bệnh viện. Vì vậy chúng tôi đã ngừng sử dụng bài thuốc đó.

Trong những năm cuối đời, mẹ chồng tôi bị bệnh Alzheimer. Bà không nhận ra bất cứ ai ngoại trừ tôi và cháu gái của bà. Bà thường nói với tôi, “Con trông rất gầy. Con đã làm mọi công việc nhà rồi! Con đừng làm việc nhà nữa mà hãy để chồng con làm việc đó!”

Một vài ngày trước khi mẹ chồng tôi qua đời, đến lượt chị dâu tôi chăm sóc cho bà. Vì vậy chị dâu tôi sẽ phải chịu trách nhiệm chuẩn bị hậu sự. Tuy nhiên, chị ấy đã không xuất hiện như thường lệ. Khi bà mất, họ hàng của chúng tôi từ các nơi đều đến dự. Vì vậy chúng tôi phải lo việc ăn uống và đi lại cho mọi người. Mặc dù tôi không được học nhiều, nhưng tôi rất tháo vát trong công việc nhà. Đột nhiên chúng tôi có sáu hay bảy vị khách. Mỗi người đều có khẩu vị khác nhau. Tuy nhiên tôi đã chuẩn bị mọi thứ chu toàn và khiến họ cảm thấy như khi mẹ chồng tôi vẫn còn sống.

Ba năm sau, chồng tôi đột nhiên tuyên bố, “Lợi thế lớn nhất của em chính là tấm lòng của em!”

Đột nhiên tôi đã hiểu ra lý do tại sao chị dâu tôi lại không thực hiện phận sự trước hay sau những ngày cuối đời của mẹ chồng tôi. Môi trường đó đầy những khảo nghiệm và khổ nạn đối với một học viên.

Tôi kiên trì luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp vào mỗi buổi sáng. Khi vào vụ mùa bận rộn, chúng tôi phải bắt đầu làm việc từ 4 giờ sáng. Vì vậy tôi thức dậy từ 2 giờ sáng để luyện công. Vào mùa đông, để tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của chồng tôi, tôi sang phòng khác để tập. Vì vậy, tôi cho thêm củi vào lò để sưởi ấm cho chồng tôi.

Chị dâu của tôi (chị ấy là một giáo viên) nhìn thấy tôi dậy sớm 3 ngày liền và trở nên tò mò. Chị ấy hỏi liệu có phải tôi thường dậy sớm hàng ngày để luyện công không. Tôi trả lời rằng đúng vậy.

Chị ấy vô cùng ngạc nhiên và nói rằng, “Chị không biết rằng em lại là người như vậy. Bất kể em làm gì, em đều luôn rất mạnh mẽ và thành công.” Tôi biết rằng trước đây chị ấy có một số nghi ngờ đối với Đại Pháp. Nhưng chị ấy đã bị cảm động sau khi nhìn thấy sự kiên định của một học viên.

Cho đến nay, cả người lớn và trẻ em trong gia đình nhà chồng tôi đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cùng các tổ chức liên đới của nó.

Anh trai của chồng tôi không được hưởng chế độ giáo dục tốt vì gia đình anh ấy bị xếp vào “thành phần xã hội xấu”. Anh ấy oán hận sâu sắc đối với ĐCSTQ. Tuy nhiên, cuối cùng anh ấy lại gia nhập ĐCSTQ ở độ tuổi 40. Tôi đã cố gắng thuyết phục anh ấy thoái Đảng, nhưng anh ấy không làm theo cho đến lần thứ ba tôi tiếp cận với anh ấy. Anh ấy là người ngoan cố nhất trong gia đình.

Người còn lại cũng không thoái xuất khỏi ĐCSTQ ngay là chồng của chị dâu tôi. Lần đầu tiên, khi tôi cố gắng thuyết phục anh ấy thoái xuất, anh ấy đã nói: “Những gì cô nói có vẻ hay đấy. Liệu nó có thực sự hiệu quả không?” Nhưng lần sau khi tôi bảo anh ấy thoái xuất, anh ấy đã đồng ý.

Chồng tôi thay đổi sau khi tôi thay đổi

Trong nhiều năm, tôi đã đi ra ngoài để giăng áp phích và băng rôn để giảng chân tướng về cuộc bức hại. Chồng tôi chưa bao giờ làm phiền tôi cho đến một đêm khi tôi đang chuẩn bị ra ngoài. Anh ấy ngăn tôi lại và khoá cửa. Tôi bảo anh ấy hãy đưa cho tôi chìa khoá nhưng anh ấy đã từ chối. Năm đó tôi 59 tuổi và biết rằng đó chỉ là một khảo nghiệm!

Tôi phân vân liệu mình có nên trèo tường để ra ngoài không? Tôi hiểu chồng tôi. Nếu anh ấy thành công trong việc ngăn cản tôi ra ngoài lần này, thì những lần sau tôi sẽ lại không thể ra ngoài được nữa. Không chút do dự, tôi quyết định ra ngoài. Đầu tiên, tôi ném chiếc áo gile rất rộng của tôi cùng với những tờ thông tin về Đại Pháp qua tường. Sau đó tôi trèo qua tường. Tôi nhìn thấy chồng tôi trong một phòng tối đang đi qua đi lại. Tôi nhảy qua tường và đập cánh tay vào gạch.

Đêm hôm đó, tôi không trở về cho đến khi tôi phân phát hết chỗ tài liệu đó. Tuy nhiên, trên đường về nhà tôi đã bị lạc vào một nơi rất hoang vu. Cỏ dại cao ngang bằng tôi và tôi phải đi lòng vòng một lúc. Cuối cùng, tôi tự nhủ: “Mình là một đệ tử Đại Pháp và mình có Sư phụ Lý (người sáng lập ra Pháp Luân Đại Pháp) đang bảo hộ cho mình.” Sau đó tôi đã nhanh chóng tìm ra đường!

Tôi không biết khi tôi về đến nhà là mấy giờ. Cửa vẫn khoá. Khi tôi dẫm lên hòn gạch ở bên ngoài bức tường và chuẩn bị nhảy qua, tôi tự nhủ: “Liệu một đệ tử Đại Pháp có nên trèo tường để vào nhà không? Điều đó không đúng.” Vì vậy tôi lùi lại và nghĩ rằng mình không nên trèo tường. Tôi phát chính niệm rằng chồng tôi sẽ mở cửa cho tôi. Sau một lúc anh ấy đã ra mở cửa.

Sau đó tôi nói với anh ấy rằng, “Em đi ra ngoài để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Em không làm bất cứ điều gì sai cả. Anh không nên can nhiễu em. Em sẽ không nghe anh đâu!” Sau đó, hoàn cảnh gia đình tôi đã hoàn toàn thay đổi.

Giờ đây chồng tôi không còn ngăn cản tôi nói với mọi người về Đại Pháp. Vào buổi sáng anh ấy dậy sớm và đi làm đồng. Để tránh làm ảnh hưởng đến tôi, anh ấy đã tự mình chuẩn bị bữa sáng. Thỉnh thoảng anh ấy cũng chuẩn bị bữa sáng cho cả tôi. Tôi bảo anh ấy rằng không cần phải làm như vậy.

Tôi biết một ngày chồng tôi sẽ cùng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thỉnh thoảng trong khi anh ấy đang ăn, đột nhiên anh ấy nói, “Thật lạ là câu thất ngôn tứ tuyệt đột nhiên xuất hiện trong đầu anh.”

Tôi hỏi anh ấy liệu đó có phải là Sư phụ Lý muốn nói điều gì đó cho anh không. Ba lần, tôi đã ghi lại những lời đó. Đại ý là: “Mọi thứ trong thế gian đều chỉ là giả tướng, mọi người nên tu luyện chớ chần chừ.” Giờ đây chồng tôi đã bắt đầu đọc sách.

Tôi không được đi học và đôi lúc tôi không chắc phải làm thế nào để tu luyện tốt bản thân. Tôi biết chồng tôi như một tấm gương phản ánh tình trạng của tôi. Anh ấy thay đổi bởi vì tôi thay đổi.

Tôi vẫn còn rất nhiều tâm chấp trước của người thường. Ví dụ, trước khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi không có mối quan hệ tốt với chồng vì vậy tôi trở nên phụ thuộc vào con trai mình. Tôi vẫn chấp trước vào tình đối với cháu. Tất cả những quan niệm này được hình thành sau khi chúng ta sinh ra và chúng là những chấp trước người thường mà tôi nên buông bỏ khi tôi tu luyện. Tôi rất vui rằng mình đã có Pháp Luân Đại Pháp soi đường chỉ lối. Tôi tin rằng tất cả những chấp trước này đều không thể ngăn tôi hoàn thành sứ mệnh của một đệ tử Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/26/357901.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/21/169109.html

Đăng ngày 25-4-2018. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share