Bài viết bởi một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-2-2018] Chồng tôi là người tốt bụng, ít nói và thích đọc sách khí công. Anh luôn tin rằng khí công tốt cho sức khỏe. Vì thế anh đã bắt đầu tu luyện khí công vào cuối năm 1993. Thời điểm đó khí công rất phổ biến.

Tôi không biết khí công là gì và tự hỏi tại sao người ta luyện nó. Nhiều lúc tò mò tôi hỏi chồng tôi vì sao anh luyện khí công.

Bị ảnh hưởng bởi văn hóa vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), tôi không tin vào những thứ mà mình đã nghe về khí công – những thứ như đạt được sức khỏe tốt hay công năng – nhưng nhiều người tại công ty tôi cũng bắt đầu tu luyện.

Anh trai tôi cũng tham gia một lớp học khí công trong vài ngày. Anh nói rằng khí công là phi thường, và anh ấy đã học được rất nhiều điều trong đó.

Tìm kiếm Sư phụ thực sự của mình

Tôi quyết định bắt đầu tu luyện khí công và đã được chứng kiến những điều khó tin. Khi thiên mục của tôi khai mở, tôi trải nghiệm những sự việc dường như không thể giải thích được, chẳng hạn như nhiều đĩa tròn xoay chuyển và các dải dây băng, các không gian khác nhau và những thứ khác. Những điều này xảy ra khá mạnh mẽ và dễ dàng.

Bởi khả năng đó mà nhiều học viên của các môn khí công khác đã tiếp cận tôi, và muốn dạy cho tôi những điều trong môn của họ. Tôi cảm thấy không ai trong số họ là Sư phụ thực sự của mình nên đã lịch sự từ chối. Tôi thực tâm muốn tìm Sư phụ của chính mình.

Một lần tôi ngồi xếp bằng đả tọa và nghĩ: “Tôi muốn gặp Sư phụ của mình. Xin hãy cho tôi gặp Ngài. Dù chỉ nhìn một chút nhưng tôi cũng sẽ rất hạnh phúc.” Sau đó tôi im lặng chờ đợi.

Khoảng 5 phút sau, tôi thấy một ánh sáng rực rỡ từ xa tiến lại gần. Ánh sáng càng lúc càng sáng hơn, cuối cùng trở nên rõ ràng hơn. Rồi tôi thấy một vị Phật vàng kim với mái tóc xoăn màu xanh. Ngài ngồi song bàn trên một tòa sen lớn với bàn tay ở vị trí thiền định. Vị Phật sau đó chầm chậm biến mất.

Khi tôi nói với bạn bè của anh tôi về những gì tôi thấy, một người trong số họ nói rằng: “Đó là Sư phụ của môn Pháp Luân Đại Pháp. Cô ắt hẳn là có duyên tiền định khá tốt. Tôi sẽ về nhà và lấy sách cho cô.”

Khi nhìn thấy ảnh của Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp trong cuốn sách, tôi nhận ra đó chính là người mà tôi đã nhìn thấy, chỉ có màu tóc là khác vì hình Sư phụ trong sách có mái tóc màu đen.

Tôi chia sẻ cuốn sách Chuyển Pháp Luân với chồng tôi và đã đọc xong nó ngay trong ngày hôm đó. Tôi cảm thấy đây chính xác là điều mình cần. Chồng tôi cảm thấy vui cho tôi và nói anh cũng muốn tu luyện môn này. Cả hai chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi e rằng các động tác của mình có thể không chính xác, nên tôi chỉ luyện thiền định. Trong khi chồng tôi thì không thể đợi. Anh ấy nhìn theo các bức hình trong sách và bắt đầu luyện toàn bộ các bài công pháp. Chúng tôi hạnh phúc mỗi ngày và không điều gì có thể làm chúng tôi bận tâm nữa.

Niềm vui trong tu luyện

Công ty của chúng tôi kinh doanh không được tốt trước khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi cùng chồng thảo luận tình huống của chúng tôi và quyết định rằng tôi sẽ đi khỏi thị trấn để tìm việc mới vào đầu năm 1996.

Chúng tôi cũng nhất trí rằng tôi sẽ tìm những học viên khác trong khu vực mới để học các động tác và chồng tôi sẽ tham gia cùng tôi sau khi chúng tôi đã ổn định công việc.

Vì thế tôi đến nhà anh họ của mình, và nhờ anh ấy giúp tôi tìm một công việc. Khi tôi ngồi thiền vào buổi sáng, mẹ vợ của anh họ đã nhìn thấy và hỏi rằng tôi luyện môn gì.

Tôi nói rằng đó là Pháp Luân Đại Pháp. Bà liền cho tôi biết có nhiều người trong công viên luyện môn này. Sáng hôm sau tôi đến công viên và nghe thấy âm thanh êm dịu. Tôi đi theo hướng phát ra âm thanh và nhìn thấy từ xa một vùng rộng lớn được phủ ánh sáng màu đỏ. Sư phụ ngồi trên vùng ánh sáng đỏ, và một Pháp luân lớn đang xoay chuyển bên dưới Sư phụ.

Tôi rất hào hứng. Sau đó tôi nhìn thấy khoảng 10 học viên đang luyện công trong vùng ánh sáng màu đỏ. Nước mắt tôi chảy dài trên mặt khi tôi đến gần điểm luyện công. Tôi vắt chéo chân và bắt đầu thiền định. Nước mắt tôi cứ tuôn rơi cho đến khi tiếng nhạc ngừng lại. Tôi không muốn đứng lên. Tất cả các học viên đã đi khỏi khi tôi mở mắt ra.

Trên đường về, tôi cảm thấy tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với họ, vì thế tôi lại đi đến đó vào sáng hôm sau. Lần này, khi tiếng nhạc dứt, tôi liền thấy các học viên đều im lặng nhìn tôi.

Một người trong số họ hỏi tôi: “Em đang luyện môn gì vậy? Mà trông em luyện rất tốt.” Khi tôi nói rằng đó là Pháp Luân Đại Pháp, họ nhìn tôi với vẻ tò mò và nói: “Sao em không luyện các động tác?” Tôi nói với họ rằng ở vùng của tôi chỉ có hai vợ chồng tôi luyện Pháp Luân Công và chúng tôi không biết cách luyện công.

Họ dạy tôi các động tác ngay tức thì.

Chồng tôi và tôi trở nên đắm chìm trong Pháp. Chúng tôi ăn uống đạm bạc, không bao giờ bận tâm về việc dành nhiều thời giờ để nấu ăn. Chúng tôi cũng ăn mặc đơn sơ giản dị. Chúng tôi hạnh phúc mà không lo lắng về bất cứ điều gì.

Ngoài việc đi làm và ngủ, chúng tôi đều dành toàn bộ thời gian để học Pháp và luyện công. Chúng tôi cảm thấy mình là những người may mắn nhất trên thế giới.

Khi luyện công mỗi ngày, tôi nhìn thấy hoặc cảm nhận được Pháp thân của Sư phụ và nhiều Pháp Luân xoay quanh chúng tôi. Tôi cũng nhìn thấy nhiều bông hoa cỡ bánh xe khác nhau tại điểm luyện công.

Sau đó tôi quay lại quê nhà và được biết vài học viên Đại Pháp đang luyện công tại đó. Cả nhà tôi cũng đến học. Ở đó, tôi nhìn thấy nhiều Pháp Luân đang điều chỉnh sức khỏe cho mọi người. Pháp thân của Sư phụ đứng kế bên mỉm cười, trẻ em xung quanh chúng tôi cũng nhìn thấy Pháp Luân.

Trong khi học Pháp tôi dần dần nhận ra vài chấp trước của mình. Tôi buông bỏ các chấp trước ngay khi phát hiện ra chúng.

Sư phụ đã giảng:

“Học Pháp đắc Pháp,
Tỉ học tỉ tu,
Sự sự đối chiếu,
Tố đáo thị tu.” (Thực tu, Hồng Ngâm)

Khi tôi thiền định thỉnh thoảng tôi nhìn thấy các bông hoa và cây cối đang chào mừng tôi. Tôi cũng cảm giác cơ thể mình trở nên to lớn hơn. Tôi nói với chồng tôi về những cảnh tượng đó, và anh mừng cho tôi. Nhưng anh ấy cũng luôn cảnh báo tôi về tâm hoan hỉ.

Chúng tôi sống vui vẻ cho đến năm 1999.

Giảng chân tướng về Đại Pháp trong khi gặp khổ nạn

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bôi nhọ Đại Pháp một cách tàn ác vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Sau đó, các học viên bị bức hại tàn bạo chưa từng thấy.

Tôi đã giảng chân tướng trong thời gian đó, hầu hết là thông qua phân phát tờ rơi chứa thông tin Đại Pháp. Một lần, chúng tôi bị một nhân viên an ninh trong một quận bắt gặp và họ đã gọi điện báo cảnh sát. Chúng tôi bị bắt giữ và kết án hai năm trong một trại lao động cưỡng bức.

Tôi đã không học Pháp đầy đủ trong thời gian đó, và không thể lý trí hiểu Pháp. Mặc dù cố gắng làm một người tốt trong trại lao động cưỡng bức và nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi đã phạm sai lầm khi cuối cùng đã viết một bản tuyên bố cam kết không tu luyện nữa.

Sau khi được thả, tôi biết mình có nhiều chấp trước mạnh mẽ. Thỉnh thoảng tôi ngồi thiền đọc các sách của Đại Pháp nhưng chưa bao giờ đọc các bài viết trên trang web Minh Huệ. Tôi biết rằng điều quan trọng nhất là tu luyện bản thân cho thật tốt nhưng kỳ thực là tôi đang ngày càng rời xa Đại Pháp.

Các đồng tu rất lo lắng cho tình trạng của tôi và chồng tôi. Họ bắt đầu học Pháp cùng chúng tôi và động viên chúng tôi ra ngoài giảng chân tướng. Mặc dù đi cùng với họ, nhưng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó đang ngăn mình lại. Tôi đã hoàn toàn không nhận ra tầm quan trọng của việc nói cho mọi người biết về Đại Pháp.

Tôi rất bướng bỉnh và không gì có thể xoay chuyển được tôi nếu như tôi không thấy ý nghĩa thực sự khi làm một việc gì. Tôi sẽ làm chỉ khi hoàn toàn hiểu thông suốt về nó.

Vì thế tôi đã không mở miệng nói với mọi người về Đại Pháp. Tôi chỉ nói với những ai mà tôi biết rằng tôi là một học viên Đại Pháp, rằng Đại Pháp là tốt, và Sư phụ của chúng tôi muốn chúng tôi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày. Hầu hết tất cả những người mà tôi tiếp xúc đều nói tôi là một người tốt.

Nhờ đồng tu tên Lin (hóa danh) mà tôi bắt đầu làm việc trong một công ty vào năm 2007. Tôi thường gặp đồng tu Lin và Wen (hóa danh) ở công ty. Họ làm ba việc mà một học viên nên làm cho tốt, và họ đã giúp mọi người trong công ty biết về Đại Pháp.

Tôi đã không chủ động làm ba việc vào thời gian đó. Tôi chỉ nói về Đại Pháp với những người tôi ưa thích. Sau khi thấy những gì Lin và Wen làm được, tôi nhìn ra những thiếu sót của mình. Họ đều giúp đỡ tôi tận tình.

Một ngày vào tháng 9 năm 2011, em gái của Linh đến nhà tôi và nói rằng muốn cùng tôi ra ngoài giảng chân tướng về Đại Pháp. Tôi không muốn nhưng cũng đi cùng cô ấy. Tuy nhiên, tôi đã trở nên hăng hái khi nhìn thấy sự từ bi của cô trong việc cứu độ chúng sinh.

Cả ngày hôm đó, chúng tôi cùng nhau phối hợp rất tốt trong việc nói chuyện với mọi người. Với sự trợ giúp của cô ấy, tôi thực sự đạt được rất nhiều điều. Tôi biết rằng mình đã sai lầm khi nuôi dưỡng lối tư duy trước đây, và đã không bắt kịp với tiến trình chính Pháp.

Sư phụ chỉ xét nhân tâm của người tu luyện, vì thế, miễn là chúng ta có tâm cứu người thì Sư phụ sẽ giúp.

Giống như Sư phụ đã giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân)

Dần dần tôi tự mình đi ra ngoài giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi cũng bắt đầu nói với nhiều hơn ở công ty về Đại Pháp.

Không lâu sau, hoa Ưu Đàm xuất hiện vài chỗ trong văn phòng của chúng tôi. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy vài bông hoa thậm chí đã nở trên đôi đũa mà tôi dùng. Tôi biết đó là sự khích lệ của Sư phụ để tôi tu luyện tinh tấn như thuở đầu đắc Pháp.

Tôi biết mình phải chăm chỉ và tu luyện cho tốt. Thế nên, gần đây tôi đã thêm một ý khi phát chính niệm: “Tôi phải làm thật tốt trên con đường mà Sư phụ đã an bài cho mình.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/2/24/362132.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/22/169130.html

Đăng ngày 23-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share