Bài viết của một học viên ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 15-1-2018] Tôi năm nay 81 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996. Tôi muốn kể cho các bạn về một trải nghiệm không thể nào quên của bản thân trong một lần tôi bị tra tấn.

Ngày 26 tháng 12 năm 1999, tôi cùng vài học viên đã đến Bắc Kinh để giảng rõ chân tướng. Cảnh sát bắt chúng tôi ở Quảng trường Thiên An Môn và đánh đập chúng tôi tàn bạo. Khi một cảnh sát đấm và tát vào mặt tôi, tôi không thấy đau. Thay vào đó, thông qua thiên mục tôi thấy một tia sáng rực rỡ. Tôi biết Sư phụ đã chịu đựng đau đớn cho mình và Ngài đang khích lệ tôi.

Hai ngày sau, cảnh sát đưa chúng tôi trở lại tỉnh Sơn Đông. Sau khi chúng tôi đến Ga xe lửa Yên Đài, cảnh sát cho chúng tôi vào phía sau của một chiếc xe bán tải. Họ còng tay tôi và một học viên vào hai cạnh của thùng xe rồi cười rằng chúng tôi sẽ chết cóng trong giá lạnh.

Nhiệt độ hôm đó đang dưới 0 độ C, xe tải chạy rất nhanh và mất hai tiếng mới tới nơi. Một cảnh sát mỉa mai hỏi chúng tôi cảm thấy thế nào, do lúc đó chính niệm không đầy đủ nên chúng tôi đã không trả lời anh ta. Kỳ thực, chúng tôi không bị lạnh, mà còn thấy ấm; và mặc dù bị còng nhưng tay chúng tôi không bị đau. Chúng tôi biết rằng Sư phụ đang chăm sóc cho mình.

Trong hai ngày, tôi không được cấp đồ ăn hay nước uống nhưng tôi không cảm thấy đói hay khát.

Vào ngày thứ ba, một cảnh sát thẩm vấn chúng tôi nhưng tôi không hợp tác. Hai cảnh sát rất khỏe đã đánh đập tôi dữ dội từ 8 giờ sáng đến 2 giờ chiều. Họ cũng lăng mạ và làm nhục tôi, như dùng đồ lót chụp vào đầu tôi và nhổ nước bọt vào mặt tôi và sau đó không để tôi lau đi.

Vào khoảng 2 hoặc 3 giờ chiều hôm đó, đột nhiên tôi thấy buồn bã và nước mắt cứ chảy xuống mặt. Thấy vậy, cảnh sát đã không đánh tôi nữa. Tôi nói với họ rằng mình khóc không phải vì sự ngược đãi của họ. Một người trong số họ hỏi: “Vậy thì tại sao ông lại khóc?”

Tôi trả lời: “Tôi thấy thật đáng tiếc cho các anh. Sao các anh có thể làm một việc xấu xa như vậy? Các anh có biết rằng sớm hay muộn, chúng ta đều phải trả giá cho tất cả những việc xấu mà mình đã làm không?”

Tôi nhớ những lời Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Vật chất màu đen chính là nghiệp lực; chịu khổ có thể tiêu nghiệp, từ đó chuyển hoá thành đức.” (Chuyển Pháp Luân)

Thông qua thiên mục, tôi thấy vật chất màu đen thoát khỏi thân thể mình trong khi vật chất trắng rơi xuống thân thể tôi như hoa tuyết.

Sư phụ cũng giảng:

“Tại sao lại gặp những vấn đề này? [Đó] đều là nghiệp lực mà bản thân chư vị mắc nợ tạo thành; chúng tôi đã giúp chư vị tiêu trừ vô số phần rồi. Chỉ còn lại một chút được phân chia tại giữa mỗi tầng, để đề cao tâm tính của chư vị, thiết lập một số ma nạn để ‘ma luyện’ tâm của chư vị và vứt bỏ các chủng chấp trước. Đây đều là [khó] nạn của bản thân chư vị; nhưng chúng tôi lợi dụng chúng để đề cao tâm tính của chư vị; đều có thể để chư vị vượt qua được.” (Chuyển Pháp Luân)

Hơn 18 năm đã trôi qua, nhưng tôi vẫn nhớ rõ trải nghiệm này. Nó giúp tôi nhận ra rằng mọi điều Sư phụ nói đều là chân lý, và đã khích lệ tôi làm tốt như một học viên chân chính.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/15/359635.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/18/169079.html

Đăng ngày 5-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share