Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-02-2018] Khi đang đi xuống phố, tôi bị mấy cảnh sát bám theo và quát. Tôi cứ bình tĩnh đi tiếp cho tới khi những cảnh sát này tới trước mặt tôi mới dừng lại. Rất nhanh, hơn chục người bao vây tôi rồi đưa tôi tới đồn cảnh sát.

Tháng 1 năm 2018, tôi tới một vùng biên giới Trung Quốc để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã cấm và thóa mạ môn tu luyện Phật gia này từ năm 1999, khiến nhiều người hiểu sai về nó.

Khi nghe nói một học viên Pháp Luân Đại Pháp bị bắt, cảnh sát thông thường và cảnh sát vũ trang (phụ trách tuần tra biên giới) vội chạy ra sảnh đồn. Một số người ghi hình tôi và hỏi tôi. Trông ai cũng có phần căng thẳng.

Tôi vẫn điềm tĩnh, nói: “Tôi sẽ không trả lời những câu hỏi của các vị. Nếu trả lời, đây sẽ là một cuộc thẩm vấn phi pháp và nó không phải là điều các anh muốn ghi trong báo cáo của các anh. Các anh ‘mời’ tôi đến đây cũng tốt thôi. Nếu các anh đối xử tốt với các học viên Pháp Luân Đại Pháp, các anh sẽ có cơ hội được phúc báo.”

“Một điều nữa là, cho dù Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo ĐCSTQ) đã ra lệnh đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, nhưng Pháp Luân Đại Pháp được tập luyện ở hơn 100 quốc gia. Nhiều người bên ngoài Trung Quốc đã kiện Giang. Riêng Trung Quốc thôi đã có hơn 200.000 học viên dùng tên và danh tính thật để nộp đơn kiện ông ta. Nên tôi khuyên các anh đừng làm theo những mệnh lệnh của ông ấy mà bức hại các học viên.”

“Còn về báo cáo, nếu các anh nghe theo điều tôi nói hay chia sẻ nó với bạn bè thì cũng được. Nhưng nếu các anh dùng nó để báo lên cấp trên thì đến ngày Pháp Luân Đại Pháp được giải oan, nó sẽ được dùng làm bằng chứng chứng minh các anh đã từng bức hại Pháp Luân Đại Pháp.”

“Đừng gọi cho cấp trên”, một cảnh sát nói với cấp dưới.

Hầu hết họ rời đi nhưng vẫn còn vài người ở lại sảnh theo dõi tôi. Họ, từng người một, ra nói với tôi.

Khi một người trong họ muốn xem trong túi tôi có gì, tôi nói kiên quyết: “Tôi không cho phép anh. Nếu cứ lục soát là anh vi phạm pháp luật đấy.”

“Kể cả nếu tôi lục soát trước mặt bà sao?”

“Nếu tôi không cho phép mà anh vẫn lục soát trước mặt tôi thì đó là ăn cướp. Nếu anh lục soát sau lưng tôi thì đó là ăn trộm.”

“Ô, thế thì chúng tôi không được xem à. Sao bà không để chúng tôi xem đi?”

“Nếu để các anh xem tức là tôi đang tiếp tay cho các anh làm sai, mà như thế chỉ có hại cho các anh thôi.”

“Bác ơi, bác chắc đã ngoài 80 tuổi rồi mà sao bác biết nhiều và sắc sảo thế. Bác có thể sống tới vài trăm tuổi ấy chứ!”

“Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”, tôi đáp. “Đại Pháp ban cho tôi tất cả. Các anh nên tìm một cuốn sách Đại Pháp mà đọc đi. Nếu các anh không tìm được cuốn nào thì hãy chân thành nói ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.’ Còn nữa, bằng cách thoái ĐCSTQ thì sẽ cắt đứt sự ràng buộc với tổ chức đó. Sau đó, đầu óc các anh sẽ thanh tỉnh hơn. Mà quan trọng hơn là các anh sẽ được cứu khi Đảng sụp đổ.”

“Bác à, xin bác nói nhỏ thôi. Những người khác còn đang làm việc mà.”

“Tôi nói to vì tôi muốn họ nghe thấy đấy. Tôi thấy trong đồn này có nhiều người tốt, nên tôi cần để họ đều nghe được chân tướng.”

Khi tôi xin nước uống, họ mang cho tôi và nói: “Mời bác!” Có người mang một mảnh giấy và bút ra hỏi tên tôi.

“Trước tiên, anh cần viết là ‘thẩm vấn phi pháp’ và ‘mọi người có quyền tự do chọn tín ngưỡng và việc bức hại mọi người vì đức tin là một tội ác’.”

Khi họ không dám viết điều tôi nói, tôi bảo họ: “Đừng lãng phí thời gian của tôi. Tôi không ký đâu. Tôi chỉ ở đây để nói cho các anh chân tướng. Tôi đã ở đây hai giờ đồng hồ rồi. Giờ tôi phải về nhà đây.”

Một cảnh sát đã cho tôi đi nhờ xe cảnh sát.

“Hãy tự hỏi xem tại sao anh lại làm thế. Nếu vì sự an toàn của tôi thì tốt. Nếu anh muốn dọa tôi thì anh sẽ bị nghiệp báo đấy.” Thế là anh ấy quyết định cử người khác đi bộ đưa tôi về nhà.

“Chắc chắn rồi, tôi hứa với anh là tôi sẽ nói với anh ta sự thật về Đại Pháp nhiều hơn trên đường về nhà để thức tỉnh anh ta bằng chân tướng.”

“Xin đừng tới khu vực này nữa, anh ta nói.”

“Không, tôi không thể hứa thế được. Ở đây còn nhiều người tôi muốn giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho họ. Tôi chân thành mong các anh đều có tương lai tốt đẹp.”

Viên cảnh sát đành để tôi đi. Không có ai trong họ đi theo tôi.

Khi tôi ra đến sảnh của đồn cảnh sát, có mấy người ở gần đó, trừ hai trường hợp chỉ có một người. Trong vài giây, tôi đã hỏi từng người xem họ đã gia nhập tổ chức nào của đảng và khuyên thoái. Họ đều nói là họ sẽ thoái.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/2/24/362156.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/16/169059.html

Đăng ngày 1-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share