Bài viết của Như Ý, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-2-2018] Tôi muốn chia sẻ cách mà mình đã bước vào Pháp Luân Đại Pháp và môn tu luyện đã thay đổi cuộc đời tôi như thế nào. Vào một đêm năm 1997, tôi trằn trọc mãi và không thể ngủ được. Tôi cảm thấy khó chịu trong người và biết rằng mình sắp bị ốm. Vợ tôi, người vừa mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã đề nghị tôi xem băng hình các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí và nói rằng điều đó sẽ giúp tôi thấy khỏe hơn.

Khi chúng tôi đang đợi học viên mở băng hình, ông ấy hỏi liệu có phải tôi đã uống rượu hay hút thuốc không và tôi nói với ông ấy rằng đúng như vậy.

Ông ấy nói: “Chúng ta sẽ biết liệu Sư phụ có nhận anh là đệ tử hay không ngay khi mở tivi lên.”

Tôi lo lắng nhìn chằm chằm vào tivi, và băng hình đã không chạy. Sau đó, vị học viên kia đề nghị tôi nghe băng ghi âm các bài giảng – [nhưng] tôi không thể nghe được bất cứ điều gì. Tôi thắc mắc phải chăng Sư phụ không muốn tôi làm người tu luyện vì tôi nghiện rượu và thuốc lá. Tôi đã hứa ngày hôm sau sẽ không uống rượu và hút thuốc trước khi đến nghe bài giảng của Sư phụ.

Sáng hôm sau, tôi đã uống rượu và đi xem băng hình bài giảng vào buổi chiều. Một học viên hỏi tôi có uống rượu không và tôi đã nói dối. Anh nói: “Chúng ta sẽ biết anh có uống hay không ngay sau khi mở băng hình.” Một lần nữa băng hình không hoạt động. Học viên đó nói rằng: “Anh đã nói dối. Xin hãy trung thực, đừng uống rượu hay hút thuốc trước khi đến đây vào ngày mai.” Lúc ấy tôi cảm thấy Sư phụ không phải là một vị khí công sư bình thường.

Ngày thứ ba tôi đã không uống rượu và nhìn thấy Sư phụ trên tivi ngay sau khi băng hình được mở. Tôi đã sốc và nhận ra rằng hai lần đầu tiên Sư phụ đang khảo nghiệm mình. Tôi quyết tâm lắng nghe và kiên định tu luyện.

Tôi bỏ thuốc lá và uống rượu trong ba ngày, đồng thời thức dậy vào mỗi sáng sớm để luyện công. Tôi cảm thấy yên bình và thanh thản, thân thể khỏe hơn bao giờ hết – giống như mình được tái sinh.

Sư phụ đã giảng:

“Mới đến hôm nay thì 80 đến 90% trong chúng ta bây giờ đã đạt trạng thái thân [thể] nhẹ nhàng, không có bệnh. Đồng thời chúng tôi đã giảng: ở trên lớp này không chỉ đẩy chư vị lên trạng thái như vậy, để thân thể chư vị hoàn toàn tịnh hoá, mà còn cài vào trong thân thể chư vị rất nhiều thứ, sao cho từ sau buổi học này chư vị có thể xuất công, như thế tương đương với việc tôi nâng chư vị lên và đưa về phía trước.” (Chuyển Pháp Luân)

Tín Sư tín Pháp

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã được trải nghiệm huyền năng của Đại Pháp.

Sư phụ giảng rằng:

“Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được. Tại sao? Bởi vì trong vũ trụ này có một [Pháp] lý: những sự việc nơi người thường, chiểu theo Phật gia [tuyên] giảng, đều có quan hệ nhân duyên; sinh lão bệnh tử, [chúng] tồn tại đúng như vậy ở [cõi] người thường.” (Chuyển Pháp Luân)

Một buổi chiều năm 2014, tôi đã lái xe rất nhanh để kịp giờ đón cháu trai ở trường. Khi tôi đang rẽ, một chiếc ô tô đã đâm vào tôi rất mạnh khiến đầu tôi đập xuống mặt đường bê tông. Tôi đã lịm đi một lúc. Sau khi ngồi dậy, tôi thấy một vũng máu trên mặt đất và đầu cảm thấy rất đau.

Tôi nghe thấy giọng của một người phụ nữ nói rằng tôi nên đi gặp bác sĩ. Tuy nhiên, khi nhìn thấy người phụ nữ có làn da xạm đen trước mặt mình, tôi cảm thấy rất thông cảm cho cô. Tôi biết mình có món nợ cần trả vào ngày hôm đó. Tôi nói với cô rằng tôi ổn và cô không cần lo lắng. Tôi không muốn lấy bất kể chi phí y tế nào mà đáng ra cô phải trả. Cô ấy khăng khăng rằng tôi cần đến bệnh viện để khám và muốn đảm bảo rằng tôi không sao. Tôi nghĩ mình có thể dùng cái gì đó để lau rửa vết máu trên đầu trước khi đi đón cháu, vì vậy tôi đã đi cùng cô ấy đến phòng khám.

Vì mức độ nghiêm trọng của thương tích, bác sĩ muốn cạo đầu, khâu vết thương và tiêm cho tôi một mũi uốn ván. Tôi chỉ muốn lấy một ít giấy lụa mỏng [để thấm máu] và không muốn bất cứ điều gì khác. Tôi đã nói với họ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và đó có thể là món nợ mà tôi phải trả. Tôi không thể để người phụ nữ đó phải trả bất kỳ chi phí nào thay cho mình và nói rằng tôi sẽ trả tiền mặt vào hôm sau.

Khi cháu tôi nhìn thấy tôi, máu vẫn chảy trên đầu. Tôi an ủi cháu và nói rằng tôi sẽ ổn vì tôi là một học viên. Cháu đã giúp tôi đẩy xe về nhà. Tôi phải ngồi gần như suốt đêm hôm đó để chờ cho máu ngừng chảy. Ngay khi máu ngừng chảy, tôi thức dậy và luyện công. Ba ngày sau vết thương của tôi đã lành.

Vợ tôi cũng có trải nghiệm thần kỳ. Cô ấy bị ngã và nửa thân bên phải bị liệt. Cô biết rằng mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và việc tê liệt đó chỉ là can nhiễu của cựu thế lực. Cô không thừa nhận việc bị liệt và xin Sư phụ gia trì cho mình.

Mặc cho con trai nài nỉ, cô ấy từ chối không đến bệnh viện. Cô liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” trong tâm. Tôi đã đọc to sách Chuyển Pháp Luân cùng cô ấy mỗi ngày. Cô dần bỏ được chấp trước vào vết thương và có thể đứng dậy. Bây giờ chúng tôi [thường] ra ngoài cùng nhau để giảng chân tướng, và tặng tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/2/17/361748.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/4/168938.html

Đăng ngày 31-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share