Bài viết của một học viên Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-11-2018] Tôi năm nay 70 tuổi, và đã bắt đầu tu luyên Pháp Luân Công hơn một năm trước. Trước khi tu luyện, tôi bị đau tim nghiêm trọng. Mỗi khi cơn đau xuất hiện, tôi vô cùng đau đớn. Vài năm trước, một người bạn đã khuyên tôi tập Pháp Luân Công. Tôi đã không làm theo lời khuyên của bạn mình vào thời điểm đó, bởi vì tôi có một số lo ngại.

Tháng 10 năm 2016, tôi phải tới bệnh viện cấp cứu vì lên cơn đau tim. Đối mặt với nỗi đau đó, tôi cảm thấy không còn gì để mất và quyết định tập Pháp Luân Công. Sau khi chồng tôi đồng ý, tôi đã ra khỏi bệnh viện.

Ngày 3 tháng 11 năm 2016, tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Sư phụ nhanh chóng thanh lọc thân thể tôi. Một vài triệu chứng của tôi được cải thiện, trong khi những triệu chứng khác thì biến mất hoàn toàn, và đôi chân của tôi không còn sưng lên nữa. Sự biết ơn của tôi với Sư phụ là không thể diễn tả bằng lời. Chồng tôi, một viên cảnh sát đã về hưu, giờ ngưỡng mộ sự kỳ diệu của Đại Pháp. Trước kia, ông ấy không đồng tình với Đại Pháp, nhưng tư tưởng của ông ấy đã thay đổi sau khi chứng kiến sức khỏe của tôi được cải thiện kỳ diệu. Ông ấy tôn kính Sư phụ và Pháp từ đáy lòng.

Tôi thường kể với bạn bè và những người họ hàng của tôi về lợi ích của việc tu luyện Pháp Luân Công. Khi chồng tôi đi cùng, ông ấy giúp tôi giảng chân tướng. Ông ấy bảo với những người họ hàng của tôi rằng truyền thông đang bôi nhọ Pháp Luân Công và chỉ nói những lời dối trá. Ông ấy còn bảo với họ về việc tôi đã phục hồi sức khỏe từ một căn bệnh nghiêm trọng như thế nào sau khi tu luyện Pháp Luân Công chỉ một thời gian ngắn. Ông ấy cũng nói với mọi người rằng Pháp Luân Công là kỳ diệu. Mọi người tin điều tôi kể với họ sau khi họ lắng nghe ông ấy.

Chỉ trong vài tháng tôi đã nói với tất cả bạn bè và người thân của mình về Pháp Luân Công. Tuy nhiên, do chấp trước vào việc giữ thể diện, và bởi vì lo lắng về sự an toàn, nên tôi thấy rất khó để giảng chân tướng cho những người lạ.

Tôi cũng lo lắng và băn khoăn bởi vì thời Chính Pháp sẽ sớm kết thúc, và tôi vẫn chưa cứu đủ chúng sinh hoặc hoàn thành thệ nguyện của tôi với Sư phụ. Tâm tôi đầy day dứt.

Cho nên tôi bảo với chồng tôi rằng tôi sẽ đi ra ngoài nói với mọi người về Đại Pháp. Chồng tôi cười và đồng ý với tôi. Tôi ăn mặc chỉnh tề và bước ra khỏi cửa. Nhưng sau đó tôi đi một vòng rồi trở lại và đứng trước bức hình Sư phụ. Tôi cầu xin Sư phụ trợ giúp tôi.

Và tôi lại đi ra ngoài, tôi thấy một nhân viên trẻ quản lý thị trường đang dỡ cà chua xuống từ một chiếc xe ba bánh của người bán hàng rong. Người bán hàng là một bà già, đang đi theo xe ba bánh, vừa khóc vừa xin. Tôi tiếp cận người đàn ông trẻ và nói: “Hãy trả lại chiếc xe ba bánh cho bà ấy. Bà ấy già cả như thế, buôn bán nhỏ cũng không hề dễ dàng. Bà ấy làm ngày làm đêm chỉ kiếm được chút tiền. Bà ấy khóc lóc khổ quá.” Người đàn ông trẻ sửng sốt trong giây lát.

“Tôi biết cậu rất tốt. Nếu cậu trả lại xe ba bánh, cậu đang làm một việc tốt. Thiên thượng sẽ ghi nhận, và cậu sẽ được ban phúc. Hãy trả lại nó.” Người đàn ông trẻ sau đó trả lại chiếc xe ba bánh cho bà già.

Sau đó, tôi quay sang bà lão, bà ấy lấy một ít cà chua đưa cho tôi để cảm ơn. “Tôi là một học viên Đại Pháp”, tôi nói. “Sư phụ dạy chúng tôi không được chiếm lợi từ người khác. Tôi thậm chí còn không nhặt tiền dưới đất nếu nó không phải của tôi. Tôi không lấy của ai cái gì mà không trả tiền. Tôi chỉ muốn giúp mọi người may mắn.” Tôi cũng bảo bà chân tướng về Pháp Luân Công và về việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc để bảo đảm tương lai an toàn. Bà đã hiểu và bảo tôi rằng bà đã từng vào Đội Thiếu niên, một trong những tổ chức thanh niên của ĐCSTQ. Tôi đã giúp bà ấy thoái khỏi nó với bí danh “Tam Nghĩa”, và bà ấy rất hạnh phúc.

Đây là lần đầu tôi giảng chân tướng thành công cho người lạ. Tôi biết Sư phụ đã an bài mọi thứ cho tôi. Con đường đã được trải sẵn – những gì tôi cần làm là bước ra và mở miệng nói để cứu người hữu duyên với sự giúp đỡ của Sư phụ.

Tôi không chờ được mà về nhà để nói với chồng tôi tin tốt này. Ông ấy cũng rất phấn khởi.

Tôi đã khóc khi kể lại với ông ấy việc đã xảy ra. Vào lúc đó, tôi cảm thấy thật may mắn làm sao khi được làm đệ tử của Sư phụ. Sư phụ chăm nom chúng ta mọi lúc, thậm chí tôi chưa từng gặp mặt Sư phụ. Tôi sẽ nghe theo lời dạy của Sư phụ, tinh tấn trong tu luyện, cứu nhiều người hơn, và trở về ngôi nhà thật sự của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/23/357029.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/20/167652.html

Đăng ngày 11-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share