Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-01-2018 ] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, với sự trợ giúp của mẹ, khi còn nhỏ. Dù đã được hơn 20 năm, nhưng chỉ mới đây tôi mới nhận ra rằng mình mới quanh quẩn ở gần lối vào và vẫn chưa bắt đầu chân tu.

Mặc dù lớn lên cùng với Pháp, tôi đã không thật sự đắc Pháp. Mỗi lần bị rớt xuống trong tu luyện, Sư phụ từ bi lại dẫn dắt tôi quay trở lại, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó khăn để duy trì thường hằng tinh tấn tu luyện.

Tôi rất xấu hổ và hy vọng bằng cách viết bài và chia sẻ kinh nghiệm của mình với các học viên khác, những chấp trước và quan niệm người thường sẽ bị phơi bày và tôi sẽ trở nên tinh tấn hơn.

Loại bỏ chấp trước

Là một sinh viên đại học, tôi đã hình thành nhiều thói quen xấu trong những năm qua làm ảnh hưởng đến việc học và đồng hóa với Pháp. Không nhận ra điều đó, hàng ngày tôi đã trộn lẫn các phương pháp, tư tưởng và hành xử của người thường khi học Pháp.

Ví dụ, có những lúc tôi cố gắng tóm tắt một đoạn hoặc câu khi học Pháp hoặc ép mình nghĩ rằng đã đọc và hiểu phần này. Những niệm đầu bất hảo đó đã can nhiễu tôi. Tôi đã thiếu kiên nhẫn và nhấp nhổm khi học Pháp rồi nhận ra rằng nó đã trở thành vấn đề trong tu luyện.

Khi học Pháp, từ sâu trong tâm, tôi đã tìm cách nhận thức thêm về các Pháp lý và để hiểu được nội hàm thâm sâu hơn sau những câu chữ. Khi trải qua những khổ nạn hoặc những khảo nghiệm tâm tính, tôi học Pháp nhiều hơn, đó là một điều tốt, nhưng động cơ của tôi là không đúng.

Tôi đã học Pháp như là một cách để giải quyết các vấn đề của mình, để có một cuộc sống thoải mái, để có thể hiển thị trước mặt các học viên khác, và để mọi việc diễn ra hoàn hảo. Tôi không học Pháp như là một cơ hội để đồng hoá với Pháp và chân tu. Kết quả là tôi thường cảm thấy mệt mỏi và mất năng lượng cả ngày.

Hàng ngày tôi đã dành một nửa thời gian để học Pháp, và cũng ra ngoài để giảng chân tướng cho người thường về Đại Pháp. Sau khi đến lớp, tôi có rất ít thời gian hay năng lượng để học tập. Tôi thường đi ngủ sau nửa đêm hoặc cho đến khi không thể thức được nữa và sẽ thức dậy lúc 5 giờ sáng ngày hôm sau để học Pháp. Đây là thói quen trong một thời gian dài.

Sư phụ đã điểm hóa cho tôi rằng trạng thái tu luyện của tôi có vấn đề trong những giấc mơ. Tôi đã khóc và nói với Sư phụ rằng con không biết phải làm gì, tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thành công.

Nó đã trở thành lối sống cố hữu của tôi – tôi học Pháp trong bao lâu, gửi bao nhiêu lá thư giảng chân tướng, bao nhiêu người tôi đã giảng chân tướng về Đại Pháp, tôi đã dành bao nhiêu giờ để học, khi nào thì nghe chia sẻ kinh nghiệm, khi nào thì nhẩm Pháp, v.v.

Tôi cảm thấy rằng mình đã quản lý tốt thời gian, nhưng khi có thêm một việc gì khác, chẳng hạn như bài tập về nhà, nó sẽ làm cho tôi hoàn toàn căng thẳng. “Tôi phải làm gì đây? Làm sao tôi có thể hoàn thành bài tập về nhà của mình hôm nay?” Tôi rất dễ chán nản.

Tôi cảm thấy rằng phương pháp học Pháp và mọi thứ khác là sai, nhưng không dám thay đổi. Chỉ tập trung vào số lượng mà không có chất lượng học Pháp đã phản tác dụng, và do kiệt sức, tôi đã bắt đầu buông lơi.

Khi đào sâu hơn nữa và tự hỏi tại sao mình lại học Pháp, câu trả lời của tôi là, nếu không, tôi có thể dễ dàng mất đi chính niệm. Thật dễ dàng để trở thành một người thường. Thật dễ dàng để trở nên bận rộn với việc đọc tiểu thuyết, xem phim, ăn ngon, trang điểm, và mặc quần áo thời trang-những điều mà mọi người thường hay làm.

Khi làm những việc này, nó để lại cho tôi cảm giác trống rỗng trong tâm và tôi hối tiếc vì lãng phí thời gian. Nhiều lần, Sư phụ đã dẫn dắt tôi đi đúng hướng, và tôi đã tinh tấn trong một thời gian ngắn trước khi buông lơi và quay lại với những thói quen cũ.

Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ thực sự đối mặt với gốc rễ vấn đề của mình. Tôi luôn sợ mình bị rớt lại trong tu luyện. Tôi chưa từng dám, hoặc muốn, đào sâu và thực sự tìm chấp trước của mình – danh, lợi, lo sợ, và những chấp trước khác – và thực sự buông bỏ chúng.

Tôi cũng không phát chính niệm một cách nghiêm túc và không thanh lý trường không gian của mình sau khi để nhiều vật chất xấu lọt vào.

Buông bỏ truy cầu trong tu luyện

Một bài chia sẻ trên trang Minghui.org mà tôi đọc gần đây đã giúp tôi nhận ra một vấn đề đã can nhiễu mình. Tôi đã đắc Pháp từ rất lâu và thật may mắn khi có được Đại Pháp dẫn dắt từ khi còn nhỏ.

Nhưng bị áp lực bởi cuộc bức hại, và tẩy não do những lời dối trá của Đảng Cộng sản, tôi không biết tu từng ý niệm và hành theo Pháp.

Tôi đã thay đổi như thế nào kể từ khi bắt đầu tu luyện? Tôi tự hỏi mình câu hỏi này hết lần này tới lần khác nhưng ở góc độ nào đó chưa bao giờ có thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng. Tôi cảm thấy tâm tính của mình không tốt hơn ai và kết quả học tập chắc chắn không phải là xuất sắc.

Điểm số của tôi đạt trung bình bởi vì tôi thường chơi điện thoại di động trong lớp, đọc tiểu thuyết, và không làm bài tập về nhà một cách nghiêm túc. Làm sao cơ thể có thể được chuyển hóa nếu tôi vẫn còn tâm an dật và không luyện công? Giống như một người thường, tôi quá lo lắng về việc giảm cân và hình thức, và tôi không coi mình là một học viên Đại Pháp.

Tâm của tôi không chính và tôi không thể phân biệt được chân ngã với giả ngã.

Dần dần, những chấp trước và dục vọng của cái tôi giả đã chen lẫn vào và can nhiễu đến tu luyện của tôi. Chính niệm của chân ngã của tôi đã bị vùi lấp, và những chấp trước của giả ngã đã chiếm ưu thế.

Nhưng Sư phụ đã nâng tôi lên hết lần này tới lần khác, dẫn dắt, đưa tôi trở lại con đường tu luyện. Nhưng ngay khi tôi vừa đề cao được một chút, tôi đã trở nên quá hoan hỉ và bắt đầu hiển thị. Khi tôi tu không tốt, tôi trở nên lo sợ bị rớt lại phía sau và bị bức hại.

Sư phụ đã giảng,

“Vì nó hình thành một trường quanh thân thể chư vị, chính là bao bọc chư vị vào trong; tách khỏi đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ; do vậy ngộ tính của loại người này có thể kém hơn. ” (Chuyển Pháp Luân)

Mỗi ​​lần trượt ngã và hướng nội, tôi lại thấy sợ. Hướng nội sâu hơn, tôi thấy những nghi ngờ của mình và tôi không hoàn toàn tín Sư tín Pháp. Tuy nhiên, tôi luôn luôn không nhận ra được tâm truy cầu.

Trên thực tế, Sư phụ luôn luôn chăm sóc và bảo hộ tôi. Lần đầu tiên tôi giảng chân tướng cho người lạ về Đại Pháp ở nơi công cộng, công an đã đứng cách tôi không xa, nhưng anh ta không thấy bất cứ điều gì. Khi tôi có ý định giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp, tôi luôn luôn thấy những sinh mệnh có tiền duyên đang chờ tôi ngay gần đó.

Khi có quá ít thời gian để ôn thi, tâm tôi đột nhiên trở nên minh bạch đến nỗi tôi nhớ bài rất nhanh và tôi bất ngờ thi tốt. Nghiệp bệnh của tôi cũng biến mất ngay khi tôi phủ nhận bằng chính niệm. Sư phụ luôn chăm sóc tôi. Chính tôi là người đã tu luyện không tốt làm cho Sư phụ thất vọng.

Buông bỏ chấp trước vào tư lợi cá nhân

Tôi luôn nghĩ rằng mình ít chấp trước vào tư lợi. Cho tới một sự cố gần đây làm tôi hướng nội sâu hơn về vấn đề này. Tôi đã đi thi muộn bởi vì nhầm giờ. Trong khi bị tắc đường, tôi đã quyết định để mọi thứ cho Sư phụ an bài. Tôi cuối cùng đã đến chỗ thi một vài phút trước khi giờ thi bắt đầu.

Trong khi chờ đợi để làm bài thi sau khi đăng nhập, tôi hướng nội và cầu xin Sư phụ giúp tôi tìm được chấp trước của mình. Đột nhiên, tôi nhận ra: Tôi chấp trước vào tư lợi, đặc biệt là những điều nhỏ nhặt.

Ví dụ, lý do tôi đi thi muộn là vì tôi quyết định ở lại trong ký túc xá ấm áp lâu hơn một chút, chứ không muốn đứng đợi thi ở bên ngoài trời lạnh. Nhưng vì lý do nào đó tôi nhầm giờ và gần như đã đến đó quá muộn.

Tôi rất bận tâm với được, mất và lên kế hoạch cho những gì mình làm để đem lại nhiều lợi ích cho mình nhất. Nếu không thể đưa ra một kế hoạch mà tôi có thể thu lợi rõ ràng, thì tôi sẽ chờ đợi và trì hoãn hành động của mình, vì tôi có thể mắc sai lầm nếu tôi thực hiện việc đó, nhưng nếu không làm thì sẽ không phạm sai lầm.

Chấp trước này trở nên tệ hơn khi liên quan đến tiền bạc, vì trước đây tôi đã phạm sai lầm về phương diện này và đã không hoàn toàn từ bỏ chấp trước vào lợi ích vật chất. Điều đó đã khiến tôi sợ mắc phải những sai lầm đó một lần nữa.

Tôi ôm giữ lợi ích cá nhân và không dám buông bỏ dù chỉ một chút.

Vì tâm của tôi không chính, tôi dễ dàng lo sợ và sợ mọi thứ. Tôi chấp vào những gì người thường tin vào, chẳng hạn như điểm hóa, chỉ dẫn và những giấc mơ. Ví dụ, tôi lo sợ nếu mình máy mắt hoặc tim đập nhanh hơn.

Khi viết bài chia sẻ này, tôi cảm thấy rằng mình thực sự đã chạm tới cốt lõi những vấn đề trong tu luyện. Tôi đã không thực sự chân tu; Tôi đã cố che giấu chấp trước của mình. Nếu không thay đổi quan niệm từ cốt lõi, thì tôi sẽ không thể tĩnh tâm học Pháp.

Tôi cũng đã không phủ nhận hoàn toàn an bài của cựu thế lực. Không thể buông bỏ tự ngã cũng giống như làm mọi việc theo an bài của cựu thế lực. Tôi phải hoàn toàn phủ nhận an bài của cựu thế lực để cuối cùng tìm được chân ngã. Khi đó, tôi mới có thể tiếp tục tăng cường chủ ý thức của mình và thực sự đắc Pháp.

Tôi cần phải tu luyện tinh tấn và không hiển thị trước các học viên khác do những quan niệm bất hảo của mình.

Đây là những trải nghiệm và suy nghĩ của bản thân tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/11/359502.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/2/9/167871.html

Đăng ngày 9-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share