Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Mỹ

[MINH HUỆ 20-12-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1994. Khi bắt đầu viết bài chia sẻ này, rất nhiều ký ức kỳ diệu trên con đường tu luyện đã hiện lên trong tâm trí tôi. Chúng khiến tôi nhận ra rằng mình may mắn như thế nào khi gặp được Pháp Luân Đại Pháp.

Sư phụ Lý Hồng Chí giảng:

“Thiểu tức tự tỉnh thiêm chính niệm

Minh tích bất túc tái tinh tấn”

(Lý trí tỉnh giácHồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Tự kiểm một hồi thêm chính niệm

Phân tích thiếu sót rồi tinh tấn”

Đặt cơ sở

Trước khi bước vào tu luyện Đại Pháp, tôi là một người yếu đuối và đa cảm. Mặc dù nhận được quan tâm chăm sóc nhiều hơn vì là con út trong gia đình, nhưng tôi thường cảm thấy không vui vì bệnh tật và phải dùng nhiều thuốc.

Sau đó, tôi mắc chứng thấp khớp và các vấn đề về dạ dày cũng như không thể ngủ trọn giấc vì sưng khớp gối. Tôi phải dựa vào thuốc chống viêm để giảm đau. Những năm ấy, tôi cảm thấy có lỗi vì là gánh nặng cho bố mẹ.

Khi lớn lên, tôi thường tự hỏi về ý nghĩa thật sự của cuộc sống. Mặc dù đã đọc khá nhiều sách về Phật giáo và Đạo giáo, nhưng tôi vẫn không thể tìm được câu trả lời. Sau đó, khí công trở nên phổ biến và một số thành viên trong gia đình tôi bắt đầu tập luyện khí công. Tôi tin rằng khí công có thể mang lại sức khoẻ, nhưng tôi cảm thấy mình chỉ nên luyện tập một trường phái mà có thể giúp tôi đạt đến cảnh giới cao nhất.

Tôi tiếp xúc với Phật giáo vào năm 1992. Mặc dù rất nhiệt huyết nhưng tôi không biết tu luỵện là như thế nào và chỉ nghĩ đơn giản rằng mình có thể đề cao qua việc ăn chay. Tôi thề sẽ trở thành một người tu hành và đọc nhiều kinh thư. Tuy nhiên, điều duy nhất tôi nhớ là hai câu trong kinh Kim Cương: “Pháp Luân Thánh Vương“ và “Pháp Luân của Pháp Luân Thánh Vương phi thường lợi hại.”

Tham dự khoá học thứ bảy của Sư phụ ở Trường Xuân

Tháng 4 năm 1994, một cảm giác bất mãn đã lấp đầy tâm trí tôi. Tôi cảm thấy chán [ghét] cõi hồng trần và ý nghĩ [muốn] trở thành một người tu hành ngày càng mạnh mẽ hơn. Vào thời điểm đó, tôi nghe nói khóa giảng của Pháp Luân Công đang mở ở một hội trường tại Đại học Cát Lâm nên tôi quyết định tham dự. Tôi cũng mua một cuốn Pháp Luân Công và đã đọc hết một lượt cuốn sách. Tôi luyện các bài công pháp theo hướng dẫn trong sách và được trải nghiệm sự tịnh hoá thân thể mà Sư phụ Lý Hồng Chí đã giảng.

Khi luyện bài công pháp số hai, tôi cảm thấy một dòng năng lượng ấm áp xoay chuyển giữa hai cánh tay. Đêm đó, tôi có một giấc mơ – tôi đang đi bộ trong khu Tô Châu Viên Lâm. Khu vườn đẹp được bao quanh bởi bức tường đỏ, ao và những cây cầu. Khi tôi nhìn lên, một đôi rồng phượng màu vàng kim đang múa lượn hài hoà và bình yên trên bầu trời. Một vị ni cô hòa ái từ bi bước đến gần tôi. Tôi nói: “Sư phụ, xin hãy đưa con đi cùng!” Bà ấy mỉm cười và trả lời: “Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại.”

Lớp học bắt đầu vào ngày 29 tháng 4. Một số ý niệm tôn giáo đã can nhiễu tư tưởng tôi trong bài giảng đầu tiên của Sư phụ, nhưng càng nghe, tôi càng thấy những lời Sư phụ giảng thật sâu sắc. Tôi đã nhận thức được các thuật ngữ như “văn hoá tiền sử” và “thiên mục”. Như vậy tôi có thể hiểu những gì Sư phụ giảng. Ngày hôm sau, những tư tưởng can nhiễu đã biến mất.

Trong lúc Sư phụ giảng bài, tôi thấy ánh sáng vàng rực rỡ từ vai trái của Ngài. Sư phụ cũng cho chúng tôi cảm nhận được sự tồn tại của Pháp Luân trong lòng bàn tay của mình. Tôi cảm thấy gió thổi từ bục giảng đến những người đang nghe ở dưới. Tôi nhận ra Sư phụ đang thanh lý thân thể, tiêu nghiệp cho chúng tôi. Tôi cũng nhận ra rằng Sư phụ chính là “Pháp Luân Thánh Vương” và đây là bộ Pháp mà tôi đã chờ đợi suốt cuộc đời!

Trong khoá học này có một ký ức khiến tôi không thể nào quên. Sau khi Sư phụ kết thúc bài giảng, chúng tôi đã có một khoảng nghỉ ngắn trước khi đến phần hướng dẫn luyện công. Sư phụ đi xuống sân khấu và đến gần các học viên ở hàng ghế sau, và hỏi xem họ có nghe giảng được rõ không. Tôi đã bị chấn động – mặc dù không thể thấy qua thiên mục của mình, nhưng tôi cảm thấy Sư phụ thực sự rất vĩ đại, thần thánh và từ bi. Trong nhân loại sẽ không bao giờ có thể thấy một người nào như vậy!

Tâm trí tôi trống rỗng, và lúc ấy chỉ có một câu hỏi lặp đi lặp lại trong đầu rằng: “Đây có phải là Phật không? Đây có phải là Phật không?” Tôi nhìn chằm chằm vào Sư phụ khi Ngài đi ngang qua tôi đến phía sau hội trường. Vì lý do nào đó tôi đã lẩm bẩm: “Điều này giống như Sư phụ đã giảng:

“Phật quang phổ chiếu

Lễ nghĩa viên minh”

(Dung PhápHồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

“Ánh sáng của Phật chiếu rọi khắp cả,

[Đến đâu thì] mọi điều đều được chỉnh lại cho đúng;”

Sau khi tham dự khóa học, tôi nhận ra rằng vị ni cô xuất hiện trong giấc mơ của mình chính là Sư phụ! Còn về câu “nếu có duyên sẽ gặp lại” – chẳng phải chính là nói đến cơ duyên của tôi với Đại Pháp sao?

Tôi thật may mắn được gặp Sư phụ một lần nữa trong hội nghị các phụ đạo viên Đại Pháp. Sư phụ ở rất gần chỗ của tôi. Tôi nhìn thấy khuôn mặt Ngài phóng ra những tia sáng rực rỡ, đó những hạt năng lượng. Khi bước vào hội trường, tôi được ngồi ở chỗ gần Sư phụ và nghĩ: “Sư phụ, giờ Ngài đã thấy con. Cuối cùng Ngài cũng biết đến người đệ tử này!”

Đề cao trong khi hồng Pháp

Để trong tâm luôn chứa Pháp, một số học viên và tôi đã bắt đầu học thuộc sách Pháp Luân Công. Chúng tôi cũng ghi nhớ từng bài giảng của Sư phụ. Mặc dù thời tiết khắc nghiệt, nhưng hàng ngày chúng tôi vẫn ra công viên để học Pháp và luyện công.

Vì tôi là một trong những người trẻ nhất trong nhóm, vị phụ đạo viên Đại Pháp đã chỉ định tôi hướng dẫn động tác của các bài công pháp tại điểm luyện công chung.

Có thêm nhiều người, gồm cả một số người từ nông thôn, đã đến để học Đại Pháp. Bối cảnh như Sư phụ giảng:

“người tu tăng lên hàng ngày, nay không đếm xiết” (Bái SưTinh Tấn Yếu Chỉ)

Vì tham gia hướng dẫn luyện công vào hầu hết các buổi sáng, nên tôi có rất ít thời gian để tự luyện công. Tôi bắt đầu đổ lỗi cho phụ đạo viên vì đã để tôi phải gánh vác việc này. Khi đang hướng dẫn các bài công pháp, tôi nghĩ: “Nếu mình phải hướng dẫn luyện công mỗi ngày, vậy phụ đạo viên Đại Pháp có tác dụng gì?”

Trên đường trở về nhà, tôi tự nhủ: “Mục đích tu luyện Đại Pháp của mình là gì? Chẳng phải là để đồng hoá với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ và trở thành người biết nghĩ cho người khác trước hay sao? Mình cần thậm chí sẵn sàng hy sinh sinh mệnh của mình cho chân lý vũ trụ. Nếu đã như vậy, thì sao mình không giúp người khác qua việc hướng dẫn luyện công chứ?”

Trong vài năm sau đó, khi Đại Pháp hồng truyền rộng rãi, tất cả các học viên đã đến nhiều thị trấn, làng mạc khắp nơi để cùng hồng Pháp và hướng dẫn luyện công. Mặc dù bận rộn và vất vả, nhưng mọi người đều cảm thấy đây là trách nhiệm không thể chối từ và cũng là niềm hạnh phúc vô cùng. Thời gian đó, chúng tôi đều trải nghiệm được sự bảo hộ thần kỳ của Pháp thân Sư phụ và rất nhiều sự việc kỳ diệu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/20/351433.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/21/167670.html

Đăng ngày 3-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share