Bài viết của Tĩnh Tư, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 27-12-2017] Cuộc sống chưa bao giờ thiếu vắng những điều kì diệu khi tâm hồn rộng mở và biết nắm lấy những điều tốt đẹp quanh mình.

Vào một ngày năm 2014, tôi nhận được cuộc gọi từ anh rể nói rằng chị gái tôi phải nhập viện và chuẩn bị phẫu thuật.

Tôi và em gái vội vàng đến thăm chị đang ở một tỉnh khác và mang cho chị một món quà vô cùng ý nghĩa – những cuốn sách Đại Pháp.

Khi chúng tôi đến bệnh viện, chị gái tôi trông rất hốc hác và yếu ớt. Anh rể tôi cũng là một bác sĩ đã kéo chúng tôi ra xa giường bệnh và nói với vẻ bế tắc, “Có một thứ gì đó giống như khối u đang phát triển trong dạ dày của cô ấy.”

Năm ngoái chỗ bệnh viện của anh rể tôi cũng có hai bệnh nhân được chẩn đoán có khối u ở dạ dày. Cả hai đều được phẫu thuật để loại bỏ khối u, nhưng đều đã không qua khỏi.

Tôi khuyên anh nên bảo chị gái học Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy không phản đối, vì vậy chúng tôi đã nói chuyện và chị ấy đã đồng ý.

Đây không phải là lần đầu tôi bảo chị gái học Đại Pháp. Bởi vì cuộc bức hại và những lời tuyên truyền của Đảng Cộng Sản chống lại Pháp Luân Đại Pháp, chị gái tôi không tin vào lợi ích đối với sức khỏe khi tập Đại Pháp mặc dù chị ấy đã nhìn thấy những minh chứng rõ ràng từ tôi và mẹ.

Lần này, khi đối mặt với thực tế khó khăn, chị ấy đã đồng ý. Em gái và tôi đã mở cho chị nghe những bài giảng của Sư phụ và khuyên chị niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân – Thiện – Nhẫn Hảo”.

Chúng tôi đã kể cho chị nghe nhiều câu chuyện về những người nhờ tập luyện Đại Pháp mà vượt qua được các căn bệnh vô phương cứu chữa. Lần này, chị ấy tin chúng tôi và bệnh tình cũng dần dần cải thiện.

Khi đến lúc phải tiến hành phẫu thuật, tôi bảo chị: “Chị sẽ ổn nếu chị thật lòng tin vào Đại Pháp.”

Trong suốt cuộc phẫu thuật, anh rể tôi đã lo lắng đến mức gần như suy sụp nhưng tôi biết rằng chị ấy sẽ ổn thôi.

Vài ngày sau ca phẫu thuật, theo phân tích bệnh lý khối u cho thấy đó là một tế bào lành tính chứ không phải ung thư. Bác sĩ của chị ấy rất bối rối vì ông đã đoán chắc rằng chị đã bị ung thư.

Sau khi chị xuất viện, ba chị em chúng tôi đã cùng nhau học Chuyển Pháp Luân, tôi và em gái dạy chị ấy luyện công.

Sư phụ đã cứu chị tôi lần thứ hai

Lúc đầu chị tôi học Pháp và luyện công một mình; nhưng ý chí tập luyện của chị cũng chẳng được lâu và cuối cùng chị quay lại tập thể dục.

Anh rể tôi lại gọi điện bảo tôi đến. Tuy anh ấy không nói cho tôi biết lần này đã có chuyện gì, nhưng nghe giọng nói thì tôi biết đó là một điều gì đó phải rất khẩn cấp và nghiêm trọng.

Ngay chiều hôm đó, tôi và em gái lại bắt chuyến tàu tốc hành đến nhà chị. Khi chúng tôi đến, anh rể nói rằng chị ấy đang khỏe nhưng đột nhiên lại bị co thắt dạ dày cấp tính. Ở bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán chị bị viêm tụy nặng và chị ngay lập tức được đưa vào vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Anh rể tôi là một bác sĩ quân y nhiều năm kinh nghiệm đã khóc môt cách tuyệt vọng vì anh ấy biết căn bệnh này vốn có tiên lượng rất xấu.

Ở bệnh viện, chị gái gần như không thể nhận ra chúng tôi. Chị ấy phải thở ô xy còn bụng thì cứ trướng lên.

Tôi lấy máy nghe nhạc MP3 để mở các bài giảng của Sư phụ và đặt tai nghe vào tai chị “Đừng lo lắng,” Tôi nói với chị. “Chúng ta hãy nghe các bài giảng của Sư phụ.” Chị khẽ gật đầu.

Bất cứ khi nào chị gái tôi tỉnh lại, tôi và em gái lại mở các bài giảng Pháp của Sư phụ và kể cho chị nghe những câu chuyện của các học viên khác. Vào buổi tối, tôi luyện công cạnh giường của chị.

Bác sĩ đã vài lần nói rằng ông đã làm tất cả những gì có thể để cứu chị. Một đồng nghiệp của anh rể tôi đã đề nghị rằng anh ấy nên chuyển vợ đến một bệnh viện khác có điều kiện tốt hơn. Bảo hiểm của anh ấy sẽ không chi trả cho việc điều trị ở bệnh viện khác; nên họ có thể phải trả gần hai triệu nhân dân tệ viện phí, và cũng chẳng có gì đảm bảo là chị tôi sẽ qua khỏi.

Anh rể và các cháu tôi thậm chí đã lên kế hoạch bán nhà để trả viện phí. Tôi biết rằng việc chuyển viện cũng chẳng thể giải quyết được tận gốc vấn đề. Tôi bảo với anh rể rằng với tình trạng của chị gái thì việc di chuyển sẽ rất nguy hiểm. Tôi hiểu tính chị ấy và biết rằng chị có lẽ sẽ không đồng ý gia đình bán nhà để trị bệnh cho chị.

Anh rể đồng tình với tôi và từ bỏ ý định chuyển viện cho chị ấy.

Vài ngày sau, tình trạng của chị tôi trở nên tệ hơn. Chất dịch tụ trong vùng bụng ngày càng nhiều. Huyết áp tâm thu và tâm trương gần như bằng nhau. Chị bị sốt sao. Bác sĩ phải đặt thêm một máy thở khác cho chị vì nguồn cung cấp oxi ban đầu không đủ.

Khi tỉnh dậy, chị bảo chúng tôi rằng linh hồn chị ấy đã rời khỏi cơ thể ba lần, nhưng mỗi lần đều có một sức mạnh vô hình kéo chị ấy trở lại.

Các bác sĩ và y tá thường xuyên ra vào phòng bệnh của chị ấy. Cuối cùng, họ đã đưa ra thông báo tình trạng khẩn cấp.

Tôi bảo với chị ấy, “Đừng sợ. Chúng ta hãy tin vào Sư phụ. Ngài sẽ giúp chúng ta.”

Tôi tiếp tục mở các bài giảng của Sư phụ cho chị nghe và chị niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”.

Tình trạng của chị đã chuyển biến một cách kỳ diệu; thậm chí bác sĩ còn ngạc nhiên rằng chị ấy đã hồi phục quá nhanh. Sau khi được chăm sóc đặc biệt khoảng 20 ngày, chị được chuyển qua khu điều trị thông thường.

Một y tá nói với chúng tôi rằng, cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy ai bị bệnh viêm tụy mà phục hồi nhanh như thế. Vài ngày sau, chị gái tôi được xuất viện. Vợ chồng chị tôi đã được chứng kiến quyền năng của Đại Pháp.

Sau hai lần cận kề cái chết, chị gái tôi vô cùng biết ơn Đại Pháp và Sư phụ vì đã hai lần cứu sống chị. Cuối cùng chị đã quyết định tu luyện Đại Pháp. “Bây giờ thì chị đã hiểu.”, chị nói.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/27/351814.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/7/167506.html

Đăng ngày: 16-2-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share