[Minh Huệ 2-12-2017] Sư phụ đã nhiều lần nhấn mạnh:

“Đối với người tu luyện, hướng nội là pháp bảo” (“Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC 2009”)

Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình về vấn đề thiết yếu này trong tu luyện.

Hướng nội để phủ nhận bức hại

Tôi đã nhiều lần bị bắt và giam giữ bất hợp pháp tại trung tâm tẩy não và trại lao động cưỡng bức vì cuộc bức hại Pháp Luân Công do cựu lãnh đạo độc tài của Đảng Cộng sản Trung Quốc Giang Trạch Dân và bộ máy của ông ta phát động. Tôi bị tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi vừa sợ hãi, thụ động, vừa đau khổ. Sau đó, tôi hướng nội và nhận ra rằng hành vi của mình không đúng. Tôi đang đi trên con đường tu luyện thiêng liêng.

Sư phụ đã giảng:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực – Tinh tấn yếu chỉ II)

Tại sao phải sợ hãi khi Sư Phụ và Pháp luôn ở bên tôi? Kẻ bức hại sẽ phải nhận quả báo từ thiên thượng. Chỉ tà ác mới phải sợ hãi. Sau khi minh bạch nguyên lý này, chính niệm của tôi đã xuất ra, và tôi đã trút bỏ được nỗi sợ hãi.

Khi tôi đang thiền định trong trại cưỡng bức lao động, hai lính canh đến để ngăn không cho tôi thiền. Họ cố kéo chân tôi ra khỏi vị trí song bàn, sau một hồi vẫn không sao kéo được. Sau đó, họ lôi tôi trong tư thế song bàn rồi lăng tôi ra khỏi phòng giam. Tôi ngã xuống đất phịch một cái khiến mọi người xung quanh bị sốc. Ai cũng nghĩ tôi hẳn đã chết hoặc bị thương nặng. Nhưng tôi cảm thấy mình tiếp đất nhẹ nhàng không đau đớn chút nào và chân tôi vẫn đang vắt chéo. Hai lính canh sợ hãi, nhanh chóng rời đi. Mỗi lần bắt giữ bất hợp pháp là một lần tôi hướng nội và được thả ra. Chính Sư Phụ đã dẫn dắt tôi trưởng thành lên bằng cách cho tôi những điểm hoá và giúp tôi ngộ ra các nguyên lý của Đại Pháp, từng bước một. Ngài đã khiến tôi vững chắc tiến bước trên con đường tu luyện của mình.

Về việc học Pháp và phát chính niệm đến giảng chân tướng thành công

Sư phụ đã giảng cho các đệ tử:

“Tôi nghĩ rằng là giảng ba việc như vậy. Một là vấn đề mọi người học Pháp, một là việc phát chính niệm, và một nữa chính là việc giảng rõ chân tướng là cực kỳ trọng yếu. Trên thực tế, hết thảy những điều vĩ đại ấy chư vị đều đã vượt qua; chư vị đã kiến lập được uy đức như thế; tuy nhiên, cần thực hiện tốt hơn nữa; ngoài ra, cần tiếp tục, cho đến khi tà ác bị triệt để tận trừ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Florida ở Mỹ quốc [2001])

Tôi đã làm theo lời dạy này trong nhiều năm và kết hợp việc giảng chân tướng của tôi vào cuộc sống hàng ngày. Dù ở bất cứ đâu, đi thuyền hay đi xe buýt, thăm bạn bè, người thân, mua sắm hay đi về nông thôn, tôi luôn nắm lấy cơ hội để nói chuyện với mọi người và giúp họ tam thoái.

Sau đó, tôi luôn luôn tự hỏi mình: “Tôi đã học Pháp tốt chưa? Tôi đã có chính niệm và tâm từ bi chưa? Tôi có thực sự đối đãi với việc cứu người như sứ mệnh quan trọng nhất của mình không?”

Tôi luôn luôn phát chính niệm trước khi ra ngoài cứu người để thanh trừ những nhân tố tà ác ở không gian khác ngăn cản họ minh bạch chân tướng. Tôi cũng thỉnh cầu Sư Phụ an bài những người hữu duyên đến nghe chân tướng.

Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ; chư vị chỉ cần nguyện vọng [tu luyện] là đủ rồi.” (Chuyển Pháp Luân)

Kết quả tốt hơn tôi nghĩ. Tôi chỉ cần nói vài câu để thuyết phục người ta tam thoái là họ đã vui vẻ nhận các tài liệu Pháp Luân Công.

Năm nay, con trai tôi đã mua một căn hộ và nhờ tôi trang trí nội thất. Lúc đầu, tôi lo nếu dành hai tháng với cháu sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của tôi. Sau đó, tôi suy nghĩ và nhận ra rằng không có chuyện gì ngẫu nhiên xảy ra với một người tu luyện; hoàn cảnh phức tạp là cơ hội tốt để đề cao tâm tính của tôi.

Tôi đã dành rất nhiều thời gian để học Pháp và phát chính niệm. Tôi tự nhủ rằng mình sẽ tận dụng cơ hội này để giới thiệu Pháp Luân Công và giúp những người sẽ gặp làm tam thoái.

Tôi đã gặp nhiều người trong quá trình xây dựng căn hộ của con trai. Tất cả họ đều lắng nghe chân tướng và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Một thanh niên không thoải mái khi tôi bắt đầu nói chuyện với anh ta. Cậu mời tôi vào căn hộ của mình và nói nhỏ với tôi rằng những gì tôi nói với anh ta là trái ngược với Đảng và Cách mạng. Với sự kiên nhẫn, tôi nhẹ nhàng nói, “Chàng trai trẻ, con trai ta thậm chí còn lớn tuổi hơn cháu, vì vậy ta có thể sẽ đối xử với cháu như là người nhà. Cuộc cách mạng đó không tốt. Đó là để giết người. Phản đối cuộc cách mạng ấy cũng như phản đối việc giết người.”

Sau đó, tôi đã nói với cậu ấy về nạn mổ cướp nội tạng xảy ra với các học viên Pháp Luân Công, và thủ phạm là ĐCSTQ. Tôi giải thích Đảng Cộng sản Trung Quốc đã gây ra 80 triệu cái chết từ những năm 1930 và rằng ĐCSTQ đã làm cho đạo đức của Trung Quốc không ngừng trượt dốc.

Tôi nói thêm rằng những người đã thề sẽ cống hiến cuộc đời mình cho ĐCSTQ cần từ bỏ lời tuyên thệ bằng máu của họ cho Đảng để có một tương lai tốt đẹp. Những người tin theo và tam thoái sẽ được phúc báo. Người thanh niên gật đầu và đồng ý làm tam thoái.

Một sáng thứ Bảy, đi mua bánh và tặng tài liệu cho cặp vợ chồng chủ cửa hàng. Một khách hàng khác bước vào, nhưng tôi vẫn tiếp tục nói. Đôi vợ chồng trở nên khó chịu và không nghe tôi nữa. Cuối cùng, tôi rời đi.

Tôi hướng nội tìm vấn đề của mình và nhận ra rằng tôi có một chấp trước truy cầu kết quả. Trong khi đó, tôi không thực sự quan tâm đến lợi ích của họ. Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ mọi can nhiễu.

Tôi quay trở lại và xin lỗi hai vợ chồng vì đã làm gián đoạn công việc của họ; Tôi nói với họ lý do tại sao họ cần thoái ĐCSTQ. Họ lập tức sử dụng bí danh để thoái Đảng và nói với tôi rằng họ sẽ đọc kỹ những tài liệu giảng chân tướng mà tôi đã đưa.

Tôi vẫn hướng nội và còn tìm thấy rất nhiều chấp trước khác. Tôi còn nhiều tình đối với con mình, điều đó dẫn đến nhiều chấp trước khác, chẳng hạn như tâm tranh đấu, tức giận, ích kỷ, phòng vệ, tật đố.

Loại bỏ chấp trước để giải quyết mâu thuẫn với con trai

Con trai tôi cũng là một học viên Pháp Luân Công, nhưng tôi cảm thấy rằng cháu còn trách giận tôi gì đó. Tôi cũng cảm thấy rằng cháu muốn được tiền của tôi. Những mâu thuẫn trong mối quan hệ của chúng tôi đã kéo dài đã nhiều năm. Tôi rất cố gắng để tìm ra lý do. Sư phụ sau đó đã điểm hoá cho tôi.

Một đêm, tôi mơ thấy mình đang cầm một túi tiền lớn và cứng đầu nghĩ rằng đó là tiền của tôi. Hai chiếc túi nhỏ được đặt trên bàn. Đột nhiên, một người đàn ông đến lấy một trong hai cái túi, rồi tôi tỉnh dậy. Tôi vốn là có hai con trai.

Tôi biết mình là một học viên, và Sư Phụ bảo hộ tôi. Làm sao người xấu có thể lấy tiền của tôi được? Cán bộ hành pháp của ĐCSTQ đã lấy mất tiền của tôi, nhưng sau khi tôi nói với họ chân tướng về Pháp Luân Công, họ đã trả lại tiền cho tôi. Vì thế, tôi không bao giờ thực sự bị mất bất cứ thứ gì.

Tôi học Pháp và nhận ra rằng không phải là người khác lấy tiền của tôi, mà là tôi đang giữ tiền của người khác. Trong giấc mơ ấy của tôi, tôi là người đã lấy tiền của người khác. Suy nghĩ ấy khiến tôi bị sốc.

Sau đó, tôi hoàn toàn minh bạch rằng nền tảng tu luyện của tôi đã không thực sự cải biến. Nó vẫn xuất phát từ tâm ích kỷ. Thảo nào tôi mới gặp nhiều rắc rối đến thế. Tôi chưa đạt được tiêu chuẩn của người tu luyện. Rất nhiều chấp trước của tôi chưa được loại bỏ. Nếu không tu luyện đạt tới vô ngã vị tha (nghĩ cho người khác trước), làm sao tôi có thể nhảy ra khỏi thế giới con người và theo chân Sư Phụ trở về thế giới của mình? Còn xa tôi mới đạt tiêu chuẩn của người tu luyện!

Khi liên tục hướng nội tìm lỗi và trò chuyện cởi mở với con trai, tình trạng của chúng tôi đã cải biến, mối quan hệ của chúng tôi cũng tốt trở lại. Giờ đây, con trai tôi và tôi luôn khích lệ nhau để tu luyện tinh tấn.

Con xin cảm tạ Sư Phụ!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/4/356298.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/2/166606.html

Đăng ngày 13-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share