[MINH HUỆ 30-12-2017] Tôi năm nay 88 tuổi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 1996. Nhìn lại quãng thời gian tu luyện 21 năm của mình, tôi hiểu rằng những gì tôi đã làm đều là điều tất yếu phải làm và không đáng để nhắc đến. Nhưng các bạn đồng tu đã nhắc nhở tôi rằng, chia sẻ những kinh nghiệm của bản thân cũng là một phần của tu luyện. Vì vậy, hôm nay tôi xin chia sẻ câu chuyện của mình. Mong các đồng tu vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

Luôn giữ Đại Pháp trong tâm, không để tình cảm kiểm soát bản thân

Trong quá khứ, tôi mắc rất nhiều bệnh tật, gồm loét dạ dày, sỏi mật, viêm tuyến tiền liệt, v.v.. Tôi phải uống thuốc mỗi ngày, cố gắng chạy chữa nhiều bác sĩ, nhưng bệnh tình vẫn không tiến triển tốt hơn.

Sau khi bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp, các vấn đề về sức khỏe của tôi đã biến mất, mọi người trong gia đình đều ủng hộ tôi. Nhưng sau tháng 7 năm 1999, khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu, thái độ của các con tôi đã thay đổi, đặc biệt là hai đứa con dâu. Chúng không chỉ cố ngăn tôi và vợ tôi luyện công mà còn giấu các tài liệu giảng chân tướng của tôi, thậm chí chúng còn ngăn cản các bạn đồng tu đến thăm chúng tôi.

Tôi nhớ Sư phụ đã giảng rằng::

“Một ‘bất động’ có thể [ức] chế vạn động” (Giảng Pháp tại Pháp hội 2005 Canada, Giảng Pháp tại Pháp hội V)

Tôi đã không để thái độ của các thành viên trong gia đình ảnh hưởng đến mình, bởi vì tôi biết Đại Pháp là hoàn toàn chính, và tôi vẫn tiếp tục làm những gì mình cần phải làm. Đồng thời, tôi vẫn tiếp tục nói cho họ hiểu sự tốt đẹp của Đại Pháp và khích lệ họ hãy tin tưởng tôi.

Hiện nay, các thành viên trong gia đình đều ủng hộ tôi và vợ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ cũng giúp bảo vệ các tài liệu thông tin, đôi lúc còn giúp tôi mua mực in và giấy.

Cứu người

Trong nhiều năm qua, hạng mục chính của tôi là dùng xe đạp phân phát các tài liệu giảng chân tướng và dán áp phích. Thông thường tôi đi cùng với các bạn đồng tu đến các ngôi làng gần đó vào ban đêm.

Bảy năm trước, tôi đã bắt đầu làm việc này một mình vào ban ngày. Tôi thường ra ngoài ba lần một tuần để phát tài liệu. Tôi đã đi qua hơn 60 ngôi làng trong vòng bán kính 10 dặm từ nhà mình.

Trong bài “Khoái Giảng” trong Hồng Ngâm II, Sư phụ giảng:

“Đại Pháp đồ giảng chân tướng
Khẩu trung lợi kiếm tề phóng
Yết xuyên lạn quỷ hoang ngôn
Trảo khẩn cứu độ khoái giảng.”

Dịch nghĩa:

“Các đồ đệ Đại Pháp giảng rõ chân tướng
Như kiếm sắc từ trong miệng nhất tề phóng ra
Đâm toạc những lời vu khống của quỷ hư nát
Tận dụng thời cơ cứu độ và giảng nhanh lên.”

Sau khi đọc bài thơ đó, tôi đã chủ động và nỗ lực hết sức mình hơn nữa. Từ những cuốn sách nhỏ, lá thư đến những tấm thiệp, tôi đều dồn sức chuẩn bị nội dung để truyền tải chân tướng hiệu quả nhất.

Các học viên khác rất ngạc nhiên khi thấy tôi làm được những việc như vậy dù đã cao tuổi. Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình già cả. Thay vào đó, tôi cảm thấy trẻ hơn nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Là một học viên, tôi nên làm theo những gì Sư phụ đã dạy. Tôi vẫn không ngừng đi xe đạp phát tài liệu bất kể là mùa nào. Đối với tôi, thời tiết không là gì cả, đạp xe 20 dặm một ngày là điều bình thường.

Tôi đã gặp một vài tình huống nguy hiểm, nhưng nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đều trở về an toàn. Một hôm, khi đang trên đường đến một ngôi làng, tôi bị đi chậm hơn so với dự định và phải chạy vội vàng. Đột nhiên, một chiếc xe tải chở rất nhiều đá xuất hiện trước mặt. Ngay lúc sắp sửa tông trúng tôi, chiếc xe tải bay sang bên kia đường và lật ngược lại. Người tài xế trèo ra khỏi chiếc xe và không bị thương. Anh ấy hết sức ngạc nhiên. Tôi cũng không bị hề hấn gì cả. Từ đó trở đi, tôi đã không còn ngã xe đạp nữa.

Những người bị những tuyên truyền của Đảng Cộng sản lừa dối đôi khi báo cáo tôi với chính quyền, nhưng tôi luôn thoát được một cách an toàn. Tôi biết rằng Sư phụ luôn bảo vệ mình. Tôi cũng trở về quê nhà để giảng chân tướng và giúp họ hàng thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Lịch làm việc của tôi luôn bận rộn. Tôi sử dụng phần lớn thời gian cho viêc cứu người. Một hôm, tôi thấy một bạn đồng tu dùng điện thoại gửi những tin nhắn đã được ghi âm để giảng chân tướng. Với hy vọng có thể cứu nhiều người hơn nữa, tôi đã nhờ con trai mua cho mình một chiếc điện thoại. Đáng tiếc là đến giờ tôi vẫn chưa gọi cuộc điện thoại nào để khuyến khích mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi nhìn nhận rằng cần phải khắc phục điểm này.

Đề cao chỉnh thể, cùng nhau tinh tấn

Tuổi trung bình của các học viên trong nhóm học Pháp của tôi là 83 tuổi. Chúng tôi luôn nắm bắt cơ hội học Pháp nhóm để chia sẻ cách giải quyết những vấn đề, mâu thuẫn, chia sẻ xem suy nghĩ của mình có chiểu theo Pháp không. Sau khi đọc Tuần báo Minh Huệ, chúng tôi nhìn lại bản thân để từ đó làm tốt hơn.

Chúng tôi cảm thấy đang đề cao như một chỉnh thể. Đó cũng là cơ hội cho tôi phát cho các bạn đồng tu những tài liệu giảng chân tướng phù hợp nhất với hoàn cảnh của họ.

Kết luận

Tôi đã gần 90 tuổi, nhưng vẫn có đôi mắt sáng, đôi tai thính, và vẫn còn rất minh mẫn, không như những người cùng tuổi, tôi phải cảm ơn Đại Pháp vì điều đó. Vì vậy, tôi cần phải góp sức mình nhiều hơn nữa. Cho dù tôi có làm gì đi nữa, tôi cũng không báo đáp hết được những gì Sư phụ đã ban cho mình.

Mong ước của tôi là tu luyện bản thân tốt và cứu nhiều người hơn nữa, như Sư phụ đã dạy :

“Hiện nay mọi người chính là thực thi sao cho tốt hơn, hiệu suất cao hơn, ảnh hưởng lớn hơn, và cứu được nhiều người hơn nữa.” (Giảng Pháp tại thủ đô Mỹ quốc, Giảng Pháp các nơi VIII)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/30/88岁大法弟子持之以恒救众生-358652.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/16/167607.html

Đăng ngày: 5-2-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share