Bài viết của Chi Mai, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-12-2017] Tôi sinh năm 1951 trong một gia đình bần hàn. Vì nghèo khó và đông anh em nên tôi chỉ được đi học đến hết cấp hai, sau đó tôi phải nghỉ học đi làm. Tôi lay lắt với những công việc kiếm sống qua ngày và không biết mình đang sống vì điều gì nữa.

Cũng như tình cảnh khốn khó của tôi, cuộc sống của tôi trở nên thực sự khổ đau sau khi tôi kết hôn. Chồng tôi là một người không có học, cục cằn và nóng tính. Những cuộc chuyện trò của chúng tôi không bao giờ nhã nhặn ôn hòa mà là những thanh âm nghe như thể chúng tôi đang đánh nhau! Ông ấy không bao giờ có thể nói chuyện một cách trầm tĩnh, ông ấy luôn luôn la hét.

Tôi mất một khoảng thời gian khó khăn để quen dần với ông ấy. Tệ hơn nữa, ông ấy nghiện rượu, nghiện thuốc lá lại đam mê bài bạc. Ông ấy không ngó ngàng gì đến các con cũng như không chăm lo cho gia đình. Ông ấy thường xuyên ra ngoài chơi bài đến tận khuya. Tôi phải để các con ở trong nhà, khóa trái cửa lại và đi khắp nơi tìm ông ấy. Nếu tôi tìm thấy và đưa được ông ấy về nhà, chúng tôi sẽ đánh nhau suốt đêm hôm đó.

Ông ấy vẫn tiếp tục chơi bài nhưng hiếm khi thắng cuộc. Ông ấy mất càng lúc càng nhiều tiền và rồi ông ấy phải vay mượn nhiều hơn để trả nợ. Chúng tôi không có tiền để trả nợ cũ. Nên tôi phải mượn tiền từ họ hàng và bạn bè của mình để giúp ông ấy đối phó với các chủ nợ. Tôi là nguồn kiếm sống duy nhất của cả gia đình tôi lúc ấy. Tôi chịu một áp lực rất to lớn như muốn nổ tung. Tôi đau ốm và mang đầy nợ nần. Chúng tôi đứng trước nguy cơ ly hôn!

Đại Pháp đã cứu vãn cuộc hôn nhân của tôi

Năm 1998, tôi may mắn biết đến Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều câu hỏi được giải đáp, và tôi hiểu rằng vì sao những việc xấu đôi khi lại xảy đến với những người tốt.

Sư phụ Lý Hồng Chí giảng:

“Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi mong muốn học thuộc những bài giảng Pháp Luân Đại Pháp, để có thể biết cách vượt qua những tình huống khó khăn và tôi dán những bài giảng đó lên tường.

Sư phụ cũng giảng:

“Hết thảy các thứ ở thế gian là thị phi lẫn lộn, bất kỳ lúc nào cũng đang khảo nghiệm tâm tính của chư vị. Khi đối mặt với những khuất nhục không kể tên ra nổi, khi lợi ích thiết thân của chư vị bị tổn thất, lúc đối mặt với kim tiền, lúc đối mặt với nữ sắc, khi trong đấu tranh quyền lực, khi ghen ghét thù hận của đấu đá, khi trong thống khổ hữu hình và vô hình của các loại chỉ trích nơi xã hội cũng như mâu thuẫn gia đình, chư vị có thể mọi thời mọi lúc lấy yêu cầu nghiêm khắc về tâm tính để giữ mình vững vàng hay không?” (Pháp Luân Công)

Khi tôi tiếp tục học và đồng hóa với Pháp, tôi cảm thấy tính nóng nảy, tâm oán hận và coi thường chồng tôi đã tan biến. Thay vào đó, tôi cảm thấy chồng tôi thật đáng thương, và nhận ra rằng chúng tôi có tiền duyên với nhau.

Khi tôi tiếp tục tu luyện và tu chính bản thân, thế giới quan của cũng tôi thay đổi; tôi cảm thấy hạnh phúc và bình an. Tôi ngừng đánh nhau với chồng. Tôi trở nên hết sức kiên nhẫn và chu đáo với ông ấy. Tôi hỏi ý kiến ông ấy trước khi quyết định việc gì đó và tôn trọng ý kiến của chồng tôi. Ông ấy cũng thay đổi. Ông ấy ngừng la lối, và tự nguyện làm công việc nhà. Ông ấy còn nấu ăn cho những vị khách tới thăm gia đình chúng tôi. Họ hàng và bạn bè chúng tôi tất cả mọi người đều nói rằng ông ấy nấu ăn rất ngon.

Chồng tôi thường xuyên kể với gia đình và bạn bè chúng tôi về sự mỹ hảo của Đại Pháp. Ông ấy nói: “Anh nên nói Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân – Thiện – Nhẫn Hảo.”

Chồng tôi chân thành tin tưởng vào Đại Pháp và cảm nhận rằng Sư phụ cũng đang bảo hộ ông ấy. Năm 2012, khi đang chạy xe máy trên đường, ông ấy bị một chiếc xe tải đâm vào. Người tài xế xe tải là một cậu thanh niên trẻ muốn đưa ông ấy đến bệnh viện, nhưng ông ấy đã từ chối. Ông ấy dặn dò cậu ấy lái xe cẩn thận hơn và để cậu ấy đi. Những người qua đường chứng kiến vụ tai nạn thì phản đối và hối thúc chồng tôi vòi tiền của tài xế. Tuy nhiên, ông ấy nói rằng ông ấy vẫn ổn, và không muốn nhận bất kỳ khoản tiền nào từ cậu tài xế.

Khi ông ấy quay về nhà và kể cho tôi nghe về sự việc vừa xảy ra, tôi rất mừng cho ông ấy. Tôi nói rằng ông đã có quyết định đúng đắn. Mặc dù hai chân sưng to và bầm tím và ông ấy chỉ rửa bằng nước lã, nhưng chỉ vài ngày sau, ông ấy đã trở lại bình thường.

Chồng tôi cảm thấy rằng bởi vì tôi là một học viên, ông ấy có thể thực sự được thọ ích từ Đại Pháp. Ông ấy đã gần 70 tuổi. Khi con gái chúng tôi đề nghị đưa ông ấy đi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, ông ấy trả lời: “Mỗi khi bố bị đau ở chỗ nào đấy, bố chỉ cần nói, “Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân – Thiện – Nhẫn Hảo,” và cơn đau sẽ biến mất.”

Con gái tôi mỉm cười và nói: “Bố của con đã thực sự được thọ ích từ Đại Pháp.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/25/86-358280.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/12/167562.html

Đăng ngày 2-2-2018. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lại để sát hơn với nguyên bản.

Share