Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 8-9-2017] Nói tới tu luyện, quả thực tôi có ít nhiều hối tiếc.

Tôi sống ở một hoàn cảnh tu luyện Đại Pháp rất tốt. Mẹ và em gái tôi đều là đệ tử Đại Pháp lâu năm đắc Pháp trước ngày 20 tháng 7. Sau khi tu luyện, họ đã trở nên thiện lương, thân thể trở nên khỏe mạnh, từng thay đổi nhỏ tôi đều nhận thấy rõ ràng. Đương nhiên tôi biết Đại Pháp là tốt, mẹ và em cũng nhiều lần hồng Pháp cho tôi, tha thiết hy vọng rằng tôi có thể trở thành một đệ tử Đại Pháp.

Tôi cũng từng đọc Chuyển Pháp Luân vài lần, nhưng tôi bị những tiêu chuẩn cơ bản của việc làm một người tu luyện làm thoái lùi, ví dụ như không hút thuốc, uống rượu, không đánh bạc, đều là những thứ tôi yêu thích nhất, không thể dứt bỏ được. Những “bạn cờ bạn rượu” của tôi đó mới là những người tình đầu ý hợp với tôi, đến mức tôi không còn biết tốt xấu gì nữa mà cứ tiếp tục sống cuộc đời say xỉn “hạnh phúc” đó.

Dần dần sau khi ở gần mẹ và em thời gian lâu, quan hệ hài hòa chân thành, thân thiện giữa người với người của họ đã làm tôi ngưỡng mộ và càng lúc càng thèm muốn được như thế. Nguyên nhân căn bản là trong nhóm những người mà tôi tiếp xúc, họ đều muốn tìm cách để chiếm được lợi ích, không chịu chấp nhận nhận thiệt thòi, trước mặt thế này, sau lưng lại thế khác, nói ngắn gọn là ham muốn tư tâm của họ còn lớn hơn cả trời!

Tôi lấy một ví dụ. Tôi là một người rất phóng khoáng, đối xử với người khác đều thật tâm thật ý, nghĩ sao nói vậy. Bởi vì, tôi nghĩ rằng người khác đối xử với tôi cũng giống như thế! Có một lần, con của một “người bạn tốt” của tôi kết hôn, tôi liền bận rộn suốt mấy ngày chạy tới chạy lui giúp đỡ, thật sự mệt đến mức không chịu nổi, cuối cùng mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn đợi đến ngày dự lễ thôi. Bạn tôi liền tổ chức một bữa ăn, bày tỏ sự biết ơn đối với những người đã giúp đỡ cô ấy. Thế mà cô ấy mời biết bao nhiêu người khác nhưng tuyệt nhiên không đếm xỉa gì đến tôi.

Khi hỏi cô ấy, tôi nhận được câu trả lời là: Đông người quá nên không gọi được chị! Tôi vất vả đôn đáo ngược xuôi ở nhà cô ấy, nên khi nghe cô ấy nói thế tôi rất thất vọng, tôi đã nói những lời làm cô ấy hết sức mất mặt, còn làm một cử chỉ tuyệt tình giống như vứt rác vậy, sau đó cắt đứt quan hệ với cô ấy.

Trên đường về nhà, tôi đột nhiên sinh ra một niệm muốn đọc sách Đại Pháp. Vừa về đến cổng nhà, nhìn thấy mẹ đang học Pháp, tôi liền lấy sách “Chuyển Pháp Luân” từ tay mẹ tôi. Tôi kính cẩn ôm trước ngực quyển sách Đại Pháp mẹ tôi mua từ hơn mười năm trước. Mẹ tôi thấy thế rất vui mừng, đọc lại từ đầu theo ý tôi. Mẹ tôi có việc phải đi, tôi tự mình tiếp tục học. Tôi đã dành thời gian hai ngày, đọc hết một lần cuốn “Chuyển Pháp Luân”.

Sau khi tiếp tục đọc mấy lần cuốn Chuyển Pháp Luân trong một thời gian ngắn, tôi bắt đầu thay đổi. Tôi đã tìm thấy căn nguyên của sự tha hóa và dơ bẩn của nhân tâm và của xã hội ngày nay! Tôi cũng không hận “người bạn tốt” của tôi nữa, tôi chỉ hận bản thân mà thôi, lẽ ra nên đắc Pháp từ sớm, vậy mà đã trì hoãn những mười năm! Tôi thật sự rất hối hận! Đó là vào mùa xuân năm 2007. Sau khi đắc Pháp, tôi mỗi lúc đều cảm nhận được sự mỹ hảo của Đại Pháp, tôi tự ý thức tinh tấn, các đồng tu lâu năm đều nhiệt tình giúp đỡ tôi. Hai tháng sau, tôi đã có thể tự mình ra đại lộ khuyên tam thoái. Cầm danh sách tên khuyên tam thoái đầu tiên trên tay, trong tâm tôi càng thêm cảm tạ Sư tôn, đây đều là Sư phụ đang làm, đệ tử chỉ là chân thì chạy một chút, miệng thì mở ra nói mà thôi. Cái miệng vụng về của tôi thật sự nói không được, cũng có thể là tâm từ bi của bản thân thật sự muốn tốt cho người khác đã làm họ cảm động. Nhưng nếu không có Sư phụ giúp tôi làm thì với hình thức khuyên tam thoái bằng tâm linh cảm ứng này, bản thân tôi không cách nào làm tốt được. Đúc kết lại một câu, thật cảm tạ Sư phụ!

Cuộc sống mà trong tâm luôn đầy ắp niềm vui như thế thật tốt. Cuộc sống tu luyện lấy “làm tốt ba việc” làm tôn chỉ thật vô cùng có trật tự, sau bảy năm hướng về trước mà đi, một ngọn núi cao chọc trời đã ngăn tôi trên đường. Ngọn núi đó tên là: ung thư gan thời kỳ cuối, xơ gan cổ trướng. Bụng tôi bắt đầu trướng lên, càng trướng càng to, chỉ trong thời gian một tháng, cái bụng đột ngột to lên như muốn nổ vậy. Thể trọng tôi từ 75 kg tăng lên đến 110 kg. Khi thể trọng đang dần tăng, trong những ngày đau khổ vì bệnh tình đang nặng dần này, nhận thức của tôi đối với “đau” cũng có một quá trình lên xuống và thăng hoa, quá trình này cũng là quá trình tôi hòa tan trong Pháp và thụ ích từ Đại Pháp.

Khi bụng mới trướng lên, bản thân tôi căn bản cũng không để ý tới. Đến khi thể trọng tăng lên đến 90 kg, khi cánh tay, chân rõ ràng bị phù nề, thì một cảnh tượng tăm tối dày đặc phủ bao phủ trong tâm tôi, trong tư tưởng lúc nào cũng xuất hiện niệm đầu “bệnh nặng”. Tuy nhiên tôi lập tức giải thể nó, không thừa nhận nó! Có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, sợ gì chứ! Ba việc chính là toàn bộ cuộc sống của tôi. Học Pháp, cứu người, phát chính niệm, tôi đều nghiêm túc làm tốt. Trên con đường tu luyện Chính Pháp này nên làm việc gì thì cứ làm việc đó.

Khoang bụng càng ngày càng trướng to, tứ chi cũng theo đó mà trướng lên. Triệu chứng ngày càng phát triển, “bệnh tình” cũng càng tệ hơn. Tôi biết, bản thân hời hợt trên bề mặt, học Pháp không nhập tâm, về căn bản không tìm bản thân. Tôi nhờ đồng tu giúp tôi tìm, có lúc thậm chí ở lại nhà của đồng tu, nghiêm túc hướng nội tìm, ghi ra những tâm và hành vi bất hảo, không ở trên Pháp để đối chiếu mọi lúc. Mỗi ngày sau khi học Pháp xong, tôi liền kiên trì đi ra ngoài khuyên tam thoái, cứu chúng sinh. Tôi có một chiếc xe máy điện nhỏ, chỉ cần có người lên xe tôi, tôi sẽ khuyên tam thoái, giảng chân tướng, một người cũng không bỏ sót. Khoảng thời gian đó, thật sự có không ít người thoái, có ngày tới mười người thoái.

Sau này cái chân bị sưng của tôi cũng không thể co duỗi dễ dàng nữa, tôi liền nhờ đồng tu giúp tôi đặt chân lên phanh. Mọi người đều khuyên tôi đừng lái xe ra ngoài nữa, hãy tĩnh tâm lại, học Pháp cho tốt, tìm nguyên nhân sâu bên trong của “bệnh tình” vốn đang nặng hơn mỗi ngày, và phát chính niệm thanh lọc bản thân nhiều hơn, giải thể nhân tố bức hại của cựu thế lực.

Những lời đầy thiện tâm và chân thành mà các đồng tu nói với tôi làm cho tâm tôi rất chấn động, tôi chiểu theo cách nói của các đồng tu mà làm. Mỗi ngày tôi học ít nhất hai bài giảng Pháp. Dù thân thể có khó chịu thế nào, mỗi ngày tôi đều thức dạy lúc 3 giờ 50 phút sáng để luyện đầy đủ năm bài công Pháp, vì chân sưng không thể song bàn được, tôi đành phải đơn bàn hoặc xếp bằng như ngồi ăn cơm, cũng nhất định phải kiên trì. Hễ tới thời gian bốn lần phát chính niệm toàn cầu, cho dù tôi đang ở đâu, tôi cũng đều lập tức lập chưởng phát chính niệm. Có lúc buổi trưa tôi đang bận rộn ở ngoài đường, có khách đến muốn đi xe, tôi nói một câu: “Bây giờ tôi không đi được!” để cho vị khách này rời đi, có khách còn năn nỉ tôi: “Chúng tôi sẽ trả thêm tiền!” “Xin lỗi, 15 phút sau nhé!” Một lời nhục mạ lập tức bay vào tai tôi: “Bị bệnh rồi!”

Cuối cùng có một ngày, thật sự tôi không làm được gì nữa. Chỉ có thể học Pháp, phát chính niệm. Chồng tôi khuyên tôi đi bệnh viện, tôi đã từ chối. Anh ấy đã mua về một số thuốc mà anh ấy cho rằng có thể trị được bệnh của tôi, tôi thậm chí còn không đụng tới chúng.

Chồng tôi vô cùng lo lắng! Anh ấy chạy ngược chạy xuôi tới nhà bạn bè thân quyến của tôi suốt cả một ngày, nói rằng tôi “thật không thể hiểu được”.

Chỉ một lát sau, tất cả những người trong gia đình tự cho rằng có thể chi phối số phận tôi đều đến. Mẹ, anh chị em, bạn bè đều đến nhà tôi.

Tôi chỉ đáp lại những lời thuyết phục chân thành của người thân của tôi bằng một nụ cười, không có ý kiến gì với bệnh viện nổi tiếng mà họ đề nghị. Thái độ thản nhiên của tôi đã khiến em trai tôi nổi giận, quả quyết ra tay dùng biện pháp mạnh. Cậu ấy nói: “Chị, hôm nay nếu chị không đi bệnh viện, em sẽ nhảy ra khỏi cửa sổ nhà chị!” Đương nhiên, em trai tôi không thể thật sự nhảy lầu. Cậu ấy bảo ba thanh niên lực lưỡng khác, không giải thích chút gì, nâng tôi lên xe lăn. Bốn người khiêng tôi xuống lầu, đi đến bệnh viện Cáp Nhĩ Tân số 2.

Vào đến bệnh viện, tôi được kiểm tra toàn diện. Bác sĩ khám, thấy tim, gan, phổi của tôi đều bị lớp phù dày che mất, khiến bác sĩ không thể nhìn thấy. Bác sĩ nói, để đến mức này mới tới à? Bác sĩ quay lưng về phía tôi, nói với chồng và em trai tôi, chuẩn bị hậu sự đi, nhiều nhất vẫn còn sống thêm được ba tháng.

Bác sĩ thông báo kết luận chẩn đoán, nhưng tất cả liệu trình kiểm tra vẫn chưa dừng lại. Ở lại bệnh viện ba ngày, các loại kiểm tra đều đã làm xong, hóa đơn tiền khám bệnh là hơn 10.000 nhân dân tệ. Cùng lúc đó bác sĩ nói với chồng tôi: “Chúng tôi không trị được, các vị nên về đi.” Tiền của vợ chồng tôi đã tiêu sạch rồi, nên mượn em trai và em gái, ai cũng không cho mượn, không ai nhiệt tình khuyên tôi ở lại bệnh viện nữa. Căn bản tôi đã không đồng ý nhập viện, ngay từ đầu đã không trông đợi gì vào “bác sĩ”. Tôi đưa ra “mệnh lệnh” với họ: lập tức đưa tôi về nhà! Lúc đó, không có ai khuyên tôi ở lại bệnh viện trị bệnh nữa. Những người thân thiết nhất của tôi không có một lời phản đối nào!

Trên đường đưa tôi về nhà, chồng và em trai tôi nói chuyện với nhau. Trong khi nói chuyện, họ bàn tới các khoản vay mua nhà mới và chuyện trả nợ. Lời của họ vừa nói ra, giống như tảng đá khuấy động nghìn lớp sóng, giống như búa Thần thức tỉnh người mê muội. Tôi bất chợt nhớ ra sai lầm mang tính nguyên tắc mà tôi đã từng phạm phải. Cũng có thể là lý do tôi mắc trọng bệnh trường kỳ không khỏi, lý do hướng nội tìm không có tìm thấy căn nguyên của “bệnh”: tôi đã lừa đảo khi vay nhà!

Đó là năm 2013, chồng tôi thích một ngôi nhà đang bán ở khu Tùng Bắc. Vợ chồng chúng tôi đều không có đủ điều kiện vay nhưng nếu không vay, sẽ không thể mua nhà được. Tôi muốn từ bỏ, nhưng chồng tôi thì không. Ông ấy càu nhàu tôi mỗi ngày, định dốc hết tiền ra. Dưới sự khẩn cầu của chồng tôi, tôi và em trai, em gái đã sắp đặt để họ làm người cho vay, thông qua một số quy trình hoạt động phức tạp, khoản vay cuối cùng cũng giảm, tôi cũng đã sang ở nhà mới. Vợ chồng chúng tôi có năng lực trả nợ rất lớn, các em cho mượn hầu như cũng đều đã quên chuyện này. Nhưng từ trên bản chất mà nói, những gì tôi làm hoàn toàn là lừa dối, là sự lừa đảo luồn cúi lách luật, đối với một đệ tử Đại Pháp mà nói, là không nên làm như vậy, là không phù hợp Pháp lý “Chân”.

Về tới nhà, việc đầu tiên tôi làm là thắp hương dâng Sư phụ, khấu đầu nhận sai, lập tức thay đổi. Ngày thứ hai, tôi tới nhóm nhỏ học Pháp, trước mặt mười đồng tu, phơi bày vết nhơ của bản thân. Các đồng tu giúp tôi đào tận gốc, tìm nguyên nhân của sai lầm này, đó là chữ “tư”. Đó là vì tư niệm vị ngã vị tư của tôi, dục vọng cá nhân ham muốn hưởng lạc, dẫn đến sai lầm lớn. Tôi biết, đúng là tôi không nhận thức được sai lầm, nhưng “bệnh” là giả tướng, tôi không thừa nhận nó. Tôi lên kế hoạch trả nợ ổn thỏa trước, chồng tôi cũng công nhận rằng làm thế này không tốt, ông ấy muốn làm việc, kiếm tiền nhiều hơn, để trả trước khoản nợ.

Sau khi dàn xếp ổn thỏa sự việc này, áp lực mơ hồ trong tâm trí tôi không còn nữa. Trong tư tưởng không có áp lực nữa, nhưng áp lực của bệnh trên thân thể vẫn chưa thay đổi, có vẻ như càng đau càng dữ dội, toàn thân không ngừng đau nhức, cũng không có giảm nhẹ. Tôi liên tục lăn lộn trên giường, một lúc lại nằm một góc. Tôi không ngủ được, căn bản là không buồn ngủ, đau quá! Khó chịu quá! Nằm tư thế nào cũng không được!

Đối với thống khổ xuất hiện trên thân thể của mình, tôi không coi nó là việc xấu, vì đây là quá trình bản thân tôi từ xấu trở thành tốt. Khi đau dữ dội, tôi liền học “Hồng Ngâm”, học kinh văn. Khi học Pháp, mặc dù mức độ đau đớn không thay đổi, nhưng tôi đã hoàn toàn có thể giữ vững, tôi cảm thấy ngày cũng trở nên ngắn lại, đêm cũng không dài ra nữa. Tôi bắt đầu đi tiểu tần suất lớn! Cái bụng giống như quả cầu khí to của tôi đã dần dần nhỏ lại.

Trong khoảng thời gian này, có tin xấu lại truyền đến. Tôi biết hai đồng tu đang mắc bệnh như tôi, nhưng chỉ trong một tháng, trước sau đều không trị bệnh mà qua đời. Bệnh tình của hai đồng tu này đều nhẹ hơn tôi, khi tôi đang “bệnh nặng”, họ đều có đến thăm tôi. Sau khi các đồng tu tham dự tang lễ của họ thì đều đến thăm tôi, chân thành khích lệ tôi, giúp tôi phát chính niệm, giải thể bức hại của cựu thế lực, các đồng tu thật sự không muốn nhìn thấy tôi bước tiếp theo các cô ấy, ảnh hưởng đến thanh danh Đại Pháp. Các đồng tu hỏi xem tôi nghĩ như thế nào, tôi nói hay là các cô ấy còn phương diện nào chưa làm tốt, có chấp trước hoặc quan niệm mạnh mẽ mà chưa sửa đổi, danh lợi tình chưa buông bỏ, then chốt nhất là không hoàn toàn tín Sư tín Pháp.

Tôi đã giao phó bản thân mình cho Sư phụ rồi. Kết quả như thế nào đi nữa tôi cũng có thể tiếp thụ, không vui không buồn. Tôi biết, những việc xảy ra trên thân của đệ tử Đại Pháp, tuyệt nhiên không phải là ngẫu nhiên. Đó là phản ánh của trạng thái tu luyện của bạn.

Khi thể trọng của tôi giảm đến 90 kg, cảm giác tự thân của tôi rất tốt. Tôi ngồi lên xe điện tiến vào làn sóng khuyên tam thoái cứu người mặc dù chồng tôi ngăn cản gay gắt. Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày tôi đều có thể khuyên khoảng mười người, tám người thoái đảng, thể trọng cũng giảm xuống một cách bình ổn, tôi lấy câu chuyện của bản thân mình làm ví dụ, khuyên tam thoái thật sự có hiệu quả ngay lập tức. Có người thường không chỉ vui vẻ làm tam thoái, mà còn hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Khi một người thường hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” trước mặt tôi, trong tâm tôi sẽ kích động đến mức thật sự là không cách nào biểu đạt được, tôi chỉ phản ứng là nước mắt cứ thế mà tuôn rơi.

Có một lần, tôi đi chợ buổi sáng làm tam thoái, không cẩn thận va quẹt một ông lão. Tôi xuống xe xin lỗi ông lão, ông ấy đấm tôi ngã xuống, không biết đã đấm tôi bao nhiêu đấm, những người hiếu kỳ đứng bên cạnh xem đều thấy rất bất bình, đua nhau chỉ trích rằng ông lão thật quá đáng.

Sau khi bị đánh, tôi đã đau nhức mấy ngày, trên mặt, trên thân chỗ thì xanh, chỗ thì tím. Tôi không hề oán hận ông lão đã đánh tôi, tôi nên làm gì thì làm thôi, đặc biệt là không hề ảnh hưởng tôi giảng chân tướng khuyên tam thoái, những ngày đó số người tôi khuyên thoái, thậm chí còn có xu hướng tăng lên.

Tôi bị bệnh viện nổi tiếng Cáp Nhĩ Tân nhất xác nhận ung thư gan thời kỳ cuối, xơ gan cổ trướng, chỉ sống được ba tháng, vậy mà bây giờ đã hơn ba năm rồi. Tôi có thể tự hào nói rằng “ba việc” mà đệ tử Đại Pháp nên làm, việc nào tôi cũng không chậm trễ. Vài ngày trước tôi nghiêm túc thống kê lại, ba năm vừa qua, số người tôi khuyên tam thoái đã đạt tới năm chữ số. Chuyện gia đình tôi cũng thu xếp ổn thỏa, tôi đảm nhận toàn bộ việc nhà.

Sư phụ đã giảng:

“Tại thời khắc cuối cùng của Chính Pháp, [hãy] tu thật tốt thật thiết thực chính mình, hoàn thành tốt sứ mệnh cứu người;” (Gửi Pháp hội tại Pháp [2017])

Pháp chỉ với nội hàm hồng đại này, đã chỉ rõ phương hướng tinh tấn cho mỗi đệ tử Đại Pháp, tôi nhất định phải tiếp tục dùng sinh mệnh mà Sư phụ đã cho tôi, dùng toàn bộ tinh lực, sức lực làm tốt ba việc, hoàn thành thệ ước tiền sử, để Sư phụ ít lao tâm vì tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/9/8/353484.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/29/166208.html

Đăng ngày 25-1-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share