Bài viết của học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-9-2017] Vào tháng 8 năm nay, tôi nhận được một cuộc gọi từ một cảnh sát ở đồn cảnh sát nơi tôi đăng ký cư trú. Anh ta nói anh đang ở bên ngoài chỗ ở của tôi và muốn nói chuyện về Pháp Luân Công.

Tôi nói: “Tay chân của Giang Trạch Dân đã đàn áp Pháp Luân Công 18 năm qua. Là người ở tuyến đầu của cuộc bức hại, anh biết rõ rằng chúng tôi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Các lãnh đạo của anh, Chu Vĩnh Khang, Lý Đông Sinh đã bị bỏ tù. Tại sao anh vẫn sách nhiễu chúng tôi?”

Như thường lệ, câu trả lời của họ là họ làm theo lệnh [của cấp trên].

Tôi nói với anh ấy: “Tôi đã chuyển đi. Thậm chí nếu anh tới gặp tôi, tất cả những gì tôi có thể nói với anh là ‘Pháp Luân Đại Pháp là tốt.’ Tôi sẽ không nghe theo bất kỳ yêu cầu nào của anh, và cũng sẽ không ký kết gì cả. Anh vẫn nghĩ cuộc gặp này là cần thiết sao?”

Anh ấy vẫn muốn gặp tôi và nghe tôi nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, vì vậy tôi đã đưa địa chỉ cho anh.

Cảnh sát mật đến thăm

Tôi dâng hương trước ảnh Sư phụ và cầu xin Ngài gia trì chính niệm cho tôi. Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi làm tốt và không bỏ lỡ cơ hội nói với họ chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi phát chính niệm trong thời gian dài để thanh trừ tâm sợ hãi, cũng như tâm oán hận và chán ghét mà tôi vẫn nuôi dưỡng bấy lâu.

Có ba cảnh sát đến. Tôi bắt tay chào đón họ nồng nhiệt. Sau đó, tôi thấy một người trong số họ quay phim. Tôi nhanh chóng thôi mỉm cười và nói: “Tôi mời anh tới nhà như khách của mình. Tại sao anh lại làm vậy? Làm như thế là bất hợp pháp. Sao anh không tắt nó đi?” Anh ta nghe theo và chúng tôi đi lên lầu.

Sau khi mời trà, tôi nói với họ rằng việc Chu Vĩnh Khang bị bắt là báo ứng vì bức hại Pháp Luân Công và Giang Trạch Dân sẽ sớm nhận hình phạt thích đáng. Đó là luật nhân quả.

Họ lắng nghe và nhấn mạnh rằng họ chỉ làm theo lệnh.

Tôi nói với họ rằng tôi từng làm lính. Tôi đã quen với việc tuân theo mệnh lệnh. Nhưng, một người cần biết lệnh đó có hợp pháp hay không. Nếu một người thực hiện một lệnh bất hợp pháp, thì người đó cần phải chịu trách nhiệm vì điều đó. Nhất là hiện nay, chính phủ có một chính sách về việc chịu trách nhiệm suốt đời đối với các vấn đề quan trọng.

Tôi nói với họ rằng họ đã thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối cùng tôi gặp họ, và họ không còn hung hăng nữa. Điều này có nghĩa là họ đã minh bạch chân tướng và muốn đối tốt với các học viên. Vì vậy, tôi rất sẵn lòng để trả lời các câu hỏi của họ.

Đặt câu hỏi

Họ muốn biết tại sao tôi lại tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi nói: “Tôi từng làm việc trong quân đội trước khi được chuyển tới làm quản lý ở một công ty dân sự. Tôi từng học tại một học viện quân sự khi còn trẻ. Nhưng vì mắc phải vấn đề nghiêm trọng về tim nên phải bỏ học. Tôi đã chữa trị trong nhiều năm nhưng chẳng đi đến đâu.”

Tôi nói tiếp: “Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1998 và tất cả bệnh tật của tôi đã khỏi mà không cần chữa trị. Tôi không cần phải uống thuốc hay tiêm trong suốt 20 năm qua.”

Một cảnh sát hỏi quanh quẩn về cuộc đàn áp mà Giang Trạch Dân phát động.

Tôi trả lời: “Anh đang nói đến cuộc đàn áp Pháp Luân Công của Giang Trạch Dân, các học viên đều nói với anh rằng Trời sẽ diệt Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ), hãy thoái xuất khỏi ĐCSTQ để được cứu. Sự thật là việc ĐCSTQ diệt vong là không thể tránh khỏi.”

Một cảnh sát cười và nói rằng anh ta không tin vào Thần. Tôi thuyết phục anh nên thay đổi cách nhìn nhận, tin vào chân tướng mà các học viên nói cho anh và thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Sau đó, họ yêu cầu tôi bày tỏ quan điểm về các lãnh đão hiện nay và Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ 19 của Đảng Cộng Sản.

Tôi trả lời: “Chính quyền và các lãnh đạo hiện nay không đàn áp Pháp Luân Công. Họ không muốn đàn áp Pháp Luân Công. Bức hại hiện tại vẫn tiếp diễn là do các thế lực còn lại của Giang Trạch Dân và Chu Vĩnh Khang thực hiện. Tập Cận Bình và Lý Khắc Cường [hiện là chủ tịch và thủ tướng] không chỉ không đàn áp Pháp Luân Công, mà họ còn bắt Chu Vĩnh Khang và Lý Đông Sinh. Tôi hoan nghênh họ ở điểm này. Còn về Đại hội toàn quốc lần thứ 19, tôi không có gì để nói, vì các học viên không tham gia chính trị.”

Tôi nói tiếp: “Mặc dù chúng tôi không tham gia chính trị, nhưng tôi biết rõ tất cả những gì về Đảng, vì công tác của tôi liên quan đến chính trị khi còn trong quân đội. Tôi đã nghiên cứu chủ nghĩa Mác-Lênin, vì vậy tôi hy vọng anh sẽ sáng suốt và không đi theo vết xe đổ của những tay sai của Giang Trạch Dân.”

“Bộ Công an không tuyên bố rằng Pháp Luân Công là tà giáo. Điều đó có nghĩa cuộc đàn áp Pháp Luân Công trong hơn 18 năm qua không có cơ sở pháp lý. Nó là phạm pháp.” Tôi đã cho họ xem những công bố của Bộ Công an và họ rất bất ngờ. Tôi khuyên họ hãy đọc thêm về nó trên mạng.

Câu hỏi cuối cùng họ hỏi là gia đình tôi cảm thấy thế nào khi tôi tu luyện Pháp Luân Công.

Vợ tôi liền trả lời: “Để tôi nói! Thứ nhất tu luyện Pháp Luân Công cải thiện sức khỏe ông ấy. Thứ hai, ông ấy không còn nóng tính. Chỉ cần hai điểm ấy thôi cũng đủ cho thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.”

Ba cảnh sát mỉm cười, đứng dậy và rời đi sau khi chúng tôi bắt tay nhau.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/9/7/353450.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/17/166093.html

Đăng ngày 14-1-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share