Bài viết của phóng viên Minh Huệ ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-12-2017] Một bé gái ở thành phố Nhạc Xương đã cố gắng cùng mẹ suốt nhiều tháng trời nhằm giải cứu bố em ra khỏi trại tạm giam. Nhưng đến ngày 7 tháng 12 năm 2017, ngày sinh nhật lần thứ 11 của cô bé, bố em vẫn bị giam cầm.

Ngày 25 tháng 5 năm 2017, ông Lương Kiếm Quân, 49 tuổi, bị bắt giữ vì không từ bỏ Pháp Luân Công, một môn tu luyện tinh thần đang bị chế độ cộng sản Trung Quốc đàn áp.

df2b4197dc136f1bb25e4c0d2172f095.jpg

Ông Lương Kiếm Quân

Chính quyền địa phương tiếp tục sách nhiễu vợ và con gái ông Lương vì những nỗ lực của họ nhằm đòi lại công bằng cho ông. Một lần, khi cô bé đang ở nhà một mình thì một nhóm người của Ủy ban khu phố xuất hiện và đập cửa. Cô bé đã rất hoảng sợ sau lần đó.

Ngày 7 tháng 11 năm 2017, ông Lương, một cựu giáo viên của trường dạy nghề Nhạc Xương, bị đưa ra tòa. Vợ và con gái ông bị cấm vào tòa án, trong khi hơn hai chục người lạ mặt lại được phép tham gia phiên xét xử.

Thẩm phán Khâu Huy Hoa đã hoãn lại phiên xét xử mà không đưa ra phán quyết nào. Ông ta từ chối gặp vợ và con gái ông Lương sau phiên xét xử và ra lệnh cho họ ra khỏi tòa án mỗi lần họ tới đó.

Vợ ông Lương, bà Tào Lệ Bình, đã viết một lá thư cho thẩm phán Khâu chia sẻ trải nghiệm của bà và chồng trong khi tu luyện Pháp Luân Công và thúc giục ông Khâu thả chồng bà. Một nhân viên an ninh đồng cảm đã chuyển lá thư cho chánh án tòa án Lý Phương. Ông ta đã khiển trách người nhân viên này sau khi đọc bức thư.

Phần trích dẫn bức thư của người vợ gửi tới thẩm phán

Tôi biết ông rất bận rộn, nhưng tôi chân thành hy vọng rằng ông sẽ đọc câu chuyện của tôi.

Vào một ngày tháng 10 năm 2004, tôi ăn hai bát súp và bị đau bụng cấp tính ngay sau đó. Tôi chạy vào nhà vệ sinh và rất kinh hoàng khi thấy bồn vệ sinh đầy máu. Tôi cảm thấy vô cùng chóng mặt, yếu ớt và nhận ra rằng mình đã bị ngộ độc thực phẩm.

Không có ai ở bên cạnh vào lúc này, nhưng tôi chợt nhớ lại những gì chồng tôi luôn bảo tôi nghĩ đến khi gặp nguy hiểm, niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi vẫn luôn hoài nghi nhưng tôi đã niệm câu này suốt đêm. Sáng hôm sau, tôi đã hoàn toàn mạnh khỏe.

Năm 2010, tôi lại có một mối lo khác về sức khỏe khi chồng tôi đang làm việc tại một thành phố khác vào thời điểm đó. Tôi đột nhiên bất tỉnh và tỉnh dậy ba ngày sau đó khi nghe thấy chồng tôi đang niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi được biết là mình bị suy thận và đã hôn mê suốt 48 tiếng đồng hồ.”

Bác sĩ khuyên tôi nên nghỉ ngơi tại nhà, vì không có phương pháp điều trị nào để cải thiện tình trạng của tôi. Mắt tôi bị tổn thương do các vấn đề về thận. Tôi cảm thấy cơ mình đang bị hành hạ bởi những cơn đau triền miên. Mặc dù tôi thường hay mắng chửi như tát nước vào mặt chồng mình, nhưng ông ấy không bao giờ phàn nàn dù chỉ một lần. Ông làm việc chăm chỉ để đỡ đần gia đình, nhưng các khoản chi phí y tế của tôi đã nhanh chóng làm cạn kiệt tiền tiết kiệm của chúng tôi.

Tôi đã mất hy vọng vào cuộc sống, nhưng chồng tôi vẫn tiếp tục dựa vào các nguyên lý của Pháp Luân Công để khích lệ tôi. Ông không giống như những người được-gọi-là học viên Pháp Luân Công mà tuyên truyền của nhà nước miêu tả. Tôi bắt đầu muốn tìm hiểu thêm về Pháp Luân Công. Các sách Pháp Luân Công của chồng tôi đã bị cảnh sát tịch thu, nhưng may mắn thay, vào năm 2012 tôi lại tìm thấy một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đọc xong trong ba ngày và hối hận vì tôi đã không bước vào tu luyện Pháp Luân Công sớm hơn.

Mắt tôi bắt đầu chảy ra rất nhiều dịch. Và sau khoảng một tuần đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi có thể thấy mọi thứ rõ ràng. Tôi đã không uống thuốc kể từ đó, nhưng tôi vẫn khỏe mạnh.

Nếu không có những trải nghiệm của riêng mình, tôi sẽ không thể hiểu tại sao các học viên Pháp Luân Công như chồng tôi lại kiên định với việc giữ vững đức tin của họ như vậy.

Chồng tôi thường tự nguyện dạy thay cho các giáo viên khác hoặc thực hiện các công việc mà không ai muốn làm. Tôi thường phàn nàn rằng ông không dành đủ thời gian cho vợ con, nhưng bây giờ tôi đã hiểu ông.

Ông cũng rất hòa thuận với các anh chị em vợ. Chúng tôi không nói với mẹ chồng đã 80 tuổi về việc chồng tôi bị bắt, và ngày nào bà cũng mong ngóng con trai mình tới thăm.

Chồng tôi không vi phạm bất kỳ luật lệ nào. Tôi hy vọng ông, là một thẩm phán, có thể thả chồng tôi ra để gia đình tôi được đoàn tụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/23/358197.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/27/166899.html

Đăng ngày 12-1-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share