Bài viết của một học viên ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 15-10-2017] Thời gian gần đây một vài học viên trong khu vực chúng tôi đã qua đời. Tôi muốn chia sẻ thể ngộ của mình về sự việc này.

Tôi tin rằng nguyên nhân gốc rễ của việc không tu luyện vững chắc là do chưa thực sự tín Sư tín Pháp.

Nhiều học viên đã dành rất nhiều thời gian làm các hạng mục Đại Pháp, nhưng thử hỏi họ dành bao nhiêu thời gian cho việc đọc Pháp? Ngoài ra, còn có một sự khác biệt rất lớn giữa học Pháp và học Pháp tốt. Khi chúng ta làm các việc mà không tu luyện vững vàng, thì cũng giống như người thường đang làm các việc Thần Thánh mà thôi.

Hướng nội là cần thiết

Mặc dù học viên Nhạc làm ba việc và học Pháp tốt, anh ấy đã bị thương trong một vụ tai nạn xe hơi và qua đời ngay sau đó. Tôi nhớ rằng khi anh ấy đọc Pháp, anh ấy sử dụng một cái nẹp lưng để ngồi cho thẳng vì lưng anh bị đau. Anh cũng thường xuyên đo huyết áp của mình. Một lần khi máy đo không chính xác, anh không ngộ mà lại đến bệnh viện để điều chỉnh lại. Khi được hỏi sao anh lại có thuốc ở nhà, anh nói đó là thuốc cho người khác. Bất cứ khi nào đồng tu cố gắng nói chuyện với anh, họ chưa nói được một câu thì anh đã luôn có sẵn vô vàn lý do.

Điệp khúc phổ biến của anh là “Không, không như anh nghĩ đâu, nó không phải như vậy …vấn đề ở đây là sự việc ấy xảy ra như thế, lúc đó tôi đã nghĩ rằng …tôi không còn cách nào khác” v.v. Cho dù thế nào, anh không bao giờ nhận ra lỗi của bản thân mình. Quan niệm con người đã phong bế anh khiến anh không thể sáng suốt, ngăn không cho phía Thần của anh chính Pháp, và đã cho phép các tầng nhân tố tà ác tích tụ lại cho đến khi lấy đi sinh mệnh của anh.

Khi Mai, một học viên khác có các triệu chứng bệnh tật, các học viên đã nhắc cô hướng nội. Cô nói: “Tôi phải hướng nội tìm gì chứ? Tôi đang tu luyện khá là tinh tấn. Tôi không thể tìm ra bất cứ điều gì!” Thật là nguy hiểm khi một học viên ôm giữ những chấp trước của mình và không chịu hướng nội.

Sư phụ giảng:

“Đối với người tu luyện, hướng nội là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Có một học viên khác trong nhóm học Pháp của chúng tôi, cô ấy chỉ có thể ngồi song bàn được một giờ, ít thời gian nhất trong nhóm chúng tôi. Có lần tôi từng nói với cô rằng những người khác có thể ngồi song bàn trong vòng một tiếng rưỡi và hỏi liệu cô có thể sẵn sàng đương đầu với thử thách và tăng sức chịu đựng của mình không. Cô ấy đồng ý. Chỉ sau một tuần, cô ấy đã làm được. Khi đối diện với lời khuyên kiểu như vậy, một số người háo hức tiến lên cho dù biết là khó khăn, do đó, họ có thể tinh tấn hơn.

Thêm minh bạch nhờ chính niệm chính hành

Đôi chân của học viên Phong bị sưng lên. Nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ và chính niệm của các đồng tu, cô ấy đã vượt được quan khảo nghiệm sinh tử, qua suốt chín ngày không ăn không uống không ngủ. Tuy nhiên, khi cô cảm thấy khỏe, cô đã buông lơi, và nghiệp bệnh đó lại quay trở lại. Đôi chân cô sưng lên và tê cứng, còn mặt cô tái đi. Đôi mắt cô đầy lo lắng và bất lực trước sự bức hại của cựu thế lực thay vì niềm khát khao được sống và tin tưởng vững vàng vào Sư phụ và Pháp. Tôi đã không thể chịu được cảnh tượng đó và nói với cô: “Chỉ cần chúng ta kiên định tín Sư tín Pháp, không có khổ nạn nào mà không thể vượt qua.”

Các học viên khác nhắc nhở cô ấy học Pháp và luyện công thường xuyên hơn để có chính niệm mạnh mẽ, và phủ định an bài của cựu thế lực. Cô ấy nhất trí với mọi lời gợi ý. Tuy nhiên, chỉ một câu nói của cô đã cho thấy tình trạng thật của cô: “Tôi không thể làm gì hơn để ngăn cản cựu thế lực. Tôi đang chờ Sư phụ thanh lý những khổ nạn cho tôi.”

Cô từng nói: “Tôi đã cầu Sư phụ giúp đỡ. Tôi đã làm ba việc. Sao tôi không thấy bất kỳ cải biến nào cả? Tại sao lại có tác dụng gì nhỉ?” Với tâm truy cầu và mong muốn mọi thứ được cải biến một cách nhanh chóng, làm sao một người có thể khá lên được? Ôm giữ những quan niệm này khi cố gắng tống khứ những chấp trước và học Pháp không thể hiện được sự đột phá từ bên trong. Nếu một người bị mắc kẹt trong những chấp trước trong một thời gian dài, nó có thể trở thành sơ hở cho cựu thế lực lợi dụng.

Cô Phong cũng cho biết trong hơn mười năm cô tu luyện chưa từng có khảo nghiệm nào. Khi tôi hỏi liệu những xung đột mà cô có với chồng cô có phải chính là khảo nghiệm không, cô ấy nói không. Khi tôi hỏi cô coi thế nào là khảo nghiệm, cô nói khổ nạn của cô hiện nay là một khảo nghiệm. Cô chỉ xem những khổ nạn lớn là khảo nghiệm mà bỏ qua tu luyện tâm tính hàng ngày.

Sư phụ giảng:

“…có nhiều người bước đi quả thực rất không tốt, không ngừng phạm phải các dạng các loại sai lầm, thậm chí đã thành quen như thế, không coi đó là gì đáng kể; ngay cả ma nạn tới rồi cũng không biết vấn đề là ở đâu, thành quen đi rồi, cảm thấy đều là chuyện nhỏ. Tu luyện ấy, thế nào gọi là ‘vô lậu’? Không có chuyện nhỏ đâu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ Quốc 2015)

Khi một người mang đầy Thần niệm, chư Thần sẽ gia cường cho họ và không có chỗ cho tà ác ẩn náu. Tại sao Sư phụ rất nhiều lần yêu cầu chúng ta học Pháp nhiều hơn. Đó chính là Pháp của vũ trụ – tâm mang Pháp nhiều hơn chẳng phải là tốt hơn sao? Đối với một người trên con đường thành Thần lại bị kiểm soát bởi cựu thế lực và những quan niệm như “Điều này không làm được, điều kia không tốt, tôi không chịu được điều đó, tôi không tiện làm việc này” v.v. Thật đáng tiếc biết bao! Những quan niệm đó khiến chúng ta không nhận ra chân ngã của mình và làm cho chúng ta khó mà thoát khỏi chúng. Tôi chân thành hy vọng rằng cô Phong có thể tìm thấy chân ngã và củng cố chính niệm của mình.

Học viên Đông có các triệu chứng bệnh tật, và tình trạng của bà lúc tốt lúc xấu. Bà đã quá yếu đến mức không thể đi lại và thiếu chính niệm ngay cả khi ở cạnh đồng tu. Khi họ bảo bà ăn, bà nói: “Đừng làm tôi tổn thương.” Bà coi việc ăn uống như thể làm hại bà. Bất cứ khi nào học viên đi khỏi, bà lại yếu đuối và mất phương hướng. Bà đã phải nhập viện và qua đời chỉ sau đó vài ngày. Trước khi bà qua đời, bà thường nói: “Tôi không còn muốn sống chút nào nữa. Tôi sắp được gặp Sư phụ rồi.” Đó chẳng phải bà đang để cho cựu thế lực có cớ bức hại bà hay sao?

Tác giả một bài báo đăng trên trang web Minh Huệ chia sẻ những kinh nghiệm của bà trong khi vượt quan nghiệp bệnh. Khi bà bị đau dữ dội, bà đã đọc ba bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày và luyện công hai lần một ngày. Theo tôi thấy, thực tế bà đã dành cả ngày đắm mình trong Pháp. Do vậy tà ác không có lí do gì để bức hại bà. Bà có chính niệm mạnh mẽ, không thừa nhận bức hại, và làm những gì bà cần làm mỗi ngày. Chỉ trong vài ngày, bà trở lại trạng thái bình thường.

Loại bỏ sự dựa dẫm vào điều phối viên

Trong suốt 18 năm qua, Sư phụ đã cho chúng ta biết bao cơ hội để trưởng thành, qua đó chúng ta lẽ ra phải trở nên độc lập và hình thành một chỉnh thể nhằm tăng cường sức mạnh tổng thể của chúng ta. Liệu chúng ta có cần hỏi điều phối viên về mọi sự việc không? Mỗi học viên có thể tự giải quyết các việc dựa trên Pháp và bước đi con đường tu luyện của chính mình. Sư phụ an bài từng con đường cho mỗi học viên, chứ không phải cho người điều phối.

Một số học viên cảm thấy rằng các điều phối viên có thế mạnh ở một lĩnh vực nào đó, họ tu luyện tinh tấn và có chính niệm mạnh mẽ. Một bài chia sẻ đã đề cập rằng một điều phối viên không phải là người phụ trách, người cha người mẹ, hay một người thầy. Một điều phối viên cũng cần giữ tâm trí thanh tỉnh, luôn kiểm soát được thái độ của mình, trở thành một phần của chỉnh thể, và đồng hóa với Pháp để đề cao tâm tính của mình cũng như tu luyện bản thân thật tốt. Nếu mọi người đều hỏi ý kiến điều phối viên, sẽ khiến họ tốn rất nhiều thời gian và làm cho họ khó học Pháp tốt và giữ tâm trí thanh tỉnh.

Những chấp trước vào sự dựa dẫm và thần tượng hóa này có thể làm cho vị điều phối viên đó phát triển tâm hoan hỉ và hiển thị, có nguy cơ gây ra những tổn thất to lớn hơn.

Mỗi học viên trong chúng ta cần có trách nhiệm hợp tác với nhau một cách suôn sẻ và bổ khuyết cho nhau. Nếu từng cá nhân không tu luyện tốt, nó có thể gây tổn hại cho điều phối viên và quay trở lại ảnh hưởng đến toàn bộ nhóm các học viên địa phương.

Xem xét từng ý từng niệm

Tại sao Sư phụ yêu cầu chúng ta chú ý đến từng ý từng niệm của mình? Thể ngộ của tôi là mỗi ý niệm đều là một khảo nghiệm. Để có thể tu từng ý từng niệm, chúng ta cần phải học Pháp tốt. Nếu tâm trí của một người tràn ngập Pháp, quan niệm con người sẽ không thể can nhiễu họ được. Nếu một người đánh giá mọi thứ theo pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn, tâm trí của họ sẽ đầy chính niệm. Bất kể người đó làm điều gì cũng là dựa trên Pháp.

Chúng ta nên nhìn nhận mọi sự việc với tâm thái và từ bi của một người tu luyện. Nếu chúng ta làm điều gì đó không tốt, chúng ta nên hướng nội. Thay vì bị mắc kẹt và tự trách mình, chúng ta nên tiến lên một cách tinh tấn. Chúng ta có thể chấp nhận những lời chỉ trích và chính lại bản thân mình.

Mọi sự việc chúng ta gặp phải trong tu luyện đều là hảo sự, do đó chúng ta không nên cố gắng che dấu chấp trước của mình hoặc tìm lý do biện minh cho chúng. Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Mong rằng mọi người về nhà hãy tranh thủ thời gian để thực tu.” (Bài giảng thứ chín)

Tôi viết bài chia sẻ này cũng là cho bản thân mình. Tôi vẫn còn có rất nhiều chấp trước cần phải tu bỏ. Trước khi Chính Pháp kết thúc, chúng ta đừng chờ đợi mà hãy tu luyện một cách vững vàng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/15/355494.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/28/166910.html

Đăng ngày: 10-1-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share