Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-11-2017] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997 khi tôi 12 tuổi. Năm nay tôi 32 tuổi. Tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm và thể ngộ mà tôi đã đạt được thông qua quá trình tu luyện của mình.

Gia đình bắt đầu tu luyện

Cha mẹ tôi ly hôn khi tôi mới được ba tuổi. Tôi sống cùng với mẹ và bà làm nghề bán rong tại một chợ nông sản. Bà ngoại tôi chăm sóc cho tôi khi mẹ đi làm. Ba người chúng tôi nương tựa vào nhau.

Thu nhập của mẹ tôi chỉ đủ để nuôi sống chúng tôi. Một ngày, khi bà đi lấy hàng để nhập kho, bọn cướp đã tấn công bà. Bà đã bị thương qua khổ nạn lần này và rất khó để có thể bình phục.

Các bác sỹ nói với bà rằng bà đã bị rối loạn hệ thần kinh và không có phương cách nào để chữa trị. Khi bệnh tình trở nên tồi tệ hơn, mẹ tôi đã phải nằm liệt giường mà không thể chăm sóc được cho bản thân. Tính mạng của bà đang bị đe dọa. Bà đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Bởi vì bà ngoại tôi đã già, mẹ tôi đã phải nhờ anh trai của bà nuôi dạy tôi. Gia đình tôi điêu đứng bởi tình cảnh của bà và chúng tôi không thể chấp nhận được rằng hoàn cảnh của mình lại thảm hại như thế này. Khi một trong những người bạn của mẹ tôi biết được chuyện này, bác ấy đã đến nhà tôi và khuyên bà hãy thử tập khí công. Trong bốn năm, mẹ tôi rất kiên trì luyện khí công. Tình trạng của bà có tiến triển nhưng vẫn chưa được giải quyết triệt để.

Một ngày, chị gái của bà ngoại đến thăm chúng tôi. Bà kể với mẹ tôi về Pháp Luân Đại Pháp và nói, “Pháp Luân Đại Pháp có hiệu quả đặc biệt đối với sức khỏe và thể lực.” Mẹ tôi không tin vì vậy bà ấy đã nói với bà ngoại của tôi. “Hãy để chị dạy em các bài công pháp này để em có thể dạy cho cháu.”

Bà đưa cho mẹ tôi một hộp băng cassette các bài giảng Pháp của Sư phụ. Chị gái của bà tôi đã gần 70 tuổi và đã phải đi một chặng đường rất dài để đến thăm chúng tôi. Mẹ tôi không thể từ chối bà nên đã đồng ý học và luyện công.

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, ngay khi mẹ tôi bắt đầu luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, bà cảm thấy rất dễ chịu và thoải mãi. Có lẽ bà có tiền duyên với pháp môn. Ban đầu mẹ tôi nghe các băng giảng trong khi bà luyện công. Khi bà nghe Sư phụ giảng rằng Ngài đang tịnh hoá thân thể cho những ai chân chính tu luyện, ngay lập tức mẹ tôi nói rằng, “Sư phụ, con chỉ muốn được trở thành đệ tử của Ngài và tu luyện chân chính.” Trong vòng 7 ngày, tất cả mọi bệnh tật của bà đều biến mất. Bà cảm thấy vô cùng thoải mái và thực sự trải nghiệm được cảm giác thanh thoát nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, không lâu sau khi bắt đầu luyện công, mẹ tôi đã bị chẩn đoán có một khối u trong một lần kiểm tra định kỳ. Trước sự kinh ngạc của chúng tôi, khối u đã biến mất sau khi mẹ tôi luyện công chỉ trong bốn tháng bảy ngày. Bà ngập tràn lòng biết ơn đối với Pháp Luân Đại Pháp cùng Sư phụ và bà đã bật khóc vì sung sướng.

Sau đó tôi và bà ngoại bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp bởi vì chúng tôi đã được chứng kiến sự hồi phục kỳ diệu của mẹ. Bà ngoại tôi có sức khỏe kém trước khi bà bắt đầu tu luyện và bà thường phải dùng thuốc. Ban đầu, cho dù luyện công nhưng bà vẫn dùng thuốc. Sau khi học Pháp, bà đã dần dần ngộ ra. Một ngày, bà đã dừng uống thuốc và vứt bỏ hết số thuốc còn lại. Sau đó, tất cả các triệu chứng về tim, khớp, huyết áp cao và các vấn đề về thận của bà đều đã được giải quyết. Kể từ đó bà không còn dùng bất kể một viên thuốc nào nữa.

Năm đó tôi 12 tuổi. Tôi không nghĩ đến việc đạt được bất kể điều gì qua việc học Pháp. Tôi chỉ cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp thật vĩ đại và rằng tôi muốn tu luyện. Qua việc học Pháp, tôi biết cần phải đặt yêu cầu nghiêm khắc đối với việc tu luyện tâm tính của mình và tuân theo chỉ đạo của Chân-Thiện-Nhẫn đồng thời biết nghĩ cho những người khác.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, thứ hạng của tôi đã được tăng lên. Điểm số của tôi từ hạng trung bình đã tăng lên hạng hai. Kể từ khi còn nhỏ, tôi luôn bị đau dạ dày sau khi ăn sáng. Tôi còn bị hơi thở hôi và môi của tôi bị nứt nẻ vào mùa thu và mùa xuân. Tất cả những vấn đề này đều biến mất. Từ khi học tiểu học, tôi đã có rất nhiều tóc bạc. Các bạn cùng lớp đã khuyên tôi hãy ăn hạt vừng đen hay hạt đỗ đen. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tóc bạc của tôi đã trở thành đen. Chứng đau đầu của tôi cũng đã biến mất. Tôi đã chứng kiến điều mà Sư phụ giảng, “vô cầu nhi tự đắc.” (Giảng Pháp tại Sydney)

Bước đi trên con đường mà Sư phụ an bài

Trong kỳ thế vận hội Bắc Kinh, rất nhiều học viên đã bị bắt giữ trong một chiến dịch quy mô lớn của cảnh sát. Điểm sản xuất tài liệu Pháp Luân Đại Pháp tại nhà tôi đã trở thành mục tiêu. Mẹ tôi đã cố gắng trốn thoát được nhưng tôi đã bị đưa đến đồn công an. Khi đó tôi 22 tuổi. Ban đầu, tôi rất sợ. Cảnh sát rất hung hăng nhưng tôi từ chối trả lời bất cứ câu hỏi nào của họ. Tôi tỏ ra rất dũng cảm nhưng trên thực tế tôi có tâm tranh đấu. Ngày thứ hai, tôi đã bị cùm và bị còng tay. Trưởng đồn công an đã sốc điện vào tai và những vùng nhạy cảm trên thân thể của tôi. Tôi đã bị nhốt vào một căn phòng nhỏ và bị còng tay vào một cái giường sắt. Tôi đã bị cấm ngủ. Cả tay và chân tôi bị cột chặt vào ghế mà tôi không thể cử động được.

Người ta thay nhau thẩm vấn tôi, hỏi xem tôi lấy máy in và tài liệu ở đâu và chúng tôi đã liên lạc với ai. Tôi quyết tâm rằng mình sẽ không cung cấp bất cứ cái tên nào. Cùng lúc đó, tôi phát chính niệm và hướng nội. Khi chính niệm của tôi trở nên mạnh hơn, tôi có thể cảm thấy nhân tố tà ác trong những không gian khác đang bị giải thể. Cảnh sát đã bớt hung hăng hơn và một vài viên sỹ quan còn thay đổi thái độ của họ.

Tôi là học viên trẻ nhất bị bắt giữ. Sau này một số viên sỹ quan nói rằng tôi đã không màng đến sinh tử và nói họ vô cùng kính trọng tôi. Tôi nghĩ: “Đại Pháp là vĩ đại và chân chính nhất. Không có gì sai khi học Đại Pháp. Chúng ta là những người chân chính nhất trong vũ trụ này, chúng ta có Sư phụ và Đại Pháp, chúng ta phải sợ điều gì nữa đây?” Như Sư phụ đã giảng:

“Đại Giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”
(“Chính niệm chính hành” trích Hồng Ngâm II)

Tôi đã thực sự buông bỏ sinh tử. Tôi nhớ rất rõ một trải nghiệm: Một viên sỹ quan rất tàn nhẫn đã lạm dụng tôi rất nhiều lần. Anh ta nâng cánh tay tôi lên và còng tay tôi lên tường. Để tránh để lại sẹo, anh ta đã quấn khăn cứng quanh cổ tay tôi và nó đã đâm vào da tôi như những mũi kim. Tôi khó mà có thể chịu đựng được sự đau đớn này. Tôi đã bị cấm ngủ trong nhiều ngày. Bởi vì tôi bị cột vào trong một chiếc ghế sắt một thời gian dài, cẳng chân và bàn chân của tôi đã bị sưng lên và thậm chí giầy của tôi đã bị căng và bục ra bởi đôi bàn chân bị sưng.

Thời gian dần trôi: Nó quả thật vô cùng thống khổ và tôi không biết mình đã ở đó bao lâu rồi. Tôi không cảm thấy hằn thù đối với viên sỹ quan tàn độc này. Thay vào đó, tôi cảm thấy thương hại cho anh ta. Tôi biết rằng anh ấy đã bị đầu độc bởi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ngay khi tôi xuất ra niệm này, thái độ của anh ta đã thay đổi. Anh ta đã hạ tôi từ trên tường xuống và đặt một chiếc ghế cao dưới chân tôi để giúp cho máu được lưu thông. Sau đó anh ta nói với tôi rằng anh ta nghĩ Pháp Luân Đại Pháp thật vĩ đại.

Tôi bị giữ tại đồn cảnh sát trong bảy ngày, trong suốt khoảng thời gian đó tôi hầu như không chợp mắt được. Tôi không nhận ra rằng mình cần phải phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực. Mặc dù tôi không nói ra tên của bất cứ ai, tôi đã nói với họ về hạng mục Đại Pháp mà tôi làm. Kết quả là tôi đã bị chuyển đến một trại tạm giam.

Trong trại tạm giam, tôi đã gặp rất nhiều học viên. Họ nhắc tôi hãy phát chính niệm nhiều hơn và nhẩm thuộc Pháp. Ngay lập tức tôi nhận ra rằng – tôi không thuộc về nơi này và tôi cần phải ra ngoài. Ngoài thời gian ăn và ngủ, tôi dành thời gian học Pháp, phát chính niệm và luyện công với các đồng tu. Ở nhà tôi chưa bao giờ học thuộc Pháp. Tuy nhiên, ở trong trại giam, tôi đã có thể học thuộc Pháp một cách nhanh chóng. Các đồng tu đã đọc phần “Chủ ý thức phải mạnh” (Chuyển Pháp Luân) một hoặc hai lần và tôi đã có thể đọc thuộc phần đó. Thường khi họ chỉ cần đọc câu đầu, ngay lập tức tôi đã biết được câu tiếp theo. Tôi cảm thấy rất phấn chấn bởi vì tôi biết Sư phụ đang trợ giúp và khích lệ tôi.

Khi tôi học thuộc ngày càng nhiều đoạn Pháp, tôi càng trở nên minh bạch hơn rằng mình cần phải ra khỏi đây. Tôi phải bảo trì chính niệm và phủ nhận an bài của cựu thế lực vào mỗi thời khắc đồng thời bước đi trên con đường mà Sư phụ an bài cho tôi. Tôi từ chối làm theo bất cứ yêu cầu nào của trại giam. Tôi từ chối tuân theo mọi chỉ thị bởi vì tôi không phải là một tù nhân.

Một ngày, một số viên sỹ quan cao cấp đã đến để kiểm tra nhà tù. Tất cả các học viên đều được yêu cầu phải mặc đồng phục tù nhân nhưng chúng tôi đã từ chối. Tuy nhiên, vào ngày kiểm tra, người phụ trách nhóm của chúng tôi đã bảo chúng tôi mặc quần áo đồng phục. Các học viên khác bắt đầu mặc đồng phục. Bởi vì tôi là người duy nhất từ chối, tôi đã trở thành mục tiêu và tôi đã bị tát rất mạnh vào mặt. Các học viên khác cảm thấy rất chán nản và nói rằng họ đã làm không tốt và để tôi phải gánh chịu phần lớn việc bị hành hạ. Tôi không đổ lỗi cho họ, chỉ hy vọng rằng họ sẽ làm tốt hơn trong lần sau. Tôi nhận ra rằng từng bước từng bước chúng ta phải phủ nhận an bài của cựu thế lực. Chỉ như vậy chúng ta mới có thể bước đi trên con đường Sư phụ an bài.

Đêm hôm đó, tôi mơ thấy một dải đất cằn cỗi đột nhiên biến thành một thảm cỏ với đầy cỏ xanh và sống động. Tôi biết rằng mình đã hành xử phù hợp với lý của thần và Sư phụ đã điểm hoá cho tôi.

Trong một lần kiểm tra khác, chúng tôi bị yêu cầu chuyển đến một phòng dành cho những tù nhân có án tù dài. Chúng tôi đã từ chối. Chúng tôi hứa với nhau rằng chúng tôi sẽ làm tốt trong lần này. Tất cả chúng tôi đều kiên định và không ai động tâm cả. Người phụ trách buồng giam đã gây áp lực lên chúng tôi trong một thời gian dài nhưng không ai dao động. Cuối cùng cô ta đã gọi một số lính canh kéo chúng tôi đến một buồng giam khác. Khi tôi thấy hai viên sỹ quan kéo chúng tôi đi, tôi đã cầu xin Sư phụ trợ giúp. Bất chấp mọi sự kháng cự của tôi, tôi vẫn bị kéo lê sang một buồng giam khác và bị ném mạnh xuống sàn đất. Đầu của tôi bị đập vào góc khung gỗ bên cạnh giường. Tù nhân ở đó rất sợ hãi và bật khóc. Nếu không nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã có thể bị thương nghiêm trọng.

Một học viên khác bị đau và bắt đầu run rẩy. Lính canh trở nên do dự. Tôi nghe thấy một nữ tù nhân nói với người phụ trách buồng giam: “Hãy để họ về phòng của họ đi nếu không có thể họ sẽ tuyệt thực đấy.” Chúng tôi vẫn chưa nghĩ đến việc tuyệt thực. Nhưng ngay khi cô ấy nói rằng chúng tôi được phép trở về một buồng giam khác. Tôi biết rằng bởi vì chúng tôi đã đi đúng đường, Sư phụ đã trợ giúp cho chúng tôi.

Khi vụ việc của tôi được đệ trình lên sở cảnh sát và viện kiểm sát, tôi đã bị thẩm vấn vài lần. Tôi nói với họ rằng tôi đã bị lạm dụng như thế nào tại đồn cảnh sát. Họ đã ghi chép lại. Khi ông ấy nghe những lời cáo buộc của tôi, một viên chức đã bị sốc bởi sự tàn bạo. Thực tế, nếu đó không phải là điều mà tôi trực tiếp trải nghiệm, bản thân tôi cũng khó mà có thể tin được.

Ở đây, tôi muốn nói với các viên cảnh sát và những người lính canh rằng tất cả học viên chúng tôi đều là những người tốt. Đừng thỏa hiệp về phương diện đạo đức để đổi lấy sự thăng tiến và tiền bạc.

Sau năm tháng chín ngày trong trại giam, tôi đã được tự do. Trên bề mặt, dường như gia đình tôi đã giải cứu tôi. Tuy nhiên, tôi biết rằng chính Sư phụ mới là người quyết định.

Trở thành một chuyên gia trong công tác để chứng thực Đại Pháp

Đầu năm 2009, tôi từ trại giam trở về nhà và tôi bắt đầu tìm kiếm một công việc. Ban đầu, việc tìm kiếm của tôi không được thuận lợi và tôi đã phải thay đổi công việc nhiều lần.

Một ngày, tôi đã được tuyển dụng vào vị trí bán hàng. Lãnh đạo công ty đã phỏng vấn tôi và hỏi một số câu hỏi ví dụ như gia đình tôi gồm những ai. Tôi nói với ông ấy rằng tôi lớn lên trong một gia đình bố mẹ ly hôn và tôi sống với mẹ. Ông ấy thẳng thắn nói rằng một người trưởng thành trong một gia đình với bố mẹ ly hôn thường không tốt về mặt giao tiếp và ít có khả năng để xử lý các mối quan hệ phức tạp giữa các cá nhân. Ông ấy đã không nhận tôi, nghĩ rằng tôi không phù hợp với vị trí bán hàng. Tôi cảm thấy khá buồn. Khi tôi về nhà, mẹ tôi phàn nàn và lo lắng rằng liệu tôi có thể tìm được một công việc hay không. Tôi bị áp lực rất lớn. Tôi nhớ rằng mình là một học viên và nói, “Con xin Sư phụ hãy an bài cho con.”

Một ngày khi tôi đang ra khỏi một hội chợ việc làm thì có một người đột nhiên hỏi tôi, “Cô đang đi tìm việc phải không?” Đây là cách mà tôi có được vị trí công việc hiện tại của mình và tôi làm công việc này được gần tám năm. Sự thù thắng của Đại Pháp đã hết lần này đến lần khác triển hiện trong công việc của tôi.

Không ai có thể dự đoán được rằng tôi có thể làm được công việc bán hàng. Ngay cả tôi cũng không chắc rằng liệu mình có thể làm tốt được không khi tôi kiếm được công việc này. Tôi nhút nhát, sống nội tâm và tôi không nói nhiều. Sau khi trở thành một học viên, tôi nói nhiều hơn nhưng tôi không có nhiều kỹ năng giao tiếp. Tôi không có bất kỳ sự tự tin nào đối với bản thân mình. Nhưng khi bắt đầu, tôi đã có thể giao tiếp một cách suôn sẻ với khách hàng. Mỗi lần tôi nhấc máy điện thoại lên, mọi suy nghĩ của tôi đều thuần tịnh và tôi đáp ứng được mọi nhu cầu của khách hàng.

Trong công việc, tôi tinh tấn chiểu theo tiêu chuẩn của Chân-Thiện-Nhẫn và tôi đối xử tốt với mọi khách hàng. Từ Đại Pháp, tôi nhận ra rằng một người bán hàng tốt không chú trọng vào việc anh ta kiếm được bao nhiêu tiền. Thay vào đó, anh ta chú trọng vào việc tiết kiệm được bao nhiêu tiền cho khách hàng. Sau khi chúng tôi quen biết nhau, khách hàng sẵn sàng đặt hàng qua tôi. Tôi được phụ trách dòng sản phẩm chính.

Trước khi tôi vào làm ở công ty, chỉ có một trong hai dòng sản phẩm bán chạy. Sản phẩm không bán được và hàng tồn kho của chúng tôi bị chất đống. Công ty đã phải ngừng sản xuất hoàn toàn và công nhân phải nghỉ không lương. Nó rất tốn kém. Sau khi tôi tiếp quản, cả hai dây truyền sản xuất đã được vận hành còn sản lượng tăng gấp đôi. Sản xuất không bao giờ bị đình trệ do bán hàng kém nữa.

Nếu tôi không học Pháp và không phải là một học viên, rất có thể tôi không có đủ trí huệ để làm tốt công việc của mình. Tôi có lẽ không đủ năng lực-giống như người phỏng vấn đầu tiên đã nói.

Trong công việc tôi còn kiêm thêm vài vị trí nữa. Bên cạnh việc bán hàng, tôi phụ trách thêm cả phần hoá đơn và giấy phép. Tôi cũng phải xử lý rất nhiều vấn đề về thư tín dụng, đặc biệt là xuất khẩu sang Bengal. Những ai làm trong lĩnh vực ngoại thương đều biết rằng thư tín dụng của Bengal đòi hỏi rất nhiều thủ tục rườm rà như tất cả các loại hoá đơn, giấy chứng nhận và giấy phép. Đây là lần đầu tiên tôi phải xử lý vấn đề này. Tôi giữ liên lạc với khách hàng và hỏi ông ấy khi tôi không nắm rõ bất kể vấn đề gì.

Khi tôi đến ngân hàng để nộp chứng từ, nhân viên thẩm định nói rằng đây là lần đầu tiên cô ấy thấy một bộ hoàn chỉnh như vậy và khen ngợi tôi. Tôi biết chính Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ để làm tốt. Trong công việc tôi được biết đến như một “chuyên gia tài năng”. Giờ đây, những người khác đều tìm đến tôi khi họ gặp khó khăn.

Từ một cô gái trầm tính đến một nhân viên bán hàng hàng đầu và rồi trở thành một tài năng hiếm có trong công ty, trong công việc tôi đã liên tục được chứng kiến sự thù thắng của Đại Pháp.

Cứu người

Nơi làm việc của tôi cũng chính là nơi mà tôi nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi thường xuyên nói với những người lái xe tải đến lấy hàng. Trước khi tôi nói với họ về Đại Pháp, tôi phát chính niệm. Tôi hỏi những người lái xe xem họ đã lái được bao lâu rồi và nói với họ rằng chắc hẳn đó là công việc rất nặng nhọc. Khi chúng tôi quen biết hơn chút nữa, tôi nói, “An toàn là điều rất quan trọng đối với lái xe. Hãy để tôi chia sẻ với anh một cách để đảm bảo sự bình an. Hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Hầu hết đều vui vẻ chấp nhận điều này và cảm ơn tôi. Tôi cũng nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp được tập luyện ở trên 100 quốc gia và những chân tướng khác về môn tu luyện.

Ban đầu tôi có tâm sợ hãi và không dám nói với mọi người về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi sợ rằng họ sẽ không chấp nhận những gì tôi nói và sẽ báo cáo tôi. Sau khi tôi tìm ra chấp trước của mình và buông bỏ chúng. Hầu hết những người lái xe đều thông qua tôi để thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó.

Một người lái xe đến từ quê nhà của Sư phụ. Khi tôi bắt đầu nói với anh ấy về Đại Pháp và bảo anh ấy hãy thoái xuất khỏi ĐCSTQ, anh ấy nói với tôi rằng khi anh ấy còn nhỏ, anh ấy đã gặp Sư phụ và được ở bên Sư phụ. Anh ấy cảm thấy Sư phụ rất tốt và là một người ngay chính. Tôi vô cùng cảm động. Tôi biết Sư phụ đã an bài để tôi cứu anh ấy và anh ấy đã vui vẻ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tất nhiên, tôi biết rằng mình đã lỡ nhiều cơ hội để cứu người và không phải lúc nào cũng làm tốt. Có những lúc tôi bị phân tâm hay những khi công việc của tôi quá bận. Tuy nhiên, khi tôi quyết tâm cứu ai đó, tôi thấy rằng Sư phụ đã an bài để tôi gặp người đó hết lần này đến lần khác và tôi đều gặp người đó một cách tình cờ. Tôi thường có thể giúp người đó thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Bất cứ khi nào tôi có tâm nguyện, Sư phụ sẽ giúp tôi.

Con vô cùng biết ơn Sư phụ vì Ngài đã từ bi chăm sóc và bảo hộ trên mỗi bước đường của con.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cảm ơn các đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/17/356195.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/24/166508.html

Đăng ngày 4-1-2018. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share