Bài viết của Tịch Dương

[MINH HUỆ 14-11-2017] Tháng 4 vừa qua, cảnh sát ở đội An ninh Nội địa địa phương đã đến nhà tôi. Họ lục soát nhà và bắt giữ tôi. Một cảnh sát nói rằng lý do là vì vài ngày trước tôi đã đến đồn cảnh sát địa phương nói với một số cảnh sát về Pháp Luân Công.

Tôi nhận thấy cuộc nói chuyện được ghi lại, do đó tôi giải thích rằng quyền tự do tín ngưỡng và ngôn luận được Điều 35 và 36 Hiến pháp Trung Quốc bảo vệ. Bên cạnh đó, Điều 245 Luật Hình sự cấm xâm phạm tài sản cá nhân khi không có lệnh khám. Tôi nói với họ rằng bất kỳ ai, kể cả quan chức chính phủ, cũng phải chịu trách nhiệm về hành động của họ.

Ba người trong số họ đã lắng nghe tôi. Sau khi tôi đưa ra một số ví dụ về những nhân viên cảnh sát đã thả tự do cho các học viên vô điều kiện, họ thảo luận một chút và một người trong đó nói rằng tôi có thể về nhà.

Ngay khi tôi vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, một chiếc xe cảnh sát đến ngay sau tôi và đưa tôi trở lại đồn cảnh sát. Một cảnh sát nói: “Có một số thủ tục nhất định mà chúng ta vẫn chưa hoàn thành.”

Hướng nội

Ngày hôm sau, một số nhân viên cảnh sát đã chuyển tôi tới một trại tạm giam. Ở trong phòng giam, tôi nhớ lại toàn bộ quá trình, tự hỏi mình đã làm điều gì sai. Cuối cùng tôi nhận ra rằng sự mất kiên nhẫn, tâm tranh đấu, tâm oán giận và văn hóa Đảng, tất cả đã góp phần tạo nên việc tôi bị bắt và giam giữ này.

Sau đó, một số thứ liên quan đến việc này xuất hiện trong tâm trí tôi. Năm ngoái, khi một học viên khác và tôi tới cục an ninh nội địa để giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho các nhân viên cảnh sát, một người cảnh sát họ Vương đã mời chúng tôi uống trà. Ông nói rằng ông đang phải đấu tranh trong tâm. Một mặt, ông biết các học viên Pháp Luân Công vô tội. Một mặt khác, ông phải làm công việc của mình để kiếm sống và không dám không tuân theo mệnh lệnh từ cấp trên.

Tôi hỏi ông: “Tìm một công việc khác thì sao?“ Ông nói: “Việc đó không dễ. Tôi đã nghĩ về điều ấy, nhưng tìm một công việc khác thật rất khó khăn.”

Trên thực tế, ông đã tham gia vào rất nhiều vụ bắt giữ, trong đó có một vài vụ có tôi. Ông cũng đã từng tra tấn tôi bằng ghế cọp. Tôi đã nhiều lần cố gắng nói với ông Pháp Luân Công là gì, hi vọng ông ấy có thể ngừng làm những việc xấu. Nhưng ông hành động giống như một con robot và tiếp tục làm những gì mà ông được bảo là phải làm.

Lần này, ông Vương lại là một trong những cảnh sát đến bắt giữ tôi. Suy nghĩ về tất cả việc này, tôi cảm thấy oán giận ông. Cùng lúc đó, tôi xem ông như một chiếc gương và nhận ra một số vấn đề của bản thân mình. Ví dụ, mặc dù tôi đã cố gắng nhiều năm để vứt bỏ những suy nghĩ không thuần tịnh, nhưng chúng vẫn tồn tại trong tôi.

Sau đó tôi nhớ tới những lời Sư phụ giảng:

“Nhưng chư vị đã tới rồi, và họ cũng thế, họ cũng đã tới rồi. Trong tâm họ nghĩ rằng Pháp này nhất định có thể cứu được họ, mang đầy đủ tín tâm đối với Đại Pháp, và họ đã đến. Chính là dựa vào một điểm ấy hỏi chúng ta không nên cứu họ chăng? Tuyệt đối nên cứu họ. Ban đầu họ đều là chư Thần vô cùng thần thánh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

Một suy nghĩ xuất hiện trong tâm trí tôi: “Bạn sẽ được thả sau 30 ngày; nếu không, bạn sẽ lại cảm thấy oán giận.” Nhận ra nó là một an bài của cựu thế lực, tôi quyết định phủ nhận nó. Tôi quyết tâm kiên định làm một đệ tử Đại Pháp chân chính dù chuyện gì xảy ra.

Từ bi và vị tha

Ngày hôm sau, hai cảnh sát đến nói chuyện với tôi. “Nếu chị viết cam kết từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công, chị có thể về nhà sau 30 ngày. Nếu không, chị sẽ bị đưa tới nhà tù và mất việc.”

Tôi nói: “Tôi sẽ không viết gì cả. Tôi không thể sống mà không tu luyện Pháp Luân Công. Tôi không làm gì vi phạm pháp luật. Các anh phải thả tôi ra.”

Hai tuần sau, họ lại thẩm vấn tôi. Tôi bước vào phòng và nhìn thấy một vài cảnh sát trong đó có cả ông Vương. Trong tâm, tôi xin Sư phụ giúp đỡ để tôi có thể giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho họ bằng từ bi và vị tha. Từ Hiến pháp Trung Quốc, Luật Hình sư và Luật Dân sự, tôi nói rằng hành động của họ là bất hợp pháp. Trên thực tế, việc bắt và giam giữ tôi sẽ dẫn đến việc họ phải bị hình phạt lên đến ba năm tù.

Ông Vương hốt hoảng hỏi: “Sao chị biết được những điều ấy?”

Tôi đáp: “Tất cả chúng ta phải tuân theo pháp luật. Đó chính là cách chúng ta có thể tự bảo vệ bản thân mình. Hãy chấm dứt việc ngược đãi những học viên Pháp Luân Công vô tội.”

Ông ấy chỉ đứng ở đó, không làm gì và không nói gì, như thể những nhân tố tà Đảng đã được tẩy sạch khỏi đầu não của ông. Tôi biết Sư phụ đang giúp mình.

Nói chuyện với nhân viên Phòng 610

Các nhân viên từ Phòng 610 của thành phố đã tới gặp tôi sau một vài ngày. Tôi nói với họ tôi có ba yêu cầu: Yêu cầu những người đã bắt giữ tôi mà không có lệnh phải chịu trách nhiệm, thả tôi ngay lập tức và bồi thường cho tôi 100.000 nhân dân tệ vì những tổn thất về tài chính và thống khổ về tinh thần.

Một cảnh sát gợi ý rằng chúng tôi hãy nói chuyện bình thường. Tôi nói với cô ấy Pháp Luân Công không phải như những lời tuyên truyền kia nói và chia sẻ câu chuyện của bản thân mình. Tôi cũng kể lại những gì đã xảy đến với tôi ở trại cưỡng bức lao động vào năm 2011. Trong hai năm tôi không được phép rời khỏi phòng giam trừ lúc cần dùng nhà vệ sinh. Oxy không đủ dẫn đến tôi bị xuất huyết não. Toàn thân tôi sưng phù và khuôn mặt bị biến dạng. “Không chỉ vậy, các lính canh liên tục thúc ép tôi từ bỏ đức tin của mình, nói rằng họ sẽ không làm gì cả cho tới khi tôi ngừng tu luyện Pháp Luân Công.”

Tôi cũng nói với họ rằng nhiều học viên Pháp Luân Công là trụ cột của xã hội và họ đại diện cho tương lai của Trung Quốc. Thực tế, một cảnh sát liên quan sau đó đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, và một vài người cho rằng sự việc này liên quan đến những việc làm xấu mà cô ấy đã phạm phải. Đặc vụ của Phòng 610 suy nghĩ về những lời tôi nói và một số họ đã gật đầu.

Tâm thanh tịnh

Sau một vài ngày, các quan chức từ Viện kiểm sát đã thảo luận về trường hợp của tôi. Họ nói nếu tôi không được thả sau 37 ngày, tôi sẽ bị kết án và cầm tù.

Một quan chức Viện kiểm sát nói: “Đây là lần thứ sáu chị trải qua việc này.”

Tôi đáp: “Không hẳn vậy.” Tôi nói với ông ấy rằng tôi đã bị ngược đãi sáu lần vì tín ngưỡng của mình và mọi điều họ làm để bức hại tôi là chống lại hiến pháp.

Sau đó ông ấy gợi ý sẽ thả tôi có bảo lãnh. Ông nói: “Ít nhất việc đó cũng tốt hơn là chị ở lại đây.”

Tôi nói: “Không. Đó không phải là những gì tôi muốn. Tôi vô tội và tôi nên được thả vô điều kiện. Chính những nhân viên cảnh sát ngược đãi tôi mới nên phải bị giam giữ ở đây và bị phạt tù.”

Trở lại phòng giam, tôi hướng nội và nhận ra mình vẫn còn tâm oán giận. Đó là, tôi cảm thấy bất công và có ý nghĩ muốn trả thù. Bên cạnh đó, tôi đã quá xúc động và luôn muốn được những điều mình yêu cầu. Khi nói chuyện với nhân viên viện kiểm sát, tôi không từ bi hay xem xét mọi việc từ góc độ của anh ấy.

Do đó tôi đã xin Sư phụ giúp đỡ, để tiêu trừ tất cả chấp trước, những tư tưởng can nhiễu và tâm oán giận trong trường không gian của mình. Tôi sẽ chỉ tuân theo an bài của Sư phụ và không ôm giữ chấp trước. Tôi thấy tâm mình trở nên tĩnh hơn.

Vào ngày thứ 37, một nhân viên bảo vệ nói với tôi: “Nếu chị viết cam kết, chị có thể về nhà; nếu không chị sẽ phải ở tù.”

Tôi đáp: “Cảm ơn. Tôi biết mình đang làm gì.”

Lời kết

Một lính canh gọi tôi buổi trưa hôm đó và bảo tôi thu dọn vật dụng cá nhân và tới văn phòng. Ở văn phòng, họ thông báo tôi có thể về nhà.

Bước ra khỏi trại tạm giam, tôi tới một bãi đậu xe và gặp cảnh sát Vương. Trong 18 năm Pháp Luân Công bị bức hại, người đàn ông trẻ nay đã thành trung niên. Ông ấy trông khỏe mạnh như những nhân viên cảnh sát khác mà tôi gặp.

Cảnh sát Vương giơ ngón cái lên ra hiệu tán dương và nói: “Nhiều điều đã xảy ra trong những năm qua, nhưng chị vẫn không nói điều gì không tốt về tôi. Chị là một người cao quý.”

Tôi đứng đó và không thể nói được gì. Tôi biết rằng mặc dù những lời này xuất phát từ miệng của ông ấy, nhưng đó cũng là sự khích lệ của Sư phụ dành cho tôi: Một khi tôi không còn tâm oán giận đối với nhân viên cảnh sát đó, cảm xúc tiêu cực của ông ấy với tôi cũng đã được Sư phụ tiêu trừ.

Nhìn lại, tôi đã mất tới 37 ngày để vứt bỏ tâm oán giận của mình. Tôi cảm tạ Sư phụ đã giúp mình trên suốt chặng đường. Tôi quyết định từ giờ trở đi sẽ nỗ lực hết mình.

Điều xảy ra tiếp theo vô cùng sửng sốt: Qua thiên mục, tôi nhìn thấy một lực lượng to lớn tới để xóa sạch tất cả oán giận trong trường không gian của tôi và trong vũ trụ.

Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng: “Tốt xấu xuất tự một niệm.” Sau đó tôi có thể ngộ mới về câu Pháp này. Tâm oán giận rất to lớn. Đó chính là Sư phụ đã giúp tôi loại trừ nó, đó không phải là do cố gắng của bản thân tôi. Bây giờ tôi đã thực sự được chứng kiến huyền năng của Pháp.

Con xin cảm tạ Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/14/356179.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/17/166424.html

Đăng ngày 28-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share