Bài viết của một học viên ở tỉnh Cam Túc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-10-2017] Tôi năm nay 65 tuổi và là một học viên mới. Tôi xin chia sẻ thể ngộ tu luyện của bản thân mình với các đồng tu về cơ duyên đã đưa tôi bước vào con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Năm 2012, trong khi tôi cùng chồng đang thu dọn sắp xếp những thân cây bắp thu hoạch được từ mùa vụ lên trên nóc chuồng cừu thì tôi bị trượt chân và té ngã, đầu bị đập xuống sàn xi măng. Chồng tôi hốt hoảng vội đưa tôi vào bệnh viện và bác sĩ đã khâu vài mũi vào vết thương trên đầu tôi.

Mặc dù bề mặt của vết thương đang dần lành lặn, nhưng tôi bắt đầu lo lắng về việc mất thị lực ở cả hai mắt. Dù được nhiều bác sĩ chữa trị, nhưng thị lực của tôi ngày càng tệ dần cho đến một ngày tôi buộc phải ngưng không được làm việc nhà được nữa. Các bác sĩ cũng liên tục căn dặn tôi không được làm việc nặng, vì họ sợ bệnh tình tôi sẽ diễn biến tệ hơn.

Trước đây tôi phụ giúp chồng việc đồng áng và làm việc nhà, bây giờ thị lực của tôi bị yếu đồng nghĩa với việc mỗi ngày chồng tôi phải đảm đương nhiều công việc hơn, khiến anh ấy bận bịu đầu tắt mặt tối. Vì đôi mắt giảm thị lực của mình mà vợ chồng tôi đã chịu nhiều lo lắng và áp lực.

Sau khi nghe nói về tình trạng của tôi, con trai và con gái của tôi đã vội về nhà và thuyết phục tôi đến khám ở một bệnh viện lớn ở Bắc Kinh. Các con tôi đã sắp xếp mọi thứ và một tuần sau đó tôi và con gái đã đến Bắc Kinh.

Tại bệnh viện Bắc Kinh, các chuyên gia cho tôi biết rằng xuất huyết não khi tôi gặp tai nạn đã gây ra áp lực xung quanh các dây thần kinh thị giác, ảnh hưởng đến thị lực của tôi. Các bác sĩ đã kê cho tôi vài đơn thuốc, và thị lực của tôi được cải thiện sau một thời gian. Tuy nhiên bởi mắt tôi vẫn còn nhìn kém nên các bác sĩ khuyên tôi nên phẫu thuật để hoàn toàn phục hồi thị lực, với chi phí hàng chục ngàn nhân dân tệ.

Tôi rất hoảng sợ khi nghe điều đó và từ chối thực hiện ca phẫu thuật nguy hiểm. Không chỉ thế, gia đình tôi cũng không đủ khả năng để chi trả cho mức chi phí cao như vậy. Tuy nhiên, con gái tôi vẫn kiên quyết rằng tôi nên phẫu thuật. Sau vài lần thảo luận, chúng tôi thống nhất ý kiến là sẽ quay về nhà trước để chuẩn bị rồi sẽ trở lại Bắc Kinh để phẫu thuật. Bác sĩ kê cho tôi vài toa thuốc và chúng tôi về nhà.

Về nhà tôi vẫn do dự về quyết định phẫu thuật. Nhiều đêm tôi mất ngủ vì lo lắng về vấn đề tài chính và nỗi lo sợ mình không qua khỏi.

Trong khi đang giày vò bản thân về quyết định của mình, tôi bất ngờ nhớ đến mẹ chồng cũng từng bị mù và mắc nhiều căn bệnh khác. Sức khỏe và thị lực của bà đã hồi phục thần kỳ sau khi bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và bà đã có thể làm việc nhà trở lại.

Tuy nhiên khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, hai vợ chồng người con trai út của bà đã buộc bà ngừng tu luyện. Các căn bệnh của bà xuất hiện trở lại và bà đã qua đời sau đó. Việc mẹ chồng tôi hồi phục thần kỳ đã khuyến khích tôi suy nghĩ về việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp để chữa lành thị lực.

Tôi biết một người hàng xóm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và mỗi ngày người này hay tình cờ đi ngang qua nhà tôi. Ngày hôm sau, tôi kiên nhẫn đứng đợi trước cửa để chào cô ấy, xin cô ấy dành chút thời gian. Tôi nói ngắn gọn về những khó khăn gần đây của mình. Cô ấy nghe xong thì hòa ái nói với tôi: “Chân thành niệm cụm từ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ thì khổ nạn của chị sẽ được hóa giải.”

Tôi làm theo lời khuyên của cô ấy, ghi nhớ và bắt đầu niệm cụm từ trên bất cứ khi nào có dịp. Trong sự ngạc nhiên và vui sướng, thị lực của tôi đã được cải thiện rất nhanh chóng chỉ trong vài ngày! Người hàng xóm của tôi cũng vui mừng khi nghe nói về sự chuyển biến sức khỏe của tôi và cô ấy nhân cơ hội này nói với tôi nhiều hơn về Pháp Luân Đại Pháp và sự thật đằng sau cuộc bức hại môn tu luyện.

Từ cô ấy tôi biết được rằng, Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện Phật gia, chỉ dạy con người trở thành người tốt bằng việc chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ mà hành xử trong cuộc sống hằng ngày. Người hàng xóm kể cho tôi nghe sự thật đằng sau vụ Tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn và lý do vì sao ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng được xem các đĩa DVD giảng chân tướng tại nhà cô ấy. Tôi từ việc ngưỡng mộ Sư phụ và các đệ tử Đại Pháp mà dần chuyển sang mong muốn được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Đến một ngày tôi lấy hết dũng khí, quyết tâm tu luyện và nhờ người hàng xóm hướng dẫn tôi bước vào tu luyện. Cô ấy vui mừng đồng ý và những ngày sau đó chúng tôi xem các băng giảng Pháp của Sư phụ ở Quảng Châu. Cô ấy cũng dạy tôi năm bài công pháp.

Được nghe Sư phụ giảng Pháp là một trải nghiệm thay đổi cả một đời người. Tôi minh bạch rằng con người làm việc xấu thì sẽ nhận lấy nghiệp lực và cuối cùng sẽ phải mắc bệnh tật và gặp những điều không may để hoàn trả nợ nghiệp. Tôi cũng minh bạch ra rằng tu luyện có thể đưa các đệ tử quay trở về ngôi nhà thực sự của chính mình.

Từ các bài giảng của Sư phụ, tôi đã có được sự hiểu biết sâu sắc hơn về ý nghĩa của cuộc đời. Tinh thần của tôi thăng hoa lên, và tôi đã trải nghiệm được cảm giác vô cùng ấm áp dễ chịu.

Đó là cơ duyên để tôi trở thành đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Kể từ đó thị lực của tôi trở lại bình thường và tôi cảm thấy thân và tâm của mình trở nên nhẹ nhàng hơn. Sức khỏe và độ bền của tôi đã cải thiện đáng kể, và tôi có thể tiếp tục trở lại cuộc sống bình thường.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/30/356082.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/18/166445.html

Đăng ngày 15-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share