Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 17-8-2017] Tôi đã làm giáo viên mầm non được bảy năm. Từ một giáo viên tập sự, tôi đã trở thành Giám đốc Giảng dạy của ba trung tâm chăm sóc trẻ. Chính Pháp Luân Đại Pháp đã liên tục hướng tôi thành một giáo viên tận tụy và có năng lực nhất mà tôi có thể.

Trước đây tôi làm việc tại một ngân hàng. Vì Đảng Cộng sản Trung Quốc bức hại Pháp Luân Công, và cơ quan biết tôi tu luyện, nên họ thường sách nhiễu và giám sát tôi. Khi đó, tôi nghĩ rằng, nếu tôi phải lựa chọn giữa công tác và Đại Pháp, thì tôi nhất định sẽ chọn tu Đại Pháp. Sau này, cơ quan giảm biên chế để tăng hiệu quả làm việc, tôi đã chủ động xin nghỉ làm.

Sau đó, tôi đã thử làm một số công việc khác, nhưng không việc nào kéo dài quá ba tháng. Năm 2010, thông qua bạn bè giới thiệu, tôi đã tìm được công việc hiện tại và trở thành một cô giáo mầm non.

Làm một cô giáo tốt

Tôi làm cô giáo dạy tiếng Anh cho lớp các bé hai tuổi. Ở Trung Quốc, nhiều phụ huynh ép trẻ phải học tập từ rất sớm. Do đó, một vài trường mẫu giáo đã mở lớp tiếng Anh cho trẻ còn rất nhỏ.

Lớp hai tuổi là lớp khó dạy nhất. Các bé còn quá nhỏ để có thể giao tiếp một cách rõ ràng, chúng thường hay khóc và cần sự giúp đỡ cho những nhu cầu cơ bản nhất.

Là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi tuân theo các tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn, và luôn cố gắng hết sức vì lũ trẻ.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“Nói cách khác, dẫu chư vị là ở lĩnh vực nào, thì phương diện kỹ năng của chư vị có thể đề cao là biểu hiện sau khi chư vị không ngừng khiến cảnh giới của mình đề cao, trên biểu hiện là chư vị đang làm người tốt, đang tu tâm; từ giác độ con người mà nói thì chư vị đang trở thành người tốt; vì học Pháp nội tu [và] chư vị thực thi càng ngày càng tốt, [nên] chư Thần mới cấp cho chư vị trí huệ mà chư vị đáng được có và cấp cho chư vị linh cảm, khiến chư vị trong học tập mà minh bạch ra rất nhiều [điều], khiến chư vị sáng tạo ra những thứ tốt đẹp hơn, khiến chư vị có kỹ thuật cao hơn, khiến chư vị vượt lên. Mọi người thử nghĩ coi, trong xã hội con người, ngành nghề chính [diện] nào cũng có thể là như vậy phải không? Chư vị không chỉ thực hiện tốt mọi việc trong công tác mà đồng thời cũng tu luyện bản thân mình; chư vị chẳng phải có thể đề cao lên?” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])

Lúc mới bắt đầu, tôi cố gắng để đáp ứng mọi nhu cầu của lũ trẻ. Sau này, tôi nhận ra rằng tôi không thể làm như vậy. Một lần, một bé trai muốn uống nước. Tôi mang nước cho cậu bé năm lần, lần nào cậu bé cũng không vừa lòng – hoặc là nước nóng quá, hoặc là lạnh quá, nhiều quá, hay ít quá. Sau đó, tôi nhận ra rằng chỉ đơn thuần thoả mãn yêu cầu của các bé là không đủ. Cách tiếp cận này sẽ làm hỏng những đứa trẻ.

Do đó tôi bắt đầu dạy các bé cách tuân theo một bộ các quy tắc hợp lý.

Một lần nọ, một bé gái lau mũi bằng khăn giấy rồi vứt nó trên sàn nhà. Tôi bảo cô bé nhặt nó lên. Cô bé từ chối, khóc to và đòi mẹ. Để dỗ bé bình tĩnh lại, tôi đã nói rằng tôi có thể đưa bé ra ngoài tìm mẹ, nhưng bé không được khóc nữa, nếu khóc thì tôi sẽ đưa bé trở vào trong. Cô bé đồng ý. Tôi đưa bé ra ngoài, khi bé khóc thì tôi đưa bé trở vào, bé ngừng khóc thì tôi lại đưa bé ra. Sau vài lần như vậy, cô bé đã học được quy tắc này. Chúng tôi chơi ở ngoài một lúc, rồi tôi đưa bé vào. Tôi nhẹ nhàng nói với bé: “Khăn giấy bẩn nên được bỏ vào thùng rác. Hãy nhặt nó lên và vứt vào thùng rác.” Lần này, cô bé đã làm theo.

Tôi kiên trì tìm ra cách tốt nhất để dạy bọn trẻ. Chẳng hạn, có một bài thơ yêu cầu trẻ phải làm các điệu bộ với ngón tay út. Tôi nhận thấy rằng chúng còn quá nhỏ để điều khiển ngón út, nên tôi sửa bài thơ thành sử dụng ngón trỏ.

Cuối học kỳ, cha mẹ các bé đều rất vui. Hiệu trưởng trường mầm non cũng khen ngợi tôi: “Lớp tiếng Anh hai tuổi là lớp tốt nhất của trường.”

Sau đó, tôi được thăng chức từ trợ giảng lên làm giáo viên chính, và lương của tôi tăng gấp đôi. Tận dụng thời gian nghỉ hè và nghỉ đông trong hai năm tiếp theo, tôi đã học và có được chứng chỉ giáo viên Montessori. Cuối cùng, tôi được bổ nhiệm làm Giám đốc Giảng dạy của ba trung tâm chăm sóc trẻ với tiền lương gấp năm lần so với mức lương khởi điểm.

Làm một người mẹ tốt

Trong những năm qua, tôi đã tiếp xúc với rất nhiều trẻ em, và tôi nhận ra rằng trẻ em chính là tấm gương phản ánh cha mẹ của chúng. Nếu cha mẹ lịch sự, con cái họ cũng rất lễ phép. Nếu cha mẹ ăn nói thô tục, con họ cũng quát mắng người khác. Nếu cha mẹ bạo lực, con họ cũng sẽ đánh người khác.

Do đó, tôi học được rằng bất cứ vấn đề nào mà con tôi thể hiện ra, tôi nên hướng nội và xem xét bản thân.

Sư phụ đã giảng:

“Có người khi quản giáo con cái cũng nóng giận, nổi cơn tam bành; khi quản giáo con cái thì chư vị đừng làm thế, chư vị không được thật sự nóng giận; chư vị cần giáo dục con cái một cách có lý trí, như thế mới có thể thật sự giáo dục chúng được tốt.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi không bao giờ trách mắng con gái tôi. Thay vào đó, tôi cố gắng tìm những cách hữu hiệu để dạy cháu thành người tốt. Khi chúng tôi đi xe buýt, mọi người thường nhường ghế cho cháu. Tôi nói với cháu: “Cô ấy nhường ghế cho con vì con còn nhỏ. Khi con lớn lên, con nên nhường ghế cho những em bé nhỏ hơn hoặc người cao tuổi.” Cháu hiểu và gật đầu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/17/352607.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/21/165503.html

Đăng ngày 10-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share