Đệ tử Đại Pháp cao niên ở Nội Mông Cổ kể, đồng tu giúp ghi chép lại

[MINH HUỆ 14-11-2017] Tôi năm nay 88 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1998. Trước khi tu luyện, cơ thể tôi đầy rẫy bệnh tật, trong đó có bệnh tim, chứng khó tiêu, đục thủy tinh thể, và thoái hóa tiểu não.

Thuốc men không giúp được gì cho tôi. Tuy nhiên, sau khi tôi đắc Pháp tu luyện được 18 ngày, mọi bệnh tật của tôi đều khỏi. Tôi cũng không cần phải dùng đến kính nữa.

Sau khi trải nghiệm sự từ bi của Sư tôn và sự vĩ đại của Đại Pháp, tôi hạ quyết tâm tinh tấn thực tu.

Trưởng khu dân cư và cảnh sát địa phương hàng ngày tìm đến sách nhiễu tôi. Họ bắt tôi từ bỏ tu luyện Đại Pháp, nhưng tôi vẫn luôn kiên tu Đại Pháp. Một năm sau khi tôi đắc Pháp, con trai tôi qua đời, Đại Pháp đã giúp tôi nhanh chóng thoát khỏi nỗi đau khổ mất mát.

Nghe theo lời Sư phụ cứu nhiều người hơn

Sư phụ giảng:

”Cứu độ chúng sinh là ở vị trí số một, chính là cứu người cho nhiều, cứu nhiều người.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York năm 2009)

Sư phụ yêu cầu chúng ta cứu nhiều người hơn nữa, tôi liền nghe theo lời giảng của Sư phụ. Nhiều năm nay bất luận là giá rét hay nóng nực, gần như ngày nào tôi cũng đều ra ngoài giảng chân tướng cứu người. Được Sư tôn từ bi gia trì, trong vài năm tôi đã giảng chân tướng trực diện và khuyên hơn 11.600 người thoái đảng.

Mỗi tháng, tôi chỉ để lại tối thiểu tiền chi tiêu sinh hoạt còn lại dùng toàn bộ lương hưu để cứu người. Tôi đã giảng chân tướng cho hầu hết các lái xe taxi trong khắp thành phố. Trong số họ, có người khi nhìn thấy tôi liền chào hỏi tôi, một số thì hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Một số khác thậm chí còn nói lại với vợ họ về cuộc bức hại sau khi minh bạch chân tướng.

Chúng sinh minh bạch chân tướng Đại Pháp đắc phúc báo

Trong khi tôi đợi xe buýt có một người chạy xích lô đi tới nói chuyện với tôi: “Bà ơi, những từ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’ bà nói với cháu thực sự là có tác dụng! Cháu không bị đau lưng nữa. Bệnh tim cũng khỏi rồi, và cũng không bị ho khan nữa!”

Tôi cũng nói với hai bệnh nhân đang đứng trước bệnh viện mặc niệm trong tâm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và rằng họ sẽ có thể khỏi mọi bệnh tật. Họ nói: “Tôi thật có phúc! Tôi đã tình cờ gặp được một vị Phật hôm nay rồi!”

Còn có một phụ nữ lớn tuổi đi bộ hơn nửa dặm để gặp tôi. Bà ấy vỗ nhẹ vào vai tôi, và giơ ngón tay cái lên, nói: “Tôi liên tục niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và đã phục hồi sau một trận đột quỵ.” Tháng trước, tôi đã giảng chân tướng cho bà ấy và sau đó gặp con trai bà ấy ở trạm xe buýt. Cậu ấy trước mặt nhiều người đã chắp tay hợp thập tỏ ý tôn trọng tôi và thay mặt mẹ cảm ơn tôi.

Tuy nhiên, cũng có người không tin lời tôi nói. Một nữ tài xế taxi hỏi tôi: “Bà ơi, ‘được bình an’ hay không là chuyện lớn, một bà cụ như bà có thể định đoạt được ư?” Tôi bảo cô ấy: “Không phải là tôi cứu người, mà là Sư phụ tôi cứu người, Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi quan sát đấy!”

Còn có những người bị mê sâu bởi những lời tuyên truyền của tà đảng mà nói những lời bất hảo về Đại Pháp. Tôi bảo họ rằng họ đã bị đầu độc nặng nề bởi những lời dối trá của Giang Trạch Dân. Còn có người tranh cãi với tôi. Bởi vậy, để họ không tạo nghiệp thêm nữa, tôi liền nghiêm túc bảo họ không nói nữa.

Một cảnh sát mặc thường phục đã giơ thẻ công an ra khi tôi giảng chân tướng cho cậu ấy. Tôi không hề sợ hãi và hỏi cậu ấy: “Cậu là công an phải không? Vậy tôi hỏi cậu, tôi nói cho cậu cách bảo vệ mình khi gặp thảm họa thì có gì sai không?”

Tôi luôn chứng thực cho thế nhân thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp xác thực là có thể giúp mang lại sức khỏe và phúc thọ cho những ai có thể đồng hóa Đại Pháp. Nhưng vẫn còn nhiều người chịu độc hại bởi những lời dối trá của Đảng Cộng sản, nên các học viên chúng ta phải giúp họ hiểu chân tướng Đại Pháp.

Tôi giảng chân tướng cho bất kỳ ai mà tôi gặp, dù họ là cảnh sát hay đặc vụ. Một đặc vụ biết tên, địa chỉ và ngày sinh của tôi. Cậu ấy bảo tôi rằng tôi nằm trong danh sách những người bị theo dõi, nhưng cậu ấy hạ giọng nói: “Đó không phải là chuyện gì to tát. Bà đã 80 tuổi rồi. Cũng không ai làm gì bà đâu.”

Cậu ấy nói không sai. Xác thực là không ai dám động tới tôi – không phải bởi tôi tuổi cao mà là vì Sư phụ luôn trông chừng tôi. Chỉ cần tôi làm tốt ba việc, Sư phụ sẽ luôn ở bên tôi.

Cứu người thông qua nhiều phương thức khác nhau

Sư phụ giảng:

”Có người nói rằng viết trên tờ giấy bạc nhân dân tệ chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “thoái Đảng”; tôi nói rằng biện pháp ấy rất hay. (vỗ tay) Tờ giấy bạc ấy vứt đi không vứt được, mà huỷ thì cũng không huỷ được. (mọi người cười)” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])

Sau đó, tôi quyết định sử dụng cách này để cứu người. Lúc ấy ở địa phương chúng tôi chưa có công cụ để in chữ lên tiền giấy, bởi vậy, tôi đã dùng bút chì than đen viết lên hơn 10.000 tờ tiền. Khi tôi đưa chúng cho mọi người, tôi bảo họ hãy đọc các chữ đó và cũng nói họ bảo người nhà mình đọc.

Khi họ nhận tiền chân tướng này, một số người hỏi tôi: “Trời có thể diệt Trung Cộng không? Đảng Cộng sản có vũ khí hiện đại, có máy bay, có đại pháo. Sao ông Trời có thể diệt nó được?” Tôi hỏi lại họ: “Các bạn nói xem, người với Thần ai cao tầng hơn?” Họ không nói được gì nữa.

Khi giảng chân tướng tôi thường gặp nhiều phụ nữ cao niên, họ không thể nhớ nổi “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Bởi vậy tôi thường đưa cho họ tiền chân tướng có ghi những chữ này và bảo họ nhìn theo đó mà đọc.

Thời kỳ đầu giảng chân tướng thì bùa hộ mệnh ở địa khu tôi rất khan hiếm, nên tôi đã viết một số điều về Đại Pháp lên 3.543 mảnh giấy nhỏ và bỏ chúng vào những chiếc túi nhựa. Sau đó, phát chúng đến từng nhà.

Tôi là người Nội Mông và có thể nói thông thạo cả tiếng Hán lẫn tiếng Mông Cổ. Khi tôi gặp người Mông Cổ, tôi sẽ nói chuyện với họ bằng tiếng Mông Cổ và khuyên “tam thoái”. Họ thường hỏi tôi cách nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo” bằng tiếng Mông Cổ.

Lúc đó, tôi không biết trong tiếng Mông Cổ thì những chữ đó nói như thế nào, và tôi cũng không muốn tùy tiện phiên dịch những chữ đó. Cũng may là giờ đây đã có sách “Chuyển Pháp Luân” tiếng Mông Cổ rồi. Tôi có thể tham chiếu tới cuốn sách khi giảng chân tướng cho chúng sinh dân tộc Mông Cổ.

Chiểu theo Pháp hướng nội tìm

Trước kia, khi ai đó đối với tôi không tốt, tôi liền hướng ngoại và thắc mắc không hiểu tại sao họ lại đối xử với tôi như thế bởi lẽ tôi không đối xử tệ với họ. Những gì tôi nhìn thấy đều là khuyết điểm của người khác.

Sư phụ giảng:

” Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được.” (Chuyển Pháp Luân)

“Trong quá khứ một số người nói tu luyện không lên được, làm thế nào để tu luyện lên được nhỉ? Bởi vì đó là một chướng ngại lớn nhất, chẳng ai muốn từ trong mâu thuẫn mà nhìn lại bản thân, cảm thấy rằng mình gặp phải thống khổ rồi, gặp phải bất hạnh rồi mà còn phải tìm [nguyên nhân] ở chính mình, xem xem bản thân chỗ nào làm không đúng, thật sự rất khó làm được. Nếu như ai mà có thể làm được [điều đó], tôi nói rằng trên con đường này, trên con đường tu luyện này, trong sự vĩnh viễn của sinh mệnh chư vị, sẽ không có gì có thể cản được chư vị, thực sự là như vậy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore [1998])

Sau khi đọc hai đoạn Pháp này, tôi liền bắt đầu hướng nội. Khi gặp vấn đề không giải khai nổi, tôi liền chiểu theo những lời giảng Pháp và hướng nội, hẳn là kiếp trước tôi đã đối đãi không tốt với người ta. Khi tư duy chuyển biến, cũng không còn hướng ngoại, tôi đã không còn khó chịu nữa.

Buông bỏ chấp trước

Có nhiều nhân tâm phải tu bỏ. Một hôm, trong mộng, tôi thấy đang giao chiến với một ai đó. Tôi biết rằng đây là Sư phụ điểm hóa rằng tôi vẫn còn tâm tranh đấu.

Ví như khi giảng chân tướng, nếu ai đó không thoái, tôi liền bực mình và nghĩ họ sớm muộn rồi sẽ bị đào thải cùng Giang Trạch Dân. Tâm tranh đấu này vừa xuất ra liền chiếm cứ tâm từ bi. Nhận ra chấp trước này, tôi cố gắng kiểm soát bản thân và nhiều lần tự nhắc nhở mình rằng tâm tranh đấu là nọc độc của văn hóa đảng và rằng tôi không muốn nó.

Có lần tôi mơ thấy con trai tôi đang rời đi, trong tâm tôi vô cùng buồn bã khó chịu và không muốn nó đi. Khi tôi nhận ra rằng đó là chấp trước vào tình, không chỉ ở trong mơ, mà trong cuộc sống thực tại nó còn rõ ràng hơn. Thời gian nó còn sống, khi đang đan áo len cho con trai thì hết len, tôi liền tự tiện lấy len từ cuộn len mà con dâu đang tự đan áo cho mình để đan tiếp áo cho con trai. Tôi không hề nghĩ là liệu số len đó có đủ cho con dâu đan áo hay không. Những hành động này là không phù hợp với Đại Pháp, và tôi nhất định phải tu bỏ nó.

Trải nghiệm thần tích

Tôi cũng có những giấc mộng đẹp. Một đêm, tôi mơ thấy một cầu thang dốc đứng, tôi chân không chạm đất vừa bám tay vào đã lên đến một sân thượng. Ở đó có nhiều sinh viên đang tụ tập. Tôi nhắc nhở họ phải cẩn thận vì bên dưới là vực sâu. Khi chia sẻ với đồng tu, đồng tu nói rằng những học sinh mà tôi gặp trong mộng chính là chúng sinh mà tôi đã cứu.

Có lần tôi mơ thấy một con đường hẹp bắc qua biển. Tôi băn khoăn không biết làm thế nào để đi qua nó. Khi tôi đến gần, con đường đột nhiên mở rộng hơn. Tôi biết là Sư phụ thông qua hình thức này để khích lệ tôi!

Tôi có thể nhìn thấy các ngôi sao tỏa sáng lấp lánh khi đọc sách Đại Pháp. Và khi tôi viết biểu ngữ chân tướng thì thấy đầu bút phát ra ánh sáng trắng. Khi tôi viết danh sách tên những người đã tam thoái, thì Pháp Luân xoay chuyển trong mắt tôi.

Có lần tôi thấy thân thể tôi được bao trùm bởi ánh sáng hồng dày khoảng một centimet. Đôi khi trạng thái tu luyện tốt, tôi thấy đèn đường phát ra ánh sáng bảy màu. Mặt trời và Mặt trăng cũng đều phát ra ánh sáng màu tím.

Khi tôi xem video Sư phụ giảng Pháp ở Quảng Châu, tôi thấy trên đầu và vai Sư phụ đều là các vầng hào quang lớn. Bình hoa phía trước ảnh của Sư phụ ở nhà tôi cũng phát ra ánh sáng màu tím như thế. Hoa Ưu Đàm thậm chí đã hai lần nở trên cửa sổ phòng khách nhà tôi.

Bởi người nhà tôi đã chứng kiến việc tôi phục hồi thần kỳ và tôi được thụ ích ra sao nhờ tu luyện Đại Pháp, nên họ ủng hộ tôi tu luyện vô điều kiện. Khi tôi ra ngoài giảng chân tướng, họ giúp tôi dọn dẹp nhà cửa, và không hề khó chịu khi tôi dành phần lương hưu của mình để dùng vào việc cứu người.

Cháu ngoại tôi từng ngăn người khác phá hủy biểu ngữ chân tướng và giúp tôi in chữ lên biểu ngữ và hiệu chỉnh các chữ trong sách “Chuyển Pháp Luân”. Một buổi tối mùa đông, cháu tôi đang lái xe thì gặp phải mặt băng trơn và trượt ra, cuối cùng xe cũng dừng lại được bên lề đường và phía dưới là vách núi. Người nhà đều biết rằng chính Đại Pháp đã cứu mạng cháu tôi.

Cảm tạ Sư phụ từ bi cứu độ! Con sẽ luôn làm theo lời giảng của Sư phụ, thực tu tốt bản thân, hoàn thành sứ mệnh cứu người.

Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/14/356185.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/21/166479.html

Đăng ngày 8-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share