Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 13-11-2017] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các đồng tu!

Tôi là một đệ tử Đại Pháp cao niên, năm nay 79 tuổi, cũng đã tu luyện được nhiều năm rồi. Trong tâm tôi luôn ghi nhớ rằng bản thân là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, ghi nhớ trách nhiệm trọng đại của bản thân khi đến thế gian này.

Gần như mỗi buổi sáng hai vợ chồng tôi đều luyện năm bài công pháp, rồi sau đó ra ngoài giảng chân tướng cứu người. Chúng tôi thường ăn tạm gì đó vào buổi trưa, như trái cây, rồi tranh thủ thời gian để học một bài giảng Pháp. Buổi chiều, chúng tôi tham gia nhóm học Pháp ở nhà của một đồng tu. Sau khi ăn tối và phát chính niệm lúc 6 giờ, chúng tôi lại học các bài giảng Pháp của Sư phụ.

Thời gian biểu của chúng tôi tuy bận rộn nhưng rất trật tự. Vài năm nay chúng tôi đều làm như vậy mà không hề buông lơi và chúng tôi không bỏ lỡ một lần phát chính niệm nào kể từ lần đầu tiên Minh Huệ Net đăng thông tri về phát chính niệm.

Người khác nhìn vào, xem ra vợ chồng tôi khá tinh tấn, bản thân chúng tôi cũng nghĩ thế. Mặc dù tôi và vợ đều gần 80 tuổi rồi, nhưng cả hai chúng tôi đều không xem bản thân là người già cả. Chúng tôi chạy xe máy đi giảng chân tướng. Cứ như vậy đến tháng 7 năm nay, tôi bị tai nạn nghiêm trọng.

Bị gãy bảy xương sườn

Khoảng 7 giờ 30 phút sáng ngày 25 tháng 7, tôi và vợ chuẩn bị ra ngoài giảng chân tướng. Khi tôi vừa mới chạy xe máy ra đường lớn, một chiếc xe ô tô đi ngược chiều tông thẳng vào chúng tôi. Tôi không kịp phản ứng gì và ngã lăn ra mặt đất bất tỉnh nhân sự. Vợ tôi bị thương nhẹ hơn, chân trái chỉ bị xước ngoài da một chút, và lúc đó bà ấy chính niệm mạnh mẽ, khẩu khí rất kiên định, nói: “Ông sẽ ổn thôi. Hãy mau niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!’ Cầu xin Sư phụ cứu ông!” Tuy nhiên, tôi không biết gì, như thể đang hấp hối. Có người đã gọi xe cấp cứu để đưa tôi đến bệnh viện và chuyển trực tiếp tới phòng hồi sức tích cực trong tình trạng nguy hiểm.

Đến khoảng 11 giờ trưa tôi tỉnh lại nhưng vẫn chưa nhận ra là mình đang ở đâu. Lúc đó, một y tá đang vệ sinh làm sạch máu trong miệng tôi. Cô ấy bảo với tôi rằng: “Đây là phòng hồi sức tích cực (ICU). Ông bị trọng thương, bị gãy bảy chiếc xương sườn.” Tôi đột nhiên nhớ lại những gì đã xảy ra và hỏi y tá về tình trạng của vợ. Bà ấy nói rằng vợ tôi ổn và đang về nhà để lấy tiền lo cho tôi. Tôi nghe vậy liền muốn ra khỏi giường trở về nhà, nhưng tay chân tôi đều bị buộc chặt. Trên người tôi có gắn nhiều thiết bị và các ống dẫn. Tôi nghĩ: “Đây không phải là bệnh, mình là đệ tử Đại Pháp, tôi không thể ở chỗ này.” Trong tâm tôi cầu Sư phụ: “Sư phụ! Xin Ngài hãy cứu con!”

Lúc này vợ tôi mang tiền tới để đặt cọc viện phí và đi cùng đồng tu tới giúp đỡ tôi. Họ phát chính niệm ở bên ngoài phòng ICU và thành tâm cầu Sư phụ giúp đưa tôi ra khỏi bệnh viện. Một bác sỹ đã để vợ tôi vào phòng bệnh vào lúc 3 giờ chiều. Vị bác sỹ này rất nghiêm túc, ông liên tục nói với các đồng tu về tình trạng nghiêm trọng của tôi và đề nghị vợ tôi ngăn tôi xuất viện, bởi nếu như xuất viện, thì ngay lập tức tính mạng sẽ gặp nguy hiểm. Trong trường hợp nhất mực muốn xuất viện, họ bắt vợ tôi viết giấy cam kết rằng nếu xảy ra vấn đề liên quan đến sống chết thì các bác sỹ không phải chịu trách nhiệm gì. Vợ tôi nghe vậy liền ký giấy và yêu cầu làm thủ tục xuất viện.

Bác sỹ có vẻ bối rối khi thấy chúng tôi quyết định như vậy. Ông ấy để cho các đồng tu vào và sau đó rời đi. Đồng tu A giảng chân tướng Đại Pháp cho hai thực tập sinh trẻ tuổi. Một người trong số họ không nhận tài liệu, còn người kia thì nhận; cậu ấy nói rằng cậu ấy có người nhà cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Bệnh viện không cung cấp cho chúng tôi cáng. Bác sỹ phụ trách buồng bệnh đã cho chúng tôi mượn một chiếc xe lăn. Vợ tôi cùng hai đồng tu cố thế nào cũng không sao đưa được tôi đến chỗ xe lăn. Bởi bị thương nặng và thời tiết nóng lực, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi. May có sự giúp đỡ của một nam sinh thực tập cùng hai y tá, cuối cùng, gắng sức lắm mọi người mới đưa được tôi lên chiếc xe lăn. Trước khi rời đi, một bác sỹ nói với đồng tu A: “Nếu các bác thấy ông ấy có biểu hiện xấu đi thì hãy đưa ông ấy trở lại đây càng sớm càng tốt.”

Sư phụ triển hiện Thần uy

Đồng tu A tiếp tục nói với nam sinh thực tập đó về Đại Pháp khi đưa tôi ra khỏi bệnh viện. Một vài đồng tu khác đang đợi tôi trong xe hơi. Nam sinh đó rất vui mừng khi thấy có nhiều học viên như vậy đang đợi tôi. Cậu ấy nói rằng cậu ấy cũng muốn học Pháp Luân Công và đưa số điện thoại của mình cho một đồng tu.

Mặc dù tôi muốn lên xe, nhưng thân thể không nhúc nhích được chút nào, hễ cử động một cái là toàn thân đau đớn kinh khiếp. Máu chảy ra từ vết khâu trên mặt tôi. Tôi cảm thấy khó thở bởi những chiếc xương sườn bị gẫy đâm vào làm tổn thương phổi. Lúc này tôi muốn dùng xe cứu thương. Tuy nhiên, xe cứu thương là để chở bệnh nhân vào viện; họ sẽ không dùng nó để đưa bệnh nhân về nhà. Đồng tu B nói: “Xe cứu thương có thể chở anh về nhà, nhưng nó cũng không thể đưa anh lên tầng bốn được.” Học viên A kiên định nói: “Hãy kiên định tin Sư phụ! Nhất định có thể lên được tầng bốn!”

Sau khi tất cả chúng tôi cùng ngộ ra như vậy, các đồng tu nâng tôi lên xe hơi rất thuận lợi. Trên đường về nhà tôi cũng không quá đau đớn.

Khi các đồng tu giúp tôi ra khỏi xe hơi và lên cầu thang, tôi gần như chỉ có thể di chuyển được chân phải, chân trái không nhúc nhích được. Mấy người phải khổ sở lắm mới giúp tôi lên được hai bậc thang. Học viên C và D nói: “ Làm thế này không ổn. Có bốn tầng tất cả, theo cách này thì đến lúc nào mới lên đó được. Chúng ta phải để ông ấy tự đi.”

Nghe đồng tu nói vậy, tôi ngộ ra: “Tôi có Sư phụ mà!” Niệm đầu này vừa xuất ra, ngay lập tức tôi cảm thấy thân tâm nhẹ nhàng. Mỗi lần nhấc chân lên là tôi có thể bước được hai bậc thang! Thực tế mà nói, xưa nay tôi chưa từng một bước mà bước được hai bậc cầu thang như vậy! Tôi cảm thấy như có ai đó đẩy tôi từ phía sau. Tôi biết chắc chắn là Sư phụ đang đẩy tôi! Tôi nhanh chóng lên đến tầng bốn và vào nhà. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ!

Nằm trên giường, toàn thân đau nhức, vô cùng khó thở. Bên thân trái của tôi không nhúc nhích được một chút nào. Từ tận đáy lòng tôi thành tâm xin Sư phụ giúp đỡ, để tôi có thể ra khỏi giường luyện công, học Pháp, và phát chính niệm. Sư phụ quả thực sự đã giúp tôi! Mặc dù vẫn còn rất đau đớn, nhưng mỗi ngày tôi có thể luyện công, học Pháp và phát chính niệm. Tôi kiên định chính niệm, không xem mình là một người bị trọng thương. Sư phụ và Đại Pháp đã triển hiện Thần uy. Trước kia, khi tôi luyện bài công pháp số hai, tôi cảm giác rất lâu, tuy nhiên, trong những ngày tôi phục hồi này, tôi cảm thấy luyện xong chỉ trong chớp mắt. Tôi biết rằng Sư phụ sợ tôi không chịu đựng nổi nên đã đẩy thời gian trôi nhanh hơn để tôi có thể luyện xong.

Sang ngày thứ ba, nửa thân trái của tôi hoàn toàn thâm đen vì vết bầm lớn từ nách xuống đến chân. Phần da bị thâm đen đó vừa cứng lại vừa dày. Chân trái của tôi sưng phồng, ngón chân cũng bị đen. Nhưng tôi không động tâm, kiên định mạnh mẽ tin vào Sư phụ, trong tâm không hề sợ hãi, có Sư phụ, tôi chắc chắn sẽ không sao cả.

Tôi biết được rằng các bác sỹ và y tá đó đã thụ nhận những lời tuyên truyền tiêu cực về Đại Pháp và Sư phụ sau khi tôi rời bệnh viện. Họ nói các học viên Pháp Luân Công loạn trí và không ở lại điều trị y tế mặc dù đã có người chi trả mọi phí tổn. Vừa hay khi đó vị chủ nhiệm và phó chủ nhiệm tới kiểm tra bệnh viện nghe thấy những người này bàn tán xôn xao, vị chủ nhiệm liền nghiêm túc nói: “Sao phải om sòm việc này lên thế? Nếu ai cũng tu luyện Pháp Luân Công như những người này, thì xã hội của chúng ta sẽ tốt hơn nhiều!” Phó chủ nhiệm nói: “Trong các vị ai có bản sự lớn như vậy, viết được một cuốn sách mà người dân toàn thế giới đều học!” Các bác sỹ và y tá ai nấy đều im bặt.

Tôi phục hồi rất nhanh nhờ không ngừng học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Trong tâm tôi thầm xin Sư phụ: “Sư phụ, con muốn đến bệnh viện chứng thực huyền năng của Đại Pháp với mọi người ở đó, xin Sư phụ gia trì!” Tôi sớm phục hồi hoàn toàn trạng thái chính thường. Nếu ai đó không biết về tai nạn của tôi, chắc họ sẽ không thể nào nhìn ra là tôi từng bị trọng thương.

Thần tích khiến nhân tâm bội phục

Bảy ngày sau khi tôi bị thương, tôi đến bệnh viện cắt chỉ. Bác sỹ và y tá nhận ra tôi ngạc nhiên hỏi: “Bác à, sao bác lại có thể phục hồi nhanh như thế được?” Tôi nói với họ: “Đó là bởi về nhà tôi luyện Pháp Luân Công. So với ở bệnh viện hồi phục nhanh hơn nhiều đúng không?”

Tôi không cần phải nói nhiều bởi họ tận mắt thấy tôi đang sống và đứng sờ sờ trước mặt họ, họ không thể không thừa nhận sự thần kỳ và siêu thường của Đại Pháp. Kết quả là khi tôi khuyên họ thoái đảng, họ đều rất vui mừng đồng ý thoái xuất. Lúc đó, có hai bệnh nhân đã tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi. Họ xem phim chụp CT chỗ xương gãy của tôi và vô cùng kinh ngạc và cũng vui mừng thoái xuất khỏi các tổ chức đảng mà họ đã gia nhập trước kia.

Sau đó, tôi đi đến phòng hồi sức tích cực ICU. Trước khi tôi bước vào, người y tá nhìn thấy tôi. Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi một lát và sau đó chào hỏi tôi đầy phấn khích. Tôi nhân cơ hội này giảng chân tướng cho cô ấy. Cô ấy tuyệt đối tin tưởng và vô cùng cảm động. Cô ấy nói: “Pháp Luân Đại Pháp quá siêu thường!” Cô ấy muốn tam thoái ngay lập tức khi tôi đề nghị.

Một đồng tu đi đến bệnh viện cùng tôi hỏi người y tá: “Cô nghĩ xem nếu không xuất viện, ở lại đây bảy ngày liệu có thể phục hồi được như thế không?” Cô ấy không do dự đáp: “Hoàn toàn không thể!” Nói xong cô ấy chạy như một đứa trẻ đến phòng làm việc kể về những điều vừa chứng kiến cho đồng nghiệp, cô vừa khóc vừa nói: “Ông cụ ấy quay lại rồi. Ông ấy đã hồi phục rồi!”

Chúng tôi cũng đi đến gặp vị chủ nhiệm. Một đồng tu nói với bà: “Chúng tôi đến đây cảm ơn bà. Như bà biết đấy, lúc anh trai chúng tôi đến đây thì anh ấy đang bị thương nặng và bất tỉnh nhân sự. Hiện tại, bà có thể thấy tình trạng của ông ấy. Đây có thể là lần đầu tiên bà chứng kiến một sự phục hồi như vậy chỉ trong vài ngày. Trên thực tế, nó đã diễn ra với nhiều học viên Pháp Luân Công. Thậm chí một số người xương còn bị vỡ nát mà chỉ ở nhà học luyện Pháp Luân Công cũng nhanh chóng phục hồi. Như anh trai tôi, bảy ngày trước tình trạng rất xấu, nếu bệnh viện các chị có thể chữa khỏi cho anh ấy trong vòng một tháng, thì có lẽ các chị đã được tuyên dương rồi. Chị thấy đấy, y học phát triển đến đâu cũng không thể sánh nổi với huyền năng của Đại Pháp được. Phục hồi chỉ trong bảy ngày chẳng phải là thần tích sao?” Vị chủ nhiệm liên tục gật đầu và nói: “Đúng vậy.” Vị chủ nhiệm đó cũng thoái các tổ chức Đảng Cộng sản mà bà đã gia nhập trước đó. Một nhân viên bệnh viện, người trước đây đã nói những điều bất hảo về Đại Pháp cũng thay đổi thái độ. Bà vui vẻ ra mặt khi tiễn chúng tôi.

Trên đường về nhà, tôi gặp vài người hàng xóm. Họ đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Công. Trước kia, khi tôi giảng chân tướng họ không tin, lần này sau khi chứng kiến Pháp Luân Công đã giúp tôi hồi phục sức khỏe sau tai nạn nghiêm trọng như vậy, họ đã hoàn toàn bị thuyết phục. Trong chốc lát tôi đã khuyên được bốn người hàng xóm thoái xuất khỏi các tổ chức cộng sản. Họ từng phản đối Đại Pháp, giờ đã thay đổi quan niệm. Trên đường về, tôi đã khuyên thoái được tổng cộng 12 người chỉ trong hai giờ đồng hồ.

Thông qua sự việc này có nhận thức rõ hơn về Pháp lý mà Sư phụ giảng:

“Trong tu luyện, dù chư vị gặp phải sự việc hay hay sự việc dở, đó đều là việc tốt cả, bởi vì chính là chư vị tu luyện rồi thì [chúng] mới xuất hiện.” (Gửi Pháp hội ChicagoTinh Tấn Yếu Chỉ III)

Ngay sau khi cắt chỉ trở về, lớp vảy do bị trầy xước trên mặt tôi bong ra. Nếu không nhìn cẩn thận thì rất khó để biết rằng tôi từng bị thương. Tuy nhiên tạm thời tôi vẫn chưa thể ra ngoài giảng chân tướng, vì xe gắn máy bị hỏng, thân thể vẫn còn chỗ hơi đau nhức, nhưng tôi vẫn có thể hoạt động bình thường như trước đây. Tất cả những người biết về trải nghiệm này của tôi đều kinh ngạc trước huyền năng của Đại Pháp.

Hướng nội tìm quy chính bản thân

Trong lần tai nạn này, Sư phụ từ bi đã vì tôi mà chịu đựng rất nhiều. Tôi cảm thụ sâu sắc rằng tu luyện là phải tu tốt bản thân, nhất định phải thực tu vững chắc, thì mới có thể chân chính khởi tác dụng chứng thực Pháp. Tôi chắc hẳn đã phải có lậu rất lớn trong tu luyện, mới tạo thành sơ hở khiến cựu thế lực dùi vào. Tôi cần phải nhanh chóng ngay lập tức quy chính bản thân.

Hướng nội tìm, tôi nhận ra rằng mình đã một thời gian dài đi giảng chân tướng cứu người, truy cầu số lượng người đắc cứu. Trước khi nhận ra điều này, tôi đã phát triển tâm chấp vào kết quả và tâm sốt ruột nếu chúng sinh không không quyết định thoái đảng. Giảng chân tướng gặp phải người nói những lời tiêu cực về Đại Pháp, ngoài miệng thì nói sợ họ nói lời bất hảo về Đại Pháp mà tạo nghiệp, nhưng trong tâm lại oán hận họ. Khi số người thoái đảng nhiều thì cao hứng, hoan hỷ; khi số người thoái ít thì trong tâm thấy buồn bã. Khi giảng chân tướng đã quên mất rằng mục đích là để thế nhân minh bạch chân tướng Đại Pháp, thay vào đó lại xem trọng số lượng người “tam thoái”, điều này không phù hợp với yêu cầu của Đại Pháp.

Sau khi nhận thức ra sơ hở này, tôi đã tăng cường phát chính niệm. Tôi nhất định sẽ dĩ Pháp vi Sư, bước đi trên chính lộ.

Khi các nhân viên bảo hiểm đến nhà tôi thu thập thông tin, tôi đã giảng chân tướng Đại Pháp cho họ. Họ hết sức ca ngợi Đại Pháp và cũng làm tam thoái.

Qua đội cảnh sát tôi biết rằng người lái xe gây tai nạn là người ở nơi khác, cậu ấy không nhận trách nhiệm và từ chối trả tiền nằm viện của tôi, cũng không nói với tôi một lời nào. Có người bảo tôi rằng tôi nên đòi người lái xe tiền bồi thường và đòi tiền trợ cấp dành cho người tàn phế của nhà nước. Tuy nhiên, tôi không làm vậy, bởi tôi là người tu luyện Đại Pháp. Sư phụ dạy chúng ta làm việc gì phải nghĩ cho người khác trước. Tôi biết rằng người lái xe đó không cố ý, chắc chắn trong tâm cậu ấy cũng không thoải mái gì. Với tôi, thân thể cũng đã khôi phục lại trạng thái bình thường và lại đi ra ngoài giảng chân tướng Đại Pháp, nó tốt hơn rất nhiều so với bất kỳ khoản tiền bồi thường nào.

Tôi mua một chiếc xe máy mới với giá 4.000 tệ vì chiếc xe cũ bị hỏng. Tôi cũng trả 5.000 tệ cho 6 giờ nằm viện. Nếu tôi ở trong bệnh viện hai tháng thì chi phí y tế phải lên biết bao nhiêu tiền. Vị chủ nhiệm ở bệnh viện đó nói: “Nếu mọi người đều luyện Pháp Luân Công như vậy thì xã hội này sẽ tốt đẹp hơn!”

Sau tai nạn này, vị bác sỹ thực tập trẻ tuổi kia đã liên hệ với đồng tu và bắt đầu tu luyện. Cảm tạ Sư tôn đã dụng tâm an bài tỉ mỉ!

Tôi hy vọng tất cả chúng sinh, những ai có cơ hội đọc về những trải nghiệm của tôi sẽ nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, và Chân – Thiện – Nhẫn hảo. Chỉ có như vậy thì khi gặp đại nạn sinh mệnh mới có thể được bảo hộ.

Tôi muốn nhân cơ hội này bày tỏ lòng cảm ân sâu sắc tới Sư tôn. Cảm tạ Sư tôn từ bi bảo hộ. Con nhất định sẽ không cô phụ Sư tôn đã từ bi cứu độ! Con sẽ làm tốt ba việc mà Sư tôn yêu cầu, tu luyện viên mãn, theo Sư tôn trở về ngôi nhà chân chính của mình.

Cảm tạ Sư tôn! Cảm tạ sự trợ giúp của các đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/13/356188.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/20/166462.html

Đăng ngày 7-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share