Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp Đại Lục

[MINH HUỆ 18-11-2017]

Tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư tử cung và phải cắt bỏ tử cung vào năm 2015. Ba tháng sau, chân tôi sưng lên, vì vậy tôi phải quay lại bệnh viện để khám và họ phát hiện một u nang trong khung chậu của tôi.

Chị họ của tôi nghe tin về tình hình của tôi và đến thăm tôi trong dịp Tết Nguyên Đán năm 2016. Cô ấy mang cho tôi cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”. Tôi đã bị đầu độc bởi tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp trên các phương tiện truyền thông Trung Quốc, cho rằng môn tu luyện này chống lại Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tuy nhiên, có điều gì đó thôi thúc từ bên trong khiến tôi không muốn từ chối cuốn sách, đặc biệt là khi chị họ nói với tôi rằng cuốn sách này kỳ thực chính là Thiên Thư.

Ngày hôm sau, chị họ gọi cho tôi và hỏi tôi có đọc cuốn sách hay không. Tôi nói rằng tôi đã đọc qua ba chương. Chị ấy hỏi tôi cảm giác như thế nào. Thời điểm đó tôi nhớ rằng chỉ cần đọc báo vài ba phút là mắt của tôi sẽ bị nhức mỏi. Nhưng cả ngày hôm đó tôi lại không hề cảm thấy mệt mỏi. Chị họ nhắc tôi hãy tiếp tục đọc cuốn sách. Tuy nhiên, tôi đã bị tiêm nhiễm chủ nghĩa vô thần từ thời thơ ấu, vì vậy tôi đã không thực sự tin rằng ngoài uống thuốc ra thì không có bất kỳ điều gì có thể chữa lành bệnh. Vì vậy, tôi vẫn uống thuốc.

Một đêm nọ, khi tôi nhắm mắt lại, ba quầng sáng trắng bạc xoay tròn trước mặt tôi. Ngay khi tôi mở mắt ra, chúng biến mất. Điều này xảy ra ba lần. Tôi rất vui mừng, nhưng khi tôi lên mạng để tra cứu Pháp Luân Đại Pháp, tôi thấy không có gì tích cực. Internet đã tràn ngập tuyên truyền của ĐCSTQ. Kết quả là, tôi đã ngừng đọc sách và luyện công. Chân tôi lại sưng tấy nghiêm trọng hơn trước.

Học Pháp một cách nghiêm túc

Tôi đã đi khắp nơi để tìm cách chữa bệnh. Bác sĩ thông báo cho tôi rằng chi phí điều trị có thể lên tới 60.000 nhân dân tệ. Đây là khoản tiền rất lớn đối với gia đình tôi. Bác sĩ đã cắt bỏ u nang trong khung chậu của tôi, nhưng ngay sau đó nó lại bị nhiễm trùng do vi khuẩn, và các bác sĩ cũng không có biện pháp nào xử lý. Tôi đã rơi vào tình trạng rất tồi tệ trong cuộc đời, khi mà mọi nỗ lực của tôi không mang đến điều gì tốt đẹp.

Sau đó tôi nhớ ra rằng, đã sáu tháng đã trôi qua kể từ lần đầu tiên tôi thử tập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã không tin vào Pháp, thay vào đó là chọn đi đến bệnh viện trị bệnh. Tôi đã tiêu tốn rất nhiều tiền, vậy mà vết loét vẫn ở đó, chân tôi vẫn sưng tấy không giảm. Tôi thậm chí còn bị phù do bệnh thận cùng một số vấn đề sức khỏe khác nữa.

Khi tôi quyết định đọc lại cuốn “Chuyển Pháp Luân”, tôi không thể gập cong chân hoặc đứng lên để luyện công. Chị họ của tôi đã thúc giục tôi học Pháp, tin tưởng Sư phụ và Đại Pháp. Tôi muốn tập trung học Pháp và luyện công, nhưng chồng và con tôi phản đối điều đó và gây gổ với tôi. Vì vậy tôi phải tiếp tục các phương pháp điều trị tại bệnh viện, trong khi vẫn cố gắng học Pháp và luyện công.

Sau khi tôi thức dậy vào một buổi sáng, tôi đứng trên ban công và niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Trong khi tôi ngồi trên giường bệnh, tôi đã kéo rèm lại và đả tọa. Tôi đã học Pháp sau khi trở về nhà.

Mặc dù vẫn uống thuốc, nhưng tôi tập trung hơn vào việc học Pháp và luyện công. Sau hai tuần, vết loét đã biến mất. Tôi đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở vì bệnh tật, chạy chữa tốn kém mà không có hiệu quả. Chỉ sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sức khỏe của tôi mới phục hồi. Sư phụ đã không bỏ rơi tôi.

Sư phụ đã giảng:

“Luyện công mà uống thuốc là không tin rằng luyện công có thể trị bệnh, tin thì chư vị còn uống thuốc gì nữa.” (Pháp Luân Công)

Bởi vì chồng tôi phản đối việc tôi ngừng dùng thuốc nên anh ấy đã bảo bác sĩ kê toa lại. Tuy nhiên, ngay khi tôi uống thuốc, tôi cảm thấy đau dữ dội, vì vậy bác sĩ bảo tôi ngừng uống thuốc. Tính đến nay, đã một năm trôi qua kể từ khi tôi ngừng dùng thuốc.

Học thuộc Pháp

Sư phụ giảng:

“Hiện nay mọi người đã hiểu rõ vì sao tôi thường xuyên nhắc chư vị đọc sách cho nhiều! Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài Trừ Can Nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Sau khi đọc đến đây, tôi đã quyết tâm học thuộc Pháp. Bên cạnh đó tôi cũng cần phải đi giảng chân tướng cho mọi người.

Tôi cố gắng học mỗi lần một trang từ khi bắt đầu. Học viên khác khuyên là tôi nên học mỗi lần một đoạn và sau đó tiếp đến đoạn kế. Theo lời hướng dẫn đó, tôi học năm ngày liên tiếp được gần hết 5 trang, trung bình khoảng 6 tiếng/ngày. Sau khi học thuộc, tôi chép lại những gì mình đã ghi nhớ.

Khi tôi học thuộc Pháp, tâm tính tôi đề cao, và tôi có thể bỏ rất nhiều chấp trước, kể cả tâm oán hận, tâm hiển thị, tâm tật đố và tâm tranh đấu.

Giảng chân tướng Đại Pháp

Lúc đầu, tôi không biết làm thế nào để giảng chân tướng Đại Pháp, nhưng một học viên khác đã giúp tôi học cách làm điều đó. Nhờ học thuộc Pháp và chép Pháp, tôi nhận ra rằng những lời nói của mình đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Tại một khu trung tâm mua sắm, có hôm tôi đã giúp 16 người thoái Đảng và Đoàn Thanh niên chỉ trong 4 giờ.

Một ngày khác, một người đàn ông đang khập khiễng đi đến gần tôi ở bến xe buýt. Tôi đã trò chuyện với anh ấy. Anh ấy chỉ mới 40 tuổi. Trước đây từng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, nhưng do cuộc bức hại nên đã rời xa tu luyện. Tôi khuyến khích anh quay trở lại tu luyện, và chia sẻ kinh nghiệm của tôi với anh ấy.

Sau khi anh ấy rời đi, tôi nhìn thấy một phụ nữ khoảng 50 tuổi đang đọc một quyển sách. Cô ấy nói với tôi rằng đó là cuốn sách hay nhất mà cô ấy từng đọc. Tôi mỉm cười và nói với cô ấy rằng không gì có thể so sánh với cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”. Cô ấy đã không tin lời nói của tôi, do cô bị đầu độc bởi tuyên truyền của ĐCSTQ. Cô ấy thậm chí còn cáo buộc tôi phản động và chống lại ĐCSTQ.

Tôi chia sẻ với cô ấy về trải nghiệm về bệnh tật của mình và rằng, nhờ tu luyện Đại Pháp mà tôi đã trở nên khỏe mạnh như thế nào. Sau khi nghe điều đó, cô ấy đã thay đổi thái độ, thậm chí còn hỏi tôi cách luyện công. Cô ấy cũng dùng tên thật để thoái ĐCSTQ.

Thể ngộ về mất và được

Năm 2016, có một lần tôi đi ăn trưa và bị mất ví. Trong ví có khỏang 2.000 nhân dân tệ cùng toàn bộ thẻ tín dụng của tôi. Qua học Pháp, tôi đã hiểu rõ hơn vấn đề được và mất. Là đệ tử Đại Pháp, tôi không nên động tâm vì những gì đã mất. Trong quá khứ, tôi cũng từng bị tổn thương về tình cảm. Nhưng nhờ có Pháp trong tâm, tôi đã vượt qua quan này.

Thu nhập hàng tháng của vợ chồng tôi có hạn và cuộc sống hiện tại khá khó khăn vì khoản chi phí chữa bệnh trước đây của tôi. Chồng tôi thường đi thăm anh trai, và mỗi lần như vậy đều mua một vài đồ biếu tặng anh trai. Vì vậy, tôi đã đề nghị chồng không đến thăm anh trai thường xuyên như trước nữa, nên đợi cho đến khi tình hình tài chính của chúng tôi được cải thiện. Nhưng anh ấy không nghe tôi.

Là một người tu luyện, tôi phải giữ vững tâm tính của mình và không gây gổ với chồng. Vì vậy, tôi nói rằng mỗi người chúng tôi nên tự quản lý chi tiêu của mình. Chồng tôi đã không nói lời nào. Dù vậy, khoảng một tháng sau anh lại đề nghị tôi đưa tiền cho anh. Tôi cảm thấy đây là một quan cần phải vượt qua.

Sư phụ giảng:

“Rất nhiều sự việc trông như là ngẫu nhiên, [nhưng] đều không phải là ngẫu nhiên.” (Giảng Pháp tại Pháp Hội Houston 1996)

Do không buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân, nên tôi mới gặp tình huống này. Khi nhận ra, tôi nói với chồng rằng: “Em rất tiếc vì trước đây đã tiêu tốn quá nhiều tiền chữa bệnh. Cuộc sống của chúng ra hiện nay khó khăn thế này cũng là do em.”

Hiện tại, chúng tôi đã có một cuộc sống hài hòa hơn nhờ vào Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/18/356700.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/25/166526.html

Đăng ngày 6-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share