Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-09-2017] Đối xử với các điều phối viên địa phương như hình mẫu là một tâm bắt nguồn từ văn hóa đảng. Cái tâm này khiến chúng ta nghĩ rằng một điều phối viên cần làm tốt mọi việc và làm gương cho các học viên khác noi theo, và người đó sẽ không đủ tiêu chuẩn làm điều phối viên nếu bản thân họ không thực thi được tốt.

Là một điều phối viên tôi cũng từng có cái tâm này. Tôi yêu cầu bản thân tu luyện cá nhân thật tốt cũng như làm tốt các việc khác, và luôn dẫn đầu các đồng tu. Mặc dù không có gì là sai khi người điều phối muốn thực hiện tốt hơn những người khác nhưng thật không đúng khi có chấp trước trở thành một hình mẫu.

Vào tháng 7 năm 1999, khi cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp được phát động, tôi là học viên đầu tiên trong khu vực bị bắt giữ. Tôi nghĩ Đảng Cộng sản phải coi tôi như là “tiên phong trong các học viên địa phương”. Sự cố sau đó khiến tôi nhận ra một lý do khác có thể dẫn đến việc tôi bị bức hại.

Vào cuối năm 2004, khi tôi được tạm thả khỏi trại tạm giam để điều trị y tế, tôi nhận thấy một số mâu thuẫn nghiêm trọng giữa điều phối viên địa phương của chúng tôi và các học viên đang vận hành các điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Vị điều phối viên nghĩ rằng các học viên đó thực hiện không tốt nên đã gây ra việc thiếu tài liệu. Tuy nhiên các học viên sản xuất những tài liệu này lại phàn nàn rằng những yêu cầu của điều phối viên không thực tế khiến họ luôn bận rộn, không có thời gian học Pháp luyện công.

Sau khi giao lưu với họ, tôi phát hiện ra trong khu vực chúng tôi có rất ít điểm sản xuất tài liệu. Một số học viên quá sợ hãi khi in ấn tài liệu ở nhà. Họ cảm thấy việc sở hữu một máy tính và máy in có thể dẫn đến bị bắt nếu chính quyền địa phương phát hiện ra rằng họ có khả năng in ấn tài liệu tại nhà. Một lý do khác nữa là những trở ngại kỹ thuật trong việc sử dụng máy tính và máy in. Ngoài ra, ngay cả khi biết rằng điều phối viên không sản xuất tài liệu ở nhà, một số học viên đã không sẵn sàng lập điểm sản xuất mặc dù họ hoàn toàn có thể.

Bởi vì điều đó đã diễn ra trong một năm, tôi nghĩ mình nên thiết lập một điểm sản xuất tài liệu ngay tại nhà mình. Tôi đã mua một máy tính xách tay, một máy in và nhờ một đồng tu dạy tôi cách sử dụng chúng. Đồng tu đó rất lo lắng khi nghe về những gì tôi đã lên kế hoạch.

Anh nói: “Cậu muốn trở thành anh hùng sao?. Cậu có biết tình trạng của bản thân cậu không? Các điểm sản xuất tài liệu thường được lập trong các căn hộ cho thuê. Sao cậu lại muốn lập ngay tại nhà mình? Ngay cả khi cậu cảm thấy cậu có chính niệm mạnh, cậu đã cân nhắc đến an toàn của người vợ cũng là học viên của mình chưa?”

Tôi lập luận: “Tôi biết tôi mới được tạm thả để điều trị y tế, cảnh sát và các cơ quan chức trách khác thường đến nhà tôi sách nhiễu. Nhưng nếu không ai muốn làm việc này, làm sao chúng ta có thể lập thêm các điểm sản xuất tài liệu được?”

Chúng tôi không thể thuyết phục được nhau. Tôi nghĩ vị học viên này có tâm sợ hãi mạnh mẽ. Tuy nhiên, khi tôi tiếp tục học Pháp cùng vợ tôi và hướng nội, tôi bắt đầu nhìn ra vấn đề của mình. Đúng là chúng ta cần thêm các điểm sản xuất tài liệu và tôi có trách nhiệm thiết lập một điểm, nhưng tại sao đồng tu của tôi lại nói rằng tôi muốn trở thành một anh hùng? Tôi suy nghĩ sâu và cuối cùng nhận ra tôi thực sự có ý định trở thành một hình mẫu!

Sư phụ đã giảng:

“Vậy đã là hình thức tu luyện này của đệ tử Đại Pháp mà xét, thì chưa có ai [làm], không có khuôn mẫu. Trước đây tôi vẫn luôn giảng rằng trong tu luyện thì đệ tử Đại Pháp không có khuôn mẫu; không chỉ là trong tu luyện cá nhân chư vị cần phải đi [thành] con đường của chính mình, mà ngay cả hình thức tu luyện tôi cấp cho chư vị cũng không có tham chiếu; con đường ấy cần phải được tự mọi người đi thành.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế miền Tây Mỹ quốc [2015])

Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng, đệ tử Đại Pháp thực thi bất kể việc gì thì đều là đang hoàn thành sứ mệnh tại tầng thứ tu luyện của mình, mục đích ở đây không phải là cho người khác thấy những gì chúng ta đã làm.

Ba ngày sau, vị đồng tu này lại đến gặp tôi. Tôi chia sẻ suy nghĩ của mình với anh ấy và nói với anh ấy rằng tất cả chúng ta cùng chung tay gánh vác trách nhiệm lập thêm các điểm sản xuất tài liệu, vì vậy việc lập một điểm tại nhà tôi không có gì sai cả. Anh ấy đã không tranh luận với tôi nữa và cẩn thận hướng dẫn tôi cách sử dụng máy tính xách tay và máy in.

Khi Truyền hình Tân Đường Nhân (THTĐN) bắt đầu sử dụng vệ tinh để phát sóng các chương trình vào Trung Quốc Đại lục, nhiều học viên đã bắt đầu lắp đặt máy thu vệ tinh. Một điều phối viên địa phương đã gặp tôi và nói rằng bà muốn rút khỏi công việc điều phối của mình. Tôi hỏi bà tại sao.

Bà giải thích: “Cậu thấy đấy, nhiều học viên ở khu vực khác đã lắp đặt máy thu vệ tinh, nhưng ở khu vực chúng ta thì có rất ít. Thậm chí có học viên còn nói với tôi, rằng tôi đã cản trở sự thăng tiến trong khu vực chúng ta bởi vì tôi với tư cách là một điều phối viên, mà lại chưa lắp đặt tại nhà mình. Tôi thực sự muốn lắp, nhưng chồng tôi không phải là học viên, và anh ấy phản đối gay gắt ý định này. Tôi không muốn là một trở ngại ngăn cản những người khác xem các chương trình của THTĐN.”

Tôi nói với bà: “Chị biết đấy không hề có hình mẫu trong tu luyện, vì thế điều phối viên không phải trở thành một hình mẫu…” Trước khi tôi nói xong, bà đã nói: “Tôi hiểu ý cậu, nhưng tôi chưa bao giờ từng nghĩ mình là một hình mẫu. Làm sao mà một phụ nữ có tuổi như tôi có thể trở thành hình mẫu của ai đó được chứ?”

Tôi chia sẻ với bà các khổ nạn mà tôi đã phải gánh chịu trong quá khứ khi tôi mang cái tâm là một hình mẫu và cách tôi đã dùng những nguyên lý của Đại Pháp loại bỏ chấp trước này. Tôi nói: “Chị đã biết những gì Sư phụ giảng về điều này rồi, và chị thật sự không muốn là một hình mẫu, chị hãy nghĩ về những gì các học viên khác đã nói. Không phải họ đã coi chị là hình mẫu sao? Khi chúng ta cảm thấy bị tổn thương bởi lời nói của họ, chẳng phải chúng ta vẫn ôm giữ cái tâm muốn là hình mẫu còn gì? Chị đang lo lắng rằng chị không thể là hình mẫu tốt cho các học viên khác, điều đó có thể gây khó cho việc lắp đặt các máy thu vệ tinh. Mọi lời chị nói ra đều hướng đến “không phải là một hình mẫu tốt”. Bà mỉm cười đồng ý nhưng không biết sẽ phải làm gì.

Tôi nói: “Vấn đề không phải là ai sẽ là người dẫn đầu. Một điều phối viên hoàn thành công việc của mình nếu anh ấy hay cô ấy đã hoàn thành các việc như triệu tập một cuộc họp, tổ chức một buổi thảo luận hay hướng dẫn các học viên nhận ra tầm quan trọng và lợi ích của việc xem Truyền hình Tân Đường Nhân. Khi tất cả các học viên hiểu được rằng gia đình họ và những người khác được lợi từ Truyền hình Tân Đường Nhân, mọi người sẽ nhận ra đó là trách nhiệm của họ và sẽ tự nguyện lắp đặt máy thu vệ tinh. Những gì điều phối viên còn phải làm là cố hết sức mình để việc lắp đặt được thuận lợi.”

Sau cuộc trò chuyện, bà đã triệu tập nhiều buổi gặp mặt chia sẻ kinh nghiệm, và kể từ đó, ngày càng có nhiều học viên lắp đặt máy thu vệ tinh.

Hiện vẫn còn rất nhiều điều phối viên tin rằng họ phải là một hình mẫu, đặc biệt là các điều phối viên quá bận rộn với việc học Pháp hay luyện công. Có lẽ họ bị chi phối bởi ý định đóng vai trò như những hình mẫu, lo lắng rằng họ có thể cản trở sự đề cao của các đồng tu nếu họ không thực thi tốt mọi việc.

Vì cuộc bức hại ở Trung Quốc, chúng ta đang tham gia vào nhiều hạng mục giảng chân tướng, chẳng hạn như thiết lập thêm các điểm sản xuất tài liệu, giải cứu các học viên bị tù giam, giảng chân tướng qua việc gọi điện thoại trực tiếp, lắp đặt máy thu vệ tinh, v.v..Trở thành hình mẫu trong mọi hạng mục là điều không thể. Nhiều điều phối viên đã phải chịu đựng khổ nạn do học Pháp không đủ và chưa thực tu. Thêm vào đó, cái tâm làm hình mẫu này đã khiến cho nhiều học viên khác xao lãng việc chứng thực Pháp một cách độc lập, điều đó cũng mang lại cho họ nhiều điều phiền toái.

Tâm làm hình mẫu này cũng khiến các điều phối viên tìm kiếm các hình mẫu trong số các học viên. Tôi đã từng thường khen ngợi bất kỳ học viên nào thực thi tốt trong các khía cạnh tu luyện hay giảng chân tướng và thậm chí còn bổ sung thêm những tiểu tiết làm cho học viên đó trở nên hoàn hảo hơn. Mục đích của tôi là động viên những người khác tiến bộ trong tu luyện. Nhưng rồi chuyện đã xảy ra khiến tôi suy nghĩ sâu sắc về hành vi của mình.

Một học viên nào đó đã chủ động trong việc giải cứu đồng tu bị tù giam. Cô ấy luôn tỏ ra rất từ bi trong khi làm việc với các luật sư, các đồng tu và người nhà của họ, và tôi đã ca ngợi cô trong nhiều dịp khác nhau.

Cô ấy đã nói với tôi nhiều lần rằng cô không muốn cố gắng củng cố danh tiếng của mình trong các đồng tu, nhưng tôi đã không coi những gì cô nói là nghiêm trọng. Tôi nghĩ là cô khiêm tốn.

Sau đó một học viên khác phàn nàn về cô ấy với tôi. Tôi không thể chịu được điều đó và hỏi vị học viên này: “Chị ghen tỵ đấy à?” Sau khi học viên đó rời đi, tôi hướng nội và nhận ra đó là vì tôi thực sự có chấp trước vào danh và xây dựng một hình mẫu. Ngay cả khi vị học viên kia có ghen tỵ một chút, cũng bởi vì tôi đã xử lý các việc không tốt.

Sau đó tôi còn bối rối hơn khi học viên đầu tiên bị bắt và bức hại. Kể từ đó tôi đặc biệt chú ý đến việc thanh trừ chấp trước vào việc xây dựng hình mẫu của mình. Tôi suy nghĩ kỹ lưỡng về lời nói của mình và cân nhắc đến cơ điểm trong ý định của tôi. Nếu đó là điều tôi không nên nói, tôi sẽ không để những lời này tuột khỏi miệng của mình.

Một số điều phối viên thích tổ chức các buổi chia sẻ kinh nghiệm và có xu hướng phóng đại sự thành công của một số học viên tại những cuộc họp này. Bất kể là họ có nhấn mạnh thế nào về mục đích của những cuộc gặp mặt, dù là để đề cao chỉnh thể thông qua chia sẻ kinh nghiệm, thì luôn ẩn giấu tâm xây dựng một vài hình mẫu. Cái tâm này cần phải chính lại thông qua tu luyện của chúng ta trong Đại Pháp.

Tất cả các điều phối viên và tất cả các học viên cần hướng nội trước những khổ nạn, nhận ra những sơ hở và phối hợp cùng nhau hình thành nên chính niệm mạnh mẽ để giải thể tà ác và phản bức hại. Việc ngưỡng mộ các hình mẫu hay quá phụ thuộc vào họ có thể trở thành cái cớ cho cựu thế lực gây ra đàn áp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/9/29/354323.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/4/166275.html

Đăng ngày: 3-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share