Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-10-2017] Tôi làm nghề nông và sống ở một vùng nông thôn, tại đây chúng tôi phải sử dụng hệ thống tưới nước bằng hồ chứa. Khu vực của tôi với nhiều hecta ruộng đều phải phụ thuộc vào nước hồ chứa.

Tháng 5, và tháng 6 hàng năm thường là giai đoạn mùa vụ. Tuy nhiên, sức chứa của hồ nước không đủ lớn, do vậy cứ đến vụ mùa, hồ chứa nhanh chóng cạn kiệt nước.

Vụ gặt của chúng tôi sẽ bị ảnh hưởng nếu chúng tôi không có đủ nước để tưới. Do đó, đội sản xuất ở khu vực chúng tôi đã đào một cái ao ở chân núi để lấy nước cung cấp bổ sung cho hồ chứa. Nhưng thật không may, nước trong ao cũng không đủ để giải quyết tình trạng thiếu nước. Do vậy, chúng tôi phải luân phiên nhau tưới nước cho ruộng của mình. Mọi người thường tranh cãi với nhau vì không có đủ nước để dùng và tôi cũng nằm trong số đó.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1996. Sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và các bài giảng khác của Sư phụ, tôi hiểu rằng tu luyện tâm tính là then chốt để đề cao bản thân. Khi thực hành theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, tôi đã nhận ra tâm tranh đấu của mình trong vấn đề này và nó đã lệch quá xa so với tiêu chuẩn của một người tu luyện.

Tôi dần hiểu rằng người tu luyện cần phải nghĩ cho người khác trước và coi nhẹ lợi ích của bản thân. Tôi nghĩ tôi không nên tranh cãi với người khác và tình trạng khan hiếm nước tưới là một cơ hội tốt để tôi buông bỏ chấp trước vào lợi ích.

Một buổi sáng vào tháng 6 năm 1997, đến phiên tôi tưới nước cho ruộng lúa của mình. Tôi đã chuẩn bị tất cả các công việc cần thiết từ ngày hôm trước, dậy sớm vào sáng hôm sau và đi đến ao để lấy nước. Trên đường đi, một người nông dân tên Chu đã chặn tôi lại và nói với tôi rằng ngô của ông ấy đang chết dần và cần phải tưới nước ngay, do vậy tôi đã để ông ấy sử dụng chỗ nước mà tôi được cấp.

Sau khi ông Chu tưới ruộng ngô của mình, người nông dân tên Giang cũng đề nghị tôi cho ông ấy sử dụng nước cho ruộng lúa của ông ấy. Sau khi ông Giang sử dụng nước, các nông dân khác gồm có ông Lưu, Vương, Chu và một người nông dân tên Giang khác cũng đề nghị tôi cho họ sử dụng nước.

Sáu người nông dân đã có được nước mà họ cần để tưới cho những thửa ruộng của họ. Tôi mừng cho họ, hy vọng họ sẽ có một vụ mùa tốt. Họ đã rất biết ơn tôi vì điều đó.

Tôi nói với họ rằng: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi phải biết nghĩ cho người khác trước.”

Mặc dù ruộng lúa của tôi không có một giọt nước nào vào ngày hôm đó nhưng tôi cảm thấy trái tim mình thật ấm áp.

Có lẽ Sư phụ nhìn thấy tâm tính tôi đã đề cao nên đêm hôm đó trời đổ mưa và ruộng lúa của tôi đã được tưới đầy nước. Ngày hôm sau, tôi đã có thể cấy lúa đúng như kế hoạch.

Chúng ta cần luôn ghi nhớ rằng chúng ta là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp: mọi thứ chúng ta làm cần dựa trên các nguyên lý của Pháp và chúng ta nên đặt lợi ích của người khác lên trước bản thân mình.

Sư phụ luôn ở bên chăm sóc chúng ta mọi lúc mọi nơi. Khi lời nói và hành động của chúng ta phù hợp với các nguyên lý của Pháp, Sư phụ sẽ ban cho chúng ta những điều tốt đẹp nhất.

Đúng như những gì Sư phụ đã giảng: “cái gì của chư vị thì sẽ không mất.” (Chuyển Pháp Luân)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/19/355254.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/1/166239.html

Đăng ngày 13-11-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share