Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Đại Liên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-10-2017] Mặc dù tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 10 năm, nhưng chồng tôi vẫn không ủng hộ tôi. Anh ấy thường nói những điều không tốt về Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp).

Anh cố gắng ngăn cản tôi tu luyện và tức giận khi tôi đề cập đến những từ “Pháp Luân Đại Pháp”. Trong thời gian dài, tôi không thể cải thiện được hoàn cảnh trong gia đình mình.

Tháng 5 năm ngoái, chồng tôi bị ngã và gẫy sống lưng. Cú ngã khiến vết thương cũ ở lưng anh nặng hơn và anh phải nằm liệt giường. Anh đã tới khám ở bệnh viện ba lần, nhưng không ai chữa trị được và anh cảm thấy hoang mang. Các bác sĩ cảnh báo về những hậu quả nghiêm trọng có thể xảy ra và đề nghị anh nghỉ ngơi ở nhà.

Sau khi trở về nhà, tôi đã mở các bài giảng của Sư phụ cho anh nghe. Sau ba giờ đồng hồ, anh thức dậy và uống một chút nước. Tôi nấu cháo và bón cho anh ăn. Một tuần sau, anh có thể ăn cháo kê.

Chăm sóc chồng tôi thật không dễ dàng và đôi lúc tôi bị mất kiên nhẫn. Nhưng mẹ tôi, cũng là một học viên, đã giúp đỡ tôi. Chúng tôi phải thường xuyên lật người anh, xoa bóp và gãi lưng cho anh. Tuy nhiên, anh lại bị lở loét vì nằm liệt giường, và chúng tôi phải cho anh dùng thuốc mỗi ngày.

Ban ngày thì những việc đó không quá tồi tệ, nhưng buổi tối thì lại khiến tôi mất ngủ. Tôi bị đánh thức ngay khi vừa chợp mắt, và tôi đã rất bực mình.

Sau đó, tôi nhớ lại những lời Sư phụ đã giảng:

“Khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Chuyển Pháp Luân)

Những lời giảng của Sư phụ giúp tôi bình tĩnh lại và không tức giận nữa. Tôi cố gắng nhẫn nhịn và nấu cho anh bất kỳ món nào anh thích.

Một lần, tôi thực sự rất đau bụng và không thể ăn được trong nhiều ngày. Tôi cảm thấy rất yếu và không có chút sức lực nào. Chồng tôi bị tiêu chảy và tôi liên tục phải lau dọn cho anh ấy. Sau khi xong việc, tôi giúp anh ấy mặc quần. Túi đựng rác nhanh đầy, vì thế tôi mang nó vứt ra thùng rác.

Khi tôi vừa trở lại, chồng tôi nói anh lại phải đi vệ sinh. Do đó, tôi đã đặt một tấm nhựa xuống đất và chuẩn bị nhiều giấy vệ sinh để lau dọn cho anh.

Tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi và vẫn phải giúp anh ấy vệ sinh. Tôi kiệt sức. Tôi cố gắng không tỏ ra khó chịu, nhưng giọng nói của tôi thì không được nhẹ nhàng.

Ngay lập tức tôi hiểu ra rằng mình nên vứt bỏ chấp trước phàn nàn của mình. Tôi liên tục nhẩm những bài thơ của Sư phụ, tâm tôi bình tĩnh hơn và tôi có thể nghĩ cho người khác trước.

Chồng tôi nói: “Lúc tôi còn ở bệnh viện, có rất nhiều học viên đã tới thăm tôi. Họ đỡ tôi ra xe và đẩy xe đưa tôi đi dạo xung quanh. Và họ không mong bất kỳ báo đáp nào. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp luôn tốt bụng với mọi người như vậy sao?” Tôi nói với anh rằng Sư phụ đã dạy chúng tôi làm người tốt.

Kể từ đó, chồng tôi đã thay đổi thái độ đối với Pháp Luân Đại Pháp. Anh không những không ngăn cản tôi tu luyện mà thậm chí còn đề nghị mẹ tôi học Pháp Luân Đại Pháp tại nhà chúng tôi. Đó là điều mà trước đây tôi còn không dám hình dung. Vậy là một việc không tốt đã trở thành việc tốt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/24/349819.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/3/166266.html

Đăng ngày 12-11-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share