Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-09-2017] Khi các học viên bị bắt giữ tại thành phố khác, chúng tôi đã thành lập một nhóm để giải cứu họ và cần có lái xe để thường xuyên đưa đón nhóm học viên này tới thành phố đó.

Điều phối viên của chúng tôi đã hỏi tôi: “Gia đình anh có điều kiện tài chính tốt và anh có thể mua một chiếc xe hơi. Liệu anh có thể học lái xe không? Điều đó sẽ giúp chúng ta cứu được nhiều người hơn.”

Những lời của anh đã khiến tôi cảm động, tôi nhận ra rằng sẽ vô cùng tiện cho tôi nếu như tôi có một chiếc xe. Nhưng tôi đã 59 tuổi, tôi vốn ít được đi học và chưa từng lái xe từ trước đến giờ. Liệu tôi có thể học lái xe không? Và liệu tôi có qua bài thi thực hành không?

Tuy nhiên, là một học viên, tôi biết rằng Sư phụ, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, sẽ dẫn dắt tôi. Mọi quan ngại của tôi đều bắt nguồn từ những chấp trước con người, và bởi vì Chính Pháp cần sự phối hợp của các học viên nên tôi đã quyết định làm thử việc này.

Tôi đã trải qua rất nhiều trở ngại trong quá trình học lái xe. Sau khi tôi qua được bài thi viết, tôi cần trình thẻ căn cước của mình trước khi thi thực hành. Do tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đồn cảnh sát địa phương đã từ chối cấp thẻ căn cước cho tôi, mà đó không phải lần đầu.

Tôi quyết định gia cường chính niệm và cầu Sư phụ giúp đỡ. Các thành viên trong gia đình tôi cũng phát chính niệm cho tôi. Thay vì trở lại đồn cảnh sát đó, tôi đã đi thẳng tới cơ quan phát hành thẻ căn cước. Hồ sơ của tôi đã được xử lý, và cuối cùng tôi nhận được bằng lái xe của mình.

Tìm ra chấp trước

Tôi đã mua một chiếc xe hơi và bắt đầu hỗ trợ việc đưa đón các học viên từ các địa điểm khác nhau đang nỗ lực giải cứu đồng tu, nhưng các chấp trước của tôi đã nổi lên bề mặt.

Một dịp tôi lái xe đưa người nhà của một học viên, luật sư của anh ấy và các học viên khác tới đồn cảnh sát và Viện kiểm sát để cho các nhân viên ở đó biết về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, đồng thời yêu cầu thả một học viên đã bị bắt.

Chúng tôi nhận thấy rằng chúng tôi đã bị theo dõi, và tâm sợ hãi của tôi bắt đầu bùng lên. Tôi sợ họ sẽ tịch thu đăng ký xe của tôi và tìm được địa chỉ nhà tôi. Nhưng khi thấy các học viên khác đang cố gắng hết sức để giúp đỡ học viên bị bắt, tôi nhận ra rằng tôi cần buông bỏ tâm sợ hãi và tập trung vào việc giải cứu đồng tu.

Vị luật sư cùng người nhà của học viên đã cảm động trước các hành động vô tư vô ngã của các học viên chúng tôi.

Tuy vậy các chấp trước ẩn giấu của tôi vẫn tiếp tục nổi lên bề mặt. Hầu hết các học viên địa phương chúng tôi đi tới các cơ sở kinh doanh trong khu vực và cho họ biết rằng các học viên Pháp Luân Công đang bị bức hại. Vì tôi có thể lái xe, tôi đã tình nguyện đi tới những khu vực xa xôi nhất mà theo kế hoạch chúng tôi muốn bao phủ. Tôi mời một vài học viên đi cùng và chúng tôi đi ra các vùng ngoại ô.

Ngay từ đầu tôi đã rất hạnh phúc khi thực hiện công việc này. Tuy nhiên theo thời gian tôi cảm thấy bất bình trong tâm. Bởi còn có các chi phí xăng và chi phí bảo dưỡng xe, nhưng không một ai sẵn sàng chia sẻ cùng tôi các khoản phí này.

Sau khi tôi học Pháp ở nhà, tôi nhận ra rằng tôi có chấp trước vào tiền bạc và truy cầu sự tán dương.

Tôi bắt đầu tự nhủ, liệu một người có quan tâm nhiều đến những thứ như vậy khi chúng ta mang tâm cứu người không? Đó chẳng phải là một cơ hội để loại bỏ chấp trước và đề cao bản thân hay sao?

Tôi quyết định buông bỏ những chấp trước này.

Cứu người ở những vùng hẻo lánh

Một học viên nhờ tôi đưa cô ấy tới đám tang người chú của cô ấy. Chú của cô sống tại một ngôi làng miền núi, và cô ấy nói rằng người dân ở đó không biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Nơi đó rất xa, và tôi không muốn đi. Nhưng tôi là một học viên, và chiếc xe của tôi có nhiệm vụ dùng cho Chính Pháp.

Sư phụ giảng:

“Trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp là cứu độ chúng sinh”(Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị Washington DC 2011)

Tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ đưa cô đi.

Chỉ có vài người dân trong làng thể hiện thái độ tích cực về Đại Pháp. Hầu hết mọi người không muốn nghe chúng tôi khi chúng tôi nói về Đại Pháp và một số thậm chí còn cố gắng tránh xa chúng tôi. Tâm trí của họ đầy những tuyên truyền vu khống về Pháp Luân Đại Pháp từ các phương tiện truyền thông của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Chúng tôi bắt đầu cho dân làng đi nhờ xe tới những khu vực lân cận. Họ đã bị ấn tượng trước sự hào phóng của chúng tôi, một số thậm chí còn ấn tượng hơn là tôi có thể học lái xe ở độ tuổi của mình. Khi chúng tôi nói chuyện với họ về Đại Pháp, họ đã dễ tiếp nhận hơn. Nhờ nỗ lực của chúng tôi, hơn 20 người đã quyết định thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Bí thư Đảng ủy của một nhà máy lúc đầu đã cố tránh chúng tôi, nhưng về sau ông đã cùng đi trên xe chúng tôi. Trên đường đi, chúng tôi đã chuyện trò với ông về Đại Pháp một cách chi tiết và từ bi. Ông đã vui vẻ đồng ý thoái xuất khỏi Đảng sau khi lắng nghe chúng tôi, và bất cứ khi nào chúng tôi gặp lại ông, ông luôn chào đón chúng tôi một cách nồng hậu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/9/15/353746.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/16/166078.html

Đăng ngày: 9-11-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share