Một học viên từ Trung Quốc thuật lại, đồng tu chỉnh lý

[MINH HUỆ 17-9-2017] Mẹ tôi kể rằng khi tôi còn bé, mắt tôi chỉ hé được một chút, điều đó đã gây ảnh hưởng đến tầm nhìn của tôi.

Khi tôi được hai tháng rưỡi tuổi, cha mẹ đã đưa tôi đến một bệnh viện mắt nổi tiếng. Bác sĩ nói đôi mắt của tôi phát triển tốt, nhưng một căn bệnh bẩm sinh khiến tôi bị mất thị lực, và không thể chữa trị được.

Các bác sĩ không thể giúp được gì cho tình trạng của tôi, và tôi đã phải mất nhiều thời gian nằm viện. Trong ký ức đầu tiên của tôi, tôi chỉ có thể nhìn thấy những vật nhỏ, và tôi cảm thấy có thứ gì đó che mắt mình.

Vì tôi không thể nhìn thấy bát cơm của mình trong khi ăn, nên mẹ tôi đã phải giúp đỡ tôi. Tôi từng vô tình giẫm lên và làm chết những con gà mẹ tôi đang nuôi, và vì vậy mà mẹ tôi đã không nuôi gà nữa.

Khi tôi lớn lên và kết hôn, tình hình trở nên phức tạp hơn. Tôi còn bị mắc các bệnh phụ khoa và phải uống nhiều thuốc. Đôi khi, chảy máu quá tệ đến nỗi tôi phải truyền máu.

Cuộc sống của tôi rất khó khăn cho đến mùa đông năm 1998, khi chị dâu tôi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Tôi đến nhà của một người hàng xóm, ở đó họ tổ chức các buổi học nhóm và đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của môn tu luyện.

Tôi thực sự rất thích nghe họ đọc sách và quyết định bắt đầu tu luyện vào hôm đó. Tôi bắt đầu tham gia các buổi đọc sách tập thể mỗi tối.

Một đêm, ba tháng sau đó, các học viên bước ra ngoài sân sau khi buổi học Pháp kết thúc. Một học viên nói: “Đêm nay thật đẹp.”

Tôi nhìn lên và thấy những ngôi sao trên bầu trời. Thị lực của tôi đã được phục hồi!

Tôi đã rất hạnh phúc và nói với các bạn đồng tu của mình rằng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy các ngôi sao. Mọi người đều mừng cho tôi!

Khi trở về nhà, tôi kể với chồng mình rằng tôi đã nhìn thấy những ngôi sao, nhưng anh ấy không tin. Đêm đó tôi đã không ngủ được vì quá vui mừng. Sáng hôm sau, tôi nói với chồng rằng tôi có thể nhìn thấy các vì sao. Anh vẫn không tin tôi nên đã ném một xu lên sàn nhà để kiểm tra xem tôi có thể nhìn được hay không.

Tôi nhặt nó lên, anh ấy ném thêm một đồng xu nữa, và rồi tôi cũng nhặt nó lên. Anh ấy liền hết nghi ngờ.

Tôi có thể nhìn thấy cây lá màu xanh và hoa màu trắng.. Mọi thứ đều thật tươi tắn! Khi thị lực được phục hồi, tôi cũng học cách may quần áo, chăn gối và khâu giày. Khi một cây kim rơi xuống sàn nhà, tôi có thể nhặt lên và không gặp khó khăn gì khi luồn kim.

Tôi rất hạnh phúc vì chị dâu tôi không cần phải vất vả may quần áo cho gia đình tôi nữa. Và, không chỉ tôi có thể nhìn thấy mọi thứ, tôi cũng không còn cảm thấy mắt khó chịu nữa. Các bệnh phụ khoa cũng biến mất.

Tôi không còn bị những thống khổ đó nữa… Tôi rất hạnh phúc! Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ!

Dịp Tết Nguyên đán năm 1999, chồng tôi nói: “Vậy là chúng ta đã không tốn một xu tiền thuốc nào trong mùa đông này.” Và anh ấy muốn mua cho tôi quần áo mới.

Khuôn mặt ốm yếu và vàng vọt của tôi bây giờ đã trở nên hồng hào. Tôi và tất cả những người xung quanh mình sẽ mãi mãi ghi nhớ những gì Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/9/17/353425.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/13/166040.html

Đăng ngày 1-11-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share