Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-6-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2014, và chồng tôi cũng tu luyện vào năm 2016. Là học viên Đại Pháp, cả hai chúng tôi hoàn toàn hiểu được trách nhiệm của mình trong việc cứu độ chúng sinh. Tôi muốn được chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình.

Chuyển tài liệu Đại Pháp đến vùng nông thôn

Có hơn 20 học viên sống trong một ngôi làng xa xôi, hầu hết họ đều là người lớn tuổi và không được học hành. Họ không thể có được các tài liệu Đại Pháp, gồm cả các bài giảng mới của Sư phụ Lý Hồng Chí, vì vậy tôi quyết định giúp họ.

Tôi nghĩ đến việc lập một điểm sản xuất tài liệu nhưng tất cả các học viên ở đây đều nằm trong danh sách đen của Đảng Cộng sản, do vậy sẽ không an toàn hay khả thi để làm việc này.

Lúc đầu, tôi có tâm sợ hãi rất mạnh. Nhờ học Pháp, tôi đã có thể loại bỏ tâm chấp trước của mình và tiếp tục tận tâm giao tài liệu đến cho các học viên trong ngôi làng đó.

Hai năm đầu, chồng tôi, khi ấy vẫn chưa tu luyện, đã giúp tôi giao tài liệu bằng cách dùng xe máy của anh hoặc dùng phương tiện giao thông công cộng.

Sau một thời gian, các học viên trong làng lo ngại rằng việc một người không tu luyện giao tài liệu sẽ tạo sơ hở để cựu thế lực lợi dụng.

Lúc đầu, tôi không bị động tâm khi nghe về mối lo ngại của họ. Nhưng sau đó tôi đã khó chịu khi biết họ đã vài lần nói điều này với bố mẹ chồng tôi.

Tôi nói với một học viên rằng: “Tất cả chúng ta đều là học viên và lời chúng ta nói ra có mang năng lượng. Tuy chồng tôi không phải là học viên nhưng anh sẵn lòng giúp đỡ. Nếu mọi người lo lắng về anh ấy, mọi người nên xin Sư phụ gia trì cho anh ấy hoặc phát chính niệm cho anh. Sao mọi người lại ôm giữ những suy nghĩ tiêu cực về anh như thế được?“

Sau đó, tôi hướng nội chiểu theo các nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn và đã có thể bỏ được tâm oán hận của mình. Tôi cũng tiếp tục làm điều mình cần làm. Sau đó, không còn ai phàn nàn về việc chồng tôi tham gia nữa.

Phối hợp như một chỉnh thể

Có lần có vấn đề với các tấm áp phích giảng chân tướng mà chúng tôi đang sử dụng. Các học viên sẽ chỉ chọn những tấm nhỏ hơn hay những tấm có nội dung mà họ thích.

Người học viên làm tài liệu bảo tôi rằng trang web Minh Huệ có cung cấp các tấm áp phích lớn hơn và trông hấp dẫn hơn vì thế chúng tôi nên bắt đầu dùng chúng trong tương lai. Anh ấy nói chúng ta nên cân nhắc đến hiệu quả của các tấm áp phích trong việc cứu người.

Anh ấy ngộ rằng những tấm có kích thước nhỏ hơn dễ mang theo và tiện cho việc treo, nhưng chúng không đạt được hiệu quả như những tấm lớn. Anh ấy cũng nhắc tôi rằng chúng tôi nên làm như thế nào để mang lại kết quả tốt nhất cho việc cứu độ chúng sinh hơn là làm sao cho thuận tiện nhất.

Tôi đồng ý và chia sẻ cuộc trò chuyện của chúng tôi với các học viên trong làng. Sau khi họ hiểu ra các yêu cầu mới, chúng tôi đã có thể bỏ được những chấp trước của mình và phối hợp cùng nhau như một chỉnh thể.

Cùng nhau treo biểu ngữ

Chồng tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 2016. Kể từ đó chúng tôi đã cùng nhau đi ra ngoài để treo biểu ngữ, dán các tấm áp phích và phát tài liệu chân tướng về Đại Pháp.

Chúng tôi đã buông bỏ tâm sợ hãi của mình trong quá trình đi treo biểu ngữ. Lần đầu đi ra ngoài, chúng tôi chỉ cầm theo từ 4 đến 5 tấm biểu ngữ vì sợ bị camera an ninh trên phố ghi hình.

Nhờ bỏ được tâm sợ hãi, đề cao tâm tính và đột phá trong tu luyện, chúng tôi đã rất thành công trong việc treo biểu ngữ.

Hiện chồng tôi đã cầm số lượng biểu ngữ nhiều hơn mỗi khi chúng tôi ra ngoài. Chúng tôi cũng luôn mang tài liệu theo bên mình bất cứ khi nào chúng tôi rời nhà.

Chúng tôi sẽ tiếp tục học Pháp nhiều hơn, hoàn thành thệ ước của mình và cứu độ chúng sinh nhiều hơn nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/4/348678.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/28/165573.html

Đăng ngày 20-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share