Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-9-2017] Tôi là người có tâm tật đố mạnh mẽ trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi nghe người khác có việc tốt gì đó, tôi cảm thấy không thoải mái và không thể bình tĩnh. Bất cứ khi nào nghe ai đó đã mắc lỗi, tôi liền xem thường họ.

Tôi nghĩ rằng mình đã bỏ được tâm tật đố của bản thân, cho đến khi nó lại nổi lên một lần nữa.

Như Sư phụ đã giảng:

“Bởi vì tâm tật đố biểu hiện cực kỳ mạnh mẽ ở Trung Quốc, mạnh mẽ đến mức đã trở thành tự nhiên, bản thân không cảm giác thấy.” (Chuyển Pháp Luân)

Tâm tật đố lại nổi lên

Một vài ngày trước, tâm tật đố của tôi lại nổi lên. Mặc dù không có mâu thuẫn với học viên đó, nhưng tâm tôi vẫn cảm thấy không thoải mái.

Cách đây hơn 20 năm, tôi và người học viên này đã thành lập một nhóm để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Cô có tính cách hướng ngoại, tu luyện rất tốt và đã giúp tôi đề cao trong tu luyện. Chúng tôi đã phối hợp rất tốt và mối quan hệ của chúng tôi luôn rất thân thiết. Nếu không gặp nhau một vài ngày, chúng tôi sẽ thấy nhớ nhau.

Cả hai chúng tôi đều nhận ra rằng chúng tôi cần buông bỏ tâm chấp trước của mình, vì vậy chúng tôi đã ngừng gặp mặt thường xuyên. Cô ấy không đến nhà tôi trừ phi có chuyện khẩn cấp xảy ra.

Cách đây vài ngày, tôi đột nhiên bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực về cô ấy. Tôi tức giận với cô ấy và thậm chí có tâm tranh đấu.

Sư phụ giảng rằng:

“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công.” (Cảnh GiớiTinh Tấn Yếu Chỉ)

Khi hướng nội, tôi nhận ra rằng đây là biểu hiện của tâm tật đố. Tại sao tôi lại tật đố với cô ấy?

Suy nghĩ lại, tôi nhớ năm ngoái, tôi bảo cô ấy tự lập một điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Tôi đã đưa cho cô ấy tất cả số giấy mình có để cô ấy không phải chạy ra ngoài, nhờ vậy tài liệu của chúng tôi và tuần báo có thể được in kịp thời.

Cô ấy rất bận rộn với việc in ấn tài liệu. Cô cũng phải chăm sóc cháu gái và người mẹ chồng già. Cô cũng phải ra ngoài cùng một học viên địa phương khác để dán áp phích mỗi ngày. Cô ấy đã không đến nhà tôi trong một thời gian dài. Tôi bắt đầu khó chịu với cô, những suy nghĩ tiêu cực này khiến tôi không đến chỗ cô ấy và mang số giấy cô ấy cần. Trong hai ngày tiếp theo, tôi cố gắng vượt qua tâm tức giận để mang cho cô ấy giấy như tôi đã hứa.

Cuối cùng tôi quyết định rằng mình không nên để cho tâm tật đố ngăn bản thân thực hiện những gì đã hứa, vì vậy tôi quyết định mang giấy cho cô. Khi tôi đến, chỉ có một vài người đang ở điểm sản xuất tài liệu của cô. Tôi xếp gọn các hộp giấy tôi mang đến, đổ thêm mực in và hộp mực in phun màu vàng vào máy in, sửa một ống dẫn mực in và sau đó tôi sản xuất một số tài liệu.

Khi trở về nhà, tâm tật đố của tôi đã hoàn toàn biến mất. Tâm tôi rất bình lặng. Qua vẻ bề ngoài bình thản của tôi, có lẽ không ai có thể đoán được những tư tưởng thiện và ác của tôi đã tranh đấu dữ dội với nhau thế nào! Chính niệm của tôi đã vượt qua những thứ bất hảo. Nếu không có Đại Pháp dẫn dắt, có lẽ tôi đã không thể loại bỏ được tâm tật đố.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/9/11/349156.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/9/166002.html

Đăng ngày 18-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share