Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Đại Lục

[MINH HUỆ 09-08-2017] Một lần trong lúc học Pháp, một đoạn Pháp của Sư phụ triển hiện cho tôi:

“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi lập tức minh bạch ra, chỉ cần can nhiễu ngoại lai vừa tới, bao gồm cả can nhiễu của nghiệp tư tưởng và tất cả niệm đầu không phù hợp với Pháp, tôi liền lập tức nói: “Sư phụ, nó không phải con, nó nhất định phải bị diệt, diệt!”

Trong tư tưởng của tôi, không cho cựu thế lực thời gian dù chỉ một phút, không cho phép nó ở lại trong đầu não tôi dù chỉ một phút, vừa đến là tôi liền bài xích. Bởi vì Sư phụ đã giảng:

“Khi chư vị kiên định chính niệm, khi chư vị có thể bài xích chúng, tôi sẽ gỡ bỏ cho chư vị từng chút từng chút một; chư vị có thể làm được bao nhiêu, thì tôi giúp chư vị bấy nhiêu, tức là giúp chư vị huỷ [bỏ] bấy nhiêu. (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004)

Vì thế tư tưởng ngoại lai mà can nhiễu, thì tôi chính là không cho chúng cơ hội nghỉ ngơi, lập tức nói: Sư phụ ta không thừa nhận ngươi, ta cũng không thừa nhận ngươi. Mỗi từng ý từng niệm của tôi đều do Sư phụ an bài.

Nghĩ đến Pháp mà Sư phụ đã giảng về thiện giải, tôi cũng nói với sinh mệnh trong trường không gian của tôi: Vô luận chúng ta có ân oán gì, ta đều hy vọng các ngươi có thể thiện giải, sinh mệnh của tất cả đều cần phải đồng hóa với Chân – Thiện – Nhẫn, tất cả các an bài đều là nghe theo Sư phụ, mới có thể tiến nhập vào tương lai tốt đẹp. Tôi bắt đầu học thuộc lòng Pháp mà Sư phụ giảng về thiện giải, sau khi học xong tôi liền nói với những sinh mệnh đó: Ta thiện giải không được, thì Sư phụ ta nhất định sẽ giúp ta, hãy thiện giải nhanh nhanh lên! Trong khoảng thời gian này có một đồng tu nhỏ tuổi đã khai thiên mục nhìn thấy: Sinh mệnh nguyện ý thiện giải đều mặc trang phục màu trắng, mang theo ánh sáng tỏa ra. Đồng tu nhỏ tuổi nói thiện giải như thế này, hiệu quả phát chính niệm tốt hơn.

Khi tôi tu được đến mức này, thì đả tọa, luyện công đều có thể tĩnh xuống, trước đó là không tĩnh xuống được. Khi tôi tới chợ giảng chân tướng, tôi phát hiện chúng sinh đã thay đổi, nhìn thấy tôi đều cười nói, có người nhìn thấy tôi từ rất xa đã chào hỏi, giống như nhìn thấy người thân vậy. Ngay cả người thường vốn không chịu làm tam thoái, cũng cười và trò chuyện với tôi, cuối cùng cũng đều minh bạch chân tướng, đã chọn làm tam thoái. Tôi biết đây là vì tôi đã chân chính tu bản thân, uy lực của Đại Pháp liền triển hiện cho tôi.

Trước đây tôi giảng chân tướng thường gặp người thường tỏ vẻ rất không sẵn lòng, sắc mặt rất không dễ nhìn, bây giờ tôi đã minh bạch: đều là vì tôi chưa tu tốt bản thân, mang theo nhân tâm mà giảng, vì thế phản ánh tới người thường ở đây là không thoái, không bằng lòng. Tất cả chúng sinh đều là người thân của Sư phụ, người thân của Sư phụ cũng chính là người thân của tôi, người thân gặp nhau thì nên vui mừng, vậy nên sắc mặt của chúng sinh không dễ nhìn, đều là vì tôi chưa tu tốt, nên tôi cứu họ không được.

Dựa vào thực tu, tôi cũng có thể tự nhiên hướng nội tìm vô điều kiện. Chỉ cần là việc mà để cho mắt tôi nhìn thấy, tai tôi nghe thấy, thì tôi luôn luôn hướng nội tìm vô điều kiện, tôi không nhìn vào ai hết, chỉ nhìn xem tâm tôi có vấn đề không. Có một lần tôi nói chuyện với người nhà đồng tu, chồng của đồng tu không tu luyện, nói con gái anh ta có bản sự như thế như thế, có tiền như thế như thế, tôi khi đó vừa nghe xong đã rời đi. Về tới nhà, tôi ngồi xuống nghĩ vì sao lại để tôi nhìn thấy điều này? Trong tâm tôi nghĩ: Sư phụ, đệ tử ngộ không ra, xin Sư phụ điểm hóa con. Tôi liền bắt đầu học Pháp, sau khi học một lát, trong đầu não tôi xuất hiện ba chữ “tâm hiển thị”, tôi lập tức minh bạch ra, tôi có tâm hiển thị mình tu tốt bao nhiêu, các phương diện đều tu được tốt. Tôi liền nói với Sư phụ: Con không muốn tâm hiển thị này, nó không phải con, hãy khiến cho nó chết đi, hãy khiến cho nó bị hủy diệt. Sau đó tôi không còn một chút tâm hiển thị này khác nữa.

Bây giờ tôi chính là cần liên hệ với Pháp với Sư phụ trong mọi thời khắc, bởi vì Sư phụ ngày ngày ở bên tôi, tôi có chuyện liền nói với Sư phụ. Có một buổi tối nọ, trong một giờ đồng hồ mà tôi đã vượt qua hai quan. Quan thứ nhất, con tôi gọi tôi vào nhà nói: Hôm nay bà nội nói mẹ rồi, nói mẹ chỉ biết luyện công, bảo mẹ lần sau ăn cơm hãy dọn dẹp phòng bếp. Sau khi tôi nghe xong, tôi lập tức nói với Sư phụ: Đều là lỗi của con, con có tâm sợ bẩn, tâm lười biếng, tâm sợ phiền toái. Lần sau đi ăn cơm con nhất định sẽ dọn dẹp.

Quan thứ hai, chồng tôi muốn mua cho cha tôi một cái thắt lưng trên mạng. Tôi nói trên mạng nhìn sẽ không biết tốt hay xấu, hay là đi tới cửa hàng mua đi. Nhưng chồng tôi không nghe, cứ muốn mua. Thời khắc này đã động chạm đến tự ngã của tôi, bởi vì lúc bình thường trong nhà đều là tôi quyết định cuối cùng. Sau khi ý thức được điểm này, tôi lập tức nói với Sư phụ: Đây không phải là con, xin hãy khiến cho cái tâm này bị diệt, bị diệt! Lúc này chồng tôi vẫn nói mua rồi mua rồi, như là để chọc tức tôi vậy, dường như là muốn động đến tâm của tôi, muốn khiến cho tôi khó chịu, tôi lập tức nói trong tâm: Làm việc gì cũng phải suy xét đến người khác. “Ào” một cái thì cái khó chịu nào cũng đều không còn nữa.

Trong khi phát sinh mâu thuẫn, bất kể ai đúng ai sai, thì ở phía tôi đây đều là lỗi của tôi, tôi không nhìn đối phương một chút nào, khi đối phương giận, thì khi xong việc nhất định phải nói xin lỗi với đối phương, đều là lỗi của tôi. Tôi chưa suy xét đến tâm tình của đến bạn, làm bạn giận rồi, tôi có lỗi với bạn. Trong khi từ bi và thiện tâm của tôi xuất ra, đối phương nhất định có thay đổi, bao gồm người thường. Có nghĩa là cho dù hôm nay người khác đánh tôi hai cái, tôi cũng phải hướng nội tìm vô điều kiện, bởi vì đây là yêu cầu của Pháp, chính là nghiêm khắc yêu cầu bản thân làm mọi việc đều tốt.

Còn có một lần, tôi nhìn thấy thái độ của chị hàng xóm đối với chồng chị ấy rất không tốt, chế nhạo mỉa mai. Tôi nghĩ, để tôi nhìn thấy đều không phải là ngẫu nhiên. Tôi lập tức nghĩ: Sư phụ, con cũng có tâm bất mãn đối với chồng con, có lúc không muốn nghe lời nói của anh ấy, xem thường anh ấy. Những nhân tâm này không phải con, con làm gì nhất định cũng phải nghĩ đến người khác, xin hãy khiến nhân tâm này bị chết, bị diệt, con không muốn nó. Chính là bất kể là cho tôi thấy những biểu hiện, lời nói của bất cứ ai, tôi đều phải nhanh nhanh tìm xem bản thân có hay không. Chính là làm được đến mức gặp phải việc tốt thì nghĩ đến người khác, gặp phải chuyện không tốt lập tức nhìn tâm của bản thân. Bây giờ tôi đã chân chính thể ngộ được lời Sư phụ giảng: “‘Tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Thuận theo việc phủ định cựu thế lực một cách chân chính như thế này, thực tu bản thân, sự kỳ diệu của Đại Pháp thường xuyên triển hiện cho tôi. Bây giờ khi tôi tới chợ giảng chân tướng, chúng sinh thoái nhiều hơn lúc trước rất nhiều, chúng sinh đều cười với tôi, bởi vì tôi đã chân chính tu bản thân rồi, rất nhiều nhân tâm đều không còn nữa. Bao gồm cả lúc mua đồ, trước đây tôi rất thích lựa chọn, bây giờ thì không chọn nữa, ngay cả món đồ này không tốt, tôi cũng cầm lên, bởi vì tôi nghĩ rằng, người thường ai cũng chọn lựa, cái này không tốt tôi không lấy thì ai lấy? Mua về không quan tâm tốt xấu, ăn vào trong bụng là được rồi. Mỗi một chuyện nhỏ tôi đều phải nghĩ tới người khác, bởi vì đây là tiêu chuẩn của Thần.

Tôi nói với Sư phụ: Đệ tử mặc dù không thể đều làm tốt, nhưng con nhất định tiến gần hơn tới tư tưởng, cảnh giới của Thần. Tiêu chuẩn mà Phật Đạo Thần tương lai phải đạt tới, con cũng phải làm được, vì chúng sinh mà xả tận tất cả các thứ của bản thân mình, bao gồm cả sinh mệnh, bởi vì sinh mệnh của con là của Sư phụ cấp cho.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2017/8/9/清除思想干擾-學會向內找-352185.html

Đăng ngày 14-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share