Bài viết của phóng viên Minh Huệ ở Washington, D.C

[MINH HUỆ 18-9-2017] Pháp hội Giao lưu Tâm đắc Tu luyện Washington D.C 2017 được tổ chức ở Rockville, Maryland hôm 16 tháng 9.

Trong “Gửi Pháp hội tại Pháp” Sư phụ viết:

“ Tại thời khắc cuối cùng của Chính Pháp, [hãy] tu thật tốt thật thiết thực chính mình, hoàn thành tốt sứ mệnh cứu người; chúc Pháp hội của chư vị [thành công] viên mãn.”

2017-9-17-washington-dc-fahui_01--ss.jpg

Pháp hội Washington D.C 2017 hôm 16 tháng 9 năm 2017

13 học viên đã chia sẻ thể hội tu luyện về các phương diện như đề cao tâm tính và giảng chân tướng cứu độ chúng sinh.

Tiếp tục tinh tấn tu luyện

Bà Nghiêm, 68 tuổi, là một giáo viên trung học đã nghỉ hưu. Bà nói rằng là một đệ tử Đại Pháp, chúng ta cần luôn luôn đảm bảo làm tốt ba việc: đó là chúng ta phải dụng tâm học Pháp, tập trung khi phát chính niệm, và sử dụng tốt thời gian của mình vào việc cứu người.

Sau khi hoạt động quảng bá Shen Yun kết thúc hồi tháng Năm, bà Nghiêm nghĩ rằng bà cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn: “Mình đã giúp quảng bá Shen Yun gần 10 tháng qua. Bây giờ là lúc mình cần chăm lo cho cuộc sống riêng, công việc, và gia đình.” Với suy nghĩ này, mọi việc xung quanh bà đã có những thay đổi to lớn: Thỉnh thoảng, trong ba ngày bà không thể đọc hết được một bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân và bà sẽ ngủ thiếp đi lúc nào không hay sau khi mới chỉ đọc được 10 trang sách. Thêm vào đó, bà còn bị đau răng.

Đây là một hồi chuông cảnh báo dành cho bà. Bởi vậy, từ tháng Tám, mỗi ngày bà đều đến công viên luyện công tập thể vào ban ngày và học Pháp vào buổi tối, đồng thời, bà phát chính niệm bốn lần một ngày. Bất cứ khi nào gặp phải mâu thuẫn, bà liền hướng nội tìm xem liệu bà đã làm mọi việc chiểu theo Pháp lý hay chưa.

Điều này đã tạo nên sự biến đổi to lớn trong tu luyện của bà. Bằng việc điều chỉnh giờ giấc làm việc, bà đã có thể dành ra ba đến bốn giờ mỗi ngày để giới thiệu Nhạc giao hưởng Shen Yun tới xã hội dòng chính. Bà cùng với các học viên khác đến các tòa nhà văn phòng, công ty luật, và các khu văn phòng khác để phân phát hơn 2.000 tài liệu giới thiệu. Cứ như vậy chứng đau răng của bà đã biến mất lúc nào không hay.

Những thay đổi tích cực này cũng có ảnh hưởng tới gia đình bà: “Chồng tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trước đây, anh ấy không thích các học viên khác đến gặp tôi, chứ chưa nói đến việc tôi giúp đỡ họ”, bà nói. Giờ đây, gia đình bà Nghiêm đã đề nghị bà chia sẻ rau xanh trong vườn nhà bà với các học viên khác. Họ còn cho các học viên khác ở nhờ tạm trong căn hộ cho thuê của họ.

2017-9-17-washington-dc-fahui_02--ss.jpg

2017-9-17-washington-dc-fahui_03--ss.jpg

2017-9-17-washington-dc-fahui_04--ss.jpg

2017-9-17-washington-dc-fahui_05--ss.jpg

13 học viên chia sẻ tâm đắc thể hội tại Pháp hội

Du khách Trung Quốc

Một vài học viên đã chia sẻ về việc họ giúp du khách Trung Quốc hiểu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Trong số đó có bà Vương đã gần 70 tuổi. Bà đến Washington, D.C năm năm trước. Khi đó, bà không biết nói tiếng Anh, cũng không biết lái xe. Nhưng những trở ngại này đã không ngăn trở được bà. Bà bắt nhịp được vào công việc ở Mỹ và thường xuyên đi đến các điểm du lịch để nói chuyện với du khách Trung Quốc.

“Một hôm, tôi gặp một đoàn gồm khoảng 20 du khách. Tôi chào họ và hoan nghênh họ tới Washington. Rồi tôi khuyên họ đọc cuốn tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp mà tôi có, trong đó trình bày về cuộc bức hại kéo dài suốt 18 năm qua ở Trung Quốc”, bà nói. Khi bà chia sẻ về việc bị ngược đãi khi bị cầm tù ở vùng Đông Bắc Trung Quốc chỉ vì bà tu luyện Pháp Luân Công, một du khách đã ngắt lời bà và hỏi số nhà tù, tên người lính canh và tên của lãnh đạo khu vực nhà tù bà mà bị giam giữ. Bà Vương đã thành thật trả lời.

Sau đó, người đàn ông này quay ra đoàn khách du lịch của mình và nói: “Mọi thứ bà ấy nói với chúng ta đều là sự thật.” Khi bà Vương khuyên họ thoái các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), tất cả họ đều đồng ý. Hóa ra người đàn ông kia chính là người đại diện của một công ty có làm ăn kinh doanh với nhà tù đó và mọi người trong đoàn là nhân viên của công ty.

Một hôm khác, bà Vương đang nói chuyện với du khách Trung Quốc đang ăn ở một quán ăn nhanh ở gần một điểm du lịch nổi tiếng. “Họ ngồi quây tròn ở ba bàn. Khi tôi giải thích cho những người ngồi tại một bàn về lý do họ nên tuyên bố thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ, mọi người đều đồng ý. Sau đó, có người từ bàn khác chạy qua hỏi tôi: ‘Chị có thể sang đây nói cho chúng tôi nữa được không?’ Khi tôi đang nói ở bàn này, tôi cũng có thể nói chuyện với những người đang ngồi ở bàn thứ ba đang chờ tôi.“ Cuối cùng, 18 du khách đã đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ, ngoại trừ hai người đã thoái ở Trung Quốc.

Đừng đi sang cực đoan

Một học viên từng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng mẹ mình khi cô còn là một đứa trẻ, nhưng đã bỏ tu sau khi cuộc bức hại xảy ra ở Trung Quốc năm 1999. Cô bắt đầu tu luyện trở lại vào tháng Năm năm nay nhưng lại lo lắng sợ không đủ thời gian để làm nhiều việc. “Vì thế, tôi tự đặt ra tiêu chuẩn cao cho bản thân. Ví dụ, tôi dành toàn bộ thời gian rảnh để làm các hạng mục Đại Pháp. Tôi thường phải làm việc thêm giờ, nhưng bởi tôi nghĩ rằng bản thân là một học viên tinh tấn, tôi đã không mấy chú ý đến việc ăn uống hay cuộc sống cá nhân mình.” Do thời gian biểu luôn dày đặc nên một thời gian dài, gần như cô ấy không liên lạc với gia đình.

Một thời gian sau, cô cảm thấy mệt mỏi và không tinh tấn. Khi cô thấy các học viên khác vui vẻ và thư thái, cô ấy nhận ra mình đã có sơ hở. “Dần dần tôi nhận ra rằng cơ điểm của tôi là vị tư – tôi đang cố gắng để tìm ra một đường tắt để đề cao bản thân và thể hiện rằng tôi tốt hơn người khác. Nói cách khác, tôi đã không chú trọng vào đề cao tâm tính và cải biến căn bản suy nghĩ từ thực chất; hơn nữa, tôi chỉ chăm chăm vào những việc bề mặt, bằng cách hành xử như thể mình là một học viên tinh tấn. Bởi vậy, tôi mới mệt mỏi và thống khổ”, cô nói thêm.

Thông qua tăng cường học Pháp và chia sẻ với các học viên khác, cô đã có thể ngộ sâu hơn về tu luyện và sự nghiêm túc trong tu luyện. “Tôi bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất và nhất niệm nhất hành đều chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn”, côi nói. Một lần nữa, cô có thể cảm nhận được sự thần thánh và niềm vui tu luyện. Mối quan hệ giữa cô với đồng nghiệp tại nơi làm việc cũng dần dần được cải thiện.

Khảo nghiệm sinh tử

Một học viên phương Tây tu luyện đã nhiều năm bị đau tim nặng gần một năm trời. Nghĩ rằng mình có thể mất đi mạng sống, anh băn khoăn tự hỏi rằng liệu anh đã tu luyện tinh tấn chưa, và sinh mệnh của mình có thể được kéo dài không?

Nhưng anh không chắc về điều đó, bởi vậy anh đã đi hỏi mấy học viên khác. Một người nói với anh rằng phần lớn thời gian các học viên trải qua những biểu hiện như nghiệp bệnh như vậy đều là do không nghiêm túc tu luyện. “Mình đang trong tình huống này sao?” anh băn khoăn. Một lần nữa, không ai có thể trả lời rõ ràng cho anh, bởi vậy anh quyết định đọc sách “Chuyển Pháp Luân” nhiều hơn nữa.

Khi anh học Pháp, anh thấy rằng anh không hiểu đầy đủ sự trang nghiêm và thần thánh của Đại Pháp, và bất nhị pháp môn. Trước kia, anh từng tu luyện một công pháp khác. Nhưng giờ đây, khi anh đọc sách Chuyển Pháp Luân một lần nữa, đến đoạn: “Chúng ta luyện một điều rất to lớn, tương đương với luyện vũ trụ.” Lần này, anh đã tìm được lời giải cho những băn khoăn của mình và anh biết mình cần phải làm gì. Chứng đau tim của anh cũng biến mất.

Nhiều học viên cho biết họ đã học hỏi được rất nhiều từ Pháp hội. Một học viên nói rằng anh đã hiểu rõ hơn về tầm quan trọng của chính tín, những điều vĩ đại mà các học viên đang làm, và trân quý môi trường tu luyện tập thể.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/9/18/353883.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/19/165468.html

Đăng ngày 12-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share