Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-8-2017] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp lớn tuổi, tôi bắt đầu tu luyện vào khoảng thời gian diễn ra Lễ hội Thuyền Rồng năm 1998. Mặc dù rất bận rộn nhưng tôi đã có thể đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân trong hai ngày. Tôi cảm thấy vô cùng phấn khích về những điều huyền diệu to lớn nhất trong đời đã được khai mở cho mình. Tôi tin chắc rằng đọc được Chuyển Pháp Luân là vinh dự lớn nhất trong đời của mình và tôi đã không ngần ngại quyết định bước đi trên con đường tu luyện.

Trong vòng chưa đến hai tháng sau khi học Pháp và luyện công, nhiều căn bệnh mãn tính của tôi đã biến mất. Tôi không còn bị các vấn đề về dạ dày, đau nửa đầu hay đau lưng nữa. Tôi cảm thấy vô cùng ấn tượng với huyền năng của Đại Pháp và sự vinh diệu khi được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Thật không may, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), Giang Trạch Dân đã dùng chế độ cộng sản Trung Quốc để đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Tôi đã bị sốc và tự hỏi tại sao ai đó lại có thể bức hại một trường phái tu luyện tối cao đến như vậy.

Bấp chấp cuộc đàn áp, tôi vẫn quyết tâm giảng rõ chân tướng để cứu người, mặc dù tôi đã phải trải qua nỗi sợ hãi lẫn áp lực từ gia đình. Nếu người thường còn có thể biết ơn vì những điều nhỏ nhặt, thì một học viên Đại Pháp đã thụ ích từ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chắc hẳn sẽ biết ơn Sư phụ Lý Hồng Chí, người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Thấy Sư phụ bị đặt điều vu khống, Đại Pháp bị phỉ báng, và chúng sinh bị đầu độc, sao tôi có thể sống như một kẻ hèn nhát? Với nhận thức này, tôi đã bước ra để giảng chân tướng.

Bị liệt khi ở trong trại lao động cưỡng bức

Tôi bị bắt giữ không lâu sau khi bắt đầu công việc giảng chân tướng và bị đưa vào một trại lao động cưỡng bức trong một năm. Vào một sáng nọ, khi đang xếp hàng trong sân của trại lao động, tôi cảm thấy toàn thân mình đổ về phía trước, và bàn chân bên phải của tôi không vững. Đến tối thì tôi không thể dậy được nữa. Tôi đã bị liệt.

Một lính canh, người mà thông cảm với các học viên Đại Pháp, đã nói với tôi: “Tôi sẽ không ngủ đêm nay. Tôi sẽ ghi lại tất cả triệu chứng của anh để anh có thể được đưa về nhà sớm.” Sáng hôm sau, trại lao động chính thức đưa tôi đến bệnh viện, tại đó tôi được chẩn đoán là bị liệt nửa người bên phải. Vợ tôi nhận được thông báo và đã đến đón tôi về nhà trong cùng ngày hôm đó.

Được thả ra và hồi phục trong hai tuần

Thấy tôi bệnh nằm liệt giường, vợ tôi đã khóc, nhưng tôi nhận thức rất rõ ràng rằng mình cần gấp rút học Pháp, phát chính niệm, và cầu Sư phụ bảo hộ. Tôi đã nghĩ rằng nếu tôi có thể lại đứng dậy được, thì tôi sẽ có thể thực sự chứng thực Pháp. Tôi nhớ lại trước lúc mình bắt đầu tu luyện, một thầy bói đã phán là tôi sẽ nằm liệt giường suốt 13 năm rồi qua đời.

Con trai thứ của tôi muốn đưa tôi đến bệnh viện. Tôi nói: “Cha sẽ không đến đó.” Con trai tôi hỏi: “Cha bị liệt rồi. Sao cha lại không đến bệnh viện?” Tôi trả lời: “Cha sẽ sớm khoẻ lại thôi.” Con trai tôi lại hỏi: “Mất bao lâu để cha hồi phục?” Tôi tự tin trả lời nó: “Nhiều nhất là mười ngày nữa thôi.” Con tôi nói: “Nếu cha có thể hồi phục trong mười ngày, con cũng sẽ tu luyện Pháp Luân Công với cha.”

Vượt ngoài mong đợi của con trai tôi, sau mười ngày, tôi đã có thể đứng dậy và bước đi chầm chậm!

Cả gia đình tôi và bà con họ hàng một lần nữa chứng kiến sự huyền diệu của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi đến thăm anh trai mình, anh ấy đã trỏ vào tôi và nói với hàng xóm: “Mọi người nhìn xem, nhìn xem, em trai của tôi bị liệt, nhưng chỉ trong mười ngày, thật không ngờ cậu ấy đã có thể bước đi. Sau hơn hai tháng, cậu ấy đã có thể làm những công việc tay chân được rồi.”

Chứng thực Pháp bằng phép màu mà tôi đã trải nghiệm

Để có thể khiến nhiều người hơn nữa biết được sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, tôi chủ ý chụp một bức ảnh của bản thân trong tư thế võ thuật và gửi nó đến cho người lính canh tại trại lao động cưỡng bức, người đã giúp đỡ tôi lúc đó. Tôi hy vọng anh ấy có thể truyền thông điệp về sự hồi phục của tôi cho những người lính canh khác là có liên quan tới cuộc bức hại, để họ có thể thấy được Đại Pháp huyền diệu như thế nào. Tôi hy vọng điều đó có thể khiến họ chấn động và thức tỉnh sự nhân từ và lương tâm của họ, để họ có thể đối xử tử tế hơn với các học viên Đại Pháp.

Một tháng sau khi tôi gửi thư đi, ba người từ văn Phòng 610 tại địa phương đã đến gặp tôi. Họ hỏi người hàng xóm của tôi: “Có phải ông Bân sống ở đây phải không? Chúng tôi đến từ Phòng 610 địa phương.” Tôi nghĩ rằng đó là cơ hội tốt, vì thế tôi mở cửa và mỉm cười chào đón họ.

Họ đã rất bất ngờ khi trông thấy tôi. Tôi mời họ ngồi và mời họ dùng ít dưa hấu. Một người trong số họ lên tiếng: “Chúng tôi không có mục đích gì đặc biệt trong chuyến viếng thăm này. Gần đây chúng tôi ít nói chuyện với anh nên hôm nay chúng tôi đến chỉ để thăm anh thôi. Chúng tôi không ghi âm cuộc hội thoại hôm nay và anh có thể nói bất gì mình muốn nói.”

Tôi đã nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp suốt hơn một giờ đồng hồ. Dưới đây là tóm tắt cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“Cảm ơn các anh đã đến thăm tôi. Trước hết tôi muốn giải thích về cuộc kháng nghị ôn hòa tại Trung Nam Hải. Đã có khoảng 10.000 học viên đứng ngoài Trung Nam Hải, nhưng họ đều rất có kỷ luật và không có ai cầm biểu ngữ với khẩu hiệu. Đó hoàn toàn là cuộc thỉnh nguyện văn minh. Sau buổi gặp gỡ với Thủ tướng Chu Dung Cơ, các học viên đã yên lặng giải tán, không để lại một mẩu rác nào. Cuộc thỉnh nguyện văn minh và ôn hòa như thế nên được xếp thành một chuẩn mực đạo đức hơn là một cuộc vây hãm.”

“Thứ hai, cuộc tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn là một trò lừa. Các nguyên lý của Pháp Luân Công không dung thứ cho hành vi tự sát, thế thì vì sao một học viên chân chính lại thực hiện hành vi tự thiêu? Sao việc đó lại xảy ra vào đúng ngày cảnh sát đi tuần tra có mang theo bình chữa cháy tại Quảng Trường Thiên An Môn? Chuyện này không kỳ quặc sao? Sao họ không mang theo bình chữa cháy khi đi tuần mỗi ngày? Chẳng phải vụ tự thiêu đó đã được lên kế hoạch sao? Các anh hãy nghĩ xem nào.”

“Thứ ba, Sư phụ của chúng tôi giảng về nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong Pháp Luân Công. Bất cứ ai đang tu luyện đều phải hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn để làm một người tốt – sau đó họ mới được tính là một học viên chân chính. Cho tới nay, có hơn 100 triệu học viên Pháp Luân Công trên khắp thế giới, từ các quan chức cao cấp tới quần chúng bình thường, bao gồm cả những người nổi tiếng, các học giả, và các chuyên gia, v.v. Nếu các anh không tu luyện Pháp Luân Công, sao các anh có thể nhận xét môn tu luyện này là tốt hay không tốt?”

“Từ khi cuộc bức hại bắt đầu, nhiều học viên đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Họ chỉ muốn nói lời từ trái tim mình rằng: ‘Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Sư phụ Lý Hồng Chí vô tội!’ Vui lòng hãy tự đánh giá Pháp Luân Công là tốt hay không tốt. Đã từng bao giờ chúng tôi sử dụng bạo lực trong thỉnh nguyện chưa? Chúng tôi chưa từng. Các anh đều là những người trí thức, có thể nhận biết được tốt và xấu. Tôi hy vọng các anh có thể tôn trọng sự thật và mang lại lợi ích cho xã hội và các thế hệ tương lai.”

Sau khi yên lặng nghe tôi nói, họ đứng dậy và chúng tôi bắt tay nhau. Họ nói: “Về ngày hôm nay, chúng tôi đều giữ yên lặng, anh nên đánh giá cao việc này.” Tôi gật đầu và nhìn họ rời đi. Tôi thực lòng cảm thấy vui vì sự tử tế của họ.

Bị bắt lần nữa và trốn thoát nhờ sự bảo hộ của Sư phụ

Vài năm sau đó tôi lại bị cảnh sát địa phương bắt giữ. Trên đường đến trại lao động cưỡng bức, tôi đã nghĩ cách để thoát khỏi sự bức hại bất ngờ này. Tôi nhất định không thừa nhận bức hại của tà ác.

Sau khi đến trại, tôi bị kiểm tra huyết áp, và chỉ số vượt cao hơn 220Hg. Bác sỹ nói: “Chỉ số quá cao.” Một bác sỹ khác khuyên nên dùng thiết bị khác để kiểm tra. Nhưng chỉ số cũng vẫn cao như thế. Các bác sỹ khuyên nên kiểm tra lần nữa sau nửa giờ đồng hồ, vì triệu chứng tăng huyết áp có thể là do mệt mỏi từ chuyến hành trình. Nhưng chỉ số vẫn cao như thế. Các bác sỹ đã từ chối chấp nhận tôi và tôi được trả về nhà.

Bị bắt lần thứ ba và nhanh chóng được thả nhờ chính niệm

Năm ngoái, tôi và vài học viên khác đã đến Phòng 610 địa phương để yêu cầu phóng thích vô điều kiện cho một đồng tu. Phòng 610 đã giam chúng tôi trong trại tạm giam địa phương, vì lý do chúng tôi đã gửi thư lên Viện kiểm sát Nhân dân Tối cao và Tòa án Nhân dân Tối cao để khởi kiện Giang Trạch Dân. Cảnh sát đã thẩm vấn với chúng tôi và tất cả chúng tôi đều từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Sau 15 ngày, chúng tôi đều trở về nhà bằng chính niệm.

Nhìn lại hơn 10 năm tu luyện của mình, tôi đã bước đi trên hành trình của mình với nhiều xáo trộn. Cũng có vài câu chuyện thành công, nhưng cũng rất nhiều thất bại. Tôi thật sự cảm thấy xấu hổ khi nhận quá nhiều ân huệ từ Sư phụ.

Thời gian không còn nhiều, tôi phải mau chóng học Pháp nhiều hơn, hướng nội, làm ba việc thật tốt, cứu độ nhiều người hơn và trở về nhà cùng với Sư phụ.

Con xin khấu đầu trước Sư phụ! Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/14/352481.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/16/165436.html

Đăng ngày 8-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share