Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Mỹ quốc

[MNH HUỆ 14-8-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997, nhưng chỉ gần đây tôi mới cảm thấy mình cần phải tu luyện tinh tấn. Bây giờ, tôi học Pháp và luyện công mỗi ngày. Tôi cố gắng hết sức để nhìn nhận mọi việc như một người tu luyện.

Học thuộc Pháp

Ngay khi vừa mới đắc Pháp, lời giảng trong những bài giảng đầu tiên của Sư phụ đã đẩy tôi lên. Tôi đã ghi tạc lời dạy của Ngài và quyết định học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân.

Sư phụ giảng:

“Những điều tốt đến thế thì vì sao chúng ta không học thuộc đi?” (Kiến nghị tại Hội nghị Phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Bắc Kinh [1994]Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa Giải)

Học thuộc lòng với tôi khá là dễ dàng, đầu tiên tôi học thuộc Tinh Tấn Yếu Chỉ rồi chuyển sang học thuộc lòng sách Chuyển Pháp Luân. Tuy nhiên, sau khi học thuộc được 10 trang đầu tiên, tôi đã ngừng lại vì tôi nghĩ việc này chẳng mang lại lợi ích gì cho mình cả.

Sáu năm sau, tôi đọc những bài chia sẻ trên trang Minh Huệ về việc học thuộc Pháp và những lợi ích của việc đó. Tôi cảm thấy đố kỵ và quyết định sẽ lại học thuộc Pháp.

Khi quay lại học thuộc lòng cuốn sách, nhịp độ của tôi nhanh hơn hẳn lần đầu. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng phương pháp học thuộc của mình chỉ phù hợp với sách của người thường, vì thế một lần nữa tôi lại ngừng học. 10 năm sau, tôi cảm thấy có lỗi và lại quyết định thử học thuộc cuốn sách lần thứ ba.

Trước khi bắt đầu học, tôi hướng nội và nhận thấy rằng mình sẽ rất tự hào về bản thân nếu như có thể học thuộc được hết cuốn sách. Đây chính là tâm hiển thị, vốn là một chấp trước, đã trở ngại tôi học thuộc Pháp và ngộ ra nội hàm thâm sâu của Pháp.

Sư phụ giảng:

“Mọi thời mọi khắc yêu cầu chúng ta có thể làm người tốt nơi người thường, có thể đề cao, chư vị thuộc rồi thì chẳng phải còn tốt hơn sao? Mọi thời mọi lúc đều có đối chiếu.” (Kiến nghị tại Hội nghị Phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Bắc Kinh [1994]Pháp Luân Đại Pháp nghĩa giải)

Thể ngộ của tôi là khi học thuộc Pháp, người tu luyện sẽ được nâng cao nhận thức về Pháp.

Vì thế, tôi buông bỏ tâm truy cầu và các phương pháp học thuộc mà mình vẫn quen dùng. Tôi bắt đầu đặt tâm vào việc học thuộc Pháp và dùng suy nghĩ đó để học. Khi học thuộc Pháp, tôi tập trung vào nội hàm của Ông. Một con đường được mở ra trước mắt tôi. Sau 20 năm, tôi đã thấy được những nội hàm khác trong những lời giảng của Sư phụ.

Truy cầu lợi ích vật chất

Từ khi bắt đầu tu luyện, tôi đã buông bỏ được rất nhiều lợi ích vật chất. Tuy nhiên, tôi vẫn truy cầu chúng trong những giấc mơ và điều đó khiến tôi rất chán nản.

Sư phụ giảng:

“‘Ta đến xã hội người thường, giống như đến khách sạn, tá túc vài ngày, rồi vội rời đi’. Một số người cứ lưu luyến nơi này mãi, quên cả nhà của bản thân mình.” (Chuyển Pháp Luân)

Pháp của Sư phụ giảng cho tôi thấy rằng tôi đã quá tập trung vào việc tranh giành đồ đạc trong một cái khách sạn nhỏ, trái ngược với suy nghĩ hướng tới những thứ ở cảnh giới cao hơn. Mục tiêu của tôi đã sai hoàn toàn.

Sư phụ giảng:

“Hoàn cảnh phức tạp, tôi nghĩ rằng trái lại lại là điều hay; càng phức tạp thì càng có khả năng xuất hiện cao nhân” (Chuyển Pháp Luân)

Giờ đây, tôi đã ngộ được rằng hoàn cảnh phức tạp sẽ tạo cơ hội cho người tu luyện đề cao. Đối diện với hoàn cảnh, người tu luyện sẽ phải hành động và giải quyết các vấn đề. Tôi cũng ngộ được rằng kể từ khi tôi có thể ghi nhớ và đọc thuộc Pháp, việc đó đã giúp ích cho tôi bất cứ khi nào tôi gặp phải khảo nghiệm hay khó nạn trong cuộc sống hàng ngày. Bây giờ, việc học thuộc Pháp không còn là gánh nặng đối với tôi nữa.

Luyện công

Tôi đã xem nhẹ việc luyện công trong một thời gian dài và chỉ luyện mỗi khi có thời gian.

Cách đây ba năm, tôi bắt đầu có triệu chứng nghiệp bệnh và nó ngày càng tệ hơn cho đến khi tôi cảm thấy cực kỳ đau đớn. Tuy nhiên, sau khi phát chính niệm, tôi không còn cảm thấy đau nữa.

Sau khi hướng nội, tôi nhận thấy rằng đó là do tôi đã buông lơi việc luyện công. Nếu như tôi nghiêm khắc với bản thân mình về việc này, nghiệp lực của tôi có lẽ đã được loại bỏ rồi.

Kể từ đó, tôi bắt đầu chú trọng việc luyện công. Lúc đầu rất khó khăn, nên tôi đã quyết định tham gia cùng các bạn đồng tu vào mỗi sáng, mặc cho thời tiết như thế nào. Sau một thời gian luyện công cùng các học viên khác, tôi cảm thấy cơ thể mình khá nhẹ nhàng.

Sư phụ giảng:

“Trường luyện công của chúng tôi là tốt hơn cả so với các trường luyện công của các công pháp khác; chỉ cần chư vị đến luyện công tại trường này, thì cũng tốt hơn nhiều so với điều [trị] bệnh của chư vị. Các Pháp thân của tôi ngồi thành một vòng tròn, trên không úp trên trường luyện công có Pháp Luân lớn, [và] Pháp thân lớn ở trên nắp trông coi trường này.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra mình đã mất rất nhiều năm để xem trọng việc tu luyện, tôi nghĩ rằng việc không tu tốt của nhiều học viên, bao gồm cả của tôi, đã gây trì hoãn việc Chính Pháp kết thúc. Tôi không thể hình dung ra được Sư phụ đã gánh chịu nhiều như thế nào để kéo dài thời gian cho chúng ta.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/14/352468.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/1/165248.html

Đăng ngày 19-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share