Bài viết của Sở Nguyên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-7-2017] Tôi là một giáo viên trung học và là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp kể từ khi tôi học trung học cách đây 21 năm. Tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm tu luyện của bản thân sau khi nỗ lực tuân theo những lời giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí, cũng như hành xử theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày.

“Chúng em chưa bao giờ thấy một giáo viên nào tốt như thầy!”

Là một giáo viên, tôi thường xuyên liên lạc với học sinh và cha mẹ của các em. Tôi luôn nhớ lời giảng của Sư phụ:

“Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Khi mới đi dạy, mức lương trung bình hàng tháng của tôi vào khoảng 400 nhân dân tệ. Một hôm, một phụ huynh đưa cho tôi một chiếc phong bì màu đỏ với 200 nhân dân tệ ở bên trong. Sau khi đã từ chối mãi mà không được, tôi đành đặt phong bì ở bên cạnh và suy nghĩ xem nên xử lý vấn đề này như thế nào. Đúng lúc đó, một học sinh ở lớp bên cạnh bị ốm nặng, nhà trường đã kêu gọi toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường cùng đóng góp để chữa trị cho em học sinh kia. Nhân cơ hội đó, tôi đã tặng lại khoản tiền 200 nhân dân tệ trên.

Sau đó, khi nhà trường công bố danh sách những người đóng góp, mọi người đều biết tôi là người đã quyên góp nhiều nhất. Tận dụng cơ hội này, tôi nói với các em học sinh về việc tôi đã nhận được khoản tiền này như thế nào, và tôi sẽ không phân biệt đối xử với các em cho dù tôi có nhận được tiền hay không. Tôi cũng khuyên các em nên nói với bố mẹ đừng đưa tiền cho tôi nữa. Sau đó, tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho các em, và nói rằng các học viên Đại Pháp luôn cố gắng tuân theo các tiêu chuẩn đạo đức cao. Các em học sinh đã chăm chú lắng nghe tôi nói và nhìn tôi với sự kính trọng, trong lớp học thỉnh thoảng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt hưởng ứng.

Một sự việc khác xảy ra vài tháng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học. Một phụ huynh đưa cho tôi 2.000 nhân dân tệ và nhờ tôi quan tâm đến con của cô ấy để chuẩn bị cho kỳ thi. Mặc dù tôi từ chối, cô ấy vẫn nài nỉ tôi nhận. Tôi nhìn thấy trong mắt cô ấy đầy sự lo lắng và kỳ vọng về kết quả học tập của con mình. Tôi nghĩ: “Cô ấy không hiểu được tiêu chuẩn của một học viên. Nếu tôi nhất định từ chối, thì cô ấy sẽ càng cảm thấy lo âu về kỳ thi của con. Tôi nên trả lại tiền sau khi kỳ thi kết thúc.” Vì vậy, tôi đã nhận khoản tiền đó và cất nó đi.

Sau khi kỳ thi kết thúc, cô ấy đến trường có việc, tôi đã trả lại cô ấy phong bì tiền. Cô ấy dường như cảm thấy khó xử và không biết nên làm thế nào.

Tôi đã nói với cô ấy: “Trách nhiệm của giáo viên là giúp đỡ từng em học sinh có được kết quả học tập tốt, cũng như giám sát quá trình học tập của các em ở trường học. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn tuân theo các nguyên lý của Đại Pháp. Lòng tốt của cô, tôi xin cảm ơn. Nhưng tôi không thể nhận tiền. Trước đây tôi đã nhận nó vì tôi e rằng cô sẽ lo lắng. Bây giờ tôi trả lại cô số tiền này để cô sử dụng vào những việc thích hợp.”

Khi nghe xong lời giải thích của tôi, cô ấy đã rất ngạc nhiên và tỏ lòng biết ơn: “Tôi chưa bao giờ thấy một giáo viên nào tốt như anh!”

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tiến hành đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị buộc phải rời khỏi trường và chuyển sang một trường tư thục, ở đó tôi chịu trách nhiệm mua và phân phối sách giáo khoa. Tôi đã rất nghiêm túc trong việc quản lý từng đồng tiền mà tôi nhận được từ học sinh khi các em mua sách giáo khoa.

Một lần, kế toán viên của trường đã nói với tôi một cách ngạc nhiên: “Ngày nay, những người tốt như anh thật là hiếm. Những người khác đều tìm cách kiếm tiền bất cứ lúc nào có thể. Nhưng anh khác với họ, và tôi tôn trọng anh vì điều đó.”

Một ngày, nhân viên Phòng 610 địa phương đưa tôi đến trung tâm tẩy não. Nhiều em học sinh đã cùng ký vào một lá thư và gửi thư cho hiệu trưởng, đề nghị nhà trường yêu cầu Phòng 610 thả tôi ngay lập tức.

Một lần khác, khi nhân viên Phòng 610 đến trường, các em học sinh đã chạy đến thông báo cho tôi biết: “Thầy ơi, có vài người xấu đang đứng trước cổng chính, họ đến để làm hại thầy. Xin thầy hãy đi đi.”

Sau này, các em kể với tôi: “Họ yêu cầu chúng em nói xấu thầy, nhưng không ai trong chúng em làm điều đó. Chúng em đã nói với họ rằng chúng em chưa bao giờ thấy một giáo viên nào tốt như thầy.”

Tôi hiểu rằng, vì trước đây tôi đã giảng chân tướng về Đại Pháp cho các em, và thông qua việc tôi luôn nỗ lực tuân theo các nguyên lý của Đại Pháp, nên các em mới biết phân biệt tốt và xấu, thiện và ác như vậy. Các em đã biết tự đánh giá và suy xét sự việc. Nhiều năm sau khi tốt nghiệp, nhiều em học sinh vẫn thường xuyên trở lại trường cũ thăm tôi.

Họ nói với tôi: “May mắn lớn nhất trong những năm học trung học của chúng em là được gặp một giáo viên tốt như thầy.”

“Thật xấu hổ khi ĐCSTQ lại đối xử như vậy với các học viên Pháp Luân Đại Pháp!”

Một lần, tôi bị nhân viên Phòng 610 bắt và đưa đến một trại tạm giam địa phương. Lúc đầu, tôi nhận thấy một số tội phạm hình sự ở đây thường đánh đập các tù nhân khác, tự ý giảm bớt khẩu phần ăn và cố tình làm nhục họ. Một số tù nhân quá tuyệt vọng và đã tự sát.

Hàng tháng, trại tạm giam có tổ chức thi diễn thuyết, tôi đã tận dụng cơ hội này để viết bài về những mặt trái trong trại giam và kêu gọi xóa bỏ bạo lực dựa trên lòng từ bi và các nguyên lý của Đại Pháp. Sau một thời gian, một số tù nhân đã có chuyển biến tích cực và không còn cảm thấy tuyệt vọng nữa. Mỗi khi tôi phát biểu, mọi người đều vỗ tay không ngớt, trong khi một số khác thì hô to: “Hoan hô! Tuyệt vời!” Khi trở lại phòng giam, những người bạn ở cùng phòng với tôi đã giơ ngón tay cái lên biểu thị sự tán đồng. Một số nói với tôi: “Bài phát biểu của anh thực sự tốt. Tôi rất thích những câu chuyện anh kể.”

Những người bạn ở cùng phòng với tôi cũng không còn cản trở việc tôi tu luyện nữa. Trái lại, họ thường xuyên giục tôi tập luyện. Họ cũng phần cho tôi rất nhiều thức ăn. Họ còn nói với tôi rằng: “Anh là người tốt nhất trong số chúng ta. Anh xứng đáng được hưởng điều này.”

Dần dần, những cuộc tranh giành, cãi vã giữa các tù nhân ngày càng ít đi và việc tùy ý bớt xén đồ ăn của người khác cũng không còn. Theo đó, điều kiện sống của các học viên khác cũng được cải thiện rõ rệt. Tôi trở thành một người có uy tín tại trại giam. Mọi người đều biết trong trại giam có một giáo viên vừa giỏi giang vừa được mọi người kính trọng đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi đi dọc hành lang, mọi người ở các phòng giam đều cất lời chào hỏi tôi.

Các lính canh cũng rất thân thiện và thường ngồi trò chuyện với tôi mỗi khi rảnh rỗi. Vì vậy, tôi đã nói cho họ biết chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại. Hầu hết các nhân viên trại giam, bao gồm cả lính canh, đầu bếp, lái xe, và nhân viên bảo trì, đều đã được nghe chân tướng. Nhiều lính canh và công nhân bảo trì đã khen ngợi tôi.

Họ nói: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thực sự là những người tốt!”

Có một lần, một lính canh đã yêu cầu tôi đến phòng làm việc của cô ấy và giúp cô ấy giải quyết một số vấn đề liên quan đến kế toán. Trong hai giờ đồng hồ, tôi đã có cơ hội nói chuyện với cô ấy về Đại Pháp.

Sau khi im lặng lắng nghe một cách chăm chú, cô ấy nói với tôi: “Thật xấu hổ khi ĐCSTQ lại đối xử như vậy với các học viên Pháp Luân Đại Pháp!”

Vào thời điểm đó, tôi đã rất xúc động vì bản chất thuần thiện của cô ấy đã thức tỉnh, khóe mắt tôi bỗng rưng rưng nước mắt.

Trong mấy trăm ngày tôi bị giam giữ phi pháp ở trại tạm giam, hầu hết các tù nhân đều đã được nghe chân tướng về Đại Pháp và đa số họ đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Nhiều người muốn học Pháp Luân Đại Pháp và đã yêu cầu tôi gửi cho họ địa chỉ liên lạc để họ có thể liên hệ với tôi khi được thả ra. Một số người đã làm theo lời khuyên của tôi và thường xuyên nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” trong cuộc sống hàng ngày.

“Gia đình chúng tôi nhận được phúc báo từ Đại Pháp”

Khi tôi học đại học, có ba người bạn học và hai giáo viên cũng là những học viên Đại Pháp. Những sinh viên khác thường mượn sách Đại Pháp của chúng tôi để đọc. Chúng tôi nhân cơ hội này nói chuyện với họ về Đại Pháp, và mọi người đều rất ủng hộ chúng tôi.

Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, không ai trong số bạn cùng lớp với tôi tham gia bức hại. Thay vào đó, họ đều quan tâm đến sự an toàn của chúng tôi. Trong một cuộc họp mặt sau hơn mười năm, họ nói với tôi rằng: “Các bạn là những minh chứng tích cực và sống động về những người tu luyện Đại Pháp ngay bên cạnh chúng tôi. Làm sao chúng tôi có thể tin vào những tuyên truyền dối trá trên truyền hình của ĐCSTQ được?”

Cha tôi bị mắc bệnh sán máng khi ông 50 tuổi, sau đó tình trạng sức khỏe của ông liên tục xấu đi, có lúc ông còn không tự đi lại được. Trong thời gian tôi bị giam giữ, ông đã rất sợ hãi và lo lắng cho tôi. Cùng với việc sức khoẻ của ông ngày càng yếu đi, tính khí của ông cũng ngày càng trở nên nóng nảy. Một thầy bói đã nói với ông rằng ông sẽ không thể sống nổi qua tuổi 62.

Sau khi được thả ra, tôi đã liên tục giảng chân tướng về Đại Pháp cho cha mẹ tôi một cách cặn kẽ, cho đến khi họ minh bạch chân tướng và bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Sức khoẻ của cha tôi sau đó đã sớm được cải thiện. Tinh thần của ông cũng tốt lên và ông đã có thể kiềm chế được tính khí nóng nảy của mình. Hiện giờ, ông đã trên 70 tuổi và vẫn có thể làm các việc nhà nông. Mọi người trong gia đình tôi đều nói: “Chúng tôi thật sự nhận được phúc báo từ Đại Pháp!”

Bố mẹ vợ tôi cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hai chị gái của tôi đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Chị gái thứ ba của tôi và chồng chị ấy luôn đeo bên mình tấm bùa hộ mệnh Đại Pháp mà tôi tặng, họ cũng thường xuyên nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Việc kinh doanh của họ càng ngày càng phát đạt.

Vợ chồng chị cả của tôi từng mở một thẩm mỹ viện bên ngoài thị trấn. Do đạo đức xã hội ngày càng trở nên bại hoại, nên phần lớn các thẩm mỹ viện đều làm ăn bất chính. Tiệm của anh chị tôi cũng không phải là ngoại lệ, họ đã thu lợi bất chính. Vì thế, tôi thường nói chuyện với họ dựa trên các nguyên lý của Đại Pháp.

Tôi nói với họ: “Kinh doanh phi đạo đức như vậy sẽ khiến anh chị mất đức và tạo thêm ác nghiệp.”

Sau này, họ đã đóng cửa tiệm và trở lại thị trấn để mở một cửa hàng nhỏ. Chị gái tôi đã nói với tôi rằng: “Việc kinh doanh trước đây của chị thật sự vô đạo đức. Giờ đây chị đã hiểu rằng chỉ có Đại Pháp mới thực sự giúp con người quay trở về với các giá trị đạo đức truyền thống.”

Bà ngoại của vợ tôi hoàn toàn tin vào Đại Pháp. Mỗi khi thức dậy vào buổi sáng, bà thường đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Bà cũng thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” bất cứ khi nào có thể. Mặc dù bây giờ bà đã 95 tuổi, nhưng bà vẫn có thể may vá vào buổi sáng và đi dạo ngoài trời vào buổi chiều.

Một ngày nọ, bà bị một chiếc xe máy đâm khi đang đi qua đường. Xương gót chân của bà bị gãy và bà phải nhập viện trong bảy ngày. Bà và gia đình của mình đã không đòi tiền bồi thường từ người lái xe như những người bình thường hay làm. Trong thời gian nằm trên giường bệnh, hàng ngày bà đều nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ và nhẩm niệm “chín chữ vàng”. Trong khoảng hai tháng, bà đã có thể đi bộ chầm chậm. Hiện giờ, bà có thể đi lại mà không cần chống gậy. Mọi người đều ngạc nhiên trước sự hồi phục nhanh chóng của bà. Bà thực sự tin rằng mình đã được nhận phúc báo từ Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/30/351852.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/26/165168.html

Đăng ngày 19-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share