Bài viết của Chính Ý, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-7-2017] Trước khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị bệnh tim nặng, cao huyết áp, và các chứng bệnh khác. Trong người tôi lúc nào cũng có thuốc và mỗi năm tôi phải nhập viện ít nhất 3 đến 5 lần. Việc đó thống khổ vô cùng.

Bầu không khí trong nhà luôn căng thẳng. Tôi sống cùng bố mẹ chồng, chồng và con trai. Bố mẹ chồng của tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài bản thân họ, con trai tôi thì lại không vâng lời. Chồng tôi thích cờ bạc và không có tinh thần trách nhiệm. Tôi là người duy nhất còn lại gánh vác việc nhà.

Để xả nỗi bực tức của mình, tôi thường nói xấu gia đình mình. Tôi thậm chí còn học chơi mạt chược từ chồng và đi nhảy khiêu vũ để tìm sự cân bằng và niềm vui trong cuộc sống. Bất chấp tất cả những điều này, cuộc sống của tôi vẫn chẳng có ý nghĩa gì.

Năm 1998, tất cả đã thay đổi khi tôi được giới thiệu đọc cuốn sách có tựa đề Chuyển Pháp Luân.

Chuyển Pháp Luân xua tan ý định tự tử của tôi

Năm 1998, tôi có ý định tự vẫn. Chuyện này không khó vì nhà tôi nằm trên tầng năm của toà nhà và nhảy lầu là một việc hết sức dễ dàng.

Một ngày kia, tôi quyết định nhảy lầu. Sau khi có ý nghĩ này, tôi ra ban công lúc nửa đêm để tìm cách nhảy xuống.

Ngay khi có ý định chết, tôi liền nghĩ đến cô em gái thứ ba của mình. Cô ấy đã đối xử rất tốt với tôi và thậm chí còn tốt hơn cả mẹ tôi. Tuy nhiên, chúng tôi không sống cùng một thành phố. Nếu tôi chết, điều gì sẽ xảy ra với cô ấy? Tôi nợ cô ấy quá nhiều.

Tôi ngần ngại và cuối cùng do dự suốt cả tuần.

Khi ấy chúng tôi không có điện thoại di động và ở nhà tôi cũng không có điện thoại. Nhưng ở Trung Quốc, có một câu nói rằng ‘thần giao cách cảm’ và có lẽ đúng là như vậy.

Trong tuần đó, tôi nhận được một cuộc gọi từ chỗ làm của cô ấy. Cô ấy có thể cảm nhận được rằng giọng nói của tôi khác thường và tôi đang rất chán nản. Cô ấy liền lập tức vội vã đến thăm tôi và thậm chí còn mang cho tôi một cuốn sách tên là Chuyển Pháp Luân.

Cô nói: “Chị hãy đọc cuốn sách này đi. Khi đọc xong, chị sẽ hiểu được mối quan hệ nhân duyên giữa mọi người. Cuốn sách này có thể giải quyết được mọi vấn đề của chị.”

Tôi bảo cô ấy: “Chị không đọc đâu. Trước đây chị đã học rất nhiều môn khí công và chị thậm chí còn không đọc hết được cả một cuốn sách mỏng, mỏng hơn cả cuốn sách này.”

Nhưng em gái tôi vẫn tiếp tục thuyết phục tôi. Vì cô ấy luôn đối xử với tôi rất tốt nên tôi đã đồng ý đọc nó. Và thật may mắn là tôi đã đọc, khi đó tôi liền lập tức thích cuốn sách. Từng chữ trong cuốn Chuyển Pháp Luân đều khiến tôi xúc động. Đây là điều mà tôi đang tìm kiếm! Cuốn sách này quá tốt. Nếu đọc được cuốn sách này sớm hơn, có lẽ tôi đã không cờ bạc hay ra ngoài tiệc tùng.

Kể từ đó, tôi lập tức ngừng chơi mạt chược và tiệc tùng nhảy nhót. Tôi cũng chấm dứt việc chửi bới mọi người.

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi trở nên tràn đầy sức sống, cơ thể tôi không còn bị đau đớn. Tôi không còn cần phải dùng bất kỳ loại thuốc nào nữa. Nhờ những thay đổi của tôi, môi trường trong nhà cũng được cải biến và trở nên hòa thuận hơn.

Trước kia, tôi sẽ lăng mạ bố mẹ chồng và gia đình khi phải chăm sóc họ. Khi tôi chửi bới, bố mẹ chồng không dám nói lời nào. Nhưng bây giờ tôi hết mực tôn kính họ.

Khi ấy, công việc của tôi là bán vé tại một hồ bơi từ 6 giờ sáng đến 8 giờ tối mỗi ngày. Buổi sáng, tôi chuẩn bị bữa sáng và mang cơm trưa đến chỗ làm. Tôi nấu bữa tối sau khi đi làm về. Công việc rất mệt mỏi.

Một tối nọ, mẹ chồng tôi nói rằng bà muốn ăn bánh bao hấp.

Tôi nói: “Dạ được. Nhưng hôm nay nhà mình hết thịt rồi. Ngày mai con sẽ ra ngoài mua thịt về làm.”

Ngày hôm sau, tôi tranh thủ chút thời gian chạy ra ngoài mua thịt và làm bánh vào buổi tối. Bánh chuẩn bị xong vào sáng hôm sau, nhưng mẹ chồng của tôi lại đổi ý; bà nói bà muốn ăn bánh màn thầu.

Chồng và con trai tôi đã rất giận dữ.

Họ nói: “Vợ/mẹ con đã rất mệt khi phải dậy từ rất sớm. Bà muốn ăn bánh bao, cô ấy đã làm cho bà ăn. Bây giờ bà lại bảo muốn ăn màn thầu. Đây không phải là hành hạ người khác sao?“

Tôi không giận và bảo bà: “Mẹ à, hôm nay con không có thời gian làm bánh màn thầu. Sáng mai con sẽ làm cho mẹ ăn. Được không mẹ?”

Tôi quay sang chồng và con trai nói: “Người già như thế này cũng là bình thường thôi. Đừng trách họ. Tuy nhiên, giờ em đã là người tu luyện Đại Pháp. Sư phụ dạy chúng ta phải hành xử chiểu theo Chân–Thiện–Nhẫn, làm một người tốt và biết nghĩ cho người khác.”

Chồng tôi đã vô cùng xúc động. Nhìn thấy sự thay đổi lớn ở tôi, anh lập tức ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp.

Chồng tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân

Chồng tôi cũng mắc rất nhiều loại bệnh, gồm cả chứng đau nửa đầu. Vì sức khoẻ yếu (và anh ấy cũng khá lười), nên anh thường hay lãng phí thời gian trong giờ làm việc. Anh thường ra ngoài chơi mạt chược trong khi đang làm việc và cấp trên của anh không thể quản được anh.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, anh đã làm việc chăm chỉ hơn và còn mong muốn gánh vác bớt công việc cho tôi. Khi những người khác hỏi anh rằng điều gì đã khiến anh thay đổi, anh nói: “Vợ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã đọc sách Chuyển Pháp Luân. Đó là một cuốn sách dạy làm người tốt. Nhờ cuốn sách mà tôi cũng trở thành một người tốt.”

Khi Giang Trạch Dân bắt đầu đàn áp Đại Pháp vào năm 1999, chỗ làm của chồng tôi đã bắt người thân của tất cả các học viên phải ký một bản cam kết không được tu luyện ngay cả khi bản thân họ không phải là người tu luyện.

Khi cấp trên của chồng tôi yêu cầu anh ấy ký tên, anh đã nói: “Cam kết gì chứ? Kể từ khi vợ tôi bắt đầu tu luyện, cô ấy không còn chơi mạt chược hay đi tiệc tùng nhảy nhót nữa. Cô ấy không còn cãi nhau với tôi và rất tôn trọng bố mẹ tôi. Tại sao tôi lại phải ký cái cam kết này?”

Khi cấp trên của anh nghe được những điều này, họ đã nói: “Pháp Luân Công rất tốt. Hãy bảo cô ấy tu luyện ở nhà. Nếu có ai đó đến tìm anh, hãy nói với họ rằng tôi đã nói chuyện với anh.”

Khi ấy, rất nhiều công ty đã treo các biểu ngữ phỉ báng Đại Pháp. Do chồng tôi đã nói cho các cấp trên của mình biết về Đại Pháp nên những biểu ngữ này không bao giờ được treo ở chỗ làm việc của anh ấy.

Một lần, có người đã vu khống Đại Pháp khi anh ấy đang chơi mạt chược. Anh đã đập mạnh bàn, đứng lên và nói với người đó rằng: “Đừng nói những điều vô nghĩa khi anh không hiểu sự tình! Vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi hiểu Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người làm người tốt!”

Căn phòng đột nhiên trở nên im lặng.

Một buổi sáng năm 2001, khi cả hai chúng tôi đang ngồi trên một chiếc taxi, tôi đã đưa cho tài xế một đĩa DVD mang chân tướng về Đại Pháp và cuộc đàn áp. Tài xế đã tố cáo chúng tôi với cảnh sát và chúng tôi bị bắt giữ.

Tại đồn cảnh sát, chúng tôi bị thẩm vấn riêng. Cảnh sát hỏi chồng tôi xem liệu anh có tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Anh trả lời không. Sau đó cảnh sát chỉ vào tên của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) và bảo anh hãy lăng mạ Sư phụ Lý.

Anh đáp lại rằng: “Tôi sẽ không làm điều đó. Tại sao tôi lại phải lăng mạ ông ấy? Tôi không biết ông ấy và ông ấy không làm gì hại tôi cả. Ngược lại, ông ấy còn dạy vợ tôi làm một người tốt. Tại sao tôi phải lăng mạ?”

Khi đó trong phòng có ba nhân viên cảnh sát, anh ấy nói: “Hãy lấy ba anh làm ví dụ. Nếu ai đó bảo tôi nguyền rủa các anh, tại sao tôi phải làm vậy? Tôi không biết các anh mà và các anh cũng chẳng hại gì tôi cả. Tại sao tôi lại phải lăng mạ các anh? Tôi sẽ không lăng mạ các anh.”

Cảnh sát đã không nói được lời nào. Sau đó, anh bắt đầu nói cho họ nghe về môn tu luyện này tốt thế nào.

Cảnh sát nói: “Tôi có thể thấy anh thật sự giống một người tu luyện Pháp Luân Công!”

Anh nói: “Không, các anh không hiểu. Tôi không xứng đáng. Pháp Luân Công dạy người học phải ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’. Các học viên không uống rượu, cờ bạc hay lừa gạt người khác. Tôi thậm chí còn không thể bỏ chơi mạt chược. Sao tôi có thể tu Pháp Luân Công được? Khi vợ tôi mua thứ gì đó và người ta trả lại dư tiền cho cô ấy, cô ấy còn trả lại họ. Thử hỏi có cảnh sát nào làm được điều đó không? Cô ấy thậm chí còn dậy rất sớm để luyện công. Tôi không thể làm được. Đừng đưa tôi lên vị trí đó.“

Hôm đó, tôi không sợ hãi chút nào và cho cảnh sát biết rằng Đại Pháp rất tuyệt vời, cũng như tôi đã nhận được những lợi ích gì từ môn tu luyện. Chúng tôi đã được thả vào tối hôm đó.

Vì chồng tôi luôn nói tốt về Đại Pháp, nên dù ở đâu anh cũng luôn nhận được rất nhiều phúc báo.

Ngày nào anh cũng đạp xe đi làm và trên đường phải đi qua một cái gầm cầu. Một ngày kia, khi đang đổ dốc chiếc xe đột ngột phanh lại. Anh ấy bị lúng túng. Khi anh bước xuống xe để kiểm tra thì thấy bánh trước gần như bung ra. Nếu chiếc xe không dừng lại và bánh trước tuột ra, thì có lẽ anh đã chết. Anh chợt thấy sợ hãi.

Vì trước đây đã đọc sách Chuyển Pháp Luân, nên anh lập tức biết Sư phụ Lý Hồng Chí đã bảo hộ mình.

Một ngày nọ trong khi đang trực ca đêm, anh đứng dậy và định đi ra ngoài, nhưng lại bị đập đầu vào cửa và để lại một lỗ lớn trên cánh cửa. Ở cả hai mặt cánh cửa đều có lò sưởi và anh chút nữa đụng đầu vào chúng. Thật kỳ diệu, anh không còn bị đau nửa đầu nữa. Anh biết Sư phụ Lý Hồng Chí đã bảo hộ mình.

Những chứng bệnh khác của anh cũng được chữa lành. Trước đây, anh phải làm bảo vệ vì không làm được việc nặng. Giờ đây khi đã khoẻ mạnh, anh có thể làm được các công việc chân tay. Anh làm mọi việc đều dựa trên Chân-Thiện-Nhẫn và anh cũng đã nhiều lần được đề cử là nhân viên kiểu mẫu.

Khi người thân và bạn bè đến thăm chúng tôi, anh sẽ luôn bảo họ rằng: “Hãy đọc sách Chuyển Pháp Luân. Ngay cả khi mọi người không muốn tu luyện thì cũng sẽ biết cách để làm người tốt.”

“Anh ở đây để bảo vệ em!”

Những năm đầu tiên sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, cảnh sát thường đến nhà để sách nhiễu tôi. Vì việc này nên chồng tôi đã lắp một cách cổng sắt lớn có chốt cài và bảo tôi rằng: “Khi anh không có ở nhà thì đừng mở cửa cho ai hết!”

Có vài lần, tôi có nghe thấy ai đó đang dùng chìa khóa để mở cửa khi chồng tôi không có ở nhà. Nhưng do cửa có chốt cài, nên họ đã không thể vào nhà được.

Ngày 22 tháng 9 năm 2002, tôi bị bắt vì phát tài liệu về cuộc bức hại. Khi tôi bị giam, cảnh sát đã đến nhà tôi, họ định lục soát nhà. Tối hôm đó chồng tôi đang trực ca đêm. Cảnh sát đã đến chỗ làm của anh ấy, cho anh ấy xem thẻ ngành của họ và nói rằng: “Chúng tôi là cảnh sát. Hãy đưa chúng tôi đến nhà anh, chúng tôi muốn xem qua một chút.”

Anh ấy nói: “Đừng sử dụng thẻ của các anh để doạ tôi. Nó chỉ là một cái thẻ. Tôi cũng có thẻ căn cước đây này, nó chỉ chứng minh tôi là một công nhân.”

Cảnh sát nói: “Hãy phối hợp và cho chúng tôi xem qua nhà anh.”

“Người tốt trong nhà tôi đã bị các anh bắt. Trong nhà tôi không có bất kỳ người xấu nào. Tôi không phối hợp!”

Cảnh sát nói: “Anh đang cản trở chúng tôi làm nhiệm vụ.”

Anh đáp: “Không đúng, các anh mới là đang cản trở tôi. Các anh không thấy là tôi đang làm việc hay sao? Tôi cần phải trông coi cả một công ty lớn thế này.”

Vị trưởng ca đêm đã bước đến khi nghe được tiếng ồn ào. Anh đã cho phép chồng tôi đi.

Chồng tôi nói: “Tôi không đi! Vợ tôi không phạm pháp. Cô ấy đã bị bắt vì là một người tốt. Sao tôi có thể phối hợp với họ được?

Sau khi tranh cãi cả giờ đồng hồ, cảnh sát đã quyết định hạ giọng và bảo anh ấy rằng họ chỉ xem qua nhà một chút thôi.

Khi họ bước vào nhà, chồng tôi đã bảo họ: “Đừng làm kinh động đến mẹ già của tôi. Đừng đụng vào bất cứ thứ gì!”

Cảnh sát đã chỉ tay vào một ngăn kéo bị khoá và hỏi: “Anh có chìa khoá không?”

Anh ấy trả lời có.

Cảnh sát nói: “Hãy mở nó ra! Chúng tôi muốn xem qua!”

“Không được. Sao tôi có thể để cho tất cả mọi người nhìn thấy trong nhà tôi có gì? Nếu anh muốn mở thì hãy tự đập. Nếu anh đập nó, anh phải bồi thường cho tôi.”

Lúc này, có hàng chục cảnh sát vây quanh để xem xét cái ngăn tủ, nhưng chồng tôi vẫn từ chối mở nó ra. Anh ấy càng không chịu mở, thì họ càng nghĩ rằng trong đó ắt hẳn phải có gì đó.

Cuối cùng sau một giờ anh ấy nói: “Các anh sẽ làm gì sau khi tôi mở tủ ra?”

Cảnh sát đáp: “Chúng tôi sẽ chẳng làm gì cả.”

“Được. Vậy xem xong rồi hãy ra khỏi nhà tôi!”

Cảnh sát đã hứa sẽ làm vậy và anh đồng ý mở ngăn tủ ra. Khi không thấy thứ gì mà họ quan tâm, họ đã ra về.

Sau đó vài ngày, cảnh sát lại đến chỗ làm của chồng tôi và đòi tiền anh. Anh ấy nói anh không có tiền.

Họ hỏi: “Anh không có nổi 500 nhân dân tệ để trả chi phí ăn uống cho vợ là sao?”

“Tôi sẽ không đưa cho các anh dù chỉ một xu. Cả nhà chúng tôi đang sống tốt, nhưng các anh đã bắt một người tốt và giờ lại đòi trả tiền chi phí ăn uống. Không đời nào tôi nộp cho các anh!”

Cảnh sát đã dọa anh: “Chúng tôi sẽ bỏ đói cô ấy!”

Anh đáp: “Cứ việc làm thế đi. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy, tôi sẽ kiện các anh. Các anh sẽ phải chịu trách nhiệm cho việc đó!”

Không có lựa chọn nào khác, cảnh sát bèn bỏ đi.

Tháng 11 năm 2002, khi tôi bị kết án ba năm trong trại lao động cưỡng bức, trại lao động yêu cầu tất cả thân nhân đến thăm phải lăng mạ Sư phụ Lý Hồng Chí. Những ai từ chối sẽ không được phép vào thăm.

Chồng tôi đã tranh cãi với họ và nói rằng: “Lúc đi học, không ai dạy chúng tôi lăng mạ người khác cả. Luật nào quy định chúng tôi phải lăng mạ thì mới được thăm người thân? Tôi không đồng ý. Không phải trại lao động dạy người ta trở thành người tốt hay sao? Tại sao lại bắt người ta phải lăng mạ người khác? Ai đưa ra luật này vậy? Tôi phải gặp lãnh đạo của các anh.”

Người ở trại lao động nói rằng: “Tất cả các thân nhân đến đây đều phải lắng nghe và làm theo chúng tôi. Anh là người duy nhất dám nói những điều này.“

“Vợ tôi là một người tốt. Cô ấy chẳng làm gì sai cả. Ngay cả khi cô ấy thật sự đã vi phạm pháp luật đi nữa, nhưng tôi thì không. Sao tôi lại phải nghe lời và làm theo các anh?”

Họ biết là họ làm sai nên đã để anh ấy vào thăm tôi. Trong ba năm đó, anh ấy không bao giờ trách mắng tôi. Bất cứ khi nào muốn gặp tôi, anh sẽ đến và được phép vào thăm tôi ngay cả khi luật đưa ra chỉ cho phép thăm thân nhân một tháng một lần.

Khi tôi trở về nhà, cảnh sát bảo tôi đến đồn để ký một văn bản. Chồng tôi nói: “Đừng đi! Có anh ở đây. Em không phải sợ họ!”

Khi cảnh sát đến để sách nhiễu tôi, chúng tôi sẽ không mở cửa. Một buổi tối, có một người phụ nữ đến gõ cửa và anh ấy đã mở cửa. Khi bà giới thiệu mình là người đứng đầu khu dân cư và định bước vào nhà thì chồng tôi liền đẩy bà ấy ra và khoá cửa lại.

Khi ấy có người chạy lên cầu thang và bắt đầu đập cửa và nói rằng: “Cảnh sát đây, mở cửa ra nhanh lên!”

Chồng tôi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cảnh sát nói: “Không có gì. Chúng tôi muốn vào nhà và xem xét qua.”

“Chẳng có gì để xem cả? Cảnh sát có nhiệm vụ đi bắt kẻ xấu. Trong nhà tôi không có người xấu. Về đi!”

Cảnh sát lại gõ cửa lần nữa, lần này mạnh hơn.

Chồng tôi hỏi: “Tôi nợ tiền thuê nhà của anh hả?”

Cảnh sát trả lời: “Không, anh không nợ.”

“Tôi quên chưa trả tiền nước hay sao?”

“Không, anh đã trả rồi.”

“Thế còn tiền điện? Chắc có lẽ là tiền điện.”

“Không, không phải.”

Chồng tôi nói: “Tốt, tôi không nợ các anh thứ gì cả vậy tại sao các anh lại đến đây? Tôi sẽ không mở cửa cho các anh. Giờ tôi đi nghỉ đây. Đây là nhà của tôi, mấy anh đi chỗ khác đi.”

Họ đã liên tục gõ cửa gần một giờ đồng hồ và tôi không thể chịu nổi nữa. Anh ấy vừa tranh cãi với cảnh sát vừa an ủi tôi.

Anh nói: “Anh ở đây, đừng sợ!”

Cảnh sát hỏi: “Nếu ngày mai chúng tôi quay lại thì anh sẽ mở cửa cho chúng tôi không?”

“Đây là nhà của tôi. Tôi muốn mở cửa hay không còn tuỳ vào tâm trạng. Đó là quyền của tôi.”

Cảnh sát đã ra về.

Bốn giờ sáng ngày hôm sau, chồng tôi đã đưa tôi đi nơi khác. 7 giờ sáng, có ba cảnh sát gõ cửa nhà. Anh ấy đã mở cửa.

Cảnh sát hỏi: “Tại sao tối qua anh không mở cửa?”

Anh đáp: “Tôi không thích mở. Tôi sẽ mở khi nào tôi muốn. Tôi sẽ không mở khi tôi không muốn. Có chuyện gì không?”

Cảnh sát nói: “Không có gì. Chúng tôi muốn gặp vợ anh.”

Anh nói: “Vào nhà đi. Các anh muốn tìm vợ tôi phải không? Khi nào các anh tìm xong tôi sẽ quay lại với mấy anh, tôi sẽ đến từng nhà của các anh và cũng tìm vợ của mấy anh luôn.”

Cảnh sát nhìn nhau và không dám bước vào nhà. Một cảnh sát hỏi: “Anh có ảnh của vợ anh không?”

Chồng tôi nói có.

Cảnh sát nói: “Hãy cho chúng tôi xem ảnh của cô ấy.”

Chồng tôi đáp: “Tôi không đưa cho mấy anh! Ảnh của vợ tôi được chụp bằng tiền của tôi. Nó là của tôi, vậy thì tại sao tôi phải đưa nó cho mấy anh!”

Cảnh sát giữ im lặng và bỏ đi.

Sau một thời gian, con trai tôi muốn đi Hồng Kông và cần có hộ chiếu. Khi chồng tôi đến đồn cảnh sát để xin giấy tờ, cảnh sát nhận ra anh và cố tình gây khó dễ cho anh, họ nói rằng: “Anh đã từ chối phối hợp khi chúng tôi đến nhà anh. Chúng tôi sẽ không xử lý việc xin hộ chiếu cho con anh!”

Chồng tôi nói: “Phối hợp với các anh để tìm bắt vợ tôi? Sau đó anh có đến nhà tôi nấu ăn cho tôi ăn không?”

Cảnh sát cười và giúp anh giải quyết hồ sơ làm hộ chiếu.

Khi nói chuyện với chồng mình, tôi đã hỏi anh: “Sao anh không sợ cảnh sát vậy?”

Anh nói: “Từ trong thâm tâm anh biết Chuyển Pháp Luân là một cuốn sách quý ngay khi anh đọc cuốn sách. Cuốn sách dạy mọi người tu luyện. Em không hề phạm pháp. Họ đang bức hại em, như vậy là họ sai và anh không sợ họ.”

Tôi hỏi: “Tại sao anh không tu luyện?”

Anh hồn nhiên nói: “Anh ở đây để bảo vệ em!“

Sống sót qua cơn hoạn nạn

Tháng 4 năm 2013, xe máy của tôi bị đứt phanh. Khi đạp lên chân ga, chiếc xe lao về phía trước, tôi đã hô lớn xin Sư phụ cứu. Ngay lập tức, tôi được nhấc bổng lên cao và đáp xuống đất rất mạnh. Xe máy của tôi đâm sầm vào sau lưng của một chiếc taxi đang đỗ ở bên đường đối diện và sau đó văng lại rồi đụng vào một chiếc xe ba bánh.

Mặc dù vẫn còn tỉnh táo, nhưng tôi không thể di chuyển được và cổ tay bị đau. Vì xe máy của tôi đã đụng vào chiếc taxi, nên tôi phải bồi thường cho tài xế taxi. Tuy nhiên, anh ấy nghĩ tôi đã chết sau khi thấy tôi ngã rất mạnh xuống mặt đường. Anh sợ phải lãnh trách nhiệm nên đã lái xe đi.

Rất nhiều người vây quanh tôi, một người nói hãy gọi xe cứu thương vì điện thoại của tôi đã bị vỡ nát. Tôi bảo họ gọi đến số điện thoại nhà tôi và số của một học viên khác.

Con trai tôi đang ở nơi khác, con dâu thì sắp sinh. 30 phút sau, chồng tôi và con dâu đã đến cùng với hai học viên. Con dâu tôi muốn đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi đã từ chối.

Chồng tôi hiểu tôi nên đã đưa tôi về nhà. Trong khi con dâu thì nói: “Nếu có chuyện gì xảy ra với mẹ vì mẹ không đi bệnh viện, con sẽ không quan tâm đến mẹ nữa.”

Tôi bảo với con rằng sẽ không có bất cứ vấn đề gì vì Sư phụ sẽ chăm sóc cho tôi.

Tôi không thể cử động được sau khi nằm lên giường. Tôi không thể ngủ được vì đau lưng và thậm chí không thể đi vệ sinh. Tôi tự nghĩ: “Điều này không đúng. Mình là đệ tử Đại Pháp. Sao mình có thể để người khác phải chăm mình được? Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân là ‘tốt xấu xuất tự một niệm của người ta.’ Mình phải nghe lời Sư phụ và không thừa nhận điều này. Mình có thể làm được!”

Tôi đã nhẩm:

“khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Chuyển Pháp Luân)

“Viên Mãn đắc Phật quả,

cật khổ đương thành lạc”

(Khổ kỳ tâm chíHồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

“Viên mãn rồi đắc quả vị Phật,

Lấy đau khổ làm hỷ lạc”

Sáng hôm sau, gia đình tôi đã giúp tôi ngồi dậy. Nhờ họ giúp đỡ, tôi đã đi vào nhà vệ sinh mặc dù vô cùng đau đớn. Mồ hôi cùng nước mắt của tôi rơi lã chã.

Thấy tôi như vậy, con dâu tôi nói: “Mẹ hãy đổi tên thành ‘kiên cường’.”

Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã có thể đi lại sau nửa tháng nhờ gia đình hỗ trợ và hoàn toàn bình phục trong một tháng rưỡi. Gia đình tôi lại một lần nữa chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp. Sư phụ lại một lần nữa cứu sống tôi.

Khối u ác tính của con trai chuyển thành khối u lành tính

Tháng 2 năm nay, trong vòm họng của con trai tôi (cháu không tu luyện Đại Pháp) đã nổi lên hai khối u, khiến vòm họng mở ra giống như những cánh hoa.

Bác sĩ ở bệnh viện nói với con trai tôi và tôi rằng: “Theo kinh nghiệm của chúng tôi, khối u này không phải là u lành tính. Nó hẳn phải là một khối u ác tính vì thành của khối u lành tính thì trơ nhẵn trong khi hai khối u này thì không.”

Một vài bác sĩ khác cũng cho ý kiến, nhưng tất cả họ đều nghĩ rằng nó là u ác tính.

Con trai tôi được nhập viện cắt bỏ các khối u. Trong khi chờ kết quả, tôi bảo con trai mình rằng: “Nếu giống như điều các bác sĩ đã nói, thì chỉ Sư phụ mới có thể cứu con được thôi. Hãy nhanh niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân-Thiện-Nhẫn hảo’!“ Con trai tôi đã chân thành liên tục niệm.

Thấy đứa con trai duy nhất của mình đang phải chịu đựng cơn đau, cả đêm tôi không tài nào chợp mắt được. Tôi nghĩ: “Đại Pháp đã bị bức hại suốt 18 năm qua. Có biết bao nhiêu người trẻ giống như con trai tôi đã bị vụ tự thiêu tại Thiên An Môn lừa dối và thù hận Phật Pháp? Điều này sẽ mang tai họa đến cho họ. Tôi là một đệ tử Đại Pháp. Tôi đã giảng rõ chân tướng để cứu họ chưa? Tại sao tôi lại dao động khi con trai mình gặp khổ nạn. Chẳng phải đó là ích kỷ sao? Tôi nên lắng nghe Sư phụ và giữ tâm từ bi. Tôi phải đối xử với tất cả mọi người như nhau!”

Khi các học viên biết đến tình trạng của con trai tôi, họ đã đến thăm tôi và khóc. Tôi bảo họ rằng: “Đừng lo lắng. Chúng ta có Sư phụ. Hãy phó thác mọi việc cho Sư phụ an bài! Sư phụ sẽ cấp cho chúng ta điều tốt nhất!”

Nhờ tín tâm vào Sư phụ, điều kỳ diệu đã xảy ra: kết quả cho thấy những khối u này là lành tính. Điều này khiến các bác sĩ đã giám định cho con trai tôi bị sốc.

Cô cháu gái bốn tuổi là một thần đồng

Năm nay, cháu gái tôi lên bốn tuổi và tôi đã chăm sóc cho cháu kể từ khi cháu chào đời.

Đôi chân của cháu bị cong từ khi mới chào đời. Con trai tôi rất lo lắng và hỏi tôi xem chuyện gì sẽ xảy ra khi cháu lớn lên. Tôi bảo con rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp và tôi tin Sư phụ. Đúng như mong đợi, chân cháu đã thẳng ra bình thường.

Chồng tôi bảo tôi rằng: “Tâm nguyện lớn nhất của anh là đứa bé sẽ trở thành một đệ tử Đại Pháp.”

Kể từ khi cháu gái tôi bắt đầu biết nói, tôi đã dạy cháu niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” Cháu sẽ nói điều này cho tất cả những ai mà cháu gặp.

Khi cháu hai tuổi, tất cả các học viên Đại Pháp ở khắp Trung Quốc đều đang đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu Tổng bí thư ĐCSTQ. Một ngày kia tôi bảo cháu rằng Giang Trạch Dân là người đã đàn áp Đại Pháp và không cho phép tôi tu luyện. Ông ta thậm chí còn bức hại tôi. Tôi nói với cháu rằng tôi đang viết đơn kiện ông ta.

Tôi không mong cháu sẽ đáp lại mình.

Cháu nói: “Con cũng muốn kiện ông ta. Ông ta đã hại bà nội của con. Nhưng bà nội, con không biết viết thế nào.”

Khi em gái thứ ba của tôi đến thăm tôi và nói cô bị đau chân, cháu gái tôi đã bảo cô niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, nói rằng Sư phụ sẽ cứu cô. Sau đó, cháu gái tôi đã cầu xin Sư phụ cứu bà dì của mình.

Khi chồng tôi cảm thấy không thoải mái, cháu tôi khuyên ông hãy niệm chín từ này để xin Sư phụ giúp đỡ.

Anh ấy đã lắng nghe và niệm một lần. Khi cháu biết chuyện, cháu đã bảo rằng nó sẽ không có tác dụng gì đâu và yêu cầu ông mình phải niệm thành tiếng chín từ này một cách chân thành. Chồng tôi đã làm theo.

Khi nhìn thấy ông uống rượu, cháu đã đọc bài thơ dưới đây:

“Tửu thị xuyên trường dược

Thượng ẩn nan giới điệu

Nhất bôi giải tâm ưu

Thập thương quỷ tại tiếu”

(Xuyên trườngHồng Ngâm III)

Diễn nghĩa

Dứt ruột

Rượu là thuốc dứt ruột

Nghiện rồi khó bỏ lắm

Một ly giải tâm phiền

Mười chén quỷ đang cười”

Sau đó, chồng tôi nói ông sẽ không uống rượu nữa.

Cháu cũng có thể đọc thuộc lòng rất nhiều bài thơ trong Hồng Ngâm và nhớ tất cả mọi thứ trong Đệ tử quy, bao gồm cả các tác giả và họ thuộc triều đại nào. Bất cứ khi nào cháu nghịch ngợm, tôi sẽ đọc một câu trong Đệ tử quy và cháu có thể tiếp tục và lập tức tuân theo các đạo lý của Đệ tử quy để ước chế các hành vi của mình. Cháu cũng học thuộc lòng “Tam tự kinh” và “Thiên tự văn”.

Có lần, khi đang chơi với cháu, tôi bảo cháu tự chơi vì tôi cảm thấy không được khỏe. Cháu đã nghiêm túc nói với tôi rằng: “Hẳn là bà đã học Pháp ít và không dạy ông và con học thuộc Pháp. Khi bà nhẩm Pháp cho ông và con nghe, thì mọi thứ sẽ tốt đúng không?”

Sau đó, cháu xin tôi đọc Chuyển Pháp Luân cho cháu nghe. Tôi cảm thấy mệt sau khi đọc được 20 đến 30 trang và không muốn đọc tiếp nữa, cháu nói: “Pháp này rất là tốt! Con rất thích nghe. Bà hãy đọc tiếp cho con nghe đi. Con muốn nghe Pháp thật nhiều.”

Một ngày kia khi tôi đang học thuộc lòng Luận ngữ trong khi cháu đang quanh quẩn chơi bên cạnh tôi. Tôi cảm thấy thật là khó nhớ ngay cả sau khi đã đọc được hai lần. Vài ngày sau, khi tôi bắt đầu học thuộc lòng Luận ngữ một lần nữa, cháu đã đọc thuộc lòng đoạn đầu tiên của Luận ngữ cho tôi nghe.

Tôi đã vô cùng ngạc nhiên và nói với chồng rằng: “Anh nhìn cháu kìa. Em đang học thuộc Luận ngữ và cháu thì đang chơi bên cạnh em. Vậy mà sau khi nghe qua hai lần cháu đã có thể thuộc đoạn đầu tiên. Đứa trẻ này thật là thông minh.”

Chồng tôi vui vẻ nói: “Đứa trẻ này là tiểu đệ tử Đại Pháp. Sư phụ đã khai mở trí huệ cho cháu sau khi cháu lắng nghe em đọc Chuyển Pháp Luân.”

Hiện nay, tôi học Pháp cùng cháu mỗi ngày. Gia đình chúng tôi cảm thấy đặc biệt may mắn khi được đắm mình trong hào quang của Đại Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Đại Pháp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/24/351536.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/14/165027.html

Đăng ngày 18-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share