Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 1-8-2017] Đã 20 năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã nhận được rất nhiều lợi ích và muốn kể lại hai sự việc quan trọng nhất trong quá trình tu luyện của mình.

Sợ gì khi đã có Sư phụ ở đây

Tháng 4 năm 2016, tôi và một học viên đến một vùng nông thôn để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và phân phát tài liệu. Trên đường về, đèn chỉ thị xăng trên xe máy báo hiệu xe sắp hết xăng, vì thế chúng tôi phải đổ xăng.

Người học viên kia đang lái xe. Tôi chú ý thấy chúng tôi đang tiến đến phía bên kia đường. Khi chúng tôi gần đến thị trấn thì xe đột nhiên dừng lại.

Tôi bị chóng mặt, ngã và ngất đi. Như thể nội tạng của tôi đã bị dập nát. Sau đó, tôi có một niệm: “Mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và khá nổi tiếng trong huyện. Tai nạn không thể gây ảnh hưởng đến việc mình cứu độ chúng sinh được.” Tôi cảm thấy đầu óc của mình tỉnh táo lại nhưng vẫn không thể cử động được.

Đồng tu của tôi hỏi: “Chị có sao không?” Tôi nói: “Không sao cả” vì tôi nghĩ “tốt xấu xuất tự một niệm” (Chuyển Pháp Luân)

Trên thực tế, tôi đang chịu đựng cơn đau dữ dội. Người học viên kia đi tìm ai đó giúp trong khi tôi nằm trên đường. Tôi nhẩm Pháp và phát chính niệm.

Tôi cảm thấy như thể nhiều năm đã trôi qua trước khi có ai đó đến giúp. Ai đó đã giúp tôi ngồi dậy và cơn đau dịu dần. Họ muốn gọi taxi nhưng tôi đã từ chối. Tôi nhờ họ chở tôi đến nhà một học viên khác gần địa điểm xảy ra tai nạn.

Khi đến được nhà của cô ấy, tôi đã nôn ra. Cô ấy để ý thấy phần lưng của tôi bị hõm vào. Sau đó, tôi phát hiện thấy nhiều xương sườn và đốt xương sống bị gãy và trật khớp.

Tôi nghĩ: “Mình là một đệ tử Đại Pháp. Mình không thể để ai đó phải chăm sóc cho mình. Mình sẽ về nhà.“

Tôi về nhà vào ngày thứ ba. Tôi muốn phát chính niệm nhưng không thể ngồi thẳng vì quá đau. Các đồng tu đã đến thăm tôi, học Pháp cùng, phát chính niệm và động viên tôi. Nhưng tôi biết chỉ có Sư phụ mới có thể cứu mình.

Một tuần sau, tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. “Thưa Sư phụ, con muốn dùng chính niệm của mình. Xin hãy gia trì giúp con đứng dậy. Con không thể để người thân và những người khác hiểu lầm con.” Tôi đã ngồi dậy và nấu ăn cho chồng. Tôi cảm thấy vô cùng đau đớn, nên đã quay lại giường một lúc và sau đó lại ngồi dậy.

Hai tuần sau, tôi đi bộ đến nhà một đồng tu để lấy một số tài liệu giảng chân tướng. Cơn đau ở thắt lưng gần như đã giết chết tôi.

Vụ tai nạn xảy ra trước ngày sinh nhật Sư phụ. Sau ngày đó, tình trạng của tôi đã có cải biến. Gần đây, tôi cảm thấy xương ở lưng mình đã bình thường trở lại. Tôi biết vụ tai nạn này đã đe dọa tính mạng mình, nhưng tôi không việc gì phải sợ cả vì đã có Sư phụ và Đại Pháp.

Niềm tin vững chắc

Tôi có hai cô cháu gái sinh đôi bị sinh thiếu tháng, các cháu được sinh mổ khi mới được bảy tháng rưỡi. Hai tuần sau khi ra đời, một cháu bị chẩn đoán mắc bệnh bại não, bệnh tim bẩm sinh, nhiễm trùng phổi và các bệnh khác. Trong tình trạng nguy kịch chỉ có Sư phụ mới có thể cứu được cháu. Được bố mẹ cháu đồng ý, tôi đã chăm sóc cho cháu bé bị bệnh và cháu còn lại thì ở với bố mẹ.

Bất cứ khi nào cháu phát bệnh tôi lại mở bài giảng của Sư phụ và cầu xin Sư phụ giúp cháu. Không cần phải uống thuốc hay đi khám, giờ cháu đã được bốn tuổi rưỡi.

Tuy nhiên, thật đáng sợ khi thấy cháu phát bệnh, đặc biệt là khi những suy nghĩ tiêu cực của tôi mang lại hậu quả xấu cho cháu.

Ngày 20 tháng 3 năm 2017, cháu đã ăn rất nhiều bánh hấp. Đến bình minh [hôm sau], cháu bị sốt cao và tình trạng ngày càng xấu đi. Cháu bị mê sảng và rên la. Trong khi đang chuẩn bị bữa sáng, tôi nghe thấy tiếng cháu la lớn. Tôi đi vào phòng ngủ và thấy cháu bị co thắt và hai mắt mở to. Tôi đã khóc lớn: “Sư phụ ơi, xin hãy giải cứu tiểu đệ tử của Ngài!” Tôi nhờ chồng mình nhanh chóng mang bài giảng của Sư phụ đến và nói vào tai cháu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” Cháu đã gật đầu và đồng ý. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho cháu và dần dần cháu đã hồi phục.

Cháu không còn bị co giật nữa nhưng bắt đầu ho vào ngày hôm sau và bị khó thở. Cháu ở trong tình trạng xấu nhưng tôi không sợ hãi.

Tôi nói với cô cháu nhỏ của mình rằng: “Cháu sẽ ổn thôi. Sư phụ đang chăm sóc cho cháu. Chỉ là chút khí đen cần xuất ra.” Tôi không nghĩ được gì khác ngoài việc phát chính niệm và cho cháu gái nghe bài giảng của Sư phụ.

Cháu chơi đùa được một thời gian thì tình trạng tương tự lại xảy ra sau vài ngày. Cháu bị đổ mồ hôi lạnh, thân nhiệt và nhịp tim giảm. Tình trạng phổi vẫn bình thường. Sau đó tình trạng của cháu xấu đi. Cháu bị lạnh toàn thân. Tôi không thể cảm nhận được mạch hay nhịp tim của cháu. Mặt của cháu biến sắc. Tôi đã sợ và nghĩ: “Giờ nếu có ai đó muốn đưa cháu đi bệnh viện thì tôi cũng sẽ không phản đối.”

Tôi nhận ra tư tưởng đó và tự trách: “Mình không nên có ý nghĩ như vậy. Mình cần phải chính niệm chính hành. Mình có Sư phụ và Pháp, tại sao mình phải đưa cháu đến bệnh viện?”

Đến cuối tuần, cháu đã có thể ngồi dậy và bắt đầu ăn được. Cháu rất yếu nhưng tất cả các triệu chứng của cháu đã biến mất. Cháu cũng quay lại lớp học mẫu giáo.

Tôi đã chứng kiến cháu trải qua bảy ngày khó khăn, và đối diện với áp lực của gia đình cùng người thân. Nếu không có Sư phụ và Đại Pháp, sao cháu có thể qua nổi? Vượt qua khảo nghiệm còn khó hơn lên trời.

Miễn là chúng ta tin vào Sư phụ và Pháp, giữ chính niệm, thì không có khảo nghiệm nào chúng ta không thể vượt qua được.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/1/351921.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/1/165246.html

Đăng ngày 17-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share