Bài viết của Như Sơ ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 6-3-201] Vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên tôi đã bị mất việc và phải tìm một công việc khác ở một công ty mới. Suốt tám năm qua, tôi đã được thăng chức, từ thợ lên thành quản lý bộ phận, rồi thành quản lý và cuối cùng là giám đốc dự án. Tôi đã tận dụng cơ hội này để giúp mọi người xung quanh biết đến chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Khởi đầu khiêm tốn

Khi mới bắt đầu công việc mới, tôi là người chịu trách nhiệm giao hàng cho một tiểu khu gồm hơn 10 tòa nhà lớn với tổng diện tích [sàn] gần 200.000 mét vuông. Trong số đó, có một vài tòa nhà bảy tầng không có thang máy. Nó thật sự rất khó khăn và rất khác so với công việc văn phòng mà tôi đã làm trước đây. Tuy nhiên tôi xem bản thân là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và biết rằng mình nên làm tốt dù ở bất cứ đâu.

Vì thế tôi đã bình tâm lại và chăm chỉ làm việc của mình, tình hình bắt đầu cải thiện. Trong văn phòng bắt đầu lắp đặt máy lạnh, khiến môi trường làm việc được thoải mái hơn. Nhờ vào thành tích làm việc xuất sắc của mình mà tôi đã được đề bạt làm quản lý bộ phận sau một tháng làm việc.

Không truy cầu danh

Nhờ tuân theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn, tôi có động lực để làm việc chăm chỉ. Pháp Luân Đại Pháp cũng giúp tôi mở mang tư tưởng và cấp cho tôi trí huệ, giúp tôi đạt được điểm cao nhất khi đánh giá kiến thức kỹ thuật. Nhờ vào thành tích phi thường của mình, tôi đã được đề bạt làm quản lý sau hai năm và sau đó thành giám đốc dự án vào năm kế tiếp. Tôi đã quản lý hơn 40 nhân viên và nhận được giải thưởng của công ty.

Năm sau, tôi giám sát một dự án trọng điểm và mong sẽ nhận được giải thưởng. Tuy nhiên, giải thưởng năm đó vì lý do nào đã bị giữ lại. Một năm sau, quản lý giám sát tôi đã yêu cầu tôi làm một dự án mới. Nhóm của tôi đã làm việc chăm chỉ và dành gần một năm để làm dự án đó.

Đến cuối năm, các đồng nghiệp của tôi lên kế hoạch đề cử tôi nhận giải thưởng. Tôi đã chuyển giải thưởng đó cho trợ lý của mình, vì trong đầu của tôi luôn nghĩ rằng đây là thành quả của cả nhóm. Không biết vì lý do nào đó mà giải thưởng nhóm năm đósau đó đã bị giữ lại. Lúc đó tôi nhận ra rằng một học viên không nên chấp trước vào danh.

Tâm tật đố

Gần đây, có một nhân viên khác mới vào làm trong công ty và người này là bạn của chủ tịch, cô ấy được chỉ định làm giám đốc. Tôi phải làm việc cùng cô ấy trong dự án của mình. Cô ấy không giỏi về kỹ thuật nhưng lại thích ra lệnh. Rất nhiều người không thích cô, gồm cả tôi.

Một số đồng nghiệp bảo tôi rằng tôi giỏi hơn quản lý mới. Tôi không nói ra nhưng đã nghĩ rất nhiều. Vị giám đốc này thường chỉ trích tôi và dự án của tôi, đôi lúc chuyện đó còn xảy ra trước mặt cả nhóm. Tôi đã khó chịu và không biết phải làm gì.

Một ngày kia tôi mơ thấy vị quản lý này là mẹ chồng của tôi trong đời trước, và chúng tôi từng có mâu thuẫn với nhau. Nhận ra nhân duyên giữa chúng tôi, tôi đã không còn giữ thái độ tiêu cực đối với cô ấy nữa và luôn cố gắng hết sức để hỗ trợ cô. Cô cảm thấy rằng tôi đang chân thành giúp đỡ và bắt đầu tiếp nhận ý kiến của tôi.

Không nhận hoa hồng

Tôi quản lý một khu bất động sản kinh doanh khoảng 100.000 mét vuông với hàng chục người thuê. Có rất nhiều cơ hội kiếm được thêm tiền. Tôi nghe nói rằng một người có thể dễ dàng kiếm thêm được cả trăm nghìn nhân dân tệ mỗi tháng. Nhưng tôi nhớ rằng mình là học viên Pháp Luân Đại Pháp, nên tôi đã từ chối nhận quà hay tiền hoa hồng.

Thêm vào đó tôi luôn tôn trọng và từ bi với nhân viên của mình. Nếu làm gì đó sai, tôi sẽ thừa nhận thiếu sót của mình và làm việc với nhóm để chỉnh lại. Họ đã tin tưởng và dường như rất quý tôi. Sau khi tôi nói cho họ nghe về Pháp Luân Đại Pháp, vài người trong số họ đã bắt đầu tu luyện và hầu hết đều thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/3/6/324938.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/25/165157.html

Đăng ngày 16-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share